Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm - Chương 115

Tác giả: Lại Sơ Cuồng

Không Tới Lượt Hắn Ra Giá!
Radio sân bay không ngừng thúc giục hành khách đến quầy đăng ký.
Trước cổng vào khu vực riêng cho hành khách soát vé, Tô Mộc Vũ nhìn Kiều Na vẫn rất bình tĩnh mà nói lời tạm biệt.
Tô Mộc Vũ nắm chặt tay cô, thở dài nói: “Kiều Na, em đừng gạt chị nữa. Nếu như em không thương anh ta thì sẽ không quyết định sinh đứa con này. Chị cũng là phụ nữ, em không thể gạt được chị đâu. Cho dù em có giỏi ngụy trang vẻ ngoài như thế nào thì cũng đừng làm nữa, không giấu nổi chị nữa đâu…”
Kiều Na đình trệ trong một giây, nhưng cũng chỉ một giây mà thôi. Sau đó cô đeo kính đen, nụ cười trên mặt vẫn xinh đẹp cùng kiêu ngạo như thế “Thì sao? Cho dù em có yêu anh ta thì em vẫn là Kiều Na, sẽ không thay đổi vì bất kỳ một ai khác”
Cô thừa nhận, từ rất lâu mình đã coi trọng hắn, cho nên ở quán bar đêm đó mới cam nguyện làm những chuyện ái muội với hắn. Thế nhưng cô là một người lý trí, sớm nhận rõ hai người bọn họ là người sống trong hai thế giới khác nhau. Cô thật không ngờ sẽ mang thai ngoài ý muốn, càng không ngờ… vì đứa con này mà khiến cả hai phải dây dưa lẫn nhau.
Cô thích hắn, nhưng rồi sao? Tình yêu của cô cho dù có rẻ mạt cũng không tới lượt hắn ra giá.
Cũng giống như câu cô đã nói: Cho dù cô có yêu hắn ta thì cô vẫn là Kiều Na, sẽ không thay đổi vì bất kỳ một ai khác.
Tô Mộc Vũ chăm chú nhìn bóng lưng kiêu ngạo như nữ vương của Kiều Na đang dần dần biến mất sau cánh cửa kiểm tra giấy tờ tùy thân, sau đó được một chiếc máy bay quốc tế mang lên bầu trời, rời xa khỏi thành phố này, đất nước này.
Lúc Phương Thiệu Hoa tỉnh lại đã là quá trưa.
Hắn xoa nhẹ đầu, sau đó nhận thấy mình đang ở trong nhà Kiều Na. Đối với chuyện xảy ra ngày hôm qua, hắn không nhớ một chút nào, thậm chí còn quên tại sao mình lại ở chỗ này.
Rõ ràng là đang uống R*ợ*u, tại sao lại đến đây?
Trong đầu hắn mơ hồ hồi tưởng lại một số chuyện tối hôm qua, bỗng dưng biến sắc. Hắn vội vàng vén chăn lên đi tìm Kiều Na. Hôm nay là cuối tuần, cô không đi làm, nhưng cả căn nhà đều không thấy bóng dáng, gọi điện thoại cũng không bắt máy.
Tim Phương Thiệu Hoa không hiểu sao lại run rẫy, vô tình liếc đến chiếc laptop trên bàn của cô. Máy chưa tắt, màn hình vẫn chỉ đang trong chế độ sleep. Hắn quơ quơ con chuột, bỗng nhiên hai mắt trừng thật to.
Đây là trang web đặt vé máy bay qua mạng. Trái tim hắn bỗng dưng hốt hoảng, vội vàng tìm kiếm thông tin đơn đặt cuối cùng. Chiều nay hai giờ, máy bay sẽ cất cánh.
Phương Thiệu Hoa điên cuồng xông ra ngoài, ngăn lại một chiếc taxi, gầm nhẹ: “Đến sân bay, mau!”
Bây giờ là 1:45, còn mười lăm phút nữa là hai giờ. Hắn phải ngăn cản cô, nhất định phải ngăn cản cô!
Thế nhưng khi hắn mang cả người đầy mồ hôi chạy đến sân bay, cũng không có tìm được Kiều Na mà chỉ nhìn thấy Tô Mộc Vũ đến đưa tiễn. Hắn lập tức xông lên trước, gấp gáp hỏi: “Kiều Na đâu?”
Tô Mộc Vũ không trả lời, vung tay tát lên mặt hắn một cái. Chưa từng thấy Tô Mộc Vũ nghiêm túc như thế, bàn tay lại dùng nhiều sức như thế.
Một bạt tai, thẳng thắn đánh vỡ giấc mộng của Phương Thiệu Hoa.
Tô Mộc Vũ thản nhiên đáp: “Đây là em thay Kiều Na gửi cho anh!”
Cô nhìn hắn, nói tiếp: “Còn những lời này nữa: Phương Thiệu Hoa, anh nhất định sẽ hối hận, bởi vì vĩnh viễn anh cũng không biết anh đã phạm vào sai lầm như thế nào” Dứt lời, Tô Mộc Vũ vòng qua hắn, không nói một chữ rời khỏi sân bay.
Phương Thiệu Hoa ngơ ngác đứng giữa phi trường rộng lớn, hai bên người đến người đi tấp nập. Thế nhưng hắn lại đột nhiên cảm thấy trống vắng, hốt hoảng, giống như một thứ gì đó trong cơ thể hắn đã bị khoét đi. Không thể nói rõ đau như thế nào, chỉ biết hắn phải khom người xuống, ôm chặt *** thật lâu.
Máy bay trên đầu bay qua, hắn biết, Kiều Na vĩnh viễn kiêu ngạo như nữ vương… đã đi rồi.
Kiều Na rời khỏi, bên ngoài tựa như cũng không làm thay đổi bất cứ điều gì. Ngày lại qua ngày, làm việc thì vẫn làm việc, cuộc sống vẫn cứ tiếp tục. Chỉ là người sáng suốt đều có thể nhận ra, Phương Thiệu Hoa đã dần dần thay đổi.
Sau khi nhận cái tát kia của Tô Mộc Vũ, hắn cũng không tỏ vẻ gì bên ngoài. Hắn lại trở về cuộc sống với R*ợ*u như trước đây, vài ngày lại đổi một người bạn gái, lại vì chén cơm của đám phóng viên mà tạo cho họ một ít tư liệu. Hắn thường xuyên một mình đến trước mộ Vệ Nhu Y uống R*ợ*u, uống thì cũng chính là một đêm. Sau đó một câu cũng không nói, bị Tiền Phong hoặc Phong Kính kéo về nhà.
Nếu trước kia dùng hai chữ “càn quấy” để diễn tả một Phương Thiệu Hoa, vậy thì bây giờ chính là “trầm tĩnh như tảng đá”.
Tăng ca, có đôi khi là tăng ca cả đêm, sau đó nửa đêm chạy xe đến trước cổng công ty của Kiều na chờ đợi, đợi cho đến hừng đông lại đi. Vòng đi vòng lại như một thần thoại.
Có đôi khi hắn suy nghĩ, rốt cuộc thì Kiều Na là gì đối với hắn?
Có lẽ cô chỉ hấp dẫn hắn, người phụ nữ này mang trên mình hơi thở mị hoặc bẩm sinh, khiến cho lòng người mê muội. Có lẽ chỉ một lần có duyên, chỉ là không ai sẽ nghĩ đến lại dùng phương thức như thế để kết thúc.
Hắn yêu cô sao? Đáp án của vấn đề này thật sự rất phức tạp, chính hắn cũng không rõ. Thế nhưng mỗi khi nhớ tới cái ngày cô rời đi, trái tim lại đau đớn vô lý do.
_______________________
Một năm sau, thành phố Paris, nước Pháp.
Phương Thiệu Hoa nhận lời mời tham gia một cuộc hội nghị hợp tác quốc tế. Sau khi kết thúc, hắn ngồi trong xe xoa xoa trán, nói với tài xế: “Quay về khách sạn”
Vì cuộc hội nghị này, hắn đã chuẩn bị suốt một tuần. Đối tượng hợp tác lần này chính là ông trùm thương mại của nước Pháp, đối phương cũng có ý định tham gia vào thị trường béo bở của Trung Quốc. Nếu như có thể hợp tác với đối phương, thanh danh của Phương Viên sẽ lan rộng trên thị trường thế giới. Thế nhưng yêu cầu của đối phương cũng rất hà khắc, tìm lợi nhuận trong một khe hẹp quả thật chính là cuộc khiêu chiến của thương nhân.
Xoa nhẹ mi tâm, hắn đảo mắt nhìn ra quan cảnh bên ngoài của nơi được xưng tụng là thành phố lãng mạn. Mỗi một hơi thở nơi đây dường như cũng đều ôm ấp tình cảm.
Xe tăng tốc dần, ánh mắt Phương Thiệu Hoa chợt lóe khi nhìn thấy một thân ảnh mặc váy đỏ rực bên đường. Hắn hét lớn: “Dừng xe!”
Lái xe không biết làm sao vậy, vội phanh lại.
Phương Thiệu Hoa đẩy cửa xe chạy vội ra ngoài. Trên đường, rất nhiều cô gái tóc vàng tóc đen, chân giẫm giày cao gót tản bộ, hấp dẫn mọi ánh mắt.
Phương Thiệu Hoa tìm một vòng cũng không thấy thân ảnh váy đỏ lúc nãy, hắn có chút mệt mỏi lên xe, nhắm mắt lại. Chắc là nhìn lầm rồi, chỉ một chiếc váy màu đỏ mà thôi, ở đây nhiều người như vậy tại sao có thể dễ dàng trùng hợp gặp nhau chứ?
Thế giới lớn như vậy, loài người lại nhỏ bé như vậy, xác suất hai người gặp nhau chỉ có một phần trăm ngàn vạn.
Xe lại chậm rãi chạy, hắn cũng không biết cách đó khoảng một trăm thước, có một cô gái mặc váy đỏ, đeo kính đen, chân mang giày cao gót bước vào trong xe. Trong tay cô gái này còn cầm một chiếc di động, ánh mắt đầy ý cười nói qua điện thoại: “Phàm Phàm còn đang ngủ sao? Được rồi, tôi sẽ về sớm”
Tắt điện thoại, cô gái kia tháo kính đen xuống, lộ ra khuôn mặt mỹ lệ đầy mị hoặc.
Đúng vậy, là Kiều Na. Cô đóng cửa xe, giẫm chân ga. Xe chạy ngược hướng với xe của Phương Thiệu Hoa, càng lúc càng xa.
Nơi Đất Khách Gặp Lại Người Cũ
Phương Thiệu Hoa trở lại khách sạn, cái gì cũng không muốn làm, chỉ nằm dài trên sô pha không cho bất luận kẻ nào đến quấy rầy.
Hắn lấy một chiếc nhẫn màu bạc ra, mặt trên nhẫn là một viên kim cương xinh đẹp tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu. Một năm trước, chiếc nhẫn này chỉ thiếu chút nữa là đã được đeo vào Ng'n t áp út của Vệ Nhu Y, cuối cùng bị cô ấy dùng cả tính mạng của mình để từ chối.
Chậm rãi nắm chặt chiếc nhẫn vào lòng bàn tay, hắn nghĩ: Có phải mình thật sự đã lầm rồi không?
Thư ký gõ cửa, nói: “Phương thiếu, ngài Reynold mời ngài tham gia yến hội đêm nay”
Phương Thiệu Hoa đứng dậy. Reynold chính là đối tượng hắn muốn hợp tác lần này, chưa đến bốn mươi tuổi lại thông minh cùng cơ trí, được cả giới thương nhân nước Pháp vinh danh là thiên tài thương mại, cực kỳ khó đối phó. Thế nhưng nếu như có thể xây dựng hợp tác lâu dài với hắn ta, con đường để Phương Viên đánh vào thị trường Âu Châu sẽ bằng phẳng hơn rất nhiều.
Thế nhưng hắn không ngờ, buổi yến hội này sẽ gặp lại Kiều Na, hơn nữa còn là dùng cách thức như thế để gặp lại.
Lúc Reynold nắm tay Kiều na đi xuống cầu thang xoay tròn, ly R*ợ*u trong tay Phương Thiệu Hoa thiếu chút nữa đã rơi xuống. Là cô, thật sự là cô! Một năm qua không hề lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên mặt cô, vẫn là chiếc váy màu đỏ bó sát vòng eo hoàn mỹ yêu thích, mái tóc dài uốn cong, giày cao gót màu vàng ánh kim, trông cô cứ như một chú mèo Ba Tư kiêu sa quý phái.
Một cô gái phương Đông xinh đẹp mỹ miều, làm cho người ta khó có thể dời mắt.
Sự rung động xuất hiện lên trong lòng, hắn gần như nhịn không được muốn lập tức tiến lên giữ chặt lấy cô, hắn rất sợ chỉ cần chớp mắt một cái cô sẽ lại biến mất. Thế nhưng chưa đợi hắn tiến lên, Reynold đã nắm tay cô, mỉm cười tuyên bố trước toàn thể khách quý: “Đây là vợ sắp cưới Kiều Na của tôi, cô ấy đến từ phương Đông, mọi người hãy chúc phúc cho chúng tôi nhé!”
Một quả boom khổng lồ bùng nổ khiến cho mọi người ngưng trệ vì kinh ngạc, sau đó tiếng vỗ tay chúc mừng lập tức vang lên.
Trên cầu thang xoay tròn thật dài, Reynold với chiếc áo bành tô tao nhã cùng với Kiều Na một thân váy đỏ rực đứng cạnh nhau, cánh tay Reynold vòng qua ôm lấy vòng eo của cô, thân mật cùng xứng đôi như vậy, giống như một đôi quyến lữ trời sinh.
Phương Thiệu Hoa đứng trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn, lần đầu tiên hắn cảm thấy thì ra mình cũng sẽ có một ngày như vậy, đứng bên cạnh bàng quan nhìn cô đi cùng một người đàn ông khác. Hắn chưa từng nghĩ rằng hai người gặp lại sẽ là phương thức này, trái tim đau như bị nhét vào một quả tạ nặng ngàn cân.
Reynold kéo cánh tay Kiều Na đi xuống lầu, chào hỏi các vị khách quý có mặt.
Phương Thiệu Hoa cứ chăm chú nhìn cô như vậy, dường như đã quên chuyển dời ánh mắt.
Cho đến lúc Reynold dẫn Kiều Na đến trước mặt hắn, nói: “Phương thiếu, cám ơn anh đã tham gia yến hội lần này, tôi thật cảm thấy vinh dự”
Phương Thiệu Hoa vươn tay ra, nhưng ánh mắt vẫn thủy chung dừng lại trên người Kiều Na.
Reynold nhận thấy ánh mắt đó của hắn, liền hỏi: “Sao vậy? Phương thiếu quen biết với vợ chưa cưới của tôi à?”
Kiều Na cũng không ngờ sẽ gặp lại Phương Thiệu Hoa ở đây. Thế nhưng cô vẫn kịp thời trấn định, sau vài giây kinh ngạc ngắn ngủi cô lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh, thoải mái mỉm cười, gật đầu nói: “Phương thiếu, cũng chỉ là có chút duyên nhưng cũng không tính quá quen. Em cũng gặp ngài ấy vài lần lúc còn ở trong nước”
Reynold sang sảng cười rộ lên: “Thì ra Phương thiếu cùng vợ sắp cưới của tôi là người quen cũ, vậy thì hợp tác lần này tôi sẽ nhường cho Phương thiếu năm phần, được không?” Đừng nhìn con số nhỏ này, nếu tính ra thì đây chính là con số với lợi nhuận khổng lồ.
Phương Thiệu Hoa lại một chữ cũng không nghe được, vẫn cứ nhìn Kiều Na như vậy, nhìn nụ cười không chút sơ hở trên mặt cô, tựa như bọn họ thật sự là người xa lạ.
Hắn cứ trơ mắt nhìn Kiều Na tựa vào trong lòng một người đàn ông khác, sắp tới cũng sẽ trở thành vợ của người khác, còn đối với hắn thì lại giữ một khoảng cách xa lạ.
Nhìn Kiều na mỉm cười trước mặt người khác, Phương Thiệu Hoa chậm rãi đi đến một góc kín, khom người xuống.
Có một cô gái tóc vàng nhiệt tình đến bắt chuyện “Xin hỏi anh không sao chứ?” Phụ nữ người Pháp luôn nóng bỏng, ánh mắt cô gái này nhìn Phương Thiệu Hoa như một viên ô mai chua chua ngọt ngọt được người khác nâng hai tay dâng đến.
Phương Thiệu Hoa cũng chưa hề liếc mắt một cái đến cô gái này, chỉ im lặng ôm ***, siết chặt, tựa hồ nếu cứ siết như vậy thì có thể kềm chế cơn đau trong lòng mình.
Tại sao lại như vậy?
Hắn không biết vì sao mình lại khó chịu như thế, ngay cả chính hắn cũng nghĩ không ra. Hắn dùng một năm để suy nghĩ rốt cuộc Kiều Na là gì đối với mình, ông trời lại chỉ cho một đêm này làm đáp án, hung hăng đâm xuyên qua sự hoang mang của hắn.
Khi anh nhận ra em quan trọng như thế nào đối với anh, thì em đã trở thành người phụ nữ của một người đàn ông khác.
Một câu nói “người xa lạ” của cô lại giống như bạt tai, hung hăng đánh vào trên mặt hắn.
Yến hội chấm dứt, toàn bộ khách quý từ từ rời đi, Kiều Na có chút bất đắc dĩ nói: “Reynold, đêm nay anh không nên lỗ mãng như vậy. Em nhớ hình như em cũng chưa đáp ứng lời cầu hôn của anh”
Một câu vừa rồi, nếu không nhờ sự linh hoạt của cô chỉ sợ đã lộ ra sơ hở. Cô thì không sao, nhưng với thân phận của Reynold thì rất có thể sẽ trở thành trò cười của giới thương nhân này, thậm chí sẽ trở thành đầu đề cho đám bát quái nước Pháp ngày mai.
Reynold nháy mắt mấy cái, dùng giọng điệu có chút ủy khuất nói: “Anh nhớ rằng nước em có một câu ngạn ngữ là “tiền trảm hậu tấu”, anh cảm thấy dùng chiêu này quả thật rất hiệu quả. Kiều, lần đầu tiên gặp em, anh đã bị mê hoặc. Mấy năm trước anh đã cầu hôn em rất nhiều lần, sau đó em về Trung Quốc khiến anh cực kỳ thương tâm. Bây giờ em đã trở lại, em hãy cho anh một cơ hội đi!”
Kiều Na bị vẻ mặt của hắn chọc cho cười. Reynold, người đàn ông này không thể không nói là xuất sắc. Mấy năm trước lúc cô đi du học ở Âu Châu đã vô tình gặp được một lần, hắn không chút ngại ngần đưa tay ra giúp đỡ cô.
Hắn có tài hoa, có địa vị, có sự lãng mạn cùng tính cách đáng yêu của người Pháp, chỉ ba mươi sáu tuổi đã đứng vững trên thương trường nước Pháp. Một người đàn ông như vậy quả thật chính là người chồng lý tưởng trong mắt không biết bao nhiêu cô gái.
Kiều Na nói: “Reynold, anh phải biết, quá khứ của em không sạch sẽ, thậm chí em còn có một đứa con. Hơn nữa, thân phận của em cũng không thể giúp đỡ gì cho sự nghiệp của anh”
Reynold than một tiếng: “Sao em lại nói vậy? Đây là chuyện của riêng hai ta, có quan hệ gì tới người khác chứ? Kiều Na, em đừng tự trói chặt chính mình trong suy nghĩ đó, tin tưởng anh, em là một cô gái tốt. Anh thậm chí còn lo rằng mình không xứng với em nữa ấy chứ”
Không thể không nói, Kiều Na bị lời nói này của hắn làm cho cảm động. Bất kỳ ai, nếu có một người chờ đợi mình lâu như vậy, cho dù là tảng đá cũng sẽ bị mềm hoá.
Kiều Na chần chờ hơn mười giây, trong ánh mắt mong chờ của Reynold, đôi môi đỏ của cô nhếch lên nói: “Được, em cho anh một cơ hội”
Nhiều năm như vậy, luôn băn khoăn này băn khoăn kia, có lẽ cô cũng nên cho mình một cơ hội. Reynold là một người đàn ông rất tốt, hơn nữa còn có thể chấp nhận Phàm Phàm, lựa chọn này có lẽ là tốt nhất.
Reynold kích động ôm lấy Kiều Na xoay tròn, lưu lại vài cái hôn trên mặt cô, kích động như một đứa nhỏ lớn xác.
Kiều Na bị hắn làm cho bật cười, khuôn mặt sáng lạn.
Được Reynold đưa về nhà, hai người trao đổi một nụ hôn chúc ngủ ngon. Sau khi hắn ta rời đi, Kiều Na cười cười xoay người chuẩn bị bước vào cửa. Thế nhưng đèn của một chiếc xe nào đó đột nhiên chiếu rọi lên mặt cô.
Kiều Na giơ tay lên che mắt theo bản năng. Trong ánh sáng đó cô nhìn thấy một thân ảnh thon dài đang đi về phía mình, kéo tay cô, đem cả người cô đè lên vách tường.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc