Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm - Chương 47

Tác giả: Lại Sơ Cuồng

Ánh Mặt Trời
Tô Mộc Tình biến mất, Sở Hào cùng Khúc Quế Âm biết chuyện, tới cửa đòi người.
Bà Tần tự biết đuối lý, con người ta ở trong nhà bà, bà phải có trách nhiệm. Tuy nói bà tận mắt nhìn thấy Tô Mộc Tình bị Cừu Văn mang đi, nhưng đến Phong gia đòi người, bà dám sao? Không nha!
Tô Mộc Tình làm chuyện kia, thật sự rất thiếu đạo đức, hơn nữa… bà còn có suy tính của mình.
Bà Tần cơ hồ là khấn ông khấn bà mới đem hai vị kia đuổi về, trước khi đi bà còn biếu họ mười vạn đồng tiền lì xì, cũng nhận lời nhất định tìm Tô Mộc Tình trở về.
Đưa hai người Khúc Quế Âm ra cửa xong, bà Tần “Phi” một tiếng, quay đầu vào nhà.
Hai ngày này bà suy nghĩ rất nhiều, thậm chí cảm thấy cứ như vậy Tô Mộc Tình vĩnh viễn cũng không tốt lên được. Nếu có một tiểu tổ tông như vậy trong nhà, bà sợ rằng Tần gia nhất định không vực dậy nổi. Cô ta ỷ vào có Tần Nghị Hằng đã thôi, bây giờ trong bụng không còn cháu đức tôn của bà, thế mà dám giỡn mặt với bà. Đến nỗi Tô Mộc Vũ, không nghĩ tới một người đàn bà từng ly hôn, lại mang thai, mà đứa bé này lại rất có thể là con của Nghị Hằng.
Bà Tần chớp mắt, bất kể thế nào, chỉ cần đứa bé này là con cháu Tần gia, cho dù ông trời ngăn cản, bà nhất định phải ôm nó trở về!
_______________________
Tô Mộc Vũ tự nói với mình: Ngoại trừ người cô quan tâm, không có bất kỳ người nào có thể xúc phạm tới cô, đúng vậy, không có bất kỳ người nào!
Cô có giấc mộng của cô, có bạn bè, có đứa nhỏ bảo bối trong bụng, còn có… Phong Kính.
Chuyện ngu như tự tử, cô sẽ không làm lần thứ hai. Giống như lời Phong Kính đã nói, không còn mạng sống, sẽ không có bất kỳ thứ gì nữa.
Nhưng đứa bé này…
Tô Mộc Vũ nhắm mắt lại. Cô có chút mờ mịt, làm một người mẹ, cô vạn phần không muốn xóa bỏ đứa con của mình, nhưng chẳng lẽ lại chờ đợi nó được sinh ra sao?
Khi nó biết, nguyên nhân nó đến với cuộc đời này. Khi nó biết, ba của mình là một tên ti tiện như thế nào. Khi nó biết hết mọi thứ, cô phải đối mặt với nó như thế nào đây?
Đứa bé này, là một vết mực đen của Phong gia, Phong gia để yên cho sự tồn tại của nó sao? Mà Phong Kính, một người đàn ông ưu tú như vậy, điều này đối với hắn công bằng sao?
Rất nhiều áp lực từ sự thật áp xuống người cô, khiến cô không thể chống đỡ.
Con ngoan, con nói với mẹ, mẹ nên làm cái gì bây giờ?
Tô Mộc Vũ nghỉ ngơi một tuần, lại bắt đầu nhập học. Tuy rằng bác sĩ đề nghị cô nghỉ ngơi nhiều hơn, khống chế cảm xúc chính mình, nhưng có trốn tránh thì phải trốn đến khi nào? Cả đời này không gặp ai hay sao? Lúc cô ly hôn, danh dự đã bị hủy hết, cô vẫn không trốn tránh, bây giờ cũng thế.
Phong ba trên mạng bị Phong Kính cùng Tiền Phong áp chế hoàn toàn. Vụ tai tiếng tình dục cách đây mấy ngày đã là chuyện quá khứ, trên thế giới này, không thiếu nhất chính là tai tiếng tình dục. Đến nỗi thành phố S to lớn này, chỉ cần còn một ngày ở bên cạnh Phong Kính, liền không ai dám động đến cô.
Phong Kính đưa Tô Mộc Vũ đến trường, hắn không có cách nào ngăn cản cô, bởi vì người phụ nữ này, luôn quật cường đến khiến cho người khác thấy đau lòng.
Tô Mộc Vũ vào lớp học, Chu Hiểu Đồng bật người lo lắng chạy tới, giữ chặt tay cô: “Tiểu Vũ, chị không có sao chứ? Hôm đó không phải em cố ý giấu diếm chị, chỉ là… chỉ là vì… chuyện dó… em cũng không biết nên nói như thế nào…”
Chu Hiểu Đồng luôn nôn nóng, một bụng lời muốn nói lại nhất thời nói không nên lời, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
“Hiểu Đồng, chị hiểu mà” Tô Mộc Vũ cười, gật gật đầu. Cô biết, Chu Hiểu Đồng hôm đó là vì muốn tốt cho cô, chỉ là có một số việc nhất định sẽ phải phát sinh, phải biết, sớm hay muộn gì cũng sẽ biết.
Học cô cũng đi, làm thêm cô cũng có mặt. Coi như ngẫu nhiên bắt gặp ánh mắt giễu cợt chói mắt của người khác, ngón tay run nhè nhẹ, cô cũng cố gắng mỉm cười đối mặt.
Thế nhưng, lúc bà Tần đến tìm cô, Tô Mộc Vũ vẫn là lặng đi một chút, sắc mặt thoáng trắng bệch. Đây là lần đầu tiên cô một mình đối mặt với bà Tần sau khi ly hôn.
Bà Tần nhìn thấy Tô Mộc Vũ, lập tức vui vẻ mang theo hộp giữ ấm đến, ánh mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm bụng Tô Mộc Vũ, như là hận không thể khiến cho đứa bé lập tức được sinh ra “Tiểu Vũ, đứa nhỏ trong bụng con khỏe không?”
Thấy bà Tần vươn tay muốn chạm vào, Tô Mộc Vũ lập tức lui về phía sau từng bước.
Bà Tần có chút đả kích, xách hộp giữ ấm tiến lên, nói: “Mẹ tự mình nấu cho con chút canh gà, đun ba tiếng trong lửa nhỏ, rất bổ dưỡng. Con đến uống xem, thời gian này là lúc đứa nhỏ rất cần dinh dưỡng, nên bồi bổ nhiều một chút”
Tô Mộc Vũ cười lạnh: “Tần phu nhân, thật xin lỗi. Mẹ của tôi họ Khúc. Nên gọi bà là mẹ, hẳn phải là Tô Mộc Tình”
Bà Tần bị nụ cười lạnh trào phúng, biểu cảm có chút ngượng ngùng: “Tiểu Vũ, chúng ta cũng là mẹ chồng nàng dâu năm năm, tình cảm vẫn phải có thôi”
Tô Mộc Vũ quả thực muốn cười. Bây giờ đến đây đánh bài tình cảm với cô, lúc trước đuổi cô ra khỏi nhà sao không để ý tới loại tình cảm đó?
Vì cái gì trên đời này lại có người cho rằng, chỉ cần họ cúi thấp đầu một chút, cô sẽ lại trở về cho bọn họ ђàภђ ђạ? Ngốc một lần là đủ rồi!
Tô Mộc Vũ một câu cũng không muốn nói, đưa tay bảo hai người vệ sĩ Phong Kính sai đi theo bảo vệ cô đem bà Tần biến đi thật xa, không muốn bẩn ánh mắt mình.
Bà Tần thét chói tai, canh gà vung vãi đầy trên đất nhưng không ai để ý.
Tô Mộc Vũ vỗ nhẹ bụng mình: Con ngoan, mẹ không sợ, mẹ cái gì cũng không sợ.
Cô mỉm cười, che dấu khóe mắt lấp lánh ánh nước.
Đêm đó, cô nhìn Phong Kính, muốn hắn ℓàм тìин với mình.
Phong Kính nhìn cô đang mang thai, có chút do dự, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, bởi vì hắn nhìn thấy sự khẩn cầu sâu trong đôi mắt cô. Một cái kết trong lòng cô, nhất định phải do hắn đến giải thích.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chiếu vào trên giường lớn mềm mại, động tác Phong Kính rất nhẹ, nụ hôn của hắn… khẽ vuốt, khẽ ôn nhu.
Tô Mộc Vũ dùng sức ôm chặt người đàn ông này, nước mắt ở khóe mắt không ngừng chảy xuống, khẩn cầu hắn dùng lực, lại dùng lực, đem thân thể của chính mình tẩy sạch đi vết dơ.
Cô nói: “Thật xin lỗi…”
Cô nói: “Cám ơn anh…”
Những lời còn lại, một chữ cô cũng chưa nói, chỉ là không ngừng lặp lại những lời này, cuối cùng tất cả đều bị Phong Kính nuốt vào…
__________________________
Một tháng sau, bác sĩ gọi điện thoại mời cô tái khám. Tô Mộc Vũ do dự.
Mang thai ba tháng có thể kiểm tra, xác định ba đứa bé là ai.
Tô Mộc Vũ cúp điện thoại, cả người rúc vào trên ghế sa lon. Cô sợ, thật sự rất sợ, tựa như một sự thật như vậy chỉ cần không biết, bản thân bất kể như thế nào cũng có thể tự mình an ủi, còn có một tia hi vọng, nhưng là một khi nó đã hiện ra, ảo tưởng đều biến mất.
Tô Mộc sợ, sợ đến tột đỉnh, sợ đến cả người đều phát run.
Làm sao bây giờ? Ai tới nói cho cô biết, cô rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?
Phong Kính đau lòng ôm lấy cô, đem cục tròn tròn trên ghế ôm vào trong lòng, hắn hôn ngón tay của cô. Hắn nói: “Đừng sợ, chúng ta cùng đi”
Tô Mộc Vũ nằm trong иgự¢ của hắn, rơi lệ không tiếng động.
Tô Mộc Vũ chưa từng cảm thấy thời gian lại trôi qua chậm như vậy, chờ đợi mỗi một giây trong phòng bệnh đều giống như qua một triệu năm xa xôi như vậy. Toàn thân Tô Mộc Vũ đều run rẩy, ngăn không được mà phát run, cho dù được Phong Kính ôm lấy, cũng không khống chế được mình.
Vài lần cô muốn đứng lên, rời khỏi cái nơi đáng sợ này, nhưng lại bị Phong Kính giữ chặt.
Cho đến không biết qua bao lâu, bác sĩ mang theo giấy xét nghiệm đi đến, mỉm cười, tuyên án trước mặt Tô Mộc Vũ “Chúc mừng cô, đứa bé này có DNA khớp với DNA của Phong tiên sinh, nếu không có gì ngoài ý muốn, đứa bé hẳn là con của Phong tiên sinh”
Trong tích tắc đấy, Tô Mộc Vũ ngưng thở!
Đứa Bé Họ Phong
Phong gia.
Trong hoa viên cành lá rậm rạp, La Vân một thân sườn xám cầm một cây kéo nhỏ, một đao, một đao cẩn thận tỉa nhánh Phù Dung Tam Sắc mang về từ Vân Nam.
Mặc dù đã gần năm mươi, nhưng do dưỡng nhan rất tốt nên khuôn mặt vẫn là bộ dáng ba mươi mấy tuổi. Móng tay màu đỏ tươi. Cũng nhờ gương mặt mỹ lệ, hơn nữa là đích thủ đoạn cay độc nên bà mới có thể ngồi vững vàng trên vị trí vợ của Phong Triệu, hơn nữa mười mấy năm qua, không một lần lung lay.
Vừa rồi có điện thoại thông báo cho bà, thân thể Phong Khải ngày càng sa sút. Ông ta già rồi, rốt cục cũng đợi cho ông ta già, không uống mười mấy năm sống không dễ chịu. Năm đó, bà đợi mười lăm năm để ngồi lên vị trí này, bây giờ đợi thêm vài năm cũng không đáng là bao. Bà đợi được.
Những nhà khác cũng bắt đầu có chút dị động, nhưng cuối cùng chẳng biết hươu ૮ɦếƭ về tay ai.
La Vân nhìn vài cọng phù dung nhu nhược trong tay, móng tay thật dài bấm lấy, lá cây kiều diễm nhu nhược kia liền đứt đoạn, khô quắt, chờ ૮ɦếƭ héo.
Người lái xe thần sắc kích động chạy vào, dường như có chuyện rất gấp.
La Vân nhíu mi: “Chuyện gì?”
Người lái xe cẩn thận cúi người, nói: “Vị được đại thiếu gia nuôi, đã mang thai”
La Vân đưa tay nâng chén sứ trắng, giễu cợt một tiếng: “Người đàn bà kia mang thai, không xác định được có phải là cốt nhục Phong gia hay không, có cái gì mà lo lắng”
Lái xe nói: “Vừa rồi bệnh viện đưa tin, kết quả kiểm tra chính là con của đại thiếu gia”
Biểu tình vốn hờ hững của La Vân trong phút chốc thay đổi, phất phất tay bảo lái xe lui ra.
Nhấp một miếng trà trong tay, sau đó phun ra, cái chén trà giá trị một trăm tám mươi vạn lập tức rơi xuống, vỡ nát. Âm thanh lạnh lùng của La Vân, nói: “Bộ chén này tôi chán ghét, ném hết cho tôi!”
Người giúp việc lập tức cẩn thận thu thập hết “Vâng, phu nhân”
La Vân lắc lắc vòng eo mãnh khảnh, giẫm giày cao gót đi vào biệt thự xa hoa, ánh mắt nheo lại.
Không nghĩ tới, thế nhưng để cho ả đàn bà kia mang thai cốt nhục Phong gia, bên lão gia hỏa Phong Khải kia, chỉ sợ cũng đã nhận được tin tức.
Đứa nhỏ trong bụng cô ta rất có giá trị, Phong Kính coi như đã có người thừa kế, nếu để đứa bé kia sinh ra, lão tử kia yêu thương nó, vị trí trưởng gia chỉ sợ cũng rơi vào tay Phong Kính.
Cái này chỉ sợ khi lão già kia ૮ɦếƭ đi, Phong gia sẽ phải đổi chủ. Với Phong Khải, đừng nói La Vân bà, ngay cả Phong Nghi chỉ sợ cũng lây chuyện.
Điểm này, La Vân đột nhiên dừng lại, xem ra phong vận cao nhã của phu nhân tỉnh trưởng sau khi cởi ra lại âm trầm đến dọa người, người giúp việc trẻ tuổi bên cạnh sợ tới mức vội đứng lại, không dám lên tiếng.
“Gọi điện thoại đến nhị thiếu gia cho tôi, bảo nó lập tức trở về nhà”
Khổ tâm hơn hai mươi năm của bà, không cho phép một ả đàn bà từ đâu chui ra cứ như vậy đảo loạn kết cục bà đã định sẵn như vậy.
___________________
Nghe thấy lời của bác sĩ thì cả người Tô Mộc Vũ như rơi vào giấc mộng.
Bác sĩ giải thích, lúc đầu do thai nhi còn quá nhỏ nên không thể xác định chính xác ngày mang thai, chỉ có thể xác định được đoạn thời gian mà thôi. Nhưng DNA không nói dối, đứa nhỏ đích thật là con của Phong Kính.
Cô dùng sức ôm chặt Phong Kính, liều mạng cắn chặt răng, không để cho mình khóc lên.
Ông trời, tự ban cho cô tuyệt vọng kinh khủng nhất trên đời này, bây giờ lại ban cho cô kinh hỉ cũng lớn nhất.
“Phong… Phong Kính, anh nghe được không? Bác sĩ bảo… là con của anh… Là của anh…” Tô Mộc Vũ run rẩy, ngẩng đầu nhìn hắn nói, bàn tay nắm thật chặt, siết thật chặt, muốn chứng minh mình không có nằm mơ. Đúng vậy, đau quá, thật không phải là giấc mơ.
“Ngoan” Phong Kính nhẹ nhàng cụng trán mình trên trán cô, trái tim vốn lãnh đạm, giờ này khắc này lại điên cuồng đập.
Yết hầu Tô Mộc Vũ nghẹn ngào, cô ngăn nước mắt của mình mà nói: “Em không nên khóc, em phải cười, cười thật vui vẻ. Em ta thật sự rất vui, vui đến muốn ૮ɦếƭ đi được”. Cô cười, cười cùng nước mắt đang lăn xuống.
Thật tốt, thật tốt quá! Con của cô không phải của người khác, mà là của hắn, là của Phong Kính!
Cho dù thế giới bị hủy diệt trong một khắc này, khiến cô phải ૮ɦếƭ đi, cô cũng nguyện ý!
Phong Kính hôn lên má, lên trán cô, ôm thật chặt cô vào иgự¢, bảy tháng sau sẽ có một đứa bé con của hắn ra đời. Sinh mệnh quả thật rất kỳ diệu, kỳ diệu đến nổi khiến cho hắn cảm động đến không chịu nổi.
Tô Mộc Vũ được Phong Kính ôm về nhà, chưa từng buông cô ra. Dọc theo đường đi có rất nhiều người nhìn thấy, Tô Mộc Vũ hai má đỏ bừng, nhiều lần bảo hắn buông cô xuống, lại bị hắn dùng vũ lực trấn áp.
Giờ phút này Phong Kính giống như một đứa trẻ, tuỳ hứng đến tột đỉnh. Hắn một đường ôm Tô Mộc Vũ vào trong phòng, đặt cô trên giường lớn mềm mại, thân mật ôm vào trong иgự¢. Tô Mộc Vũ nằm trong lòng иgự¢ của hắn, cười phảng phất muốn đem niềm vui cả đời hưởng hết trong một ngày.
Cùng lúc đó.
“Cái gì? Đứa nhỏ không phải là của Tần gia chúng ta? Làm sao có thể? Làm sao có thể? Ta không tin!” Bà Tần biết được tin, sắc mặt khó coi đến tột đỉnh.
Bà cầu một đứa cháu, cầu bao nhiêu năm, một cái cũng không có, sao bà không trách ông trời chứ? Lần này, nửa đường lại bảo không phải cốt nhục Tần gia, nói bà làm sao chịu được?
Tần Nghị Hằng buồn bực đem đũa vỗ vào trên bàn, nói: “Mẹ có thể để con yên một lát không?”
Bà Tần không nghĩ tới sẽ bị con trai mắng, cơm chiều cũng không ăn, bỏ lên phòng.
Một mình Tần Nghị Hằng ngồi thừ trong phòng khách, một đũa lại một đũa gắp thịt đã lạnh tanh vào miệng. Trên mặt hắn là biểu tình ૮ɦếƭ lặng, hắn đợi năm năm vẫn không có một đứa con, không nghĩ tới Tô Mộc Vũ xa hắn vài tháng, đã mang thai, mà đứa bé này, cũng không phải họ Tần. Quả nhiên ứng với câu: Ác giả ác báo.
Tần thị xuống dốc, ai cũng nhìn ra được, cháy nhà mới lòi mặt chuột. Đơn đặt hàng càng ngày càng ít, cổ phiết tụt dốc thê thảm.
Vị trí trăm năm qua của Tần gia, sắp sụp đổ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc