Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm - Chương 03

Tác giả: Lại Sơ Cuồng

Tôi Sẽ Làm Chuyện Đó, Cô Có Tin Không!
Tô Vũ Mộc như ૮ɦếƭ lặng đi, ngơ ngác ngồi trong một chiếc xe xa lạ, không khóc không cười gương mặt không chút cảm xúc, như một 乃úp bê vải không sinh mệnh.
“Cô gái, tại sao không khóc ? “ Phong Kính hai chân vắt lên nhau, trầm giọng hỏi.
“ Anh muốn tôi khóc đến vậy sao ? “ Tô Vũ Mộc dùng con ngươi đã đỏ hồng nhìn lại, nén lại thanh âm khàn khàn , hai tay nắm chặt rõ ràng đang trong lòng đang rất khó chịu.
Thấy bả vai cô run rẩy, mắt người đàn ông lại sâu thêm một chút, đôi môi mỏng giật giật không nói gì.
“ Thế nào, muốn chế nạo tôi sao ? “
Một giọt chất lỏng trong suốt từ trên không rơi xuống, rơi trên đầu gối của cô, thấm vào chiếc váy trắng dài của cô.
Trên tòa án đã bị áp lực, cuối cùng đã tìm được nơi tuôn ra , Tô Mộc Vũ nắm chặt hai tay bất chấp tất cả khóc thét lên: “ Tôi bị bỏ rơi rồi!Tôi quả thực đã bị chồng ruồng bỏ rồi! Tôi thật vô dụng, bị người khi dễ, lại đến chế nhạo tôi, xem thường tôi ….Anh, vì sao không nói, vì sao không nói lời nào….. anh nói đi…. “.
Nước mắt trút xuống như nước sông vỡ bờ từng giọt từng giọt rơi xuống giống như một cơn mưa to. Mỏi mệt, cô chống đỡ không được liền dựa vào nơi duy nhất có thể dựa.
Nhìn người con gái bên cạnh mang theo trầm mặc, điên cuồng thét lên nhưng cuối cùng cũng chỉ là một người con gái yếu ớt như vậy, ánh mắt lạnh lùng cũng lộ ra một tia không đành lòng, cánh tay nâng lên để yên giữa không trung, để yên cho cô khóc trên bả vai mình mà không có đẩy ra.
“ Được lắm, khóc có gì tôt?Thứ tốt như vậy, chẳng lẽ cô còn luyến tiếc ? Mắt cô bị mù rồi hay sao ?” Phong thiếu kiên nhẫn nói.
Tô Mộc Vũ đột nhiên nổi khùng mở miệng cắn mạnh lên vai của gã đàn ông xấu xa này, cắn rất mạnh như là muốn lưu lại một dấu răng thật sâu.
“ Cô là chó à? Cô gái, buông ra! Người vứt bỏ cô không phải là tôi”. Nói xong lại nhìn thấy cô nằm trên người mình khóc om sòm cơ hồ không nói gì. Hắn chưa từng gặp người con gái nào khóc om sòm như vậy, quả thực là không hiểu gì hết. Nhìn lại mình thì nửa người của hắn giờ là nước mắt nước mũi có lẽ có cả nước miếng.
Hắn bực bội dùng đầu ngón tay để trên trán Tô Mộc Vũ mà đẩy ra
Tô Mộc Vũ gạt đầu ngón tay kia ra khóc lóc nói: “ Anh cho rằng anh là người tốt ? Anh có biết hay không, vốn là tôi có thể thắng, tối ngày hôm đó, anh……đáng hận, buổi tối ngày hôm đó…….”.
Nhớ tới những bức ảnh bay đầy trên mặt đất, nhớ tới vẻ mặt chế nhạo của mọi người lúc trên tòa án, nàng sẽ không khống chế được nàng sẽ nổi điên!
Đôi lỗng mày của Phong Kính nhăn lại, nhìn thấy Tô Mộc Vũ càng ngày càng không thể khống chế được tâm tình của mình, hắn tối sầm mặt lại lạnh lùng cảnh cáo : “ Khóc đủ rồi, còn khóc nữa tin hay không tôi sẽ làm chuyện đó ngay ở đây“.
Người con gái này quả thật làm hắn đau đầu, đã lâu rồi hắn chưa ᴆụng vào người nào khó trị như vậy.
“ Anh!” Tô Mộc Vũ nghe những lời nói này của hắn liền lập tức ngừng khóc, sư tức giận tràn ngập trong mắt cô.
Hắn vô cùng hốt hoảng khi thấy khuôn mặt đầy nước mắt của cô. hai mươi bốn tuổi vốn không được tính làthanh niên trên khuôn mặt đầy nước mắt, hai mắt khóc sưng lên nhưng 2 ánh mắt hồng hồng như con thỏ kia biểu hiện vẻ yếu ớt đáng thương.
Phong Kính mím môi lại, trong con ngươi lạnh băng có thêm mấy phần u ám, hắn gõ vào lưng ghế của người lái xe.
“ Phong thiếu!” Người lái xe xin chỉ thị của hắn.
“ Quay lại! “
Tiếng thắng xe vang lên, tay lái xoay mạnh, chiếc xe lập tức xoay vòng một trăm tám mươi độ hướng về phía ngược lại tăng tốc độ.
Thân thể Tô Mộc Vũ bị nghiêng sang một bên lập tức chụp lấy cửa xe kinh ngạc nhìn động tác của hắn, nói : “ Anh muốn làm gì “.
“Quay về tòa án,kháng án một lần nữa”Hắn quả quyết nói. Gương mặt lạnh lùng trầm ổn giống như một ngọn núi băng lên tiếng.
Tô Mộc Vũ lại chẳng có một chút cảm kích, mắt mở to nhìn hắn, tay cố đập vào cửa kính đã đóng: “Tôi không đi, dừng xe ,dừng xe”.
Cảm thấy cô đang muốn mở cửa xe lao ra ngoài, hắn lập tức giữ chặt tay cô để ngăn cản cái hành động nguy hiểm điên rồ này, hắn gầm lên: “Cô muốn làm gì”. Cô có biết hành động này rất nguy hiểm hay không?”
Tô Mộc Vũ vùng thoát khỏi cánh tay của hắn mà khăng nói: “Dừng xe!”, Ý tứ tiếp theo chính là nếu không dừng xe thì cô sẽ nhảy xuống
Phong Kính đành kêu tài xế dừng lại, xe đang tắp vào đường, riêng Tô Mộc Vũ đã ràn rụa nước mắt nhưng vẫn quật cường đẩy cửa xe rồi đi ra ngoài.
Đóng cửa thật mạnh, Tô Mộc Vũ nhìn thẳng vào hắn mà quát lớn: “Tôi không cần Anh cười nhạo, lại càng không muốn anh thương hại tôi”.
Ở khúc cua trên đường quốc lộ, cơ thể gầy gò của cô bước từng bước tập tễnh trước gió, váy trắng dài cuốn theo chiều gió bay lên như đang múa lượn quanh cơ thể cô.
Phong Kính ngồi ở trong xe, tay châm một điếu thuốc kéo một hơi rồi thở ra nhè nhẹ làm cho cửa kính thủy tinh trong xe xuất hiện một làn khói tựa như sương trắng lượn lờ hững hờ trong không gian. Mà ánh mắt lạnh lẽo cứ nhìn theo dáng cô, một lần nữa đánh giá kĩ người con gái mình mới gặp qua hai lần.
Cha Mẹ Lòng Dạ Ác Độc
Tô Mộc Vũ hoảng hốt đi trên đường, trên người không có một phân tiền, lại đã đi bộ hết một đoạn đường khá dài. Lúc dừng chân mới nhận ra, lòng bàn chân đã sớm tê dại không có cảm giác. Ngẩng đầu nhìn thấy mình đang đứng trước cửa nhà Cha Mẹ.
Tựa như một bản năng, giống như một đứa trẻ bị oan ức ở bên ngoài, vội vàng muốn trở lại trong vay tay cha mẹ kể lể, ao ước được một an ủi.
Tô Mộc Vũ do dự một lúc lâu, rùi cũng nhấc đôi chân tê dại và gõ cửa.
\'\' Đến đây, ai vâỵ\'\'? Bên trong cánh cửa vang lên giọng nói của mẹ.
Nháy mắt, cánh cửa đã mở ra. Khúc Quế Âm nhìn thấy con gái với bộ dạng nhếch nhác đứng trước cửa, chẳng những không nửa điểm vui vẻ mà ngược lại sắc mặt nhanh chóng biến đổi. \'\'Cô còn mặt mũi trở về sao\'\'?
Tô Mộc Vũ như bị môt xô nước lạnh dội từ trên xuống dưới, bộ mặt liền trở nên giận dữ, không nói hai lời liền quát:
\'\'Tao đã nói trong điện thoại, nếu mày tham gia phiên tòa này thì cũng đừng bước chân về căn nhà này nữa, tao coi như không có đứa con gái này. Bây giờ còn về đây làm gì nữa?
\'\'Các người thật là cha mẹ của con sao? Các người có biết con bị oan ức như thế nào hay không?? Là Mộc Tình và Tần Thị Hằng tố con tằng tịu..." Tâm Tô Mộc Vũ giống như bị ném vào khối băng, quả thực khó mà tin dây là cha mẹ của mình.
Người khác xúc phạm cô, cô có lẽ sẽ cố gắng bỏ qua. Nhưng đây là cha mẹ của cô, tại sao lại có thể bỏ mặc sự sống còn của con gái mình chứ?
Khúc Quế Âm trong nháy mắt tát cô một cái rồi nói: "Mày nha đầu ૮ɦếƭ tiệt! Mày còn dám vu tội cho e gái mày, bọn tao là cha mẹ của mày cũng là cha mẹ của Mộc Tình đó"!
\'\'Mày từ nhỏ tính tình cổ quái, một chút cũng không bằng Mộc Tình nhu thuận nghe lời. Không nghĩ tới bây giờ mày còn dám làm ra chuyện như vậy, hiện tại đã mất hết mặt mũi mà còn dám quay về. Mộc Tình có nói với tao rằng do mày không nghe chồng, chạy ra ngoài tìm trai làm loạn, quả thực là bại hoại gia phong".
Tô Hào hổn hển vung gậy đánh tới: "Thứ con gái ૮ɦếƭ tiệt kia ở lại chỉ tổ khiến cho Tô gia xấu mặt. Mày cút cho tao, cút ngay lập tức cho tao".
Cây gậy cứ một nhát một hung hăng đánh vào đôi chân bé nhỏ của Tô Mộc Vũ, từng nhát lại từng nhát, đồng thời đem trái tim với một chút hi vọng tình thương của cha của mẹ trong cô..đánh nát.
Tô Hào bỏ lại cây gậy gầm lên giận dữ: "Từ nay về sau mày không còn là người nhà họ Tô nữa, đừng hòng bước vào cửa nhà này dù chỉ là nửa bước. Chúng tao coi như chưa từng sinh ra đứa con gái như mày.
Cánh cửa hung hăng \'\'Phanh" một tiếng đóng sập trước mắt cô, dường như ngăn cách giữa cô với thế giới này.
Nhìn thấy cánh cửa khóa chặt, nước mặt không tiếng động rớt xuống ướt đẫm hai má cô.
Cô không nên ôm bất cứ hy vọng nào, từ đầu đến cuối họ chỉ yêu thương duy nhất Tô Mộc Tình mà thôi.
Dựa vào cái tên cũng có thể thấy được.
Bọn họ xem cô như cơn mưa nhanh đến nhanh đi, cho em gái cái tên kia...tình.
Đúng vậy, cô đã sớm nên tỉnh ngộ lại.
Cha..Mẹ..Các người vì sao lại nhẫn tâm như vậy?..Rõ ràng con cũng là con gái của hai người cơ mà...
Một giọt...một giọt...lại một giọt nước mắt, giống như những giọt máu trong lòng, tí tách rơi xuống.
Một lát sau, cửa lại mở ra, Tô Mộc Tình chậm rãi đi tới.
Cô ta cười, sự đắc ý biểu lộ trên khuôn mặt xinh đẹp: "Chị làm sao chị lại biến mình thảm hại như vây? "Chị xem, em đã sớm khuyên nhủ chị rồi, nếu chị nghe lời em làm sao xuất hiện tình trạng này\'\'?
Con 乃úp bê giả tạo cuối cùng cũng lộ ra bản chất ác ma bên trong.
Khuyên chị một câu cuối cùng, mau đi nhanh đi, nơi này không còn là nơi cho chị dung thân nữa rồi. Chị muốn ở đây để đưa bộ mặt đáng xấu hổ cho mọi người nhìn ngắm sao?" Tô Mộc Tình nhếch khóe miệng, mắt to chớp lên nói: \'\'Đúng rồi, chị này! Còn có chuyện phải nhắc nhở chị một chút. Tốt nhất là đừng tìm đến những người bạn của chị nha, chị cũng không muốn liên lụy đến họ, đúng không? Em biết chị là người thiện lương, là người chị tốt nhất của em mà".
Tô Mộc Vũ tức giận muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ cô ta. Cô vung một cái tát vào mặt Tô Mộc Tình.
"Ba!" Một tiếng, trên gương mặt của Tô Mộc Tình lập tức xuất hiện dấu tát.
Tô Mộc Tình căm tức nhìn, từng chữ như nghiến răng nghiến lợi nói: "Tô Mộc Tình, mày nhớ, rõ ác giả ác báo. Mày nhất định sẽ gặp báo ứng, tao thề".
"Chị..." Tô Mộc Tình nghẹn họng, rồi xoay người quay mặt đi. Bàn chân đau đớn bước từng bước ra ngoài nhưng lưng vẫn thẳng tắp, giống như một pho tượng vĩnh viễn cũng không cam lòng ngã gục xuống.
Tô Mộc Tình cắn răng, sau đó cầm lấy di động.
"Anh Đông, anh giúp em một chuyện đi..."
Chị coi như ly hôn cũng như là cái mắt trong gai của anh rể. Đứa em gái này muốn người chị của nó bị ép đến đường cùng, cho chị không bao giờ xuất hiên trong thành phố S này. Có như vậy thì anh rể mới một lòng yêu thương tôi.
Đêm Mưa Nguy Hiểm
Đó không phải con gái lớn nhà ông Tô sao? Tại sao lại trở về? Không phải đã gả cho một người chồng nhiều tiền rồi sao?” “Bà không biết à?Cả thành phố này ai cũng biết rồi mà! Đã ly hôn rồi! Vừa mới xong, trên ti vi cũng có đưa tin rồi. Nghe nói……..là không đứng dắn, làm loạn ở bên ngoài bị chồng bắt được, lại còn làm ầm ĩ trên tòa nữa!”
“Ai! Cái bộ dáng này……thật là…….Là phụ nữ thì phải biết thân biết phận, lại ở bên ngoài cùng đàn ông làm loạn, thật là không biết xấu hổ, bị đuổi khỏi nhà thật đáng đời!”
“Đúng là, gả cho người nhiều tiền cũng không biết điều đàng hoàng một chút, đi đi, đúng là xúi quẩy!”
Những lời nói chói tai của hàng xóm như ngàn mũi kim đâm thẳng vào tim cô, cô không hề cảm thấy đau đớn, đôi chân vẫn bước đi, chỉ có nước mắt ૮ɦếƭ lặng rơi từ khóe mắt tới miệng, nếm thứ nước mắt mặn chát như nếm tất cả thứ khổ sở trên đời.
Ha ha, đáng đời………Cô thật là đáng đời!
Dưới bầu trời mưa, Tô Mộc Vũ kéo lê cái cơ thể đầy vết thương của mình đi, toàn thân cô ướt đẫm, giống như một con 乃úp bê vải bị người ta ném bỏ trên đường, mưa táp vào mặt, tựa như những giọt lệ.
Cô thực là đã không còn dính líu tới Tần gia nữa rồi, cha mẹ cũng đã…………..ân đoạn nghĩa tuyệt.
Cô có thể đi đâu đây? Nơi nào còn chấp nhận cô đây? Trời đất bao la, nhưng ngay cả một chốn dung thân nho nhỏ cô cũng không có!
Bầu trời ngày càng âm u, vô tri vô giác đi vào một cái hẻm nhỏ, chờ khi Tô Mộc Vũ đột nhiên tỉnh ngộ thì phía sau mấy gã đàn ông đã tới gần. Mấy người tia toàn thân dính đầy bụi gỗ, nhìn giống nhân công , ánh mắt dị thường trông rất đáng sợ.
“Các người, các người định làm gì?” Hiện tại Tô Mộc Vũ đã cảm thấy cái gì không đúng rồi, cô thật là ngốc.
“Làm gì? Cô em mói đi!” Mấy gã đàn ông cười tà nịnh, từng bước đi tới ép sát lấy cô, ba người vây thành hình tam giác, vây cô lại “Cô em đoán thử xem chúng tôi muốn làm gì?”
Không đợi Tô Mộc Vũ bỏ trốn, ba người lập tức ép chặt, nắm lấy tay của cô, đẩy cô ngã trên nền đất,
“Các người muốn gì?” Tô Mộc Vũ khàn khàn hét to, khuôn mặt tái nhợt, liều mạng rút tay ra khỏi bàn tay bẩn thỉu đang nắm lấy cổ tay mình “Cút đi! Không được ᴆụng vào tôi, buông tôi ra!”
Gã đàn ông cầm đầu Ϧóþ mạnh khuôn mặt của Tô Mộc Vũ, trên mặt hắt hiện lên vẻ dâm tà “Thả cô? Anh em chúng tôi lâu lắm chưa có ngửi qua mùi đàn bà, hôm nay nếu không làm cho bọn anh thoải mái, thì đừng mơ rời khỏi đây!”
Hai người đứng bên cạnh cũng cười điên dại ” Đại ca dùng trước, chơi xong rồi đến phần bọn em!”
Bọn họ làm thật, là làm thật!
Tô Mộc Vũ nghe những lời nói khiến cho người ta nghe vào là muốn nôn mửa, cõi lòng lập tức như chìm xuống đấy biển, cô đem tất cả sức lực bình sinh vùng vẫy, không, không thể, cô không thể để cho cơ thể mình bị những thứ bỏ đi này làm vấy bẩn, không thể!
Tô Mộc Vũ ngửa mặt lên, hung hăng cắn vào cánh tay người đàn ông, thừa lúc người đàn ông thét lớn, lập tức bò ra ngoài định chạy đi.
Mau! Mau! Sau lưng có ma quỷ!
Nhưng không đợi cô chạy được hai bước , tóc đã bị một kẻ hung hăng giật ngược lại, hai người đàn ông, mỗi người một bên gắt gao đè cô xuống đất.
Gã đàn ông bị cô cắn tiến tới giáng cho cô một cái bạt tai khiến cô hoa mắt muốn ngất xỉu “Mày, đồ ti tiện, lại dám cắn ông, để xem hôm nay ông Gi*t mày!” Vừa nói vừa gầm một tiếng, quần dài của Tô Mộc Vũ bị xé toạc ra một mảnh.
“Không! Tô Mộc Vũ ttuyệt vọng thét chói tai, trên bầu trời, một kia chớp xẹt ngang, những hạt mưa hung hăng nện vào khuôn mặt cô “Các người, đồ súc sinh này, cút ngày…………..Buông tôi ra! Buông tôi ra!”
Ông trời ơi! Tại sao ông lại nhẫn tâm như vậy? Rốt cục phải bức tôi tới bước đường cùng mới chịu sao? Tại sao không để tôi đi tìm cái ૮ɦếƭ…………..
Không thể, cô – cái gì cũng chưa làm xong, nếu như cả cơ thể này cũng bị dơ bẩn, thì co còn dủng khí đâu để sống nữa?
“Đừng nóng vội, như thế này, cô em đang muốn anh các anh muốn em?” Gã càm rỡ cười lớn, vừa nói vừa cúi người lại gần Tô Mộc Vũ.
Trong nháy mắt, như đem tất cả những tội lỗi trên thế giới đổ ập lên cô, khiến cho cô muốn sống cũng không được, muốn ૮ɦếƭ cũng không xong.
Cô gắt gao nhắm chặt hi mặt lại., toàn thân run rẩy, lạnh như băng, móng tay cắm chặt vào da thịt, những giọt máu đỏ tươi bắt đầu rỉ ra.
Lúc cô tuyệt vọng nhất thì…………….
Có một cái chân thon dài hung hăng đá tới, đá gã đàn ông đang đè lên người cô văng ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc