Giang Hồ Thập Tam Đao - Chương 52

Tác giả: Độc Cô Hồng

Chàng nhìn Biện Bất Nghi với vẻ không vui, ngập ngừng hỏi :
- Lão huynh làm sao biết được, vì sao lại không ra tay cứu viện?
Biện Bất Nghi nói :
- Ngươi có nghe người ta nói qua câu “thả tép câu tôm” không chứ?
Hoàng Phủ Sơn nghe thì hơi kinh ngạc, trố mắt nhìn lão ta hỏi :
- Thế nào chứ?
- Chuyện là thế này, trên giang hồ vừa xuất hiện một môn phái mới, rút cục môn phái này hoạt động như thế nào chẳng ai biết được. Nhưng Tiểu Ngọc Nhi, rồi đến Vưu Nhị Thư, Thủy Tiên cũng chút nữa thì mất tích, mà bọn họ đều là mỹ nhân. Để truy lùng ra sào huyệt của tổ chức này, ta có ý bảo Âu Dương Tiểu Thanh về dốc Kim Thụ, nhưng đó chẳng qua chỉ là một miếng mồi, còn ta ngầm bám theo.
Hoàng Phủ Sơn hiểu ra, Biện Bất Nghi đúng là con người tâm cơ, làm chuyện gì cũng tính toán trước. Nhưng đáng tiếc đã chẳng theo được đến cùng!
Chàng thở dài nói :
- Nhưng lão huynh đã để mất cô ấy!
Biện Bất Nghi nhăn mặt nói :
- Cho nên ta mới nói ngươi là một tên “hiệp sĩ đần”!
Hoàng Phủ Sơn bị chửi thì ngớ người, lắp bắp hỏi :
- Nói thế là sao chứ?
- Ta thấy ngươi đến cứu Tiểu Thanh, hiểu là ngươi quan tâm đến ta, thực tình ta cũng rất vui mừng. Thế nhưng chính vì ngươi xuất hiện quá sớm đánh động bọn chúng, khiến bọn chúng ba chân bốn cẳng chạy, ta truy theo thì chậm mất một bước!
Hoàng Phủ Sơn giật mình nói :
- Thì ra lúc ấy huynh bám theo chúng!
Biện Bất Nghi nói :
- Ta truy đến cây cổ thụ trọc đầu kia thì biến mất, chẳng còn thấy gì nữa!
Hoàng Phủ Sơn nghe nói liền ngoái đầu nhìn gốc cây già thân lớn đến hai người ôm, gốc cổ thụ với những cành lá xơ xác này chàng và Biện Bất Nghi đã đến một lần.
Chàng thừ người ra, rồi thả thân hình ngồi phịch xuống đất lẩm bẩm nói :
- Đã mất tích ba vị cô nương, làm sao đây?
Biện Bất Nghi nói :
- Chúng ta rời Bách Linh cương đến đây là vì truy cho ra manh mối huyết án Mai Hoa sơn trang, ai dè chuyện càng lúc càng tồi tệ thế này, thực tức ૮ɦếƭ đi được!
Hoàng Phủ Sơn im lặng, môi cắn vào nhau, mắt cúi nhìn xuống đất gần như thất thần, qua đi một lúc, chàng như nhớ ra điều gì ngước mắt nhìn Biện Bất Nghi nói :
- Lương Tâm trước khi ૮ɦếƭ có nhắc đến Ngũ hành “kim mộc thủy hỏa thổ” là ý thế nào nhỉ? Hắn còn nhắc đến một cái tên Vạn... Vạn gì nhỉ, À... Vạn Phi Điệp!
- Hoàng Phủ Sơn, ta ngồi đây suy nghĩ đã cả buổi, nhưng vấn đề mù tịt, Ài...
Nói đến đó lão buông tiếng thở dài, rồi tiếp :
- Ta thấy Mai Hoa sơn trang có vấn đề, nhưng đáng tiếc là chúng ta người quá ít, nếu có thêm vài ba người thì...
Hoàng Phủ Sơn liền nói :
- Sao không nhanh đi cứu Vưu Tam Lang và Bộc Phu ra, yêu cầu bọn họ hợp lực với chúng ta truy lùng đối phương?
Biện Bất Nghi như sực tỉnh lại vỗ tay nói :
- Đúng, suýt chút nữa thì ta quên mất Vưu Tam Lang nhất định sẽ đồng ý, vì lão ta trong lòng cũng nôn nóng tìm con gái mình, hơn nữa Vưu Nhị Thư chẳng thể ở trong Khoái Lạc bảo.
Nói là đi ngay, Biện Bất Nghi nhảy xuống cùng Hoàng Phủ Sơn phóng chân nhằm hướng Khoái Lạc bảo mà chạy.
Biện Bất Nghi lần này trong lòng nặng nề, lần này xem như là lần thứ hai lão thả miếng mồi không hiệu nghiệm, cá chẳng thấy đâu ngược lại mất cả chì lẫn chài.
Nếu nói trách nhiệm thì lão ta chịu trận nặng nề trước Đại lão lão và cả Âu Dương thái thái.
Nhìn thấy lão ta bước chân nặng nề, vẻ mặt chẳng vui, Hoàng Phủ Sơn thầm hiểu nội tâm của Biện Bất Nghi lúc này như thế nào, chàng mấy lần định lên tiếng an ủi lão ta vài câu, nhưng tới đến cửa miệng thì lại thôi, chừng như điều đó chẳng thuộc phong cách của con người chàng.
* * * * *
Nhắc lại chuyện của Vưu Tam Lang và Bộc Phu. Vưu Tam Lang trong lòng nôn nóng cứu con gái, cho nên nhất định đến Khoái Lạc bảo gặp thẳng Qua Trường Giang nói chuyện, Bộc Phu đương nhiên cũng đi theo lão ta.
Khác với suy nghĩ, khi hai người đến Khoái Lạc bảo thì được Qua Trường Giang đón tiếp rất nồng nhiệt.
Thực tình thì trên giang hồ cũng chẳng có nhiều người biết đến Vưu Tam Lang, vì tính ra lão cũng chỉ là hạng tiểu danh nhất phương mà thôi.
Nhưng Qua Trường Giang ngược lại đã nghe tiếng Vưu Tam Lang từ lâu với ngoại hiệu có một không hai Bệnh Thần Thâu. Vật gì đã lọt vào mắt lão ta thì muốn lấy thực chẳng khó gì, cho dù đó là chiếc đầu trên cổ người khác!
Ngoài ra còn có thêm Tây Lương Đao Hồn Bộc Phu cũng là nhân vật thành danh, với thanh đại đao nặng hơn ba mươi cân trên tay lão ta múa lên thì chẳng khác gì cuồng phong bạo lãng.
Hai nhân vật đỉnh danh như bọn họ đăng môn bái viếng, Qua Trường Giang đương nhiên là tự thân ra ngoài cửa đón tiếp ân cần, tất nhiên trong đầu lão ta cũng đã lóe lên một suy tính. Lão định nhờ đến tay Vưu Tam Lang để lấy lại một món đồ mà đối với lão giờ là quan trong hơn tất cả, đó là chiếc đầu trên cổ Hoàng Phủ Sơn.
Qua Trường Giang tiếp đón bọn Vưu Tam Lang hai người chẳng khác gì bằng hữu thâm giao nhiều năm không gặp nhau, giờ tương ngộ trùng phùng thết yến ăn mừng. Chính vì sự tiếp đãi nồng hậu này mà khiến Vưu Tam Lang nhất thời chưa thể mở miệng ra nói thẳng vào chính đề với Qua Trường Giang.
Vưu Tam Lang không nói, Bộc Phu lại càng chẳng đả động đến, trước mặt một bàn rượu thịt lão ta cứ mặc sức ăn uống ngon lành.
Qua Trường Giang vốn chưa biết bọn Vưu Tam Lang hai người đến viếng bảo là có chuyện gì, nhưng thấy họ trên mặt chẳng một nét giận dữ mà bình thản như không, cho nên cứ ngỡ bọn họ hẳn nghe tiếng lão ta thuận đường ghé thăm, xem như anh hùng biết tiếng nhau mà thôi.
Rượu qua được tam tuần, Qua Trường Giang mới đặt chén xuống buông tiếng thở dài.
Vưu Tam Lang để ý thấy, liền nghiêng đầu hỏi :
- Qua đại bảo chủ vì sao lại thở dài, có chuyện gì có thể cho huynh đệ nghe không?
Qua Trường Giang năng nổ nói :
- Trong giang hồ xuất hiện một tên ác đồ, những ngày gần đây hắn cơ hồ biến Khoái Lạc bảo thành “Bi thảm bảo”!
Vưu Tam Lang nói :
- Qua đại bảo chủ có thể nói rõ hơn được không?
Qua Trường Giang hít sâu một hơi chậm rãi nói :
- Nhị vị lão huynh từ xa đến không biết, tôi chỉ nói vắn tắt vài lời thế này, nguyên con trai độc nhất của tôi là Qua Ngọc Hà tám năm trước nó gặp một vị cô nương khiến hắn yêu thích, lúc ấy chẳng hề gượng ép mà bỏ ra cả trăm lạng cưới về, nào ngờ sau đó cô ta trốn mất. Tám năm sau vô tình hắn phát hiện được vị cô nương kia ở trong Đại hoang sơn, con trai tôi liền mang cô ta về, chẳng ngờ bị tên ác đồ kia chặn đánh. Tên tiểu tử kia võ công cao cường, hắn ỷ mạnh đánh ૮ɦếƭ con trai tôi và còn Gi*t cả người của tôi. Vưu huynh xem, trên đời này có đạo lý nào như thế không chứ?
Vưu Tam Lang nói :
- Người kia lai lịch như thế nào?
Qua Trường Giang chuyển nhanh ánh mắt nói :
- Chỉ biết hắn tên gọi là Hoàng Phủ Sơn, Hừ... tên tiểu tử này còn có thêm hai tên đồng bọn một nam một nữ!
Vưu Tam Lang đã biết chuyện này, chính do Biện Bất Nghi nói cho lão ta biết, thế nhưng nghe vẫn giữ thản nhiên không một chút biểu hiện trên nét mặt.
Qua Trường Giang nói tiếp :
- Tên ác đồ này chẳng biết xuất thân môn phái nào mà võ công cao cường, hắn mấy lần thoát được khỏi tay lão phu, thế nhưng... lão phu tự tin có ngày sẽ tóm được hắn!
Vưu Tam Lang nói :
- Qua đại bảo chủ, chẳng biết tại hạ có giúp gì được cho Bảo chủ đây?
Qua Trường Giang vừa nghe thì mừng khấp khởi trong lòng, nhưng cố giữ không lộ ra mặt nói :
- Nếu như được Vưu huynh giúp một tay, Qua mỗ thâm tâm cảm kích vô cùng, như Vưu huynh đã tự nói trước ra thì lão phu cũng không câu chấp tục lệ phiền đến Vưu huynh một phen!
Vưu Tam Lang cười ha hả nói :
- Phải chăng Qua đại bảo chủ muốn tại hạ lấy chiếc đầu trên cổ Hoàng Phủ Sơn?
Qua Trường Giang gật đầu lia lịa nói :
- Đúng là ý đó, Vưu huynh, xin cứ ra giá?
Vưu Tam Lang liếc mắt nhìn nhanh Bộc Phu, nhưng thấy lão ta vẫn cúi đầu ăn uống ngon lành, chừng như đã nhiều ngày không có gì vào bụng, mà cũng chừng như không nghe thấy gì câu chuyện của Qua Trường Giang và Vưu Tam Lang.
Lại nhìn đám thuộc hạ tay chân thân cận của Qua Trường Giang ngồi cùng bàn, mấy ánh mắt đều tập trung nhìn vào Vưu Tam Lang chờ một câu trả lời.
Vưu Tam Lang hắng giọng nói :
- Qua đại bảo chủ, cái giá mà tại hạ đưa ra đối với tại hạ vô cùng quan trọng, nhưng đối với Qua bảo chủ mà nói thì chẳng đáng một trinh!
Qua Trường Giang hơi ngạc nhiên, nhìn Vưu Tam Lang giục :
- Vưu huynh xin cứ nói thẳng ra.
Vưu Tam Lang nói :
- Trước tiên xin hỏi Bảo chủ một điều, Lương Tâm chủ tiệm cầm đồ trong Thanh Phong trấn có phải là người của Bảo chủ không?
Thoáng chút do dự, rồi Qua Trường Giang cũng gật đầu nặng nề đáp :
- Không sai, Lương Tâm đúng là người của bổn bảo!
Vưu Tam Lang gật gù nói :
- Thế thì đơn giản, Qua đại bảo chủ, tại hạ đi lấy đầu Hoàng Phủ Sơn cho Bảo chủ, nhưng Bảo chủ phải nhanh chóng giao con gái ta ra, nó tên là Vưu Nhị Thư!
Qua Trường Giang vừa nghe một câu này thì giật mình nói :
- Sao chứ?
Vưu Tam Lang nói :
- Trước mặt chân nhân không nên nói dối, mấy ngày trước ta mang con gái đến cầm trong tiệm của Lương Tâm, chẳng ngờ hắn dùng thứ gì đánh mê ta, còn nhét ta trong bao định đem đi thủ tiêu trong núi. Người của Bảo chủ thực là hiểm độc, chút nữa thì Vưu Tam Lang này con gái chẳng đòi lại được, mà tính mạng cũng đi đời.
Vưu Tam Lang thông minh, đương nhiên biết lúc này đây không nên nói ra người cứu lão thoát ૮ɦếƭ chính là Hoàng Phủ Sơn và Biện Bất Nghi.
Qua Trường Giang hai mắt mở tròn đầy kinh ngạc, qua một lúc mới nói :
- Có chuyện này sao?
Vưu Tam Lang chỉ tay vào Bộc Phu vẫn đang há mồm nhai ngấu nghiến đùi thịt gà, nói :
- Không tin cứ hỏi Bộc huynh!
Bộc Phu không ngửng lên, miệng nhai đầu gật tỏ ý có chuyện đó.
Qua Trường Giang liền quay hỏi tay thủ hạ ngồi bên là Tiền Thông Thần Trương Địch :
- Có thể thế sao?
Tiền Thông Thần Trương Địch liền nói :
- Hòa Khí Đương Phố xưa nay thâu cầm mỹ nữ chưa từng để xảy ra chuyện gì...
Vưu Tam Lang cười nhạt nói :
- Tìm cách Gi*t ૮ɦếƭ người mang con đến cầm, thì còn chuyện gì nữa chứ?
Tiền Thông Thần Trương Địch trừng mắt, ngồi bên cạnh là Khoái Hoạt Đấu Điền Phong liền lên tiếng :
- Cứ tìm Lương Tâm đến đây hỏi thì biết thực giả ngay thôi!
Qua Trường Giang gật đầu nói :
- Đúng, nhanh cho người đi gọi Lương Tâm đến đây, ta muốn đích thân hỏi hắn, nếu đúng là hắn có thu nạp ái nữ của Vưu huynh thì phải lập tức thả ra, con gái của ai thì được nhưng của Vưu huynh đây quyết không được!
Lão ta nói một cách khí khái hòng lấy lòng Vưu Tam Lang, nhưng chẳng ngờ Vưu Tam Lang cười lạnh lùng nói :
- Qua đại bảo chủ, chớ phí sức vô ích, Lương Tâm đã chẳng còn trên thế gian này nữa rồi!
Qua Trường Giang ૮ɦếƭ điếng cả người, la lên :
- Lương Tâm ૮ɦếƭ rồi ư?
- Đúng thế!
Một câu này vừa buông ra, cả bàn bọn tay chân của Qua Trường Giang liền đứng vụt lên, mắt chăm chăm nhìn vào Vưu Tam Lang.
Nhưng Vưu Tam Lang và Bộc Phu vẫn bình thản chẳng ai có thái độ gì.
Qua Trường Giang mặt đầy phẫn nộ nói :
- Vưu Tam Lang, ngươi đến viếng ta đón tiếp ngươi chẳng tệ, có chuyện gì từ từ hãy nói, vì sao ngươi ra tay Gi*t ૮ɦếƭ người của ta?
Vưu Tam Lang nâng chén lên uống cạn một hơi, đặt chén xuống chậm rãi buông từng tiếng :
- Qua đại bảo chủ, kẻ Gi*t ૮ɦếƭ Lương Tâm chẳng phải ta, ngươi nghĩ xem ta đang cần tìm con gái, làm sao có thể Gi*t ૮ɦếƭ hắn được chứ?
Một lời này là sự thực, bọn Qua Trường Giang và tay chân đưa mắt nhìn nhau rồi từ từ ngồi xuống.
Qua Trường Giang giọng lạnh lùng hỏi :
- Vưu huynh nói đi, ai Gi*t Lương Tâm?
Vưu Tam Lang nói :
- Hôm ấy chúng ta bắt Lương Tâm ép hắn đưa đi tìm con gái, hắn dẫn chúng ta vào trong núi, chẳng ngờ từ đâu một đám trắng như mây ập tới rồi biến mất, nhưng Lương Tâm cũng ૮ɦếƭ tại đương trường. Mà toàn thân hắn thâm tím, ai biết được kẻ nào đã ra tay!
Một câu này của Vưu Tam Lang mọi người trong bàn đều rất rõ, Vưu Tam Lang mắt để ý đến phản ứng trên mặt Qua Trường Giang.
Lão nhận ra trong ánh mắt Qua Trường Giang có nét dị thường, bắt gặp ánh mắt của lão, Qua Trường Giang vội vàng cúi nhìn xuống bàn.
Ngồi kế Tiền Thông Thần Trương Địch là Bạch Hà Thập Tam Đao Tề Trường Chinh liền lên tiếng nói :
- Nghe thật khi*p người, chớ nói bậy nhé!
Vưu Tam Lang nghe thì tức giận thét lên :
- Lời lão phu hoàn toàn sự thực!
Rồi lão vỗ mạnh bàn nói tiếp :
- Qua đại bảo chủ, cuộc trao đổi này ngươi có đồng ý thực hiện hay không?
Qua Trường Giang ngước mắt nhìn Vưu Tam Lang hỏi :
- Thực hiện như thế nào?
Vưu Tam Lang nói :
- Đương nhiên ngươi giao con gái ta ra, ta sẽ giao đầu Hoàng Phủ Sơn cho ngươi.
Qua Trường Giang dướn người buông tiếng thở dài nói :
- Bảo ta đến đâu mang con gái cho Vưu huynh đây chứ? Ta hoàn toàn không biết chuyện này...
Bỗng nhiên lúc ấy Bộc Phu buông bát đũa, giơ tay áo gạt mồm đầy mỡ nói :
- Ăn no, uống say, đủ rồi, đủ rồi, Vưu huynh, giờ chúng ta ra tay!
Thì ra nãy giờ lão cắm cúi ăn là để no bụng mà đánh một trận, Bộc Phu tuy thô lỗ, nhưng là người suy nghĩ thực tế. Biết trước chuyện này chẳng thể bằng thương lượng mà thành công, đằng nào cũng sẽ động binh đao một trận đến đâu thì đến!
Vưu Tam Lang “hừ” một tiếng nói :
- Lương Tâm là tay chân của ngươi, hắn làm gì lẽ nào ngươi không biết?
Qua Trường Giang thấy chuyện cũng chẳng còn nói bằng lời được nữa, liền đẩy bàn đứng phắt dậy nói lớn :
- Nói vậy nghĩa là thế nào, ta ra tiền vốn cho Lương Tâm mở tiệm cầm đồ, chỉ biết hàng tháng hắn mang tiền về nộp, còn những chuyện khác hắn làm ta làm sao cai quản cho xuể!
Vưu Tam Lang cười nhạt nói :
- Chỉ một chuyện hắn nhét ta vào bao định đem ra vực núi thủ tiêu, Qua đại bảo chủ ngươi cũng phải chịu hoàn toàn trách nhiệm!
Qua Trường Giang đại nộ thét lớn :
- Nhưng ngươi còn sống trơ trơ kia, mà Lương Tâm thì đã ૮ɦếƭ!
Vưu Tam Lang gầm lớn :
- Hắn đáng ૮ɦếƭ, họ Qua kia, giờ ngươi nhanh trả con gái cho ta!
Nói dứt câu, lão tung người nhảy nhanh qua bên kia bàn, bọn tay chân của Qua Trường Giang đứng bên đối diện sóng vai nhau thành một hàng rào, chỉ tay thóa mạ nhau.
Đột nhiên Bộc Phu huơ thanh đại đao lên bổ xuống một nhát, “ầm” một tiếng, cả chiếc bàn bị vỡ làm đôi, chén bát tung bay loảng xoảng.
Qua Trường Giang mặt đằng đằng sát khí thét lên :
- Sát! Sát!...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc