Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm - Chương 105

Tác giả: Lại Sơ Cuồng

Người Từng Trải
Kiều Na đi ra khỏi biệt thự, giờ này cũng không kịp để về nhà thay quần áo, xe vẫn còn ở bãi đậu trong khách sạn đêm qua.
Gọi một chiếc taxi đi thẳng đến công ty.
Kiều Na xoa nhẹ mi tâm. Cô cảm thấy hôm qua quả thật đã quá tay, may mắn hợp đồng tài trợ không bị mất. Tuy nhiên lại gặp phải Phương Thiệu Hoa, một người không dễ đối phó.
Kiều Na nhìn ngón tay của mình, mớ hỗn độn tối qua lúc mờ lúc tỏ xuất hiện, dường như chạm phải một thứ gì đó nhưng cô không nhớ rõ lắm. Kiều Na nắm chặt tay, đẩy cánh cửa xe, cầm lấy hợp đồng đi vào công ty.
Một bước vào công ty, ánh mắt nhân viên đều quét đến. Mọi người nhỏ giọng bàn tán nhưng lại sợ cô nghe thấy.
Đi vào văn phòng, thư ký cũng vào theo sau. Kiều Na đem hợp đồng đưa cho thư ký, nói: “Hợp đồng đã được ký tên, cô liên hệ với phía bên kia đi, đồng thời cũng bắt đầu bố trí khu vực triển lãm”
“Vâng, tôi lập tức đi chuẩn bị” Thư ký không hề hoài nghi bản hợp đồng này. Cô ta đi theo Kiều Na hai năm, trong hai năm này, sự tài giỏi của tổng thanh tra Kiều cô ta đều nhìn thấy. Chỉ cần cô ấy ra tay, không có chuyện gì là không làm được. Cùng là phụ nữ nhưng cô lại bội phục Kiều Na sát đất.
“Quay lại” Kiều Na ngồi xuống ghế, đầu còn có chút đau, không biết là do say rượu hay vì tác dụng còn lại của thuốc “Bên ngoài đang bàn tán cái gì?”
Thư ký ngây ra một lúc, cô ấy không nghĩ tới cô sẽ hỏi điều này nên ấp úng: “Dường như đang bàn tán… chị không thay quần áo, còn có… tối hôm qua chị đi gặp giám đốc Hoàng… một mình”
Kiều Na lập tức hiểu rõ.
Cô nghĩ cũng không nghĩ ra rằng những người đó đang bàn tán chuyện cô vì hợp đồng tài trợ mà đi ngủ với tên giám đốc Hoàng đó, còn đối với cô ‘bán mình cầu tài’ như vậy mà khinh thường.
Kiều Na không thèm để ý nhếch khóe miệng, vẫy tay cho thư ký rời đi, mà bản thân lại tự lấy một bộ quần áo sạch vào toilet thay ra.
Lúc thay quần áo, cô nhìn dấu vết ái muội trên người, hơi nhíu mày. Cô chợt nhớ tới, mấy ngày nay hình như là thời gian trứng rụng, rất dễ mang thai.
Lúc tan làm, nhất định phải nhớ mua thuốc ngừa thai.
Kiều Na dạo này rất bận rộn. Tháng sau có một buổi triển lãm, cô muốn nhân cơ hội này đưa một số nghệ nhân có tài trong nước ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, ý nghĩ này cũng được Tô Mộc Vũ đồng ý.
Trung Quốc luôn luôn là một đại lục của nghệ nhân, nhưng nếu là người trong nghề đương nhiên hiểu rõ Trung Quốc chỉ phát triển một cách từ từ, còn kém xa các nước khác như Ý và Nhật Bản.
Một nhóm nghệ nhân trong nước được đào tạo chuyên sâu có thể sẽ tạo nên một làng sóng mới trong giới làng nghệ nhân Trung Quốc, đồng thời danh tiếng công ty cũng có thể được nâng lên một tầm cao mới. Tuy nhiên nếu không thành công, công ty cũng có thể sẽ thất bại thảm hại, cô phải vạn phần cẩn thận.
“Thư ký của công ty Khải Việt gọi điện thoại đến, hỏi chị ngày mai có thể bớt thời giờ gặp mặt bàn chuyện hợp tác hay không”
Thư ký đến thông báo công việc trong ngày, Kiều Na xoa nhẹ huyệt thái dương, nói: “Được rồi, chuyện này không thể qua loa được. Sáng mai trước giờ nghỉ trưa tôi sẽ đến tìm giám đốc Khải”
Kiều Na một khi tiến vào trạng thái làm việc, hoàn toàn là một người rất tập trung, rất nhanh đã ném chuyện Tђยốς tгáภђ tђคเ ra sau đầu.
Mà hôm nay, văn phòng của Phương Thiệu Hoa đều tràn ngập sát khí.
Người của văn phòng thủ quỹ cầm giấy tờ đến muốn lấy chữ ký của Phương Thiệu Hoa, lại bị thư ký ngăn lại. Cô ấy chỉ chỉ hướng Phương Thiệu Hoa, nói: “Hôm nay tâm tình hình như không tốt, hay là ngày mai anh hãy đến đi”
“Vào đi!” Nhưng thanh âm lạnh lùng của Phương Thiệu Hoa đã vang lên. Nhân viên thủ quỹ rụt đầu đi vào, quả thật sắp sùi bọt mép đi ra.
Hôm nay boss lớn không vui, quả thật là cực kỳ không vui. Vốn dự trù bị cắt giảm một phần tư không nói, vì kim ngạch thu chi tháng này đều bắt toàn thể trưởng phòng cùng phó phòng tăng ca.
Hắn ta đã dự cảm rằng, chỉ cần hắn bước vào căn phòng đó, nhất định sẽ bị loạn đao chém ૮ɦếƭ…
Hai ngày liên tiếp Phương Thiệu Hoa tìm khắp ‘hang cùn ngõ hẹp’ để bới móc sai phạm, thậm chí là những lỗi nhỏ nhặt nhất. Cả công ty, nơi nơi đều là oán khí. Lúc hắn đi ra khỏi công ty, sau lưng đều là ánh mắt dao găm vô hình như muốn chém ૮ɦếƭ hắn.
Khi hắn vừa quay đầu lại, những ánh mắt dao găm đó liền thu lại sự ai oán mà chuyên tâm làm việc.
Phương Thiệu Hoa kéo kéo cà vạt, nhảy vào trong xe. Hắn cũng không biết mình bị làm sao nữa, hai ngày nay chán nản đến phát sợ.
Chẳng lẽ là bởi vì Kiều Na? Phương Thiệu Hoa cười lạnh: Làm sao có thể?!
Di động vang lên, là Khải Sâm, một người bạn của hắn.
Khải Sâm cười nói: “Phương thiếu, tôi có một mối làm ăn về nghệ thuật gốm sứ, cậu có hứng thú không?”
Đôi mắt Phương Thiệu Hoa hơi động một chút, nếu như hắn nghĩ không sai thì… Ánh mắt hắn bỗng nhiên xẹt qua một tia hứng thú, đáp ứng: “Ừ, tôi sẽ đến”
Một chiếc Hummer khí phách phát ra thanh âm động cơ dũng mãnh, chạy nhanh ra khỏi bãi đỗ xe.
Lúc Phương Thiệu Hoa chạy đến khách sạn, Kiều Na cùng Khải Sâm đã hoàn tất hết thủ tục hợp tác và cùng đi ra ngoài.
Kiều Na mỉm cười, nói: “Cám ơn giám đốc Khải, lần hợp tác này tôi tin rằng sẽ rất thành công”
Khải Sâm nhìn Kiều Na một cách tán thưởng, vươn tay nói: “Tổng thanh tra Kiều, không nghĩ tới cô chẳng những rất xinh đẹp mà còn là người quyết đoán hiếm thấy như vậy. Tôi rất mong đợi sự hợp tác lâu dài giữa chúng ta”
Kiều Na cũng vươn tay bắt tay với hắn “Tôi cũng rất chờ mong có thể tiếp tục hợp tác cùng với người nhìn xa trông rộng như giám đốc Khải đây”
Phương Thiệu Hoa vừa đến liền nhìn thấy bộ dạng thân mật cười cười nói nói bắt tay nhau của Kiều Na và Khải Sâm. Hắn không hiểu vì sao lại có chút giận dỗi như vậy.
Người phụ nữ này thật đúng là làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa. Ba mươi sáu tiếng trước mới cùng hắn lăn lộn trên một chiếc giường, bây giờ lại nhanh chóng quyến rũ một người đàn ông khác như vậy.
Khải Sâm thấy hắn tới, lập tức giới thiệu: “Đây là tổng giám đốc Phương, là người quen của tôi. Tổng thanh tra Kiều, nếu có sự giúp đỡ của tổng giám đốc Phương đây, công ty của cô có thể phát triển là chuyện bình thường”
Kiều Na không nghĩ tới Phương Thiệu Hoa lại đến đây, cô cũng hơi ngạc nhiên một chút nhưng liền chấn chỉnh biểu cảm của mình. Cô vươn tay ra, nói: “Tổng giám đốc Phương, lần đầu gặp mặt, mong anh chiếu cố”
Phương Thiệu Hoa nghe thấy, cô quả thật là kẻ biết tính toán. Hắn nhíu mi, hỏi: “Lần đầu gặp mặt?”
Khải Sâm kinh ngạc, nói: “Sao thế? Chẳng lẽ hai người đã biết nhau rồi sao?”
Kiều Na tiếp chuyện rất nhanh: “Cũng có duyên vài lần nhưng nói chung là không quen”
Sắc mặt Phương Thiệu Hoa quả thật có thể dùng từ “âm trầm” để diễn tả. Không quen? Lăn lộn trên giường với nhau một lần có tính là không quen không?
Khải Sâm lại không biết nội tình bên trong, chỉ mở miệng vui đùa: “Phương thiếu, cô Kiều đây rất xinh đẹp nhé, lại còn biết cách làm việc nữa. Hôm nay tôi muốn giới thiệu cho anh, nói không chừng còn có thể trở thành một mối lương duyên đó”
Kiều Na khẽ cau mày.
Phương Thiệu Hoa đem động tác nhỏ này của cô thu vào mắt, cười lạnh trong lòng: Sao? Bất mãn như vậy rồi à? Chẳng lẽ Phương Thiệu Hoa hắn không xứng để trở thành người quen biết của Kiều Na cô sao?
Phương Thiệu Hoa hừ lạnh một tiếng, cười như không cười, nói: “Khải Sâm, chú đang đùa à? Chẳng lẽ chú không biết tổng thanh tra Kiều đây đã duyệt qua vô số người rồi, kinh nghiệm rất phong phú. Chú nghĩ rằng tôi sẽ có hứng thú với cô ta sao?”
Xét Nghiệm
Hắn có thể nhớ rõ những phản ứng của Kiều Na đêm đó, cô từ lâu đã không phải là một cô gái chưa nếm mùi đời. Không hiểu sao khi nghĩ điểm đấy, hắn liền canh cánh trong lòng.
Những lời này thật sự quá khó nghe, hơn nữa còn có hai nhân viên của công ty ở đây. Đây quả thật là một cái tát vào mặt Kiều Na, khiến cô mất hết mặt mũi.
Khải Sâm ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm Phương Thiệu Hoa nhưng vốn không nhận ra hắn đang nói thật hay đùa. Nếu là nói đùa, vậy thì cũng đùa quá lố tay rồi.
Thư ký của Kiều Na lập tức nổi giận: “Anh!!!”
Kiều Na vỗ nhẹ lên vai cô ấy, ý bảo hãy lui ra phía sau. Cô cũng không tức giận, không xấu hổ, chỉ đứng thẳng lưng, khóe miệng vẫn duy trì nụ cười mỉm.
Khải Sâm thấy thế, lập tức hoà giải: “Được rồi, được rồi, nói giỡn cũng đã nói rồi, bây giờ đã trễ, chúng ta cũng phải chia tay nhau, khi khác lại hẹn nhau ăn cơm”
Kiều Na nở nụ cười gật đầu, lễ phép chào hỏi: “Được, rất mong được gặp lại giám đốc Khải”
Trước đó vài giây đã bị người khác nhục mạ, nhưng vẫn có thể chịu được, còn duy trì nụ cười mỉm như thế. Chỉ riêng phong thái này cũng đã khiến cho người ta cảm thấy người phụ nữ này không đơn giản, lại càng khiến cho người ta có vài phần khâm phục.
Sau đó, Kiều Na dẫn đầu cùng thư ký đi ra ngoài, ánh mắt chưa từng lướt qua Phương Thiệu Hoa một lần, rõ ràng là hoàn toàn xem thường hắn.
Vừa ra khỏi khách sạn, thư ký đã nhịn không được nói: “Tổng thanh tra, tên giám đốc Phương vừa rồi thật quá đáng”
Kiều Na mang kính râm vào, nói: “Cô cũng thấy giám đốc Khải đang ở đây đó thôi. Nếu tranh cãi gay gắt thì chúng ta sẽ chỉ càng tạo ra ấn tượng xấu thì bất lợi cũng chỉ thuộc về chúng ta, đây là thứ nhất. Thứ hai, trên thương trường cần phải tránh gây thù chuốc oán. Tuy rằng công ty của chúng ta có khác ngành nghề với tập đoàn Phương Viên, nhưng trời tính có nhiều chuyện khó lường trước được. Quan trọng nhất chính là phải tự mình trải đường rút quân. Thứ ba, có nhiều lời cũng chỉ là vô nghĩa, nghe một chút rồi ném ra phía sau. Cần gì chấp nhất những lời vô nghĩa đó của một kẻ bỏ đi chứ?”
Nghe thấy ba chữ “kẻ bỏ đi”, thư ký phù một tiếng nhịn không được mà bật cười, khó chịu trong lòng cũng vơi đi ít nhiều.
Kiều Na mở cửa xe, vừa định lên xe thì một bàn tay bỗng nhiên bắt lấy cánh tay cô từ phía sau.
Kiều Na khẽ cau mày, quay đầu liền nhìn thấy gương mặt đang tức giận của Phương Thiệu Hoa.
Hơi nhíu mi, Kiều Na nhếch môi, nói: “Phương thiếu, còn có chuyện gì sao?”
Phương Thiệu Hoa nhìn chằm chằm cô, ánh mắt hắn trừng cô một cách thô lỗ. Lúc đuổi đến, hắn nghe rõ mồn một những lời Kiều Na đã nói. ૮ɦếƭ tiệt! Còn chưa từng có người nào dám nói hắn như vậy. Kẻ bỏ đi? Được, rất tốt!
Phương Thiệu Hoa hừ lạnh một tiếng, ép sát đến trước mặt cô, ngữ điệu mang theo trào phúng: “Sao? Bị tôi nói đến thẹn quá hoá giận à? Đừng quên, cô đã không còn là gái trinh nữa, cô chẳng thể nào che giấu chuyện này quá lâu đâu. Một người như cô sớm nên để cho toàn thế giới biết đến. Cả ngày đi câu dẫn đàn ông, thật không biết liêm sỉ!”
Kiều Na cười rộ lên, cười đến sáng rực cả gương mặt.
Cô càng cười, hai hàng chân mày của Phương Thiệu Hoa càng nhíu chặt. Hắn nghiến chặt răng, gằn từng chữ: “Cô cười cái gì?”
Cảm thấy cười đủ, Kiều Na mở túi xách, rút ra một tờ chi phiếu rồi viết mười vạn đồng lên đó, dùng sức đính lên trán Phương Thiệu Hoa “Anh chê tôi không còn trinh, tôi còn chưa chê quả dưa chuột màu đen đó của anh là may rồi. Đây là mười vạn, Phương thiếu, ba ngày sau nhớ mang giấy xét nghiệm sức khỏe đến cho tôi. Bởi vì… tôi rất sợ bẩn!”
Sắc mặt Phương Thiệu Hoa xanh mét.
Kiều Na không thèm nhìn hắn, vòng eo linh hoạt trượt qua một bên thoát khỏi sự giam cầm của hắn. Sau đó, cô lên xe, thư ký lập tức lái đi.
Chiếc xe màu đó bình thản rời khỏi bãi đỗ xe, Kiều Na vung tay ra cửa sổ, nói: “Đúng rồi, giấy báo xét nghiệm cứ gửi qua bưu điện là được rồi. Dạo này tôi rất bận rộn, không rảnh gặp những người lông gà vỏ tỏi”
Lời còn chưa dứt, xe đã mất dạng.
Phương Thiệu Hoa đứng một mình trong bãi đỗ xe, nhìn tờ chi phiếu trong tay, từ con số 1 đầu tiên đến con số 0 cuối cùng, sắc mặt càng ngày càng đen, càng ngày càng trầm, chẳng khác gì Bao Thanh Thiên.
Đây là cái gì? Là công lao ¢нơι gáι đêm đó của hắn sao? Còn có… con mẹ nó cái gì mà giấy xét nghiệm!
Hắn nắm tờ chi phiếu trong tay, dùng sức vò thành một cục ném trên mặt đất, sau đó giơ chân đạp lên chiếc Hummer của mình khiến cho còi báo hiệu hú lên vài tiếng.
Người phụ nữ ૮ɦếƭ tiệt! Hắn muốn Gi*t cô ta!
Ngồi ở trong xe, Kiều Na nhếch môi, dung nhan xinh đẹp nở rộ mãnh liệt như hoa anh túc.
Vừa rồi hắn làm trò trước mặt Khải Sâm, cô không muốn lên cơn, nhưng cũng không có nghĩa Kiều Na này dễ bị khinh thường. Nếu nghĩ cô như vậy, chính là mười phần sai hoàn toàn!
Cô cho tới bây giờ cũng không phải là người dễ đối phó.
Điện thoại vang lên, Kiều Na xem, là Chu Hiểu Đồng gọi đến.
Chu Hiểu Đồng hỏi cô, cuối tuần này đi dã ngoại cắm trại được không, cả nhà Tô Mộc Vũ cũng sẽ đi.
Kiều Na từ chối không chút suy nghĩ. Giỡn à? Cô đi làm gì? Nhìn hai gia đình đó ân âи áι ái sao? Cô mới thèm đi để thấy thêm khó chịu, chẳng thà bỏ thời gian đi bar hay shopping, may mắn còn có thể vớt được một anh chàng dễ nhìn một chút.
Huống chi, Chu Hiểu Đồng cùng Tô Mộc Vũ đã bắt đầu nói bóng nói gió với cô rằng phải tìm một người, phải tìm một cuộc sống ổn định, kết hôn, kết hôn cái gì…
Cái loại tình yêu hôn nhân này cô cũng không tin, chẳng phải là có biết bao người đàn ông đến với cô với những mục đích của họ sao? Xã hội này, cô hiểu rõ nó hơn so với bất cứ kẻ nào.
Kiều Na nhìn lịch, khoảng cách cô chính thức bước vào tuổi thứ ba mươi còn hai tháng lẻ năm ngày. Tranh thủ hai tháng lẻ năm ngày này, cô phải tiêu xài lãng phí một chút. Qua ba mươi tuổi, tùy tiện tìm một người đàn ông, sinh một đứa bé. Đời này, cô không còn muốn dây dưa với người đàn ông nào nữa.
Kiều Na nhếch khóe miệng, giẫm chân ga chạy như bay.
Cả tháng nay, đừng nói quán bar, ngay cả nhà cô cũng không về nhiều. Thủ tục của cuộc triển lãm nghệ thuật lần này đều do tự cô quyết định. Hiệu quả của cuộc tuyên truyền lần trước có chút bất ngờ, không chỉ có truyền thông trong giới nghệ thuật mà còn cả truyền thông trong cả giới giải trí đều rất có hứng thú với những đối tác trong cuộc triển lãm lần này. Toàn bộ công ty đều mong chờ sự thành công lần này, còn có vài công ty tư nhân đã chủ động chìa cành ô-liu, tỏ vẻ muốn góp tên vào triển lãm.
Thư ký có chút kích động gõ cửa, nói: “Tổng thanh tra, mấy công ty tư nhân đó đều tỏ vẻ muốn góp vốn, mỗi công ty ra giá ít nhất là một ngàn năm trăm vạn. Chị xem…”
Kiều Na nhận lấy bản kê khai, nhìn con số hai ngàn năm trăm vạn nằm sau hai chữ Phương Viên, cô hơi híp mắt. Đây là công ty của Phương Thiệu Hoa.
Tên đàn ông kia, rốt cuộc muốn làm cái gì? Hai ngàn năm trăm vạn cũng không phải là con số nhỏ. Tuy rằng danh tiếng của những tác phẩm nghệ thuật khá lớn trên thị trường nhưng lợi nhuận của nó cũng không phải là quá cao, nếu đầu tư hiển nhiên có chút mạo hiểm. Chẳng lẽ, hắn vẫn còn để bụng chuyện kia sao?
Đối với người đàn ông kia, cô thật sự có chút không hiểu.
Kiều Na ngẫm nghĩ năm phút, sau đó đưa ra quyết định: “Phương diện tài chính tuy rằng chẳng phải dư dả nhưng cũng đủ dùng. Cho nên lần này chúng ta không dựa vào bất cứ kẻ nào. Quả táo lớn này, công ty chúng ta độc chiếm là được rồi!”
Mà bên kia.
Thư ký gõ cửa phòng làm việc của Phương Thiệu Hoa, báo cáo: “Tổng giám đốc Phương, đối phương nói không cần tài trợ nữa, đồng thời cũng cám ơn ý tốt của công ty chúng ta”
Trong mắt Phương Thiệu Hoa xẹt qua tia sáng lạnh. Hai ngàn năm trăm vạn lại không thể khiến cho cô mắc câu, người phụ nữ này lại một lần nữa vượt ra khỏi dự liệu của hắn.
Thư ký có chút ấp úng nói: “Ngoài ra…”
Phương Thiệu Hoa không kiên nhẫn: “Có gì thì cứ nói đi”
Thư ký lau mồ hôi, đáp: “Tổng thanh tra Kiều kia… bảo tôi thúc giục anh… khi nào thì đưa… xét nghiệm sức khỏe”
Trong phút chốc, sấm sát vang dội, sát khí cuồn cuộn cả văn phòng. Thư ký sợ tới mức ôm đầu, bật người trốn chạy.
Boss lớn phát điên, bạo lực tăng gấp mười lần!!!
Phương Thiệu Hoa đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống phía dưới. Khoảng cách tầm một trăm thước khiến những chiếc xe bên dưới chỉ nhỏ như một đàn kiến.
Trên tấm kính thủy tinh là gương mặt thâm trầm của hắn, cùng với độ cong trên khóe miệng: Kiều Na, không bắt được cô, tôi sẽ không mang họ Phương!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc