Giang Hồ Thập Tam Đao - Chương 53

Tác giả: Độc Cô Hồng

“Thần Thâu” trộm đầu
Lúc này tên chủ sòng ngựa ở Tây bắc Phi Sa trấn bốc hỏa lên đầu, từ khoảng cách hai trượng đã vung roi đánh tới!
Vưu Tam Lang bấy giờ còn treo ngược chân trên xà nhà đầu chúc xuống đất, suýt nữa thì bị ngọn roi đánh trúng mặt đành phải dùng đao chống đỡ.
Chủ sòng ngựa Kim Bất Hoán thừa cơ đánh liền mười mấy roi trùm toàn thân Vưu Tam Lang vào vòng khống chế của ngọn roi da.
Trong tình thế bất lợi, trên mặt Vưu Tam Lang đã dính phải hai roi với vết hằn đỏ lựng rớm máu.
Vưu Tam Lang buông người rớt xuống lăn tròn mấy vòng, mũi đao đã chọc tới tiểu phúc Kim Bất Hoán chỉ cách hơn thước.
Kim Bất Hoán buông tiếng cười nhạt, ngọn roi chuyển thế từ trên cao đánh xuống dưới.
Vưu Tam Lang còn khom người thấy vậy bật lùi thật nhanh, nên không tất bị ngọn roi quất đứt bàn tay phải rồi!
Tuy vậy thanh đao mũi cong của lão vẫn bị đầu roi cuốn chặt, Vưu Tam Lang không sao rút được đành vận công chấn gãy ngang giữa lưỡi đao!
Kim Bất Hoán phát ra một tràng cười đắc ý.
Trong lúc đó tình hình Bộc Phu lại khả quan hơn Vưu Tam Lang, tuy bị bốn người vây đánh rất quyết liệt nhưng đao pháp của Bộc Phu thật điệu nghệ, không cần có hư chiêu hoặc biến ảo gì, mỗi đao phát ra đều rất bình thường, thế nhưng không ai dám mạo hiểm trực diện tiếp chiêu!
Bộc Phu càng đánh càng hung mãnh, không cần e dè gì. Trong đại sảnh, Qua Trường Giang trần thiết rất nhiều đồ vật quý giá, với thanh đao vô cùng linh hoạt, Bộc Phu phá tan hết cái này đến cái khác, sau vài chục chiêu, hơn phân nửa đồ trang trí và vật dụng đắt tiền bị phá tan tành.
Qua Trường Giang thấy vậy máu sôi lên ngùn ngụt!
Bên này Vưu Tam Lang chỉ còn lại cán đao với một đoạn thép ngắn trong tay, hơn nửa mũi đao cong bị ngọn roi cuốn mất.
Kim Bất Hoán phất mũi roi làm mũi đao bắn tít lên không!
Vũ khí trong tay hầu như đã trở thành vô dụng, hiển nhiên Kim Bất Hoán không bỏ qua cơ hội áp đảo địch nhân.
Ngọn roi da như con mãng xà không ngừng réo lên vun ✓út, lưng áo Vưu Tam Lang rách bươm từng mảnh rơi xuống.
Hiển nhiên y phục đã rách thì *** đâu còn lành lặn? *** bị đánh tả tơi, Vưu Tam Lang cố sức nhảy lùi lại rồi lấy từ trong người ra một chiếc túi hẹp dài chừng hai thước rút ra một vật cầm chắc trong tay.
Lập tức cả đại sảnh phát ra ánh sáng vàng chói. Mọi người nhìn lại thì nhận ra đó là một thanh kim kiếm nhỏ.
Thanh kim kiếm này Vưu Tam Lang lấy được từ trong ruột chiếc xà nhà ở Thanh Phong trấn.
Biết là bảo vật, lão giấu kín trong người không lộ ra cho ai biết. Nhưng bây giờ không còn binh khí, tình thế cấp bách quá đành phải lấy hộ mạng.
Ánh vàng lóe lên nhằm ngọn roi da vừa quất tới.
Chỉ một mình tên chủ sòng ngựa Kim Bất Hoán đối địch với Bệnh Thần Thâu Vưu Tam Lang, còn cả bốn người kia vây đánh Bộc Phu, thế mà chỉ Kim Bất Hoán thắng thế nên hết sức tự mãn.
Vưu Tam Lang bị trúng ba bốn roi, khắp người rớm máu, tay lại mất binh khí, xem chừng không thể duy trì được lâu.
Phi Đề Thần Tiên Kim Bất Hoán biết trước sau gì cũng dồn đối phương vào chỗ ૮ɦếƭ, nhưng trước hết phải làm nhục lão ta một trận.
Hắn chợt nghĩ đến Hoàng Phủ Sơn. Tên tiểu tử đó cũng phải lột da đi mới hả, để rửa mối hận ở đồi Bạch Mã bị Hoàng Phủ Sơn dùng Kim Thủ chỉ đánh bị thương suýt mất mạng.
Hắn nghĩ đến Hoàng Phủ Sơn là vì trông thấy thanh kiếm nhỏ phát ra ánh vàng rực như Kim Thủ chỉ.
Nhưng thanh đao mũi cong của Vưu Tam Lang đã bị gẫy, nay chỉ dùng thanh kiếm nhỏ như ngọn chủy đao thì có gì đáng phải bận tâm?
Vị đại chưởng quầy của sòng ngựa Tây bắc Phi Sa trấn từ bảy tuổi dã ngồi trên lưng ngựa với chiếc roi ngựa trên tay thì đến cả những con ngựa bất kham nhất cũng phải chịu thuần phục chứ đối với người thì chuyện quá dễ!
Vưu Tam Lang đã trúng bốn roi đau buốt tận xương, chẳng khác gì bị đao chém.
Ngọn roi không chút úy kỵ cứ quất thẳng xuống thanh Kim kiếm, nhất định thanh kiếm nhỏ cũng bị cuốn lấy như trước.
Nhưng không ngờ nghe “phực” một tiếng, ngọn roi da đứt làm đôi!
Vưu Tam Lang chợt khơi dậy niềm tin, thậm chí còn cất lên tràng cười đắc ý!
Còn Kim Bất Hoán thì không sao tin được diễn biến vừa xảy ra ngay trước mắt!
Ngọn roi của hắn dài hơn hai trượng, to hơn ngón tay cái bằng da và gân bò tinh luyện, chưa lần nào bị đao kiếm làm tổn thương một phần, thế mà bỗng dưng bị đứt.
Chẳng lẽ ngọn kim kiếm là thần binh lợi khí?
Kim Bất Hoán là người không tin vào thần linh hay ma quỷ, mặc cho ngọn roi bị đứt một đoạn khá dài, vẫn phi người lao tới thi triển tuyệt chiên Dã Long Dao Vỹ.
Tiếng roi vun ✓út, tiên ảnh lập lòa...
Phựt! Phựt!...
Kim Bất Hoán xuất liền bảy roi, Vưu Tam Lang cũng vung kiếm đỡ bảy lần.
Kết quả ngọn roi da đứt thêm bảy đoạn, chỉ còn lại chưa đầy một thước!
Trên tay chỉ còn chiếc cán với một mẩu roi thì còn làm trò trống gì? Chỉ trước đó Vưu Tam Lang cũng đã từng nếm trải tình cảnh bi đát ấy!
Lão nhìn Kim Bất Hoán, cười hô hố hỏi :
- Tên chủ chuồng lừa kia! Uy phong của ngươi đâu mất cả rồi? Mau chịu ૮ɦếƭ đi!
Kim Bất Hoán rút từ thắt lưng ra một thanh đoản đao. Hắn quên mất rằng Kim kiếm có thể làm đứt chiếc roi da bảo bối của mình thì cũng dễ dàng chặt đứt thanh đao nhỏ.
Quả nhiên chỉ nghe “rắc” một tiếng khô khốc, thanh đoản đao của Kim Bất Hoán bị đứt ngọt làm hai đoạn!
Vưu Tam Lang càng tăng thêm sự tự tin.
Kim Bất Hoán nhằm giữa đại sảnh lao ra, nhưng khinh công so với đối thủ còn thua xa!
Nếu như cả hai cùng chiến đấu trên lưng ngựa thì Vưu Tam Lang sẽ kém thế hơn rất nhiều.
Nhưng đây lại đấu trên bộ, nhờ thế mà Vưu Tam Lang lại chiếm ưu thế.
Lão là người làm ăn không cần vốn. Nếu không giỏi khinh công, để chậm chân, nếu không bị khổ chủ đánh ૮ɦếƭ thì cũng bị quan gia bắt được!
Nói thẳng ra đã là “thần trộm” thì khinh công cũng thuộc loại thượng thừa.
Chỉ hai bước, thanh Kim kiếm đã tỏa ánh vàng lấp lánh phía sau đầu Kim Bất Hoán khiến hắn cảm thấy mát lạnh phía sau đầu và bả vai nhói lên.
Trong lúc tính mạng Phi Đề Thần Tiên bị đe dọa thì Qua Trường Giang vốn đang đứng lượng trận thấy vậy lao tới, thanh trường kiếm chém bổ xuống chặn trước mặt Vưu Tam Lang.
Phi Đề Thần Tiên Kim Bất Hoán được thoát ૮ɦếƭ, đưa tay sờ ra sau gáy thấy ướt mèm, nhìn vào bàn tay thấy đầy máu mới hay mình đã bị thương và không tin được trên đời lại có thứ binh khí sắc như thế.
Vưu Tam Lang biết bản lĩnh của Qua Trường Giang chẳng phải tầm thường.
Trên giang hồ ai không biết Khấp Huyết Kiếm lợi hại thế nào?
Qua Trường Giang chú mục nhìn thanh Kim kiếm trên tay Vưu Tam Lang “hừ” một tiếng nói :
- Đoạn Lưu Kiếm thất tích mấy chục năm nay, thì ra ở trong tay ngươi!
Lúc này Vưu Tam Lang đã biết thanh Kim kiếm chém sắt như bùn nên can đảm hơn nhiều, cười hắc hắc nói :
- Không có Kim kiếm sao dám xông vào *** bảo của ngươi? Tên họ Qua kia! Nữ nhi ta hiện ở đâu?
Qua Trường Giang đáp :
- Qua mỗ thật không biết nhi nữ của ngươi ở đâu. Vưu Tam Lang, ngươi định dùng Kim kiếm để uy hiếp bổn nhân thì nghĩ thế là sai lầm lớn đấy! Nếu *** bảo quyết ý giữ các ngươi thì đừng mong gì ra thoát!
Vưu Tam Lang nhìn quanh. Hai bên đứng đầy cung thủ, rõ ràng lời Qua Trường Giang chẳng phải đe dọa suông!
Lão suy tính nhanh trong đầu rồi nói :
- Qua đại bảo chủ! Ta tới đây là tìm nhi nữ ta chứ không phải để đánh nhau. Nếu ngươi hứng thú chuyện đánh lộn thì hãy tìm một nơi nào đó, ta sẵn sàng thừa tiếp!
Qua Trường Giang cười bí ẩn :
- Đừng đánh nhau nữa! Nếu ta ở vào địa vị ngươi thì tìm nơi nào thật kín mà ẩn mình.
Vưu Tam Lang nhíu mày hỏi :
- Vì sao ta lại phải trốn lánh ai chứ?
Qua Trường Giang đáp :
- Đoạn Lưu Kiếm đã xuất hiện thì không sao ở yên trong giang hồ được nữa. Ngươi có biết chủ nhân của thanh kiếm đó là ai không?
Vưu Tam Lang buột miệng :
- Là ai?
- Nó là bảo vật gia truyền của Xích Long Âm Trường Sinh, Bảo chủ Long Môn bảo, nếu hắn biết được Đoạn Lưu Kiếm bị ngươi trộm mất thì ngươi mong gì giữ được mạng?
Vưu Tam Lang nghe vậy thì lòng đầy kinh hãi, trên giang hồ vẫn truyền ngôn rằng Xích Long Âm Trường Sinh ghét ác như cừu, khi đã ra tay thì không để ai sống sót.
Thanh Kim kiếm vốn bị người khác lấy trộm đem giấu ở Hòa Khí Phố và lão đã đánh cắp được. Nay trách nhiệm đó đổ lên vai, sau này phải hết sức cẩn thận mới được!
Nghĩ thế lão lắc đầu cười nói :
- Đó là chuyện sau này. Còn bây giờ ta phải tìm cho được nhi nữ trước đã!
Qua Trường Giang trầm giọng :
- Nhi nữ ngươi không có trong bổn bảo. Nếu không tin thì cứ việc đi mà tìm!
Bấy giờ trong đại sảnh tiếng binh khí chạm nhau nghe đinh tai nhức óc, cùng tiếng chửi rủa của Bộc Phu.
Cả bốn tên Tề Trường Chinh, Trương Địch, Điền Phong và Triệu Đảm mới từ Kim Thụ pha trở về cùng vây đánh Bộc Phu rất ác liệt.
Xét về võ công, Bộc Phu cao chiêu hơn bất cứ ai trong số địch nhân, nhưng nay bị vây chặt trong đại sảnh không thể rộng tay rộng cẳng mà thi triển chiêu thức nên hết sức tức tối, chửi rủa váng cả lên.
Có câu rằng “mãnh hổ nan địch quần hồ”, hảo hán cũng kém thế trước đông người.
Bộc Phu vung đao loạn xạ nhưng không trúng ai cả, trái lại càng mau xuống sức.
Vưu Tam Lang quan sát thấy tình hình như vậy liền nói :
- Bộc huynh đừng đánh nữa! Chúng ta đi thôi!
Trong đại sảnh lập tức lặng hẳn.
Bộc Phu thổi phì phì bước tới cửa, thanh đại đao theo thói quen vác trên vai.
Lão vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, không phải vì sợ bị ám toán mà căn cứ vào ánh mắt tức giận, có thể đoán biết lão đang ghi nhớ từng tên địch để khi gặp lại sẽ thanh toán với từng người!
Vưu Tam Lang đến gần Bộc Phu thấp giọng nói :
- Chúng ta hãy tạm thời tin Qua bảo chủ lần này, nghĩ cách đi chỗ khác tìm Nhị Thư.
Nhị Thư tất là Vưu Nhị Thư.
Bộc Phu và Vưu Tam Lang giao tình thân thiết còn hơn cả huynh đệ kết nghĩa, xưa nay Bộc Phu vẫn làm theo lời Vưu Tam Lang.
Lão lớn tiếng hỏi :
- Tên họ qua không thừa nhận có Nhị Thư ở đây ư?
Vưu Tam Lang chưa lên tiếng thì Qua Trường Giang đã thay lời :
- Hai vị! Qua mỗ lấy lễ đãi khách. Nhưng bây giờ trở thành xung đột, đó thật là chuyện ngoài ý muốn. Nhưng dù sao nhi nữ của Vưu huynh thật không có ở đây.
Bộc Phu xẵng giọng :
- Không ở đây thì ở đâu?
Qua Trường Giang kiên nhẫn đáp :
- Tôi làm sao biết được?
Bộc Phu nhìn Vưu Tam Lang hỏi :
- Vưu huynh, bây giờ ta phải làm gì?
- Rồi sẽ tìm cách. Chúng ta đi thôi!
Hai người vừa xuống khỏi bậc cấp thì Qua Trường Giang bỗng gọi lại :
- Vưu huynh hãy chờ một lát!
Vưu Tam Lang quay lại hỏi :
- Có việc gì vậy?
Qua Trường Giang nói :
- Qua mỗ muốn nhắc lại chuyện mới rồi đề cập tới trong tiệc R*ợ*u...
Vưu Tam Lang ngắt lời :
- Đánh nhau loạn xạ lên, ta chẳng nhớ gì sất! Xem đây, người ta máu me thế này.
Qua Trường Giang nhẹ giọng :
- Việc đó chỉ là hiểu lầm. Qua mỗ đã nói hoàn toàn không muốn thế. Xin nhắc lại rằng nếu Vưu huynh có thể mang đầu Hoàng Phủ Sơn tới đây, Vưu huynh đề xuất giá nào, Qua mỗ nhất định đáp ứng chu toàn.
Vưu Tam Lang gật gù :
- Ta đã chẳng nói rồi sao? Chỉ cần ngươi tìm được nhi nữ ta thì Vưu Tam Lang này sẽ mang đầu Hoàng Phủ Sơn tới đổi!
- Nhưng quả thật Qua mỗ không biết nhi nữ ngươi hiện ở đâu. Vưu huynh hãy tin lời Qua mỗ là hoàn toàn thành thực!
Vưu Tam Lang cười nhạt nói :
- Đó là chuyện khác!
Rồi cùng Bộc Phu đi ra bảo môn.
Nhưng hai người chưa đi được mấy bước thì Tổng quản Tề Trường Chinh đã dấn bước ra nói :
- Xin nhị vị lưu bước!
Dám đoán Tề Trường Chinh không bỏ qua cơ hội để củng cố địa vị của mình.
Chức Tổng quản *** bảo mà Tề Trường Chinh kế nhiệm là kế thừa từ Đại Đao Phiến Tử Vương Hóa Nam vừa bị giết. Không riêng gì Tề Trường Chinh mà bất cứ ai được đề cử vào chức vụ cao hơn cũng tranh thủ mỗi lúc để làm tăng thêm sự tín nhiệm của mình, nhất là đối với chủ nhân.
Vưu Tam Lang nói :
- Có chuyện gì?
Tề Trường Chinh tra đao vào vỏ, lễ phép nói :
- Nhi nữ của ngài tôi xin nhận trách nhiệm tìm kiếm. Nội trong ba ngày nhất định tìm ra.
Vưu Tam Lang nghe câu đó thì rất vui mừng, đến gần Tề Trường Chinh vỗ vai hỏi :
- Lão huynh là...
- Tại hạ là Tề Trường Chinh, Tổng quản hiện nhiệm của *** bảo. Trên giang hồ xưng hiệu là Bạch Hà Thập Tam Đao.
Vưu Tam Lang không chú ý đến câu giới thiệu dông dài của đối phương, chỉ hỏi :
- Ngươi bảo chỉ trong ba ngày có thể tìm được nhi nữ của ta?
- Nhưng trước hết ngài nói xem tên nhi nữ là gì?
- Nó tên là Vưu Nhị Thư.
Tề Trường Chinh nói :
- Cách đây bảy dặm có một đầm nước gọi là Lão Long đàm. Ba ngày sau chúng ta sẽ gặp nhau ở đó, chúng tôi sẽ đưa nhi nữ ngài tới đó, còn ngài sẽ mang đầu Hoàng Phủ Sơn tới, được chứ?
Vưu Tam Lang nhìn đối phương từ đầu tới chân vẻ dò xét rồi nói :
- Ngươi biết nhi nữ của ta hiện ở đâu chứ?
Tề Trường Chinh lắc đầu :
- Bây giờ còn chưa biết.
Vưu Tam Lang lại hỏi :
- Trong ba ngày ngươi tin chắc sẽ tìm được?
Tề Trường Chinh gật đầu :
- Trong ba ngày nếu đúng nhi nữ ngài ở trong khu vực Thái Tường phủ, nhất định tôi sẽ có cách tìm được!
Vưu Tam Lang nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu :
- Hy vọng ngươi thực hiện đúng lời hứa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc