Giới Hạn Của Tuổi Trẻ - Chương 06

Tác giả: Hồng Thiêu Kê Thoái

Thực hành ngoài trời

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Năm ngày nghỉ lễ chóng qua, cảm giác như vừa mới được nghỉ đã lại phải về trường…
Một giờ chiều ngày mồng 5 tháng Mười, cả phòng học chật kín người, nhà trường thông báo ba giờ tập trung nhưng mọi người đều đến trước theo thói quen, tranh thủ chép bài…
Vạn lần không ngờ được, thầy Mai Hiểm Phong đã ngồi bắt chéo chân sẵn trong lớp chờ mọi người.
Khỉ thật! Biết thế ngồi chép trước trong ký túc cả đi!
Làm sao đây, tôi còn chưa làm bài tập! Biết sống sao đây T^T!
Cả đám lúng túng đi vào lớp như con dâu lần đầu gặp mẹ chồng. Có đứa nhanh mắt đứng ở cầu thang thấy đằng trước bất thường đang tính bỏ chạy về ký túc thì nghe thấy tiếng thầy Mai Hiểm Phong quát: “Những ai đang ở ngoài vào lớp hết cho thầy!”
Lũ gà con vội vàng rầm rập chạy vào lớp.
Đợi mọi người tới gần như đông đủ, thầy Mai Hiểm Phong bắt đầu phát đề cầm sẵn trong tay.
“Không phải chứ, vừa đến đã kiểm tra á?”
“Vãi, thầy ơi, em nghe nói mai sẽ đi dã ngoại mùa thu nên hôm nay trong ba lô chỉ có đồ ăn vặt, không đem theo Pu't ạ…”
“Em muốn về nghỉ lễ mẫu quốc tiếp…”
Cả lũ oán than xong rồi cũng chẳng nói tiếp được gì. Tờ cầm trong tay không phải là đề mà là đáp án bài tập đợt nghỉ lễ!
“Ấy thưa thầy, có phải là phát nhầm không ạ?”
“Trời ạ, phải tranh thủ lúc thầy chưa phát hiện chép lấy vài đáp án!”
Thầy Mai Hiểm Phong mặc kệ tiếng rì rầm dưới lớp, đứng nghiêm trên bục giảng nhìn xuống: “Bài nào chưa làm được thì xem đáp án đi, hiểu cách làm rồi thì tự mình làm lại lần nữa. Thầy vẫn nhắc lại câu nói lần trước, đây là những dạng đề thi đại học, mỗi đề là một dạng, cái quan trọng là các em phải chăm chỉ luyện đề!”
Thầy ngừng nghỉ hơi rồi nói tiếp: “Tất nhiên các em muốn chép lại cũng được thôi, nhưng nếu sau này ***ng lại dạng bài này còn làm sai thì phải bị trừ điểm, mỗi câu trừ một điểm.”
Khỉ thật, mỗi lần kiểm tra không biết được bao nhiêu điểm tích lũy mà còn mỗi bài trừ một điểm!
Đám học sinh ngồi dưới lập tức ngồi im re, ngày tháng thật trắc trở biết mấy (╯‵□′)╯︵┻━┻
Thế là dưới áp lực của thầy Mai Hiểm Phong, cả lũ cầm đáp án, không đứa nào chép bài, mà đọc nó như đọc một thứ cực kỳ quan trọng, hai mắt dán chặt vào tờ đáp án, đầu óc chạy hết công suất để ghi nhớ cách làm.
“Không hiểu gì thì hỏi thầy.” Thầy Mai Hiểm Phong vừa lòng nhìn cả lớp, bỏ lại một câu rồi đi.
Thầy vừa ra khỏi lớp, cả đám bắt đầu tìm cao thủ trợ giúp giảng bài, đùa gì chứ, đứa nào dám đi hỏi thầy! Ánh mắt thầy thôi cũng đủ dọa ૮ɦếƭ người rồi!
Quanh Thẩm Đàm và Lục Hạo Thiên hầu như không có ai, có lẽ tại thái độ hai người này quá lạnh lùng, đám con trai không muốn đi hỏi bài. Quanh Dương Khiết và Ngô Du Du chỉ có sáu người phòng ký túc. Dù sao thì họ là sáu học sinh nữ duy nhất của lớp rồi.
Phần lớn mọi người đều vây quanh lớp trưởng hiền lành Lương Tề Sơn.
Điều này khiến Lương Tề Sơn khổ không thể nói, cậu ta còn phải ôn bài nữa chứ!
Buổi tối trở về ký túc xá, Lương Tề Sơn buồn bực kể với Thẩm Đàm: “Còn thế này nữa thì tôi chẳng có cả thì giờ học bài.”
Thẩm Đàm vẫn tiếp tục thu dọn tủ quần áo, không có vẻ muốn đáp lại.
“Này,” Lương Tề Sơn đẩy vai Thẩm Đàm, “Ông làm anh em mà thế à, sao không san sẻ giúp tôi với!”
“Người ta có nhờ tôi đâu.” Thẩm Đàm đáp tự nhiên.
“Thì ông cứ làm cái điệu lạnh lùng đó ai mà dám nhờ!” Lương Tề Sơn chọc.
“Thật hả?” Thẩm Đàm nhún vai, trong đầu bỗng nghĩ tới hôm bữa có một bạn gái đến hỏi cậu ta: “Bạn ơi, cho mình hỏi một bài được không?” Hình như lúc ấy bạn đó nói như thế.
Xếp áo xong, Thẩm Đàm nằm xuống giường, nhắm mắt lại không nói năng gì nữa.
Hôm sau, ngày mồng 6 tháng Mười, đây là chuyến đi thực hành ngoài trời được tổ chức đồng loạt toàn tỉnh.
7 giờ sáng, mọi người tập trung dưới ký túc xá. Lũ học trò quen dậy lúc 6 giờ nên đã sẵn sàng hành lý từ sớm, hào hứng đứng xếp hàng.
Lúc lên xe buýt rồi, mức độ hào hứng của mọi người vẫn không hề giảm. Đi chơi lúc vui nhất là ở trên đường đi.
Tuy nhiên mọi người gặp phải tắc đường, xe đi một chút lại ngừng, cả lũ bắt đầu buồn ngủ, trong xe dần yên tĩnh lại.
Cuối cùng đã yên tĩnh rồi, Ngô Du Du thầm nghĩ, con trai lớp 1 rất phong độ nhường ba hàng ghế đầu cho con gái, Ngô Du Du ngồi hàng đầu, tựa vào ô kính, ngẩn ngơ nhìn ra những chiếc xe trên đường cao tốc phía ngoài cửa sổ.
Đến nơi tập trung, các nhân viên tại chỗ đưa họ về ký túc nam nữ, cùng ở chung một dãy nhà lớn, ba tầng trên là phòng nữ, ba tầng dưới là phòng nam, phòng tắm công cộng ở dưới nhà.
Lại còn tắm chung! Lũ học trò than thở ngoài miệng, trong lòng đã có chút H**g phấn.
“Thời gian con gái tắm từ 5 giờ chiều đến 5 giờ 40, con trai tắm từ 5 giờ 50 đến 6 giờ 30, cửa sẽ có người gác, mọi người nhớ lấy thời gian, không được nhớ nhầm, nếu không có chuyện gì cũng không thể trách ai được.” Nhân viên quản lý đùa.
Có cậu học trò mặt mày hớn hở đùa to: “Hoan nghênh nữ sắc lang!”
Đám con trai rầm rầm hưởng ứng, cười phá lên, thầy giáo bất đắc dĩ phải cảnh cáo một chút.
Đến tầng ba, các học sinh nam dừng lại, các học sinh nữ đi tiếp lên tầng 4, tầng 4 có một cửa sắt to, có lẽ đến tối sẽ khóa lại.
Tầng 4 có chỗ ngủ tập thể, phòng sáng sủa, không có trang trí gì, chỉ có độc một dãy chăn dài và hai mươi chiếc gối.
“Con gái từ lớp 1 đến lớp 4 trường M ngủ ở phòng này.” Nhân viên quản lý nói, “Lớp 5, 3 bạn đầu cũng ở đây, 4 bạn nữ còn lại cho đến lớp 8 ở phòng hai…”
Ngô Du Du nghe xong sắp xếp của mình thì cùng mọi người vào phòng dọn chỗ ngủ.
Ngô Du Du lấy chăn đệm trong tủ ra trải, Văn Thù lấy túi ngủ trong ba lô ra đặt cạnh gối, chỉ có Mai Hâm là chạy xung quanh, được một lát đã vui vẻ reo lên: “Mau xem này! Ở đây có ổ điện! Có thể sạc pin đấy!”
Mọi người quay lại nhìn, đúng là có một ổ điện nhỏ, một ổ ba chân cắm điều hòa, còn một ổ hai chân, có thể cắm sạc điện thoại.
“Nói nhỏ thôi!” Quan Doanh giữ tay Mai Hâm lại, “Phòng có nhiều người như vậy, cậu nói lớn thế thì bao giờ đến lượt bọn mình.” Quả nhiên mọi người đã bắt đầu chỉ trỏ về phía ổ cắm.
Quan Doanh thấy thế, không nói không rằng lấy luôn điện thoại ra đi cắm sạc. Điện thoại “tinh” một tiếng báo điện vào, Quan Doanh vui ra mặt.
Quay trở lại, Quan Doanh tiếp tục trải giường: “Tớ chiếm chỗ rồi, lát nữa mọi người đưa điện thoại cho tớ, hết lượt tớ là đến các cậu.”
“Vậy… hình như không hay lắm.” Mai Hâm thấp thỏm thấy làm vậy thì có hơi ngang ngược.
Quan Doanh lườm: “Cậu không sạc thì người khác sạc, tới trước dùng trước thì có vấn đề gì?”
Đúng là không có vấn đề gì, chỉ là… Thôi kệ, dù sao cũng là tốt cho cả nhóm, Mai Hâm thầm nghĩ vậy, không nói thêm gì nữa.
Dọn dẹp xong đã mười giờ rưỡi, mọi người tập hợp xuống sân cỏ theo lịch, vì tập trung đông người, nên mọi hoạt động đều tổ chức ở không gian mở, lớp Ngô Du Du được chia nhiệm vụ nấu nướng.
Theo danh sách lớp, cứ mười người một nhóm. Vừa hay cả đám đứng liền nhau là một đội.
Nhưng học sinh tuổi này, được mấy đứa biết làm việc nhà đây?
Nhìn một bàn thực phẩm, có cả đồ sống, biểu cảm của mọi người đều rất lo lắng.
Đám con trai lập tức đưa dao cho con gái trong nhóm. Đùa rằng “người quân tử lánh xa chuyện bếp núc”!
“Bạn học ơi, nhờ cả vào cậu! Thật đấy!” Bạn nam A chân thành nhét dao xẻng vào tay Ngô Du Du, mặc kệ cô nàng đã xanh cả mặt ra.
Bạn nam B nhét nắp vung vào tay còn lại của Ngô Du Du nói: “Cái này… chốc nữa có dầu bắn, cậu cầm che lại nhé.”
Ngô Du Du dở khóc dở cười nhìn đồ nghề tay trái tay phải nói: “Tớ không biết nấu cơm đâu…”
“Chúng tớ cũng không biết mà!” Cả đám con trai đồng loạt than thở như hội thi nói!
“Đồ này làm xong sẽ thành cơm trưa đấy, nếu không nấu được chẳng phải là ép chúng ta ăn đồ ăn vặt hay sao!”
“Hả? Đồ ăn vặt của tớ!”
“Không được đem ba lô theo…”
Khỉ thật, đồ ăn vặt không có mà ăn… gặm cỏ chắc!”
“Gặm cỏ gì chứ, lát nữa đừng nấu cháy là không phải ăn cỏ đâu…”
Ngô Du Du càng nghe càng chẳng biết nói gì: “Tớ thực sự không biết…” Ngô Du Du thực sự không biết vì mười bảy năm qua chỉ không ngừng đi học, đi thi, chẳng chui vào bếp được mấy lần.
Lúc này, một bàn tay dài và trắng bóc bỗng nhiên xuất hiện, cầm cái dao xẻng đặt qua một bên, giọng nói du dương của Lục Hạo Thiên vang lên bên tai: “Ít nhất tớ biết đầu tiên không dùng dao xẻng mà dùng dao thái.”
Ngô Du Du: …
Lũ con trai: …
Chú giải:
* nữ sắc lang: sói háo sắc là con gái ~
*người quân tử lánh xa chuyện bếp núc: Nguồn gốc câu này bắt đầu từ một điển cố liên quan đến Mạnh Tử đọc đầy đủ tại link. Khi vua thấy người ta định giết một con bò đang run sợ lập cập để tế chuông đã lệnh tha mạng cho con bò mà thay vào đó bằng một con dê. Mạnh Tử hỏi tại sao, phải chăng như thiên hạ bảo rằng vì vua tiếc của. Vua đáp vì đã thấy con bò đấy sợ hãi thế nào nên không nỡ giết hại. Mạnh Tử đáp: “Chẳng thiệt hại gì, đó là cách thức làm điều nhân vậy. Thấy con bò mà chưa thấy con dê. Người quân tử đối với cầm thú, thấy chúng sống mà chẳng nỡ thấy chúng ૮ɦếƭ; nghe tiếng chúng mà chẳng nỡ ăn thịt chúng. Cho nên người quân tử xa lánh bếp núc là vậy.” Từ điển cố này, Phật giáo phát triển thành bốn loại thịt tránh không ăn. Đó là: (1) thịt con vật nghe tiếng kêu khi bị giết, (2) thịt con vật nhìn thấy khi bị giết, (3) thịt con vật do chính mình nuôi dưỡng, (4) thịt con vật người khác cố ý giết để đãi mình. Đọc thêm. Tuy nhiên, ngày nay, câu này thường được dùng để đùa khi đàn ông không muốn vào bếp ***ng dao thớt.
Mùa thu vàng tháng Mười, thời tiết dễ chịu, trời trong, mây trắng, cỏ xanh, chốc chốc một vài con chim sẻ bay ngang, đúng là quá đẹp để ăn dã ngoại.
Nhóm học sinh lớp 1 sau khi phân chia công việc cho nhau xong đều hăng hái bắt tay vào làm. Có bạn mặc áo khoác đồng phục xanh nóng quá nên cởi hẳn ra thắt ngang hông, chỉ mặc áo đồng phục trắng bên trong, khiến lũ bạn đám thì rú lên hưởng ứng, đám lại ố á sợ hãi, từ đầu đến cuối rất náo nhiệt.
Dương Khiết nhóm một, được bạn cùng ký túc đặt cho biệt danh là “mẹ Dương”, có thể là vì có em trai nên cô bạn này rất giỏi chăm sóc người khác.
Người nấu chính lần này của nhóm tất nhiên là Dương Khiết; Lương Tề Sơn, Thẩm Đàm và mấy tên con trai khác chỉ phải lo nhặt rau…
Tên Thẩm Đàm lạnh lùng đứng ở đó, cho dù chỉ đang nhặt rau thì vẫn khiến người ta vui mắt. Lưng cậu ta thẳng tắp, dưới ánh mặt trời càng trở nên đẹp đẽ.
Tần Phương nhóm ba thì cố gắng bắt chước theo những gì mẹ hay làm trong bếp, trông có vẻ cũng ra ngô ra khoai lắm.
Văn Thù nhóm bốn mới bắt đầu nấu đã làm đổ hai lọ gia vị, suýt nữa thái cả vào tay nên tụi con trai cho cô bạn được dạt ra làm chân chạy vặt.
Chỉ có nhóm năm, cậu con trai tên là Bạch Tân chịu trách nhiệm nấu chính, động tác thành thạo, kỹ năng dùng dao gọn gàng, khiến cho lũ con trai còn lại đứng xem hả lòng hả dạ, Mai Hâm thậm chí còn nịnh bợ đứng cạnh dùng giấy quạt cho cậu ta nữa. Quan Doanh thì rảnh rang rửa rau cùng với Du Du.
Ngô Du Du nhìn khắp một vòng rồi thở dài, sao thấy mọi người đều có vẻ thuận lợi cả vậy.
Ngô Du Du quay sang nhìn người đang loay hoay bếp núc của nhóm mình, giật thót tim, vội nhắc to: “Trong nồi có nước đấy!!!!!!!”
Thế nhưng vẫn không kịp, nồi vang lên mấy tiếng nổ “lục bục”, nước và dầu bắn tung tóe tứ phía. Lục Hạo Thiên nhanh tay vớ được một cái vung nồi che. Ngô Du Du đứng cạnh không may mắn thoát nạn, thấy cánh tay đau rát, nước mắt Ngô Du Du ứa ra.
Bỗng nhiên một bàn tay kéo Ngô Du Du lùi ra xa, Lục Hạo Thiên bặm môi, đứng chắn đằng trước. Đôi mắt cậu ta trong suốt, lóng lánh, nhìn Ngô Du Du đầy hối lỗi: “Xin lỗi, tớ không để ý trong nồi có nước.”
Cũng giống như cậu sơ suất tính toán sai phải không… Ngô Du Du thầm nghĩ, đúng là vua sơ ý! Môi Ngô Du Du nhếch lên như sắp chửi người đến nơi. Trong lòng đã mắng cậu ta cả ngàn lần nhưng ngoài miệng lại làm vẻ rộng lượng.
“Không sao, đâu phải cậu cố ý!”
Người bình thường đều có thể nghe ra sự bất mãn qua giọng nói của Ngô Du Du nhưng thiếu gia họ Lục đây chẳng phải người bình thường.
Lục Hạo Thiên nhìn bạn nữ ngay trước mặt với đôi mắt to tròn ửng đỏ, nghe người ta đáp vậy xong liền thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, cảm ơn nhé.”
Ngô Du Du: …
Thù này không nhỏ đâu nhé!
Cụm từ “oan gia ngõ hẹp” chắc chắn là dùng để tả hai người họ, sau sự kiện bắn dầu tung tóe, hai người lại tiếp tục ***ng độ nhau trong vụ tranh cãi bỏ trứng trước hay cà chua trước.
“Đương nhiên là đập trứng vào trước rồi, đảo chín rồi cho cà chua vào, cà chua mau mềm lắm!” Ngô Du Du nói.
“Cho cà chua vào trước chứ, cà chua sẽ ra được nhiều nước hơn, sau đó mới cho trứng gà vào, trứng gà sẽ bao lấy cà chua, vậy mới ngon.” Lục Hạo Thiên cãi.
“Trứng gà bọc cà chua có ăn được không…” Ngô Du Du nghi ngờ.
“Đương nhiên là có.” Lục Hạo Thiên nói chắc như đinh đóng cột.
Mười phút sau, trong lòng mọi người chỉ có một suy nghĩ: “Lục Hạo Thiên là đồ siêu lừa đảo…”
Bữa cơm trưa hôm đó, nhóm hai và nhóm bốn phải đi ăn chực khắp các nơi, cả bàn nguyên liệu thực phẩm đều bị họ làm hỏng hết, thật quá đáng sợ.
Món được mọi người yêu thích nhất là sườn xào chua ngọt của nhóm một, đúng là ngon tuyệt cú mèo! Đến nước xốt cũng có thể trộn ăn với cơm!
“Mẹ Dương à, đồ cậu nấu ngon quá đi!” Văn Thù vừa ăn vừa nói nhồm nhoàm.
Mai Hâm cũng chạy lại hóng: “Cho tớ một miếng sườn đi! Nghe nói ăn ngon lắm!”
“Nhanh lên! Không nhanh là hết đấy!” Quan Doanh vừa gặm một miếng sườn vừa ú ớ đáp.
“Mẹ Dương ơi, nếu tớ là con trai, nhất định sẽ gả cho cậu.” Ngô Du Du hí hửng nói.
“Ấy chớ, món này có một nửa công của Lương Tề Sơn đấy, cậu gả cho ông ấy đi!” Dương Khiết trêu.
Lương Tề Sơn ngồi ăn cơm đằng sau lập tức bị sặc: “Khụ khụ… Đừng… Khụ đừng có đùa! Cơm có thể ăn bừa, nói thì không thể nói lung tung được đâu!”
Dương Khiết giờ mới biết chính chủ đang ở ngay đằng sau, xấu hổ lè lưỡi không nói nhiều nữa.
Ngô Du Du thấy Thẩm Đàm cũng đang nhìn sang đây, mặt đỏ lên, đảo mắt nhìn sang chỗ khác, thật là xấu hổ quá…
Hoạt động buổi chiều khá thoải mái, cả lớp cùng nhau xếp các quân đô-mi-nô thành chữ 12-1* rồi đẩy ngã chúng và cùng nhau chụp ảnh lưu niệm.
*12-1: Gốc là dòng chữ “cao tam nhất ban” 高三一班 (như hình), nghĩa là lớp nhất khối mười hai.
12-1
Lương Tề Sơn đi nhận quân đô-mi-nô về rồi chia cả lớp thành ba nhóm.
Cứ tưởng là quân đô-mi-nô chỉ bằng trang giấy, không ngờ lại khá là cao, khuân vác cũng mất công, chứ đừng nói xếp chữ.
Tần Phương làm bí thư lớp đứng trên tầng quan sát chỉ huy, Lương Tề Sơn làm lớp trưởng ở dưới cùng mọi người xếp các quân đô-mi-nô.
“Không thể xếp dầy như vậy được,” Thẩm Đàm đưa ý kiến, “Ở đây chỉ có mười tám quân, xếp dầy không đủ đâu”.
“Ờ nhỉ, vậy phải làm sao?” Cậu con trai đang di chuyển quân gãi đầu gãi tai.
“Lát nữa xô đổ, những quân này sẽ nằm ra đất, bọn mình cần phải tính toán trước xem sao đã”. Thẩm Đàm đáp.
Lương Tề Sơn đứng bên cạnh cũng gật đầu đồng tình, vừa rồi thử xếp mấy quân trước, đúng là không ổn, quả thực cần phải tính toán trước.
Thế là Lương Tề Sơn chạy lại chỗ thầy quản lý hỏi muộn giấy Pu't, kéo tay áo Thẩm Đàm bảo: “Đại thần, mau vẽ thử coi.”
Thẩm Đàm nhìn lại: “Ông là lớp trưởng mà.”
“Ông là đại thần đấy!” Lương Tề Sơn nghiêm túc đáp trả.
“Vẽ thế nào đây?” Lũ con trai bối rối.
“Chữ “cao” đầu tiên làm sao nối nét một với nét hai được? Xếp như viết chữ được không, đưa xuống rồi chéo qua đưa ngang?”
“Không cần,” Lục Hạo Thiên đứng bên cạnh thả quân đô-mi-nô trong tay ra, đứng thẳng lưng lên nói, “Đi xuống rồi vừa hay sẽ dừng ở giữa hai quân đô-mi-nô này, hai quân đấy sẽ bị rung theo rồi tự đổ, vậy là đã vẽ được nét hoành.”
“Sau đó xếp dưới nó một quân, nó sẽ tự đổ theo hai hướng tạo thành bộ khẩu.” Ngô Du Du suy nghĩ một chút rồi tiếp lời.
Thẩm Đàm ngẩng đầu nhìn Ngô Du Du, lấy giấy Pu't trong tay Lương Tề Sơn vẽ mấy nét rồi nói: “Không cần phức tạp như vậy, viết nét “khẩu” thành hình thoi đi, đỉnh hình thoi chung với hai quân của nét hoành, khi đổ quân đầu tiên tạo thành nét hoành thì đồng thời cũng xô đổ luôn hai cạnh của hình thoi. Vậy là một lần xô đổ bốn quân.”
*bộ khẩu: là hình chữ nhật bốn cạnh dưới nét phẩy và hoành của chữ “Cao” mình dẫn hình ở trên.
“Hay! Thông minh!” Lương Tề Sơn ủng hộ.
Tiếp đó dựa trên tư duy này, mọi người cùng nhau mỗi người góp một ý.
Bản vẽ trong tay Thẩm Đàm chẳng mấy chốc đã vẽ hoàn chỉnh bốn chữ: “Có mười tám quân đô-mi-nô, chấm 1 quân, hoành 2 quân, khẩu 4 quân, khung 4 quân, câu và đề mỗi thứ 1 quân, khẩu 4 quân, cộng lại là 17 quân, quân còn dư để xếp những chữ còn lại.”
Lục Hạo Thiên nghe vậy bổ sung một câu “Trước hình thoi xếp thêm hai quân thì góc ngã sẽ chuẩn và đủ lực hơn.”
Ngô Du Du nghe xong rất phấn khởi, đúng là làm vậy chữ xếp được sẽ đẹp hơn hẳn.
Tốc độ tư duy của học sinh lớp nhất rất linh hoạt, nói một chút là hiểu hết. Một người bắt đầu gợi mở ý tưởng, phần việc còn lại lập tức rất nhẹ nhàng. Không cần phải bàn thêm nhiều nữa, lớp nhất khối mười hai nhanh chóng trở thành lớp đầu tiên hoàn thành trò chơi.
Lương Tề Sơn và mấy tên con trai đứng trước nét chấm đầu tiên, cùng nhau hô 1, 2, 3 rồi dùng sức đồng thời xô đổ quân đô-mi-nô, rầm rập rầm rập, những quân đô-mi-nô va vào nhau nối đuôi ngã xuống mặt đất, hết sức ấn tượng. Lũ học sinh vây quanh xem phải trầm trồ khen ngợi.
Cuối cùng, cả lớp đứng trước dòng chữ “Cao tam nhất ban”, cùng nhau ngẩng đầu cười nhìn lên tâng hai để thợ ảnh trên đấy chụp ảnh lưu niệm cho họ.
Màn trập nháy một phát, bức ảnh ấy đã lưu giữ lại khoảnh khắc vui vẻ đẹp đẽ của tình bạn trong sáng.
*dao xẻng 铲刀 mình đã cố tra tên các loại dao nhà bếp nhưng không ra tên tiếng Việt của nó, không biết chức năng chính của nó là gì nhưng nhìn giống cái xẻng dùng làm kem cuộn lắm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc