Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn - Chương 09

Tác giả: Mạn Nam

Có cậu thật tốt

Lần này chắc là bác sĩ anh mời đến đây? Cố Uyên mở cửa, vẫn không phải thầy thuốc. Duy nhất không giống lần trước, lần này tới là một nữ sinh, anh biết cô gái này. Đây không phải là người muốn kết hôn cùng Trương Chương Việt - Thẩm Mặc Du. Thẩm Mặc Dư nhấc lên một gói to, chắc là đồ cho Từ Du Mạn đi.
”Giáo sư Cố? Sao thầy ở trong nhà TừTừ?”
Thẩm Mặc Dư có thể không kinh ngạc à? Hay là, sáng hôm đó giáo sư Cố cùng Từ Từ đã xảy ra chuyện gì? Hiện tại còn ở chung! Từ Từ đáng ૮ɦếƭ, chuyện quan trọng như vậy cũng không thèm nói với cô. Từ Mạn con nhóc, chờ xem coi mình sẽ xử cậu như thế nào.Thẩm Mặc Dư vừa sải bước vào nhà, lại thấy Mộ Trường Phong. Cố Uyên thì cô biết, nhưng Mộ Trường Phong, thật có lỗi, cô thật sự không biết.”
“Anh là ai?”
Thẩm Mặc Dư cẩn thận hỏi. Nói xong, Thẩm Mặc Dư còn đi ra cửa, nhìn bản số nhà một cái, không sai a, đúng là nhà Mạn con nhóc mà. Nhưng từ lúc nào thì nhà Mạn con nhóc lại tàng trữ nhiều đàn ông như vậy? 3P[1]? Thẩm Mặc Dư cũng nghĩ là như thế, đùa à. Cô cùng Mạn con nhóc làm bạn nhiều năm như vậy, Mạn con nhóc là người như thế nào chẳng lẻ cô không biết sao? Nhưng người đàn ông này, khi nào Mạn con nhóc biết bọn họ thì cô không biết nha?
Cửa còn chưa đóng, lại có người. Lần này chính là bác sĩ Trương Chương Việt mời đến. Đây có chắc là bác sĩ khám cho Từ Du Mạn không? Cố Uyên nhíu mày. Không nghĩ tới Trương Chương Việt lại mời một bác sĩ trẻ như vậy. Lại có người đến?? Thẩm Mặc Dư cảm thấy bản thân sắp điên rồi, cô thật muốn biết rốt cuộc cuối cùng đang xảy ra chuyện gì?? Muốn hỏi rõ ràng chuyện gì xảy ra, chỉ có thể hỏi người trong cuộc, chủ căn nhà này, không phải, phải nói chủ nhà tạm thời. Thẩm Mặc Dư vọt vào phòng Từ Du Mạn, bỗng nhiên Thẩm Mặc Dư phát ra tiếng thét chói tai. Ba Đại suất ca đều vội vàng vọt vào phòng Từ Du Mạn phòng. Thẩm Mặc Dư thấy bọn họ đi vào, vội vàng đắp chăn cho Từ Du Mạn. Cố Uyên cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ có Mộ Trường Phong cùng Thẩm Mặc Dư biết. Thời điểm Mộ Trường Phong vào phòng, chăn đã bị Từ Du Mạn đá văng ra, quần áo cũng cuốn lên. Sắc mặt ửng hồng. Cho nên hắn cho rằng Cố Uyên cùng Từ Du Mạn hai người. . . . . . Sau đó bọn họ chỉ lo đánh nhau, cho nên quên Từ Du Mạn. Bây giờ khiến Thẩm Mặc Dư thấy đến một màn như vậy. Cố Uyên suy nghĩ đem mọi chuyện xảy ra giải thích ra hết. Bao gồm anh vì sao lại xuất hiện nơi này, còn có bác sĩ này. Duy nhất không có giải thích, chính là Mộ Trường Phong. Anh cũng không biết, nói như thế nào? Mộ Trường Phong cũng không có giải thích hắn đến là vì ai. Sự tình rõ ràng, anh cũng rời khỏi. Hiện tại Từ Du Mạn cũng chưa có tỉnh, nhưng lại có nhiều người như vậy, anh còn có thể nói gì? Anh thật sự không thích ở trước mặt mọi người nói ra chuyện mình. Bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể của Từ Du Mạn, sau đó treo nước biển, bơm một liều thuốc sau liền rời đi. Thẩm Mặc Dư không có việc gì, có thể ở chỗ này chiếu cố Từ Du Mạn, Cố Uyên cũng không cần ở lại chỗ này. Lần này trở về, Cố Uyên trong lòng nghẹn ngào, cực kì không thoải mái. Người đàn ông kia, rốt cuộc là ai? Cố Uyên nắm ly nước của mình, vẻ mặt phức tạp. Cố Uyên hiểu chuyện, cho phép Từ Du Mạn nghỉ ba ngày. Từ Du Mạn có thể ở nhà nghỉ ngơi vài ngày rồi. Mấy ngày nay, Từ Du Mạn nghỉ ngơi đã đủ. Thời gian này Lâm Thiển Tuyết đến thăm Từ Du Mạn vài lần, Mộ Trường Phong đến thăm Từ Du Mạn vài lần, Cố Uyên cũng đến thăm Từ Du Mạn vài lần. Thật khéo, Lâm Thiển Tuyết cùng Mộ Trường Phong một lần cũng không chạm mặt nhau. Đôi khi là Lâm Thiển Tuyết mới vừa đi thì Mộ Trường Phong mới tới, hoặc là Mộ Trường Phong mới vừa đi, Lâm Thiển Tuyết mới tới. Trùng hợp như vậy không biết là có ý hay là vô ý. Vấn đề này chỉ có hai người đó mới biết được.Thẩm Mặc Dư lại trốn học đến nhà Từ Du Mạn. Trong phòng Từ Du Mạn:
“A Dư, cậu đừng có trốn học nữa.” Từ Du Mạn tận tình khuyên nhủ.
Tuy rằng biết không có hiệu quả, nhưng cô không thể không nói. Hiện tại, các cô đang học cấp ba cũng là thời gian căng thẳng nhất, sao lại có thể trốn học thường xuyên được chứ?
“Không cần nói mình. Nói cậu đi. Cậu xem cậu kìa, quen cậu nhiều năm như vậy chưa bao giờ thấy cậu bị bệnh. Nói đi! Vì sao lại sinh bệnh hả??” Thẩm Mặc Dư chuẩn bị tư thế làm bộ thẩm vấn nhìn Từ Du Mạn.
“Sinh bệnh chính là sinh bệnh, nào có nguyên nhân. Thật ra muốn nói nguyên nhân sinh bệnh, cũng không phải không có.”
“Vậy nguyên nhân là gì?”
“Thì là thân thể không tốt, ngu ngốc.”
“Được,mình không ép hỏi cậu. Khi nào cậu muốn nói thì nói.”
Thẩm Mặc Dư làm sao có thể không biết đó không phải suy nghĩ của Từ Du Mạn.
“Ừa, mình sẽ nói.”
“Mạn con nhóc ngu ngốc! Dù có chuyện gì xảy ra cũng không được lấy sức khỏe ra đùa biết không.”
Nói xong, Thẩm Mặc Dư còn gõ vào đầu Từ Du Mạn một cái.
“Lại gõ, lại gõ, cẩn thận mình cắn cậu bây giờ.” Từ Du Mạn hung tợn nói.
“Nói đi, tuổi cậu còn nhỏ như vậy sao kết hôn được.”
“Trước làm tiệc mừng, đến tuổi thì làm hôn thú.”
“Nói, các cậu phát triển mau vậy, cũng không cần nhanh như vậy nha. Thật là bị sét đánh trúng .”
Thẩm Mặc Dư tùy tiện cầm lấy một quả táo gọt vỏ. “Chúng mình gọi đây là thịnh hành?”
Từ Du Mạn một mặt khinh thường.”Cưới chui thì có?Chỉ là lỗi thời. Đây là thịnh hành của năm trước.”
“Cắt, mới không phải. Chúng mình gọi là hợp đồng kết hôn, hợp đồng kết hôn đó hiểu không?”
“Hợp đồng hôn nhân? Giống như mấy năm trước, phim“Ngôi nhà hạnh phúc” cũng đang phổ biến đấy. Nha đầu, cậu OUT .”
“Dù sao hiện tại trong tiểu thuyết có rất nhiều truyện về hợp đồng kết hôn , mình thấy rất nhiều người ưa thích đấy thôi. Còn có cái gì mà kim cương với hoa hồng, cũng được đó.”
“Thực ra mình thường đọc tiểu thuyết sư đồ luyến tương đối cảm thấy có hứng thú. Gần nhất đang xem bên Tiêu Tương có một tác giả mới viết về tình yêu thầy trò, gọi là “Giáo sư khó chịu,chớ lộn xộn”. Giọng văn rất tốt tuy nhiên tác giả rất đáng thương. Đừng nói là kim cương hoa hồng, ngay cả bộ sưu tập cũng ít.”
“Mình đây chạy nhanh đăng ký chỗ cất chứa hoa hồng và kim cương!”
“A. Đều tại cậu, làm hại mình bị lạc đề rồi này.”
“. . . . . .”
“Mình nói, cậu có biết gia thế cùng thói quen và nhân phẩm của anh ta như thế nào không? Cứ như vậy vội vàng gả cho anh rồi hả?”
“Mạn con nhóc, bọn mình đây là hợp đồng hôn nhân, hợp đồng kết thúc liền ai đi đường nấy, cần gì biết mấy chuyện đó.”
“Thôi, mặc kệ cậu. Bản thân chú ý là tốt rồi.”
“Vốn là chuẩn bị đến xem mặt tìm một người. Hiện tại Trương Chương Việt chính là lựa chọn tốt nhất. Dù sao, anh ấy là bạn của giáo sư Cố của cậu, nhân phẩm chắc sẽ không quá kém. Huống hồ giấy khế ước của bọn mình đã viết xong, sau khi kết hôn không được quấy nhiễu cuộc sống bình thường của đối phương, không thể bắt buộc đối phương thực hiện nghĩa vụ vợ chồng linh tinh. Điều này với mình mà nói, cũng là tốt rồi.”
“Ừa.Mình hiểu. Mặc kệ cậu làm cái gì? Nếu cậu có thể lo cho bản thân tốt thì mình đều ủng hộ cậu.”
“Có cậu thật tốt.” Thẩm Mặc Dư cảm động nói.
Từ Du Mạn cũng cười trả lời: “Mình cũng vậy.”
Kích động còn chưa có kết thúc, luôn sẽ có một người nào đó phá hư hoặc những lời nói không hay. Không được, vừa mới còn kích động, lập tức liền thay đổi.
Từ Du Mạn đoạt lấy quả táo trong tay Thẩm Mặc Dư, cắn một ngụm. Cười tủm tỉm nói:
“Có cậu thật tốt.” ,
[1] 3P: 2 nam 1 nữ.
Thật là một người đàn ông ngu xuẩn!

Thẩm Mặc Dư tức giận: “Đó là quả táo tớ gọt cho tớ nha!”
Đáng tiếc, Từ Du Mạn sẽ không đem quả táo đã đưa đến miệng mà trả lại cho Thẩm Mặc Dư đâu. Lúc này, Mộ Trường Phong lại tới. Từ Du Mạn thấy Mộ Trường Phong đi vào, có chút châm chọc khiêu khích. Đây là điều mà cô làm trong hai hôm nay, Mộ Trường Phong tới bao nhiêu lần thì Từ Du Mạn liền châm chọc khiêu khích bấy nhiêu lần. Ngoại trừ thời điểm Từ Du Mạn chưa tỉnh ngủ. Lần này thì không, Từ Du Mạn vừa cắn quả táo phát ra tiếng, vừa nói:
“Giao tình của chúng ta hình như không tốt đến mức để anh một ngày đến thăm tôi hai ba lần chứ?”
Mộ Trường Phong có chút xấu hổ, nhưng mà, lúc này xấu hổ không thể giải quyết vấn đề. Có thể giải quyết vấn đề nhất định phải da mặt dày mới được.
“Cô biết tôi tới chỗ của cô là có mục đích gì?”
“Nhưng mà, dường như tôi cũng không có nghĩa vụ phải tạo điều kiện cho anh nhỉ.”
Nói thật, bản thân Từ Du Mạn không biết nên đối mặt với Mộ Trường Phong như thế nào. Chỉ có châm chọc, lạnh lùng với anh ta, cô mới có thể che giấu cảm xúc thật sự trong lòng mình.
“Cô cần gì? Có thể nói với tôi. Bất cứ cô cần cái gì? Chỉ cần tôi có thể làm được, tôi sẽ giúp.”
“Không cần. Trước kia không quen biết anh, tôi cần thứ gì đều dựa vào đôi tay của chính mình mà đạt được. Cho nên ý tốt của anh, tôi không thể tiếp nhận.”
12 năm rồi, cô đã sống như vậy cho tới bây giờ, hơn nữa còn sống rất tốt, không dựa vào bất luận kẻ nào. Nghe thấy lời nói của Từ Du Mạn, Mộ Trường Phong lần đầu tiên lộ ra nét mặt bất đắc dĩ cùng hối hận như vậy đối với một người ngoại trừ Lâm Thiển Tuyết. Mấy ngày nay tiếp xúc với cô, Mộ Trường Phong biết rõ Từ Du Mạn miệng lưỡi bén nhọn cỡ nào, anh có nói cũng nói không lại cô. Thực sự vất vả cho anh, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Mộ thị, trải qua vô số cuộc đàm phán đối chọi gay gắt, cũng đã từng thua cuộc. Nhưng mà ở trước mặt Từ Du Mạn, anh cũng chỉ biết bái phục. Nói không lại, như vậy thì không nói. Mộ Trường Phong đi thẳng tới ban công bên ngoài gian phòng của Từ Du Mạn. Chỗ ấy có thể nhìn thấy phòng của Lâm Thiển Tuyết. Vụng trộm nhìn Lâm Thiển Tuyết như vậy, anh đã cảm thấy hài lòng rồi. Từ Du Mạn thật là không chịu nổi bộ dáng rình mò điên cuồng này của Mộ Trường Phong, hơn nữa chính hắn cũng trở thành kẻ rình mò điên khùng rồi mà còn không tự hiểu!
“Anh không cảm thấy chính mình, một tổng giám đốc của công ty lớn làm chuyện như vậy không mất thể diện sao?”
“Cũng không có người ngoài.”
“Vậy nếu có người ngoài ở đây thì sao?” Từ Du Mạn không phát hiện ra cô nói lời này chính là gián tiếp thừa nhận mình không phải là người ngoài.
“Cho dù có người ngoài ở đây, tôi nhìn bà xã của mình thì có gì mất thể diện chứ.”
Mộ Trường Phong trả lời rất đúng lý hợp tình. Từ Du Mạn dường như có chút hài lòng với câu trả lời của Mộ Trường Phong, khóe môi khẽ nhếch lên. Chỉ là, trong lòng nghĩ như thế nào chỉ có Từ Du Mạn cô biết. Chúng ta chỉ có thể nghe Từ Du Mạn mỉa mai Mộ Trường Phong:
“A Dư, cậu cảm thấy bộ dáng này của anh ta có giống kẻ điên rình mò không?”
“Giống nha.” Thẩm Mặc Dư nén cười, đáp lại. Không nói không biết, vừa nói liền thấy rất giống.
“Ha ha. Nghe thấy không, dáng vẻ này của anh rất giống kẻ điên đang rình mò.”
“Nhìn trộm bà xã của mình thì không tính.” Mộ Trường Phong vẫn trả lời như vậy.
Từ Du Mạn đưa Mộ Trường Phong tới chỗ đống sản phẩm bổ dưỡng mà anh ta mang đến rồi nói:
“Tôi bị cảm, không phải phụ nữ mang thai, đưa tôi thứ này làm gì?”
Sản phẩm an thai bổ dưỡng, nhìn một cái cũng biết là để đưa cho chị Tuyết, còn mang tới chỗ của cô! Làm sao Từ Du Mạn không nổi cáu được?
“Cái này… Đây là cho Tuyết Tuyết. Xin cô giúp tôi đưa cho cô ấy.”
“Anh phải biết, đồ anh đưa tới đây, chị Tuyết chưa từng nhận.”
Toàn bộ đều để ở chỗ của cô. Đáng tiếc là cô không dùng được, nếu không còn chất đống tại kia sao?
“Tôi hiểu rõ.”
Mộ Trường Phong lại lộ ra nụ cười chua xót. Từ Du Mạn ở trong lòng nhổ một ngụm nước miếng. Mộ Trường Phong ૮ɦếƭ tiệt, hiểu rõ như vậy mà còn làm, cô không chịu được nhất là nhìn thấy bộ dáng này của hắn, hắn cố ý phải không?
“Nói không chừng, là chị Tuyết cảm thấy anh chưa đủ thành ý, đưa thứ gì cũng đều không phải tự mình đưa đến.”
Từ Du Mạn rốt cuộc tốt bụng nhắc nhở. Cái tên Mộ Trường Phong này, trên phương diện công việc thì là nhân vật số một, nhưng trên phương diện tình yêu thì cùng cấp bậc với mấy đứa bé trong nhà trẻ. Nếu không làm sao ngay cả vợ của chính hắn cũng nhìn hắn không vừa mắt chứ? Thật là quá ngu xuẩn. Cô cũng không thể tìm một người chồng ngu ngốc như vậy, nếu không đó chính là tự mình chịu tội.
“Nhưng không phải cô nói là Tuyết Tuyết nhìn thấy tôi sẽ tức giận, sẽ ảnh hưởng đến đứa bé sao?”
“Ngốc. Anh không xuất hiện, vậy chị Tuyết cũng chỉ có thể tự mình sinh hờn dỗi. Anh nói xem tức giận phát tiết ra ngoài ảnh hưởng đến thai khí hơn hay là buồn bực ở trong lòng ảnh hưởng đến thai khí hơn?”
Mộ Trường Phong bừng tỉnh hiểu ra: “Buồn bực ở trong lòng.”
Chính là như vậy. Thật là một ông chồng ngu xuẩn. Không biết chị Tuyết làm sao lại thích anh ta? Nhìn thấy Mộ Trường Phong còn mang vẻ mặt ngây ngô cười khúc khích đứng ở trước mặt mình, Từ Du Mạn tức giận nói:
“Còn đứng ở chỗ này làm gì?”
Thật sự, cô không phải muốn giúp bọn họ, mà là không muốn nhìn thấy Mộ Trường Phong ở trước mặt mình, ảnh hưởng tới tâm tình của cô.
“Mạn Mạn sao tốt thế?” Sau khi Mộ Trường Phong rời khỏi, Thẩm Mặc Dư vừa sửa móng tay vừa nói.
“Hừ. Tớ là không muốn nhìn thấy anh ta, mới khuyến khích anh ta tiến tới.”
“Cậu cứ mạnh miệng đi, con nhóc.”
Thẩm Mặc Dư biết rõ cuộc sống cũng như cảnh ngộ trong nhà của Từ Du Mạn, cô biết rõ mọi thứ từ trong miệng của Từ Du Mạn, cô cũng biết Mộ Trường Phong rốt cuộc là ai, cho nên mới nói như vậy. Chỉ là thật rất khéo, Mộ Trường Phong và chị Tuyết là một đôi. Trong chốc lát, lại có người gõ cửa. Thẩm Mặc Dư mở cửa, vẫn là Mộ Trường Phong. Mộ Trường Phong đi tới trước mặt Từ Du Mạn, vẻ mặt đáng thương nói:
“Tuyết Tuyết đá văng tôi ra ngoài rồi.”
“Rất tốt.”
“Đã bị đá văng ra ngoài rồi, còn tốt sao?” Mộ Trường Phong khó tin hỏi. Tiểu nha đầu này, không phải đang đùa với anh chứ?
“Mấy thứ anh mang tới cho c Tuyết đâu rồi?” Từ Du Mạn không đáp mà hỏi ngược lại.
“Mang tới cho Tuyết Tuyết rồi, dĩ nhiên ở chỗ Tuyết Tuyết.”
“Vậy thì phải rồi. Lúc trước tôi đưa qua thứ gì chị ấy cũng không cho mang vào, toàn bộ đều bắt tôi mang trở về. Anh nói, đây là ý gì?”
“Hì hì, hình như là điều tốt.”
Thật là tên đàn ông ngu ngốc. “Vậy còn không mau đi đi?” Từ Du Mạn lại bắt đầu hạ lệnh đuổi khách.
Mộ Trường Phong đạt được mục đích, cũng không tiện ở lại chỗ này nữa. Nhắc Từ Du Mạn chăm sóc bản thân thật tốt rồi rời đi. Từ Du Mạn xoa xoa huyệt thái dương của mình.
“Cuối cùng cũng đã đi.”
“Nhìn thấy anh ta liền nhức đầu?”
“Ừ.”
Thấy trời đã tối Thẩm Mặc Dư cũng đi về. Cứ ở nhà của Từ Du Mạn cũng không phải là biện pháp. Huống chi cô còn phải đi học, chuẩn bị thủ tục kết hôn. Sau khi Thẩm Mặc Dư đi, Từ Du Mạn lại bắt đầu suy nghĩ lung tung. Kết quả cuối cùng là mất ngủ. Nhưng mà vẫn không giống như ngày hôm đó mất khống chế xông vào dưới nước lạnh. Sáng sớm ngày hôm sau, Từ Du Mạn cũng đi học như thường ngày. Vừa tới, liền nghe nói trường học lập tức muốn tiến hành đại hội thể dục thể thao. Từ Du Mạn biết rõ thời điểm này hàng năm trường đều tổ chức đại hội thể dục thể thao. Nhưng mà, không phải lớp mười hai đều không được tham gia sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc