Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm - Chương 56

Tác giả: Lại Sơ Cuồng

Bắt điện thoại, Cừu Văn xin chỉ thị: “Đại thiếu, ngài có cần thuộc hạ mời Tô tiểu thư trở về hay không?”
Phong Kính trầm mặc, không nói được một lời, sau đó cúp điện thoại.
Nếu như là trước kia, hắn khẳng định nửa giây cũng sẽ không đợi mà lập tức đưa cô trở về. Tuy nhiên lúc này…
Trong nháy mắt, hắn thậm chí còn do dự, hắn lại không biết nên làm sao bây giờ, cô thế nhưng lại hận hắn…
Tiền Phong ngay sau đó gọi điện thoại, Phong Kính nhìn trên màn hình điện thoại, không nghe, mặc cho điện thoại tự reo rồi lại tự tắt.
Phong Kính nhắm mắt lại, đặt đầu dựa lên tay lái, sau một hồi hắn lại ngẩng đầu, vững vàng giẫm chân ga.
Sau họp báo còn một buổi đãi trà, Kiều Na ở phương diện này quả thật là nhân tài trời sinh, cô sắp xếp hoàn hoàn chỉnh chỉnh khiến toàn bộ phóng viên đều nhận thấy mình được tôn trọng. Mà như thế, các bài báo đương nhiên cũng sẽ viết tốt về Tô Mộc Vũ.
Đây là thủ đoạn quan hệ xã hội rẻ tiền, lại hiệu quả rất rõ rệt.
Tô Mộc Vũ hướng Kiều Na giơ lên ngón tay cái tán thưởng, Kiều Na đắc ý hất cằm tỏ ý: Có Kiều Na này ở đây, giới truyền thông chẳng là cái gì cả.
Ngay sau lúc tiễn phóng viên rời đi, Tô Mộc Vũ bước lên cầu thang, gót giầy không cẩn thận đạp phải làn váy, cả người đột nhiên ngã xuống dưới.
“Cẩn thận!” Kiều Na thấp giọng hô, cô đứng cách Tô Mộc Vũ khá xa, vốn không cách nào đỡ nổi.
Các phóng viên nghe thấy tiếng kêu, lập tức cầm lấy máy ảnh chụp hình.
Tô Mộc Vũ cười khổ, không nghĩ tới tin tức đầu tiên sau khi về nước không phải tâng bốc khen ngợi hay chê bai, mà lại chính là té ngã trước mặt truyền thông.
Cô nhắm mắt lại, đang chuẩn bị khiến cho bản thân té đỡ bới chật vật hơn một chút, một cánh tay đột nhiên vươn ra ôm ngang eo cô, sau đó dùng lực, đem cả người cô ôm lên, thành công cứu Tô Mộc Vũ thoát khỏi một phen xấu hổ.
Không có ngã, Tô Mộc Vũ mở to mắt, muốn nhìn ‘ân nhân cứu mạng’. Khoảnh khắc mở mắt ra, cô nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trong trí nhớ đã ngủ say từ lâu.
Phong… Kính!
Tô Mộc Vũ thất thần trong khoảng thời gian rất ngắn, nhanh chóng dùng cách thức trả lời các phóng viên như vừa rồi để đáp lại. Đó chính là mỉm cười, giống như nhìn thấy hắn cũng không ngoài ý muốn, thậm chí đã ở trong dự liệu từ trước.
Cô cười nhẹ, vô cùng tự nhiên tựa vào tay hắn đứng thẳng lên, quang minh chính đại trước mặt toàn bộ phóng viên hướng Phong Kính vươn tay: “Phong thiếu, đã lâu không gặp”
Qua hai năm, cô đã có thể thản nhiên nói bốn chữ này với hắn, giống như cả hai chỉ từng là bạn bình thường, nhiều năm sau gặp lại, chào hỏi tự nhiên, nhưng cũng mang theo xa cách bị thời gian tách rời.
Phong Kính bắt tay với cô, không tự giác nắm chặt, tiếp tục nắm chặt, hận không thể giờ phút này hung hăng kéo cô vào trong lòng.
Tô Mộc Vũ như vậy, giống như dùng một lớp không gian thật dày che trước mặt khiến cho hắn không cách nào nhìn thấu nội tâm cô, giống như hắn chưa từng bước vào cuộc đời cô.
“Mộc Vũ…”
Đây không phải là Phong thiếu sao? Một trong những nhân vật chính của vụ tai tiếng T*nh d*c năm đó, không nghĩ tới sẽ thật sự xuất hiện ở đây. Phóng viên giống như ruồi bọ ngửi thấy mùi thức ăn thiu, bật người chạy đến, ánh đèn flash chớp nháy liên tục.
“Evelyn, lúc nãy cô né tránh mối quan hệ với Phong thiếu, bây giờ Phong thiếu tự mình đến đây, xin cô giải thích cho chúng tôi chuyện này được không?”
Các phóng viên nhìn thấy hai người còn nắm chặt tay, ánh mắt đều sáng rỡ.
Phong Kính thấy thật phiền phức, hận không thể đem những tay phóng viên này đạp đi.
Lại không nghĩ tới trước khi hắn phát hỏa, Tô Mộc Vũ đã mở miệng.
Cô nhẹ nhàng lại kiên quyết rút tay mình đang bị Phong Kính nắm, nói: “Các vị phóng viên đừng cứ lại hiểu lầm, Phong thiếu chính là người đã có vợ, mọi người cứ đoán mò về tôi thì cũng không thành vấn đề, Phong thiếu là người trẻ tuổi, tôi nghĩ tất cả mọi người đền muốn thân cận với anh ấy, thế nhưng chỉ sợ vợ anh ấy hiểu lầm, nhất định sẽ không tốt!”
Cô hơi hơi cười, biểu tình đáng yêu động lòng người, lời nói lại có chút nghịch ngợm khiến cho cánh phóng viên nhịn không được cười theo.
Tô Mộc Vũ quay đầu lại, hướng tới Phong Kính “Phong thiếu, anh nói có đúng không?”
Nháy mắt, sự thản nhiên của cô nhưng trong ánh mắt lại như bị che kín bởi một tầng băng, thẳng thắn đâm vào trái tim Phong Kính.
Phong Kính đột nhiên nắm lấy tay Tô Mộc Vũ, kéo cô vào hội trường, đẩy cánh cửa của một phòng họp ra, ‘phanh’ một tiếng đem mọi người ngăn cách ở bên ngoài, cũng đồng thời đem Tô Mộc Vũ dán lên cánh cửa.
Đôi mắt tối đen của hắn hoàn toàn khắc lên bộ dáng của cô giờ phút này, làn váy màu xanh thật dài tới mắt cá chân, khiến cô trông giống như nàng tiên từ trong bức tranh thủy mặc bước ra.
So với hai năm trước, cô trông xinh đẹp hơn rất nhiều. Hắn nhẹ nhàng nâng người cô, chậm rãi sát lại gần, bộ dáng thật cẩn thận giống như rất sợ hãi, sợ hãi người trước mắt mình chỉ là một giấc mộng.
Bị ánh mắt hắn nhìn như vậy, trong phút chốc Tô Mộc Vũ hơi thất thần, nhưng rất nhanh liền điều chỉnh. Cô cười nhẹ một tiếng, nói: “Phong thiếu, xin hỏi anh hôm nay đại giá quang lâm là muốn làm gì?” Thanh âm ôn hòa như cũ, lại hàm chứa một khoảng cách mơ hồ.
Phong Kính gắt gao giữ chặt eo cô, hai hàng lông mày đen hơi nhíu lại, bật ra bốn chữ “Mang em trở về”. Bốn chữ này lại tràn ngập quyết tâm.
Tô Mộc Vũ cười. Hắn vẫn không thay đổi, vẫn là giọng điệu bá đạo và kiên quyết như vậy, chỉ tự mình làm những gì mình thích, không chịu nghĩ xem cô có còn giống như lúc trước hay không. Cô sẽ lại khăng khăng một mực đi theo phía sau hắn sao?
Tô Mộc Vũ không đáp ứng, cũng không phủ nhận, chỉ hỏi một câu không liên quan đến vấn đề hiện tại: “Phong đại thiếu gia, tôi chỉ hỏi anh một câu thôi. Xin hỏi anh đã kết hôn chưa?”
Phong Kính không nghĩ tới cô sẽ hỏi câu này, đôi mắt hàm chứa ý cười trả lời “Đã kết hôn”.
Tô Mộc Vũ cười rộ lên, tránh ra khỏi cánh tay hắn “Chuyện kia thật rất đơn giản, thật xin lỗi Phong đại thiếu. Tôi không làm kẻ thứ ba, càng không có hứng thú tiếp tục *** nhân”
Cô xoay người, định mở cửa rời đi.
Một lực mạnh mẽ từ phía sau kéo lại, đem cô đặt ngay ngắn trên bàn, một đầu gối ngăn *** cô, một nụ hôn mãnh liệt như gió bão áp đến, nhanh chóng càng quét toàn bộ thần trí của cô.
Trước mắt mình, cô nhìn thấy trong mắt của hắn đầy tơ máu, sâu sắc khiến lòng người đau đớn.
Nháy mắt, Tô Mộc Vũ dường như bị ma xui quỷ khiến muốn vươn tay, vuốt lên tơ máu trong mắt của hắn. Lại trong khoảnh khắc đó, cô nhanh chóng khống chế chính mình.
Một người đàn ông đã có vợ, cho dù có xuất sắc bao nhiêu cô cũng không muốn, cô… không có rẻ mạc như vậy.
Tô Mộc Vũ lập tức giãy dụa, muốn tránh khỏi nụ hôn của hắn, nhưng Phong Kính nhanh hơn một bước, bàn tay to của hắn bắt lấy hai tay của cô đè xuống Dưới ***, tay kia thì nâng chặt gáy cô, khiến cô càng áp sát vào chính mình, áp sát vào, tiếp tục sát vào, tựa hồ hận không thể đem hai người nhập lại thành một.
Hai năm tưởng niệm cùng đấu tranh được tích tụ lại, rốt cuộc vào giờ khắc này bùng nổ. Hắn tựa như người sắp ૮ɦếƭ khô trong sa mạc, rốt cuộc cũng tìm được nguồn nước suối, làm sao có thể ngăn được bản thân mình? Hắn dùng lực đem Tô Mộc Vũ ôm vào trong ***, cơ hồ là điên cuồng hôn lấy.
Giống như cuộc cuồng hoan cuối cùng trước khi Trái Đất bị diệt vong.
Nhưng một giây sau, nụ hôn điên cuồng kia lại trở nên vô cùng triền miên, mang theo hương vị bạc hà thản nhiên. Chiếc l*** linh hoạt cuống lấy lưỡi đinh hương của cô, ở trong miệng cô triền miên nhảy múa, không ngừng thay đổi góc độ, khắng khít, tiếng nước mỏng manh mang theo ái muội K**h th**h thần kinh người.
Không biết nụ hôn này khi nào thì đã ngừng lại, trán hắn tựa lên trán cô, nhắm mắt lại thở hào hển. Toàn thân nóng lên, bàn tay tiếp xúc với một khối thân thể mềm mại xinh đẹp, giống như một cốc R*ợ*u tinh khiết, đối với hắn tràn đầy sức hút như MT, không, thân thể này so với MT càng hấp dẫn và đáng sợ hơn.
Dường như chỉ cần một hơi thở mỏng manh của cô thôi cũng có thể dễ dàng gợi lên ngọn lửa nóng dục niệm dưới bụng hắn. Muốn cô, cần cô! Hận không thể giờ này khắc này quấn lấy cô, cùng cô tan ra làm một thể!
Nhưng không được, không thể ở trong này, hai người bọn họ lần đầu tiên gặp lại sau hai năm không nên đường đột như thế, hắn nên cho cô một đoạn trí nhớ hoàn mỹ. Bàn tay bởi vì kiềm chế mà nắm chặt lại, nụ hôn vụn vặt dừng trên mí mắt cô, sau đó nhìn cô cho thật kỹ, muốn khắc hình bóng cô lúc này vào thật sâu trong trái tim, cho đến…
Trong đôi mắt sáng ngời kia, giống như một hồ suối mát lành, không một chút tạp chất, cũng không có… ý niệm, giống như ánh mắt đó chỉ đang nhìn một người xa lạ. Giống như quấn quýt si mê cùng nụ hôn say đắm vừa rồi, vốn chỉ là sự ảo tưởng của một người.
Trong phút chốc, điều đó như một chậu nước lạnh hắt lên người hắn, khiến toàn bộ nhiệt độđều lụi tắt.
Phản ứng của Tô Mộc Vũ như thế, so với đánh hay mắng còn khiến tâm hắn lạnh lẽo hơn, hoảng hốt hơn, giống như sau hai năm không gặp, người trước mắt không phải là một Tô Mộc Vũ trước kia.
Hắn cau mày, vươn tay muốn xoa mặt cô, lại bị cô nhẹ nhàng nghiêng đầu né tránh.
“Mộc Vũ, anh cùng Nhu Y…” Phong Kính mở miệng nói lại bị Tô Mộc Vũ cắt đứt, nghe đến “Anh cùng Nhu Y…”, bốn chữ này khiến cho trái tim cô nhói đau như một cây trâm giấu sâu trong trái tim lại đột nhiên động đậy, khiến cho một vài bức tranh đau đớn lại rành rành xuất hiện trong đầu.
Trong căn phòng kia, cô tận mắt nhìn thấy họ quấn quýt triền miên. Trong lễ đường, cô tận mắt nhìn họ nắm tay trước mặt cha sứ, chấp nhận lời thề. Từng hình ảnh cùng lời nói thấu triệt tim gan kia như trong một lúc phá nát lưới trốn ra ngoài.
Mi mắt Tô Mộc Vũ hơi rung rung. Cô nhếch môi, nói: “Phong thiếu chắc cũng biết lý do vì sao tôi quay trở về. Tôi không rảnh đứng nhìn gia đình các người hạnh phúc, mau trả lại con cho tôi”
Ánh mắt kia mang theo hận ý mãnh liệt cơ hồ khiến trái tim Phong Kính đau muốn ૮ɦếƭ.
Yết hầu hắn khàn khàn “Em… hận anh?”
Tô Mộc Vũ giống như đang nghe thấy một câu chuyện cười, cô há miệng cười đến cong mí mắt, lông mi run rẩy. Cô nói: “Hận, cũng giống như yêu, đối với tôi hai thứ này đều rất xa sỉ. Tôi không muốn phí sức lực để đi yêu, lại càng không muốn phí sức lực để đi hận”
Ngay cả hận cũng không có, làm sao để vãn hồi một người?
Cô dùng sức đẩy hắn ra “Xin lỗi, tôi không rảnh tiếp chuyện với anh. Phong thiếu, anh còn vợ ở nhà, xin mời về cho”
Dứt lời, cô giống như không muốn lãng phí chút thời gian với hắn, nhanh chóng đẩy cửa, đi ra ngoài.
Cửa không tiếng động mở ra, sau đó đóng lại, một cánh cửa ngăn cách hai con người.
Người ngoài cửa, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Người bên trong, giơ tay lên che kín trái tim.
Tô Mộc Vũ đi ra ngoài, nhờ Kiều Na giúp đỡ tránh né ống kính của phóng viên, nhanh chóng lên xe.
Xe vững vàng nổ máy, Tô Mộc Vũ ngồi bên trong, hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Mọi người trên thế giới theo đuổi tình yêu, thế nhưng tình yêu lại giống như gấu Bắc Cực, qua màn ảnh tivi nhìn chúng thật đáng yêu, nhưng khi đến gần chúng, chúng ta mới biết cái ૮ɦếƭ là như thế nào.
Cô đã từng bị thương một lần, vẫn chưa rút được bài học. Thế nhưng sau khi quen biết Phong Kính, toàn bộ mọi thứ đều được cô học xong.
Phong thiếu, những gì anh từng dạy cho tôi, bây giờ tôi sẽ từ từ trả lại cho anh.
Cô cười, cười đến kiêu ngạo như vậy.
Kiều Na ngồi bên cạnh lại lộ ra nét mặt lo lắng: Chị ấy lại đang cố chấp chống đỡ cái gì? Rõ ràng giả bộ không giống, giả bộ đến mệt mỏi như vậy, thế mà còn cố sống cố ૮ɦếƭ đi giả bộ.
Kiều Na nghĩ ngợi, vẫn là đừng xen vào, có một số việc người ngoài vĩnh viễn cũng không thể nhúng tay.
______________________________
Tiền Phong gọi điện thoại hỏi thăm, Phong Kính chỉ trầm mặc. Tiền Phong cũng đoán được đại khái mọi chuyện như thế nào. Hắn há miệng thở dốc, lại không biết nên nói cái gì. Chuyện trước kia rất phức tạp, ai lại có thể giải thích hết mọi thứ được đây? Giống như một sợi dây rối, đầu sợi đã tìm không ra thì làm sao gỡ rối cho nó được?
Cũng giống như chính hắn, lẩn quẩn sâu trong cái đầm đó không cách nào thoát ra được. Tiền Phong ném di động, tựa lưng lên ban công ngắm nhìn bầu trời đầy sao, nhẹ nhàng châm một ***.
Hắn cong đôi mắt hoa đào lên, nhìn bầu trời cười, nghĩ: Ông trời! Ông thật rất rãnh rỗi đúng không? Gây rắc rối cho loài người khiến ông rất vui hả?
Phong Kính khi về nhà cũng đã mười giờ tối, không uống R*ợ*u, lại mang theo cả người mệt mỏi, cái loại mệt mỏi này là mệt trong tâm.
Bình thường Nhạc Nhạc đã đi ngủ vào giờ này, thế nhưng bây giờ lại dụi dụi mắt, ném bàn chải đánh răng trong tay, lập tức bổ nhào vào trong lòng *** của hắn, miệng nhỏ líu ríu: “Ba ba, ba ba! Nhạc Nhạc nhìn thấy ma ma trong tivi đó, là cái cô con gặp trên máy bay đó, ba ba mau đi tìm ma ma đi, Nhạc Nhạc muốn ma ma!”
Nó nói nó nhìn thấy ma ma, vậy mà ba ba còn không tin, quả nhiên Nhạc Nhạc là lợi hại nhất!
Thằng nhóc này hôm nay thật kích động, từ lúc nhìn thấy ma ma trong tivi lập tức hào hởi vô cùng, hận không thể lập tức phải đi tìm ma ma về. Nếu nó không bị bảo mẫu cản trở, nó đã chạy ra ngoài.
Nhạc Nhạc thấy ba ba không nói lời nào, nghiêng đầu hỏi: “Ba ba, sao ba ba không nói chuyện? Chúng ta đi tìm ma ma đi, chúng ta đi ngay bây giờ đi!”
Bảo mẫu nhìn thấy sắc mặt ông chủ không tốt lắm, nhỏ giọng nói: “Tiểu thiếu gia, bây giờ đã khuya rồi, ngày mai hãy đi được không? Bây giờ chúng ta cần phải đi ngủ”
“Không được! Nhạc Nhạc muốn đi ngay bây giờ! Ba ba, chúng ta đi thôi!” Thằng nhóc nắm lấy ống quần Phong Kính làm nũng, nó còn quá nhỏ, chỉ biết là muốn đi tìm ma ma.
Tâm tình Phong Kính đã kém tới cực điểm, không khống chế nổi cảm xúc, khẽ quát một tiếng: “Đủ rồi! Đừng nháo nữa!”
Bị ba ba quát, thằng nhóc sợ tới mức rụt bả vai lại, buông tay ra, nước mắt liền lăn tăn chảy xuống.
Phong Kính lúc này mới ý thức bản thân đã giận chó đánh mèo. Hắn cúi xuống đem Nhạc Nhạc ôm vào trong ***, gắt gao ôm chặt.
Thằng nhóc linh mẫn cảm thấy trên người ba ba có loại cảm giác bi thương, hít hít mũi, lau nước mắt, bàn tay nhỏ bé khẽ vỗ lên người Phong Kính “Ba ba, ba ba đừng khóc được không? Nhạc Nhạc biết sai rồi, Nhạc Nhạc giúp ba ba tìm ma ma về được không?”
Phong Kính không nói được một lời, ôm con mình thật chặt như đang ôm bảo bối quý giá nhất trên đời. Đứa con này, là bảo bối của hắn và Tô Mộc Vũ.
Đêm tối.
Nhạc Nhạc vốn nên ngủ, đôi mắt thông minh lại đột nhiên mở ra, tung mền chạy đến phòng khách, lao vào hang ổ của Bàn Chải.
Nó khẽ lay lay lỗ tai to của Bàn Chải, bắt con chó phải tỉnh. Bàn Chải lúc này đã ba tuổi, thân thể đã có thể cõng Nhạc Nhạc trên lưng.
Nhạc Nhạc ôm bộ lông mềm mượt của Bàn Chải, khẽ thủ thỉ: “Bàn Chải, hôm nay Nhạc Nhạc nhìn thấy ma ma trên tivi đó. Quả nhiên, Nhạc Nhạc cũng giống như mấy đứa bạn kia, Nhạc Nhạc cũng có ma ma, đúng hay không?”
Thằng nhóc bình thường hoạt bát nghịch ngợm, giọng điệu lúc này lại mang theo ủ rũ, chiếc mũi nhỏ khẽ hít một cái. Bàn Chải cảm thấy Nhạc Nhạc buồn bã liền lè lưỡi *** tay an ủi.
“Hôm nay ba ba không vui, bình thường chưa bao giờ quát Nhạc Nhạc cả, mày nói có phải là do ma ma không chịu về cùng ba ba không?” Thằng nhóc buồn bã nhíu chặt mi, đột nhiên ánh mắt sáng lên “Bàn Chải, nếu không, chúng ta đi tìm ma ma về được không?”
Bàn Chải tựa hồ nghe hiểu, ánh mắt cũng sáng lên một chút, liên tục gật đầu lè lưỡi *** ***.
Thằng nhóc chớp chớp mắt, xiết chặt nắm tay nhỏ, quyết định. Nhạc Nhạc nhất định phải giúp ba ba tìm ma ma về, hãy xem sự lợi hại của Nhạc Nhạc!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc