Giữa Những Nhớ Quên - Chương 38

Tác giả: Mạch Ngôn Xuyên

BỊ ÉP SỐNG CHUNG
Ngoài cửa sổ gió Bắc thổi xào xạc, đập vào cửa thủy tinh phát ra những tiếng khe khẽ.
TV đang chiếu những tiết mục hài kịch, Tang Điềm khẽ cười, nụ cười thực tâm tràn vào tận đáy mắt xua tan đi sương mù phảng phất trong lòng, ấm áp trong sáng.
Trác Việt đứng ở ngoài cửa một lúc lâu, nghe thấy tiếng cười vui vẻ phát ra từ TV, bỗng nhiên anh thấy sợ, sợ rằng khi mình vừa đẩy cửa ra thì sẽ nhìn thấy hình ảnh bọn họ ngồi kề nhau xem TV vừa thân mật vừa ấm áp, thực ra trong tiềm thức anh biết rõ đáp án là gì nhưng đáy lòng lại không thể nói lên được khó chịu cùng thống khổ.
Do lực hồi lâu, cuối cùng anh đưa tay nắm chốt nhẹ nhàng đẩy cửa, nhẹ đến mức hầu như không có âm thanh gì phát ra. Anh đứng sững ở cửa lẳng lặng nhìn cô chăm chú, trong TV vẫn truyền đến tiếng cười vui sướng, sườn mặt cô trắng nõn ôn nhu khóe miệng gợi lên ý cười nhẹ nhàng động lòng người, иgự¢ bỗng nhiên trào ra đau đớn, anh nhịn không được đưa tay đè lên иgự¢ muốn mạnh mẽ áp chế sự đau đớn kia.
Tiếng bước chân của anh rất nhẹ còn TV lại phát ra âm thanh rất lớn nên Tang Điềm không nghe thấy tiếng mở cửa, lúc này cô đang cúi đầu xem điện thoại, Chu Thụy Tình gửi tin nhắn đến: "Bạn học nhỏ ngọt ngào, ngày mai tớ đi nhập hàng, trong vòng hai ngày sẽ không thể đến thăm cậu, dù sao cũng đã có Từ Mộ Duyên chăm sóc, cậu phải mau chóng khỏe lên nha! Tớ mang quần áo mới về cho cậu"
Tang Điềm cười, trả lời: "Được."
Cho đến khi Trác Việt đứng ở trước mặt, Tang Điềm mới phát hiện, liếc mắt thấy một góc áo khoác màu đen cô vui mừng ngẩng đầu: "Sao anh về nhanh...." Thấy Trác Việt biểu tình hơi sửng sốt "Học trưởng, anh... đến từ lúc nào?"
Trác Việt thấy nụ cười vui vẻ của cô hơi cứng lại, biết rõ ràng câu phía trước không phải nói với mình thế nhưng anh vẫn cong khóe miệng, giả vờ thoải mái nói: "Không phải đã nói tối nay sẽ đến thăm em sao? Xem chương trình gì vui vẻ thế?"
Bây giờ Tang Điềm gặp Trác Việt luôn cảm thấy hơi lúng túng, nhỏ giọng nói: "Một tiết mục Thân tử."
Cô có mấy lời phải nói với Trác Việt, cho dù đã từng nói rồi nhưng bây giờ vẫn phải nói lại lần nữa, đối với anh..... Đáy lòng cô luôn cảm thấy áy náy, có một số việc không phải cô muốn khống chế mà có thể khống chế được, cũng không phải ý muốn của cô nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy bất an.
Trác Việt ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt rơi xuống đôi tay đang nắm chặt áo của cô, khóe miệng dâng lên một nụ cười khổ, giọng nói khàn khàn: "Tang Điềm, anh có lời muốn nói với em."
"Em cũng có chuyện muốn nói với anh..." Tang ĐIềm ngẩng đầu nhìn anh.
"Để anh nói trước được không?" Trong giọng nói của anh mang theo tia khẩn cầu, Tang ĐIềm nắm chặt quần áo, lại buông ra "Được.."
Không khí im lặng bao trùm khắp phòng, ngay cả tiếng TV dường như cũng không nghe thấy, Tang Điềm nín lặng tập trung nghe, lúc lâu sau, anh nửa quỳ trước mặt Tang Điềm, ánh mắt ôn nhu như nước, âm thanh khàn khàn nghe đặc biệt bi thương: "Tang Điềm, gả cho anh có được hay không? Kết hôn với anh, anh sẽ chăm sóc em cả đời, có được hay không?"
Tang Điềm kinh ngạc nhìn anh, hai mắt trợn to, đôi môi hơi hé ra, một bộ dạng cực kỳ kinh ngạc, đôi mắt xinh đẹp trong veo sáng ngời, con ngươi đen như mực phảng phất giống một viên lưu ly, nhưng đôi mắt trắng đen rõ ràng kia không có kinh hỉ, chỉ có kinh ngạc thậm chí là hoảng loạn.
Đêm nay có hai người đàn ông cùng cầu hôn cô, cùng nói "Có được hay không?", Tang ĐIềm ngây ngẩn cả người.
Đáp án ở trong đáy mắt cô rõ đến mức không thể nghi ngờ, Trác Việt thất rõ rành rành, không chờ cô đáp lại, anh tự nói như là lẩm bẩm một mình: "Không được sao? Thực ra anh biết em xũng sẽ nói không được."
"Em.." Ánh mắt Tang Điềm lấp láy, bối rối, bỗng nhiên không thể thốt nên lời, trong lòng lại ngũ vị tạp trần chua xót ê ẩm, cuống cuồng hoảng loạn, những lời muốn nói giây phút này một câu cũng không nói được.
"Anh biết em muốn nói cái gì, anh đều hiểu, cho nên..." Bỗng nhiên anh đưa tay vò vò tóc cô, khóe miệng là nụ cười đắng chát, lời nói ra lại giống như huynh trưởng: "Sau này phải luôn vui vẻ, nếu như không vui.... anh vẫn ở đây, nếu như Từ Mộ Duyên lại gian dối, nói cho anh biết, anh sẽ giúp em đánh hắn."
Tang Điềm rất muốn cười với anh một cái nhưng nước mắt cứ từng giọt từng giọt lăn xuống, cô chưa từng thấy thẹn với bất cứ ai, duy chỉ có Trác Việt, cô luôn cảm thấy thiếu anh quá nhiều thứ, áy náy cắn nuốt lương tâm, âm thanh cô run rẩy "Thật xin lỗi, thật xin lỗi..."
"Đồ ngốc, không phải lỗi của em, đừng có nói xin lỗi." Trác Việt khàn khàn nói.
Em không hề có lỗi với anh, chỉ là em không có cách nào yêu anh mà anh chỉ có thể chấp nhận.
Nước mắt Tang Điềm vẫn không ngừng rơi, Trác Việt nghĩ, chí ít cô ấy cũng từng rơi nước mắt vì mình.
Trác Việt đi rồi, Tang Điềm tắt TV an tĩnh ngồi trên ghế sô pha, hai mắt cô sưng đỏ, rõ ràng là cô có lỗi với anh ấy mà anh ấy lại an ủi cô. Người đàn ông này cho dù đã buông tay cũng không muốn để cô phải khó chịu.
Đêm hiu quạnh, bầu trời tối om, thật sự là một đêm oông thê lương, gió lạnh thổi vù vù, hai người đàn ông bước đến phía đối diện nhau, càng ngày càng gần, khi cách nhau mười mét hai người đồng thời dừng bước chân.
Trong tay Từ Mộ Duyên cầm vài cuốn sách, dùng khăn bọc lấy hạt dẻ, hạt dẻ vừa ra khỏi nồi vẫn còn rất nóng, cho dù cách một tấm khăn quàng cổ vẫn cảm nhận được nhiệt độ đang tỏa ra, lòng bàn tay ấm áp, anh lặng im nhìn Trác Việt.
Một trận gió lạnh thấu xương thổi qua, áo khoác theo gió bay lên phiêu phiêu bồng bềnh.
Trác Việt bước lên mấy bước gió lạnh nhe băng chảy vào trong người, hơi lạnh thấm vào tim, tê liệt đến đông cứng, lúc anh đi qua người Từ Mộ Duyên, động tác chậm rãi như trong phim hành động, giọng nói phiêu tán bị gió đông vùi lấp.
"Từ Mộ Duyên, tao rời đi, nhưng tao không thua mày, tao thua thời gian, thua cô ấy."
Đời người đã định, từ khi bắt đầu kết cục đã viết xong, kỳ thực anh đã sớm thua từ bảy năm trước, anh không thể yêu cô trong những năm cô hồn nhiên nhất, người cùng cô trải qua mối tình đầu đẹp nhất cũng không phải là anh.
Gió lạnh theo cổ áo luồn vào người, Từ Mộ Duyên vẫn đứng im hơi nghiêng đầu, Trác Vệt đã rảo bước đi thật xa, cuối cùng anh vẫn không nói một lời. Xin lỗi? Anh không cần nói, Cảm ơn? Anh càng không cần nói.
Lúc trở lại phòng bệnh, Tang Điềm vẫn yên tĩnh ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt hơi ngưng trệ sưng đỏ, là dấu vết đã từng khóc, đến cả việc anh quay về cũng không phát hiện.
Trong phòng vẫn luôn duy trì 25 độ, anh mang hạt dẻ còn nóng đặt lên bàn, đưa tay lên che bàn tay lộ ra bên ngoài của cô, hơi lạnh, tay anh vẫn còn ấm áp ôm chặt lấy bàn tay nhỏ, một cánh tay khác đưa tay ôm cô vào lòng, khẽ nói: "Thật xin lỗi."
Trên người anh còn vương khí lạnh ngoài trời nên cái ôm này không ấm áp, Tang ĐIềm ngẩng đầu nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt cô như nước, ánh mắt anh thâm thúy như mực, cô hiểu ý đưa tay ôm eo anh, nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta rất có lỗi với học trưởng có phải hay không?"
"Không phải lỗi của em, là anh." Từ Mộ Duyên đưa tay xoa đầu cô trấn an.
"Không cần phải nghĩ lung tung, chúng ta đều sẽ tốt, mỗi người đều sẽ tốt."
"Thật sao?"Lòng cô vẫn bất an.
"Ừ."
Họ yên lặng ôm nhau, Từ Mộ Duyên đưa tay lên sờ sờ mặt cô cảm thấy hơi lạnh, thế là tực tiếp dán cả bàn tay tên má cô, lại nói nhỏ bên tai: "Còn muốn ăn hạt dẻ không?"
"Có, anh bóc cho em." Lòng bàn tay của anh ấm áp, rất thoải mái.
Từ Mộ Duyên cong cong khóe môi, đưa tay với túi giấy trên bàn qua sờ thử thấy vẫn còn ấm, nhưng hai tay cô ôm eo anh, anh không có cách nào cử động. Anh đẩy tay cô ra, sau đó lại vòng qua chân bế cô ngồi lên đùi mình.
Trước đây anh thích ôm cô như vậy, thân thể tinh tế xinh xắn nhỏ nhắn mềm mại, chỉ có như vậy mới lấp đầy được lòng anh, "ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng" chính là dùng để chỉ cách ôm như vậy đi.
Cách ngồi như thế lại khiến Tang Điềm đỏ mặt, đã lâu không được anh ôm như vậy cô ngượng ngùng chôn mặt vào vai anh.
Hạt dẻ rất thơm, Từ Mộ Duyên điều chỉnh lại tư thế để cô ngồi đỡ khó chịu hơn, lột một hạt dẻ nữa đưa đến bên miệng cô. "Há miệng."
Tang Điềm ngoan ngoãn há miệng, rõ ràng hạt dẻ rất thơm nhưng khi vào trong miệng lại không cảm thấy ngon như mình đã tưởng tượng, cô chỉ ăn một hạt liền nói không ăn nữa.
Từ Mộ Duyên hiểu rõ, đưa tay ôm lấy cô "Không ăn nữa thì đi ngủ thôi, sắp mười một giờ rồi."
"Änh thả em xuống, em muốn đi đánh răng rửa mặt."
"Änh ôm em đi." Từ Mộ duyên trực tiếp đi về phía phòng vệ sinh."
"Không được, như vậy rất kì quái.... em cần phải khom người... anh làm sao có thể ôm được.""Trong đầu Tang Điềm hiện lên cảnh tượng, quá.... kỳ quái, cô không muốn bị ôm như trẻ con, thân thể không ngừng xoay đi xoay lại kháng nghị.
Từ Mộ Duyên nhìn cô, đôi mắt kia rõ ràng là đang phẫn nộ phừng phừng nhìn anh chằm chằm, vậy thì, lần này theo ý cô đi, anh cong người đặt cô vào xe lăn.
Không bao lâu sau, Tang Điềm đã nằm trên giường cả người núp ở trong chăn chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ trắng mịn, đôi mắt chớp chớp "Hay là anh về nhà đi, ở đây không có chỗ để ngủ."
Từ Mộ Duyên cười, khom người hôn cô, ngón tay đưa lên vén mái tóc dài của cô "Ëm cứ ngủ đi, không cần lo lắng cho anh."
"... Em không lo lắng cho anh." Cô dừng một lát "Anh cứ nhìn chằm chằm khiến em không ngủ được."
Anh cười cười đưa tay tắt điện, cả phòng chìm vào bóng tối, bỗng nhiên lâm vào bóng tôi khi đến tầm nhìn của cô rất mơ hồ, chỉ nhìn thấy cái bóng đen đen, sau đó nghe thấy âm thanh dịu dàng của anh "Được rồi, em ngoan ngoãn ngủ đi."
"Vậy còn anh?" Cô nhìn về phía anh.
"Nhìn em ngủ."Anh khẽ cười
"..."
Tang Điềm mất ngủ, nguyên nhân mất ngủ rất nhiều, hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, bây gờ nằm trên giường cô bắt đầu suy nghĩ linh tinh.
"Không ngủ được?" Từ Mộ Duyên ngồi bên giường, âm thanh trong bóng tối lộ ra thần bí nhưng cũng nhu hòa.
"Ừ.." Cô thành thật trả lời.
Bóng đen trong bóng tối bỗng nhiên đứng lên, sau đó cúi xuống, Tang Điềm run rẩy hỏi: "Anh, anh.. muốn làm gì?"
Từ Mộ Duyên đã chui vào trong chăn, đưa tay ôm thân thể cứng ngắc vào trong иgự¢: "Dỗ em ngủ."
"... không cần anh dỗ, em có phải trẻ con nữa đâu, không cần anh phải dỗ dành." Tang Điềm vô cùng xấu hổ, cô không tức giận, cũng không phải đang khóc, dỗ ngủ là cái gì?.... Rất dễ khiến người khác hiểu lầm đấy?
"Đừng có động đậy, em ngoan ngoãn ngủ đi." Ôn hương nhuyễn ngọc nằm trong иgự¢ còn cọ qua cọ lại, hooc môn nam tính lại rục rịch thức tỉnh.
"Anh mau xuống đi! Em không muốn ngủ cùng anh!" Tang Điềm xấu hổ quát, số lần bọn họ nằm cùng giường chung chăn chung gối có thể đếm được trên đầu ngón tay. 5 năm trôi qua, cơ thể lại một lần nữa kề sát thân cận như vậy, hô hấp nóng rực còn phả vào bên tai khiến cô ngượng ngùng không thôi.
Cô ngọ ngoạy một hồi, sau đó..... hình như ᴆụng phải vật gì đó, một thứ mà chính cô cũng không xa lạ, hai năm yêu đương tình huống như vậy thường xuyên xảy ra, lúc anh bế cô ngồi lên chân cúi người hôn cô, sau đó cái đó... sẽ như vậy... chạm chạm vào ௱ôЛƓ cô, cô thì ngượng ngùng mặt đỏ bừng còn anh thì mặt không đỏ tim không đập giải thích: "Bởi vì đang ở độ tuổi tinh lực dồi dào, cái này anh cũng không thể khống chế được, mong em bỏ qua." khi đó cô nghĩ, thực ra da mặt Từ Mộ Duyên cực dày!
Cho nên, bây giờ cô phải là bộ không biết, sau đó tiếp tục bỏ qua?
Từ Mộ Duyên hít một hơi thật sâu, nhẹ cắn tai cô, hô hấp nóng rực phả bên tai: "Còn động nữa không? Có ngoan ngoãn ngủ hay không?"
"Không động...." Trong bóng tối, mặt Tang Điềm đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu.
Anh hôn một cái vào môi cô sau đó rất nhanh tách ra "Ngủ đi"
Tang Điềm không có cách nào tiếp tuch suy nghĩ lung tung, mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đều biến mất không còn tung tích, giờ phút này chỉ còn xấu hổ, lại giống như kì tích tâm dần trở nên yên bình, nằm ở trong lòng anh như có mê dược khiến cô dần chìm vào giấc ngủ say.
Cho đến khi tiếng hít thở nho nhỏ đều đều truyền ra, Từ Mộ Duyên mới dám thở dài một hơi, chắc là cô đã ngủ thi*p đi rồi, anh biết với những chuyện xảy ra hôm nay cô sẽ suy nghĩ lung tung, nhớ tới năm năm này, nhớ tới những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay lòng anh lại cảm thấy chua xót, anh ôm cơ thể gầy gò nhỏ xinh của cô gái thật chặt, trong bóng tối một giọng nói khàn khàn khẽ vang lên: "Sau này sẽ không khiến em phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa."
- --
Sáng sớm hôm sau, khi Tang Điềm tỉnh dậy đã là 10 giờ sáng, Từ Mộ Duyên đã sớm rời giường một bộ dáng thần thanh khí sảng, vết sưng đỏ trên mặt đã giảm đi không ít, đại khái là do tác dụng của thuốc. Giờ phút này anh đang bận rộn bên máy tính, hai mắt khác hẳn, khí chất trầm ổn, vừa tỉnh dậy đã thấy hình ảnh như vậy tâm tình đương nhiên sẽ tốt.
"Dậy rồi à?" Từ Mộ Duyên thấy cô ngồi dậy, anh ngừng việc bước qua, trước tiên lại hôn môi cô một cái, sau đó bế cô lên xe lăn. "Đánh răng rửa mặt rồi ăn điểm tâm nhé."
"Mấy giờ rồi? Anh rời giường từ lúc nào?"
"Mười giờ, anh dậy lúc bảy giờ." Bảy giờ tỉnh, ngắm người ta tròn một tiếng mới rời giường, sau đó gọi trợ lý của mình mang tính và văn kiện tới, bận rộn đến tận bây giờ.
"Sao anh không gọi em?"
"Để em ngủ thêm một chút."Anh đẩy cô vào phòng vệ sinh "Xong thì gọi anh."
Bát cháo đặt trên bàn bốc hơi nghi ngút, bữa sáng tinh xảo, còn có một đĩa hạt dẻ đã lột vỏ, bóng loáng xinh đẹp, tỏa ra hương hạt dẻ thơm ngọt.
"Hạt dẻ mua từ tối hôm qua có lẽ không còn ngon như lúc mới mua, nhưng hạt dẻ chỉ bán vào ban đêm, nếu muốn ăn tiếp, tối nay anh lại đi mua cho em.""Anh giải thích.
Tang Điềm đưa tay bốc một hạt dẻ cho vào miệng thấy vẫn còn rất thơm, cô vội lắc đầu: "Ăn rất ngon, không cần mua thêm đâu vẫn còn rất nhiều mà."
Từ Mộ Duyên nhìn bộ dáng ăn đến thỏa mãn của cô, cười cười: "Cứ ăn từ từ, anh còn có việc phải làm, hôm qua anh có mua sách cho em đấy nếu buồn chám thì giở ra xem."
"Änh mua sách cho em? Ở đâu?" Tối hôm qua vừa nghĩ nếu có sách đọc thì tốt biết bao, anh liền mua sách cho cô, Tang Điềm không tránh khỏi lộ ra gương mặt vui mừng.
"Ở bên kia." Từ Mộ Duyên chỉ chỉ về phía máy tính.
Sách vẫn luôn đặt ở trên mặt bàn trước sô pha, tối hôm qua sau khi Trác Việt rời đi cô còn mải suy nghĩ loạn thất bát tao nên lúc anh trở lại cô không để ý, bây giờ nhìn lại sách vẫn yên ổn nằm ở đó.
Anh đang làm việc, cô ngồi cạnh anh đọc sách, thời gian yên tĩnh mà ấm áp giống hệt như lúc còn học đại học, bọn họ như quay lại năm đó, Tang Điềm bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn anh.
"So với sách anh vẫn đẹp hơn đúng không?" Anh cười quay sang nhìn cô, đáy mắt hiện lên tia trêu chọc.
"..." Cô cúi đầu đọc sách.
Một lát sau, cô hỏi: "Bao giờ em mới có thể xuất viện? Em không muốn ở bệnh viện nữa.... Mộ Duyên, em muốn xuất viện."
"Không được, bây giờ chưa xuất viện được, thân thể chưa hồi phục mà trên chân còn bị thương.""Từ Mộ duyên qảả quyết cự tuyệt, không có một chút ý tứ muốn thương lượng.
Tang Điềm cảm thấy mình không có gì bất ổn cả, chỉ có chân chịu chút thương tổn thôi, vừa rồi cô có thử cũng miễn cưỡng đi được mấy bước rồi, bàn đến chuyện về nhà thì không có vấn đề gì. Cô hiếm khi phải nằm viện, bình thường cảm mạo nóng sốt tiêm thuốc là có thể về nhà, ở bệnh viện như bây giờ thật không dễ chịu, cô đưa tay năm lấy cánh tay anh lắc lắc: "Ëm muốn về nhà, bây giờ em thực sự rất khỏe, đã ở mấy ngày rồi, mà lại..." Cô đảo mắt nhìn phòng bệnh, phòng bệnh này ở một đếm tốn biết bao nhiêu tiền a! "Anh cho em xuất viện đi, có được hay không?"
"Nũng nịu cũng vô dụng, mấy ngày nữa mới có thể về nhà." Từ Mộ Duyên liếc liếc đôi tay tinh tế đang đặt trên cánh tay mình.
"Em không nũng nịu, em rất chân thành nghiêm túc."
"Anh cũng rất chân thành nghiêm túc."
"..."
- --
Ba ngày sau, Tang Điềm chỉ có thể tiếp tục nằm viện, hiện tại cô đã có thể xuống giường đi bộ nhẹ nhàng nhưng mà không thể đi xa, cùng lắm là được chạy một vòng trong phòng bệnh bởi vì Từ Mộ Duyên không cho cô đi nhiều.
Ba ngày bị ép nằm viện này cô cũng bị ép ngủ cùng anh, hôm nay sau khi ăn cơm trưa xong cô lại nhắc đến chuyện xuất viện, cuối cùng anh cũng gật đầu: "Ngày mai đi."
"Thật là tốt quá!" Rốt cục cũng được xuất viện đương nhiên cô rất hưng phấn.
Từ Mộ Duyên nhìn dáng vẻ vui mừng của cô, cũng không nhịn được cười: "Chiều nay anh có việc cần ra ngoài, buổi tối sẽ về ăn cơm tối với em."
"Không cần không cần, anh bận việc gì thì cứ bận đi, em có thể lo được mà, bây giờ em cũng có thể đi bộ rồi, anh cứ yên tâm đi." Mấy ngày nay anh đều mang công việc đến làm ở bệnh viện, Tang Điềm giục mấy lần cũng vô dụng.
Trong lòng không có khúc mắc, tình cảm của hai người cũng nhanh chóng quay về, Từ Mộ Duyên kiên nhẫn cẩn thận, Tang Điềm tâm tình cũng thoải mái, ở bên cạnh anh không còn lo lắng anh bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi. Trong lúc nhàn rỗi không còn nghĩ lung tung trong năm năm qua anh có từng thích ai không? Bên nhau bao lâu? Thân mật đến ức nào? Rất nhiều phiền não và những câu hởi đều tan thành mây khói, bọn họ chậm rãi trở về trạng thái bên nhau như lúc ban đầu, bình thản mà ấm áp, còn ngọt ngào.
Từ Mộ Duyên quả thật trở về lúc sáu giờ chiều đem theo một phần cơm tối, Tang Điềm đang dùng máy tính của anh, thấy anh cười cười lại quay lại nhìn máy tính.
"Đang chơi cái gì mà chăm chú thế? Rửa tay rồi ăn cơm đi." Từ Mộ Duyên đặt thức ăn lên bàn, anh quay lưng về phía cô nên không phát hiện ra sắc mặt cô đang lặng lẽ biến hóa.
"Không, không có gì, em đi dạo diễn đàn đọc được một bài viết rất buồn cười." Tang Điềm đứng lên tắt máy tính, chậm rãi đi rửa tay, sau đó ngồi xuống cạnh bàn.
"Xem bài viết gì?" Mặt cô ửng đỏ, ngay cả tai cũng đỏ, Từ Mộ Duyên nhịn không được tò mò.
"Không có gì, chỉ tùy tiện xem." Ánh mắt cô lấp lóe, mặt đỏ hồng kịch liệt, cô vô cùng không am hiểu việc nói dối, Từ Mộ Duyên nhìn gương mặt đỏ bừng của cô thì biết cô không nói thật, mắt híp lại không tiếp tục truy hỏi nữa.
Sau bữa ăn, anh mở máy tính lên xem, còn xem lịch sử dọn dẹp, những thứ này làm sao làm khó được anh, ngón tay nhanh chóng gõ bàn phím lịch sử liền mở ra --- 818 cách cầu hôn hiếm thấy.
Phía dưới là các lời đáp lại, các loại phương thức cầu hôn xác thực là vô cùng hiếm thấy, nhưng anh cũng không quan tâm đến cái này, anh muốn biết cô đỏ mặt vì cái gì. Kéo đến lời bình dưới cùng, cũng là cái bình luận được nhiều người trả lời nhất, trên đó viết: "Bị hắn đặt ở trên giường thi triển các kiểu kỹ năng, cộng thêm các loại tra dằn vặt bức cưới. Phía dưới là các loại bát nháo không có thiết tháo "Oa! Xin hỏi dùng những tư thế gì?","Hiếu kỳ hỏi một câu, một đếm mấy lần? Mấy lần thì thành công?", "Tiểu đạo cụ có hữu dụng không?"....
Từ Mộ Duyên bình tĩnh xem hết bài viết, ý cười dần dần trở nên sâu sa, cô vừa đọc được cái này cho nên mặt mới đỏ hồng như vậy, vì sợ anh thấy? Đại khái là....
Xoay người thấy cô đang cầm quyển sách, mắt lại liếc sang bên này, lúc anh nhìn đến tì cuống quýt cúi đầu, đúng là bộ dáng có tật giật mình.
Từ Mộ Duyên âm thầm cười cười, đến nỗi cầu hôn..... có phải cô nghĩ anh quá đơn giản hay không?
Thế là, Từ tiên sinh trịnh trọng suy nghĩ việc cầu hôn cả một đêm.
Sáng sớm hôm sau Từ Mộ Duyên đi làm thủ tục xuất viện, sau khi Tang Điềm tỉnh lại anh đã thu dọn xong đồ đạc, chờ cô ăn điểm tâm xong anh liền thông báo có thể về nhà.
Trợ lí Trần Thăng của Từ Mộ Duyên hỗ trợ cầm đồ đạc, mà anh thì khom người ôm lấy cô, Tang Điềm vô cùng xấu hổ nhỏ giọng nói: "Anh muốn làm gì? Thả em xuống, em tự đi được."
"Từ đây đến chỗ đỗ xe cò rất xa, bây giờ em không thể đi quá xa." Từ Mộ Duyên ôm cô đi ra ngoài.
"Em có thể đi..." Trong hành lang có không ít người, Tang Điềm bị một nam nhân cao lớn anh tuấn như thế ôm, số người ngoái đầu lại nhìn không phải ít bình thường, người đi đường liên tiếp nhìn bọn họ, anh có thể bình tĩnh còn cô thì đã sớm xấu hổ trên mức vùi mặt vào cổ anh.
Đoạn đường này quả thực rất dài, Từ Mộ Duyên đặt cô lên ghế phụ lái, nhận đồ từ trong tay Trần Thăng để vào chỗ ngồi phía sau.
Trên đường đi Tang Điềm đang bận nhắn tin với Chu Thụy Tình, vẫn đề của cô ấy rất nhiều Tang Điềm không có cách nào chỉ có thể trả lời từng câu một, nhà Từ Mộ Duyên cách chỗ ở Tang Điềm không xa, có một đoạn rất dài là đi cùng đường, xe lại tiếp tục đi qua tiểu khu cô ở.
Đến khi xe dừng lại, xe đã đến dưới lầu nhà Từ Mộ Duyên, cô nghi ngờ: "Không phải đưa em về nhà à? sao lại đưa em đến nhà anh."
"Đây không phải cũng sắp là nhà của em sao?" Từ Mộ Duyên mở dây an toàn cho cô.
Sau khi xuống xe Tang Điềm vẫn mơ mơ màng màng, trước đó đã nói sẽ đưa cô về nhà mình, sao bây giờ lại đưa đến nhà anh ấy.
"Phát ngốc cái gì? Về nhà rồi." Từ Mộ Duyên cầm hành lí đang muốn khom người ôm cô, Tang Điềm vội tránh "Đã đến dưới lầu rồi, hơn nữa còn có thang máy, đường ngắn như vậy có thể đi rồi, anh không cần ôm."
"Được, vậy chúng ta lên lầu."
Đi vào cửa nhà cô phát hiện có chỗ không đúng, lúc mở tủ giày lấy dép lê cô phát hiện trong tủ có nhiều giày nữ, mà những đôi giày kia đều rất quen thuộc..... đều là giày của cô!
"Từ Mộ Duyên, anh giải thích một chút... sao giày của em đều ở đây?" Cô chỉ vào tủ giày hỏi.
"Bởi vì từ bây giờ em sẽ ở đây." Từ Mộ Duyên thản nhiên nhìn cô, mỉm cười.
"Em chưa từng nói muốn ở chung với anh!" Tang Điềm tức giận.
"Thân thể em còn chưa tốt, ở cùng một chỗ anh mới yên tâm, nếu như em không muốn ở cùng, bây giờ chúng ta liền đi nhận giấy kết hôn."
"..."
Tác giả có lời muốn nói:
Tối hôm qua viết có hơi nhiều.. cho nên liền thả bản thảo còn tồn trong rương. Buổi sang gửi công văn đi còn có thể nói với mọi người tiếng "chào buổi sáng". hắc hắc, buổi sáng tốt lành, một ngày vi vẻ bắt đầu.
Trước đó Tang Điềm xoa thuốc cho Mộ Duyên, Trác Việt cũng không đáng thương, bởi vì hắn có giao hề hề cho hắn một bao lớnthuốc ", còn có tri kỷ muội muội Trác Huyên xoa thuốc, cho nên Trác Việt cũng sẽ hạnh phúc! Hôm nay còn có 5000 chữ muốn mã, nếu như đêm nay mã muộn, liền thả bản thảo tồn trong rương sáng ngày thứ hai phát.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc