Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm - Chương 83

Tác giả: Lại Sơ Cuồng

Sói Dữ
Mắt Chu Hiểu Đồng vừa mở ra, đại não lập tức cảnh giác. Cô nghe thấy trong phòng tắm có tiếng nước chảy, chắc hẳn là ai đó đang tắm.
Vì thế, mấu chốt nhanh chóng lao vào đại não.
Căn phòng xa lạ, quần áo tán loạn trên mặt đất, tiếng nước trong phòng tắm… còn có chính mình, không quần áo.
Sắc mặt Chu Hiểu Đồng lúc xanh lúc trắng, trắng rồi lại xanh, răng nghiến lại, ánh mắt đỏ rực như muốn Gi*t người.
Trí nhớ dừng lại lúc bị chuốc thuốc tối hôm qua, bị gã Ngô quản lí ôm vào иgự¢, gương mặt kinh tởm như mặt heo từ từ tiến lại… Sau đó, toàn bộ hóa thành bọt xà phòng, mơ mơ hồ hồ nhớ không rõ. Chẳng lẽ là cái tên Ngô quản lí kia?
Chu Hiểu Đồng cắn mạnh vào tay mình, dùng sức cắn cho chảy máu. Cô lau lau khóe mắt ẩn chút nước, nhanh chóng mặc quần áo vào, cầm lấy một cây gậy bóng chày trong góc phòng, đi đến phòng tắm.
Tiếng nước trong phòng tắm đúng lúc ngưng lại, một bóng người với mái tóc ướt sũng, nửa người dưới được che lại bởi một chiếc khăn trắng. Khi hắn đi ra, bất ngờ một cây gậy bóng chày vung đến.
Hắn bất chấp buông chiếc khăn đang lau tóc ra, vội đưa hai tay đỡ lấy, mở miệng quát to: “Ai da, một gậy này nện xuống là ૮ɦếƭ người đó, em muốn mưu sát chồng à?” Chu Hiểu Đồng là dùng toàn lực, cho dù hắn có ngăn lại được thì hai tay cũng bị ửng đỏ.
Chu Hiểu Đồng nhìn thấy Tiền Phong, cái miệng kinh ngạc mở lớn “Tại sao… lại là anh?”
Một câu này khiến cho Tiền Phong vô cùng căm tức: “Sao lại không phải anh? Không phải anh thì em nghĩ là ai?”
Còn dám hỏi như vậy sao? Bất kỳ một thằng đàn ông nào nghe thấy cũng vô cùng khó chịu. Tại sao là anh? Mẹ nó, rốt cuộc tối hôm qua cô nghĩ hắn là thằng nào?
Chu Hiểu Đồng vỗ đầu mình, một vài hình ảnh chằng chịt tối hôm qua từ từ chui vào đại não. Hai má cô đỏ lên, nắm cổ áo của hắn lên, hỏi: “Làm sao anh… Làm sao anh… có thể làm vậy?”
Bọn họ đã chia tay, không còn bất kỳ mối liên hệ nào nữa, chuyện xảy ra lần này rốt cuộc là tại sao đây?
Cô đã phải rất cố gắng mới có thể quyết tâm cắt đứt đoạn tình cảm này, tại sao lượn một vòng lại quay trở về vị trí ban đầu? Một cảm giác bất lực nảy sinh trong lòng, Chu Hiểu Đồng thấy mình bây giờ rối hết lên rồi .
Đôi mắt Tiền Phong trừng to như chuông đồng, nói: “Này, thấy là anh nên em không vui đúng không? Em nghĩ là dáng người cứng nhắc cùng với cơ thể không chút khiêu gợi của em có thể khơi dậy Dụς ∀ọηg của anh sao? Chu Hiểu Đồng, em nhớ kỹ cho anh, nếu anh không giúp em, thì em sớm đã bị kẻ khác lợi dụng rồi, đến lúc đó em có muốn kiêu ngạo cũng không còn gì để kiêu ngạo nữa đâu”
Hắn cảm thấy thật tức điên, hắn có ý tốt vì cô mà đánh nhau, sau đó ôm cô trở về, người ta ngược lại không những không cảm động mà còn trách cứ hắn. Tiền Phong hắn có tấm lòng thật tốt, thế mà bị người ta xem thành lòng lang dạ thú!
Chu Hiểu Đồng chán ghét nhất chính là biểu tình đắc ý của hắn, giống như cái gì cô cũng phải dựa vào hắn, giống như cái gì cô cũng cần phải có sự bố thí của hắn, mà cô thì lại nhất định phải mang ơn hắn.
Cô nghiến răng, nói: “Em không bảo anh giúp!”
Tiền Phong cắn răng như muốn nghiến ૮ɦếƭ cô. Hắn hừ lạnh một tiếng, trên mặt tràn ngập nụ cười châm chọc “A! Thì ra là em nguyện ý làm chuyện đó. Tốt! Tốt! Là anh đã xen vào chuyện của người khác, không nghĩ tới em lại là loại người này, tối hôm qua cưỡi trên người anh, xoay lưng một cái lại thành bộ dạng này”
Tiền Phong càng nói càng tức: “Tối hôm qua là em nguyện ý, là anh phá hủy buổi hẹn của em, phá hủy việc làm ăn của em. Bây giờ em trở về đi, trở về tìm lão già kia của em đi, trở về mà van xin hắn ta, anh đảm bảo sẽ thành toàn chuyện vui của hai người!”
Hắn thật không biết, trên đời này có người phụ nữ như vậy sao? Có sao? Thật sự muốn chọc tức hắn đúng không?
Chu Hiểu Đồng nghe xong, đồng tử bỗng dưng thu nhỏ lại, mặt nhanh chóng tái nhợt. Cô thật muốn cho hắn một cái tát để khiến hắn rút lại những lời này.
Có lẽ Tiền Phong cũng rất tức giận. Hắn giữ chặt cổ tay cô, lạnh lùng nói: “Trước kia, những thứ đó anh đều chấp chận nên mới để em thoải mái, em thật nghĩ rằng anh vẫn thoải mái để em làm những chuyện mình muốn à? Sao em không chịu học một chút từ Mộc Vũ đi? Cô ấy luôn luôn tận tâm, dịu dàng với Phong Kính. Quên mất, anh sao có thể dùng tiêu chuẩn của Mộc Vũ để yêu cầu em được? Em căn bản không bao giờ với tới trình độ đó!”
Nói liền một mạch, Tiền Phong vẫn há miệng, lúc này mới nhận ra vừa nãy mình đã nói những gì. Hắn ngẩng đầu nhìn Chu Hiểu Đồng, cô đang cười, nhưng khóe mắt đầy nước mắt.
“Hiểu Đồng, anh…”
Tiền Phong nhận thấy hắn phải giải thích điều gì đó, nhưng hắn vẫn không nghĩ ra được nên nói cái gì, ngay cả não hắn bây giờ cũng giống như một mớ bòng bong, không biết rõ cái gì ra cái gì.
Chu Hiểu Đồng lắc lắc đầu, dường như muốn xóa bỏ đi dao động trong đầu mình. Sau đó cô bình tĩnh rút tay mình ra khỏi tay hắn, cầm lấy túi xách của mình rời khỏi căn phòng này.
Tiền Phong vươn tay muốn giữ lấy nhưng Chu Hiểu Đồng đã đi nhanh đến thang máy, kiên quyết nhấn nút, nhắm mắt lại. Cánh cửa chầm chậm đóng lại trước mắt hắn.
Tiền Phong đứng trước thang máy, ngồi xổm xuống ôm lấy đầu, thật muốn đập ૮ɦếƭ hắn đi cho rồi!
_______________________
Chu Hiểu Đồng đứng trong thang máy, cười.
Có trời mới biết khi hắn nói ra câu kia, cả trái tim cô như bị một con dao nhọn cắm vào, sau đó chậm rãi rút ra.
Xem đi, hắn rốt cuộc cũng nói ra, nhịn hai năm rốt cuộc cũng vẫn phải nói ra. Hắn luôn luôn xem cô như Mộc Vũ, cuối cùng cũng nhận ra cô và Mộc Vũ là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau cho nên bất mãn, chán ghét mà vứt bỏ cô đi. Cô chỉ biết, cô chỉ biết…
Cho tới bây giờ cô chỉ biết mình là Chu Hiểu Đồng, nếu cô biến thành Mộc Vũ thì Chu Hiểu Đồng phải trở thành cái gì bây giờ? Sẽ hoàn toàn biến mất sao?
Thang máy từ từ đi xuống, giống như từ mặt đất rơi xuống địa ngục.
Thang máy “đinh” một tiếng tới tầng dưới cùng, cửa thang máy mở ra.
Hai bóng người đang đứng chờ bên ngoài, nhìn thấy Chu Hiểu Đồng thì kinh ngạc kêu lên: “Hiểu Đồng?”
Chu Hiểu Đồng ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Mộc Vũ cùng Phong Kính vác theo một đống bịch to bịch nhỏ mua từ siêu thị. Thì ra Tiền Phong đưa cô đến căn hộ phía trên lầu nhà Phong Kính. Chu Hiểu Đồng giật mình, vội quay đầu lại lau nước mắt trên mặt.
Tô Mộc Vũ chưa từng nhìn thấy cô khóc, lo lắng giữ chặt tay cô, hỏi: ” Hiểu Đồng, em sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Nói cho chị biết được không?”
Chu Hiểu Đồng quay đầu lại, nước mắt trên mặt đã gần như biến mất, giống như chúng vốn dĩ chưa từng xuất hiện. Cô nhún nhún vai, cười nói: “Có chuyện gì là có chuyện gì? Do bụi bay vào mắt em thôi. Hai người lên đi, em cũng sắp trễ giờ làm rồi” Dứt lời, cô như chạy trốn lướt qua hai người, rời khỏi nơi này.
Đàn Ông Là Mây Bay
Tô Mộc Vũ nhìn thấy bóng lưng chạy trốn của Chu Hiểu Đồng liền lo lắng muốn đuổi theo: “Hiểu Đồng”.
Lại bị Phong Kính giữ lại.
Tô Mộc Vũ nói: “Hiểu Đồng chắc là lại cãi nhau với Tiền Phong rồi, em còn thấy cô ấy khóc nữa kìa” Cô vừa nghĩ tới nước mắt trên mặt Chu Hiểu Đồng liền cảm thấy lo lắng.
Phong Kính nói: “Bọn họ cũng không phải con nít, chuyện của họ để tự họ xử lý đi, chúng ta đừng nhúng tay vào”
“Nhưng mà…” Tô Mộc Vũ dù biết chuyện giữa Tiền Phong cùng Chu Hiểu Đồng không một người ngoài nào có thể giải quyết được, nhưng cô vẫn vì họ mà lo lắng.
Hai người họ trời sinh đã khắc chế lẫn nhau mà vẫn bị ông trời giàn xếp cho gặp nhau, thế nhưng không một ai trong cả hai tự bỏ xuống mối nghiệt duyên này được.
Lên thang máy, nhìn thấy Tiền Phong ngồi xổm trước cửa, tóc tai rối nùi như một kẻ bị bệnh tâm thần.
Phong Kính nhíu mày, hỏi: “Tiền thần kinh, cậu cùng Chu Hiểu Đồng lại cãi nhau à?”
Tiền Phong ngẩng đầu, hung hăng nói: “Cãi nhau cái gì mà cãi nhau? Bọn mình đều rất tốt!” Nói xong, hắn thở phì phò xoay người đi vào nhà, đóng mạnh cửa lại.
_______________________
“Ngu ngốc”, hai chữ này viết như thế nào?
Một chữ “ngu”, một chữ “ngốc”, dường như được khắc lên trên mặt cô.
Tô Mộc Vũ gọi điện thoại cho cô, cô không bắt máy. Thật ra cô không phải cố ý trốn tránh Tô Mộc Vũ, đó là chị em tốt của cô nha, ở đời này có được bao nhiêu chị em tốt như vậy chứ?
Thế nhưng cô không dám đối mặt với Tô Mộc Vũ, ít nhất thì bây giờ không muốn. Nói cô yếu đuối cũng được, nói cô nhát gan cũng chẳng sao, những thứ đó cô cũng không tự điều khiển được. Chẳng ai hoàn mỹ cả, đừng lấy phẩm đức của thánh nhân đến đòi hỏi cô, cô cũng chỉ là một Chu Hiểu Đồng bình thường mà thôi.
Chu Hiểu Đồng vỗ vỗ hai má, cố gắng để sắc mặt của mình hồng nhuận một chút, cũng không còn chật vật như trước. Đứng trên đường chừng mười phút, Chu Hiểu Đồng mới đi vào phòng triển lãm, đứng trước cửa phòng làm việc của ông chủ, gõ cửa.
Hợp đồng lại thất bại, cho dù không phải là lỗi của cô nhưng cũng chẳng còn ai đủ kiên nhẫn cứ nghe lời giải thích hoài.
Nghe thấy một tiếng: “Vào đi”, Chu Hiểu Đồng cười khổ, đẩy cửa đi vào. Cô mới vừa há miệng, chuẩn bị chủ động xin nghỉ việc, không ngờ ông chủ lại nói trước: “Hiểu Đồng, cô làm rất tốt. Bản hợp đồng kia Ngô quản lí đã gửi đến, phần trăm tôi đã hứa chia cho cô chính là một vạn đồng, cô cảm thấy thế nào?”
Chu Hiểu Đồng như là bị một tảng đá nện xuống đầu, nện đến đầu hoa mắt choáng. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ông chủ tiếp tục nói: “Hợp đồng lần này rất tốt, còn hai bản nữa, tôi giao cho cô, hi vọng cô tiếp tục cố gắng. Tôi còn bận chút việc, cô ra ngoài làm việc đi”
Chu Hiểu Đồng đi ra khỏi văn phòng, đầu vẫn còn choáng váng.
Đồng nghiệp vây lại, bàn tán: ” Hiểu Đồng thật giỏi nha, một vạn đồng vào túi một cách dễ dàng. Thế này cậu nhất định sẽ giàu lên nhanh chóng cho coi”
Chu Hiểu Đồng chỉ muốn kêu lên: Đơn giản sao? Nếu đơn giản như vậy, tôi chấp nhận nhường cơ hội này cho người khác.
Về bản hợp đồng này thì rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Chuyện tối hôm qua cô thật sự không nhớ rõ. Ngô quản lí kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Làm sao lại dễ dàng ký hợp đồng như thế? Chẳng lẽ có liên quan đến Tiền Phong sao?
Chu Hiểu Đồng càng nghĩ càng rối, đủ thứ chuyện ập đến cùng một lúc khiến cô rối muốn ૮ɦếƭ. Tiền Phong, Tiền Phong… Hai chữ này giống như một lời kinh chú vang vọng trong đầu cô, khiến đầu cô như muốn nứt ra.
Cố ý dùng nước lạnh tát lên mặt mình, Chu Hiểu Đồng ép bản thân phải bình tĩnh lại. Phụ nữ cuối cùng dựa vào cũng chỉ có thể là chính mình, Kiều Na nói đúng: Đàn ông cũng chỉ như mây bay.
Bên kia.
Trên đầu Ngô quản lí quấn một vòng băng gạc trắng, liên tục kêu rên trên bàn làm việc. Hôm qua hắn ta bị cái vị cao cao tại thượng của Tiền gia kia đập chai rượu vào ót, đầu như muốn nở hoa. Khi tỉnh dậy mới nhận ra mình bị ném vào trong đống rác lớn, cả người hôi thối muốn ૮ɦếƭ.
Đến bệnh viện, thiếu chút nữa còn bị người ta cho rằng là côn đồ thanh toán lẫn nhau ở ngoài đường. Hắn phải làm gì đây? Đó là người của Tiền gia, chỉ có thể nhịn mà thôi.
Mặc kệ người nọ rốt cuộc là ai trong Tiền gia, hắn đều chỉ có thể tự nhận bản thân mình xui xẻo. Ai ngờ, vừa vào công ty không bao lâu, văn phòng đột nhiên bị một nhóm người mặc cảnh phục xông vào.
Một gã mặt lạnh trong đó, hỏi: “Anh chính là Ngô Quỳnh?”
“Đúng vậy” Ngô quản lí ngượng ngùng gật đầu, căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra.
Người nọ hất cằm với những người phía sau, nhanh chóng có người tiến lên còng hai tay Ngô Quỳnh.
Ngô Quỳnh hoàn toàn hoảng sợ, không ngừng hỏi: “Các người tại sao lại còng tay tôi? Tôi phạm tội gì?”
Người nọ cười lạnh, đáp: “Không có chuyện gì, chỉ điều tra được anh trốn thuế vài năm, hơn nữa còn tình nghi đã cưỡng Hi*p vài nhân viên nữ. Những tội danh đó gộp lại, cũng chỉ vừa đủ giam anh trong tù cho đến ૮ɦếƭ mà thôi”
Ngô Quỳnh nghe thấy, sắc mặt trắng bệch “Tôi rốt cuộc đã đắc tội ai…?”
Người nọ tặc lưỡi, đáp: “Là kiểm sát trưởng thành phố S này, Tiền đại thiếu gia. Anh đắc tội với người này, ba đời phạm pháp của anh cũng bị lôi ra. Anhkhông cần nhúng tay làm gì cả, chỉ việc nằm một chỗ chờ ૮ɦếƭ thôi”
Tiền đại thiếu gia…
Ngô Quỳnh nghe thấy bốn chữ này, liền ngất đi.
________________________
Mà chuyện xảy ra, Chu Hiểu Đồng cũng không biết. Kỳ hạn một tuần, chỉ mới bốn ngày mà cô đã nắm được hợp đồng trong tay, nếu chuyện này không xảy ra, chẳng phải khổ sở của cô là uổng phí sao?
Nhưng lần này cô đã rút được kinh nghiệm, cố ý kéo thêm hai đồng nghiệp khác, như vậy thì cho dù đối phương còn ý đồ không tốt cũng không thể động tay động chân.
Tập quán của người Trung Quốc là làm ăn đều phải đàm phán trên bàn cơm, bàn rượu, có trời mới biết Chu Hiểu Đồng thống hận cái thứ tập quán này đến cỡ nào, nhưng cuối cùng vẫn không thể không tuân theo nó.
Lúc hai vị quản lí kia đến, Chu Hiểu Đồng giật mình. Làm sao một trong hai lại có thể là Liễu Huệ Thành?
Liễu Huệ Thành cũng không ngờ là gặp cô, kinh ngạc nói: “Em chính là vị Chu tiểu thư kia sao? Ba của anh có việc nên anh đến thay ông ấy, không ngờ…”. Hắn cười rộ lên “Thế giới này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ thật đúng là rất nhỏ nha”
Chu Hiểu Động cũng nhịn không được mà cười rộ lên.
Một vị quản lí khác thấy thế, cũng thoải mái nói: “Nếu đều là người quen thì mọi người đều là bạn bè, đến, uống hết ly này thì mọi chuyện không hay đều là quá khứ, sau này tiếp tục hợp tác”
Mọi người đều nâng ly.
Hai vị đồng nghiệp bị Chu Hiểu Đồng kéo theo vẫn nhìn chằm chằm Liễu Huệ Thành, nhỏ giọng nói với cô: “Hiểu Đồng, cậu quen biết một anh chàng điển trai như vậy sao lại không giới thiệu với bọn mình? Thật xấu xa!”
Hai người này… thật háo sắc.
Chu Hiểu Đồng dở khóc dở cười mở miệng giới thiệu: “Anh Liễu, đồng nghiệp của em có vẻ thích anh, muốn làm quen với anh, anh cảm thấy…”
Hai vị đồng nghiệp bên cạnh chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm Liễu Huệ Thành.
Không nghĩ tới Chu Hiểu Đồng còn chưa nói xong, Liễu Huệ Thành đã ái ngại nói: “Hai em thật rất dễ mến, nhưng mà ngại quá, anh đang theo đuổi Hiểu Đồng”
Lời này được nói ra, không chỉ có hai vị đồng nghiệp nữ kia, mà còn cả Chu Hiểu Đồng đều kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc