Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm - Chương 103

Tác giả: Lại Sơ Cuồng

Đền Anh Cho Tôi Đi!
Kiều Na là một cô gái cái xinh xắn. Từ năm mười tám tuổi, cô đã có vô số mối tình từ lớn đến nhỏ. Cho tới bây giờ đã gần ba mươi nhưng vẫn chưa có một chút tin tức gì về chung thân.
Nếu như nói phụ nữ qua tuổi thứ hai mươi sáu là bắt đầu xuống dốc, vậy thì ba mươi chính là một “thặng nữ” (1). Thêm một chút nữa chính là “Đấu chiến thắng Phật” (2).
(1) “Thặng nữ”: Gái ế già.
(2) “Đấu Chiến Thắng Phật”: Một danh hiệu sau khi thỉnh kinh xong của Tề Thiên Đại Thánh, có nghĩa là thành chánh quả, được người thờ phụng.
Dựa theo lời của cô mà nói, cô muốn chơi đùa hết tất cả đàn ông trong thiên hạ, khiến cho tất cả bọn họ phải khúm núm Dưới v'y cô. Nhưng hiện tại Tô Mộc Vũ và Chu Hiểu Đồng đều đã là hoa có chủ, ngay cả con cái cũng đã có. Cô không phải là không có ao ước như thế, chỉ là ao ước thì có ích gì sao?
Cả ba, Chu Hiểu Đồng có lẽ là người may mắn nhất, lần đầu tiên liền gặp được người đàn ông của đời mình. Tô Mộc Vũ tuy rằng gặp rồi lại tan, lại thêm một cuộc hôn nhân thất bại nhưng ông trời cũng cho chị ấy gặp được một Phong Kính tuyệt vời như thế.
Chỉ có cô, ha ha…
Cô biết mình là một kẻ rất ác độc. Mười tám tuổi năm đó đã rời khỏi nhà, cô cũng không muốn sẽ lại trở về. Cô nghĩ: Cho dù có ૮ɦếƭ, cô cũng muốn ở lại nơi này, bởi vì cô không cam lòng, thật sự không cam lòng!
Cho nên khi cô cùng đường, ngay cả học phí cũng không trả nổi, sau đó bị tên nhà giàu mới nổi kia để ý đến, cô cắn răng bán mình.
Cô đã tự bán mình rồi không phải sao? Có người luôn nghĩ danh dự tôn nghiêm luôn quan trọng, cái gì mà giữ mình trong sạch, cái gì mà đạo đức chí thượng. Tuy nhiên nếu như ngay cả sống sót cũng không làm được thì còn nói những thứ đó để làm gì? Có bao nhiêu người từng trải qua tình cảnh không nhà, không tiền, không thức ăn, ngay cả bới đống rác tìm kiếm, nằm ngủ dưới hiền nhà ngươi ta khi trời mưa chưa? Lại có bao nhiêu người từng trải qua tình cảnh mỗi đêm đều phải trông chừng những kẻ lang thang hay gây rối, khiến cho bản thân cả ngày phải sống trong lo lắng sợ hãi chưa?
Muốn sống, phải trả giá thật nhiều. Đây là khóa học đầu tiên sau khi Kiều Na rời nhà đi. Mà cô cũng không phải là cam tâm tình nguyện hạ thấp bản thân như vậy
Kiều Na đem ly R*ợ*u trong tay đưa lên môi, ngửa đầu dốc vào cuống họng.
Khóe miệng cô nhếch lên một độ cong, miệng ly R*ợ*u đặt bên môi đỏ mọng trông có vẻ quyến rũ dị thường: Kiều Na này, vĩnh viễn vẫn kiêu ngạo như thế, không cần bất kỳ kẻ nào thương hại!
Ánh đèn lờ mờ trong quán bar, Kiều Na ngẩng đầu lên nhìn trần nhà sặc sỡ nhiều màu. Cô cười, không biết sao lại nhớ đến người đàn ông đầu tiên của mình.
Ngẫm lại… cũng là một câu chuyện rất lâu rồi.
Ngày đó, cô thật sự cùng đường. Chỉ còn một tháng đã khai giảng nhưng trên người cô chẳng có một xu. Nếu cứ tiếp tục như vậy, giấc mộng đại học của cô chỉ sợ cũng sẽ bị chặt đứt.
Lúc đi bộ trên đường, cô bị một người ngăn lại. Người nọ nói quán bar của hắn thiếu người, muốn cô đến làm việc, một tiếng được một trăm đồng. Bây giờ, một trăm đồng đối với cô mà nói chỉ là tiền mua một ly R*ợ*u. Thế nhưng năm đó chính là số tiền có thể cứu mạng cô.
Cho nên đi theo hắn, lại không nghĩ rằng bị người chuốc thuốc mê rồi đưa vào một căn phòng tối đen.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, cô cảm thấy có một người nằm đè lên mình, cô lập tức sợ hãi giãy dụa: “Làm gì vậy?… Mau buông ra… Cút ngay…”
Giọng của hắn ta không chút kiên nhẫn, khẽ quát một tiếng: “Câm miệng! Nếu đã bán cho tôi thì cũng đừng giả vờ thanh cao!” Nói xong, hắn lại rút một chiếc cà vạt bịt miệng cô lại.
Kiều Na trợn trừng mắt, căn phòng tối đen không nhìn rõ cái gì, chỉ thấy một đôi mắt lạnh lùng khiến toàn thân cô phát run.
“Ưm…” Lúc thân thể bị phô bày trong bóng đêm, nước mắt cô âm thầm rơi xuống. Cô nhắm chặt mắt, không để cho mình phải phát ra tiếng khóc.
Sau khi trò trừng phạt chấm dứt, người đàn ông kia không chút thương tiếc rút ra khỏi người cô. Hắn hừ lạnh một tiếng, sau đó tự lau sạch thân thể chính mình rồi rời khỏi căn phòng đó trong sự chán ghét.
Khi tỉnh lại, cô lại nhận ra mình bị ném vào toilet như một miếng giẻ rách.
Gã đàn ông dụ dỗ cô làm cho quán bar của hắn lạnh lùng ném ba trăm đồng cho cô như bố thí một tên ăn mày.
Kiều Na cầm một xấp giấy trước mặt, sững sờ. Cô loáng thoáng nghe thấy có tiếng người nói chuyện bên ngoài: “Mối làm ăn hôm nay thật tuyệt vời. Có một ông chủ nào đó đưa cho tôi ba vạn để giúp hắn tìm một ả sạch sẽ. Tôi chỉ tốn ba trăm cho một ả lang thang ven đường. Nhìn xem, tôi không phải là lời một vố lớn sao?”
Kiều Na nghe thấy, nghe thấy tiếng cười điên cuồng của người nọ ở bên ngoài, mà cô chỉ biết nắm chặt xấp giấy trong tay, sau đó hung hăng xé thành từng mảnh nhỏ.
Cô mặc bộ quần áo đã muốn rách nát rời khỏi quán bar. Đứng ở cửa sau quán bar chờ đợi, đợi mãi cho đến ba giờ đêm. Rốt cuộc cô cũng đợi được tên khốn đó. Cô cầm một viên gạch đập cho hắn ta máu chảy.
Kiều Na cười lạnh, lảo đảo xoay người rời đi.
Sau đó, cô gặp một tên nhà giàu mới nổi. Giao dịch với hắn ta, một giọt nước mắt cô cũng không rơi. Nước mắt của cô đã rơi cạn cho đêm hôm đó. Bây giờ, ngoại trừ sự kiêu ngạo, cô chẳng còn sót lại chút gì.
Có đôi khi cô cũng sẽ nhớ tới người đàn ông đã ςướק đi lần đầu tiên của cô trong bóng đêm năm đó. Lúc đầu, cô hận, thật hận thật hận hắn, hận không thể *** hắn. Thế nhưng sau đó cô lại chậm rãi suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện.
Xã hội này vốn là một nơi người ăn thịt người. Chuyện năm đó cô không nên trách bất kỳ ai, cũng chỉ có thể trách chính mình… trẻ người non dạ
Kiều Na nhìn lên trần nhà sặc sỡ ánh đèn, cười như điên dại, dáng dấp diêm dúa lẳng lơ như đóa hoa anh túc.
Một người đàn ông say khướt lảo đảo đi đến, khoát cánh tay hắn ta lên vai Kiều Na, cười nói: “Người đẹp, đi một mình không thấy buồn sao? Hay là đêm nay để anh bồi em nhé?”
Miệng hắn ta đầy mùi R*ợ*u, hơi thở phả ra khiến cô phải nhíu chặt đôi mày thanh tú.
Hắn ta nắm lấy tay cô, muốn kéo cô ra ngoài. Kiều Na hơi giật giật khóe miệng, cô híp đôi mắt xinh đẹp: “Được thôi, đêm nay để anh ‘bồi’ tôi đi”
Con ma men kia không nghĩ tới Kiều Na sẽ thẳng thắn đồng ý như vậy. Hắn ta cười không ngừng, bàn tay bẩn thỉumuốn mò lên gương mặt cô.
Kiều Na cười lạnh một tiếng, giơ chân lên định đạp cho hắn ta một cước ở điểm yếu. Bỗng nhiên một bàn tay từ bên cạnh đưa đến đẩy mạnh con ma men kia ra, sau đó một cước đá bay hắn ta.
Tửu quỷ kia bị đạp ngã, miệng quang quác hét lên: “Mẹ chúng mày! Thằng nào dám đạp ông?”
Người đàn ông kia đi tới như một bóng ma, một bàn tay *** túi quần, ánh mắt sắc lạnh nhìn từ trên xuống, nói: “Là tôi, rồi sao?”
Ánh mắt tửu quỷ kia nhoáng lên một cái, không ngờ lại là Phương thiếu. Trong quán R*ợ*u hỗn độn này, kẻ nào mà không biết ba người Phong thiếu, Tiền thiếu cùng Phương thiếu. Chỉ cần đắc tội một trong ba bọn họ, không bao giờ có thể sống yên ổn. Hắn ta kìm nén bực bội chạy khỏi.
Ánh mắt như cười của Phương Thiệu Hoa liếc về phía Kiều Na, khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Cô cứ đói khát như vậy, không có đàn ông là chịu không được sao?”
Kiều Na cũng không giải thích, châm một điếu thuộc. Cô tiến đến, đôi mắt sâu thẳm đến nhìn không rõ, ngón tay cô nhẹ nhàng đặt lên *** của Phương Thiệu Hoa, nói: “Rồi sao? Phương thiếu đá hắn ta đi rồi, thế có dùng chính mình đền cho tôi không?”
Nữ Vương Kiều Na
Phụ nữ ba mươi tuổi đã bắt đầu xuống dốc, vết nhăn bắt đầu hiện lên nơi khóe mắt. Nhưng thời gian lại không những không có lưu lại bất cứ dấu vết gì trên khuông mặt Kiều Na, mà còn giống như một chất xúc tác khiến cô dần trở thành nhụy hoa anh túc làm say đắm lòng người.
Dưới ánh đèn màu da cam, đôi mắt đẹp của Kiều Na chớp chớp, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng *** ***g *** hắn, nắm lấy chiếc cà vạt rồi kéo xuống, để mặt hắn đối mặt mình.
“Sao hả? Phương thiếu đá hắn ta đi rồi, thế có dùng chính mình đền cho tôi không?”
Phương Thiệu Hoa híp mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp như đóa hoa anh túc trước mặt. Hắn không thể phủ nhận, cô gái này rất ưu tú.
Phương Thiệu Hoa hắn đã qua lại với không ít người phụ nữ, nhưng loại người mang theo hấp dẫn một cách giảo hoạt như thế này thật hiếm thấy. Người phụ nữ này quả thật đã hấp dẫn hắn. Hắn thầm cười lạnh trong lòng, muốn chơi với hắn sao? Thật muốn xem cô ta có bao nhiêu thủ đoạn.
Kiều Na nhếch khóe môi, bàn tay vẫn kéo cà vạt của hắn lôi vào sàn nhảy, tay còn lại cầm một ly R*ợ*u. Cô ngẩng chiếc cổ xinh đẹp, hớp một ngụm R*ợ*u vào trong miệng, sau đó trước mặt mọi người trong quán bar kiễng đầu ngón chân chủ động hôn lên môi Phương Thiệu Hoa.
Tất cả mọi người đều phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Trong các quán bar hỗn loạn của thành phố S, không ai là không biết Phương thiếu cùng nữ vương Kiều. Hai người tựa như có ánh sáng trời sinh, mang theo ấm áp. Đàn ông thì mong muốn được qua lại với Kiều nữ vương, phụ nữ thì luôn tham vọng được có một đêm xuân cùng Phương thiếu. Nhưng không ai nghĩ rằng, hai người vốn trái cực này lại có thể hút nhau, trong nháy mắt một ngọn lửa mạnh mẽ bùng lên tứ phía.
Ánh mắt mọi người trong quán bar đều tập trung trên người hai người họ, tiếng thét chói tai hòa tan cùng âm thanh vỗ tay tràn ngập không gian, ngay cả DJ cũng kích động huýt sáo, bàn tay trên bàn dĩa chỉnh thành một bài Rock and Roll sôi động
Đắm chìm trong ánh đèn cùng tầm mắt của mọi người, Kiều Na ôm cổ Phương Thiệu Hoa, Phương Thiệu Hoa thì giữ chặt eo Kiều Na, hai người tựa như đang thi đấu kỹ thuật hôn, dây dưa không ngớt.
R*ợ*u vốn lạnh lẽo lại bị hai người truyền qua truyền lại làm cho ấm lên, chất cồn K**h th**h cho xúc giác tê tê dại dại, K**h th**h đại não con người
Phương Thiệu Hoa thưởng thức nụ hôn triền miên kia, không ngừng thay đổi góc độ, *** lấy đầu lưỡi thơm ngon của cô. R*ợ*u trong miệng đã bị hai người nuốt xuống cuống họng từ lâu, sợi tơ bạc trong suốt không ngừng chảy xuống lại phát ra vẻ gợi cảm.
*** ngày càng nóng, ép hắn như muốn kêu gào khát vọng chỗ nào đó. Phương Thiệu Hoa hắn tuy rằng không thể tự chủ mười phần nhưng là chưa có một người phụ nữ nào có thể khơi mào *** của hắn nhanh như vậy.
Hắn không thể không thừa nhận, người phụ nữ này có khả năng dễ dàng khơi gợi lên *** chinh phục của hắn, khiến cho hắn muốn một ngụm nuốt cô vào bụng.
Hai người, một nụ hôn lại kịch liệt kéo dài đến hơn mười lăm phút. Quán bar vì vậy mà bùng nổ, thậm chí có người còn cỗ vũ cố lên.
Kiều Na cùng Phương Thiệu Hoa đồng thời kết thúc nụ hôn, *** hơi phập phồng tự điều chỉnh nhịp thở của chính mình. Đôi mắt của Phương Thiệu Hoa đã dần sâu sắc, hắn híp đôi mắt nhìn gương mặt hơi ửng hồng của Kiều Na, nói: “Nếu cô đã cố ý quyến rũ tôi, vậy thì xem như cô đã thành công”
Đuôi lông mày của Kiều Na nhếch lên. Quyến rũ? Tên đàn ông này quả thật tự đại như trong lời đồn, hơn nữa lời nói của hắn sắc bén vô cùng, nhưng mà…
Kiều Na không nói gì, cánh tay vẫn quấn lên cổ Phương Thiệu Hoa. Ngay lúc mọi người đều nghĩ nữ vương kiêu ngạo này rốt cuộc cũng gặp được khắc tinh, chuẩn bị thuần phục, thậm chí ngày cả Phương Thiệu Hoa cũng cho rằng như thế. Không nghĩ tới Kiều Na bỗng nhiên đẩy ***g *** của hắn ra, bản thân cô tự đồng thụt lùi về ba bước. Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, eo nhỏ nhắn nhẹ xoay tròn, cô xoay người bình thản đi về phía cửa quán bar, cánh tay giơ lên vẫy vẫy người sau lưng, nói:
“Ngại quá, đàn ông như anh tôi thật thấy chướng mắt”
Nhất thời, thanh âm trong quán bar nháy mắt lụi tắt, đến DJ cũng ngây ngẩn cả người, ngón tay cứng đờ rơi trên phím âm trầm nhất. Cả quán bar, một nửa là tán thưởng Kiều nữ vương không hổ với danh xưng nữ vương, ngay cả Phương thiếu cũng dám đùa giỡn, quả thật xinh đẹp đến ngây người.
Một nửa khác thì thật cẩn thận nhìn về phía Phương thiếu, sợ hắn thẹn quá hóa trận lôi đình.
Chỉ nhìn thấy khuôn mặt vốn dĩ anh tuấn lại trầm đến đáng sợ, trên mặt đã tràn ngập sát khí.
Hắn híp mắt mang theo đầy sát khí nhìn Kiều Na đang thoải mái đi ra khỏi quán bar, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên một độ cong như loài thú đi săn bỗng nhiên nhìn thấy con mồi. Sau đó hắn rút cà vạt trên cổ mình ném mạnh xuống đất.
Người phụ nữ ૮ɦếƭ tiệt! Khiêu khích lửa nóng trên người hắn rồi lại nghĩ sẽ chạy thoát sao? Nằm mơ!
Phương Thiệu Hoa cười lạnh, lập tức nhấc chân bước đi, điện thoại trong tay hắn kết nối với một dãy số điện thoại.
__________________
Kiều Na nhíu chặt chân mày đi ra quán bar. Đêm nay cô uống khá nhiều R*ợ*u, loáng choáng say. Nếu không vừa rồi cô cũng sẽ không kích động làm ra chuyện như vậy.
Đối với người đàn ông tên gọi Phương Thiệu Hoa này, cô theo bản năng có chút bài xích, giống như hắn là khắc tinh của cô vậy.
Người đàn ông này ngoại trừ trưng bản mặt lạnh lùng cùng với thủ đoạn đối phó ra, dường như cũng chẳng còn chỗ nào đáng khen. Chưa kể giọng điệu sắc bén cùng với tính tình xem khinh phụ nữ, toàn là những thứ cô ghét nhất.
Nhưng mà quên đi, làm thì cũng đã làm rồi, khiến cho hắn mất mặt thì có làm sao, tước hết dáng vẻ bệ vệ hung hăng của hắn cũng tốt. Kiều Na cô, đã làm thì sẽ không bao giờ hối hận.
Kiều Na mở cánh cửa chiếc xe màu đỏ của mình ra, nhảy vào ghế lái, giẫm mạnh chân ga. Chiếc xe màu đỏ lộng lẫy hòa vào bóng đêm giống như vẻ đẹp của chủ nhân nó.
Công ty này là do cô cùng Tô Mộc Vũ thành lập, mấy năm trước cũng chỉ là một văn phòng nhỏ. Trong vài năm ngắn ngủn, dựa vào thủ đoạn tuyệt hảo của Kiều Na trên thương trường, quy mô mở rộng thành một công ty nghệ thuật gốm sứ chính quy có hơn mười nghệ nhân nổi tiếng, lại có Tô Mộc Vũ lãnh đạo, thế đứng tương đương như một ngọn lửa nóng.
Kiều Na làm tổng thanh tra của công ty, quản lý hết toàn bộ thủ tục lớn nhỏ. Khi cô vào, thư ký liền vội vàng đến báo cáo: “Tổng thanh tra, đây là sơ đồ báo cáo của quý trước, đã được kiểm tra đối chiếu ba lần, xin chị xem qua rồi ký tên bên dưới”
Kiều Na gật gật đầu, lật xem giấy tờ. Nhìn thấy thư ký còn chưa đi liền hỏi: “Còn việc gì sao?”
Thư ký nói: “Là việc tài trợ. Công ty của chúng ta sẽ tổ chức triển lãm tác phẩm vào tháng sau, nhà tài trợ lúc trước mới gọi điện thoại bảo sẽ rút tài trợ đợt này, chị xem…”
Kiều Na khẽ cau mày. Việc hủy bỏ tài trợ cũng không phải đơn giản, hơn nữa cũng sẽ ảnh hưởng đến danh dự thương nhân của mình. Loại chuyện này người bình thường không có chuyện vướng mắc nhất định sẽ không làm, trừ phi… người nọ có kiểu cách, muốn đặt chủ ý lên vị trí khác.
Ngẫm lại, đúng rồi, người tài trợ này họ Hoàng, nhân phẩm của ông ta cũng không tốt lắm, hơn nữa rất háo sắc.
Kiều Na lập tức mím môi, mắt vẫn nhìn giấy tờ trong tay, nói: “Cô cứ làm việc của mình đi, chuyện này… tôi sẽ tự xử lý”
Thư ký lập tức phát run. Mỗi khi tổng thanh tra lộ ra biểu cảm như vậy, kết quả chính là… Thư ký không dám tiếp tục kéo dài, vội ôm giấy tờ đi làm tiếp công việc của mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc