Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm - Chương 57

Tác giả: Lại Sơ Cuồng

Tô Mộc Vũ không nghĩ tới, sau hai năm sẽ gặp lại Tần Nghị Hằng dưới tình huống như thế này.
Đi dạo phố là loại công việc từ trước đến nay Tô Mộc Vũ rất ít khi làm, lúc này thân phận cô đã khác, vả lại còn có một yến hội trong tuần sau đang chờ đợi cô. Thế nhưng cuối cùng dưới sự khích lệ của Kiều Na, cô vẫn ra ngoài dạo phố.
Chu Hiểu Đồng cùng Kiều Na xưa nay không hợp nhau, vừa thấy mặt liền cãi nhau, châm chọc khiêu khích lẫn nhau, tuy nhiêu nhờ vậy cuộc sống của cô cũng thêm náo nhiệt.
Tô Mộc Vũ nhìn một chú khủng long màu xanh bằng bông trong tủ kính đến thất thần.
Con của cô đã lớn đến chừng nào rồi đây? Một đứa trẻ hai tuổi chắc cũng đã biết nói, biết gọi ba gọi mẹ rồi, chắc cũng sẽ biết nhăn mặt nghịch ngợm. Khi nó lớn lên sẽ như thế nào? Mắt nhỏ, mũi nhỏ, sẽ giống người đàn ông kia hay là giống cô?
Cô thật không thích hợp làm một người mẹ, thậm chí ngay cả bộ dáng của con mình ra sao cũng không biết được.
Con ngoan, mẹ rất nhớ con, rất nhớ, rất nhớ, con có… khỏe mạnh không?
Trên tấm kính thủy tinh phản chiếu gương mặt xinh đẹp, một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống.
“Tiểu Vũ…” Thanh âm hồ nghi vang lên từ phía sau.
Tô Mộc Vũ nhanh chóng lau đi giọt nước mắt trên mặt, quay đầu lại, không nghĩ tới thế nhưng lại nhìn thấy Tần Nghị Hằng.
Không gặp nhau hai năm, một Tần Nghị Hằng từng kiêu ngạo không ai bì nổi kia lại hoàn toàn thay đổi. Tuy rằng cách ăn mặc cũng không khác trước nhiều nhưng khí chất này, chính là khí chất, lại như là của một người hoàn toàn khác. Dường như năm tháng đã chà rửa hết con người hắn, tấm lưng từng thẳng thắn cũng dần hơi cong xuống, trên mặt mang theo khiêm tốn cùng yếu ớt, lại tràn ngập mệt mỏi.
Tô Mộc Vũ nhìn thấy hắn, kinh ngạc, nhíu mày.
Tần Nghị Hằng lúc đầu nghĩ rằng mình nhìn lầm, không ngờ thật sự chính là cô, trên mặt nháy mắt lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, nhấc chân muốn nhanh chóng chạy đến.
Bên trong cửa hàng quần áo kế bên, một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi có chút không vui đi ra, âm thanh chói tai bén nhọn: “Nghị Hằng, sao anh đột nhiên lại chạy ra ngoài? Người ta mới vừa đổi chiếc váy mới muốn cho anh xem, thế nhưng anh lại chạy mất”
Người phụ nữ này ăn mặc sang trọng, cổ tay đeo một chiếc vòng Hermes bằng vàng, trên cổ là chiếc vòng kim cương, ba chiếc nhẫn bảo thạch chia đều trên mười ngón tay, biểu hiện ra thân phận phú bà, nhưng mà có nhìn ra sao cũng không che giấu được nếp nhăn nơi khoé mắt.
Bà ta vừa mới ra tới, trên mặt Tần Nghị Hằng lập tức tràn đầy xấu hổ, mang theo nịnh hót nói với bà ta: “Không, anh gặp được người quen nên đến chào hỏi”
Phú bà kia liếc mắt nhìn Tô Mộc Vũ một cái, còn tưởng rằng cô là loại người muốn tiền của đàn ông, cười lạnh một chút: “Không cho phép”
Trên mặt Tần Nghị Hằng nhất thời xuất hiện sự khó xử, cố nặn ra một nụ cười, nói: “Chỉ là chào hỏi mà thôi”
Phú bà cười lạnh một tiếng, nói: “Anh nói muốn đi dạo phố với tôi, tôi chưa nói ngừng, anh nghĩ cứ như vậy mà vỗ ௱ôЛƓ bỏ đi sao? Tần Nghị Hằng, anh không cần đơn đặt hàng kia nữa rồi phải không?” Lớp son phấn thật dày trên mặt không thể che đi vẻ trào phúng của bà ta.
Tần thị bởi vì hai năm qua không ngừng đi xuống, liên tiếp phải giảm biên chế, tập đoàn Tần thị từng to như vậy hiện giờ chỉ còn lại là một công ty nho nhỏ, miễn cưỡng duy trì hợp đồng làm ăn, tất cả cũng dựa vào người phú bà này đổi lấy, mọi người đã xem Tần Nghị Hằng trở thành một câu chuyện buồn cười của một kiếp trai bao.
Bị làm cho mất mặt mũi trước Tô Mộc Vũ, sắc mặt Tần Nghị Hằng trắng bệch, không ít người qua đường và nhân viên cửa hàng nhìn nhìn chỉ trỏ, đại khái nói: Mặt mũi đàn ông cũng không có, bây giờ lại làm trai bao cho đàn bà.
Tần Nghị Hằng nắm chặt tay, phú bà kia cũng là người có mắt, thấy Tần Nghị Hằng muốn nổi giận liền hạ khẩu khí, trở thành bộ dáng một cô gái nhỏ nhẹ, giữ chặt cổ tay Tần Nghị Hằng, nói: “Nghị Hằng, tôi đang nói giỡn với anh mà, đừng xem là thật chứ”
Tô Mộc Vũ không nghĩ tới Tần Nghị Hằng cũng có ngày đến nước này, hận ý từng đặt trên người hắn giờ phút này cũng tan thành mây khói.
Cô cười cười, nói: “Tôi cùng anh Tần có tình cờ gặp nhau một lần, chỉ là bạn bè bình thường. Tôi cũng không tiện quấy rầy hai người, tạm biệt”
Tần Nghị Hằng vươn tay muốn giữ cô. Trong khoảnh khắc đó, hắn lại nhanh chóng thu hồi.
Hai người gặp thoáng qua, giống như chỉ gặp nhau một lần, sau đó chia lìa, và rồi trở thành người xa lạ.
Tần Nghị Hằng ngẩng đầu, trong mắt ê ẩm.
Lời châm chọc chanh chua của phú bà bên cạnh, Tần Nghị Hằng đều không còn nghe thấy, chỉ cảm thấy trong lòng đầy bi thương.
Tiểu Vũ, em vì sao lại có thể bình thản như thế? Từng có một khoảng thời gian dài thân mật, không nghĩ tới bây giờ chỉ là kẻ xa lạ.
Tiểu Vũ, chúc em hạnh phúc.
Chu Đồng xem thường nhất chính là loại đàn ông như Tần Nghị Hằng, oán hận trừng mắt, nói với Tô Mộc Vũ: “Chị xem, ông trời quả nhiên còn có mắt, lúc trước ngồi trên đầu kẻ khác cũng có gì tốt đâu chứ, chẳng phải bây giờ cũng chỉ là một tên trai bao thôi hay sao?” Thanh âm nói chuyện của Chu Hiểu Đồng rất lớn, vừa vặn lại lọt vào tai Tần Nghị Hằng.
Cô ấy cố ý, loại người cặn bã này, xứng đáng đầu thai thành chuột.
Tô Mộc Vũ lay nhẹ tay cô ấy.
Có những chuyện, đã qua thì nên quên đi. Bây giờ cô đã quên, hi vọng rằng hắn cũng quên đi.
Tô Mộc Vũ tạm thời ở nhà Chu Hiểu Đồng, cô ấy vốn dĩ ở cùng với một người khác, may mắn tháng trước người này đã dọn ra nên Tô Mộc Vũ có chỗ ở tạm. Kiều Na vốn gặp Chu Hiểu Đồng là cãi nhau, ngay sau khi về nước bèn đến quán bar tìm bạn trai mới, lúc này đương nhiên đã đến ở nhờ nhà bạn trai.
Buổi chiều, Chu Hiểu Đồng phải đi làm gấp, Tô Mộc Vũ đành tự mình trở về.
Lúc về gần nhà, Tô Mộc Vũ đột nhiên cảm thấy phía sau dường như có người nào đó nhìn chằm chằm mình, loại ánh mắt âm trầm này, chăm chú nhìn vào bóng lưng cô khiến cô nhíu mày. Quay đầu lại, lại không thấy ai.
Tô Mộc Vũ kinh ngạc mấp máy môi, cho rằng mình đã nghĩ nhiều rồi, tiếp tục đi về nhà. Cô không chú ý, trong nháy mắt cô xoay người, trên kính chiếu hậu của một chiếc xe phản xạ lại một nụ cười âm lãnh, giống như ánh mắt của loài rắn độc.
Dọc theo bãi cỏ, một đứa bé đang ngồi trên xích đu khóc, thằng nhóc chỉ khoảng hai ba tuổi, mặc quần yếm hình chú vịt nhỏ, trên đầu cũng là một cái mũ hình con vịt nhỏ, hai tay nắm chặt lại, khóc đến thương tâm, làm cho lòng người cũng bất giác đau lòng.
Tô Mộc Vũ đối với con nít có khúc mắc, nhìn một đứa bé khóc như vậy, nơi nào đó trong lòng phát đau, giống như bị ai đó dùng dao đâm vào, khiến cô không tự giác bước về phía nó.
Tô Mộc Vũ cúi xuống, cẩn thận ôm lấy thằng nhóc, hỏi: “Sao con lại khóc?” Cảm xúc mềm mại kia cơ hồ là kéo theo tiếng lòng của cô.
Thằng nhóc ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt lên, kêu một tiếng: “Cô…” vươn tay đòi bế.
Tô Mộc Vũ chỉ nhìn một chút đã nhận ra là đứa nhỏ mình từng gặp trên máy bay “Con là… Nhạc Nhạc?”
Rõ ràng chỉ là một đứa nhỏ tình cờ gặp, Tô Mộc Vũ lại không biết như thế nào, mấy ngày này chỉ cần nghĩ đến con mình là nhớ đến Nhạc Nhạc, giống như loại cảm giác từ nơi sâu tối tăm. Chẳng lẽ là bởi vì quá giống nhau cho nên luôn nghĩ về đứa bé này sao?
Thằng nhóc kia liên tục gật đầu, vểnh cái miệng nhỏ nhắn, ủy khuất nói: “Cô, Nhạc Nhạc không tìm thấy ba ba và ma ma. Nhạc Nhạc thật là khổ sở, Nhạc Nhạc muốn khóc” Cái mũi nhỏ rút rút, trong mắt to lại tràn đầy nước.
Nghe thấy thằng nhóc có ba mẹ, Tô Mộc Vũ không biết sao lại thấy hơi mất mát, nó không phải là con của cô nha, làm sao có thể trùng hợp như vậy được.
Tô Mộc Vũ che giấu nỗi lòng, nhẹ giọng nói: “Nhạc Nhạc làm sao không tìm thấy ba mẹ vậy? Nói với cô đi, cô đưa Nhạc Nhạc về nhà”
Nhạc Nhạc ủy khuất ôm lấy cổ Tô Mộc Vũ, oa oa khóc lớn lên: “Ba ba nói, ma ma ghét ba ba, không chịu về nhà, ba ba rất khổ sở, ba ba khổ sở Nhạc Nhạc cũng rất khổ sở, cho nên Nhạc Nhạc muốn giúp ba ba tìm ma ma về, nhưng Nhạc Nhạc lạc đường, ô ô ô…”
Tô Mộc Vũ thương tiếc ôm thân thể nho nhỏ vào lòng, vỗ nhè nhẹ lưng nó: “Nhạc Nhạc không khóc, Nhạc Nhạc là nam tử hán rất kiên cường đúng không?”
“Đúng” Thằng nhóc liên tục gật đầu, nằm trên vai Tô Mộc Vũ nghẹn ngào, cố gắng lau nước mắt: Mùi hương trên người ma ma thật là thơm, Nhạc Nhạc rất thích, ma ma quả nhiên là ma ma giỏi nhất thế giới, nó nhất định phải mang ma ma về nhà.
Bụng thằng nhóc đột nhiên kêu, Tô Mộc Vũ mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt vuốt cái mũi nhỏ của nó. Nhạc Nhạc ngượng ngùng che bụng nhỏ của mình, đỏ mặt nói: “Bụng Nhạc Nhạc đói, Nhạc Nhạc muốn ăn”
Tô Mộc Vũ cười: “Được, cô nấu cho con ăn”
Thằng nhóc kích động, đôi mắt nó lóe sáng, còn có một giọt nước mắt vương trên mi trông vô cùng đáng yêu: Ma ma nấu cho Nhạc Nhạc ăn, Nhạc Nhạc thật vui vẻ!
Cũng may trong phòng bếp còn một chút nguyên vật liệu để nấu ăn, Tô Mộc Vũ làm một phần bắp nổ, dùng cà chua đánh vào nước luột gà làm một món canh, nấu một nồi thịt kho tàu. Cô nghĩ thằng nhóc răng vẫn còn yếu nên thịt hầm đến nát vụn, cơ hồ là vừa vào miệng đã có thể dễ dàng tiêu hóa.
Thằng nhóc cầm chiếc muỗng nhỏ uống từng ngụm canh, tiếp tục ăn thịt kho, hai mắt tỏa sáng: “Oa, ngon quá!”
Tô Mộc Vũ mỉm cười vuốt ve cái đầu nhỏ của nó, cô muốn nhìn thấy vẻ mặt như thế này của con cô khi ăn đồ do mẹ nó nấu. Tô Mộc Vũ chuyển ánh mắt, mũi chua xót.
Nhạc Nhạc bỗng nhiên chìa tay nhỏ bé, ôm cổ Tô Mộc Vũ, cái đầu nhỏ dụi dụi ở cổ cô, thủ thỉ: “Cô ơi, cô làm ma ma của Nhạc Nhạc được không?”
Tiếng nói mềm mại khiến trái tim cứng rắn của Tô Mộc Vũ cũng ướt sũng nước. ‘Ma ma’ hai chữ này cơ hồ dễ dàng khiến cho Tô Mộc Vũ rối loạn, ánh mắt nhịn không được cảm thấy chua xót.
Ma ma, cô chờ một tiếng gọi này đã hai năm, nhưng mà…
Tô Mộc Vũ nhẹ nhàng cụng trán với thằng nhóc.
“Nhạc Nhạc, danh xưng ma ma rất đặc biệt, chỉ có người sanh ra con mới có thể được gọi ma ma thôi, bởi vì mỗi một người ma ma khi sanh hạ con cái đều rất vất vả. Lúc ma ma con mang thai, cô ấy nhất định rất vui sướng lại chờ mong ngày con chào đời. Sau khi con ra đời, mỗi ngày cô ấy lại cầu nguyện cho con có thể bình an, vui vui vẻ vẻ lớn khôn, cho dù thay đổi bằng tính mạng của mình, cô ấy cũng sẽ nguyện ý… Cho nên… cô… không phải là ma ma của con…”
Nhạc Nhạc méo miệng “Thế nhưng, Nhạc Nhạc chưa bao giờ gặp ma ma, Nhạc Nhạc muốn cô làm ma ma của Nhạc Nhạc thì phải làm sao bây giờ?”
Tô Mộc Vũ nói: “Cô cũng có một đứa con… Con của cô cùng Nhạc Nhạc cũng trạc tuổi, cô ngày nào cũng nhớ… rất nhớ nó… rất muốn nhìn thấy nó. Cô cam đoan với con, mỗi một người mẹ đều không bao giờ bỏ rơi con của mình được. Nhạc Nhạc đáng yêu như thế, cô nghĩ ma ma của Nhạc Nhạc nhất định cũng không quên Nhạc Nhạc được”
Nhạc Nhạc mắt sáng rỡ, ồm ồm hỏi: “Thật sao? Nhạc Nhạc thật sự rất nhớ ma ma, bạn bè Nhạc Nhạc đều có ma ma, chỉ có Nhạc Nhạc là không có, ô ô ô…”
Thằng nhóc nhào đầu vào trong lòng Tô Mộc Vũ, nức nở đến đáng thương, hai bên vai nhỏ cứ rung rung làm cho người ta nhìn vào đều thấy đau.
Tô Mộc Vũ ôm chặt lấy nó, vỗ vỗ nhẹ cho nó an lòng.
Cô nghĩ, con cô không biết có lâm vào tình trạng này hay không? Không, nhất định sẽ không. Nó có Vệ Nhu Y làm mẹ, có lẽ ngay cả sự tồn tại của cô cũng không biết.
Con ngoan, mẹ thật nhớ con, nhớ… nhớ lắm… rất nhớ… nhớ đến muốn ૮ɦếƭ rồi!
Bên này Tô Mộc Vũ đang tưởng niệm đến con của mình, bên kia, nơi Tô Mộc Vũ không có nhìn thấy, một đôi mắt to linh hoạt chuyển động, giống như đạt được một chủ ý gì đó.
Dỗ Nhạc Nhạc ăn no, Nhạc Nhạc lại muốn đi tắm. Tô Mộc Vũ trời sinh đối với thằng nhóc này không có sức chống cự, chỉ cần nhìn thấy cặp mắt to tròn **** kia, cô liền mất hết hồn trí, hận không thể dâng hết toàn bộ nhu tình.
Sau lưng, thằng nhóc kia tặc tặc cười.
Sau khi dẫn thằng nhóc đi mua được một bộ quần áo mới, đem nó cởi hết, ngâm vào trong nước ấm. Thằng nhóc chạm vào nước lập tức hứng khởi, đập đập tay khiến bọt xà phòng bay khắp nơi. Toàn thân Tô Mộc Vũ ướt mem, tắm cho nó còn cực hơn đánh giặc, cuối cùng đành phải kéo nó ôm vào lòng mới tắm sạch được. Tuy nhiên cả căn nhà đều tràn ngập tiếng cười của trẻ con.
Sau khi tắm xong, Nhạc Nhạc không có lý do để ở lại mới nắm tay Tô Mộc Vũ, cùng nhau về nhà.
Đi gần nửa tiếng mà không có chút phương hướng, giống như chỉ đi lòng vòng quanh một cái tâm. Tô Mộc Vũ bắt đầu hoài nghi thằng nhóc kia, hỏi: “Nhạc Nhạc còn muốn đi bao lâu?”
“Ở đằng trước là đến rồi, cũng không còn xa lắm đâu cô” Đôi mắt to đen láy của nó chuyển động, làm sao lừa ma ma về nhà đây?
Tô Mộc Vũ nhìn cảnh vật xung quanh càng ngày càng quen thuộc, trong lòng sinh ra nghi ngờ, cho đến khi đứng trước khu nhà sa hoa quen thuộc kia mới dám chắc.
Chỗ này, đúng là nhà của Phong Kính hai năm trước, từng ngọn cây cọng cỏ nơi này đều quen thuộc như vậy, ngay cả khi ngẩng đầu nhìn sân thượng, nó cũng rất quen thuộc, quen thuộc đến nỗi khiến cô phải nhíu hai hàng chân mày.
Từng ngày, từng lời nói, từng kí ức như sóng biển ùn ùn kéo đến, khiến toàn thân cô lạnh lẽo. Trái tim ngủ say hai năm lại bắt đầu hơi hơi đau, nỗi đau từng nơi sâu nhất trong trái tim dần dần lan tràn ra khắp tứ chi, đau đến cô không thể đứng vững được.
Nhạc Nhạc nhìn thấy Tô Mộc Vũ, nghiêng đầu nhỏ hỏi: “Cô sao vậy? Nhà Nhạc Nhạc ở đây nè, cô đưa Nhạc Nhạc lên nhà có được không? Nhạc Nhạc… hơi sợ”
Tô Mộc Vũ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồn nhiên ngây thơ của Nhạc Nhạc, cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều, Nhạc Nhạc nhỏ như vậy làm sao có thể có tâm tư gì đóđược, làm sao có thể cố ýđưa cô đến đây được.
Nhạc Nhạc thấy cô không đáp, nước mắt lại rưng rưng “Cô… cô không muốn sao?”
Tô Mộc Vũ cười cười, nắm tay nó, đáp: “Sao cô lại không muốn được. Nhạc Nhạc, cô đưa con về nhà” Một đứa nhỏ nhỏ như vậy, cho dù để nó ở đây cô cũng không an tâm.
Nhạc Nhạc lập tức cười hì hì gật đầu, nắm tay Tô Mộc Vũ chạy vào bên trong.
Đi qua bãi cỏ, đi qua vườn hoa, đi qua lan can, đi qua cột đèn đường, đi qua từng ngọn cây cọng cỏ nơi này, giống như từng đóa hoa cô có thể biết rõ ràng đến vậy.
Cô tự nhủ: Tô Mộc Vũ, không có chuyện gì đâu. Hai năm đã qua rồi, cảnh còn người mất, hắn làm sao có thể còn ở nơi này, mày chỉ tự làm khó chính mình thôi. Ngay cả bảo vệ ở đây cũng đã thay người.
Tô Mộc Vũ bị kéo tay vào tòa nhà, bước lên những bậc thang, một bậc, lại một bậc, lên hết một tầng lầu, tiếp tục lên thêm một tầng. Mỗi một bậc thang đều giống như lôi kéo lại kí ức ngày xưa, khiến cô phải nhớ lại nỗi đau cùng thứ tình cảm đã cố gắng dồn nén xuống tận sâu đáy lòng.
Trái tim Tô Mộc Vũ càng lúc đập càng nhanh, cơ hồ là muốn ngay lập tức nhảy ra khỏi ***g ***. Thế nhưng mỗi lần nhìn thân thể mềm mại của Nhạc Nhạc là cô lại không thể nào nhẫn tâm bỏ rơi nó ở chỗ này.
Cho đến khi đứng trước cánh cửa quen thuộc kia, đồng tử của Tô Mộc Vũ trợn tròn nhìn về phía thằng bé đang cười ngọt ngào bên cạnh.
“Cô, đây là nhà con nè, cô vào nhà con được không?”
Nụ cười đến hồn nhiên của Nhạc Nhạc lại khiến Tô Mộc Vũ sinh ra loại cảm giác muốn trốn chạy.
Thế nhưng cô chưa kịp nhấc chân lên, thanh âm mở cửa nháy mắt ngăn cản hết mọi thứ.
Cánh cửa vô cùng quen thuộc kia, không tiếng động chậm rãi mở ra, trong nháy mắt thời gian tựa hồ dừng lại vào thời khắc này, trong nháy mắt hơi thở đều ngưng tụ mà trái tim cũng như ngừng đập. Phảng phất như có một cánh tay vô hình dùng sức chèn ép trên vai cô, khiến cô không thể cử động.
Tô Mộc Vũ chỉ có thể trơ mắt nhìn, nhìn cánh cửa kia từ từ mở ra, giống như mở ra một thế giới mới lại giống như tua lại một đoạn quá khứ.
Cho đến thân ảnh cao lớn của Phong Kính hoàn toàn xuất hiện trước mắt mình.
Phong Kính nhìn người đứng ngoài cửa, thế nhưng lại là Tô Mộc Vũ, đồng tử cũng trợn tròn kinh ngạc.
Không đợi hắn mở miệng, Tô Mộc Vũ phẫn nộ hung hăng ban cho hắn một cái tát.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc