Giống Như Đã Từng Quen Biết - Chương Cuối

Tác giả: Mai Tử Hoàng Thì Vũ

Thắng thua

Bội Gia đẩy cửa vào, quản gia Vương Bá đã chạy tới: “Phó tiểu thư, ba ngày nay cô đã đi đâu? Tiểu thiếu gia la hét ầm ĩ muốn tìm cô? Kiều tiên sinh cũng không quản được——————”
Bội Gia không đáp lời, chậm rãi bước lên cầu thang. Vương Bá vẫn đi theo sau cô: “Phó tiểu thư, cô có phải nên xem Kiều tiên sinh một chút hay không, hắn mấy ngày nay luôn ở trong phòng ngủ, không bước chân đi ra một bước.”
Bội Gia quay đầu kinh ngạc nhìn Vương Bá: “Hắn không đi làm?”
Vương Bá xoa xoa đôi bàn tay, nói : “Tôi cũng vậy không biết rốt cục là làm sao nữa. Ngày đó Kiều tiên sinh trở về không nói năng gì, ôm tiểu thiếu gia, cũng không nhúc nhích. Dọa tiểu thiếu gia phát khóc.”
Trong lòng Bội Gia tựa như có người đang dùng Ng'n t không ngừng P0'p chặt cô, đau âm ỷ. Cô thản nhiên trả lời: “Đã biết, Vương Bá. Ông cứ đi làm việc của mình đi.” Cô đi tới gian phòng của mình, tùy tiện mở một ngăn kéo ra, lấy hộ chiếu chờ giấy chứng nhận đặt ở bên trong ra. Cô yên lặng tự nói với mình, cô chính là vì muốn làm những chuyện này mà trở về.
Cuối cùng là không nhịn được, vẫn muốn nhìn bộ dạng sa sút của Kiều Gia Hiên, cô muốn làm cho rõ, cô đẩy cửa ra, trong phòng tối om. Cô theo cảm giác của mình, mò tới chốt mở ở cạnh cửa, “Ba” một tiếng, đèn trong phòng sáng choang. Bài trí này là quen thuộc như thế, giống nhau cô rời đi năm đó chỉ là một giấc mộng. Năm đó điện thoại của thư ký Tiền cùng với hết thảy sau đó chỉ là một giấc mộng mà thôi. Cô theo bản năng bước đến phòng ngủ thông với phòng thay quần áo, dùng sức đẩy, quần áo này, y phục năm đó của cô vẫn chỉnh tề thẳng hàng , giống chư đang chờ chủ nhân trở về. Trong phòng không có cái gì biến đổi, ngay cả ảnh chụp chung đặt ở đầu giường cũng vậy, cô dựa sát vào hắn, thản nhiên cười trước ống kính.
Cô bình phục ngàn vạn suy nghĩ trong lòng, lúc này mới phát hiện mùi R*ợ*u trong phòng, cách một lớp chăn cũng có thể ngửi được mùi R*ợ*u truyền đến từ trên người hắn.
Cô liền đứng ở đầu giường, lẳng lặng nhìn hắn. Hắn luôn luôn không thích uống R*ợ*u, tuy rằng việc làm ăn không tránh được có chút xã giao, nhưng mà khống chế vô cùng tốt, chưa bao giờ thấy qua bộ dạng say R*ợ*u như thế của hắn. Cô nhìn thấy bộ dạng nhíu chặt mày của hắn, hô hấp lại nhợt nhạt, đầu tóc rối bời. Cô hẳn là nên cao hứng phải không? Nhưng là cô lại không có một chút cảm giác vui vẻ, chỉ cảm thấy tuyệt vọng hồn bay phách lạc.
Cô vươn tay vuốt ve mày của hắn, thở dài một tiếng, đột nhiên cả người giống bị giội cả gáo nước lạnh vào đầu, thanh tỉnh lại, vội vội vàng vàng rụt tay về. Hắn đã mở mắt, nhưng là mơ hồ không rõ, lập tức nhắm lại, thì thào tự nói: “Bội Gia ——” cô hoảng sợ, cho là hắn thật sự tỉnh lại. Đang chuẩn bị đi, lại phát hiện ra hắn vẫn như cũ, vẫn không nhúc nhích : “Lại nằm mơ ———” cô giật mình. Hắn dường như lại biết rõ, trở mình: “Anh lại tiếp tục ngủ một chút, lại có thể thấy em. Em đừng không quan tâm anh ——-”
Lòng của cô không hiểu vì sao mà trở nên cuồng loạn, cô hoảng hốt, xoay người muốn chạy trốn. Hắn lại mở mắt ra, nghi hoặc nhìn cô: “Giấc mộng hôm nay dường như giống thật hơn ———- mỗi lần anh mở mắt ra nhất định là không nhìn thấy em, hôm nay làm sao vậy?” Bội Gia cũng không dám động, sợ đánh thức hắn, đến lúc đó hai người lại càng thêm xấu hổ. Thấy hắn nghiêng ngả lảo đảo bò dậy, bắt được cô, kéo cô đến trên giường, ôm cô thật chặt, ôm nhanh như vậy, dường như chỉ sợ một giây sau cô liền biến mất: “Ngoan, nằm ngủ với anh. Chỉ 1 phút cũng được.” Trong chốc lát lại mơ hồ nói: “Bội gia, đừng rời khỏi anh. Anh đã rất hối hận rồi, năm đó để cho em rời đi ————-” hắn là kiêu ngạo cùng tự phụ như thế, có thể nói ra những lời này, có thể thấy được thật sự là say đến hồ đồ.
Nước mắt của cô dâng lên, hắn cho là hắn đang nằm mơ. Cũng tốt, có lẽ cũng chỉ có ở trong mộng, hai người mới có thể không thương tổn nhau.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô cũng mơ hồ. Hơi thở quen thuộc kia phả trên mặt, đúng là tự nhiên như vậy. Có lẽ là hơi thở của hắn pha lẫn với mùi R*ợ*u, đầu óc cô tựa hồ cũng có chút mơ hồ. Rõ ràng tự nói với mình,1 phút liền bước đi, nhưng là đã qua n cái 1 phút rồi, nhưng cô vẫn không cử động.
Lại qua n cái 1 phút, cánh cửa bật mở, Ba chạy vào, H**g phấn kêu: “Mẹ!” Cậu nhóc lăn lông lốc bò lên giường. Bội Gia cầm một góc chăn xốc lên, cậu liền chui vào, hai tay nhỏ bé yên lặng siết chặt lấy cổ của cô, không chịu buông ra. Bội Gia trở mình, ôm Ba vào trong lòng, nước mắt bất ngờ không phòng ngự chảy xuống. Ba nhu thuận trốn ở trong *** cô: “Mẹ, con nhớ mẹ muốn ૮ɦếƭ. Hỏi cha mẹ chừng nào thì trở về, cha cũng không trả lời con. Liền ôm con, ôm ta chặt đến không thở nổi!” Ba tháo cúc áo trước *** cô, không ngừng cô, đều muốn giật hết nút áo xuống. Nếu là bình thường, Bội Gia nhất định là trách cứ . Nhưng hiện tại tâm đau đến vô lực hô hấp , như thế nào còn có thể cam lòng trách cứ con. Cô không nói gì, chỉ dùng lực ôm lấy con, nước mắt theo gương mặt từng giọt thấm trên gối, rất nhanh bị hút vào. Nếu không bỏ, cô vẫn là còn đi!
Ánh tà dương hạ xuống, sắc thái vô cùng đẹp, nhưng dù có đẹp như thế nào cũng là vô dụng , dù sao cũng sẽ tàn . Bội Gia kéo hành lý trên ghế máy bay.
Chuyện cũ trước kia từng màn tái hiện ở trước mắt———- cô năm đó tươi cười, hắn năm đó tươi cười; có đôi khi nghĩ đến, cảm thấy trong vận mệnh tối tăm đều có mây mưa thất thường. Cô tại sao lại thích hắn? Suy cho cùng là cô còn trẻ vô tri, hay là thật là một loại tình yêu đã cắm rễ trong lòng? Hắn thì sao? Hắn đối với cô tất cả từng có một chút thực tâm thực lòng như vậy hay không?
Thời điểm tổ tông phát minh ra hai chữ thắng thua, nhất định là không phát hiện ra chỗ sai lầm của bọn họ, thế cho nên lúc thầy giáo dạy học sinh, đều lấy một bên kia thắng, bên kia thua làm từ kết thúc. Kỳ thật, bọn họ nói, hết thảy không đúng, đều là sai lầm, cũng không phải thế giới này từng ván bài đều có kẻ thua cùng người thắng .
Hắn thua là Kiều thị, hoặc là một bộ phận của Kiều thị .
Mà cô thua, cũng là hạnh phúc.
Kết cục
Các trang báo tài chính và kinh tế cả nước ùn ùn đưa tin cổ phiếu Kiều thị ngã giá, làm cho người đầu tư liền thu vốn về, ngày thứ tư lại biến chuyển bất ngờ, người trúng thầu quảng trường Thế Kỷ tập đoàn Kim Kiến bọ nghi ngờ phạm tội mà bị điều tra, sau đó lập tức bị mất đi tư cách trúng thầy, quảng trường Thế kỷ lại tiến hành đấu thầu một lần nữa. Cổ phiếu Kiều thị cũng bắt đầu điên cuồng cao lên.
Bất kỳ tập đoàn nào, ***ng tới tình huống như vậy, nhất định sẽ mừng rỡ như điên . Đã là chuyện thì cũng có ngoại lệ , tỷ như Kiều Gia Hiên, hắn an vị ngồi trên ghế da, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào bức thư để trên bàn làm việc, bức thư kia vì bị người cầm lâu, có chút nhàu nhĩ. Mỗi câu mỗi chữ trong đó, hắn đã đọc đến thuộc lòng:
Gia Hiên:
Xin chào!
Em muốn rời đi, xin anh đừng đi tìm em.
Thỉnh cầu duy nhất của em, chính là nhờ anh chăm sóc Ba thật tốt. Ba là cậu bé khả ái như vậy, cũng là đáng thương như vậy. Em còn nhớ đến lúc ấy em đến Mĩ, em vốn là muốn có cốt khí không ***ng tới chi phiếu của anh đưa, thế nhưng sự thật tàn khốc. Phụ thân bệnh nên em đã dùng hết khoản tiền anh đưa, nhưng cuối cùng cũng không thể cứu được ông. Em thân cô thế cô ở Mỹ, chờ đến lúc em ý thức được em phải sắp xếp chuyện của Ba thì bác sĩ lại nói cho em biết, con đã khá lớn rồi, thật sự không thể bỏ. Ngay từ đầu em tuyệt không hi vọng con sinh ra, thậm chí luôn chạy tới chạy lui, cố ý ngã sấp xuống, chính là không muốn có con. Bởi vì em hận anh như vậy, thầm nghĩ đời này kiếp này không bao giờ có bất kỳ quan hệ gì với anh nữa. Nhưng sinh mệnh của con ương ngạnh như thế, thời gian kia, em có lúc ăn bữa sau không bữa nay, con lại chặt chẽ dựa vào em. Sau khi con sinh ra rồi, em thậm chí đã liên hệ với cô nhi viện, cũng định đưa con đến đó rồi. Cuối cùng, em không có. Bởi vì những thống khổ trong cuộc sống kia, em trừ bỏ hận anh, không có biện pháp khác để có thể sống sót. Một phút cuối cùng ở trước cửa cô nhi viện, em đã nghĩ ra biện pháp trả thù anh. Em liền muốn dùng con làm mồi, dẫn anh mắc câu.
En rốt cục cũng đạt được ước muốn . Lại phát hiện việc này không có một chút ý nghĩa, em cũng không vui vẻ, cũng không hạnh phúc. Em thậm chí muốn hỏi anh, năm đó anh đối phó cha em như thế, đối phó em, có cảm thấy hạnh phúc hay không? Đáng tiếc em không nghe được đáp án của anh. Tuy rằng em muốn nghe .
Em để lại Ba cho anh, bởi vì em biết anh sẽ dùng hết khả năng của anh để chăm sóc con. Đi theo anh tuyệt đối so với em hạnh phúc. Hơn nữa em hư hỏng như vậy, em căn bản không đáng có được con. Tuy rằng anh cùng con vừa mới đoàn viên, nhưng anh đối với con làm từng việc từng việc, em rất rõ ràng, anh thật sự thực thương con, thực thương con ———— vượt xa em!
Em có món đồ để lại cho anh, em biết anh sẽ sử dụng nó thật tốt. Bên trong là ghi âm em cùng tập đoàn Kim Kiến giao dịch. Xem như đây là điều cuối cùng một người mẹ em đây vì Ba làm!
Chúc anh hạnh phúc!
Bội Gia
X năm X tháng X ngày
Thật sự hắn dùng băng ghi âm này. Cũng đúng như hi vọng của cô, Kiều thị hồi sinh từ chỗ tử. Nhưng hắn vẫn mất đi cô. Nếu cô muốn tránh hắn, hắn cho dù đào ba thước đất cũng tìm không thấy .
Hiện tại hắn mới nhớ tới, hắn có nhiều lời muốn nói cùng cô như vậy, cũng đã muộn. Hắn muốn nói với cô những năm gần đây, hắn luôn luôn hối hận. Hối hận đã làm với cô những chuyện đó, hối hận những lời đã nói với cô. Hắn đã sớm hối hận, thật sâu hối hận. Nhưng hắn vẫn chưa từng nói với cô.
Là hắn ép cô lên con đường này, là hắn tạo thành tình huống này. Hắn cỡ nào muốn nói với cô hắn tuyệt không trách cô. Chỉ cần cô trở lại bên cạnh hắn, cho dù mất đi toàn bộ Kiều thị thì sao? Hắn trước kia chính là hai bàn tay trắng , cũng là từng bước tiến lên. Nhưng hắn vẫn chưa từng nói với cô.
Hắn còn muốn nói với cô, năm đó hắn làm như vậy với cô, hắn tuyệt không vui vẻ. Nhìn thấy cô khóc, tim của hắn cũng giống như dao cắt. Hắn cỡ nào muốn tiến đến ôm cô, an ủi cô. Nhưng là hắn đã bước ra bước đầu tiên, cho dù hắn nguyện ý quay đầu, nguyện ý nói xin lỗi cô, nhận sai, cô ngạo khí như vậy sẽ tha thứ cho hắn sao? Nhưng hắn vẫn chưa từng nói với cô.
Cô hiện tại rời đi rồi, hắn mới phát hiện hắn có thật nhiều thật nhiều điều muốn nói với cô ———————-
Nhưng là cô lại rời đi ———- cô lại rời đi.
Hắn lại bất ngờ nhận được điện thoại của Mạc Hiếu Hiền. Muốn cùng hắn gặp mặt. Hắn đúng giờ đến chỗ hẹn.
Mạc Hiếu Hiền không nói gì, chỉ mở miệng với hắn hai lần: “Bội Gia yêu Ba như vậy, cô đi không xa. Một người mẹ vì con trai bị bệnh mà mấy đêm không ngủ được, làm sao có thể dễ dàng bỏ được bảo bối của cô?” Mãn nguyện thấy ánh sáng trong mắt hắn, lại nói một câu: “Hách Tư Giai nói một câu trong Loạn Thế Giai Nhân, Bội Gia rất thích ————– ngày mai lại là một ngày mới!” Hiếu Hiền không đợi hắn có phản ứng, liền rời đi.
Hắn lộ ra nụ cười tươi lần đầu tiên trong mấy ngày nay, nhìn bóng lưng Mạc Hiếu Hiền, hắn biết bọn họ về sau sẽ có rất nhiều cơ hội hợp tác .
Hắn đã tập thành thói quen cuộc sống khi cô rời đi, trừ bỏ Ba, nhưng không ai nhắc tới cô trước mặt hắn. Hắn hiện tại mỗi ngày trừ bỏ thời gian làm việc chính thức, không bao giờ làm việc ngoài giờ thêm một phút. Chỉ cần có cơ hội, liền cùng Ba, đưa Ba đến những nơi cậu thích. Mỗi khi Ba hỏi cô, hắn sẽ vui vẻ nói cho cậu biết: “Mẹ lập tức sẽ trở về thôi, trôi qua một ngày, chúng ta sẽ chờ một ngày.”
Ngày mai là một ngày mới!
Đúng vậy, ngày mai lại là một ngày mới. Một ngày mới sẽ có vô số khả năng —————————-
Toàn văn hoàn.

*****

Bạn vừa đọc xong truyện Giống Như Đã Từng Quen Biết tại website: WWW.ThichTruyen.VN. Website đọc truyện online thích hợp trên mọi thiết bị và mọi hệ điều hành.
ThichTruyen.VN duyệt tốt nhất trên các trình duyệt Chrome, Firefox, Opera Mini, UC Browser, Safari
Với hơn 40 nghìn đầu truyện, đa dạng về thể loại, phong phú về nội dung hi vọng ThichTruyen.VN sẽ làm thỏa mãn nhu cầu thích đọc truyện của bạn :)
Hãy ghé thăm ThichTruyen.VN thường xuyên các bạn nhé !
Có thể bạn quan tâm:
List Truyện TEEN đã Hoàn Thành
List Truyện Ngôn Tình Đã Hoàn Thành
ThichTruyen.VN - Thế Giới Truyện Trong Tay Ba
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc