Giang Hồ Thập Tam Đao - Chương 55

Tác giả: Độc Cô Hồng

Nhưng Bệnh Thần Thâu lại khác.
Với tài ăn trộm được xưng danh là thần trộm thì việc lấy đầu người còn dễ hơn đồ vật được cất giữ chắc chắn trong rương hòm.
Cho nên thấy Bộc vải đẫm máu, ai cũng đinh ninh đó là đầu lâu của Hoàng Phủ Sơn, bởi thế mới có sự hoan nghênh ấy.
Nhưng không chỉ hoan nghênh.
Có cả sự bố trí nữa.
Vốn trước đây thiết lập cạm bẫy ở Lão Long đàm, chỉ theo cao kiến của Khoái Hoạt Đấu Điền Phong, Qua Trường Giang mới thay đổi ý định, bố trí ở ngay hậu bảo.
Điền Phong cho rằng Lão Long đàm nằm giữa hoang sơn, nếu thiết lập cạm bẫy ở đó thì nhất định bị Vưu Tam Lang phát hiện được bởi vì sự minh mẫn sáng suốt của vị thần trộm đã nức danh giang hồ bấy lâu nay. Làm nghề ăn trộm mà được xưng “thần” đương nhiên không phải hạng ngốc nghếch.
Giang hồ truyền ngôn nhiều về tài nhanh trí của Vưu Tam Lang. Và điều đó rất có cơ sở.
Vì ngoài Vưu Tam Lang ra, chẳng mấy tên trộm có thể trộm cả đầu người!
Lúc này Vưu Tam Lang xách Bộc vải dầu đẫm máu đi sau hắc y nhân xuyên qua tiền viện, trung viện và mấy dãy hành lang tới trước hậu sảnh.
Từ chân thềm nhìn qua hậu sảnh chừng bảy tám trượng có một mái lều.
Qua Trường Giang đứng trước lều vẫy tay cười đon đả :
- Vưu huynh, Qua mỗ hầu giá ở đây từ lâu rồi!
Vưu Tam Lang hỏi :
- Nhi nữ ta đâu?
Qua Trường Giang vỗ tay ba tiếng.
Từ hướng bên tả một nữ nhân dìu một thiếu nữ bận bộ y phục còn mới đi về phía gian lều. Vưu Tam Lang chú mục nhìn rồi gọi to :
- Hài tử! Hài tử!
Qua Trường Giang cười kha khá nói :
- Nhất định không sai đâu mà! Vưu huynh! Có mang theo đầu lâu Hoàng Phủ Sơn đó phải không?
Vưu Tam Lang giơ cao Bộc vải dầu nói :
- Chẳng phải đây rồi sao?
Qua Trường Giang lại cười to một tràng :
- Xin hãy vào lều! Chúng ta hãy uống mấy chén R*ợ*u mừng. Sau đó Vưu huynh có thể đưa nhi nữ trở về Tây Lương.
Bộc Phu chợt cao giọng :
- Vưu Nhị Thư tại sao không trả lời?
Qua Trường Giang đáp :
- Tiểu thư bị người ta dùng thủ đoạn khống chế. Hiện tại cô ấy chưa khôi phục thần trí hoàn toàn.
Vưu Tam Lang tin điều này.
Lão cùng Vưu Nhị Thư hành khứ giang hồ, bôn tẩu không ít nơi, từng gặp nguy nan chẳng phải một lần.
Nếu không bị ám toán, nhất định cô ta đã lao vào vòng tay lão rồi.
Lão đưa mắt nhìn Bộc Phu một lát rồi dấn bước đi về phía gian lều.
Hai người đã thỏa thuận trước là không vào lều. Khi cha con gặp nhau rồi là họ lập tức quay về, Bộc Phu sẽ đi đoạn hậu.
Vưu Tam Lang đứng trước cửa lều ném chiếc Bộc vải dầu lên bàn nói :
- Đưa nhi nữ ta đây!
Qua Trường Giang hạ lệnh :
- Dẫn ra!
Nhưng khi nữ nhân vừa đưa thiếu nữ quay đầu lại, Vưu Tam Lang thấy mặt thiếu nữ liền vung kiếm nhằm Qua Trường Giang chém tới!
Qua Trường Giang né mình tránh khỏi, phát tràng cười đắc ý rồi chộp lấy tấm vải dầu đựng đầu lâu Hoàng Phủ Sơn chạy vụt khỏi ngôi lều.
Vưu Tam Lang và Bộc Phu còn chưa kịp phản ứng thì từ quanh lều, mười con chó dữ đã mai phục sẵn nhảy chồm vào!
Đồng thời hai nữ nhân cũng vung đao nhằm Vưu Tam Lang chém bổ tới chính diện.
Vưu Tam Lang điên tiết vung Kim kiếm chém tạt sang hai lưỡi nhuyễn đao.
Hai thiếu nữ hoàn toàn không có ai là Vưu Nhị Thư, thấy đao bị chém đứt liền co chân chạy, cước lực so với nam nhân còn linh hoạt hơn, chỉ thấy thân hình lướt nhẹ như chân không chạm đất, phút chốc đã không thấy đâu nữa!
Vưu Tam Lang và Bộc Phu nhìn quanh không trông thấy gì, phảng phất như đứng giữa đám vân vụ, còn đang ngơ ngác thì nghe “xoạt” một tiếng, một tấm lưới thép rất lớn đã chụp xuống đầu!
Vưu Tam Lang đứng ngay giữa tấm lưới, không sao tránh được bị trùm hẳn vào lưới.
Trên lưới còn rất nhiều lưỡi câu sắt, vì thế chỉ cần cử động là bị móc vào *** ngay.
Vưu Tam Lang sực hiểu rằng khi Qua Trường Giang phát hiện được trong Bộc vải dầu không phải là đầu lâu Hoàng Phủ Sơn mà chỉ là chiếc đầu lợn thì nhất định lão ta sẽ lấy đầu mình thay vào đó.
Vưu Tam Lang hết sức hoang mang. Mình bị mắc trong lưới là do nhìn quanh không thấy vật gì.
Do đâu mà xung quanh lều tối om như trong màn đêm đen vậy?
Vưu Tam Lang không thể biết được rằng hai ngươi đang sa vào Cửu Cung đại mê trận của Qua Trường Giang và hai nữ nhân vừa phóng đao định giết mình thì một tên trước đây mấy ngày suýt nữa đã *** Hoàng Phủ Sơn cũng ngay chỗ đó.
Vưu Tam Lang cố nén đau chịu đựng những lưỡi câu móc rách ***, dùng Kim kiếm chém đứt lưới sắt. Lão cũng không ngờ rằng thanh kiếm báu là nguyên nhân của tai họa mà mình đang gánh chịu.
Nguyên là Qua Trường Giang thấy thanh kiếm báu liền nổi lòng tham, thay đổi địa điểm cuộc hẹn tới hậu bảo với mê trận đã bố trí sẵn để tiêu diệt hai người nhằm chiếm lấy thanh kiếm báu.
Vốn là thần khí chém sắt như chém bùn, tấm lưới sắt làm sao chịu nổi?
Chỉ ba bốn kiếm, tấm lưới đã bị rách một mảng lớn, Vưu Tam Lang từ trong nhảy ra, toàn thân y phục rách nát máu túa ra, tuy các vết thương không nguy hiểm đếm tính mạng nhưng đau tận xương!
Tuy đã thoát khỏi lưới sắt nhưng Vưu Tam Lang cứ luẩn quẩn xung quanh mái lều vì đã mất phương hướng, nhìn xung quanh chỉ toàn bóng tối lờ mờ.
Lão nghe đâu đó có tiếng chó sủa và tiếng chửi rủa của Bộc Phu nhưng dường như cách tới mấy dặm, mừng rỡ hết sức gọi: Bộc huynh!
Bộc Phu đứng ở mép lưới khi bị chụp nên thoát được ra ngoài thì bị bầy chó dữ tấn công. Với thanh đại đao nặng ba mươi hai cân, Bộc Phu lung lên loạn sát, nhưng xung quanh chỉ là bóng tối lờ mờ gần như ban đêm, thỉnh thoảng một con chó lao vào cắn một miếng rồi biến mất, cứ luân phiên như vậy, mỗi con chó đều to bằng con bê nghé, thế mà cả một canh giờ Bộc Phu không chém trúng con nào.
Với thanh đại đao to nặng như vậy, Bộc Phu có thể chém đứt đôi cả một con trâu mộng nên loài chó có đáng kể?
Thế nhưng đàn chó lại xuất hiện ở những hướng khác nhau, mới phát hiện thấy thì chúng đã biến mất, chỉ tránh sao cho chúng không đớp trúng là may!
Qua một hồi Bộc Phu mệt lử. Lão không biết rằng mình đã chạy xung quanh gian lều tới bảy mươi vòng.
Cửu Cung đại mê trận thật là lợi hại!
Vưu Tam Lang cất tiếng gọi Bộc Phu nhưng thanh âm nghe xa lắc nhưng kỳ thực cả hai vẫn ở trong hậu viện chỉ cách nhau có mấy trượng.
Vưu Tam Lang đang gân cổ gọi bằng hữu thì chợt nghe “bịch” một tiếng, có vật gì rơi xuống trước mặt!
Lão cúi xuống nhìn, chợt nhận ra chính là chiếc Bộc vải dầu gói cái đầu lợn mà mình vừa đưa cho Qua Trường Giang!
Giọng lão Bảo chủ như vọng từ trên trời xuống :
- Lão trộm! Ngươi dám lừa dối lão phu, thật đáng ૮ɦếƭ!
Vưu Tam Lang quát lên :
- Qua Trường Giang! Sao ngươi giở trò gian trá làm khổ lão phu chứ? Tự vỗ *** xưng là Đại bảo chủ mà chẳng khác gì một kẻ tiểu nhân!
Qua Trường Giang cười đắc ý :
- Hô hô hô! Cứ để các ngươi kiệt sức mà ૮ɦếƭ trong Cửu Cung đại mê trận, thanh Kim kiếm sẽ trở thành vật sở hữu của lão phu rồi! Hô hô...
Hai người đấu khẩu nhưng Bộc Phu vẫn không nghe thấy gì.
Vưu Tam Lang là người thông minh liền nhảy lên nóc lều. Ở đây làn vân vụ trông quang đãng hơn, có thể thấy lờ mờ cảnh tượng xung quanh, thấp thoáng thấy những con chó lớn.
Tuy vậy vẫn không tài nào tìm được các thoát ra khỏi trận.
Lão biết lời của Qua Trường Giang không chỉ dọa, không cần phải phí lực thêm, hai người quần với bầy chó, đến khi sức cùng lực kiệt rồi cũng bị chó cắn ૮ɦếƭ. Thanh Kim kiếm nhất định sẽ về tay hắn.
Nhưng vì sao Qua Trường Giang lại biết bố trí Cửu Cung đại mê trận? Chẳng lẽ hắn là người của Bạch Liên giáo?
Vưu Tam Lang đưa mắt nhìn ra phía xa, hầu như có thể nhìn thấy cảnh vật xa tới mười dặm. Lão nhíu mày nghĩ ngợi và chợt hiểu ra đó chỉ là ảo giác.
Hiển nhiên đây là công phu của tà giáo. Vưu Tam Lang đã gặp nhiều tà công như thế.
Bây giờ phải xác định kỹ phương hướng. Đó chính là cứu tinh duy nhất, chỉ một cú nhảy chính xác là phải tới được tường viện.
Còn may rằng lúc vào hậu bảo, Vưu Tam Lang có quan sát địa hình, nhớ rõ ràng hậu viện một phía sát với bức tường thành, chỗ gần nhất chỉ có ba bốn trượng.
Lão hít một hơi thật sâu rồi nhìn quanh một lần nữa, chừng sắp vận công lao khỏi trận. Vừa lúc đó trên không có tiếng xé gió lao tới.
Vưu Tam Lang xác định ngay rằng từ bốn phía, có rất nhiều tên đang nhằm phía mình mà bắn.
Hiển nhiên người ở ngoài trận đã phát hiện thấy lão len lên mái lều.
Lão vội vàng tụt xuống đất, quát to :
- Qua Trường Giang! Vưu mỗ có việc cần thương lượng!
Giọng Qua Trường Giang như từ xa mấy dặm vọng tới :
- Có thể! Có thể! Vưu Tam Lang! Trước hết ngươi vứt thanh Kim kiếm ra ngoài này, lão phu sẽ lập tức phái người dẫn các ngươi ra khỏi trận!
Hiển nhiên Vưu Tam Lang không dại gì làm theo lời hắn!
Lão thừa hiểu Qua Trường Giang không dám khinh mạn đối địch với mình là sợ thanh bảo kiếm này.
Tuy vậy trong hoàn cảnh hiểm nghèo này, lão không thể nghĩ ngợi nhiều, cao giọng nói :
- Qua Trường Giang! Ngươi chẳng gì thì cũng bá chủ một vùng ở khu vực xung quanh Thái Tường phủ này, chẳng lẽ còn sợ thanh kiếm nhỏ bé này hay sao? Hay không dám đứng đối diện đàm phán với người ta chứ?
Qua Trường Giang lạnh giọng trả lời :
- Lão phu cầm chắc thắng trong tay, há có thể đàm phán với kẻ trộm cắp ti tiện như ngươi? Vì thanh Kim kiếm mà mở cho ngươi một sinh lộ là phúc tổ nhà ngươi rồi! Như thế sẽ khỏi liên lụy đến Bộc Phu! Hừ! Xem ra hắn không còn duy trì được lâu!
Vưu Tam Lang nóng lòng như lửa.
Thật khó hình dung được vì sao lão lại dễ dàng tin kẻ phản phúc này để mạo hiểm dấn thân vào hiểm cảnh? Nữ nhi bây giờ ra sao? Nếu hôm nay ૮ɦếƭ ở *** bảo thì ai sẽ rửa mối hận này?
* * * * *
Biện Bất Nghi cũng đang lúc lòng dạ rối bời.
Âu Dương Tiểu Thanh đã thành thê tử của y. Ba mươi tám tuổi mới gặp được một nữ nhân thật lòng yêu mình, chỉ có một đêm ấm tình phu thê rồi bỗng mất đi tích ảnh.
Nếu tin này truyền đi, Biện Bất Nghi ngay cả vợ còn không bảo vệ được thì còn mặt mũi nào kiến diện mọi người?
Biện Bất Nghi và Hoàng Phủ Sơn đều chân bước gấp và không ngơi nghỉ nhằm hướng *** bảo.
Hoàng Phủ Sơn tin rằng việc Tiểu Ngọc Nhi mất tích nhất định nằm trong âm mưu như mẹ con Thủy Tiên. Chỉ cần tra vấn Qua Trường Giang tất sẽ đạt kết quả.
Hiển nhiên chàng thừa hiểu lão Bảo chủ nham hiểm xảo trá đó không từ thủ đoạn nào để sát hại mình, nhưng vì Tiểu Ngọc Nhi, chàng chẳng cần quan tâm đến tính mạng mình.
Hai người đi tới *** bảo thì vừa đúng lúc. Ở hậu bảo đang hồi huyên náo.
Tiếng người la, tiếng chó sủa đến nỗi bên ngoài con sông đào cũng nghe rõ.
Cửu Cung đại mê trận chỉ vây hãm được người bị sa vào đó, còn bên ngoài vẫn tiêu tao như không.
Biện Bất Nghi lo lắng đứng bên ngoài sông đào nghe ngóng, đôi mày nhíu chặt lại.
Hoàng Phủ Sơn lên tiếng :
- Biện đại ca, thanh âm này nghe sao quen quen?
Biện Bất Nghi hỏi :
- Ngươi cho rằng đó là giọng nói của ai?
- Chúng ta hãy đến gần một chút nữa. Hiện tại còn chưa phân biệt được.
Biện Bất Nghi đề nghị :
- Trước bảo môn đương nhiên có người canh giữ, nếu chúng ta xông vào tất sẽ làm *** bảo kinh động. Tốt nhất là đến ngọn đồi ở hậu bảo.
Hoàng Phủ Sơn gật đầu. Hai người lập tức nhẹ nhàng vòng ra hậu bảo tới ngọn đồi nhỏ mọc toàn cây lúp xúp tiếp cận vào.
Sông đào ở đây rộng tới hai mươi trượng, không thể nhảy qua được.
Biện Bất Nghi tìm được hai cành cây dài, to chừng bắp tay rồi tới bên bờ nước, chỉ hai bước nhảy, chống con sào gỗ vào bờ đất, Pu'ng mình nhảy cao tới bảy tám trượng, an toàn đáp xuống bờ bên kia.
Hoàng Phủ Sơn cũng không chậm trễ, theo cách đó vượt qua sông đào.
Biện Bất Nghi thán phục kêu lên :
- Hoàng Phủ Sơn ngươi tiến bộ nhiều đấy!
Hoàng Phủ Sơn cười đáp :
- Đại ca còn nhớ lúc nhỏ chúng ta không nhảy qua được đoạn sông đào chỉ rộng có ba bốn trượng mà rơi cả xuống nước không? Từ đó tiểu đệ không ngừng tập luyện.
Bấy giờ hai người đã tới sát tường viện.
Vì ở đây sông đào rất rộng nên không có người canh giữ.
Tới tường viện, hai người nghe âm thanh phát ra từ hậu viện. Lòng rất kinh hãi.
Bởi vì đó chính là lúc Bộc Phu bị đàn chó tấn công rất cấp bách, vừa chống trả vừa chửi loạn cả lên.
Hoàng Phủ Sơn biết rằng trong Cửu Cung đại mê trận thường có mười con chó, nếu con nào ૮ɦếƭ là bổ sung. Mỗi con cứ lao tới một lần, và chỉ cắn một miếng, có trúng hay không cũng biến vào bóng tối.
Thế nhưng vì lúc này chiến cuộc diễn ra lâu quá, đao pháp của Bộc Phu không còn linh hoạt nữa, bởi thế mà đàn chó đồng loạt xông vào. Đây không phải là chó thường mà thân thể to lớn, lại được huấn luyện đặc biệt.
Chỉ cần trông thấy địch nhân là như bị phát điên, lao vào không quản tính mệnh mặc sức cắn xé.
Cứ từng con lao vào tuần tự thì khó mà chém trúng, nhưng khi say máu nhất loạt xông vào, tuy bị Bộc Phu hạ sát mấy con nhưng chính lão cũng chẳng còn bao nhiêu hơi sức.
Trong gian lều, Vưu Tam Lang đã nghe rõ tiếng chó sủa nhao nhao và tiếng chửi rủa của Bộc Phu nhưng không nhìn thấy gì cả, vì thế không thể xuất thủ bừa bãi, hơn nữa vẫn biết cung nỏ bốn phía đang mai phục sẵn sàng bắn ra.
Xem chừng sự việc hôm nay đã được an bài, chẳng còn hy vọng nào thoát thân được nữa!
Giọng nói của Qua Trường Giang lại vọng về từ cõi xa xăm :
- Vưu Tam Lang, nếu bây giờ ngươi không chịu ném Kim kiếm ra thì Bộc Phu là người đầu tiên bị ૮ɦếƭ trong trận! Hô hô... đương nhiên ngươi là nạn nhân kế tiếp!
Vưu Tam Lang không trả lời ngay. Lão còn suy tính.
Vì Bệnh Thần Thâu chẳng phải là người trí tuệ xuất chúng nhưng chút thông minh thì lão có thừa.
Lúc này cần phải tìm phương sách thích hợp nhất, vì càng nguy cấp, càng không được nóng nảy làm bừa.
Không thể để cho Bộc Phu đối phó một mình với bầy chó dữ.
Bởi vì như thế nhất định Bộc Phu chẳng thể duy trì lâu, với thanh Kim kiếm, Vưu Tam Lang sẽ giúp hắn một tay đắc lực khống chế đàn chó.
Vưu Tam Lang quả quyết móc ống hỏa cụ, rồi bật lên châm vào mái lều tranh!
Hiển nhiên Qua Trường Giang và cả bọn thủ hạ mai phục xung quanh không ai ngờ tới diễn biến đó.
Và thực ra vào lúc cấp bách như vậy không mấy người có đủ sáng suốt để hành động như Vưu Tam Lang, thần trộm.
Mái lều tranh chỉ cần bắt lửa đã cháy ngùn ngụt.
Lửa cháy lên làm bầy chó hoảng sợ chạy dạt đi, nhưng như những kẻ mù lại lao vào lửa.
Vưu Tam Lang phát hiện thấy Bộc Phu chỉ cách gian lều có mấy trượng đang vung đại đao liên hồ kỳ trận. Bấy giờ chỉ còn ba bốn con chó say máu xông vào.
Vưu Tam Lang không nghĩ ngợi gì thêm vung kiếm lao tới. Chỉ mấy kiếm đã chém ૮ɦếƭ hai con ác cẩu rồi đưa tay kéo Bộc Phu định chạy đi, nào ngờ Bộc Phu như không còn nhận ra mình, vung đại đao chực chém xuống!
Vưu Tam Lang kinh hãi la lên :
- Bộc huynh! Tôi đây mà! Chúng ta đi thôi!
Chợt nghe Qua Trường Giang cười hắc hắc nói :
- Muốn đi mà được ư? Đừng hòng!
Tiếp đó lại giọng lão quát to ra lệnh :
- Cung nỏ chuẩn bị! Nhất tề bắn, không để tên nào sống sót!
Lập tức tên nỏ từ bốn phía châu tới hai người.
Bộc Phu trúng một hơi bảy mũi tên, nhưng vẫn vung đại đao múa tít như gió, thật chẳng khác gì thần binh, gạt rơi lả tả vô số mũi tên khác.
Vưu Tam Lang cũng múa tít thanh Kim kiếm chống lại hằng hà sa số tên nỏ bắn tới, tuy vậy vẫn trúng phải hai mũi tên vào vai.
Cả hai người ngay cả cơ hội để rút tên ra cũng không có, cứ dựa lưng vào nhau múa đao kiếm như những kẻ điên.
Vưu Tam Lang vừa múa kiếm một cách tuyệt vọng vừa nghĩ rằng chỉ cần thêm một loạt tên nữa, cả hai sẽ táng mạng ngay giữa mê trận quái gở này!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc