Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn - Chương 07

Tác giả: Mạn Nam

Làm nền ngược lại lại nổi bật

Nếu bà thím này ngồi thì tức là thừa nhận Từ Du Mạn biết nam hay nữ, còn không phân biệt được cùng cà lăm, không ngồi đi, hiện tại cũng không phải là dễ kiếm xe, cô đang vội. Chú lái xe rốt cục đã cười đủ, lúc ngồi dậy, Từ Du Mạn rõ ràng thấy khóe mắt chú lái xe còn dính nước mắt? Đúng là cười ra nước mắt. Chú lái xe thấy hai người giằng co không thôi, thời gian càng kéo dài, ông lại càng chịu thiệt. Thời gian này đối với xe taxi bọn họ mà nói chính là giờ vàng, thời gian, kia đều là tiền đó. Nhìn mỹ nữ không thì không kiếm được tiền. Ông còn muốn nuôi vợ cùng con ông nữa. Vì thế, ông ra mặt:
“Đi chỗ nào?”
“Quảng trường Kim Phủ.” Hừ, đến cùng vẫn là cô ngồi. Đắc ý tươi cười còn chưa được đã nghe thấy lái xe lại hỏi Từ Du Mạn đi chỗ nào.
“Quảng trường Kim Phủ.”
Từ Du Mạn ngồi trên vị trí bên cạnh tài xế. Cô cũng không cùng vị thím này tranh chấp. Người phụ nữ kia nghe Từ Du Mạn cũng đi Quảng trường Kim Phủ, bắt đầu cười đến thật vui vẻ, vẻ mặt vui sướng khi người ta gặp họa. Tuổi trẻ xinh đẹp thì thế nào? Còn không phải giống như cô muốn đi yến hội xem mặt. Chẳng được bao lâu khuôn mặt vừa khóc không còn nữa, người phụ nữ này cô ta còn muốn diễn sao? Ôi hay, nghĩ cái gì chứ. Người phụ nữ này đi thì cô cũng có cơ hội, hoa tươi cuối cùng vẫn làm nền cho lá xanh, cô liền miễn cưỡng nhường người phụ nữ này làm lá xanh của cô cũng được. Xe rất nhanh liền chạy đến Quảng trường Kim Phủ, Từ Du Mạn móc tiền trả cũng không thèm nhìn người phụ nữ kia mà trực tiếp xuống xe. Cô đã thấy Thẩm Mặc Dư ở đâu rồi.
“Mạn con nhóc, thím kia là ai?”
Thẩm Mặc Dư một tay khoác trên vai Từ Du Mạn, một tay bỏ trong túi quần rồi hỏi.Từ Du Mạn mỉm cười rồi nói sâu xa:
“Là tới cùng cậu giành đàn ông.”
“Giành đàn ông?”
“Cậu tới xem mặt, cô ta cũng đến xem mặt, không là cùng cậu giành đàn ông thì là cái gì?”
“Cô ta?” Thẩm Mặc Dư khinh thường nói.
“Cô ta giành cũng là giành ông chú đi.”
“Nghĩ như thế nào lại tới chỗ xem mặt này?” Trở lại chuyện chính, Từ Du Mạn hỏi thẳng chủ đề.
“Ông cho mình chọn đàn ông, nghe nói là lão tổng công ty. Nực cười, ông bắt mình kết hôn với hắn?”
Từ Du Mạn không có nói gì nữa, tình huống này trong tiểu thuyết của cô cũng xuất hiện rất nhiều, sinh ra trong nhà giàu có, thân bất do kỷ. Đa số những người giàu đều ép con gái mình kết hôn, vì xí nghiệp của mình để đạt được ích lợi.Thẩm Mặc Dư là con gái nhà giàu nên cũng có kết quả giống như vậy. Từ Du Mạn một bên vì Thẩm Mặc Dư ưu phiền nhưng lại cảm thấy bản thân may mắn, nhà cô rất bình thường.
“Đừng đồng tình biểu cảm của mình, chúng ta tám lạng nửa cân, đều không sai biệt lắm.”
Ít nhất, mình so với cậu tự do hơn. Từ Du Mạn không có nói ra câu này mà cầm tay Thẩm Mặc Dư.
“Đi thôi! Đi cho cậu gặp mặt đàn ông.”
“Có cần hay không cậu cũng xem xét một chút?”
“Mình không cần, mình còn học trung học đó.” Từ Du Mạn cự tuyệt đề nghị của Thẩm Mặc Dư.
“Mình cũng là đang học trung học đấy thôi?”Thẩm Mặc Dư gõ đầu Từ Du Mạn một cái. Nhắc nhở Từ Du Mạn rằng cô cùng Từ Du Mạn giống nhau.
“Ha ha.” Từ Du Mạn chỉ cười, bỗng nhiên sắc mặt liền thay đổi. Từ Du Mạn quay lại bắt được cổ áo người đàn ông bên cạnh.
“Ngươi không muốn sống nữa phải không? Đồ của lão nương mà ngươi cũng muốn trộm?”Từ Du Mạn dùng ngữ khí thật bình tĩnh nhưng lại nói ra lời hung tợn, càng làm cho người ta cảm giác được đáng sợ.
“Tôi. . . tôi không có trộm đồ của cô.” Kẻ trộm bị Từ Du Mạn bắt được sợ tới mức mồ hôi lạnh đều chảy ra, vẫn luôn phủ nhận.
“Phải không?” Thật ra Từ Du Mạn biết đồ của mình không bị trộm. Không đúng người này không phải kẻ trộm, mà là kẻ trộm còn không có kĩ thuật, đã bị Từ Du Mạn phát hiện, hơn nữa còn bắt được cổ áo hắn.
“Thật sự tôi không không có trộm đồ cô.”
“Ý của ngươi là nói không có trộm đồ của ta, thì ra là trộm đồ người khác?”
Ai biết giờ phút này Từ Du Mạn trông giống như ác ma. Từ Du Mạn vừa nói ra, người chung quanh đều bắt đầu kiểm tra P0'p tiền bọn họ còn hay không, cũng không mất đồ gì. Từ Du Mạn cũng kiểm tra túi trên quần áo mình.
“Tiền của tôi đâu? Tiền của tôi không thấy nữa! Ngươi còn nói ngươi không trộm?”
Sau khi mọi người kiểm tra đồ của mình đều thở ra một hơi. Lúc này nghe thấy tiền của Từ Du Mạn không thấy nữa, tất cả mọi người tức giận bất bình. Đây là loại người gì, trộm đồ của một cô gái. Từ Du Mạn cũng tháo xuống hình tượng cường hãn, bắt đầu là vẻ nhu nhược.
“Tiền của tôi không thấy nữa, thật có thể chính là ngươi trộm. Tôi là một cô gái không thể soát bên trong người hắn có ai không giúp tôi một chút, giúp tôi lục soát người hắn ta, có thể chứ?”
Mỹ nữ đưa ra thỉnh cầu, cho dù là lên núi đao, xuống chảo dầu chỉ sợ cũng có người nguyện ý đi, huống chi chỉ là lục soát người. Vì thế, trong đám đông có vài người đàn ông tự cho rằng tác phong mình nhanh nhẹn, muốn để một ấn tượng tốt cho mỹ nữ, giành chiếm được niềm vui của mỹ nữ, nói không chừng còn có thể ôm được mỹ nhân về. Khi mấy người đàn ông đứng trước mặt, kẻ trộm kia giống như là cừu non mặc cho giày xéo, lộ ra vẻ mặt sợ hãi, hi vọng mọi người có thể thủ hạ lưu tình. Đáng tiếc, hắn không thể tưởng được những người đàn ông nàyvì mỹ nữ trước mặt nên không buông tha cho cơ hội tốt như vậy đâu. Sau đó, trên người kẻ trộm xuất hiện nhiều bàn tay, sờ khắp người hắn ta. Cuối cùng lấy ra một cái ví cùng một ít tiền. Có người vây xem trong đám người chui đi vào, thấy P0'p tiền trong tay người đàn ông thì la lên:
“Đó là của tôi. Đây là ví tiền của tôi.”
P0'p tiền bị lấy đã tìm thấy rồi, không có P0'p tiền của Từ Du Mạn. Đương nhiên, Từ Du Mạn căn bản là không có mất P0'p tiền, bên trong làm thế nào có thể là của cô được? Nghe người chung quanh nói P0'p tiền Từ Du Mạn bị mất còn không có tìm được, mọi người đem phẫn nộ phát tiết trên người kẻ trộm. Kẻ trộm càng không ngừng nói không có trộm P0'p tiền Từ Du Mạn, nhưng mặc kệ hắn biện bạch cỡ nào, căn bản là không có người tin. Kẻ trộm bị đánh một chút, cuối cùng đưa vào cục cảnh sát. Có rất nhiều người đàn ông muốn mời Từ Du Mạn ăn cơm, hỏi số điện thoại Từ Du Mạn nhưng Từ Du Mạn đều cự tuyệt. Từ Du Mạn cũng không phải một điểm thu hoạch đều không có. P0'p tiền bị mất được tìm thấy, trên người kẻ trộm còn tìm được mấy ngàn đồng tiền, không có người nhận. Mọi người cho rằng P0'p tiền Từ Du Mạn đã đánh mất không có tìm được, cho nên đem số tiền cho Từ Du Mạn. Mấy ngàn đồng tiền kia, chắc là tiền của kẻ trộm. Từ Du Mạn làm sao mà lấy? Mọi người bàn tán xôn xao, Từ Du Mạn cùng Thẩm Mặc Dư rời đi.
“A Dư đi, mình mời cậu ăn khuya.”
“Haizz, mình còn muốn đi xem mặt. Cậu vừa nãy nổi bật làm mình chìm ngỉm rùi. Nhìn cậu bị một đám đàn ông vây quanh ở bên trong, mình cũng không vào được.”
“Được rồi, là mình sai, được chưa? Đi thôi! Hiện tại để cậu nổi bật còn mình chỉ làm nền cho cậu.” Từ Du Mạn nói.
Lấy thân báo đáp được không?

“Em tới nơi này làm gì?”
Từ Du Mạn bị người đàn ông trước mặt này làm giật mình. Cố Uyên chạy tới trước mặt cô khi nào mà cô cũng không biết nữa? Hơn nữa ánh mắt Cố Uyên trông thật u ám. Từ Du Mạn tâm căng thẳng, ho khan hai tiếng, trả lời nói:
“Cố giáo sư thật trùng hợp, thầy cũng đến xem mặt à?”
Cố Uyên nghe thấy Từ Du Mạn nói vậy, ánh mắt càng thêm u ám rồi. Từ Du Mạn hoàn toàn không biết đến cuối cùng là Cố Uyên muốn như thế nào?
“Em cũng tới xem mặt?” Từ Du Mạn cảm giác lời nói Cố Uyên giống như đang tra khảo cô.
“Không phải, chỉ là theo bạn tới xem mặt ạ.” Từ Du Mạn không rõ rốt cuộc mình bị gì mà tự nhiên giải thích cùng Cố Uyên nhiều như vậy. Cũng may nghe thấy Từ Du Mạn giải thích, Cố Uyên rốt cục khôi phục vẻ bình thản.
“Ừm.”
Cố Uyên hình như rất kỳ quái. Đã không thích mình thì thôi đi.Thật sự là hành động của Cố Uyên rất kỳ quái, để Từ Du Mạn buộc lòng phải suy nghĩ phương diện này. Tuyệt đối không phải là Từ Du Mạn tự kỷ.
“Thầy ơi, thầy cũng tới xem mặt sao?”
Người đàn ông ưu tú như vậy mà cũng tới nơi xem mặt này? Từ Du Mạn không thể không cảm thán thế giới này, đến cùng đã nổi phồng bao nhiêu rồi.
“Không phải. Theo bạn đến.”
Lúc này, Từ Du Mạn cùng Cố Uyên mới phát hiện, Thẩm Mặc Dư cùng bạn Cố Uyên ở bên cạnh trò chuyện rôm rả. Xem ra, hai người bọn họ thật hợp nhỉ?
“Xin chào! Tôi gọi là Trương Chương Việt.” Bạn Cố Uyên lúc này đi tới, nở một nụ cười càng làm hắn rất tuấn tú, trên thực tế cũng rất tuấn tú.
“Tôi gọi Từ Du Mạn.”
“Em gái mỹ nữ, không biết tôi có thể có vinh dự mời hai em cùng đi ăn tối không?”
Trương Chương Việt bộ dạng cũng không tệ, Từ Du Mạn cảm thấy có thể tác hợp Thẩm Mặc Dư cùng hắn, hắn mời ăn cơm, đương nhiên phải đáp ứng rồi. Trước lạ sau quen mà. Dù sao là bạn Cố Uyên chắc là không có vấn đề gì. Quyết định xong, Từ Du Mạn liền cười gật đầu đáp ứng. Từ Du Mạn không thấy được thời điểm cô đáp ứng sắc mặt Cố Uyên có chút khó coi. Nhưng Cố Uyên vẫn không nói gì thêm. Anh cuối cùng vẫn không thể hủy mặt mũi của bạn bè được. Thương lượng thật lâu, cuối cùng vẫn là quyết định đi ăn lẩu.Từ Du Mạn không thích cái gọi là cơm Tây mà xã hội thượng lưu thường hay ăn gì đó linh tinh. Bất quá thời điểm quan trọng cũng sẽ không làm xấu mặt là được.Thời tiết này không lạnh cũng không nóng nên ăn lẩu rất hợp lí. Từ Du Mạn đề nghị một quán lẩu mà cô thích. Trương Chương Việt lái xe, Thẩm Mặc Dư ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, Từ Du Mạn cùng Cố Uyên cùng nhau ngồi ở ghế sau. Cùng Cố Uyên ngồi cùng một chổ, cho dù trong lòng Từ Du Mạn không biểu hiện gì lớn nhưng vẫn là có chút mất tự nhiên. Ngồi bên cạnh, dù nói thế nào cũng là thầy của cô. Cố Uyên không cảm thấy mất tự nhiên, luôn luôn bình thản ung dung. Có đôi khi còn nhìn nhìn bộ dáng Từ Du Mạn băn khoăn bất an, tâm tình cũng sẽ trở nên tốt lắm.
“Thầy. . . . . .” Từ Du Mạn muốn tìm chút gì đó nói, nhưng vẫn là không tìm được đề tài gì để nói. Nghe thấy ghế trước hai người Thẩm Mặc Dư cùng Trương Chương Việt càng nói càng hăng say, cười ha ha, Từ Du Mạn rốt cục tìm được đề tài.
“Thầy này, bạn thầy thoạt nhìn không giống như không tìm được bạn gái nha, làm sao lại có thể đến nơi này xem mặt?”
“Không phải mà là do gia đình hối thúc kết hôn.” Cố Uyên đem mọi chuyện nói rõ ràng.
“Ồ. . .” Lại hết lời để nói rồi. Từ Du Mạn bỗng nhiên nghĩ đến các nữ sinh bát quái trong lớp, có lẽ cô có thể biết được đáp án mà các nữ sinh muốn không chừng.
“Thầy ơi, thầy muốn kết hôn không?”
Nghe thấy câu hỏi Từ Du Mạn dè dặt cẩn trọng, tâm Cố Uyên bị kiềm hãm, lại thấy khuôn mặt bát quái tươi cười của Từ Du Mạn, tự giễu cười cười.
“Không có. Còn chưa có người nào nguyện ý nhảy vào hố lửa này của tôi.”
“Phốc. . . . . . Không ngờ thầy cũng sẽ nói giỡn vậy nha.”
Cố Uyên không có trả lời.Trải qua cuộc nói chuyện như vậy, Từ Du Mạn cảm thấy sống chung một chỗ cùng Cố Uyên không khó mà chịu đựng. Không không thể chịu được, thời gian liền qua rất nhanh. Trong lúc lơ đãng, cũng đã đến quán lẩu rồi. Quán lẩu tên là Lẩu Vương Mụ. Quán lẩu không gian không lớn, bên trong trái phải cũng chỉ có mười bàn. Nhưng trang trí bên trong không tệ, có hương vị gia đình. Thấy có khách đến, người phụ nữ trung niên vóc dáng mập mạc liền đi ra.
“Vương Mụ.” Từ Du Mạn thân thiết gọi người phụ nữ trung niên.
“Oh, là Từ Từ. Từ Từ, lâu lắm rồi không tới chỗ dì nha, có phải đã quên Vương Mụ rồi phải không?”
Vương Mụ oán trách nói.Từ Du Mạn đã quen bị Vương Mụ nói như vậy nên cười nói:
“Con làm sao dám đem Vương Mụ của chúng con quên được chứ! Tại dạo này con bận mà. Dì xem, con rảnh liền tìm đến dì không phải sao?”
“Tiểu Dư, cháu cũng tới rồi.”
“Dạ, Vương Mụ.” Vương Mụ cùng Thẩm Mặc Dư biết nhau cũng là do Từ Du Mạn.
“Đây là. . . . . .” Vương Mụ nhìn Cố Uyên cùng Trương Chương Việt hỏi nói. Hai người trẻ tuổi này là lần đầu tiên bà gặp.
“Nhìn coi, cháu lại quên giới thiệu rồi. Đây là chủ quán Vương Mụ, còn đây là thầy giáo chủ nhiệm lớp còn, Cố Uyên cùng bạn thầy ấy, Trương Chương Việt.” Từ Du Mạn giới thiệu mọi người với nhau.
“Thầy giáo chủ nhiệm của con hả? Trẻ tuổi như vậy sao? Là bạn trai thì đúng hơn bằng không làm sao cùng nhau đến chỗdì?” Vương Mụ bát quái nói, còn đối với Từ Du Mạn nháy mắt khiến cho Từ Du Mạn dở khóc dở cười.
“Vương Mụ, thầy ấy thật là thầy giáo của con mà. Chúng con gặp nhau trên đường.”
“Không phải muốn ăn lẩu sao? Còn không đi vào?” Cố Uyên không lắm cao hứng nói.
“Nhìn dì coi, thấy Từ Từ liền H**g phấn mọi thứ đều quên rồi. Các con, mời vào.”
Vương Mụ biết Từ Du Mạn thích ăn lẩu cá nấu cải chua, cho nên cũng không có hỏi cần gì liền vội vàng đi chuẩn bị. Quán này có lẩu cá nấu cải chua ngon lắm hơn nữa cũng thật tiện nghi. Trước kia Từ Du Mạn thường xuyên tới chổ này ăn lẩu cá, đến nhiều, tự nhiên thành quen thuộc. Sau này, Vương Mụ biết tình trạng trong nhà Từ Du Mạn, cũng trợ giúp Từ Du Mạn. Có thể giúp đỡ cái gì liền giúp đỡ. Tận đáy lòng Từ Du Mạn cũng thích Vương Mụ, đối đãi với Vương Mụ giống như người thân. Lẩu cá nấu cải chua rất nhanh liền được mang lên, Từ Du Mạn cũng không khách khí, trước hết đem đầu cá gắp vào trong chén sau bỏ miếng cá thơm lừng vào trong miệng. Thẩm Mặc Dư sớm đã quen với việcTừ Du Mạn ăn lẩu cá nấu cải chua đầu tiên nhất định phải ăn đầu cá, bản thân bắt chước gắp một khối cá ăn. Cô cũng cảm thấy cá nơi này ngon lắm. Cố Uyên ăn lẩu không giống Từ Du Mạn cùng Thẩm Mặc Dư mà từng ngụm từng ngụm ăn, cay đến muốn thổi không khí nhưng vẫn làm như không cay vậy. Nước mắt đều vì ăn cay mà chảy ra. Tuy rằng tướng ăn nhìn không đẹp lắm, nhưng không làm người khác cảm thấy không có lễ nghi, không lịch sự. Ngược lại làm cho người chung quanh cảm thấy người ta ăn như vậy mới thật thoải mái. Cố Uyên ăn cá không nhanh cũng không chậm. Anh không giống Từ Du Mạn cho vào miệng rồi nhằn xương ra, mỗi lần ăn anh đều đem xương ca lấy ra hết rồi mới bỏ cá vào trong miệng nhai kĩ nuốt chậm. Trương Chương Việt lúc đầu định không ăn, nhìn thấy tất cả mọi người ăn hăng say, hắn mới bắt đầu ăn. Ăn một miếng sau, liền cùng Từ Du Mạn Thẩm Mặc Dư giống nhau từng ngụm từng ngụm ăn. Có người ăn rất lịch sự, hơn nữa còn là nam, Từ Du Mạn đương nhiên khi ăn không có thư thái như vậy, Từ Du Mạn ngồi ở bên phải Cố Uyên, cho nên Từ Du Mạn dùng đũa của mình gắp một miếng thịt cá trực tiếp nhét vào trong miệng Cố Uyên. Thấy ánh mắt Cố Uyên nhìn cô, Từ Du Mạn mới ý thức đến bản thân đang làm cái gì:
“Thanh toán xong rồi nha.”
Cố Uyên biết ý tứ Từ Du Mạn. Cô dùng qua ly của anh, lần này anh dùng đũa của cô, thanh toán xong. Quay đầu lại thấy Thẩm Mặc Dư cùng Trương Chương Việt miệng mở to nhìn cô, Từ Du Mạn ho khan hai tiếng, vùi đầu vào ăn, không biết là hai người bọn họ nhìn mình bằng ánh mắt ái muội. Nhưng thật lạ, vì sao cô không nhìn vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt bọn họ đang nhìn mình???
“Hai người không ăn sao?”
Cố Uyên kịp thời giải vây. Rốt cục ánh mắt như vậy cũng dừng lại trên đỉnh đầu của cô rồi. Từ Du Mạn ngẩng đầu, đối với Cố Uyên lộ ra ánh mắt cám ơn.
Lông mi Cố Uyên khẽ chớp, như là đang nói: “Dùng cái gì cảm ơn đây?”
Sau đó Từ Du Mạn lại dùng ánh mắt nói: “Lấy thân báo đáp được không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc