Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa - Chương 29

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Hơn chín giờ, đang là “giờ vàng” của cuộc sống về đêm, trên con phố náo nhiệt, nam thanh nữ tú ra ra vào vào các nhà hàng, khách sạn, quán rượu, quán Karaoke
Mộc Mộc phủ phục người trên thành cửa sổ xe, nhìn theo một quán Karaoke bên đường, thật sự đã lâu rồi, cô chưa từng đi hát, cũng không biết tình trạnh của cô bây giờ liệu còn có thể hát được không.
“Muốn tới quán Karaoke chơi một chút không?” Trác Siêu Việt dường như hỏi một cách ngẫu hứng: “Có thời gian anh sẽ đưa em tới quán Karaoke chơi nhé!”
Nhắc tới mấy chữ quán Karaoke, ánh mắt cô bỗng nhiên sáng bừng lên, hỏi một cách đầy mong đợi: “Bao giờ?”
Anh không trả lời, quay đầu xe lại luôn, đỗ trước quán Karaoke mà họ vừa đi qua.
Quán Karaoke này không được liệt vào hàng náo nhiệt trong thành phố S, nhưng cực kỳ nổi tiếng. Nhân viên phục vụ giới thiệu phòng VIP với họ, bộ sofa bằng da thật vô cùng to rộng, đủ để hai người có thể ngủ được.
“Phòng này có được không ạ?” Nhân viên phục vụ vừa hỏi vừa vô tình liếc mắt nhìn Mộc Mộc, khiến Mộc Mộc bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên khi Trác Siêu Việt đưa cô tới Long Cung, nữ nhân viên phục vụ cũng dùng ánh mắt này để nhìn cô.
Hồi đó cô không hiểu, sau này lăn lộn lâu trong quán rượu mới biết, đó là ánh mắt mà người phục vụ nhìn các cô gái gọi. Theo kinh nghiệm của họ, đàn ông phần lớn đều đưa bạn gái có mối quan hệ ổn định về nhà, còn người phụ nữ được đưa tới những nơi như thế này, tám chín phần đều là để cánh đàn ông tìm kiếm một kiểu cảm giác mạnh nào đó, lại còn không phải xuất trình chứng minh thư nhân dân.
Trác Siêu Việt đang chăm chú nhìn bộ sofa bằng da thật như có điều gì suy nghĩ, cửa của phòng bên cạnh được mở ra, một người đàn ông trung tuổi loạng choạng từ bên trong bước ra, nhìn thấy Trác Siêu Việt, không thể không sững người lại. “Ồ, Tổng giám đốc Trác?”
Cả người ông ta nghiêng về phía trước, cánh tay cứng đờ chìa ra, “Trùng hợp quá, trùng hợp quá!”
“Trưởng phòng Diêu. Chào ông!” Trác Siêu Việt coi trọng việc đó một cách hiếm gặp, bắt tay ông ta, đồng thời còn tiện tay đỡ lấy vòng eo căng tròn của ông ta, để tránh cho ông ta khỏi bị ngã.
“Lại đây, lại đây.” Trưởng phòng Diêu không hề thu tay lại, cứ thế kéo anh vào trong phòng thuê riêng của ông ta, lè nhè nói: “Tôi giới thiệu với cậu mấy người bạn… Ban nãy tôi còn nhắc tới cậu với họ, muốn gọi cậu tới chơi, Chu Tịch nói nhà cậu xảy ra chút chuyện, chắc sẽ không tới được…”
Trác Siêu Việt hơi do dự một chút, chỉ về phía Mộc Mộc, “Trưởng phòng Diêu, thật không phải, tôi vẫn còn có bạn…”
Trưởng phòng Diêu lơ mơ nhìn Mộc Mộc: “Là mỹ nữ? Tốt quá, cùng vào đây chơi, bên trong toàn là các mỹ nữ…”
Nhìn thấy vẻ khó xử của anh, Mộc Mộc biết đàn ông có một vài trường hợp bất đắc dĩ, khe khẽ gật đầu: “Em không sao, nếu không tiện, em có thể về trước.”
“Tiện, rất tiện.” Trưởng phòng Diêu buông Trác Siêu Việt ra, kéo tuột Mộc Mộc vào bên trong, Trác Siêu Việt không thể không vào theo.
Bên trong phòng, cả nam cả nữ có khoảng mười mấy người, nam giới phần lớn đều ba, bốn mươi tuổi, mang dáng dấp của những người có “sự nghiệp thành công”, nữ giới ai nấy đều tô son trát phấn rất đậm, nhất loạt đều xinh đẹp theo kiểu “phụ nữ của công việc”, ngồi bên cạnh đám dàn ông khoe vẻ phong tình. Khi ánh mắt của Mộc Mộc dừng lại trên người một cô gái xinh đẹp đang ngồi uống rượu một mình trong góc, trong lòng cô bỗng dấy lên một cảm giác hơi chua xót, bởi vì, cô ta chính là cô gái xinh đẹp đã đi cùng Trác Siêu Việt trong buổi tối hôm nọ.
Cô gái xinh đẹp vốn đang rất hào hứng uống rượu một mình, vừa thấy Trác Siêu Việt bước vào, ánh mắt trong chốc lát đã nhuốm vẻ phong tình, nhanh chóng đứng dậy: “Đúng là trưởng phòng Diêu đủ thể diện, thật sự đã mời được anh tới…”
Trác Siêu Việt lạnh lùng liếc cô ta một cái, không giải thích bất cứ điều gì, bàn tay cố ý kéo Mộc Mộc về bên cạnh mình.
Trưởng phòng Diêu giới thiệu từng người trong số họ, quả nhiên đều là những người đàn ông thành công trong sự nghiệp. Mộc Mộc không nhớ nổi những danh xưng vang như sấm dậy của những người đàn ông đó, chỉ nhớ được tên của cô gái xinh đẹp kia, Chu Tịch.
Đám đàn ông làm quen với nhau, nâng cốc cùng uống rượu, đám phụ nữ cũng không nhàn rỗi, bận rộn tiền hô hậu ủng, rót rượu, tiếp rượu. Cô vốn cũng muốn tiếp rượu cho Trác Siêu Việt, nhưng anh dường như không thích, đẩy cô ra chỗ hát.
Hơn bốn năm chưa hề cất giọng hát, khi âm nhạc nổi lên, bàn tay cầm micro của Mộc Mộc lại khẽ run rẩy, thử đi thử lại rất nhiều lần, mới phát ra âm thanh hơi run run. Khi cô nghe được giọng hát đã lâu không nghe thấy của mình phát qua hệ thống loa, khi cô nhìn thấy hình ảnh đang cầm micro trên tay của mình qua tấm gương treo trên tường, cô dường như không dám tin đây là sự thật!
Hát hết bài này tới bài khác, cô dần dần tìm lại được cảm giác, càng hát lại càng có hứng thú.
Khúc nhạc trầm lắng của ca khúc ‘Gặp gỡ’ vang lên, cô nhắm mắt lại, dồn hết tâm trí để hát.
“Nghe thấy sự ra đi của mùa đông, em tỉnh dậy trong một tháng một năm nào đó, em nhớ, em đợi, em mong ngóng tương lai lại không thể sắp đặt, vì thế… Người em chờ đợi, anh đang ở tương lai xa xôi… Em nhìn theo con đường, cánh cửa giấc mơ có phần chật hẹp, em gặp được anh, đó là một bất ngờ tươi đẹp nhất…”
Người ngồi trên sofa khe khẽ cổ vũ cho cô, cô dường như lại trở về với hình ảnh của Tô Mộc Mộc đã biến mất từ bốn năm trước, một cô bé đã từng đứng trên sân khấu của trường, đã giành được những tràng pháo tay không ngớt của đám bạn học với ca khúc ‘Gặp gỡ’…
Cô của quãng thời gian đó nở một nụ cười mơ mộng nhất, có một giấc mơ tươi đẹp nhất, mong chờ rằng trong tương lai, sẽ có một người mang lại cuộc gặp gỡ đẹp nhất đó… cho cô!
Ca khúc kết thúc, Mộc Mộc mở mắt nhìn Trác Siêu Việt phía đối diện, anh cũng đang nhìn cô, trong ánh mắt lấp lánh vẻ mơ màng khiến người ta say đắm.
Một mùi hương quyến rũ ập tới, Chu Tịch bê ly rượu đến ngồi xuống bên cạnh cô, “Có biết uống rượu không?”
Thu ánh mắt về, Mộc Mộc cúi đầu bê ly rượu của mình lên, “Biết một chút.”
“Cheers!”
Vừa uống vừa trò chuyện, nửa chai rượu đã cạn sạch, Chu Tịch vòng vo rất lâu, cuối cùng cũng quay về chủ đề chính. “Hai người ở bên nhau bao lâu rồi?”
Mộc Mộc nghĩ một lát, đưa ra cho cô ta một đáp án rất mơ hồ: “Rất khó nói, nếu tính từ lần đầu tiên gặp nhau… đã rất nhiều năm rồi.”
“Thế ư?” Ngữ điệu của Chu Tịch thể hiện rõ sự nghi ngờ, “Từ trước tới giờ tôi chưa hề nghe anh ấy nhắc tới cô.”
“Chuyện của anh ấy với mỗi cô gái, đều phải nói với cô sao?”
Chu Tịch đã từng trải nhiều rồi, lẽ nào lại không hiểu được ý tứ thách thức trong ngữ điệu của Mộc Mộc, yểu điệu dựa lưng vào thành ghế, liếc mắt nhìn về phía Trác Siêu Việt- người đang bị người khác lôi kéo chúc rượu, “Anh ấy đương nhiên là không phải nói, tuy nhiên, phần lớn tôi đều biết hết…”
Mộc Mộc cúi đầu uống một ngụm rượu, cô không thích cụm từ “phần lớn”, bởi vì điều này có nghĩa là bên cạnh Trác Siêu Việt đã từng có rất nhiều phụ nữ, mà bọn họ, chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó. Cứ cho là họ có khả năng là hai người đặc biệt hơn một chút, nhưng điều đó cũng có ý nghĩa gì, sớm muộn cũng trở thành gió thoảng mây trôi trong cuộc đời anh mà thôi.
“Tôi đã từng nghe anh ấy nhắc tới cô.” Mộc Mộc nói.
“Vậy ư?” Chu Tịch châm một điếu thuốc, điếu thuốc thon nhỏ kẹp giữa các ngón tay xinh xắn, khói thuốc mùi bạc hà nhè nhẹ từ từ lan tỏa. “Anh ấy nói gì về tôi?”
“Anh ấy nói cô đã làm cho anh ấy rất nhiều việc.”
Cô ta hạ bàn tay trái đang cầm điếu thuốc xuống, khẽ chạm vào vết sẹo nhỏ dài trên cổ tay, kiểu sẹo đó, rất giống với vết sẹo do cắt mạch máu ở cổ tay. Nếu không phải là do cô ta cố ý chạm vào, vết sẹo ấy đã mờ đến nỗi dường như không còn nhìn thấy gì nữa, “Anh ấy nhất định đã không nói cho cô biết, tôi đã từng làm những gì vì anh ấy.”
Mộc Mộc yên lặng nhìn cổ tay cô ta, anh quả thực đã không nói, cô ta đã từng cắt động mạch ở cổ tay vì anh. Một người phụ nữ, vì một người đàn ông, có thể từ bỏ cả tính mạng, vậy thì cô ta làm điều gì cũng đều xứng đáng được tha thứ, phản bội thì cũng nhằm nhò gì?
“Khi tôi vừa quen biết anh ấy, giống như cô bây giờ,” Chu Tịch liếc nhìn bộ dạng của Mộc Mộc: quần bò đơn giản, áo sơ mi cách điệu màu tím nhạt, còn cả mái tóc dài buộc túm lại cao cao ở phía sau, khẽ thở dài, “Chưa tới bốn năm, anh ấy đã hoàn toàn khiến tôi thay da đổi thịt.”
Mộc Mộc mỉm cười chỉ vào chiếc váy dài kiều diễm trên người cô ta, “Rất hợp với cô.”
Có một số người phụ nữ rất kỳ lạ, khi còn ăn mặc giản dị với quần bò áo phông, luôn mơ ước rằng có một ngày có thể mặc những bộ váy lộng lẫy trong tủ kính, đến khi thật sự được khoác nó lên người rồi, mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong cuộc sống xa hoa, bắt buộc phải trả một cái giá xa xỉ, hoặc là tình yêu, hoặc là nhân cách, hoặc là tâm hồn.
Không có thứ gì là đáng hay không đáng, quan trọng nhất, thứ bạn muốn có là điều gì.
Chu Tịch vỗ vỗ vào bàn tay đang cầm micro của cô, dùng một ngữ điệu của người đã từng trải qua trắc trở nói: “Có một ngày, đến khi anh ấy chán ghét cô rồi, sẽ khiến cô nhận thức được sự lạnh lùng vô tình của đàn ông… Cô cũng sẽ biết, thứ gì sẽ hợp với cô.”
“Cảm ơn, tôi đã biết thứ gì phù hợp với tôi rồi…”
Bởi vì cô đã hiểu được nguyên tắc lạnh lùng của anh, vì vậy cô biết, người đàn ông xa xỉ này không phù hợp với cô, dương cầm, âm nhạc, một cuộc sống bình lặng mới là những thứ phù hợp với cô.
“Đang nói chuyện gì thế?”
Giọng nói của Trác Siêu Việt vang lên, Mộc Mộc mỉm cười ngẩng đầu lên. Cũng không biết anh đã uống bao nhiêu rượu, trên người toàn mùi rượu nồng nặc. “Còn có thể nói chuyện gì được nữa, đương nhiên là nói về anh rồi.”
“Anh? Em có thể nói chuyện gì về anh?” Anh ngồi xuống bên cạnh, thân mật vòng tay ôm lấy vai cô, ghé vào tai cô, dùng một giọng nói mà Chu Tịch chắc chắn có thể nghe thấy được: “Chắc không phải là… nói chuyện buổi tối hôm đó, anh đã khiến em cảm thấy vui sướng bao nhiêu lần chứ?”
Trong giây lát, toàn bộ máu trong người Mộc Mộc dồn hết cả lên mặt, đỏ lựng. Còn Chu Tịch, người ngồi đối diện với họ, máu trên khuôn mặt lại hoàn toàn bị rút hết, trắng bệch.
“Hai người vui vẻ đi, tôi không làm phiền nữa.” Chu Tịch nhanh chóng đứng lên, đến bên đám trưởng phòng Diêu, nhiệt tình nói chuyện với họ.
Mộc Mộc thu lại khuôn mặt đang cười, đẩy Trác Siêu Việt đang nồng nặc mùi rượu ra, “Anh cho rằng như vậy hay ho lắm à?”
“Rất hay ho.” Anh lại ôm cô, một bàn tay vuốt ve gò má vẫn đang đỏ lựng của cô, bàn tay còn lại khẽ thọc sâu vào phần eo cô, khe khẽ mơn man. “Tuy nhiên, anh rất ân hận, đã không nghe được tiếng ՐêՈ Րỉ của em khi đó… khi nào có cơ hội, hãy cho anh nghe thử.”
“Anh uống say rồi.” Ngoài điều đó ra, cô không tìm được lời lẽ nào khác có thể đáp lại.
“Anh chưa say.”
“Vậy anh có biết em là ai không?”
“… Anh biết.” Anh hít một hơi, buông cô ra, ngồi ngay ngắn lại. “Bây giờ em là chị dâu của anh, là người phụ nữ của anh trai anh.”
Mộc Mộc chống cằm, có chút ân hận vì đã nói câu đó. Thực ra, cô chỉ hy vọng anh biết rằng, cô không phải Chu Tịch, cũng không phải là đại bộ phận các cô gái vây quanh anh. Cô là Tô Mộc Mộc, một cô gái ngốc nghếch vô cùng yêu anh, yêu nhiều tới mức bất cứ lúc nào cũng có thể đáp ứng nhu cầu của anh, quên mất cả lập trường, nguyên tắc của mình.
Cô đã rất cố gắng để kìm nén bản thân minh, để bản thân mình không nhớ lại những đường nét đầy nam tính và vô cùng mê hoặc bên trong lớp áo sơ mi của anh, không nhớ lại anh đã khiến cô có bao nhiêu cảm thấy vui sướng, nhưng, nếu anh cứ tiếp tục ôm cô như vậy, nói những lời đầy khiêu gợi như vậy, cô không dám bảo đảm rằng một giây ngay sau đó, cô sẽ không kéo anh sang phòng VIP bên cạnh… ՐêՈ Րỉ cho anh nghe.
Đương nhiên, anh không biết được điều đó.
Bối rối yên lặng một hồi, Mộc Mộc quyết định tìm một chủ đề khác để làm dịu bầu không khí. “Anh muốn hát không? Em chọn bài cho anh.”
“Anh không thích hát, anh thích nghe.” Anh nói, “Em hát cho anh nghe đi.”
Cô cầm lấy micro, “Được thôi, vậy anh thích bài gì?”
“Em biết bài ‘Truyền kỳ’ không?” Anh khẽ hỏi.
Bàn tay Mộc Mộc run lên, chiếc micro suýt nữa thì rơi xuống đất, bởi vì, có một khoảng thời gian, cô đã nghe đi nghe lại ca khúc này, đi đường cũng nghe, ăn cơm cũng nghe, đi ngủ cũng nghe, không thể đếm được rằng cô đã nghe bao nhiêu lần, nghe tới khi cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ…
“Để em thử xem.” Cô ngồi vào vị trí chọn bài, chọn ca khúc ‘Truyền kỳ’, rồi lại quay về ngồi bên cạnh anh.
Tiết tấu nhẹ nhàng vang lên, hơi thở của anh rõ ràng đã nhẹ dần đi, chăm chú lắng nghe.
“Chỉ vì nhìn anh thêm một chút nữa trong đám đông, nên càng không thể quên được khuôn mặt của anh…”
Giọng hát hơi run rẩy, kết hợp với lời ca tươi đẹp nhất.
“Mong ước rằng sẽ có một ngày được gặp lại nhau, từ đó em bắt đầu cô đơn mong nhớ, khi nhớ tới anh, anh ở tận chân trời, khi nhớ tới anh, anh ở ngay trước mắt, khi nhớ tới anh, anh ở trong tâm trí, khi nhớ tới anh, anh ở trong trái tim…”
Nhìn những dòng chữ nhấp nháy trên màn hình, Mộc Mộc đã hiểu đáp án mà anh không nói thành lời, hóa ra, người thích ca khúc ‘Truyền kỳ’ không phải chỉ có một mình cô, bốn năm qua, người ôm ấp sự chờ đợi, ôm ấp nỗi nhớ nhung, cũng không phải chỉ có một mình cô.
Nhìn người đàn ông đang cúi đầu ngồi uống rượu ở bên cạnh, giọng cô càng lúc càng khản đặc, hát đến nỗi lời không thành lời, giai điệu không thành giai điệu, cuối cùng nghẹn ngào tới nỗi không thốt ra được âm thanh nào nữa.
Cô rốt cuộc đã làm gì? Trước khi ngồi tù đã tới lôi kéo anh, lợi dụng anh, khiến anh phải chờ đợi suốt bốn năm. Đến khi cô ra tù rồi, lại nhận nhầm người, trở thành “chị dâu” của anh.
Khi anh nhìn thấy cô bị anh trai mình đè xuống sofa, anh có tâm trạng thế nào? Liệu có giống như điếu thuốc thơm cong vẹo méo mó trong tay anh?
Cô không thể tiếp tục hát được nữa, bỏ micro xuống. “Em đi vệ sinh.”
Lao thẳng vào nhà vệ sinh, cô ngồi trên bồn cầu, ôm cả cuộn giấy vệ sinh, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cô không thể nhìn anh được nữa, nhìn anh thêm một chút nữa cô sẽ không thể kìm chế nổi bản thân, sẽ ngã nhào vào vòng tay anh, cầu xin anh hãy cho cô thêm một cơ hội.’
Cơ hội gì cũng được, làm người tình giấu mặt của anh, cả đời không để Trác Siêu Nhiên biết được, hoặc cũng giống như phần lớn những người phụ nữ khác, mua vui cho anh, chơi tới khi anh chán ghét, bực bội, co chân đạp cô.
Thế nào cũng không quan trọng, chỉ cần không giống như bây giờ, muốn mà không có được, muốn quên cũng không thể quên, giày vò lẫn nhau.
Ngoài cửa vang lên tiếng phụ nữ trò chuyện: “Ban nãy ngoài hành lang tôi gặp Trác nhị thiếu gia và Chu Tịch đấy.”
Bàn tay đang ném giấy vệ sinh của Mộc Mộc bỗng dừng lại.
“Thế à?” Một người phụ nữ khác hỏi.
“Hai người họ dây dưa với nhau nhiều năm ròi, sao vẫn mãi không thể tách nhau ra được nhỉ?”
“Cái cô Chu Tịch bình thường thông minh như vậy, sao trong chuyện này lại cứ nghĩ không thông thế…” Giọng của một người phụ nữ khác nói: “Gia cảnh của Trác Siêu Việt như thế nào, có thể để một người phụ nữ như cô ấy đường hoàng bước vào ư?”
Người phụ nữ lại hạ thấp giọng xuống nói: “Tôi nghe chồng tôi nói… quy định trong nhà họ Trác nghiêm ngặt lắm, đừng nói đến chuyện bước vào cửa nhà họ Trác, trước khi hẹn hò còn phải thẩm tra lý lịch ba đời, còn nghiêm ngặt hơn cả thẩm tra lý lịch chính trị nữa đấy,”
“Ghê gớm như vậy ư, thảo nào bao nhiêu cô gái xung quanh Trác nhị thiếu gia, không phải là “bạn” thì cũng là “nhân viên trong công ty”, một chút danh chính ngôn thuận cũng không có…”
Giọng nói của hai người phụ nữ kia đã biến mất từ lâu, Mộc Mộc vẫn ngây người ngồi yên trong đó.
Cô vẫn còn nhớ rất rõ, bốn năm trước, khi Trác Siêu Việt nắm chặt lấy tay cô, đã từng nói: “Làm bạn gái của anh nhé?”
Hồi đó cô vẫn chưa vào trại giam, vẫn còn cơ hội thi vào Học viện Âm nhạc… Cô đã từng tiến gần tới hạnh phúc như vậy.
Tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, màn hình hiện lên số điện thoại của Trác Siêu Việt, cô nghe máy.
“Đi ra, hoặc anh sẽ đi vào.”
“Em đi ra!”
Đối phương cúp máy luôn, không có một câu nói thừa thãi nào.
Mộc Mộc vội vàng lau khô nước mắt, bước ra khỏi nhà vệ sinh, Trác Siêu Việt đang đứng đợi cô ở một lối rẽ cách đó không xa, bên cạnh đã không có Chu Tịch nữa.
Anh bước lại gần, liếc nhìn đôi mắt sưng đỏ như trái hạnh đào của cô, “Còn muốn hát nữa không?”
Cô lắc đầu.
“Vậy thì về nhà thôi.” Anh đi vào chào những người ở bên trong phòng, ra quầy lễ tân lại gọi thêm hai chai rượu Tây, thanh toán.
Quán Karaoke cử riêng một tài xế đưa họ về nhà, bởi vì trên xe có người khác, suốt dọc đường về anh không nói câu gì, ánh đèn neon trên phố lướt qua mặt anh, thần thái của anh dưới ánh đèn không còn vẻ tự nhiên, thoải mái, bất cần nữa. đầu lông mày của anh nhíu chặt lại, khiến người ta muốn vuốt ve, an ủi.
“Nhìn đủ chưa?” Anh lạnh lùng nói, “Đủ rồi thì đừng nhìn nữa, khả năng tự kiềm chế của anh không tốt như em nghĩ đâu.”
Mộc Mộc vội vàng ngoảnh mặt ra ngoài cửa xe, không dám nhìn nữa.
Cuối cùng cũng đã về tới Cách Thế Quan Lan, cô đi theo Trác Siêu Việt vào trong nhà.’
Trong giây phút khóa cửa nhà lại, dầu óc cô nóng bừng, buột miệng nói một câu: “Có phải là anh thật sự muốn nghe thấy tiếng ՐêՈ Րỉ của em không?”
Trác Siêu Việt đang chuẩn bị đi về phòng mình, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Mặc dù anh không đón nhận, cũng không từ chối, nhưng Mộc Mộc nhìn thấy bàn tay anh nắm chặt lại thành nắm đấm, dường như đang gắng hết sức để kiềm chế một trạng thái manh động nào đó.
Điều này mang lại sự khích lệ rất lớn cho cô, vậy là, cô lấy hết dũng khí bước tới sau lưng anh, dùng hai tay ôm chặt lấy anh từ phía sau, áp sát khuôn mặt vào tấm lưng thẳng tắp của anh.
“Nếu anh thật sự muốn có em, em có thể cho anh…” Giọng cô khe khẽ, khàn khàn, khiêu khích sự cô đơn trong đêm khuya.
“Bây giờ em vẫn là chị dâu của anh.”
“Em biết! Cứ cho là em lôi kéo anh, cứ cho là em không biết xấu hổ, được không?” Cô nói, “Siêu Việt, qua đêm nay... em sẽ ra đi, anh cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.”
“Ra đi?” Trác Siêu Việt giận dữ quay người lại, tức đến nỗi sắc mặt sa sầm. “Tô Mộc Mộc, có phải là em cảm thấy đùa giỡn như vậy rất hứng thú, rất có ý nghĩa? Có phải là em thích sau khi có chuyện tình một đêm với đàn ông rồi hoàn toàn biến mất, để anh ta phải nhớ nhung vương vấn mãi không nguôi?”
“Không phải như vậy… em cứ nghĩ rằng anh thích như thế.” Không có người phụ nữ nào lại thích sau khi đã dâng hiến tất cả cho người đàn ông, lại lặng lẽ ra đi. Lần đó của bốn năm trước, cô đã khóc ở văn phòng luật sư suốt cả một buổi sáng, dùng hết tất cả số khăn giấy dự trữ của Kiều Nghi Kiệt. Đó là vì cô nhớ tới anh, trong trái tim, trong đầu cô đầy ắp hình bóng của anh.
Nếu như có thể lựa chọn, cô thật sự không muốn thử lại cảm giác đó một lần nữa. Nhưng cô nợ anh quá nhiều tình cảm, cô biết, đến khi cô và Trác Siêu Nhiên chính thức chia tay, ngay cả cơ hội gặp mặt của họ cũng không có nữa, vì vậy, cô hy vọng trước khi ra đi, có thể khiến anh cảm thấy thỏa mãn, hoặc làm một chút gì đó để anh cảm thấy vui vẻ.
Cô đã sai ư?
“Anh đã nói rằng anh thích như vậy sao?” Anh hỏi lại.
“Ban nãy anh nói muốn nghe, còn mượn men rượu để vuốt ve người em, em nghĩ rằng anh… ừm, có thể là em đã hiểu nhầm rồi.”
Anh mỉm cười giễu cợt: “Có phải em nghĩ rằng anh coi thân thể của phụ nữ là công cụ để mua vui? Anh có được rồi, chơi đủ rồi, sẽ có thể hoàn toàn mãn nguyện?”
“Không thể hoàn toàn mãn nguyện, vẫn tốt hơn việc muốn mà không có được chứ?”
“Em đang nghĩ như vậy sao?”
“…” Mộc Mộc mím môi, tron lòng cảm thấy rất bức bối, bình thường, giọng điệu của anh còn có thái độ bất cần,, thể hiện rõ rằng anh không để ý tới thứ gì cả. Nhưng cứ tới giờ khắc quan trọng, anh lại để ý, lại chính nhân quân tử hơn bất kỳ ai.
“Thôi được rồi, em muốn nghĩ thế nào thì tùy!”
Thấy anh định đi, Mộc Mộc đuổi theo ngăn anh lại, “Vậy anh hãy nói cho em biết, rốt cuộc anh muốn điều gì? Chỉ cần có thể làm được, em sẽ làm cho anh.”
Trác Siêu Việt không trả lời, vòng qua người cô, bước về phía cầu thang.
Đêm khuya tĩnh mịch, một chút âm thanh khác thường cũng trở nên chói tai, huống hồ đó là tiếng đổ vỡ sắc nhọn. Đang ngồi ngây người trên sofa, Mộc Mộc bỗng nhiên giật nẩy mình, vội vàng chạy xuống tầng dưới, nhất thời quên mất rằng mình còn đang mặc áo ngủ.
Cửa phòng ngủ của Trác Siêu Việt mở he hé, cô bước vào, ánh sáng trắng nhạt từ bên trong phòng tắm hắt ra, mơ mơ hồ hồ.
Mộc Mộc bước vào bên trong, nhìn qua cánh cửa phòng tắm đang hé mở, chỉ thấy khắp nền nhà vương đầy mảnh vỡ của bình gốm hoa xanh và những cánh hoa hồng trắng xơ xác, vòi hoa sen xối thẳng xuống, gột rửa bầu không khí lạnh lẽo lan tỏa từng hồi trong nhà tắm…
Trác Siêu Việt đang ngồi trên thành bồn tắm, toàn thân ướt nhèm, ánh mắt có chút đờ đẫn, nước lạnh cứ chảy xuống dọc theo người anh, nhưng anh không hề né tránh, cứ để mặc làn nước giội xuống người mình.
Mộc Mộc vội vàng khóa vòi hoa sen lại, lấy khăn tắm giúp anh lau khô người, chiếc áo sơ mi ướt nhèm dính chặt vào người anh, hiện rõ từng đường nét tuyệt đẹp trên cơ thể.
Ánh mắt cô nhìn xuống phía dưới dọc theo bờ vai khỏe mạnh của anh, Ⱡồ₦g иgự¢ vạm vỡ với những đường nét rõ ràng, vòng eo cường tráng, đều giống hệt như trong ký ức của cô…
“Em có thể không dùng ánh mắt đó để nhìn anh được không?” Chắc là do nước quá lạnh, giọng nói của anh cũng đã đông cứng, lộ rõ vẻ u ám, giá lạnh.
“Siêu Việt…” Cô gọi tên anh, thanh âm ấm áp, khuấy động cả sự tĩnh mịch của đêm đen.
“Đi ra!” Lời đuổi khách của anh không hề có chút khách khí.
Điều gì ở Trác nhị thiếu gia cũng tốt, khuyết điểm duy nhất đó là khi uống say rồi lại đặc biệt có cá tính, hỉ nộ bất thường, một người đã từng được trải nghiệm qua nhiều lần như Mộc Mộc, sớm đã không còn cảm thấy lạ lẫm.
Cô quay người định bước ra ngoài cửa, cổ tay bỗng nhiên bọ một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt lại, giọng nói của anh nhẹ như gió thoảng. “Đợi đến khi chúng ta gặp lại nhau…”
Mộc Mộc tròn xoe mắt kinh ngạc, quay đầu lại nhìn đôi mắt vì say rượu mà lim dim mơ màng của Trác Siêu Việt.
“Chẳng phải là em luôn hỏi anh, tại sao lại học cách đọc khẩu hình, hôm nay anh nói cho em biết: Bởi vì anh muốn hiểu được câu nói không phát ra âm thanh của em từ bốn năm trước có ý nghĩa gì. Nếu anh đoán không nhầm, điều em muốn nói là: Đợi đến khi chúng ta gặp lại nhau… Đúng không?”
Linh hồn trong phút chốc dường như đã thoát ra khỏi cơ thể, toàn thân cô hoàn toàn không còn tri giác, thậm chí ngay cả những giọt nước mắt nóng hổi, cô cũng không cảm nhận được.
Rốt cuộc cô đã bỏ qua điều gì?
Rốt cuộc cô đã bỏ qua một tình cảm sâu sắc mãi mãi không thay đổi như thế nào?
Bàn tay anh thu lại, tạo nên một lực kéo mạnh mẽ, trọng tâm trên người cô hơi nghiêng, ngã nhào lên đùi anh. Không kịp đợi cô định thần, một cánh tay khác của Trác Siêu Việt giơ lên, thừa thế ôm cô vào lòng.
Cô nam quả nữ, cùng ở trong phòng tắm, toàn thân anh ướt mèm, cô chỉ mặc chiếc váy ngủ mỏng manh.
Tư thế cũng vô cùng mờ am, cô ngồi trên đùi anh, cơ thể đang dựa vào lòng anh.
“Em hỏi anh muốn như thế nào,” Anh đưa tay ra nâng cằm cô lên, ngón tay cái lau những giọt nước mắt trên má cô. “Anh cũng đã tự hỏi bản thân không chỉ một lần. Anh hy vọng em ra đi, mãi mãi không xuất hiện trước tầm mắt của anh nữa, nhưng anh cũng hy vọng em sẽ ở bên anh ấy, bởi vì anh ấy sẽ không khiến em phải chịu ấm ức… Nhưng, thực ra, tất cả những điều đó đều không phải là điều anh thật sự mong muốn…”
“Thứ anh thật sự muốn có, là em?”
Anh giữ chặt cằm cô, một tay đỡ phía sau lưng cô, không cho cô cơ hội né tránh hay từ chối, cúi xuống hôn cô với tốc độc nhanh đến nỗi không để cô kịp dự liệu. cô nhắm mắt, hai tay vòng lại ôm chặt cổ anh, dừng sự quấn quýt giữa môi và răng để cảm nhận nỗi khao khát từ sâu thẳm tâm hồn của nhau.
Cho tới khi, nụ hôn không còn đáp ứng đủ khát vọng của anh, hai tay anh túm lấy cổ áo cô, xé mạnh, phần cúc áo phía trên đứt tung, rơi trên tấm thảm.
Nửa trên cơ thể cô Tʀầռ tʀʊồռɢ hiện ra trước mắt anh, mặc dù không phải là lần đầu tiên, nhưng cô vẫn lúng túng không biết phải làm thế nào, muốn lùi lại phía sau theo bản năng, lưng đã áp sát vào bức tường cứng đơ, giá lạnh.
Anh nâng cằm cô lên, cô nghĩ rằng anh sẽ hôn cô, liền nhắm mắt lại, nhưng đôi môi anh lại lướt trên cổ co, hít hà thật mạnh, kiểu hôn đó mang đầy tính chiếm đoạt. đồng thời, một bàn tay khác của anh đặt trên иgự¢ cô, vần vò không thương tiếc.
Cô cắn chặt môi dưới, cảm giác nhói đau xen lẫn những tiếng ՐêՈ Րỉ phát ra từ cổ họng cô, “A…a…”
Ngón tay cái của anh cạy hàm răng cô đang cắn chặt môi: “Kêu lên cho anh nghe thử.”
Cô ngoảnh mặt đi, né tránh ngón tay anh.
Anh đặt môi lên vai cô, động tác ʍúŧ mát lại biến thành động tác cắn xé giống như loài thú hoang.
“A!” Cô đau đớn kêu lên, ngoài da cô rõ ràng rất đau, cơ thể lại bùng cháy trước hành động bạo lực của anh, cùng với sự xâm lấn, cơ thể cô dần dần trở nên mềm nhũn, bất lực…
“A…a…” Cô quên hết tất cả, ngửa cổ lên, ՐêՈ Րỉ, cơ thể đắm chìm trong nỗi rạo rực hỗn độn.
Anh nâng eo cô lên, nhấc người cô cao thêm một chút nữa, khi cúi đầu xuống, đôi môi vừa vặn chạm vào иgự¢ cô, hàm răng khẽ khàng cọ xát lên vị trí mẫn cảm nhất của cô, đầu lưỡi linh hoạt ẩm ướt cứ lướt qua lướt lại trên ภú๓ שú nhỏ xinh trước иgự¢, vô cùng kích động.
“Đừng, Siêu Việt…” Khoái cảm ập tới như một luồng điện, cô mơ màng gọi tên anh, “Siêu Việt…”
Đau đến mấy, khổ đến mấy, chỉ cần nghĩ đến việc người trước mặt cô là Trác Siêu Việt, Ⱡồ₦g иgự¢ cô đều nóng bỏng, phải chăng, cảm giác đó được gọi là tình yêu?
Động tác của anh dần dần trở nên nhẹ nhàng, chậm rãi, nhưng dưới sự dịu dàng của anh, cơ thể cô lại càng lúc càng trở nên mẫn cảm, hơi nóng từ trong lòng bàn tay anh lướt qua da cô, cũng có thể gợi lên những tiếng ՐêՈ Րỉ khe khẽ từ trong cổ họng cô.
“Có thích anh làm như vậy không?” Anh hỏi.
“Thích…” Sao lại có thể không thích được? Cơ thể cô sớm đã yêu thích cảm giác này rồi.
Hôn khắp cả nửa trên cơ thể cô, giày vò tới nỗi toàn thân cô trở nên mềm nhũn, cuối cùng anh cũng dừng lại, gục đầu lên vai cô, điều chỉnh lại nhịp thở, “Điều gì em cũng tự nguyện làm vì anh?”
“Ừm.”
“Được, vậy em hãy nhận lời anh, bắt đầu từ ngày hôm nay, không được để bất cứ người đàn ông nào khác chạm vào người em, kể cả anh trai anh…”
Cô chớp đôi mắt mơ màng, không hiểu rõ ý anh.
Anh không muốn cô, nhưng lại muốn cô cả đời này phải giữ gìn thân thể vì anh? Hay là, sau này cô chỉ thuộc về anh, chỉ được để anh chạm vào?
“Tại sao?” Cô hỏi.
“Bởi vì anh không thích!”
Lý do này hoàn toàn đầy đủ, cô thích lý do này.
Hai tay cô khe khẽ đặt lên bờ vai anh, cả người cô tựa vào trong vòng tay anh, kiễng chân lên muốn hôn anh…
Nhưng Trác Siêu Việt lại đẩy cô ra, giúp cô chỉnh sửa lại bộ váy xộc xệch. “Muộn rồi, ngủ sớm đi.”
“Anh?” Họ đã làm tới bước này rồi, anh vẫn từ chối cô.
“Sau này đừng có thử thách anh nữa, anh không thể cưỡng lại được đâu.” Trước khi đi ra, anh lại nhớ ra điều gì đó, “Đúng rồi, ngày mai Học viện Âm nhạc khai giảng, anh sẽ đưa em tới ghi danh.”
Thời gian trôi qua thật nhanh, đã đến lúc cô phải rời đi rồi.
Về phòng, cô thu dọn từng thứ đồ thuộc về mình, kiểm tra lại rất nhiều lần, chắc chắn rằng không để sót lại một thứ gì, cũng không mang theo bất cứ thứ gì không thuộc về cô rồi mới lên giường đi ngủ.
Đêm khuya tĩnh mịch, cô nghe thấy tiếng tắm gội ở dưới tầng, liếc nhìn đồng hồ, đã quá một giờ đêm.
Cô nằm lên giường, nhìn ngắm từng vết thâm tím trên người, cảm giác ấm áp dư thừa của trạng thái kích thích mạnh ban nãy vẫn lưu lại mãi trên người chưa chịu tan biến.
Kiểu cảm xúc mạnh này, chưa từng thử qua thì thôi, đã thử một lần rồi sẽ bị nghiện, muốn từ bỏ thật quá khó khăn
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc