Giang Hồ Thập Tam Đao - Chương 57

Tác giả: Độc Cô Hồng

Bờ nước Lão Long đàm đã loang máu đỏ, đó là máu từ tử thi của bốn tên hắc y hán tử đang nổi lềnh bềnh cạnh bờ đầm vẫn đang tiếp tục chảy.
Đao pháp của Bộc Phu quả thật cao chiêu.
Tám tên hắc y hán tử đã bị giết một nửa, bốn tên còn lại tuy vẫn vây đánh nhưng bụng đã run, chỉ còn giữ khoảng cách khá xa đủ an toàn cho tính mạng.
Bộc Phu vừa đánh vừa chửi :
- Đồ chó! Chúng bay sợ ૮ɦếƭ cả rồi sao? Xông vào nữa đi! Lão tử sẽ cho cả bọn làm mồi cho cá!
Tám tên còn chưa làm được trò trống gì, huống hồ nay chỉ còn một nửa?
Tuy nghe chửi nhục thật, nhưng không tên nào chịu xông lên. Sợ sệt đưa mắt nhìn thanh đại đao nặng ba mươi hai cân đầy khiếp đảm!
Đột nhiên Bộc Phu rê thanh đại đao đi vào núi, dáng ung dung như lão đang định đi về nhà vậy!
Nhưng bốn tên hán tử vẫn không triển khai bao vây, cho rằng đối phương muốn bỏ đi, chỉ đứng sát cạnh nhau đưa mắt nhìn theo.
Chợt từ khoảng cách ba trượng, Bộc Phu đảo người phóng ngược trở lại, thanh đại đao to lớn như tia chớp tạt ngang cách mặt đất sáu thước!
Quả là độc chiêu!
Bốn tên hắc y hán tử hoàn toàn không kịp phản ứng.
Khi thân hình cao lớn của Bộc Phu đáp xuống thì cũng là lúc thân hình bốn tên hắc y hán tử từ từ đổ xuống.
Và chỉ đến lúc đó mới kịp nhận ra chúng bị sát thương do đâu.
Gần như không kịp nhìn thấy thanh đao cử động, thế mà bốn chiếc đầu lâu rời khỏi cổ lăn lông lốc trên bãi cỏ!
Đó là một chiêu của Tây Lương Đao Hồn Bộc Phu có tên Thi Phong Sát, trên giang hồ không biết bao nhiêu người bỏ mạng bởi chiêu này.
Bộc Phu giết xong bốn tên hắc y hán tử còn lại, nhưng lão hoàn toàn không có vẻ gì cao hứng vì cho rằng không có gì đáng mừng.
Tuyệt chiêu đó lão chỉ dùng để đối phó với bọn cao thủ nhất lưu chứ không phải với những nhân vật này.
Cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Bộc Phu không ngó ngàng gì đến ba trường đấu kia, đang hồi hết sức quyết liệt.
Chỉ vì lão đã dốc hết khí lực.
Vốn trên mình lão đã trúng sáu bảy mũi tên, nếu không có thánh dược của Biện Bất Nghi chữa trị và chính vị đại phu đó khôn khéo tranh thủ thêm một ít thời gian thì ngay cả giết một người còn không làm nổi chứ đừng nói gì đến cả tám tên hán tử!
Lão nặng nề đến bên khối nham thạch ở bên tả Lão Long đàm, để thanh đại đao xuống, rồi ngồi phịch xuống cạnh thở hắt ra.
Tuồng như lão hoàn toàn không có quan hệ gì với cuộc chiến khốc liệt sát ngay bên cạnh!
* * * * *
Thiết Tụ Công của Biện Bất Nghi khiến Tiền Thông Thần Trương Địch không dám tùy tiện phát kim tiêu.
Không ít mũi tiêu bị Thiết Tụ Công cuốn mất, và loại ám khí đó đâu phải thứ thông thường? Hắn có cả thảy chỉ hai mươi bốn mũi, mỗi mũi đúng một lạng vàng ròng!
Còn Triệu Hoạt Lý Triệu Đảm từ Vương quả phụ chỉ biết rằng Biện Bất Nghi là một thần y chuyên làm hại sự kinh doanh quan tài của mình chứ hoàn toàn không ngờ y lại có võ công cao cường như vậy. Trong tay cầm chiếc ***c sắc như nước dài hai thước, cứ mỗi lần hắn ra chiêu đều bị ống tay áo của Biện Bất Nghi cuốn bạt đi làm cho lệch hướng.
Như vậy Biện Bất Nghi chưa hề ra chiêu sát thủ, nhưng cả Trương Địch lẫn Triệu Đảm tuy đã thi thố hết bản lĩnh nhưng vẫn không làm gì được.
Lúc này cuộc chiến khốc liệt nhất là Qua Trường Giang và Hoàng Phủ Sơn.
Hai người đúng là kỳ phùng địch thủ.
Tề Trường Chinh vẫn đứng ngoài chưa xuất thủ.
Hắn luôn có mặt bên cạnh lão Bảo chủ, hiển nhiên là nhằm mục đích khi chủ nhân núng thế thì kịp thời giải cứu, đó là cách biểu thị lòng trung thành.
Trên giang hồ ở đâu cũng có hạng người như vậy.
Hoàng Phủ Sơn cả song thủ đều trở nên vàng rực, có lẽ còn sáng hơn cả vàng thật.
Sau mấy chục chiêu công kích không kết quả, bị Kim Thủ Chưởng vô hiệu hóa, chợt thấy Qua Trường Giang đổi chiêu thức, thi triển khinh công xoay tròn xung quanh Hoàng Phủ Sơn!
Chàng liền thu hồi song chưởng, chờ đợi tuyệt chiêu của đối phương: Khấp Huyết Thi Lưu.
Thân hình Qua Trường Giang xoay tròn như vụ, mỗi lúc một nhanh, vòng vây càng lúc càng hẹp, đến khi song phương chỉ còn cách nhau một trượng, lão mới quát to một tiếng như hổ gầm!
Kiếm đã phát!
Giống như hàng trăm thanh kiếm cùng lúc đâm tới!
Hoàng Phủ Sơn cũng hú lên như sư tử, song chưởng biến hóa thành vô số chưởng ảnh chói lòa cả một vùng không gian, trông như thực như hư chẳng ai biết đâu mà lần, từ hư biến thành thực, từ thực lại hóa hư...
Rồi đột nhiên tất cả đều tiêu thất, cả kiếm ảnh lẫn chưởng ảnh đều chẳng thấy đâu.
Chỉ còn tiếng than như quỷ khốc thần sầu...
Ảo ảnh biến mất, tất cả trở nên thật.
Qua Trường Giang lảo đảo lùi lại.
Lão cứ lùi mãi đến bờ đầm nhưng vẫn không sao chững lại được, nếu không có Tề Trường Chinh kịp thời đỡ lấy thì đã rơi tõm xuống nước rồi!
Trên mặt lão có nhiều vết máu, bộ râu rối tung, trường kiếm đầu chúc xuống đất như sắp thoát khỏi tay.
Nhìn kỹ lại, từ vai trái và sườn phải, máu vẫn tiếp tục tuôn ra và nhuộm đỏ y bào chảy thành giọt xuống đất.
Quả nhiên Kim Thủ chỉ chẳng kém gì đao kiếm!
Hoàng Phủ Sơn cũng chẳng nguyên lành gì, trên chiếc thanh bào đã cũ, máu đỏ không ngừng thấm ra loang dần.
Có ba chỗ trúng thương là vai trái, cánh tay phải và phía dưới ***.
Tuy vậy chàng vẫn đứng vững, và tin chắc rằng cho dù Tề Trường Chinh có xông vào xuất thủ thì vẫn đủ sức lấy mạng hắn.
Nhưng nhìn kỹ thì diện mạo chàng thật khó coi, tưởng như chỉ trong phút chốc đã hốc hác và già hẳn đi.
Qua Trường Giang thở dốc một hồi, toàn thân vẫn còn run rẩy, nhưng vẫn khàn giọng nói :
- Hoàng Phủ Sơn! Mạng ngươi hãy lưu giữ lấy, và chẳng lâu đâu!...
Hoàng Phủ Sơn cười to đáp :
- Qua đại bảo chủ! Đừng quá tự tin như thế! Nếu còn hứng thú thì bây giờ vẫn có thể đấu tiếp!
Qua Trường Giang phát tia mắt căm giận nhưng bất lực nói :
- Tuy hai lần lạc bại nhưng không phải do ngươi có võ công siêu quần bạt chúng gì đâu! Hoàng Phủ Sơn! Ta không vội lấy mạng người, nhưng hãy nhớ rằng mạng ngươi bao giờ cũng nằm trong tay ta. Lúc này nỗi đau xác thịt chưa phải trọng yếu. Trọng yếu là ngươi làm hao tổn tinh thần của Qua đại gia!
Hoàng Phủ Sơn đáp :
- Qua đại bảo chủ! Vô luận thế nào, chỉ cần ngươi gật đầu Hoàng Phủ Sơn xin hết sức phụng bồi, không đến nỗi làm ngươi phải thất vọng!
Dừng một lúc lại thêm :
- Qua đại bảo chủ! Không thể chỉ dựa vào lời nói mà có thể đạt tới mục đích. Hiển nhiên ngươi có chỗ dựa. Ta cũng biết điều này...
Bấy giờ Biện Bất Nghi phất mạnh hai tay áo đánh lui Trương Địch và Triệu Đảm rồi lướt tới bên Hoàng Phủ Sơn nhưng không nói gì với chàng mà hướng sang Qua Trường Giang nói :
- Hãy để tại hạ tiếp với Đại bảo chủ mấy chiêu tuyệt học!
Hoàng Phủ Sơn ngăn lại :
- Chẳng cần thế! Tôi cho rằng Bảo chủ sẽ không xuất thủ nữa đâu!
Qua Trường Giang đưa mắt nhìn xung quanh, mặt sầm lại.
Tám tên hắc y hán tử ૮ɦếƭ ở Lão Long đàm, còn may bọn Trương Địch bốn người chưa ai thương vong gì, nhưng xem ra địch nhân đang thắng thế.
Lượng định xong tình thế, lão nuốt hận nói :
- Tề tổng quản phái người đến lo tử thi. Ngày thường không chịu khổ luyện, để khi lâm trận ăn đao là phải!
Tề Trường Chinh cúi đầu lĩnh mệnh.
Qua Trường Giang nhìn Vưu Tam Lang nói giọng hằn học :
- Lão trộm, ngươi cầm trong tay Đoạn Lưu kiếm nên nghĩ tới hậu quả! Nhất định ngươi chẳng sống được lâu nữa!
Vưu Tam Lang trả miếng :
- Nếu Âm Trường Sinh có tự thân đến cũng phải dùng bản lĩnh mà đoạt lại. Cái đó không khiến ngươi lo giúp!
Qua Trường Giang “hừ” một tiếng :
- Ngươi cứ việc chờ xem!
Dứt lời rời bước đi về *** bảo.
Tề Trường Chinh bám sát sau lưng chủ nhân.
Tiếp đó Trương Địch, Triệu Đảm, Kim Bất Hoán và Điền Phong bốn người sau khi liếc xéo đối phương với ánh mắt tức tối cũng tuần tự rút về *** bảo.
Hoàng Phủ Sơn bị Biện Bất Nghi dụng lực giữ lại. Y rất sợ chàng xuất thủ vì hiện tại những vết thương trên mình chàng vẫn còn rỉ máu.
Cả Vưu Tam Lang vẫn Bộc Phu máu vẫn từ các vết thương do tên bắn tuy đã được sơ cứu nhưng máu vẫn tiếp tục chảy.
Hai người thương thế không nhẹ. Có thể tận dụng ứng phó với đối phương trong hoàn cảnh này là chuyện phi thường rồi!
* * * * *
Tuy trên trường đấu để lại tám tử thi nhưng cuộc ác chiến vẫn chưa coi là kết thúc.
Đó là do Qua Trường Giang nhận định rằng phía mình bất lợi. Lão không thể biết rằng trừ Biện Bất Nghi, ba người còn lại không thể duy trì trận đấu thêm nữa vì đã kiệt sức.
Nhưng nếu có người ở ngoài quan chiến cũng nhận định như Qua Trường Giang mà thôi.
Bởi vì cho đến khi chấm dứt cuộc chiến, cả bốn cặp đấu về phía *** bảo đều bị dồn vào thế hạ phong, trong đó tám tên hắc y hán tử đã bị tiêu diệt và Qua Trường Giang đã hoàn toàn mất sức chiến đấu.
Chỉ còn Tề Trường Chinh chưa tham chiến nhưng khó địch nổi với Hoàng Phủ Sơn chứ đừng nói gì đến Bộc Phu hoàn toàn lành lặn.
Sau khi người của *** bảo rút đi hết, Biện Bất Nghi thở phào nhẹ nhõm vì hơn ai hết, y biết rõ bên mình đã hoàn toàn kiệt sức.
Biện Bất Nghi xem xét vết thương cho Hoàng Phủ Sơn, còn may là cả ba vết thương đều chỉ cách đại huyệt có mấy phân, chỉ cần một vết thương trúng ngay đại huyệt thì đừng mong gì Hoàng Phủ Sơn toàn mạng.
Tuy vậy với vết kiếm sâu như vậy mà còn trụ vững đến lúc này chưa gục ngã đã là sự chịu đựng phi thường.
Biết *** chưa phải là cao thủ, giỏi chịu đòn mới là người kiệt xuất.
Biện Bất Nghi vừa tra thuốc vào vết thương vừa cười nói :
- Hoàng Phủ Sơn, nhớ hồi ở Bách Linh cương ngươi giỏi chịu phạt, *** bị ba bốn chục hèo vẫn chưa ăn nhằm vào đâu. Nay chịu đao kiếm cũng giỏi như thế, với một vài vết thương sâu thế này người khác ắt đã gục ngã từ lâu!
Hoàng Phủ Sơn cười đáp :
- Biết chịu đòn mới có cơ hội thắng đối phương. Qua Trường Giang thương thế còn nặng hơn tôi nhiều!
Vưu Tam Lang chợt nói :
- Biện huynh, tôi lo cho nhi nữ quá!
Biện Bất Nghi thở dài :
- Đâu chỉ một mình Vưu cô nương? Còn có thê tử của tôi và Tiểu Ngọc Nhi nữa...
Vưu Tam Lang ngạc nhiên hỏi :
- Thế nào? Biện huynh ở đâu đột nhiên nảy ra một bà vợ như thế?
Biện Bất Nghi cười ngượng nghịu :
- Tôi dở hơi nghĩ ra cái trò lấy vợ, lại dở hơi để vợ thất tích. Nay chúng ta trở nên đồng hội đồng thuyền rồi! Bởi thế ai cũng lo cả.
Bộc Phu chợt chen lời :
- Qua Trường Giang đề cập đến chuyện Đoạn Lưu kiếm. Giang hồ truyền ngôn rằng thanh kiếm đó là bảo vật của Long Môn Âm Trường Sinh, Bảo chủ Long Môn bảo. Nếu tin này truyền ra thì Âm Trường Sinh nhất định tìm đến. Vị này võ công cao tuyệt. Nếu gặp thì Vưu huynh sẽ phiền phức lắm đấy!
Vưu Tam Lang cười nói :
- Bảo vật tuy trong tay ta nhưng không phải do ta trộm của hắn, cho dù hắn có tức thì làm gì được ta chứ?
Biện Bất Nghi lắc đầu :
- Nếu người khác nói như vậy thì Âm Trường Sinh có thể tin, nhưng Vưu huynh lại khác, vì được giang hồ xưng danh là vua trộm.
Rồi lại quay sang Hoàng Phủ Sơn :
- Xem tình hình thì có lẽ Qua Trường Giang thật không biết mấy người Tiểu Ngọc Nhi hiện đang ở đâu. Bây giờ biết làm thế nào.
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Tôi cho rằng xung quanh khu vực Mai Hoa sơn trang có vấn đề.
Biện Bất Nghi lắc đầu :
- Nhưng ta lại cho rằng nên đến Phủ Thương Châu một chuyến...
Vưu Tam Lang góp lời :
- Biện huynh cho rằng Lương Tâm nhắc đến ba chữ Vạn Phi Điệp trước khi ૮ɦếƭ là nói về ba nữ nhân đó chứ gì? Nhưng Thương Châu Phủ cách đây tới hơn tám trăm dặm, chẳng gần tý nào...
Bộc Phu đề xuất ý kiến :
- Tôi và Vưu huynh sẽ đến khu vực Mai Hoa sơn trang bí mật dò xem động tĩnh, còn nhị vị chịu khó tới Thương Châu, nếu có tin tức gì thì nhanh chóng thông báo để tập trung lại.
Biện huynh và Hoàng Phủ lão đệ thấy thế nào?
Hoàng Phủ Sơn gật đầu :
- Đó là chủ ý hay. Biện đại ca, chúng ta mau đến Thương Châu phủ xem Vạn Phi Điệp là cái gì vậy?
Biện Bất Nghi suy nghĩ một lúc rồi nói :
- Chỉ sợ rằng mất công vô ích...
- Cùng lắm là mất năm sáu ngày chúng ta đã trở lại là gì?
Biện Bất Nghi ngước mắt lên nhìn trời rồi nói :
- Thôi được. Chúng ta đành phải đi cả vậy!
* * * * *
Vưu Tam Lang và Bộc Phu tới Mai Hoa sơn trang.
Hai người được Biện Bất Nghi cho biết rằng y có lần trông thấy một chiếc kiệu màu trắng xuất hiện quanh đó và nghe loáng thoáng hai chữ Cung Nhân.
Đến trưa hôm sau hai người mới tới rừng mai bên ngoài sơn trang.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc