Giường đơn hay giường đôi - Chương 107

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

"Diệp Phổ Hoa, em không được thay lòng!".
Cô chẳng ừ hữ gì. Anh đành đứng ở cửa vào hôn cô thật sâu như chốn không người, giơ tay lên thề thốt bảo đảm: "Trước kia là anh sai, đợi anh, mùng một tháng mười anh về, hàng ngày anh sẽ gọi điện, lễ Noel anh sẽ đón em qua".
Cô đẩy đẩy anh, tiễn anh vào khu vực kiểm tra an ninh, môi dưới vẫn còn dấu vết anh vừa để lại. Bao năm trước đây Phổ Hoa đã rất mệt mỏi, mệt tới mức cô không còn lòng dạ nào mà chống chọi với vận mệnh, hay làm rõ mọi chuyện. Cũng may, Vĩnh Đạo đều thực hiện được những lời bảo đảm, trong hai năm sau đó, anh giữ tất cả lời hứa. vết nứt do Cầu Nhân gây ra được hóa giải từng chút một trong hai mươi tư tháng đó.
Phổ Hoa nhớ lại những ngày tháng chia xa đó, trong lòng ngoài chút buồn rầu,cũng không tránh khỏi thở dài. Cô không thể không thừa nhận, so với oán giận, cô càng nhớ anh hơn, tuy niềm vui họ thực sự trải qua ít đến mức đáng thương.
Theo chế độ giáo dục của nước Anh, lịch học nghiên cứu sinh của Vĩnh Đạo tại Hồng Kông tiến hành vô cùng thuận lợi, chưa đầy hai năm đã hoàn thành luận văn. Trước lúc tốt nghiệp, tuy thầy hướng dẫn giữ lại nhưng anh vẫn kiên quyết lựa chọn trở về Bắc Kinh phát triển sự nghiệp.
Khi đó Phổ Hoa đã quen với cuộc sống mỗi người một nơi, mỗi năm lại gặp Vĩnh Đạo vào lễ Noel và nghỉ hè. Công việc của cô ở tòa soạn tuy không được coi là quá tốt nhưng chí ít cũng ổn định, hơn nữa còn có vị trí nhỏ của riêng mình. Tang Hinh Mai - cô gái ban đầu Vĩnh Bác giới thiệu cho Phổ Hoa quen đã cho Phổ Hoa rất nhiều gợi ý trong công việc, cũng gián tiếp giúp cô quen biết rất nhiều biên tậptrong lĩnh vực này, dần dần hòa nhập vào nghề biên tập.
Tuy công việc là do người nhà Vĩnh Đạo tìm giúp nhưng có bạn bè và đồng nghiệp quen thuộc, Phổ Hoa thực sự quyết định coi việc biên tập thành công việc chính. Năm đầu tiên cô cực kỳ cố gắng, giành vài giải thưởng nhỏ không đáng kể nhưng bố vẫn vô cùng tự hào vì điều đó.
Ngoài cuộc sống gia đình, các phương diện khác Phổ Hoa hoàn toàn thay đổi từ sinh viên trở thành con người của xã hội, nói theo lời của Quyên Quyên thì là: "Quả thật bà cụ non có chút thay đổi rồi".
Thật sự rất nhiều lúc, bố cô cũng tốt, bên nhà họ Thi cũng tốt, đều dựa theo tiêu chuẩn của người phụ nữ đã kết hôn hoặc sắp kết hôn mà yêu cầu Phổ Hoa. Chuyến hành lý cuối cùng của Vĩnh Đạo được vận chuyển bằng đường hàng không về Bắc Kinh chính là mấy ngày hè nóng nực nhất, Phổ Hoa xin phòng biên tập nghỉ làm ra sân bay đón anh.
Hai năm nay, cô sớm đã có thể quen điều chỉnh tâm trạng mong chờ của mình trong những ngày anh sắp trở về, gần như hàng ngày đều nói chuyện điện thoại, cuối tuần đều có thư hoặc quà tặng gửi về, gặp anh và đọc về cuộc sống của anh trong thư chắc chắn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, nhưng những ngày anh không ở bên lại vô cùng tự do, cô muốn làm gì thì có thể làm điều đó.
Vì vậy, Phổ Hoa chưa bao giờ thể hiện nồng nhiệt quá mức trước mặt Vĩnh Đạo, tất cả tình cảm và suy nghĩ tích lũy lại đều được giải tỏa trong giây khắc nhìn thấy anh, sau đó an nhàn ở bên cạnh anh cho tới lần chia tay sau. Lần này không đi nữa, vì vậy ngược lại cô không biết nên đối diện thế nào. Ngồi xe Vĩnh Bác ra sân bay, trên đường Phổ Hoa nghĩ rất nhiều, gần như bất cứng ôn ngữ diễn đạt nào cũng trở nên dư thừa trong giây phút gặp mặt, chỉ cần anh nhẹ nhàng ôm cô là đủ.
Vĩnh Bác vừa lái xe vừa hát theo đài, nhắc tới chuyện của tòa soạn tạp chí, Phổ Hoa mới biết Tang Hinh Mai từ chức tới làm trự lý hành chính cho một doanh nghiệp nước ngoài, nhảy vào một môi trường hoàn toàn lạ lẫm, còn cuộc đời nghề nghiệp tương lai của bản thân cô về cơ bản đã được lập kế hoạch xong.
"Hai đứa định làm gì chưa? Vĩnh Đạo trở về tiếp tục học hay làm việc?", vấn đề tự nhiên lại chuyển sang Vĩnh Đạo, Vĩnh Bác vô tình hỏi, nhưng trong lòng Phổ Hoa đã suy nghĩ về vấn đề này rất lâu rồi. Cô hy vọng Vĩnh Đạo có thể làm việc, rời xa trường học cảm nhận luồng không khí mới mẻ, nhưng mặt khác, học chuyên ngành sinh hóa khi lựa chọn công việc lại bị bối cảnh học thuật hạn chế một cách nghiêm ngặt, cô hiểu rõ có thể những thử thách anh phải đối mặt luôn nhiều hơn cơ hội.
"Bọn em chưa bàn, anh cảm thấy thế nào?". Phổ Hoa trưng cầu ý kiến của Vĩnh Bác.
"Anh...".
Vĩnh Bác nhún nhún vai, "Anh không rõ mấy thử này, có điều theo anh thấy học hành cũng kha khá rồi, cũng coi như từng ra ngoài rồi, chi bằng trở về làm việc cho đến nơi đến chốn, nếu thực sự phải tiếp tục học, có thể làm việc, có kinh nghiệm rồi trở lại học để lấy cái học vị".
"Vâng, em đồng ý". Phổ Hoa mỉm cười gật đầu, cảm thấy vui với ý kiến của Vĩnh Bác. Trong tất cả mọi người nhà họ Thi, Vĩnh Bác là người dễ tiếp xúc nhất, cũng thường nghe cô dốc bầu tâm sự nhất, thậm chí còn dễ dàng hiểu ý cô muốn biểu đạt hơn cả Vĩnh Đạo. Nhưng do trở ngại công việc và thân phận, cơ hội Phổ Hoa gặp gỡ Vĩnh Bác có hạn, cô hiểu Vĩnh Bác cũng không sâu, phần nhiều là kính trọng.
Cũng may khi chưa bàn bạc xong với Vĩnh Đạo thì Vĩnh Bác đã thay cô phát biểu ý kiến rồi, một năm trước anh ấy khuyên ngăn Vĩnh Đạo giúp bạn họclàm hạng mục thí nghiệm thuốc trên cơ thể người, sau đó, lại chặn đứng suy nghĩ đăng ký lớp nghiên cứu ngắn hạn tại Đại học Trung văn rồi đón cô qua.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc