Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn - Chương 42

Tác giả: Mạn Nam

Thiếu chút nữa là bị cường bạo

“Cha.”
“Biết ta là cha con sao, còn không mau về nhà?” Bên đầu kia điện thoại, Cố Bác ra lệnh. Nếu như ông đoán không sai, hiện tại con trai của mình hẳn đang ở chung một chỗ với Từ Du Mạn.
Đứa con trai này thật là, nói không tốt cũng không đúng, toàn bộ nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc, hơn nữa toàn bộ thời gian rút ngắn lại còn hai năm, đây là con trai của ông, niềm hãnh diện của ông, nhưng điểm không tốt chính là một chút cũng không nghe lời, chính mình tìm một người vợ thích hợp cho nó, nó cũng không muốn, hơn nữa còn không vâng lời ông, một mình chạy đến thành phố A đảm đương công việc của một thầy giáo phổ thông nho nhỏ. Thật là con trai của một tư lệnh như ông lại đi làm nghề giáo viên dạy phổ thông, đúng là làm trò cười cho người ta.
“Được, con tới ngay thưa bố.” Cố Uyên cúp điện thoại, nhìn Từ Du Mạn có chút áy náy.
“Ba anh tới đây sao? Vậy anh về đi, em có thể tự mình về nhà.” Từ Du Mạn khéo hiểu lòng người nói.
Đối với cha của Cố Uyên, Cố Bác, Từ Du Mạn vẫn có một chút ấn tượng, là một quân nhân uy nghiêm, nói năng thận trọng, toàn thân đều tản ra hơi thở bức người.
“Vậy anh đi về trước, tìm một cơ hội sẽ để cho hai người gặp mặt.” Cơ hội này không dễ tìm. Cha anh cố chấp như vậy.
“Được.” Từ Du Mạn cười nói. Sau đó tự mình đi chờ xe buýt.
Cho dù dùng biện pháp gì, nhất định phải làm cho cha tiếp nhận Mạn Mạn. Coi như không chấp nhận, anh cũng nhất định phải ở bên Mạn Mạn. Cha anh có thể làm gì được anh?
Cố Uyên trở về biệt thự của mình. Biệt thự không phải lớn, nhưng rất đẹp đẽ tinh xảo, hơn nữa còn ở bên bờ biển, xem ra không phải lãng mạn bình thường. Có đôi khí, lúc hoàng hôn tâm tình của Cố Uyên không tốt sẽ đi dạo trên bờ cát một lát, hứng chút gió biển, nhìn nước biển xanh biếc, nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ ngắn ngủi sau khi đưa Từ Du Mạn về căn nhà này.
Khi đóanh đã dắt Mạn Mạn cùng nhau đi tản bộ trên bờ cát, từng bước chân của Mạn Mạn đều giẫm lên dấu chân mà anh lưu lại, sau đó nói chân của anh thật to. Hoặc là từ từ ở bùn cát thượng vẽ tranh, hoặc là cùng nhau nhặt vỏ sò.
Cố Uyên trưởng thành rất sớm, khi đó anh mới mười bốn tuổi, nhưng dưới sự dạy dỗ của Cố Bác, anh đã hiểu rất nhiều chuyện mà những bạn cùng lứa không hiểu, biết rất nhiều thứ mà đám bạn cùng lứa chưa biết nhưng cũng mất đi tuổi thơ vui vẻ.
Trước đây anh vẫn cảm thấy những chuyện này thật ấu trĩ, chỉ có trẻ con mới làm, anh trước giờ đều xem thường. Nhưng sau khi Mạn Mạn tới đây, anh luôn cùng cô làm những việc mà anh luôn luôn cho là ngây thơ ấu trĩ, lại còn làm rất vui vẻ. Anh cảm thấy rất vui vẻ, rất hy vọng có thể như vậy mãi cho đến vĩnh viễn.
Thím Linh thấy Cố Uyên trở về, vội vàng mở cửa cho anh, sau đó nhắc nhở anh: “Cậu chủ, ông chủ hình như không vui.”
“Vâng ” Cố Uyên gật đầu, sau đó trực tiếp đi lên lầu, gõ cửa thư phòng.
“Vào đi.”Cố Uyên mở cửa ra, tiến vào, rồi đóng cửa lại, nhìn người đàn ông trên ghế.
Cố Bác và Cố Uyên là hai loại hình khác nhau. Lúc Cố Uyên mang theo mắt kính là một loại lãnh đạm, trong trẻo nhưng lạnh lùng, lấy mắt kính xuống thì càng thêm tà nịnh, có lúc còn cảm thấy có chút lười biếng. Mà Cố Bác, ngũ quan rõ ràng, rất tuấn lãng, có chút tang thương. Cho dù ngồi trên ghế dựa mềm mại như vậy, nhưng eo vẫn thẳng tắp, khí phách quân nhân, phong cách quân nhân bao giờ cũng thể hiện trên người ông.
Từ Du Mạn vừa xuống xe buýt, mới đi không bao xa, liền nhận thấy có người sau lưng vẫn đi theo cô, cô liền bước nhanh hơn. Vốn nên xông qua cái ngõ nhỏ, nhưng lúc này đi vào con hẻm nhỏ ít người qua lại thì càng dễ bị người ta bao vây, cho nên cô vẫn đi ven đường. Nhưng cô vẫn tính sai rồi.
Không chỉ có người đi theo cô, còn có một chiếc xe đi theo cô nữa. Rốt cuộc là ai muốn nhằm vào cô như vậy? Lên kế hoạch chu đáo như vậy.
Nếu như cô đi đường nhỏ, hai người đàn ông đi theo phía sau sẽ vẫn đi theo cô đi vào con hẻm nhỏ, sau đó sẽ bao vây cô. Nếu như cô cứ đi theo đường lớn, vậy thì chiếc xe tải nhỏ kia có cơ hội thừa dịp rồi.
Cân nhắc một hồi, Từ Du Mạn cảm thấy nếu như đánh một trận với hai người phía sau, nói không chừng cô còn có phần thắng. Nhưng nếu bị chiếc xe kia kéo vào trong, mang cô đi chỗ nào còn không biết được. Từ Du Mạn thừa dịp hiện tại trên đường người tương đối nhiều, bắt đầu rời khỏi đường lớn, đi vào đường bên cạnh.
Từ Du Mạn lấy điện thoại di động ra vốn định gọi điện thoại cho Cố Uyên, nhưng vừa nghĩ tới Cố Uyên bây giờ đang ở bên cạnh cha anh, nên cũng không tiện tiếp điện thoại của cô, vì vậy, Từ Du Mạn gọi điện thoại cho Thẩm Mặc Dư. A Dư hẳn đang ở cùng Trương Chương Việt, nếu như không phải ở cùng nhau, nhận được điện thoại của cô, cô ấy sẽ lập tức thông báo cho Trương Chương Việt, cho nên cô yên tâm gọi điện thoại cho Thẩm Mặc Dư.
Từ Du Mạn lần này đoán sai rồi, Thẩm Mặc Dư đang tắm, cũng không nhận được điện thoại của cô. Hiện tại đang là giờ tan tầm, Từ Du Mạn muốn gọi xe cũng không gọi được. Bình thường thấy đường về nhà rất ngắn, hôm nay sao đi lâu như vậy còn chưa tới.
Rốt cuộc mấy người kia cũng mất kiên nhẫn, định ở trên đường cái động thủ. Đồng thời chiếc xe tải nhỏ cũng động thủ. Hai người đàn ông đi theo phía sau Từ Du Mạn, một trước một sau đánh hai bên hông của cô, chiếc xe tải nhỏ bên cạnh kia cũng ngăn chặn ở một phương hướng khác.
Từ Du Mạn nhìn gã đàn ông vừa cao vừa khỏe mạnh, vẫn bình tĩnh hỏi: “Các người là ai? Muốn làm gì?” Từ Du Mạn biết rõ, trước mặt kẻ địch tuyệt đối không thể lộ ra sợ hãi. Bạn càng sợ, kẻ địch càng vui mừng, càng H**g phấn. Cho nên, hiện thời cô không xác định được mình có thể đánh thắng đối phương hay không, nhưng sự trấn định này không thể quăng đi.
“Ha ha, chúng tôi là ai, cô không cần biết, cô chỉ cần biết chúng tôi là người có thể làm cho cô sảng khoái.” Đang hứa hẹn trước mặt mỹ nữ là gã mặc áo thun màu vàng, say đắm nhìn Từ Du Mạn cười nói. Vốn người kia bỏ tiền để bọn hắn trừng phạt cô gái này một phen, bọn hắn còn tưởng rằng dáng dấp của cô gái cần xử lý này nhất định là thê thảm không nỡ nhìn. Sau khi nhìn tấm hình của cô, liền quyết định nhận vụ làm ăn này. Bây giờ nhìn đến cô gái xinh đẹp như vậy, thậm chí còn xinh đẹp hơn cả cô gái thuê bọn hắn, trong lòng càng thêm hài lòng. Bọn hắn tiền cũng phải nhận, mà người đẹp cũng phải hưởng thụ, thật là một vụ rất hời.
“Ai sai các người tới? Nói cho tôi biết, tôi ra giá gấp đôi.” Từ Du Mạn cũng không nhận ra mấy gã này, duy nhất có thể chứng minh chính là mấy gã này nhất định là bị người ta sai khiến.
Gã mặc áo thun màu vàng sờ cằm suy tư. Gấp đôi giá tiền, nghe có chút hấp dẫn. Nhưng cô gái này ăn mặc bình thường như vậy, giá tiền cao như vậy cô ta có thể lấy ra được sao? Huống chi, cô gái này xinh đẹp như vậy, bỏ qua có phải thật là đáng tiếc hay không? “Không được, chúng tôi cũng có đạo đức nghề nghiệp .”
Từ Du Mạn làm sao không biết loại người này sao có thể có cái đạo đức nghề nghiệp gì đó, có lẽ không hài lòng với điều kiện của cô rồi: “Gấp ba thì như thế nào? Có nhiều tiền như vậy, phụ nữ xinh đẹp hơn muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Từ Du Mạn lập tức bắt được điểm yếu của tên mặc áo thun. Hắn ta do dự. Giá tiền gấp ba ư, vậy là bao nhiêu chứ? Đến lúc đó, không phải muốn bao nhiêu phụ nữ thì có bấy nhiêu sao. Nhưng người đàn ông phía sau cô không đồng ý: “Con gián, đừng nghe cô ta đầu độc. Phụ nữ khu đèn đỏ sao có được khí chất như vậy chứ?”
Từ Du Mạn quay đầu lại trừng mắt liếc người đàn ông phía sau này. Dáng dấp của hắn ta cũng rất bình thường, thả vào trong đoàn người thật sự cũng không phát hiện được, điểm đặc biệt duy nhất có thể nói chính là cái đầu tóc vàng rồi.
“Cũng đúng.” Gã mặc áo thun bỉ ổi chậm rãi tới gần cô.
“Nhanh lên một chút, dẫn cô ta về là có cả đống thời gian cho mày làm.” Gã đàn ông trong xe tải thúc giục. Thanh âm kia thật sự có thể nói dọa người rồi, còn ghê rợn hơn cả loại thanh âm cố ý được tạo ra trong phim kinh dị, nghe giống như nơi nào đó trong cổ họng bị hở vậy.
Chương 74.2
Từ Du Mạn bắt đầu hành động, cô nhất định phải chiếm thế chủ động, mới có cơ hội đánh thắng bọn chúng. Lúc đầu Từ Du Mạn còn chiếm thế thượng phong, nhưng lại có một người từ trong xe tải đi xuống, ba gã đàn ông to lớn vây đánh một cô gái là cô. Vốn dĩ sức lực giữa nam và nữ cách xa nhau, thời gian càng lâu, khí lực của cô cũng càng ngày càng ít. Rất nhanh, liền bị gã có vết sẹo trên mặt xuất hiện lúc sau bắt được cổ tay. Từ Du Mạn cũng không nhúc nhích được. Sau đó cái gã tóc vàng thừa dịp Từ Du Mạn bị bắt lấy không động được, từ trong cái túi đeo bên người lấy ra một cái ống chích, nhanh chóng đâm vào trong cơ thể của cô.
Từ Du Mạn trơ mắt nhìn thứ chất lỏng không biết là thuốc gì được tiêm vào da của cô. Lúc bị mang vào trong xe tải, Từ Du Mạn còn dùng một loại ánh mắt không biết là có ý gì nhìn lướt qua những người vây xem đứng cách đó không xa.
Những người bị Từ Du Mạn liếc mắt nhìn rối rít rùng mình một cái, ánh mắt của cô gái này sao lại đáng sợ như vậy? Cách đó không xa, có một người đàn ông đang gọi điện thoại: “Cậu chủ, có người bắt cóc cô Mạn Mạn. Tôi nên làm thế nào?”
Âu Dương Nhất Phàm đang nhà ăn ăn cơm trưa, nghe thấy thuộc hạ mà hắn phái đi theo dõi Từ Du Mạn báo cáo lại, không khỏi thiếu chút chút là tức điên lên. Loại chuyện như vậy mà còn hỏi hắn phải làm thế nào? Tên này đần độn sao?
“Nói nhảm, dĩ nhiên là ngăn cản. Địa điểm ở nơi nào? Tôi lập tức tới ngay.”
Tên thuộc hạ nói địa chỉ xong, vội vàng lái xe đuổi theo. Hiện tại phiền phức rồi, mới vừa rồi thật sự không nên gọi điện thoại cho cậu chủ, không nhìn thấy bên này. Chờ hắn nhìn sang, cô Mạn Mạn đã bị tiêm thuốc rồi, đang sắp bị mang lên xe. Nếu để cô ấy bị mang đi, còn không biết cậu chủ sẽ làm sao chỉnh hắn đấy.
Hắn nói chuyện điện thoại với Âu Dương Nhất Phàm xongthì Từ Du Mạn đã bị kéo lên xe rồi. Điện thoại giữa Âu Dương Nhất Phàm cùng thủ hạ kia vẫn được duy trì nối máy. Hắn nghe thủ hạ của mình báo địa chỉ xong, sau đó bắt đầu vội vã đi.
Lúc Từ Du Mạn bị nước hắt cho tỉnh, cô đã ở một trong một kho hàng nhỏ âm u ẩm ướt, hơn nữa xem ra còn là kho hàng nhỏ bị bỏ hoang. Hậu quả của việc bị đánh thuốc chính là cả người như nhũn ra, căn bản cũng không có hơi sức. Hai tay bị trói ở sau lưng.
Nước bị hắt xuống, cả mặt đều bị nước làm cho ướt nhẹp. Quần áo cũng bị làm ướt. Hôm nay của Từ Du Mạn thật là xui xẻo, mặc quần áo vừa khéo là loại dính vào nước sẽ trở nên tương đối trong suốt.
Quả nhiên, gã mặc áo thun vốn đang thèm thuồng khuôn mặt xinh đẹp và dáng người có lồi có lõm của Từ Du Mạn, nước miếng cũng sắp chảy xuống rồi. Cái tên tóc vàng cũng giống như vậy. Tên có vết sẹo ngược lại không có biểu cảm gì, lạnh lùng nhìn cô. Còn có một gã mà cô chưa từng nhìn thấy qua.
Dáng dấp của gã này coi như thanh tú, đúng vậy, không hề nhìn lầm, chính là cái loại thanh tú. Nhưng một vết sẹo từ gò má kéo dài đến trên cổ phá hư phần mỹ cảm vốn dĩ của hắn. Nhưng ngược lại có một cảm giác rất khác.
Từ Du Mạn cuối cùng mới quan sát người phụ nữ đứng ở một bên. Cô ta đưa lưng về phía cái cửa sổ duy nhất trong kho hàng, bên trong căn bản cũng không có đèn, cho nên dưới điều kiện ngược sáng, cô căn bản không thấy rõ khuôn mặt của đối phương. Mấy gã đàn ông ngược lại đứng nghiêng, còn miễn cưỡng có thể nhìn thấy.
Từ vị trí của bọn họ, Từ Du Mạn cũng có thể nhìn ra, người phụ nữ này nhất định chính là chủ mưu.
“Có gan thuê người ta trói tôi tới, lại không có gan cho tôi nhìn xem cô là ai sao?”
“Ha ha, dùng phép khích tướng đối với tao để mày biết tao là ai sao? Vốn không muốn để cho mày biết, nhưng tao lại nghĩ, dù sao mày cũng không thể còn cơ hội sống sót, như vậy để cho mày nhìn xem tao là ai.” Cô ta khẽ nghiêng người, ánh sáng chiếu vào, Từ Du Mạn lúc này thấy rõ ràng rồi, tất nhiên cô gái này không phải ai khác, mà là Dương Nguyệt Ý.
“Là cô?” Từ Du Mạn có chút kinh ngạc. Dương Nguyệt Ý?
“Đúng, chính là tao, mày không nghĩ đến chứ gì?” Dương Nguyệt Ý có chút hài lòng, khuôn mặt hoàn toàn vặn vẹo, dường như đối với Từ Du Mạn hận thấu xương. Cô nhớ lại, cô hình như cũng không làm chuyện gì tàn nhẫn, chẳng hạn như giết cả nhà cô ta mà?
“Đúng vậy, tôi thật không ngờ cô lại lòng dạ rắn rết như vậy, lại có thể nghĩ đến dùng cách này. Trói tôi tới đây làm gì? Định để cho bọn họ cường bạo tôi sao? Sau đó sẽ giết tôi, thần không biết quỷ không hay?” Từ Du Mạn thật không nghĩ đến Dương Nguyệt Ý. Nghe giọng điệu mới vừa rồi của Dương Nguyệt Ý, hình như là không có ý định để cho cô sống, chính là muốn *** cô?
Chuyện gì khiến một cô gái hận không thể *** cô? Từ Du Mạn cẩn thận quan sát Dương Nguyệt Ý, cô ta dao động một chút, ánh sáng chiếu đến một vết sẹo, giống như là hình chữ thập, nhìn hình dạng ngay ngắn kia, hẳn là do người ta làm ra, không sai. Chẳng lẽ là vì vết sẹo này ? Nhưng vết sẹo này cũng không phải do cô vẽ ra, có liên quan gì đến cô chứ?
“Tao lòng dạ rắn rết? Người thực sự lòng dạ rắn rết chính là mày chứ. Bức bách tao rời khỏi trường học, sau đó lại gây áp lực không cho phép bất kỳ trường học nào khác thu nhận tao, lại còn chèn ép công ty của ba tao, làm cho nhà tao bị phá sản rồi. Nhìn thấy vết sẹo trên mặt tao không? Đây cũng là bởi vì mày.” Dương Nguyệt Ý căm hận nói.
“Bởi vì tôi?” Từ Du Mạn hoàn toàn không biết Dương Nguyệt Ý đang nói cái gì, chuyện Dương Nguyệt Ý nói, cô thật đúng là không hề làm gì. Hơn nữa cô có bản lĩnh đó thì còn khổ cực như vậy làm gì?
“Bởi vì tao chỉnh mày một lần, cho nên mày cứ đối với tao như vậy, rốt cuộc là mày lòng dạ rắn rết hay là tao lòng dạ rắn rết?” Dương Nguyệt Ý không trả lời Từ Du Mạn, vẫn lên án nói.
“Cô có bằng chứng gì chứng minh những chuyện này đều là tôi làm? Nếu như không có chứng cứ, xin cô không nên ngậm máu phun người.” Từ Du Mạn sức lực tràn đầy, cô chưa từng làm những chuyện đó, cô đương nhiên là lẽ thẳng khí hùng rồi.
“Chứng cứ? Tao không có chứng cứ nhưng tao lại chính tai nghe gã đàn ông ghê tởm đã rạch mặt tao nói cô Mạn Mạn gì đó, chẳng lẽ mày nói không phải là mày?”
Hiện tại cô ta đã cửa nát nhà tan, khuôn mặt cũng bị phá hủy, cô hận không thể đem Từ Du Mạn chặt làm trăm mảnh. Cho nên Nguyệt Ý đã bán đi thứ quý giá duy nhất trên người, chính là món quà sinh nhật mười tám tuổi mà ba cô ta đã tặng cho cô ta - một sợi dây chuyền, lấy tiền thuê đám người kia.
Cô ta cũng là nghe người khác nói, không ngờ thật sự tìm được đám người này. Vốn dĩ mới vừa đến nhà kho, cái gã mặc áo thun màu đen liền nghĩ muốn Từ Du Mạn rồi, nhưng cô ta đã ngăn lại. Bởi vì lúc Từ Du Mạn hôn mê cũng không có cảm giác gì quá lớn, cô ta muốn Từ Du Mạn cảm thụ cảm giác bị cường bạo lúc đang tỉnh táo.
“Ha ha, trên thế giới người tên là Mạn Mạn cũng không phải chỉ có một mình tôi.” Từ Du Mạn không còn lý lẽ hùng hồn như vừa rồi, cô nhớ rõ ràng, có một người, thuộc hạ của hắn vẫn luôn gọi cô là cô Mạn Mạn.
“Nhưng người tao biết cũng chỉ có một mình mày. Ha ha, thấy mấy người đàn ông này không? Bọn họ chính là do tao đem toàn bộ gia sản lấy ra mới tới đây, cứ hưởng thụ cho đã đi.” Dương Nguyệt Ý cười đến rất biến thái.
Lấy được chỉ thị của Dương Nguyệt Ý, mấy gã đàn ông trừ tên có khuôn mặt thanh tú, đều nhào về phía Từ Du Mạn. Bọn họ đã sớm muốn làm như vậy rồi.
Dương Nguyệt Ý cũng không rời đi, chắc là định nhìn Từ Du Mạn bị vũ nhục. Gã đàn ông thanh tú không có chút động tác nào, vẫn nhìn Từ Du Mạn, mặt không chút thay đổi.
“Đợi đã nào...!” Từ Du Mạn chợt hô lên, quả nhiên, ba người kia đều ngừng lại. Gã đàn ông thanh tú dường như hơi lung lay, sau đó lại không nhúc nhích nữa rồi. Thiếu chút nữa khiến Từ Du Mạn cũng cảm thấy mới vừa rồi cô nhìn thấy là ảo giác.
“Chuyện gì?” Gã mặt sẹo không kiên nhẫn quát lên.
“Các anh nhìn đi, tay chân của tôi đều bị trói chặt, như vậy các anh sao có thể *** của tôi được? Đúng không?” Thanh âm của Từ Du Mạn hơi nũng nịu nói.
“Hình như thật sự không cởi ra được. Hơn nữa trói quá chặt, căn bản không có cách tách hai chân ra, như vậy chúng ta làm việc thế nào?” Nghe Từ Du Mạn nói, tên tóc vàng còn tiến lên làm thử một lần, quả nhiên giống như lời của Từ Du Mạn nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc