Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm - Chương 38

Tác giả: Lại Sơ Cuồng

Năm Mới
Đêm 30, Phong Kính vẫn không trở về Phong gia, lão quản gia gọi mấy cuộc điện thoại, cuối cùng cũng chỉ thở dài cúp máy.
Sáng sớm, Tô Mộc Vũ đã kéo Phong Kính cùng nhau viết câu đối xuân.
Hai chữ “ăn tết” từng đối với Phong Kính mà nói không có bất cứ ý nghĩa gì, chỉ có chán ghét cùng oán hận vô tận.
Thế nhưng nhìn thấy Tô Mộc Vũ háo hức, mang theo ánh mắt cầu xin, hắn đành thỏa hiệp.
Cặp câu đối xuân trên nền đỏ thẫm treo trước cửa lại càng tạo thêm không khí vui tươi. Dù chữ viết cong cong vẹo vẹo nhưng Phong Kính nhếch cằm, dường như cũng không chán ghét.
Tô Mộc Vũ đeo tạp dề màu hồng kia, cần cù như chú ong mật tự tay cắt lấy những cánh hoa mai dán lên cửa kính. Giấy trang trí rất khó kiếm, đó là do cô phải chạy rất lâu mới mua được. Cô thích thứ này, nó khiến cô cảm thấy đặc biệt ấm áp.
Tuy rằng chỉ có hai người ăn nhưng Tô Mộc Vũ vẫn nấu một bàn lớn, còn chuẩn bị nem rán, bánh mật cùng bánh chẻo. Cả căn nhà tràn đầy mùi thơm. Phong Kính cũng cảm thấy có chút thoải mái, muốn phụ giúp nhưng càng giúp càng khiến mọi thứ bề bộn, cuối cùng bị Tô Mộc Vũ đẩy ra ngoài phòng khách.
Bàn Chải mặc chiếc yếm nhỏ lắc lắc cái ௱ôЛƓ mập mạp chạy theo sau Tô Mộc Vũ, đôi mắt dán chặt vào khúc xương trong tay cô. Trên tivi không ngừng phát sóng những chương trình dành cho ngày tết, không ai xem nhưng thanh âm náo nhiệt lại vô hình chung góp thêm hương vị cho ngày tết.
Sau bữa cơm chiều, Tô Mộc Vũ kéo Phong Kính nói: “Tôi đưa anh đến chỗ này”
“Đi đâu?” Phong Kính có chút không muốn đi.
Tô Mộc Vũ giữ chặt tay hắn, kiên trì nói: “Đi rồi sẽ biết!”
Phong Kính vỗ vỗ đầu cô, dừng một chút, cuối cùng lại thỏa hiệp trước sự kiên trì của cô.
Hai người khoác áo ra cửa, Tô Mộc Vũ đeo khăn choàng cổ cho hắn là quà tặng năm mới do cô tự đan, khăn sọc caro màu cà phê, không phức tạp nhưng lại rất hợp với hắn. Khăn quàng cổ thật dài quấn vừa một vòng, cảm giác thật ấm áp.
Tô Mộc Vũ chà hai tay, áp lên hai gò má có chút đỏ ửng vì lạnh, cười nói: “Đi thôi”
Hai người đến trên quảng trường trung tâm thành phố, vô số người vây quanh bồn phun nước rực rỡ màu sắc. Trên quảng trường, đèn hoa bay múa chiếu sáng cả bầu trời đêm, vài cặp nam thanh nữ tú vứt bỏ mọi mệt mỏi của một năm làm việc để cùng nhau khiêu vũ trên phố, thậm chí có người còn làm ảo thuật, khắp nơi chen chúc đều đang chờ giây phút đón chào năm mới. Người rất nhiều, vô số khuôn mặt dào dạt sung sướng giống như bỏ mặc cái lạnh vẫn còn. Tô Mộc Vũ nắm tay Phong Kính khó khăn len lỏi vào biển người, vài lần suýt lạc mất nhau. Phong Kính vòng tay nắm chặt bàn tay cô trong lòng bàn tay mình.
“Thế nào? Thích không?” Nhiều người lắm, nhiều tạp âm, Tô Mộc Vũ phải nhướn mũi chân, lớn tiếng hỏi.
Phong Kính nhìn thấy trán cô đầy mồ hôi do chen chúc, thở phì phò, đôi mắt lại sáng ngời lạ thường, khóe miệng hắn lại hơi vẽ ra một đường cong mờ ảo. Đèn hoa mỹ lệ chiếu rọi dưới đáy mắt hắn, lông mi thật dài che khuất cả một bầu trời sao.
Chờ trong chốc lát, còn một tiếng nữa là đến mười hai giờ, Phong Kính có chút không kiên nhẫn.
Tô Mộc Vũ thỉnh cầu: “Đợi lát nữa thôi, một tiếng nữa thôi mà”
Có lẽ là ngày cuối cùng của năm, có lẽ là một đêm như vậy, có lẽ là đèn hoa chiếu rọi cả bầu trời đêm. Phong Kính đêm nay, ôn nhu như gió, không một chút cản trở ý muốn của cô.
Mười hai giờ, có người hét lớn: “Còn mười lăm giây nữa. Chúng ta cùng nhau đếm ngược, đếm đến 0, mọi người hãy hào phóng một lần ôm chặt người thân bên cạnh mình và trao cho họ nụ hôn chúc mừng năm mới nào!”
Thanh âm đếm ngược theo đồng hồ lớn treo trên quảng trường cùng nhau vang lên, trên mặt mọi người đều là hưng phấn cùng chờ mong.
“Mười!”
“Chín!”
“Tám!”

“Hai!”
“Một!”
“Không!” Một thanh âm cuối cùng vang lên, mỗi người đều xoay người, ôm chặt người thân nhất của mình có người còn can đảm hôn nhau. Bọn họ có thể là người yêu, có thể là vợ chồng, cũng có thể là hai người lạ vô tình ôm lấy nhau, lại càng có thể là đêm nay, hai người xa lạ sẽ cùng nhau kết nên một mối nhân duyên kỳ diệu, viết nên một câu chuyện cổ tích mới. Cả quảng trường, người người ôm nhau, hôn nhau.
Lúc trên cổ Tô Mộc Vũ xuất hiện một chiếc khăn choàng cổ, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy chiếc khăn choàng cổ sọc caro trên người Phong Kính, một đầu quấn lấy cổ hắn, mà đầu còn lại đang nằm trên cổ cô, giống như hai đứa trẻ sinh đôi kết hợp với nhau. Khuôn mặt tuấn dật của hắn nhanh chóng phủ xuống.
Hơi lạnh trên môi thay bằng độ ấm, Tô Mộc Vũ nhất thời quên nhắm mắt, mặt của hắn trước mắt rõ ràng như vậy, đôi mắt màu đen, chiếc mũi cao thẳng, ngay cả mỗi một cọng lông mi đều có thể nhìn rõ, cho đến khi một bàn tay che lại cặp mắt cô.
Cô cảm thấy môi của hắn gắt gao tương hợp với môi mình, hơi lạnh dần dần trở nên ấm áp. Cô cảm thấy đầu lưỡi của hắn nhẹ nhàng đẩy bờ môi cánh hoa của mình, cạy mở hàm răng mình, tìm kiếm quấn quýt với đầu lưỡi mình. Cô cảm thấy toàn thân mình như đang tan biến.
Quên mất lúc này là đêm đông lạnh buốt, quên mất chung quanh có rất nhiều người, quên mất tất cả, thời gian lúc này như dừng lại, toàn bộ thanh âm trong phút chốc biến mất, tựa hồ chỉ còn lại hai người, giữa đường, ɠเασ ɦợρ.
Hai người hôn nhau say mê, nhưng lúc này đây lại khiến trái tim cô biến động, khiến cô quên mất hô hấp, khiến trái tim cô như muốn nhảy ra ngoài. Nụ hôn này giống như như tiếp tục kéo dài, sẽ là tận cùng của thế giới.
Nháy mắt, tiếng chuông mười hai giờ vang lên, bầu trời rực sáng bởi pháo hoa, từng viên pháo tạo thành những hình thù xinh đẹp chiếu sáng cả một màn trời, vô số tiếng vỗ tay vang lên, có người hô: “Năm mới vui vẻ!”
“Năm mới vui vẻ!” Cả quảng trường đều tràn đầy bốn chữ này, giống như chính bốn chữ này đại biểu cho toàn bộ hạnh phúc cùng hi vọng.
Lúc cả hai tách ra, đỏ mặt Tô Mộc Vũ đỏ rực, thở gấp nhìn hắn, trong ánh mắt lấp lánh ánh sao. Cô nhẹ nhàng nói: “Năm mới vui vẻ!”
Phong Kính cúi đầu, đem toàn bộ bộ dáng của cô kháp vào mắt mình, thanh âm trầm thấp của hắn nhẹ nhàng vang lên trước mặt cô: “Năm mới… vui vẻ!”

Cùng Nhau Về Nhà

Nếu như có cỗ máy thời gian, tôi muốn thời gian này ngừng trôi. Đáng tiếc tôi không thể, cho nên tôi chỉ biết khắc sâu thời khác này lại trong lòng.
Tô Mộc Vũ nghe có người hát trên quảng trường, cô mỉm cười, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Hai người đang chuẩn bị về nhà, Phương Thiệu Hoa khẩn cấp gọi điện thoại, giọng của hắn rất sốt ruột: “Kính, bệnh của Nhu Y có dấu hiệu tái phát. Cậu mau đến đây đi”
Mày Phong Kính lập tức nhíu lại.
Tô Mộc Vũ cũng nghe được cái tên Vệ Nhu Y, nhưng cô chỉ cười một chút, khẽ nói: “Anh đến đó mau đi, cô ấy ở đó cần anh hơn tôi. Tôi đến quán bar chờ anh” Tô Mộc Vũ chỉ quán bar tên Dạ Sắc bên cạnh.
Phong Kính cởi khăn quàng cổ xuống quấn lên cổ cô, nhìn cô một chút, khẽ hôn lên trán cô, nói: “Tôi sẽ trở về rất nhanh, sau đó tôi vàcô, cùng nhau về nhà”
Bốn chữ “Cùng nhau về nhà” đong đầy hứa hẹn ấm áp đến khiến ánh mắt Tô Mộc Vũ ươn ướt. Cô mỉm cười, gật gật đầu. Nhìn Phong Kính đưa tay gọi một chiếc xe, nhanh chóng ngồi vào, biến mất.
Mới bước qua năm mới, trung tâm thương mại chật kín người, tiếng cười đùa bao phủ cả một bầu trời. Cô đứng giữa trời đêm lộng gió, chà xát hai tay, giữ chặt khăn choàng trên cổ, mỉm cười.
_______________
Tần Nghị Hằng không về nhà, chính xác mà nói, đã năm ngày hắn không bước vào cổng nhà, cơ hồ đem quán bar xem thành nhà mình. Càng đến gần thời khắc qua năm mới, hắn càng sợ hãi phải về nhà, cái thứ kia làm sao có thể gọi là nhà? Chỉ có thể là nhà tù đầy vật dụng tra tấn. Thậm chí hắn còn sợ hãi, một đêm giao thừa như vậy, Tô Mộc Tình sẽ chuẩn bị cái “kinh hỉ” như thế nào chờ hắn đây?
Khuôn mặt từng khả ái đáng yêu, bây giờ lại như ma quỷ đáng sợ.
Hắn tình nguyện tăng ca trong công ty đến đêm khuya, sau đó một mình cô độc đến quán bar.
Quản lí quán bar ưỡn cái bụng béo cười nói: “Tổng giám đốc Tần, giao thừa không trở về nhà còn đến quán bar chúng tôi, tôi thật thấy vinh hạnh”
Tần Nghị Hằng liếc nhìn ông ta, cười khổ một cái, tiếp tục uống rượu. Hôm nay quán bar rất đông, nhốn nháo hỗn loạn, tất cả đều là người không có nhà để về hoặc nhà xa không thể về.
Nửa năm trước, hắn còn chưa từng nghĩ chính mình sẽ có ngày hôm nay.
Có cô gái đến làm quen, lại bị Tần Nghị Hằng đuổi đi. Đêm nay hắn không cần ai bên cạnh, đúng vậy, không cần bất kì kẻ nào, có rượu là đủ rồi.
Ánh mắt của hắn rối loạn, bỗng nhiên dừng lại góc sáng sủa nhất quán bar, một bóng người, cô đeo một chiếc khăn choàng cổ, chỉ gọi một ly nước, ngồi nơi ít người chú ý nhất, nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng khẽ mỉm cười, dường như đang chờ ai đó.
Đầu óc Tần Nghị Hằng như bị cái gì đập trúng, không thể tin nhìn người kia. Tô… Mộc Vũ… Là Mộc Vũ sao? Thật là cô ấy sao?
Tần Nghị Hằng như kẻ điên chăm chú nhìn chằm chằm cô.
Hắn nhìn thấy cái miệng nhỏ của cô nếm thử ly nước trong tay, lúc thì vén nhẹ tóc ra sau tai, khi thì kéo nhẹ khăn choàng cổ, khóe miệng mỉm cười, nhìn ánh mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ, từng nhịp lông mi cô khẽ chớp động.
Tô Mộc Vũ lại không nhận ra được, cô nhìn pháo hoa bắn sáng như hoa rơi không ngừng ở bên ngoài. Nhân viên bưng rượu đi ngang bỗng nhiên trượt tay, Tô Mộc Vũ giật mình, vội đứng lên né tránh.
Nhân viên quán bar lập tức xin lỗi: “Thật xin lỗi, quý khách có bị dính trúng không? Tôi lập tức dọn dẹp cho cô, Thật sự xin lỗi”
Tô Mộc Vũ thấy mình chỉ bị dính vài giọt, cũng không quan tâm, cười nói: “Không sao đâu”
Lần nữa ngồi xuống, một thân ảnh đột nhiên đứng trước mặt cô. Tô Mộc Vũ đang nghĩ chẳng lẽ là Phong Kính, hắn trở lại nhanh như vậy sao? Đầu mới vừa ngẩng lên, đột nhiên trong đầu một mảnh choáng váng, người trước mắt bỗng nhiên trở nên vô cùng mơ hồ, lại dần dần rõ ràng, biến thành gương mặt Phong Kính.
“Phong… Kính…” Cô thì thào, vươn tay.
Tần Nghị Hằng nghe miệng cô nỉ non tên người khác, vui sướng cùng kích động vừa rồi lập tức biến mất, trong иgự¢ bỗng xuất hiện tức giận cùng phẫn nộ. Hắn nắm lấy tay Tô Mộc Vũ, nhìn thân ảnh ngã trên ghế salon, hai tay hắn nắm chặt, trán lộ gân xanh, trong mắt sôi gan.
Tô Mộc Vũ! Tô Mộc Vũ! Cô sống rất tốt!
Người hầu rượu trên quầy bar pha chế xong một ly rượu, ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông ôm lấy cô gái uống say ngã vào иgự¢, lảo đảo đưa lên lầu. Hắn không thèm để ý cười một chút, chuyện như vậy xảy xa mỗi ngày, có thể là vô tình gặp nhau, người đàn ông kia coi ra cũng được hưởng thú vui.
Hắn cũng không biết mình vốn có thể ngăn cản vài chuyện, lại tàn nhẫn nhìn nó xảy ra.
Tô Mộc Vũ mê man, mọi thứ trước mắt đều vô cùng mơ hồ, cô không uống rượu mà phải không? Làm sao lại ngất đi vậy? Đúng rồi, cô nhìn thấy Phong Kính đến đón mình về nhà.
Cô nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta về nhà sao?”
Trên mặt xanh mét của Tần Nghị Hằng không có chút biểu cảm nào, chỉ lạnh lùng trả lời: “Ừ, chúng ta về nhà”
Tô Mộc Vũ nhẹ nhàng nở nụ cười, nằm trong lòng “Phong Kính”. Cô nói: “Cám ơn anh đã đến đón tôi về nhà. Cám ơn!” Trên lông mi xuất hiện vài giọt nước.
Cám ơn hắn vì không để cô không có nhà để về. Cám ơn hắn vì đã không tàn nhẫn đánh vỡ đích hi vọng của cô một lần nữa. Thế nhưng, Tô Mộc Vũ căn bản không biết, người mà bản thân cám ơn … không phải hắn.
Tần Nghị Hằng vỗ về đầu cô, mở cửa không một tiếng động, trong nháy mắt mở cửa, ngăn giữa ánh sáng bên ngoài và bóng tối bên trong, vẻ mặt của hắn giống như ác ma.
Cửa mở ra, Tần Nghị Hằng thả Tô Mộc Vũ nằm xuống giường. Hắn nhìn cô, cứ như vậy nhìn cô, nhìn hai má ửng đỏ của cô, nhìn cô vì nóng mà buông lỏng cổ áo lộ ra da thịt trắng nõn, nhìn cô hơi hơi mím môi đỏ mọng, nhìn thấy đôi mắt mê loạn của cô.
Tô Mộc Vũ cảm thấy hơi nóng, trong cổ họng khát khô. Cô nhíu mi xinh đẹp, nói với “Phong Kính” đứng trước mặt cô: “Phong, tôi khát nước, cho tôi chút nước được không?”
“Phong Kính” trầm mặc xoay người, rót một chén nước, nâng nửa người cô dậy, móm nước vào miệng.
Tô Mộc Vũ uống lấy, giảm đi khô khốc trong cổ họng.
“Sao anh không nói chuyện?” Cô giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mặt của hắn, nhẹ giọng hỏi, vì cái gì Phong Kính bây giờ nhìn có chút… kỳ quái?
Tần Nghị Hằng cứ như vậy nhìn cô, ánh mắt đỏ lên, ôm lấy cô, chặc một chút, càng ngày càng dùng sức.
Trong đầu hắn không ngừng hiện lên vô số điều.
Hắn muốn: Cô vốn là của hắn! Là của hắn! Cô gái này, từ năm mười chín tuổi, đã là của hắn, lông mi này, bờ môi này, bàn tay này, đôi mắt này, thân thể này, mỗi một tấc da thịt này, mỗi một sợi tóc này, đều chỉ có thể thuộc về Tần Nghị Hằng hắn!
Là gã đàn ông kia ςướק đi, là hắn ta, hắn ta đoạt đi người con gái vốn thuộc về hắn!
Hô hấp của hắn trầm như vậy, trầm như một con quái thú muốn ăn thịt người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc