Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn - Chương 33

Tác giả: Mạn Nam

Trước nay chưa từng yêu cô ấy

Yến Trầm Phong nhìn Trương Chương Việt điềm nhiên như không, bình tĩnh, tự nhiên, có chút không tự nhiên u oán nhìn Cố Uyên, ánh mắt kia giống như đang nói với Cố Uyên:
“Sao không nói cho tôi biết cậu ta cũng đến đây?”
Mà Trương Chương Việt lại làm như không nhìn thấy Yến Trầm Phong, hoàn toàn xem Yến Trầm Phong như không khí. Thẩm Mặc Dư dĩ nhiên cũng cảm thấy Trương Chương Việt không bình thường, mặc dù ngoài mặt Trương Chương Việt cũng không có cái gì khác lạ, vẫn như thường ngày. Thẩm Mặc Dư tiến tới bên cạnh Từ Du Mạn, để xuống đống đồ mang đến cho cô bạn, thần thần bí bí chọc chọc cánh tay của Từ Du Mạn, nhỏ giọng kề tai cô nói:
“Nhóc Mạn, cậu có phát hiện Trương Chương Việt với Yến Trầm Phong có chút dính líu gì đó hay không?”
Từ Du Mạn cố ý trả lời rất lớn tiếng: “Đương nhiên là có quan hệ, hai người đều là bạn của thầy Cố.”
Nghe được lời nói của Từ Du Mạn, Trương Chương Việt có chút lúng túng, vốn cho là mình rất trấn định, không có gì sơ hở, không ngờ lại bị hai tiểu nha đầu nhìn ra.
Yến Trầm Phong cảm thấy ám khí trong phòng bệnh này quá mạnh mẽ, dường như không khí cũng trở nên loãng hơn, anh có chút hít thở không thông rồi. Rốt cuộc, Yến Trầm Phong thiếu kiên nhẫn, chần chừ đứng lên, nói với hai người bệnh: “Quán bar của tôi còn có việc, đi trước đây.” Nói xong, Yến Trầm Phong liền vội vã rời đi.
Trương Chương Việt ngồi vào chiếc ghế tựa mà trước đó Yến Trầm Phong đã ngồi, tiếp tục xem như trong căn phòng này chưa từng xuất hiện người tên Yến Trầm Phong. Cố Uyên khẽ than thở: “Đã nhiều năm như vậy, các cậu hà cớ gì….”
“. . . . . .”
“Các cậu đều đã có thể cùng tôi cởi bỏ khúc mắc, tại sao nhất định không thể mở rộng lòng với đối phương, nói chuyện cho rõ ràng?” Trước kia ba người bọn họ đều thân thiết như vậy, nhưng bây giờ Yến Trầm Phong cùng Trương Chương Việt lại thành ra như vậy, trong lòng anh cũng rất không thoải mái. Dù sao đã từng đều là anh em tốt như vậy cơ mà.
“Bởi vì cậu chưa từng yêu cô ấy.”
Cô ấy? Đó là ai? (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn).Trong lòng Từ Du Mạn cùng Thẩm Mặc Dư đồng thời toát ra nghi vấn này. Nhưng trong lòng Từ Du Mạn có chút vui mừng nhảy nhót, bởi vì Trương Chương Việt nói ‘bởi vì Cố Uyên chưa từng yêu người kia’. Nói như vậy, chính là Trương Chương Việt cùng Yến Trầm Phong đều có yêu người kia sao?
Trong lòng Thẩm Mặc Dư là có chút chua chua, bây giờ mối quan hệ giữa Trương Chương Việt và Yền Trầm Phong còn như vậy, nhất định là anh ta còn chưa để xuống, trong lòng vẫn thích người phụ nữ mà anh ta nhắc tới, chỉ là cô có tư cách gì mà không vui, giữa cô và anh ta chỉ có một bản hợp đồng, không hề có cái gì khác. Cô không thể không thừa nhận, thời gian tiếp xúc với Trương Chương Việt nhiều như vậy, cô đã sinh ra một loại tình cảm không biết là gì với anh ta.
“Nói thật đi, cậu thật muốn vứt đi tình nghĩa anh em nhiều năm giữa hai người?” Vì một người phụ nữ cần gì phải như vậy. Huống chi, hiện tại người phụ nữ kia đã rời khỏi bọn họ, không còn bất kỳ liên quan gì đến họ nữa.
“Tớ…”
“Cậu cũng quý trọng phần tình nghĩa anh em này, đúng không? Vậy tại sao không bỏ xuống tất cả, nói chuyện rõ ràng với Trầm Phong.”
Trương Chương Việt do dự, nói thật, anh cũng không hận không oán Yến Trầm Phong, nhưng lại không biết cư xử thế nào.
“Qua nhiều năm như vậy, các cậu luôn là ai cũng không muốn gặp người kia, tớ bị kẹp ở giữa rất khó chịu, có được không ?”
“Chúng tôi không làm ầm ĩ cậu là đã đủ nể mặt cậu rồi đó? Lúc đầu chính là cậu làm người ta tức giận bỏ đi mà.” Cố Uyên mà độc miệng lên thì không phải người bình thường có thể chịu được.
“Nếu không thì để cho cô ta tiếp tục bị kẹp ở giữa hai người, để cho hai người còn vì cô ta mà đánh nhau sao?” Cô ta nên cảm thấy may mắn vì anh không đánh phụ nữ, nếu không cũng không phải là mắng chửi mấy câu là có thể kết thúc. Nếu là đàn ông phá hoại tình cảm anh em giữa bọn họ thì sẽ không dễ dàng mà bỏ qua như vậy.
“Ha ha.” Trương Chương Việt cũng có chút ngượng ngùng, vì một người phụ nữ lại có thể trở mặt với người anh em của mình.
Cố Uyên và Trương Chương Việt trao đổi thời gian càng dài, sắc mặt của Thẩm Mặc Dư càng khó coi. Mãi về sau, Thẩm Mặc Dư đành phải giả vờ mình không nghe được. Từ Du Mạn phát hiện hai bàn tay của Thẩm Mặc Dư đều đặt ở trên đùi, đang không ngừng vặn xoắn vào nhau.
Từ Du Mạn làm sao lại không biết tâm tư của Thẩm Mặc Dư chứ, cô đặt tay mình lên trên tay của Thẩm Mặc Dư, im lặng an ủi bạn mình. Thẩm Mặc Dư nhìn về phía Từ Du Mạn, chua xót cười cười. Thấy nụ cười của bạn mình, trong lòng của Từ Du Mạn căng thẳng. Đây là lần đầu tiên A Dư thích một người đàn ông.
“Nhóc Mạn, tớ có chút không thoải mái, không chơi với cậu nữa, tớ đi về trước đây.”
Bởi vì anh coi trọng em

Từ Du Mạn gật đầu một cái, để A Dư tiếp tục ở lại nơi này nghe bọn họ bàn luận về người phụ nữ khác, đối với A Dư quả thật có chút tàn nhẫn. Lúc đầu Từ Du Mạn vẫn còn muốn giữ Thẩm Mặc Dư ở lại chỗ này, ít nhất phải rõ ràng tất cả, nhưng khi nhìn đến bộ dạng kia của Thẩm Mặc Dư, cô thật không nhẫn tâm. Thôi để cô giúp A Dư hiểu rõ mọi chuyện.
Trương Chương Việt vẫn đang trò chuyện với Cố Uyên, Thẩm Mặc Dư cũng không nói gì với anh ta mà rời đi. Từ Du Mạn cười cười, A Dư rất thông minh nha, vẫn luôn thông minh. Có đôi khi không ầm ĩ không náo loạn thậm chí không nói, mới là sự kháng nghị mãnh liệt nhất, mới có thể biểu đạt rõ nhất sự bất mãn của mình.
Từ Du Mạn vốn định nghe Cố Uyên với Trương Chương Việt vẫn đang tán gẫu mấy chuyện gì đó để thu hoạch được tin tức tương đối quan trọng về đối phương. Nhưng Trương Chương Việt chỉ cùng Cố Uyên câu có câu không nói chuyện phiếm, cũng không nhắc lại về người phụ nữ kia nữa. Từ Du Mạn có chút thất vọng, chỉ đành hỏi Trương Chương Việt hoặc Cố Uyên thôi. Cô nhất định phải hỏi rõ ràng giúp cho A Dư.
Từ Du Mạn nằm ở trên giường, nghĩ thầm hai người đàn ông bọn họ sao lại nhiều lời như vậy, bây giờ còn chưa tán dóc xong.
Ước chừng hơn mười phút trôi qua, Trương Chương Việt mới phát hiện Thẩm Mặc Dư đã không còn ở trong phòng bệnh nữa rồi : “Mạn Mạn, A Dư đâu?”
“Không biết ngượng mà còn hỏi? Đã đi lâu như vậy, anh bây giờ mới phản ứng kịp.” Từ Du Mạn tinh quái trả lời, làm cho A Dư đau lòng, thật đáng ૮ɦếƭ.
“Sao lại không gọi tôi?” Anh mơ hồ đoán được A Dư tức giận.
“Trong lòng anh nhớ tới người quan trọng rồi, đâu có lo lắng cho A Dư của chúng tôi, A Dư không muốn quấy rầy anh nên rời đi trước rồi.” Từ Du Mạn cố ý châm chọc nói. Mặc dù Trương Chương Việt cũng không sai, ai mà không có quá khứ, nhưng cô đang khó chịu, khó chịu vì anh ta chọc A Dư đau lòng.
“. . . . . .”
Trương Chương Việt cũng đứng dậy: “Uyên, tớ cũng đi về trước đây, hôm nào lại tới thăm hai người.”
“Ừ.” Kỳ thật A Việt thật sự đã buông xuống rồi, chỉ là chính cậu ấy có thể còn chưa biết.
Đợi sau khi Trương Chương Việt rời đi, Từ Du Mạn lại giống như phương pháp lúc sáng, ngồi lên trên giường của Cố Uyên, nhào về phía anh. Ϧóþ chặt cái cổ của anh:
“Anh không được giữ im lặng, hơn nữa mỗi một câu của anh sẽ trở thành bằng chứng chống lại anh trước tòa. Bây giờ bắt đầu tiến hành thẩm vấn. Nói đi, người phụ nữ mà các anh nhắc tới là ai?”
“. . . . . .”
“Tại sao không nói chuyện? Em nói rồi, không thể giữ im lặng!”
Qua nhiều lần ám hiệu của Cố Uyên, Từ Du Mạn mới hiểu được, hai tay thoáng buông lỏng một chút, “Nói đi, người phụ nữ kia là ai?”
“Mạn Mạn, em ghen sao?”
“Không được nói lảng sang chuyện khác! Thành thật trả lời câu hỏi của em. Người phụ nữ kia là ai?”
“Chính là một người phụ nữ, một người phụ nữ không hề quan trọng. Mạn Mạn đừng ăn dấm chua, trong lòng anh chỉ có em thôi.”
“Vậy sao?” Từ Du Mạn hơi ngượng ngùng cúi đầu, chợt cô phục hồi lại tinh thần, nhìn chằm chằm vào anh: “Không cho phép nói sang chuyện khác, anh chỉ cần nói người kia là ai là được! Nói lung tung nữa em liền… em liền chọc lét anh.”
“Được, anh nói, anh nói.”
“Còn không mau nói?” Cố Uyên ra hiệu cho Từ Du Mạn buông tay ra một chút, cô mới hơi buông lỏng tay, anh ho khan hai tiếng rồi nói:
“Cô ta tên là Triệu Khinh Vãn, là bạn học của bọn anh ở Cambridge, cũng là người Trung Quốc.”
“Mọi người có quan hệ thế nào?”
“A Việt với Trầm Phong đều thích cô ta.”
“Anh thì sao?”
“Anh dĩ nhiên không thích cô ta, trong lòng anh chỉ có em thôi.” Anh thâm tình chân thành nhìn cô, tình cảm nồng nàn trong đôi mắt anh giống như muốn cuốn cô vào trong vùng ôn nhu mà anh chế tạo ra.
Từ Du Mạn cảm thấy cả người Cố Uyên tản mát ra một loại lốc xoáy có thể gọi là Nhu Tình, dường như muốn hấp dẫn cô đi vào. Cô không tự chủ quên mất mục đích của mình, hỏi tiếp một câu hỏi không hợp với vấn đề trước đó : “Ban đầu tại sao muốn nhặt em về nhà?”
“Bởi vì anh coi trọng em, muốn mang em về nhà làm con dâu nuôi từ bé của anh.” Cố Uyên nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Mạn Mạn. Anh từ nhỏ chính là người lạnh lùng, không muốn xen vào việc của người khác, nhưng lần đó anh nghe thấy tiếng khóc của Mạn Mạn lại cảm thấy không đành lòng, muốn làm cho cô vui vẻ, làm cho cô cười. Có lẽ từ một khắc kia, anh đã yêu rùi.
Anh đưa Mạn Mạn về nhà, muốn ở bên cô, muốn mang đến cho cô sự vui vẻ. Giống như ma xui quỷ khiến, làm chuyện mà chính mình cũng không tin mình sẽ làm.
“Vậy tại sao dẫn em về nhà rồi lại vứt bỏ em, còn chính mình thì đi sang Anh?” Từ Du Mạn nghĩ đến khi đó cô khắp nơi đều không tìm được Cố ca ca của mình, những người đó đều dùng ánh mắt lạnh lùng giễu cợt nhìn cô, đều nói rằng: “Đứa con hoang chính là đứa con hoang, ngay cả Cố ca ca mang mày về cũng không cần mày, đã bỏ mày đi rồi. Không cần mày nữa rồi !” Nước mắt của Từ Du Mạn chợt liền chảy xuống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc