Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm - Chương 67

Tác giả: Lại Sơ Cuồng

Hắn Tức Giận
Cừu Văn có chút không hiểu tại sao không khí trong xe giờ phút này lại trầm tĩnh như thế, nhưng thôi hắn vẫn lựa chọn biểu cảm trầm mặc, vững vàng lái xe.
Tô Mộc Vũ liên tục muốn nói, thế nhưng một khi đối mặt với bóng lưng lạnh lùng của Phong Kính, cô lại không nói nên lời.
Trái tim treo lơ lửng trong hai ngày này, rốt cuộc một khắc nhìn thấy hắn cũng đã sống lại.
Tô Mộc Vũ nhịn không được chua xót.
Phong Kính, anh cũng đã biết em yêu anh như thế nào…
Cô có một bụng lời muốn nói, nhưng cô lại không biết nên nói cái gì. Nói xin lỗi, là do cô không tin tưởng hắn sao?
Cô thật đáng ૮ɦếƭ, lần đầu tiên gặp lại sau hai năm, không phải nói: Em đã trở về, anh khỏe không?
Mà lại là: Phong thiếu, đã lâu không gặp, xin hỏi anh đến đây có chuyện gì sao?
Nếu có thể quay lại, cô hận không thể tát cho mình một cái trong lúc đó.
Phong Kính không quản cô, cứ nhìn cửa sổ như thế, nhìn không ra kích động hay là biểu cảm khác.
Xe dừng lại trước cổng bệnh viện.
Cừu Văn vốn muốn thực hiện cho hết trách nhiệm của một thủ hạ là đưa Tô Mộc Vũ đi vào, thế nhưng Phong Kính lại tranh nói trước một bước: “Cừu Văn, chú tìm bác sĩ sử lý vết thương của mình đi”
Sau đó hắn mang mặt lạnh, mở cửa xe, kéo Tô Mộc Vũ ra, sau đó ôm vào trong ***, đầu cũng không hạ xuống, trầm mặt ôm cô vào bệnh viện. Hắn không hế chớp mắt, giống như chỉ đang ôm một gói đồ.
Đến bệnh viện này cũng thật trùng hợp, đúng là ba năm trước đây, lúc Tô Mộc Vũ bị trúng đạn đã được đưa đến đây. Viện trưởng nhận được tin Phong đại thiếu gia đại giá quang lâm đến đây, vội sợ tới mức tự mình đi ra nghênh đón: “Phong thiếu, ngài có gì sai bảo?”
Lão viện trưởng hận không thể mình được già hơn hai tuổi, về hưu rồi cũng không cần phải cả ngày lo lắng hãi hùng như vậy.
Khuôn mặt hắn vẫn lãnh đạm, đưa Tô Mộc Vũ đến giường bệnh mới nói: “Tìm bác sĩ đến đây, băng bó cô ấy cẩn thận cho tôi”
“Vâng!” Viện trưởng nhanh chóng nhìn một chút, vết thương trên người Tô Mộc Vũ tuy nhìn có chút kinh dị nhưng cũng không khó xử lý, may mắn không phải là trúng đạn, bằng không cả bệnh viện này nên chuẩn bị cho cuộc hủy diệt.
Động tác bác sĩ rất nhanh, rửa sạch miệng vết thương, tiêu độc, kiểm tra, bôi thuốc, cuối cùng là băng bó, một loạt các động tác chỉ hơn nửa tiếng đồng hồ.
Phong Kính nhìn từ đầu tới cuối, nhưng một chút hỗ trợ hay an ủi cũng đều không có, cứ như vậy nhìn cô đau đến nhíu mày, giống như cố ý cho cô biết cảm giác đau là gì. Cho đến khi băng bó vết thương xong, hắn mới trầm tĩnh nói: “Tay cô ấy là để nặn gốm, sau này có ảnh hưởng gì không?”
“Không có vấn đề gì, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì, xin Phong thiếu an tâm” Viện trưởng lập tức cam đoan. Cho dù có vấn đề, ông ta cũng phải cam đoan không có vấn đề gì.
Phong Kính gật đầu, không nhìn Tô Mộc Vũ, xoay người rời đi.
Nhìn thấy hắn như vậy, một chút ý tứ của lưu lại cũng không có, Tô Mộc Vũ rốt cuộc nhịn không được mở miệng gọi: “Phong!”
Nghe thấy thanh âm của cô, cước bộ Phong Kính dừng một chút, hơi hơi nghiêng đầu nói: “Tô tiểu thư, còn chuyện gì sao?”
Tô Mộc Vũ muốn nói xin lỗi, nhưng nhiều người ngoài như vậy, cô thật không tiện mở miệng, chỉ nắm chặt tay, nói: Anh ở lại giúp em một chút, được không?”
Cô thấp giọng nói, trong giọng đã mang theo khẩn cầu.
Phong Kính cũng không quay đầu lại, chỉ nhếch nhẹ khóe môi, nói: “Tô tiểu thư đã từng nói, hai năm qua rồi, chúng ta chỉ là người xa lạ, không có một chút quan hệ, xin buông tay đi. Tôi là người đã có vợ, không tiện ở đây với cô”
Tô Mộc Vũ sửng sốt, cảm thấy lời này đặc biệt quen thuộc, tựa hồ là không lâu trước đây, mình đã từng nói.
Biểu cảm của hắn rất tự nhiên, giọng điệu cũng thản nhiên, tựa hồ thật sự đã quên hết những chuyện trước kia, bộ dạng xa cách ngàn dặm “Tôi còn có việc, sẽ không quấy rầy, gặp lại sau”
Tô Mộc Vũ vươn tay muốn giữ lại, nhưng Phong Kính nhanh hơn một bước ra khỏi phòng bệnh.
Tô Mộc vũ cúi đầu cười khổ, trong mắt lại ngấn lệ.
Phong Kính đem những lời cô từng nói trả lại hết cho cô, cô khó mà không thừa nhận được. Tô Mộc Vũ, mày thật ngu xuẩn, chuyện điên rồ tự mày làm ra thì mày cũng nên nếm thử hậu quả.
Cô không oán hắn, muốn trách chỉ có thể trách chính mình.
Ngoài hành lang dài, Phong Kính bước những bước vững vàng rời khỏi nơi này, ngồi trên xe, lại không hạ bất cứ mệnh lệnh nào, tài xế cũng không dám tùy tiện lái đi.
Hắn nhắm mắt lại, rủ tóc xuống che đi khuôn mặt, chỉ là bàn tay đang nắm chặt, các đốt ngón tay trắng bệch. Hắn cứ như vậy, không nói lời nào, cả người như bóng ma, ngồi thật lâu ở đó.
Cho đến khi tài xế đánh bạo hỏi: “Đại thiếu, ngài muốn đi đâu?”
Hắn trầm mặc một lát, nói: “Về nhà”
Không bao lâu, Kiều Na cùng Chu Hiểu Đồng liền chạy đến, một câu cũng chưa kịp nói liền kiểm tra cả người Tô Mộc Vũ một hồi, xác nhận cô không sao mới thở ra một hơi, mở miệng:
“Mộc Vũ, sao lại ra bộ dạng này? Chị mất tích hai ngày, làm bọn em sợ muốn ૮ɦếƭ! Một người còn sống làm sao có thể biến mất được! Lần sau không được tự tiện làm những chuyện như vậy nữa, chị là cây rụng tiền của em, chị biến mất thì em biết làm sao bây giờ?” Kiều Na chống nạnh, trừng mắt nói.
Tô Mộc Vũ biết, Kiều Na nói năng tuy đua ngoa đanh đá nhưng cũng chỉ vì lo lắng mà thôi.
“Này này, không nhìn thấy Tiểu Vũ bị thương sao? Kêu gào cái gì? Vết thương của chị còn đau không? Em có mua cho chị một hộp cháo cá, hai ngày không ăn gì chắc chị đói bụng lắm, mau mau húp một chút đi!” Chu Hiểu Đồng nở hộp cháo cá đưa đến trước mặt Tô Mộc Vũ.
Kiều Na châm chọc hừ một tiếng, lập tức khiến Chu Hiểu Đồng đưa ra lệnh chiến. Hai người bọn họ cũng không phải thật sự đối chọi gay gắt, chỉ là thói quen, không gây chuyện thì hai người họ sẽ không được tự nhiên.
Gây đủ rồi, Chu Hiểu Đồng rốt cuộc cũng nhớ tới chính sự “Cái anh chàng gì của chị đâu? Sao lại không thấy?”
Chu Hiểu Đồng nhắc đến chính là Phong Kính.
Cũng do hắn bảo thuộc hạ đến nói cho các cô, nếu không bằng vào sức hai người họ sao có thể tìm đến Tô Mộc Vũ nhanh như vậy.
Tô Mộc Vũ lắc đầu, cười khổ, lần này chỉ sợ Phong Kính đã giận thật sự rồi.
Kiều Na ngồi xuống ghế, mặc kệ bản thân mình đang mặc một chiếc váy rất ngắn, ngồi xuống lập tức lộ ra cảnh xuân. Cô ấy vừa húp ké cháo cá, vừa nói: “Sợ cái gì mà sợ? Không tin bỏ nhiều công sức mà còn không kéo được một tên đàn ông trở về!”
Chờ Anh Mềm Lòng
Khi Phong Kính về đến nhà, ba thuộc hạ lưu lại tiến lên báo: “Đại thiếu, Tô Mộc Tình chạy trốn”
Hắn nhíu mày: “Chạy trốn như thế nào?”
“Bọn thuộc hạ nhốt cô ta ở ban công, không ngờ cô ta lại có thể trèo xuống từ ban công, sau đó lên một chiếc xe. Đại thiếu, là bọn thuộc hạ không làm tròn bổn phận, cam nguyện chịu phạt”. Những người này đều xuất thân là bộ đội chính quy, trong quân đội luôn luôn thưởng phạt phân minh, không có nửa điểm lề mề.
Phong Kính có chút mệt mỏi, phất phất tay, nói: “Đi tìm Cừu Văn, bảo hắn cử người giám sát chặt chẽ ả ta, có việc gì lập tức báo cho tôi”
Lá gan ả đàn bà kia cũng thật lớn, không sợ ૮ɦếƭ, nhưng mà cho dù không sợ ૮ɦếƭ cũng có nhược điểm, không phải sao? Hắn không rảnh quản kẻ không liên quan này, hơn nữa cô ta dù sao cũng là em gái của Mộc Vũ, chỉ cần cô ta không gây chuyện, hắn có thể bỏ qua cho cô ta một mạng. Nhưng nếu cô ta cứ chạm vào giới hạn của hắn, thật không thể trách hắn rồi.
Nhớ tới Tô Mộc Vũ, Phong Kính liền nhíu mày. Vật cả người xuống giường, hắn nhắm mắt lại.
Hắn vẫn là Phong Kính trước kia sao?
Phong Kính nâng cánh tay che mắt: Không phải, tất cả đều đã thay đổi. Phong Kính nắm quyền sinh sát trong tay trước kia, cũng không do dự như thế. Hắn chỉ có thể cho một người một cơ hội, dùng hết cơ hội đó, sẽ không còn liên quan.
Nhạc Nhạc chân trần từ trong phòng chạy đến, bò lên giường, ghé vào trên bụng của hắn, bò qua bò lại.
Phong Kính cũng mặc nó, hắn yêu thương Nhạc Nhạc, ai cũng nhìn ra được. Hai năm rưỡi không có Tô Mộc Vũ bên cạnh nên hắn liền trao tình yêu gấp đôi cho Nhạc Nhạc, quả thật cưng thằng nhóc lên tới tận trời.
Phong Kính nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc, bộ dạng thằng nhóc này cơ hồ là như điêu khắc cùng một khuôn mẫu với hắn, nhưng ánh mắt rất giống với Tô Mộc Vũ, chỉ cần nhìn hắn một cái cũng đủ cho lòng hắn tràn đầy nhu tình.
Nhạc Nhạc xoa xoa mắt, nói:
“Cái cô ở ngoài ban công kia rất xấu, lừa Nhạc Nhạc, còn nói là ma ma của Nhạc Nhạc, thật ra Nhạc Nhạc đã thấy dì đó rất lạ, một chút cũng không giống với ma ma! Nấu ăn rất dở, cũng không thích Nhạc Nhạc. Nhạc Nhạc phải mang Bàn Chải ra trả thù, bảo Bàn Chải cắn cho dì đó một cái thật đau, ai bảo đóng giả ma ma của Nhạc Nhạc, còn bắt nạt Bàn Chải, thật xấu! Hừ!”
Xoa xoa mái tóc con trai, Phong Kính nhẹ giọng nói: “Nhạc Nhạc thật dũng cảm, Nhạc Nhạc là nam tử hán của nhà chúng ta nha”
Nhạc Nhạc lập tức kiêu ngạo ngẩng cái đầu nhỏ lên: “Đương nhiên! Nhạc Nhạc chính là nam tử hán! Chú Cừu Cừu hứa mai mốt Nhạc Nhạc lớn nhất định sẽ dạy Nhạc Nhạc cách bắn S***g đó!”
Thanh âm mềm nhũn, nó áp vào *** Phong Kính nói: “Ba ba, chú cảnh vệ nói là ba ba đi tìm ma ma đúng không? Tại sao Nhạc Nhạc không thấy ma ma vậy?”
Đôi mắt Phong Kính khẽ nhắm lại, vỗ nhẹ phía sau lưng Nhạc Nhạc.
Tiếng chuông cửa vang lên, cái đầu đang lim dim của thằng nhóc bỗng nhỏm dậy: “Là ma ma đúng không?”
Phong Kính ngồi im một lúc mới đứng dậy, ra mở cửa, quả nhiên là người kia.
Cửa vừa mở ra, Nhạc Nhạc lập tức bổ nhào ra, cái mũi nhỏ hít hít mùi hương trên người của Tô Mộc Vũ, lúc này mới mỉm cười ngọt ngào, nói: “Ma ma!” Mái đầu xù cọ tới cọ lui trong lòng cô.
Ánh mắt Phong Kính quét đến vết thương trên cổ tay cô, mặt lạnh ôm lấy Nhạc Nhạc đuổi về phòng: “Nhạc Nhạc ngoan, đến chơi với Bàn Chải một chút đi”
Nhạc Nhạc còn muốn tiếp tục ôm ma ma cọ cọ một chút nữa, nhưng nhìn thấy ba ba rất nghiêm túc, đành phải luyến tiếc buông Tô Mộc Vũ ra.
Phía ngoài chỉ còn lại có Phong Kính cùng Tô Mộc Vũ, không khí có chút xấu hổ.
Phong Kính cũng không để Tô Mộc Vũ tiến vào, trực tiếp ngăn ở ngoài cửa, áo sơmi trên người hắn còn chưa kịp cởi, kéo tay áo, mặt lạnh đút tay vào túi quần, nói: “Tô tiểu thư, trong bệnh viện tôi đã nói rõ, chúng ta bây giờ chỉ là người xa lạ, xin đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa, nếu không tôi đành phải gọi bảo vệ đến mời cô ra ngoài”
Sự lạnh lùng của hắn khiến Tô Mộc Vũ vốn cố gắng tươi cười cũng đành đông cứng lại.
Tô Mộc Vũ cười khô khốc, xoa xoa tay nói: “Bên ngoài có chút lạnh, có thể cho em vào không?” Cuối tháng mười một, lúc này cũng đã gần sáng mà trên người Tô Mộc Vũ chỉ có chiếc áo mỏng manh nên thật sự rất lạnh.
Cô khắc ghi lời nói của Kiều Na: Không tin bỏ nhiều công sức mà còn không kéo được một tên đàn ông trở về!
Phong Kính liếc mắt một cái, một chữ cũng không đáp, ở trước mặt cô đóng cửa lại.
Nhìn thấy cửa đã đóng, Tô Mộc Vũ chỉ biết cười khổ.
Cô dựa lưng vào cửa, chà xát hai tay nghĩ: Xem ra Phong Kính thật sự rất giận.
Nhạc Nhạc cùng Bàn Chải lén mở một khe cửa nhỏ nhìn trộm, thấy ba ba ngồi trên ghế sa lon nghiêm mặt, vẫn không nhúc nhích hay nói câu nào.
Cậu nhóc không dám chạy ra ngoài, thân hình nhỏ nhắn nằm dài lên thảm thở dài.
Bảo mẫu nói: Chuyện của người lớn thì trẻ con đừng nên xen vào, nhưng Nhạc Nhạc đã không còn là đứa nhỏ nữa mà, mà chuyện người lớn sao lại phiền toái như vậy chứ?
Phong Kính cứ ngồi trong phòng khách như vậy, ngồi mấy giờ cũng chưa từng đổi tư thế, hắn biết Tô Mộc Vũ vẫn còn ở ngoài cửa, có thể hắn thực sự không muốn mở cửa, thực sự không muốn tha thứ cho cô dễ dàng như vậy.
Trên đời này không phải chỉ có một người phụ nữ là cô!
Bảo mẫu lúc mua thức ăn trở lại, nhìn thấy Tô Mộc Vũ ngồi bệch trước cửa, hoảng sợ nói: “Tô tiểu thư, sao cô lại ngồi ở đây? Mau vào nhà đi!”
Tô Mộc Vũ lạnh đến nỗi môi trắng bệch, mỉm cười lắc đầu. Cô không thể đi vào, cô phải đợi, phải đợi đến khi Phong Kính tự mình mở cửa, mới có thể bước vào nhà. Trên người có đúng *** nhưng cô vẫn tự nói với mình, hắn sẽ đau lòng, nhất định sẽ đau lòng, cô cần kiên trì tới cùng.
Bảo mẫu nhìn ra cửa, lại nhìn bên trong cánh cửa, không phản đối, chỉ biết đóng cửa làm chuyện của mình. Đại thiếu gia và mẹ của tiểu thiếu gia có chuyện gì thì cũng không tới phiên bà nhiều chuyện.
Tô Mộc Vũ cứ như vậy cho đến tối, Nhạc Nhạc đã bắt đầu khóc rống lên đòi ma ma vào nhà. Bảo mẫu nhìn thấy sắc mặt đại thiếu gia càng ngày càng khó chịu, bà vội vàng ôm Nhạc Nhạc đi vào phòng ngủ.
Toàn thân Tô Mộc Vũ đều lạnh cóng, tay chân cũng khó mà cử động được, nhiệt độ lại bắt đầu xuống thấp. Tô Mộc Vũ ngồi bên ngoài gần cả một ngày, máu đã khó lưu thông.
Cô không tin, không tin Phong Kính lại có thể nhẫn tâm với cô!
Ngay lúc Tô Mộc Vũ lạnh đến muốn nhũn người, cửa rốt cuộc cũng mở.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc