Giang Hồ Thập Tam Đao - Chương 61

Tác giả: Độc Cô Hồng

Cao mưu mắc lỡm
Hoàng Phủ Sơn vốn có ý định truy sát Đàm Bình nhưng nhìn sang thấy Tiểu Ngọc Nhi đang vùng vẫy trên tay Biện Bất Nghi liền bỏ ngay ý định đuổi theo, hỏi :
- Tiểu Ngọc Nhi thế nào? Cô ta trúng phải thứ tà môn nào vậy?
Biện Bất Nghi đáp :
- Ta chưa tìm ra nguyên nhân. Hoàng Phủ Sơn, trước hết chúng ta hãy đi khỏi đây tìm chỗ nào xem xét thật kỹ mới biết được!
Vạn Phi Điệp kêu lên :
- Các ngươi còn định mang người đi nữa hay sao? Lão nương còn chưa ra tay, đừng tưởng các ngươi muốn tùy tiện gì cũng được đâu!
Biện Bất Nghi cười nói :
- Ngươi đã bức hiếp cô nương của chúng ta tới đây còn vu vạ cho chúng ta làm điều trái, há có lý đâu như vậy?
Vạn Phi Điệp càng tức thét lên the thé :
- Thế các ngươi đúng ở chỗ nào? Thấy cô nương kỹ viện xinh đẹp thì nổi máu dê định ςướק không, lại còn gọi nó là Tiểu Ngọc Nhi vớ vẩn nào đó... Các ngươi cứ hỏi nó xem? Nếu đúng là Tiểu Ngọc Nhi của các ngươi, Vạn Phi Điệp này sẽ đưa kiệu rước về tận nơi! Nếu không phải là Tiểu Ngọc Nhi, hôm nay ta quyết đòi cho được công đạo mới nghe!
Hoàng Phủ Sơn thấy đối phương mồm loa mép giải như vậy thì mặt đỏ bừng vì tức giận.
Nhưng Biện Bất Nghi không chút giận dữ, chỉ cười hắc hắc nói :
- Vạn lâu chủ! Ta thấy ngươi mù mất rồi! Đàm Bình là người thế nào chứ? Nếu ta đoán không sai thì tên lùn đó chuyên đi dắt mối lừa phỉnh nữ nhân. Ta hỏi ngươi: hôm nay hắn đã phỉnh phờ vị cô nương nào mang về đây?
Vạn Phi Điệp là một nữ nhân rất có bản lĩnh, tuy kinh hãi nhưng không để lộ ra nét mặt.
Thị chỉ giẫm chân đành đạch kêu lên :
- Các ngươi không dính dáng gì vào việc của ta cả!
Một tên đại hán giữ ở chính môn tuốt đao hùng hổ nói :
- Đương gia! Chúng đã không phải khách làng chơi bình thường mà là kẻ tới đây nhiễu sự, chúng tôi sẽ không để sót một mống!
Vạn Phi Điệp còn do dự.
Câu nói mới rồi của Đàm Bình khiến thị phải suy tính, tên lùn nói rằng cả Qua Trường Giang cùng bọn thủ hạ đắc lực nhất của lão cũng không thắng được người này, vậy chắc gì thị cùng bảy tên hán tử này địch nổi?
Việc gì không chắc ăn thì Vạn Phi Điệp quyết không làm. Cũng giống như làm nghề buôn bán, ai lại mạo hiểu kinh doanh những món hàng mà dễ bị lỗ vốn?
Thị bất giác cúi nhìn tên đại hán mình bết máu đang nằm bất động ruột lòi ra lòng thòng, cau mày bảo :
- Đưa nó ra đại sảnh, xem còn chữa được thì chữa, bằng không cứ cho vào quan tài mang ra khỏi thành!
Biện Bất Nghi chú ý nhìn vào đôi mắt của Tiểu Ngọc Nhi.
Đôi mắt mở to, tuyệt mỹ nhưng không tìm ra trong đó có gì khả nghi, hình như cả thần trí cũng vậy.
Hoàng Phủ Sơn thấy Vạn Phi Điệp không đồng ý để bọn hán tử vọng động mà ra lệnh đưa người bị thương ra ngoài, cho rằng đối phương chịu nhân nhượng liền vẫy Biện Bất Nghi nói :
- Nào chúng ta đi!
Nào ngờ Vạn Phi Điệp cười nhạt nói :
- Ta có thể để cho các ngươi đi, nhưng không được mang theo vị cô nương đó của ta!
Hoàng Phủ Sơn tức giận quát :
- Lại còn dám lải nhải bảo rằng cô nương của ngươi ư? Nếu Tiểu Ngọc Nhi có mệnh hệ nào hay không chữa khỏi thì ta quyết san bằng tòa thanh lâu này. Vạn Phi Điệp ngươi...
Nhưng chàng còn chưa dứt câu thì chợt một vầng hào quang ập tới!
Vạn Phi Điệp vừa xuất thủ!
Thị chọn rất đúng thời cơ khi đối phương phân thân và tin rằng mình không xuất thủ.
Hơn nữa lúc đó Hoàng Phủ Sơn đang hướng sang Tiểu Ngọc Nhi thì Vạn Phi Điệp như cánh bướm xòe xuống trước mặt, chiếc kim thoa tỏa sắc màu óng ánh chọc vào hai mắt chàng.
Thủ đoạn thật vô cùng tàn độc!
Nữ nhân mà xuất thủ hủy đôi mắt đối phương thì nhất định đó là nữ nhân hiểm ác!
Tuy vậy Hoàng Phủ Sơn cũng phản ứng cực nhanh.
Hai chân vẫn không di động, chàng hơi quay người xuất một chiêu Kim Thủ Tỏa Hầu, hai ngón tay đã kẹp chặt được chiếc kim thoa.
Vốn đã được Biện Bất Nghi cảnh cáo về Tiên Nhân Mê Lộ Thảo trong người đối phương, Hoàng Phủ Sơn rất cảnh giác với ánh hào quang trên chiếc kim thoa, đồng thời mắt không rời hai tay đối thủ.
Quả nhiên chiếc kim thoa vừa bị Hoàng Phủ Sơn kẹp chặt thì một thứ phấn bột màu hồng bay tạt vào mặt chàng.
Thế nhưng Hoàng Phủ Sơn không có phản ứng gì, hai ngón tay vẫn kẹp chặt chiếc kim thoa bỗng đẩy mạnh!
Vạn Phi Điệp kinh hãi, bị đẩy bật lại, mặt biến sắc vì tức tối.
Căn bản thị không thể biết được Hoàng Phủ Sơn và Biện Bất Nghi đã ngầm thi triển Cục Bộ Quy Tử đại pháp phong bế hô hấp nên mê dược không có tác dụng gì.
Mới đẩy lui, Hoàng Phủ Sơn lại giật tới, Vạn Phi Điệp vẫn giữ chặt chiếc kim thoa nên bị buộc phải bước dấn lên.
Hoàng Phủ Sơn buông tay chộp lấy hàm Vạn Phi Điệp lật ngược lên, chỉ thấy một lớp mặt nạ bong ra rách bay lả tả!
Biện Bất Nghi cầm chiếc mặt nạ cười hô hô nói :
- Nguyên là thế! Chiếc mặt nạ này được tinh chế vô cùng khéo léo và công phu khó phát hiện ra!
Vạn Phi Điệp giận đến nỗi tái mặt, nghiến răng quát to :
- Giết!
Bọn đại hán lập tức vây lại tấn công.
Hiển nhiên mục đích của chúng là ngăn không để cho Hoàng Phủ Sơn truy sát Vạn Phi Điệp.
Thực ra Hoàng Phủ Sơn không có ý định truy theo tên chủ lầu xanh mà chỉ quan tâm đến Tiểu Ngọc Nhi mà thôi, quyết bảo vệ cô ta rời khỏi Vạn Nhân Mê Kỹ Viện.
Còn đối với sáu tên đại hán kia, chàng có coi vào đâu? Chàng biết đó chỉ là những tên sát thủ của Kỹ viện được Vạn Phi Điệp thao túng mà thôi, chỉ cần vài chiêu là thu thập được.
Nhưng chàng không định ***.
Nên liền trầm giọng bảo Biện Bất Nghi :
- Đại ca cứ bình tĩnh đưa Tiểu Ngọc Nhi đi đi, bọn này để tôi đối phó được rồi!
Biện Bất Nghi gật đầu làm theo, không ngờ bị Tiểu Ngọc Nhi kháng cự.
Biện Bất Nghi cho rằng cô ta bị mê thất thần trí nên điểm vào hai chỗ huyệt đạo rồi cắp vào nách rồi đi ra khỏi đại sảnh.
Không tên đại hán nào ngăn cản.
Nhưng có hai tên vung đao bổ tới Hoàng Phủ Sơn!
Chàng thấy Biện Bất Nghi đưa Tiểu Ngọc Nhi ra tới cửa tiền viện rồi mới quay lại quát to một tiếng xuất thủ điểm vào cổ tay một tên đại hán đang lao tới, thừa thế đoạt ngay được thanh đao, quát lớn :
- Dừng tay!
Tiếng gầm như mãnh hổ khiến cả sáu tên hán tử sửng người lại.
Chàng dùng tay trái cầm ngang thanh đại đao rồi dụng lực xiết lại.
“Rắc” một tiếng, lưỡi đao đứt ngọt chẳng khác gì người ta dùng kéo cắt một cọng cỏ!
Cả sáu hán tử đứng trố mắt sững sờ!
Hoàng Phủ Sơn vứt thanh đao đi, lạnh giọng nói :
- Người ta cần phải biết tiến thoái. Nếu các ngươi muốn ૮ɦếƭ thì ta cũng chẳng hẹp hòi gì!
Dứt lời điềm tĩnh bước đi.
Sáu tên đại hán đứng như chôn chân xuống đất, chỉ đưa mắt thất thần nhìn theo.
* * * * *
Bên ngoài trời đã tối đen.
Trên các phố ở Thương Châu thành đèn đuốc đã sáng lên.
Biện Bất Nghi đưa Tiểu Ngọc Nhi về khách điếm, chỉ thấy trong phòng Bộc Phu đang rầu rĩ ngồi uống R*ợ*u một mình, còn Vưu Tam Lang nằm dưỡng thương trên giường.
Tuy không còn sợ độc chất phát tác, chẳng có gì nguy hiểm nhưng cánh tay phải sau một thời gian dài mới bình phục, hiện vẫn phải dùng băng treo lên cổ.
Biện Bất Nghi mới đặt Tiểu Ngọc Nhi lên một chiếc giường thì Bộc Phu liền buông chén tới gần.
Cả Vưu Tam Lang cũng ngồi nhổm dậy.
Bộc Phu thở dài hỏi :
- Cô nương này trông thật xinh đẹp. Hình như đang gặp phải điều gì nguy hiểm, đúng không?
Vưu Tam Lang tỏ vẻ quan tâm nói :
- Biện đại phu, cô nương đó là...
Biện Bất Nghi đáp :
- Tôi không biết cô nương này là ai!
Bấy giờ Hoàng Phủ Sơn đã theo vào phòng, nghe câu nói đó liền tỏ ra bất bình nói :
- Biện đại ca! Ngươi nói hồ đồ gì thế? Sao lại bảo không biết Tiểu Ngọc Nhi?
Biện Bất Nghi cười bí hiểm :
- Ta đồ rằng không phải...
Hoàng Phủ Sơn kêu lên :
- Làm sao ngươi lại giở trò quỷ gì thế? Đã cất công cứu từ kỹ viện ra đây. Chẳng lẽ còn đùa được?
Biện Bất Nghi vẻ mặt vẫn thản nhiên nói :
- Chỉ sợ rằng không phải Tiểu Ngọc Nhi!
Hoàng Phủ Sơn vội bổ tới, vừa giải huyệt cho thiếu nữ vừa lay gọi :
- Tiểu Ngọc! Đúng muội rồi phải không? Nói đi!
Thiếu nữ chớp chớp đôi mắt đẹp rồi mở ra, cười hỏi :
- Tiểu Ngọc Nhi đối với chàng quan trọng vậy sao?
Hoàng Phủ Sơn há hốc mồm lùi lại.
Thiếu nữ lại hỏi :
- Chẳng lẽ Tiểu Ngọc Nhi xinh đẹp hơn tôi?
Biện Bất Nghi “hừ” một tiếng nói :
- Cô nương, tốt nhất hãy tự mình động thủ đi! Nếu để ta động thủ thì chỉ e làm sây sướt da mặt ngươi mất đó!
Hoàng Phủ Sơn rất kinh ngạc, thấy tim mình như nhảy dựng lên. Vưu Tam Lang mở to mắt hỏi :
- Cô ta đeo mặt nạ ư?
Còn Bộc Phu đứng ngẩn ra, lắc lắc đầu.
Thiếu nữ hoàn toàn giống Tiểu Ngọc Nhi, cả về vóc người, khuôn mặt và giọng nói cũng không khác chút nào.
Vậy chẳng lẽ vẫn không phải?
Biện Bất Nghi vẫn đăm đăm nhìn vào hai mắt thiếu nữ.
Chợt thấy cô ta xát nhẹ vào hai mí mắt khiến lớp da bong ra một chút rồi kéo thẳng xuống!
Lát sau lớp mặt nạ mỏng được bóc ra.
Tiểu Ngọc Nhi bỗng biến thành một nữ nhân không lấy gì làm đẹp, hơn nữa tuổi đã ngoài ba mươi, thậm chí hơn bốn mươi cũng chưa biết chừng!
Hoàng Phủ Sơn thất vọng thở dài một tiếng.
Nữ nhân cười nói :
- Như vậy ta không phải là Tiểu Ngọc Nhi của các ngươi. Nhưng dù sao ta cũng đúng là một nữ nhân...
Biện Bất Nghi ngắt lời :
- Nếu chúng ta buộc ngươi khai ra kẻ nào đã buộc ngươi giả dạng Tiểu Ngọc Nhi, ta đoán rằng ngươi không chịu nói thật...
Nữ nhân lắc đầu :
- Tôi có biết gì đâu? Chỉ biết người ta chụp một miếng khăn đen kín đầu rồi mang tới một nơi nào đó, sau đó chúng dùng thuốc mê cho thiếp đi rồi cải trang thế nào đó mới đưa tới đây. Nếu có biết gì thì chỉ biết rằng tên quái nhân lùn tịt ném lên kiệu kín mít đi một quãng đường thật xa!
Hoàng Phủ Sơn tức giận quát :
- Hạng nữ nhân như ngươi sao vẫn đang tâm cải biến thành thiếu nữ để lừa gạt khách nhân?
Không ngờ thiếu phụ thản nhiên đáp :
- Trước đây ta cũng xuất thân là kỹ nữ. Hồi trẻ ta xinh đẹp kém gì ai? Nhưng tuế nguyệt qua đi, sắc đẹp phai tàn, mà nam nhân thì ai chẳng thích người trẻ đẹp? Vậy thì ta làm gì để sống đây? Hừ! Nữ nhân ai mà chẳng như nhau chứ? Chỉ cần khi lên giường chụp chiếc mặt nạ lên trở thành một cô nương trẻ đẹp là ổn tất, biết đâu ta còn mang lạc thú cho họ nhiều hơn cả hạng gái tơ. Họ chẳng mất gì, còn ta thì kiếm được miếng ăn... còn được họ ngọt ngào gọi ta là tiểu nữ nữa...
Hoàng Phủ Sơn ngán ngẩm ngồi phịch xuống ghế.
Biện Bất Nghi nhẹ giọng :
- Còn may chưa phải là Tiểu Ngọc Nhi...
Hoàng Phủ Sơn tức giận vỗ mạnh xuống bàn gầm lên :
- Bây giờ biết phải làm gì? Chúng ta đi tìm Vạn Phi Điệp! Nhất định nữ nhân mặt thớt đó biết mọi chuyện!
Biện Bất Nghi lắc đầu :
- Chắc thị đã trốn mất rồi!
Hoàng Phủ Sơn buột miệng :
- Trốn mất rồi?
Biện Bất Nghi khẳng định :
- Đương nhiên!
Hoàng Phủ Sơn hỏi :
- Làm sao biết được?
Biện Bất Nghi đáp :
- Vì ngươi đã bóc mất chiếc mặt nạ của thị, lúc đó mới chập choạng nên không nhìn rõ, nhưng ta đoán chắc rằng Vạn Phi Điệp là một mụ già!
Hoàng Phủ Sơn nghiến răng giận dữ :
- Quân hèn hạ! Sao dám hèn hạ lừa người, vậy thì còn đạo lý gì nữa? Nhưng nhân vật nào có thuật hóa trang cao minh đến thế? Thật không sao nhận ra nữa!
Chàng thất vọng thừ mặt ra.
Chẳng dễ dàng gì mới tìm thấy được Tiểu Ngọc Nhi, không ngờ khi tìm thấy thì lại chỉ là mụ nạ dòng giả dạng!
Biện Bất Nghi nói, ra vẻ am hiểu :
- Nếu nói về thuật hóa trang thì trên giang hồ có ai bằng Trang chủ Mai Hoa sơn trang Kha Phương Đạt? Y được người trên giang hồ xưng là Thiên Diện Thái Tuế quả không ngoa!
Bộc Phu chen lời :
- Đừng nói chuyện đó nữa. Trước mắt chúng ta cần phải làm gì đối với nữ nhân này?
Hoàng Phủ Sơn chỉ tay ra cửa quát to :
- Cút đi! Ta chẳng thèm giết ngươi đâu!
Nữ nhân không có gì sợ sệt, lý sự :
- Các ngươi vô cớ bắt ta tới đây, còn ta không làm gì đắc tội cả, lấy lý do gì mà giết ta chứ?
Hoàng Phủ Sơn gầm lên :
- Nếu không đi nhanh thì sẽ hối hận đây! Cút!
Có lẽ chàng đã bốc hỏa lên đầu, mắt long lên thật đáng sợ, còn cung tay như chực đánh.
Nữ nhân vội vã bỏ đi, nhưng ra tới cửa còn quay lại nói :
- Ta thật rủi ro, đã chịu thiệt thòi còn bị dọa đánh! Sao khổ thế này?
Chờ nữ nhân đi khỏi, Vưu Tam Lang mới nhẹ giọng nói :
- Biện huynh, hai vị lẽ ra không nên để cho tên lùn Đàm Bình đi như thế. Nhất định hắn biết nhiều chuyện bí mật.
Hoàng Phủ Sơn đồng tình :
- Tôi cũng nghĩ như vậy. Biện đại ca, hãy nghĩ xem nên làm cách nào? Chúng ta phải bắt cho được tên lùn đó.
Biện Bất Nghi hướng sang Vưu Tam Lang hỏi :
- Vưu huynh cảm thấy vết thương bây giờ thế nào?
Vưu Tam Lang đáp :
- Đỡ đau nhiều rồi.
Biện Bất Nghi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói :
- Tôi cho rằng tốt nhất chúng ta đi tìm Vạn Phi Điệp. Nữ nhân này nhất định biết nhiều bí mật hơn cả Đàm Bình.
Vưu Tam Lang suy nghĩ một lát rồi gật đầu :
- Như thế cũng có lý. Những cô nương được hóa trang rồi đưa tới Vạn Nhân Mê Kỹ Viện và rất có thể tất cả cũng đều hóa trang như thế cả, nhất định Vạn Phi Điệp phải biết từng người, và họ được mang từ đâu tới.
Bộc Phu liền vác đại đao lên vai, giục mọi người :
- Nào đi thôi! Chúng ta cứ xông vào thanh lâu xem những cô nương mỹ miều có phải tất cả đều mang mặt nạ cả không?
* * * * *
Dưới tấm biển lớn của Vạn Nhân Mê Kỹ Viện, bên cổng đóng chặt có treo một tấm bảng viết :
- Vạn Nhân Mê Kỹ Viện chỉnh tu nội bộ, nghỉ việc kinh doanh trong ba ngày.
Nghỉ kinh doanh được hiểu là kỹ nữ không tiếp khách.
Cửa đóng chặt, Vạn Nhân Mê Kỹ Viện vắng hiu, ngay cả đèn đóm cũng không có.
Tuy kỹ viện thông báo nghỉ kinh doanh, nhưng trên phố vẫn có bốn người xấn xổ đi vào.
Chính là Biện Bất Nghi, Hoàng Phủ Sơn, Bộc Phu và Vưu Tam Lang.
Hiển nhiên không phải bốn người đó tới đây tìm ***. Đối với họ, kỹ viện có kinh doanh hay không cũng chẳng có gì phân biệt, bởi vì họ tới đây với mục đích gây náo loạn!
Hiển nhiên theo kế hoạch đã bàn là chỉ gây sự với một mình Vạn lâu chủ Vạn Phi Điệp.
Hoàng Phủ Sơn có chủ tâm, nếu Vạn Phi Điệp không chịu khai thật Tiểu Ngọc Nhi ở đâu thì phải thẳng tay trừng trị khiến thị muốn sống cũng khó, muốn ૮ɦếƭ chẳng xong!
Vưu Tam Lang tuy tay vẫn còn đau nhưng vì Vưu Nhị Thư mà cố nén đau tới đây hy vọng từ Vạn Phi Điệp mà khai thác được nơi chúng giấu nhi nữ.
Bốn người dừng lại trước cổng đóng chặt, tối om.
Biện Bất Nghi bĩu môi hỏi :
- Có vẻ như chúng đóng cửa để đề phòng chúng ta?
Hoàng Phủ Sơn đề nghị :
- Cứ vượt tường rào mà vào!
Bộc Phu phản đối :
- Cần gì phải vượt tường? Chúng ta tới đây là để đánh nhau! Tránh ra để ta làm cho!
Dứt lời đứng ngay giữa cổng vận công vung chân đá mạnh vào cánh cổng chính!
- Rầm!
Tấm gỗ lim lớn sơn son đã bị đá vỡ tan bay vào trong tiền viện!
Biện Bất Nghi dẫn đầu cả bọn vào thẳng bên trong.
Chợt thấy hai vị cô nương hớt hải chạy ra la toáng lên :
- Trời đất ơi! Còn có vương pháp nào không hả? Chúng ta hôm nay định không tiếp khách mà cũng không được hay sao?
Biện Bất Nghi giang thẳng cánh tay gạt hai cô nương sang hai bên nhưng chợt thấy hai tên phân thành tả hữu hai bên vung tay phóng ra mấy chiếc ám khí vàng chóe!
Biện Bất Nghi không nói không rằng vung tay áo phất mạnh. Hai vị cô nương bị đánh bật đi và vào tận lan can trước đại sảnh!
Từ trên bậc thềm đại sảnh cũng có mấy tên hắc y đại hán, một tên trỏ đao quát :
- Gì thế? Các ngươi định tới đây bức hiếp sao?
Trong bóng tối, có người la lên :
- Ui chao! Chẳng phải hai tên vừa đến lúc tối sao? Bây giờ có tới bốn tên lận!
Hoàng Phủ Sơn trầm giọng bảo :
- Mau vào gọi Vạn Phi Điệp ra đây nếu không muốn hoành thi đầy kỹ viện!
Một tên đại hán liền xuống giọng :
- Chủ nhân chúng ta không làm gì đắc tội với các vị. Việc gì cũng phải có đầu có vỹ chứ?
Biện Bất Nghi lên tiếng :
- Bằng hữu! Chẳng phải chúng ta đến đây gây sự đâu! Chẳng qua chỉ muốn hỏi rõ mấy vấn đề, hy vọng quý chủ nhân trả lời thật mấy việc.
- Các vị muốn hỏi gì?
- Chẳng lẽ bằng hữu có thể thay chủ nhân quản mọi việc sao?
Tên kia “hừ” một tiếng, xẵng giọng :
- Quản gì chứ? Các ngươi cho rằng chân to đù* lớn là có thể bức ép được người hay sao?
Hoàng Phủ Sơn đanh giọng :
- Nếu ngươi không làm chủ được thì dẹp sang bên mau!
Tên hán tử cười hắc hắc chửi đổng :
- Con mẹ nó! Thì ra các ngươi tới đây kiếm chuyện! Muốn đánh nhau ư? Huynh đệ chúng ta xin phụng bồi ngay!
Lập tức từ trong bóng tối lao ra chín tên đại hán trùm khăn kín mặt.
Đồng thời hai bên đại môn cũng xuất hiện mấy vị cô nương, trong tay cầm lăm lăm trường kiếm.
Cô nương nào cũng đẹp như thiên tiên, nhưng lúc này mặt lạnh lùng đến khó coi.
Bộc Phu cười kha kha nói :
- Các ngươi cứ mở to mắt mà xem thanh đại đao nặng ba mươi hai cân của ta *** kỳ diệu như thế nào!
Vừa dứt lời đã múa đao nhằm bọn hắc y hán tử chém loạn lên!
Cả Biện Bất Nghi và Hoàng Phủ Sơn đều đứng nguyên vị. Cả hai đưa mắt quan sát chung quanh, hy vọng vào lúc này Vạn Phi Điệp sẽ xuất hiện.
Vì mục đích chính là mụ chủ.
Biện Bất Nghi tin rằng một mình Bộc Phu có thể đối phó được với chín tên đại hán, cũng như lần trước một mình lão giết sạch tám tên cao thủ nhị lưu của *** bảo.
Quả thật thanh đại đao của Bộc Phu xé gió roàn roạt nghe buốt lạnh cả sống lưng!
Cả chín tên đại hán vây kín xung quanh nhưng không tên nào dám liều mạng xông vào một bước!
Một trong các cô nương đứng bên cổng mỉa mai :
- Thật là lũ ăn hại! Ngày thường thấy uy phong như thế sao nay đâu mất cả?
Hiển nhiên câu đó để khích chín tên đại hán. Ở Vạn Nhân Mê Kỹ Viện tốn của nuôi bọn sát thủ này, hằng ngày ức hiếp bọn kỹ nữ hoạnh họe đủ điều, mà nay gặp phải Tây Lương Đao Hồn thì khựng lại cả đùn đẩy nhau, không tên nào dám xông vào vì sợ ăn đao!
Biện Bất Nghi hướng sang mấy cô nương đứng chặn ở đại môn, lạnh giọng nói :
- Gọi chủ nhân của các ngươi ra đây, chúng ta sẽ chẳng làm hại gì các ngươi đâu!
Y đếm có tới mười mấy người, cô nào cũng xinh đẹp, “xì” một tiếng lẩm bẩm :
- Thì ra toàn bọn quái nhân giả dạng để lừa người, nay cầm kiếm trong tay mới lộ mặt gian manh, toàn hàng sát thủ cả!
Hoàng Phủ Sơn không rõ y nói gì, bảo :
- Để tôi vào tóm hắn ra đây. Các vị cứ ở đây chờ một lúc!
Miệng nói chân đi, nhún mình phi qua đầu bọn đại hán đang bao vây Bộc Phu xông thẳng vào đại sảnh.
Có tới năm cô nương thấy vậy truy theo, nhưng chúng đâu phải là đối thủ của Hoàng Phủ Sơn.
Chàng chỉ đánh lại một chưởng, cả năm tên đều phân phân lùi lại.
Hoàng Phủ Sơn không muốn đả thương các thiếu nữ, thấy ai cũng mỹ lệ như thế, chàng chợt nghĩ đến Tiểu Ngọc Nhi.
Nàng mất tích lâu như thế, không biết đã gặp phải những bất hạnh thế nào. Lòng chàng rối lên như tơ vò khi nghĩ đến điều này.
Khi vừa lên hành lang thì chợt có thêm ba cô nương cũng xinh đẹp như thế từ trong đại sảnh xông ra, tay cầm trường kiếm.
Nhưng họ vừa xuất thủ là chặn ngay được Hoàng Phủ Sơn lại!
Một cô nương dáng người hơi cao dong dỏng, vừa đâm tới một kiếm vừa quát :
- Lùi ra!
Hoàng Phủ Sơn giật mình, bước tránh sang bên xuất Kim Thủ chỉ như đao “hừ” một tiếng nói :
- Hãy tiếp ta một chưởng, cô nương, cẩn thận!
Đâu ngờ cô nương đó chỉ cười nhạt nói :
- Cho ngươi biết thế nào là lợi hại!
Dứt lời kiếm biến chiêu tỏa ra ánh sáng chói lòa như cả màu tuyết trắng!
Đó là kiếm pháp gì vậy?
Hoàng Phủ Sơn bụng bỗng thấy kinh hãi.
Kiếm pháp vừa lợi hại vừa kỳ dị, so với Khấp Huyết Kiếm của Qua Trường Giang có lẽ còn có phần hơn.
Hoàng Phủ Sơn chợt hiểu là cô nương này không phải đối thủ tầm thường, võ công so với Vạn Phi Điệp còn cao hơn nhiều!
Chàng không dám khinh thị nữa mà trở nên thận trọng.
Lúc này hai cô nương khác đứng giữ hai bên cửa đại sảnh, kiếm vung lên sáng quắc, chỉ nhìn cũng biết họ xuất chiêu liều mạng để tỏ ý rằng nếu Hoàng Phủ Sơn muốn vào cửa ải ắt phải bước qua tử thi của hai người!
Biện Bất Nghi liền lướt thân vào đứng cạnh Hoàng Phủ Sơn.
Vưu Tam Lang cũng theo đến.
Bấy giờ giữa tiền viện chỉ còn một mình Bộc Phu.
Tây Lương Đao Hồn theo thói quen vác thanh đại đao nặng ba mươi hai cân trên vai nhưng không dám xông vào.
Có mấy cô nương án ngữ ở đại môn sốt ruột giẫm chân thúc giục nhưng không một tên đại hán nào dám liều mạng xông lên.
Trước đại sảnh Hoàng Phủ Sơn bắt đầu công kích.
Chỉ thấy thân pháp chàng chợt biến, phóng chưởng vào giữa màn kiếm ảnh!
- Roạt!
- Rắc!
Hai thanh âm gần như tiếp nhau, một tiếng như xé vải, tiếng kia khô khan như thép gãy.
Vị cô nương đang múa kiếm la lên “chao ôi” một tiếng rồi bị bật thẳng vào đại sảnh tới tận bình phong!
Trường kiếm cô ta vừa bị Kim Thủ chỉ của Hoàng Phủ Sơn kẹp gãy, tuy vậy trường bào của chàng cũng bị rách một mảng, suýt chút nữa là chạm vào ***.
Biện Bất Nghi kinh dị hỏi :
- Cô nương, hình như kiếm pháp của ngươi ta đã thấy rồi, có phải là Hổ Bôn kiếm pháp không?
Cô ta bị đập sườn vào bình phong đau nhói, tuy vậy nghe hỏi liền quay lại nói :
- Ngươi thật kiến thức đa quảng!
Biện Bất Nghi lại tiếp :
- Hổ Bôn kiếm pháp do Tây Hà Hắc Hổ Sư Thiên Hạo độc truyền. Sư Thiên Hạo là sư huynh của Thiên Diện Thái Tuế Kha Phương Đạt. Sau khi phát sinh vụ huyết án ở Mai Hoa sơn trang thì vị sư huynh của Kha Phương Đạt cũng đột nhiên thất tích. Cô nương đã biết Hổ Bôn kiếm pháp tất cũng biết Tây Hà Hắc Hổ Sư Thiên Hạo ở đâu?
Cô nương trả lời cộc lốc :
- Ta không biết!
Biện Bất Nghi cười nói :
- Tôi cho rằng vị Sư Thiên Hạo nên xuất hiện, hãy vì sư đệ Thiên Diện Thái Tuế Kha Phương Đạt của mình mà truy tìm hung thủ.
Vị cô nương lạnh lùng nói :
- Chuyện đó và ta có quan hệ gì đâu? Và cũng việc gì đến ngươi chứ?
Biện Bất Nghi sửng sốt chưa biết trả lời sao thì Vưu Tam Lang chợt kêu lên :
- Hài nhi! Vưu Nhị Thư của cha! Làm sao đến nỗi con rơi vào kỹ viện thế?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc