Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn - Chương 22

Tác giả: Mạn Nam

Cảnh sát tới nhà

Mới vừa rồi anh còn không nhìn thấy, đi theo ở đằng sau cảnh sát là một người phụ nữ xinh đẹp đang mang thai, thoạt nhìn rất mau sẽ đến ngày sinh. Cảnh sát ở phòng khách nhìn chung quanh một vòng, nói với người phụ nữ có thai:
“Không có gì khác thường.”
Người phụ nữ có thai không tin nói: “Mới vừa rồi tôi rõ ràng nghe thấy bên trong truyền đến tiếng hét.”
Cố Uyên lần nữa thấy buồn cười, thì ra là tiếng hét “thê thảm” của Từ Du Mạn dẫn tới. Chỉ là anh đồng thời còn có chút vui mừng. Xem ra còn có rất nhiều người quan tâm đến Mạn Mạn. Mấy cảnh sát đang định tiến vào phòng ngủ của Từ Du Mạn, tiến thêm một bước kiểm tra thì chuông cửa lại vang lên. Cố Uyên muốn đi mở cửa, nhưng cảnh sát ngăn anh lại, không để cho anh ra mở cửa. Coi anh là người bị tình nghi, sợ anh thừa dịp mở cửa chạy trốn? Thật là mấy anh cảnh sát đáng yêu. Nếu như anh là nghi phạm, còn có thể ung dung như vậy đứng ở chỗ này xem bọn họ kiểm tra sao? Một người trong đám cảnh sát đi mở cửa. Là một người trẻ tuổi, hơn nữa là một bác sĩ rất tuấn tú, Dung Hiên.
Dung Hiên vừa vào cửa đã nhìn thấy bên trong nhiều người như vậy, so với lần đầu tiên tới đây thì người còn nhiều hơn. Hơn nữa bên trong còn có nhiều cảnh sát như vậy. Chỉ là, nghi ngờ thì nghi ngờ, Dung Hiên vẫn cứ bình tĩnh.
“Anh là ai? Trễ như thế tới đây làm gì?” Cảnh sát vặn hỏi.
Dung Hiên rất vô tội chỉ vào Cố Uyên nói: “Là cậu ta mời tôi tới khám bệnh cho Từ tiểu thư.”
“Cái gì? Mạn Mạn ngã bệnh?” Người phụ nữ mang thai kia chợt kêu lên.
Động tĩnh bên ngoài lớn như vậy, Từ Du Mạn làm sao có thể không biết? Chỉ là cô mới vừa rồi đang thay quần áo, hơn nữa bởi vì chân té bị thương, lúc thay quần rất khó khăn, khẽ ***ng tới liền rất đau. Cho nên khiến cho cô mất không ít thời gian. Nghe âm thanh bên ngoài nhưng cô gấp cũng không được gì. Thật vất vả thay quần xong, cô mới lớn tiếng nói: “Chị Tuyết, em không sao.”
Sau đó, Từ Du Mạn chỉ nghe thấy Cố Uyên ở cửa phòng hỏi: “Thay xong rồi sao?”
“Ừ, ra đây.” Cố Uyên, Dung Hiên, Lâm Thiển Tuyết, còn có mấy người cảnh sát toàn bộ đều nhìn về phía phòng ngủ của Từ Du Mạn.
Từ Du Mạn đỏ mặt nói với cảnh sát: “Thật xin lỗi mấy anh cảnh sát, chị Tuyết hiểu lầm rồi. Tôi mới vừa rồi chỉ là vấp ngã, đau chân mới kêu lên thôi. Thật sự làm phiền mấy anh cảnh sát đi một chuyến rồi.”
Với dung mạo này của Từ Du Mạn, còn cả ánh mắt đáng thương vô tội, cảnh sát cũng sẽ không truy cứu cái gì. Hơn nữa những người cảnh sát cũng chừng bốn mươi tuổi rồi, bị người ta gọi là chú cảnh sát quen rồi, bây giờ được một cô gái nhỏ như vậy gọi là anh cảnh sát, bọn họ làm sao có thể nói lời nói nặng gì? Ngược lại người cảnh sát dẫn đội đến còn nhân từ nói:
“Không sao, nghe nói một mình cô ở nơi này có chút nguy hiểm, bạn bè cũng là quan tâm cô, chúng tôi làm sao lại truy cứu đây.”
Thật là tiểu cô nương đáng thương. Cũng cỡ tuổi của con gái ông, nhưng khác biệt sao lại lớn như vậy chứ? Lúc tới liền nghe cô Lâm nói cô bé này từ nhỏ không có ba mẹ, đều là tự mình đi làm vừa học vừa làm sống qua ngày, ông nghe cũng thấy đau lòng. Nghĩ đến con gái mình được nuông chiều như vậy, thật là bất đắc dĩ. Nếu như con gái của ông cũng có thể hiểu chuyện như vậy thì thật tốt.
“Cám ơn anh cảnh sát.” Từ Du Mạn ngọt ngào nói.
Người đội trưởng mới vừa nói chuyện kia cười nói: “Tôi cũng đã già như vậy rồi, gọi cái gì mà anh cảnh sát chứ? Con gái của tôi cũng lớn cỡ tuổi cháu đấy. Vẫn là gọi chú đi, nghe quen hơn. Cô bé, có thể đưa cho ta mượn điện thoại của cháu không?”
Mặc dù không biết đội trưởng muốn lấy điện thoại di động của mình làm cái gì, nhưng Từ Du Mạn vẫn ngoan ngoãn đưa cho ông. Đội trưởng cầm điện thoại di động của cô gọi một cú điện thoại, điện thoại trong túi quần của ông ta chợt kêu lên. Sau đó đội trưởng trả điện thoại cho cô, còn nói:
“Chú đã lưu số di động của chú vào trong đó, tên là chú Triệu. Có gì khó khăn, cần chú Triệu giúp một tay, cứ gọi số điện thoại này.” Có thể giúp, ông sẽ tận lực giúp.
“Dạ, cám ơn chú Triệu.”
Mắt cô tự nhiên lại có ngấn nước, sóng sánh ở trong hốc mắt, chỉ là chưa chảy xuống. Từ Du Mạn cảm động, thật sự cảm động. Một người không quen biết có thể đối với cô tốt như vậy, ai mà không cảm động? Những thứ người lạnh lùng trên internet, chẳng qua là số ít, thế giới này vẫn có ấm áp.
“Đừng khóc, nếu không chú cũng không có cách nào dỗ cháu. Được rồi, bác sĩ đã tới, chúng tôi không làm phiền nữa, bồi dưỡng thân thể cho tốt đi.”
Dứt lời, chú Triệu mang theo mấy cảnh sát cấp dưới rời khỏi đó.
“Đội trưởng, tôi vừa lúc còn muốn nói vài lời với cô bé kia, anh vội vã dẫn chúng tôi đi làm gì?” Một cảnh sát cấp dưới của chú Triệu nói, mấy cảnh sát khác gật đầu liên tục, cho khớp với lời nói của cảnh sát kia.
“Tiểu Tả, biết cậu nói nhiều, bình thường sẽ do cậu nói, nhưng bây giờ đã khuya lắm rồi, cô bé còn phải kiểm tra vết thương, phải nghỉ ngơi, chúng ta ở lại đó làm gì? Hơn nữa, trễ như thế gọi cậu ra ngoài, bà xã của cậu nhất định là tức giận chứ? Còn không về nhà dỗ bà xã, nếu không cậu tối nay cũng không được ngủ. Nói trước, ngày mai không cho phép nghỉ làm, không cho phép tới trễ. Người nên về thì đều về hết cho tôi.”
Bên này, Dung Hiên đang kiểm tra chân bị thương cho Từ Du Mạn, Cố Uyên cùng Lâm Thiển Tuyết khẩn trương nhìn: “Thế nào rồi? Không có vấn đề gì lớn chứ.” Cố Uyên hỏi.
“Vấn đề lớn thì không có, nhưng dây chằng bị thương, trong một lát thì chưa khỏi luôn được. Tôi đã xử lý tốt cho cô ấy, chỉ cần một tuần đổi một lần thuốc là được.”
“Bao lâu mới có thể khỏi? Em ấy mấy ngày nữa còn phải làm phù dâu cho người ta.”
“Cái đó thì không việc gì, ba ngày sau có thể đi bộ rồi. Chính là sẽ hơi đau, hơn nữa không thể đi bộ quá nhiều, nhiều nhất là nửa giờ sẽ phải nghỉ ngơi một chút.”
Dung Hiên biết Từ Du Mạn là muốn làm phù dâu cho bà xã của Trương Chương Việt.
“Ừ, làm phiền cậu.”
“Nói phiền toái gì chứ. Tôi là bạn của Việt, cậu cũng là bạn của Việt nên chúng ta cũng là bạn bè.”
“Đúng, chúng ta cũng là bạn bè. Cố Uyên.” Cố Uyên vươn tay.
Muốn tôi giúp em, hay là tự mình làm?

Dung Hiên cũng đưa tay ra nắm lấy tay Cố Uyên, nghi thức bắt tay xong, Dung Hiên xong việc liền đi về. Sau khi Dung Hiên rời khỏi, Cố Uyên mới đi đến trước mặt Lâm Thiển Tuyết: “Cố Uyên.” Người đối xử tốt với Mạn Mạn, bạn tốt của cô cũng chính là bạn của anh. Huống chi nhìn cô ấy lo lắng cho Mạn Mạn như thế, lúc anh không có ở đây, về mặt sinh hoạt cô ấy nhất định cũng giúp Mạn Mạn không ít.
“Lâm Thiển Tuyết”
Cố Uyên nắm lấy tay của Lâm Thiển Tuyết. Từ Du Mạn ở trên giường nhìn không ưa rồi:
“Hai người có cần dối trá khách sáo như vậy không?”
Từ Du Mạn không hề tiếc rẻ mà tặng cho Cố Uyên cùng Lâm Thiển Tuyết một cái liếc mắt xem thường. Cố Uyên buông tay Lâm Thiển Tuyết ra, nói với Lâm Thiển Tuyết:
“Xem đi, Mạn Mạn chính là một bình dấm chua. Cái bắt tay làm quen mà cô ấy ăn dấm nữa”
Lâm Thiển Tuyết cười nhẹ, Từ Du Mạn tức giận lại đem gối đầu ném vào Cố Uyên:
“Chị Tuyết, sao chị lại giúp anh ta khi dễ em thế?”
“Có phải muốn tắm hay không?”
Từ Du Mạn rất muốn nói không phải, nhưng cô cũng biết cô nói không phải thì Cố Uyên cũng sẽ không tin. Dù sao nguyên nhân ngã sấp xuống chính là vì xả nước để tắm mà. Nhưng mà nói thì như vậy, lại thấy ngượng ngùng. Cho nên Từ Du Mạn cơ bản là không nói lời nào. Cố Uyên cũng sớm đoán được cô sẽ không nói, cũng không nghĩ muốn có đáp án của cô. Cố Uyên đứng dậy, lúc tới cửa chợt xoay người nói với Từ Du Mạn:
“Tôi đi xả nước vào bồn cho em”
Rồi không đợi cô nói một câu ‘không cần’, anh đã đóng cửa phòng lại. Cô nhìn lại cái chân băng thuốc của mình, cô tắm thế nào đây? Rất nhanh cửa phòng lại được mở ra, Cố Uyên đi tới bế ngang Từ Du Mạn lên:
“Cái người này muốn làm gì thế? Em không tắm… không tắm!”
Từ Du Mạn muốn giãy giụa, nhưng mà tránh không được.
“Đừng lộn xộn”, thanh âm của anh có chút khàn khàn.
“Thầy bảo em đừng lộn xộn thì em sẽ không lộn xộn sao? Em...”
Cô chợt ngoan ngoãn bất động, ngay cả nói cũng không nói nữa. Cũng bởi vì một động tác của Cố Uyên. Cố Uyên cố ý ôm Từ Du Mạn thấp xuống một chút, kề đến một bộ vị trên cơ thể anh. Từ Du Mạn làm sao có thể không biết *** kia là cái gì, làm sao có thể không biết anh là có ý gì. Cho nên anh thắng. Cô không dám lộn xộn nữa. Trong phòng tắm, Từ Du Mạn vẻ mặt lúng túng nhìn vào bồn tắm đã xả đầy nước, rất muốn bước vào tắm cho sạch sẽ sảng khoái. Lại nhìn xuống chân của mình, sau đó lại nhìn Cố Uyên. Cô phải tắm thế nào? Dung Hiên có nói chân không thể ***ng vào nước. Cố Uyên đã sớm nghĩ ra cách giúp cô. Ở bên cạnh bồn tắm lớn sắp đặt một cái ghế nhỏ cho cô, để cô đặt chân lên trên đó, để tránh làm ướt chân. Cố Uyên đặt Từ Du Mạn ngồi lên trên cái ghế rồi hỏi:
“Muốn tôi giúp em, hay là tự mình làm?”
Anh hi vọng cô lựa chọn cái thứ nhất. Chỉ là cô sẽ không như ý nguyện của anh, cô đương nhiên là muốn tự mình tắm rồi.
“Em tự mình làm, thầy đi ra ngoài đi, nhớ đóng cửa lại”, Từ Du Mạn dặn dò nói.
Cố Uyên để tỏ vẻ chính mình tôn trọng nguyên tắc của cô, không nói hai lời liền đi ra ngoài, cũng giúp cô đóng cửa lại. Thật ra thì, Cố Uyên thật hi vọng cô lựa chọn cái thứ nhất. Từ Du Mạn ngồi trên cái ghế, bắt đầu quá trình *** áo gian khổ của mình. Áo đã mở hết nút ra, cởi xuống rất dễ dàng, nhưng quần thì khó hơn rất nhiều, cũng may cô mặc quần ngủ rất rộng rãi. Mặc dù hơi sức tiêu hao không ít, nhưng kết quả vẫn là có thể, Từ Du Mạn rốt cuộc hoàn thành cái nhiệm vụ khó khăn mà gian khổ này. Sau đó, cô dùng lực của cánh tay mình, chống người lên, di chuyển đến trong bồn tắm. Vừa khéo nhiệt độ thích hợp khiến cô thoải mái than ra tiếng. Bởi vì có chút bất tiện, nên cô không tắm quá lâu, rất nhanh đã tắm xong rồi. Tùy tiện tắm một chút cũng còn tốt hơn không được tắm. Chủ yếu là cô còn phải hoàn thành nhiệm vụ khó khăn gian khổ hơn, mặc quần áo. Một quá trình như vậy hao tốn gần một giờ. Từ Du Mạn mặc quần áo tử tế hoạt bát chuẩn bị nhảy ra ngoài nhưng vừa mở cửa đã thấy Cố Uyên đang đứng ở cửa. Anh nhìn lướt qua Từ Du Mạn nhảy nhót giống con thỏ, bèn trách cứ nói:
“Tắm xong tại sao không gọi tôi? Như vậy không tốt.”
Cố Uyên ôm Từ Du Mạn trở về phòng. Từ Du Mạn phát hiện Cố Uyên đã giúp cô đổi ga giường và chăn mới. Mới vừa rồi cô mặc quần áo ướt sũng nằm trên giường, cả chăn và ga giường đã sớm bị ướt rồi. Vốn còn đang lo chuyện này, không ngờ Cố Uyên thế nhưng đã đổi xong cho cô rồi. Cố Uyên đặt cô lên trên giường, đắp kín chăn cho cô, rồi giúp cô đóng cửa phòng lại, chính mình trở về nhà. Từ Du Mạn nghe thấy tiếng đóng cửa lúc anh rời đi, đột nhiên cảm thấy có chút thất vọng. Đã trễ thế này còn về làm gì? Cũng không phải chưa từng ngủ qua đêm ở chỗ cô.
Sáng sớm, Cố Uyên lại tới. Từ Du Mạn hoạt bát nhảy ra mở cửa cho Cố Uyên. Sau đó anh ôm cô trở về phòng. Anh nghĩ mình nên phải có chìa khóa của nơi này mới được. Cố Uyên giúp Từ Du Mạn nấu xong cháo trứng muối thịt nạc, sau đó bê đến bên giường cho cô. Tự bản thân hỏi cái chìa khóa của cô. Anh không có ý định tự mình lén lén lút lút đi đánh thêm một cái chìa khóa, bằng không nếu anh là Từ Du Mạn, anh cũng sẽ mất hứng. Cho nên Cố Uyên nói với Từ Du Mạn:
“Tôi đi đánh thêm một cái chìa khóa cửa nhà em. Yên tâm, những chìa khóa khác sẽ không động đến. Nếu không mỗi lần tôi tới, em ra mở cửa cũng không tiện.”
Cố Uyên không đợi Từ Du Mạn đồng ý, liền cầm cái chìa khóa đi. Nói, dù sao cũng chính là phải nói, nhưng nói rồi, cô có đồng ý hay không không quan trọng, quan trọng là cô đã biết, cho nên anh không phải là lừa gạt cô. Anh không thể dễ dàng tha thứ cho người khác lừa gạt mình, cho nên anh nghĩ Từ Du Mạn cũng thế.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc