Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm - Chương 63

Tác giả: Lại Sơ Cuồng

Lấy Giả Làm Thật
Lời nói của Phong Nghi như độc chú đâm sâu vào trái tim Tô Mộc Vũ.
Cô dùng sức nhắm mắt lại, cắn chặt răng, cố gắng không nghe lời hắn nói.
Tô Mộc Vũ đừng tin, người này lại lừa gạt mày, hắn tạo ra cạm bẫy để mày bước vào, đừng tin, ngàn vạn lần đừng tin!
Phong Nghi híp mắt lại, dùng sức Ϧóþ cằm cô, cười lạnh, nói: “Đừng do dự, sự thật đã xảy ra trước mặt cô, cô còn muốn tự lừa dối bàn thân mình sao? Hay là, để tôi đưa cô lên đó, tiếp tục xem cho hết vở diễn đó nhé?”
Toàn thân Tô Mộc Vũ cứng đờ.
Nếu có thể, cô hận không thể cắn tên này để hắn mất một miếng thịt!
Đang vào lúc này.
“Mộc Vũ, chị có ở đây không?” Thanh âm của Kiều Na truyền tới từ phía xa.
Kiều Na đến đây! Tô Mộc Vũ kích động. Khí lực trên người không biết từ lúc nào thì đã trở lại. Cô mở choàng mắt, lảo đảo đứng dậy muốn chạy đi.
Nhưng mà còn chưa chạy được hai bước, một con dao sắc từ phía sau bổ vào sau gáy cô. Cô há miệng thở dốc, muốn gọi to nhưng trước mắt lại tối sầm, xụi lơ, hoàn toàn mất đi ý thức.
Phong Nghi cười lạnh, dùng chân đá Tô Mộc Vũ đang nằm trên mặt đất, nói: “Muốn từ trong tay của tôi chạy đi à? Cô quá ngây thơ rồi!”
Lúc Kiều Na tiến vào, chỉ nhìn thấy trên mặt đất là một bãi chất lỏng màu đỏ, cô ấy nhíu nhíu mày nghi ngờ, lại cũng không để ý nhiều, tìm không thấy người lại chạy ra ngoài.
Cô ấy cũng không biết, cửa sau quán bar cách cô chừng 50 thước, Tô Mộc Vũ đang hôn mê bị ném vào xe, chạy đi.
Cùng lúc đó, trái tim Phong Kính hung hăng nhói đau một cái, cái đau nhanh chóng chạy lên đại não.
Tô Mộc Tình đang mê ly, thấy hắn ngừng liền thở gấp hỏi: “Sao vậy?”. Cô ta đã dùng hết sức mới có thể khiêu nhiệt từ trên người hắn, cũng sắp đến lúc hai người dung hợp, sao hắn lại đột nhiên dừng lại?
Phong Kính ôm lấy Ⱡồ₦g иgự¢, nhìn cô ta một cái, sau đó lắc lắc đầu. Không biết bị làm sao nữa, trong đầu hắn vừa rồi đột nhiên loáng thoáng nghe thấy tiếng hét, một sự trống trải nhanh chóng ập vào não hắn khiến toàn thân hắn như bị rút gân.
Tô Mộc Tình hỏi: “Thân thể anh không thoải mái sao? Hay là đau dạ dày? Em đưa anh đến bệnh viện”
Lo lắng trên mặt, thật sự không giống, khiến cho người khác hoài nghi trước mặt không phải là Tô Mộc Vũ, mà chính là Tô Mộc Tình ác độc trước kia. Cô ta đã chuẩn bị rất kỹ trước khi đến đây, ngay cả bệnh tình của Phong Kính cũng xem qua chính là muốn lật đổ địa vị của Tô Mộc Vũ.
Phong Kính gật gật đầu.
Tô Mộc Tình e lệ mặc quần áo tử tế, giúp Phong Kính chậm rãi đi ra cửa, đi xuống cầu thang.
Lúc hắn bước xuống, lơ đãng nhìn thấy vết máu, đột nhiên nhíu mày, dường như hắn cảm thấy điều gì đó nhưng vẫn không thể nói rõ.
Bên cạnh, Tô Mộc Tình cũng không để ý, cô ta cúi đầu, trong mắt xuất hiện sự ác độc cùng thủ đoạn.
Không sao, lần này không thành công, cô ta vẫn có thể chậm rãi chờ đợi cơ hội khác. Cô ta nhất định sẽ thành công, sau đó chính thức thay thế người chị tốt kia, ςướק đi người đàn ông của ả, trở thành dâu trưởng Phong gia.
Thuận tiện… Ha ha, ngay cả con trai của ả cũng đoạt lấy!
____________________________
“Phong Kính!”
Tô Mộc Vũ hét lên, bừng tỉnh từ cơn ác mộng.
Cô vừa mơ thấy ác mộng, trong mộng nhìn thấy Phong Kính ôm một người phụ nữ tiêu sái bước qua, trên mặt của bọn họ mang theo trào phúng nhìn cô, mà con trai bảo bối của cô – Nhạc Nhạc, lại được hai người kia nắm tay dắt đi, ngọt ngào gọi “ma ma, ba ba”
Tô Mộc Vũ bị sự sợ hãi đánh thức, thở phì phò từng ngụm từng ngụm.
Lúc tỉnh lại mới phát hiện trước mắt là một mảnh tối đen, bốn phía âm u, chỉ có một chiếc đèn treo trên trần nhà, ngẫu nhiên lay động phát ra âm thanh khe khẽ. Cái lạnh thấu xương đâm sâu vào da thịt.
Giống như là một tầng hầm.
Cô muốn đứng lên, lại phát hiện hai tay hai chân đều bị cột vào trên một cái ghế, không thể nhúc nhích.
Phong Nghi, đúng rồi, chính là Phong Nghi!
Cô nhớ rõ mình vừa định chạy trốn, đột nhiên sau gáy đau nhói liền hôn mê bất tỉnh.
Nhất định là Phong Nghi làm, hắn rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao hết lần này đến lần khác lại không buông tha cho cô?
Cái gáy vẫn còn âm ỉ đau, hẳn là lúc ngã xuống cầu thang đã bị thương rồi.
Cửa phát ra tiếng, mở ra, lại đóng vào.
Hai người đi vào, trong đó có một người là cô nhận ra – Phong Nghi. Mà một người vẫn đứng trong góc tối, cô nhìn không rõ, chỉ mơ hồ đoán hẳn là một người phụ nữ.
“Anh đem tôi nhốt ở đây… là muốn làm cái gì?” Tô Mộc Vũ khàn giọng hỏi, miệng hé ra liền khàn khàn, có chút đau, giống như còn vươn mùi máu tươi.
Phong Nghi cười cười đi tới, đi đến trước mặt cô. Hai chân rõ ràng là đi khập khiễng, hắn nói: “Đương nhiên là để báo ân”
Báo ân? Tô Mộc Vũ hoàn toàn không hiểu, tên này điên rồi sao? Đang nói khùng cái gì vậy?
Phong Nghi nhìn ánh mắt khó hiểu của cô, cúi người để ngang bằng cùng với Tô Mộc Vũ. Hắn cười, chỉ vào đôi chân của chính mình, nói: “Thấy chân tôi không? Chậc chậc, là do cô ban tặng đó, cô nói xem, sao tôi lại không thể báo ân đây?”
Tô Mộc Vũ khẽ run, những lời này rõ ràng là lai giả bất thiện! (Không có ý tốt)
“Vì trả ân tình này của cô, tôi đã chuẩn bị một phần lễ vật rất tỉ mỉ cho cô nha. Tôi nghĩ, cô nhìn thấy sẽ rất kinh hỉ” Đôi mắt dài nhỏ của hắn hiện lên một tia sáng sắc lạnh, nương theo tươi cười nơi khóe miệng của hắn, quả thật rất giống ma quỷ.
Hắn tùy ý vỗ tay, hướng tới người đứng trong bóng tối nói: “Đến đây đi”
Nghe tiếng, thân ảnh kia chậm rãi đi ra, đi đến dưới ánh sáng, chỉ thấy dáng vẻ thướt tha mềm mại của cô ta, đôi chân mang giày cao gót, một thân quần trắng đi đến trước mặt Tô Mộc Vũ.
Trong phút chốc người kia đi đến trước mặt Tô Mộc Vũ, cô cơ hồ cho là mình hoa mắt.
Tại sao lại có thể có… người giống với mình như đúc? Cho dù là cách ăn mặc, kiểu tóc, hay là gương mặt, hoàn toàn cùng chính mình không có… khác biệt chút nào, biểu tình trên mặt cùng với ánh mắt đều hoàn toàn phỏng theo chính mình.
Giống như một con rô-bốt tinh vi, hoàn toàn dựa theo ngoại hình của cô mà tạo ra, quả thật đánh tráo bằng giả.
“Cô là ai?…” Tô Mộc Vũ lúng ta lúng túng hỏi, cả người đều như đang mơ.
Khóe miệng người nọ hơi hơi cong lên, tiếng nói cũng hao hao giống cô vang lên: “Chị, sao vậy, ngay cả đứa em gái này cũng quên rồi à?” Tươi cười như hoa nhưng nội tâm lại như rắn rết!
Trò Chơi Của Phong Nghi
Đó là… khuôn mặt…
Giống như được khắc ra từ một cái khuôn, mỗi một nơi đều hoàn toàn tương tự.
Cái loại cảm giác này giống như khi đang soi gương, nhưng mà người trong gương lại có biểu tình bất đồng với mình, cảm giác kia thật sự có thể dùng bốn chữ – lông tóc dựng đứng, để mô tả!
Cô ta là Tô Mộc Tình! Là người em gái đáng sợ kia của cô, Tô Mộc Tình!
Tô Mộc Tình điên rồi, cô ta điên rồi, điên rồi! Nếu không điên, ai lại làm chuyện này? Thay đổi toàn bộ mặt mũi của mình, biến thành bộ dạng của một người khác.
Tô Mộc Tình thưởng thức khuôn mặt của chị gái mình, kinh ngạc, sợ hãi.
Cô ta cười nói: “Chị à, sắc mặt chị sao lại trắng bệch như vậy? Đây chính là gương mặt của chị nha, bị hù sợ bởi chính mình quả thật rất buồn cười nha!”
Tô Mộc Vũ cắn răng nói: “Tô Mộc Tình… cô… cô…”
Cô hoàn toàn không biết nên dùng từ ngữ như thế nào để hình dung tâm tình giờ phút này, quả thật so với nhìn ác ma còn muốn ghê tởm hơn, so với nhìn con ốc sên còn muốn buồn nôn hơn!
“Chị, chị không hài lòng sao? Làm sao chị có thể không hài lòng đây? Khuôn mặt này chính là do em hao tâm tổn lực, chịu vô số đau đớn mới thành công nha. Còn có giọng nói này, chị có biết cảm giác dao phẫu thuật tiến vào trong cuống họng là như thế nào không? Lành lạnh, giống như nuốt một con rắn vậy. Ha ha ha…”
Bàn tay Tô Mộc Tình chậm rãi xoa xoa hai má Tô Mộc Vũ, nói tiếp: “Có khuôn mặt này, những thứ vốn thuộc về cô cũng sẽ dần dần trở vào trong tay tôi thôi. Chị an tâm, tôi sẽ lợi dụng khuôn mặt này thật tốt, không chỉ muốn ςướק đi Phong Kính, mà còn có con trai của cô, còn có Tần Nghị Hằng, tôi muốn hắn hối hận, hối hận vì hắn đã không thương tôi!”
Tô Mộc Tình cười rộ lên, rõ ràng thanh âm giống nhau như đúc nhưng lại làm cho người ta hết sức sợ hãi.
Tô Mộc Vũ hất mặt sang một bên, né tránh bàn tay bẩn thỉu kia.
Trong đầu hỗn độn của cô đột nhiên xuất hiện một ý niệm.
Bóng lưng người phụ nữ kia, căn bản chính là Tô Mộc Tình! Rốt cuộc cô cũng biết rồi!
Phong Kính không có phản bội cô, mà là bị lừa, bị khuôn mặt giống cô như đúc này lừa. Cô, ngay cả Phong Kính đều bị lừa, ai có thể nghĩ đến, Tô Mộc Tình sẽ điên đến nỗi làm ra loại chuyện đáng sợ như vậy.
Đột nhiên tỉnh ngộ, Tô Mộc Vũ dùng sức, đem hết toàn lực ra mà giãy dụa, mặc kệ cổ tay bị mài đến loang lổ vết máu, cô cắn chặt răng liều mạng muốn vùng ra khỏi dây thừng.
Cô muốn đi tìm hắn…
Cô chờ không được, muốn gặp hắn ngay bây giờ, cô không muốn để hai kẻ kia thực hiện được mưu kế.
Đều do cô, tất cả đều do cô, tại sao lúc ấy lại ngu ngốc nên không nhận ra? Tô Mộc Vũ, mày thật là một đứa ngu ngốc!
Nhưng sức lực trên người giống như theo nước cuốn trôi, cho dù cô có giãy dụa như thế nào đi nữa cũng không nhúc nhích được. Trong mắt Phong Nghi, cô giống như một con chuột đang bị con mèo lớn vờn đuổi.
Hắn cười, nói: “Khỏi giãy dụa, cho dù bây giờ cô có mở trói được, thậm chí mở được cánh cửa này ra, cô cũng chạy không thoát đâu. Ả đàn bà ngu xuẩn, lúc cô vào quán bar, cô đã bị hạ mê dược mà vẫn không phát hiện chút nào. Chậc chậc, cô nói xem cô có quá ngu xuẩn hay không?”
Đồng tử Tô Mộc Vũ trợn tròn.
Chẳng thể trách lúc đó cô cảm thấy không còn sức lực, cô rõ ràng muốn nâng tay nhưng vẫn không có chút sức nào, cứ như vậy mà ngã xuống, thì ra đều là cái bẫy của hắn.
Phong Nghi dùng đến hai năm để bày ra thiên la địa võng, chỉ còn chờ bọn họ từng bước từng bước nhảy vào, tiếp tục để hắn tùy ý đùa bỡn, xâu xé.
Tô Mộc Vũ hoảng sợ quan sát gương mặt xinh đẹp trước mắt này, vì sao lại có người đáng sợ như vậy, so với ác ma còn đáng sợ hơn ngàn vạn lần.
Phong Nghi cực kỳ hài lòng với phản ứng của cô, giống như đã nhàm chán rất lâu, nay đột nhiên bắt được một con mồi ngon, sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Hắn giơ tay lên vuốt ve mặt cô, nói: “Tô Mộc Vũ, không bằng chúng ta chơi một trò chơi đi. Cô cược xem bao lâu Phong Kính mới có thể phát hiện ra cô ta là giả mạo, mà Tô Mộc Vũ thật chính là đang nằm trong bàn tay tôi, được không?”
Tô Mộc Vũ nghe thấy lời hắn nói, gắt gao cắn chặt môi.
Phong Nghi ngược lại, trông hắn rất hào hứng, cứ thế định ra quy tắc của trò chơi. Hắn lấy tay nâng người của cô lên, hứng thú nói: “Tôi cược ba ngày, nếu sau ba ngày mà hắn còn không có phát hiện ra, thật xin lỗi cô gái xinh đẹp của tôi, cô phải cam tâm tình nguyện trở thành người phụ nữ của tôi rồi”
Còn chưa chờ hắn nói xong, Tô Mộc Vũ đột nhiên há miệng, cắn lấy ngón tay hắn.
Phong Nghi đau, liền tát vào mặt cô, khiến cô choáng váng, nhưng Tô Mộc Vũ vẫn không nhả ra cho đến khi hắn sứt ra một miếng thịt. Sau đó cô bị hắn đạp ngã nhào trên mặt đất.
Cô phun ngụm máu trong miệng ra, ách giọng cười lạnh: “Nằm mơ!”
___________________________
Tô Mộc Tình từ tầng hầm rời đi, nhanh chóng chạy về bệnh viện. Bệnh bao tử của Phong Kính lại tái phát, bác sĩ bảo tạm thời phải nằm viện quan sát. Sau khi truyền nước biển, hắn đã ngủ say, Tô Mộc Tình mang gương mặt của Tô Mộc Vũ quan tâm chăm sóc hắn bằng mọi cách.
Cừu Văn bị Nhạc Nhạc quấn lấy, không thể không mang theo tiểu ma vương này đến bệnh viện.
Nhạc Nhạc vui vẻ chạy vào bệnh viện, đẩy cửa phòng bệnh, liền nhìn thấy một người, thằng nhóc kinh hỉ hô lên: “Ma ma!”
“Nhạc Nhạc, ma ma trở về rồi, con có vui không?” Tô Mộc Tình cúi người, ôm lấy Nhạc Nhạc nói.
“Vui chứ!” Được Tô Mộc Tình ôm vào trong иgự¢, Nhạc Nhạc bỗng nhiên mở trừng hai mắt, nhìn mặt của mẹ nó, nghiêng cái đầu nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, nói: “Ma ma, sao ma ma có chút… là lạ?”
Nụ cười trên mặt Tô Mộc Tình hơi ¢ươиg ¢ứиg, nhưng vẫn tỉnh bơ nói: “Nhạc Nhạc cảm thấy ma ma là lạ chỗ nào?”
Nhạc Nhạc nhíu mi, cánh tay nhỏ bé phì phì chống cằm, nói: “Ừm… Nhạc Nhạc cũng không biết, chỉ là cảm thấy là lạ”
Tô Mộc Tình ôn nhu cười, nói tiếp: “Chắc là lâu lắm rồi Nhạc Nhạc không có gặp ma ma đó, cho nên có chút không quen, đúng không? Ma ma chính là ma ma của Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc phải nhớ kỹ biết không?”
Nhạc Nhạc vòng vo cái đầu nhỏ nửa ngày, cuối cùng chỉ phải gật đầu nói: “Dạ”
Thằng nhóc kia vừa gật đầu, vừa nghĩ: Thế nhưng Nhạc Nhạc cảm thấy rất lạ nha. Thật kỳ quái!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc