Giang Hồ Thập Tam Đao - Chương 51

Tác giả: Độc Cô Hồng

Biện Bất Nghi tức giận thét lên :
- Ngươi nói vậy là thế nào hử? Hoàng Phủ Sơn, ngươi định giỡn mặt với ta đấy à?
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Lã Động Tân bị chó cắn, làm người tốt khó thật!
Rồi chàng phá lên cười kha khá, quay nhanh người rẽ bước đi vào một dốc núi.
Chàng nói là làm, quả nhiên một mình đi tìm hốc nào nằm ngủ, mặc cho Biện Bất Nghi đứng ngớ người bên cạnh Âu Dương Tiểu Thanh.
* * * * *
Biện Bất Nghi qua một đêm với Âu Dương Tiểu Thanh ngay trong rừng mai, nhưng không vì có Âu Dương Tiểu Thanh bên cạnh mà lão hoàn toàn vui vẻ, lão đang rầu!
Âu Dương Tiểu Thanh ở bên cạnh Biện Bất Nghi một đêm, nghe lão kể về chuyện Tiểu Ngọc Nhi, tự nhiên cũng thấy buồn theo.
Điều càng khiến cho Biện Bất Nghi rầu hơn chính là Hoàng Phủ Sơn, chàng một đêm không thấy quay lại.
Thực ra thì Hoàng Phủ Sơn đã đi ngay trong đêm.
Hoàng Phủ Sơn là người thông minh và hiểu biết, chàng nhìn thấy Biện Bất Nghi vô tình có được một vị ái thê như thế, chàng làm sao có thể ở bên cạnh để phá đám họ được.
Trên thực tế thì Biện Bất Nghi cũng như Âu Dương Tiểu Thanh, tìm chưa đúng đối tượng lý tưởng thì thà chẳng lập gia đình. Nếu như chỉ muốn tìm một nữ nhi kết hôn thành gia lập thất thì Biện Bất Nghi đã lập gia đình từ năm hai mươi tuổi.
Nhớ lại năm ấy, Biện Bất Nghi mới mười tuổi thì có người đến cùng Đại lão lão muốn kết thân, đối tượng là một vị tiểu thư con nhà võ, cô ta lớn lên cũng rất xinh đẹp mỹ lệ, nhưng duy nhất tính kiêu ngạo và dùng roi da ra uy với người khác mà khiến Biện Bất Nghi thấy căm ghét.
Một lần Biện Bất Nghi vâng lệnh Đại lão lão đến nhà kia đưa lễ mừng tết Đoan Ngọ, vô tình nhìn thấy vị cô nương kia đang ђàภђ ђạ hai nữ tì của mình, cô ta luôn muốn ra uy cho mình là kẻ bề trên, Biện Bất Nghi quay đầu trở về, và từ đó hoàn toàn không một chút thích thú vị cô nương kia.
Chính vì vậy mà về sau chuyện hôn sự đính ước vẫn không thành, và Biện Bất Nghi chẳng còn suy nghĩ đến hôn nhân nữa.
Đương nhiên lão ta chẳng phải người không muốn lập gia thất, nhưng là người thông minh, lão ta chỉ nghĩ gặp được người yêu thương mình hết lòng thì mới thật sự hạnh phúc, cho nên chẳng khi nào gượng ép trong tình cảm.
Hiện tại thì lão đã hạnh phúc dù hơi muộn màng, vì Âu Dương Tiểu Thanh chủ động yêu thương lão và yêu thương chân tình.
Lúc này hai người đứng tựa bên nhau, Âu Dương Tiểu Thanh lên tiếng nói :
- Vị huynh đệ của Biện ca là Hoàng...
Biện Bất Nghi tiếp lời ngay :
- Hoàng Phủ Sơn.
Âu Dương Tiểu Thanh kêu lên :
- Đúng rồi, đúng rồi, Hoàng Phủ Sơn.
Biện Bất Nghi nói :
- Hoàng Phủ Sơn là một tên rất thích đùa.
Âu Dương Tiểu Thanh nhìn Biện Bất Nghi nhíu mày hỏi :
- Hai người đến đây làm gì?
- Hoàn toàn khác với muội và mẹ, các người đến để viếng linh cữu Kha Phương Đạt, chúng ta đến là vì võ lâ๓ đạ๏ nghĩa. Trong giang hồ xảy ra một đại huyết án chấn động thế này, chung quy lại phải có người đứng ra để vạch mặt hung thủ.
Âu Dương Tiểu Thanh nói :
- Thời gian đã ba năm, có không ít người cũng truy lùng thủ phạm, nhưng rồi cuối cùng cũng đành bỏ cuộc!
Biện Bất Nghi cười nói :
- Chúng ta trước giờ chưa hề bỏ cuộc, một huyết án diệt môn như thế này, thử hỏi vì nguyên nhân nào chứ?
Âu Dương Tiểu Thanh có chút lúng túng :
- Kha Phương Đạt... chẳng biết muội có nên gọi ông ta bằng một tiếng “cha” hay không? Ông ta chỉ ở lại trên Thiên sơn non một tháng, mẹ nói ông ta là một người thông minh, mà nhất là thuật dị dung đúng là thiên hạ vô song!
Biện Bất Nghi nói :
- Trên giang hồ có lúc kẻ thông minh tài ba lại ૮ɦếƭ cực thảm!
Âu Dương Tiểu Thanh với tay lên ngắt một đóa hoa mai cài lên tóc, đúng là phong cách thường thấy của thiếu nữ Thiên Sơn, Biện Bất Nghi ngắm nhìn cảm thấy ở cô ta toát lên chút gì xinh xắn hoang sơ đầy sức hấp dẫn.
Âu Dương Tiểu Thanh giơ tay sờ bộ râu của Biện Bất Nghi nói :
- Biện ca hẳn có thâm giao với Kha Phương Đạt?
Biện Bất Nghi lắc đầu nói :
- Chẳng có một quan hệ nào, thậm chí ta chưa một lần gặp mặt Kha Phương Đạt.
Âu Dương Tiểu Thanh chau mày ngạc nhiên nói :
- Ủa! Thế thì Biện ca cứ gì khổ thế chứ?
Biện Bất Nghi thở nhẹ một hơi nói :
- Trong giang hồ có nhiều người cố chấp, chỉ cần công lý không cần đối tượng, có nhiều người dám hy sinh tính mạng chỉ vì hai tiếng “chính nghĩa”!
Âu Dương Tiểu Thanh nói :
- Muội thì nghĩ chẳng cần như thế.
Biện Bất Nghi nói :
- Kha Phương Đạt dẫu sao cũng là cha của muội, muội không quan tâm đến ông ta sao?
Âu Dương Tiểu Thanh giọng lãnh đạm đáp :
- Muội chỉ có mẹ. Thực lòng mà nói, muội còn hận ông ta, có thể đến đây phúng viếng một lần xem như mẹ con muội cũng đã chí nhân tận nghĩa rồi!
Biện Bất Nghi thở dài một hơi, trầm ngâm giây lát nói :
- Tiểu Thanh, Hoàng Phủ Sơn đi rồi, muội nên theo ta trở về dốc Kim Thụ.
Âu Dương Tiểu Thanh cười nói :
- Muội rất thích trở lại dốc Kim Thụ, chúng ta lần đầu tiên gặp nhau tại đó.
Biện Bất Nghi nói :
- Ta đưa muội trở lại Kim Thụ, rồi ta còn phải nhanh trở lại đây. Tiểu Thanh, ta không yên tâm khi nhìn thấy muội ở đây...
Âu Dương Tiểu Thanh vẩu môi nói :
- Biện ca lo lắng cho võ công của muội?
- Ta lo cho muội gặp phải quỷ!
Biện Bất Nghi định nói thế để hù Âu Dương Tiểu Thanh, nào ngờ Âu Dương Tiểu Thanh nghe thế thì bụm miệng cười khúc khích nói :
- Ở đây có nhiều người ૮ɦếƭ thật, nhưng muội cùng mẹ đến đã nhiều lần, nào thấy quỷ ma gì đâu!
- Tiểu Thanh, muội không muốn nghe theo lời ta chăng!
Âu Dương Tiểu Thanh nghe thế liền nhoẻn miệng cười nói :
- Trên đời này muội chỉ nghe lời hai người, đó là mẹ và phu quân của muội!
Nói rồi cô nàng nép nhẹ người vào иgự¢ Biện Bất Nghi, Biện Bất Nghi hôn nhẹ lên tóc Âu Dương Tiểu Thanh cười nói :
- Tiểu Thanh, ta rời Trường An dược hãng đã lâu lắm rồi, trong tiệm không ai cai quản, cho nên ta muốn muội nhanh trở về trông nom. Chỉ một thời gian không lâu vợ chồng chúng ta sẽ ở bên nhau...
Âu Dương Tiểu Thanh ngẫm nghĩ rồi hỏi :
- Như thế muội thành bà chủ?
Biện Bất Nghi gật đầu nói :
- Đương nhiên là thế!
Âu Dương Tiểu Thanh nói :
- Trong tiệm có bao nhiêu người?
- Chỉ có hai người làm công, một người gọi là Tiểu Trương, một người gọi là Thạch Đầu.
- Nhưng... bọn chúng làm sao tin được muội là chủ nhân mới của chúng?
Biện Bất Nghi nói :
- Muội chỉ cần nói chủ nhân của chúng thì chúng tất sẽ tin, thử nghĩ xem trên đời này có người đàn bà nào dám khi không vào tiệm tự xưng là bà chủ chứ? Cho nên đã tự nhận mình là bà chủ, thì người hầu tất sẽ tin thôi.
Âu Dương Tiểu Thanh cười tươi, hai tay bá lấy cổ Biện Bất Nghi hôn lia lịa rồi nói :
- Biết là chẳng gởi thân nhầm người mà, thế thì chúng ta tạm chia tay nhé, phu quân của thi*p!
Biện Bất Nghi nói :
- Nhanh đi đi, nhớ bảo bọn Thạch Đầu không có chuyện gì thì không được ra ngoài, dựng cỗ quan tài trước cửa lên, đó là bảng hiệu của chúng ta đấy!
Cỗ quan tài không đáy ấy, Âu Dương Tiểu Thanh có lần dã đi xuyên qua, nghe nhắc lại bật cười nói :
- Đúng là phong cách của Y Tử Nhân. Biện ca, muội về Kim Thụ đây!
- Dọc đường thận trọng.
- Chàng cũng bảo trọng!
Biện Bất Nghi trong lòng thấy nhẹ nhàng xen lẫn ngọt ngào, thú thực sống ngần ấy tuổi lần đầu tiên lão mới có được một người ân cần âu yếm mình như thế. Lão ngóng nhìn theo bóng Âu Dương Tiểu Thanh xa dần xa dần trong làn sương mai, một cảm giác hạnh phúc dâng tràn lên trong lòng...
* * * * *
Hoàng Phủ Sơn rời khỏi Mai Hoa sơn trang, chàng nghĩ không nên phá đám chuyện vui của Biện Bất Nghi. Biện Bất Nghi sống qua hơn nữa đời người rồi mà chẳng có một người chăm nom sớm tối, khó khăn lắm mới gặp được Âu Dương Tiểu Thanh, chàng làm sao không để cho họ tự nhiên được chứ?
Hoàng Phủ Sơn đi suốt đêm, chàng tuy miệng nói không đi Khoái Lạc bảo, nhưng hành trình của chàng thì chẳng nơi nào khác ngoài Khoái Lạc bảo. Thứ nhất vì chàng nhận định Thủy Tiên được đưa từ Khoái Lạc bảo đến vùng phụ cận nhất định là có vấn đề, thứ hai là chàng lo lắng cho tính mạng của Vưu Tam Lang và Bộc Phu.
Vưu Tam Lang vì tìm con gái mà đến Khoái Lạc bảo, nguyên do vì Lương Tâm là một móc xích của Qua Trường Giang, chuyện của Lương Tâm chẳng thể nào Qua Trường Giang lại không biết!
Hoàng Phủ Sơn còn biết con người Qua Trường Giang chẳng phải dễ động tới, chàng tuy không sợ lão ta, nhưng Vưu Tam Lang và Bộc Phu quyết không phải là đối thủ của lão ta. Song phương mỗi khi động chiến thì phía thiệt hại cầm chắc thuộc về bọn Vưu Tam Lang.
Hoàng Phủ Sơn chẳng nôn nóng lắm vào ngay Khoái Lạc bảo, chàng cứ nhằm hướng núi lân cận Khoái Lạc bảo mà đi, nơi này với chàng chẳng còn lạ gì nữa, chàng đã đến hai lần.
Thấy đã đến gần Khoái Lạc bảo, nhân chưa có kế hoạch hành động gì, chàng liền tìm một gốc cổ thụ rồi nhảy lên chọn một nhánh cây lớn nằm ngả lưng nghỉ...
Mắt ngước lên nhìn trời qua tán lá, bất giác chàng mỉm cười một mình.
Trong đầu chàng nhớ lại chuyện Biện Bất Nghi tự nhiên lại có được một cô vợ thật khéo, chuyện này nếu như Đại lão lão biết được thì rất mừng. Vì Đại lão lão đã nhiều lần bức Biện Bất Nghi lập gia đình, nhưng Biện Bất Nghi chỉ lắc đầu im lặng.
Đại lão lão cũng bức Hoàng Phủ Sơn lập gia thất, từng gợi ý chàng nên chọn một trong hai người Tiểu Ngọc Nhi và Tiểu Tước Nhi, nhưng chàng luôn kiếm cớ cho qua chuyện, vì chàng chỉ muốn tự do tự tại bôn ba bên ngoài.
Giờ đây nghĩ khi không Biện Bất Nghi lại có được một người vợ há chẳng phải là chuyện ly kỳ lắm sao?
Chàng lại cất tiếng cười...
Nhưng chàng bỗng im bặt, vì loáng thoáng trong gió chàng nghe có tiếng binh khí chạm nhau vọng lại.
Hoàng Phủ Sơn trở người ngồi dậy phóng mắt nhìn về hướng vừa phát ra tiếng binh khí, bất giác chau mày vì nhận ra có một nhóm người đang động thủ đánh nhau quyết liệt trên lưng núi, - Ba người vây đánh một người!
Hoàng Phủ Sơn lẩm nhẩm trong miệng, trong lòng nghĩ nơi này đã cách xa Mai Hoa sơn trang năm bảy mươi dặm, còn người nào đến đây làm gì nhỉ?
Cứ nhìn bốn người đánh nhau với tốc độ cực nhanh, cũng biết đều là những tay cao thủ nhất lưu.
Hoàng Phủ Sơn trong lòng hiếu kỳ liền nhảy xuống chạy nhanh lên núi, khi đến gần chàng đã nhận ra ba người vây đánh một nữ nhân, nữ nhân kia thân thủ cũng chẳng kém, thế nhưng trong tình hình bị vây khốn xem ra thời gian kéo dài thì cũng rất nguy.
Hoàng Phủ Sơn bước chân càng chạy nhanh hơn, lần lên lưng chừng núi, lúc này chỉ còn cách chừng hai mươi trượng, chàng bất giác ngớ người giật mình, nguyên là nữ nhân kia chẳng ai khác mà là Âu Dương Tiểu Thanh.
Hoàng Phủ Sơn khí huyết trong người như sôi lên, chàng thét dài một tiếng rồi thi triển khinh công phóng chạy nhanh lên...
Nào ngờ, đúng lúc ấy chỉ thấy một gã hán tử phất tay một cái, Âu Dương Tiểu Thanh đầu ngoẹo sang một bên thân hình nhũn ra, gã ta liền ôm ngang người chạy xuống núi.
Hai người còn lại một nam một nữ thấy Hoàng Phủ Sơn phóng lên thì liền xông tới cản đường.
Hoàng Phủ Sơn trong lòng nôn nóng cứu người, thấy mấy lần vượt qua chẳng được thì đại nộ chỉ tay thét lớn :
- Các ngươi thật là muốn ૮ɦếƭ?
Bọn hai người kia chẳng nói tiếng nào, một người sử dụng đoản kích, người còn lại sử dụng ngọn tiêm đao, cứ ra chiêu hiểm độc tấn công vào người Hoàng Phủ Sơn.
Hoàng Phủ Sơn lòng đầy tức giận nghĩ không thẳng tay với hai tên này thì khó cứu được Âu Dương Tiểu Thanh, liền thét dài một tiếng, hai tay vận công lực vàng lên như hoàng kim, tay phải đón chộp lấy ngọn kích của gã đại hán, tay phải phất nhẹ đánh bật ngọn đao nữ nhân văng ra ngoài.
Hai người kia biết ᴆụng phải nhân vật thân hoài tuyệt học, chẳng ai bảo ai liền buông thả binh khí tháo chạy.
- Ngươi chạy đi đâu!
Hoàng Phủ Sơn thét lớn một tiếng, thân hình như làn khói lướt theo ngay sau lưng gã đại hán chỉ một cái chộp tay đã tóm được áo hắn, tay còn lại vòng ngang hông kiềm cứng đầu hắn, gằn giọng hỏi :
- Tên bắt Âu Dương cô nương đi là ai?
Gã đại hán chỉ lườm chàng một cái chẳng đáp.
Lại nhìn miệng hắn hai hàm răng nghiến cứng chừng như dính hẳn vào nhau, rõ ràng hắn cương quyết chẳng chịu nói.
Hoàng Phủ Sơn rít lên :
- Ngươi không nói? Hừ! Ta có cách khiến ngươi muốn nói chẳng kịp!
Gã đại hán cuối cùng cũng mở miệng lên tiếng, giọng vừa lạnh lùng vừa khinh mạn :
- Bằng hữu, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết một chuyện, ta rơi vào tay ngươi là một điều xui xẻo!
Hoàng Phủ Sơn nhìn xoáy vào mặt hắn trầm giọng hỏi :
- Thực ra các ngươi là ai? Vì sao lại bắt Âu Dương cô nương?
Gã đại hán ngửng cao đầu cười kha khá nói :
- Trong giang hồ biết bao nhiêu chuyện chấn động thiên hạ, nhưng chuyện nào bắt đầu cũng bằng một vài cái ૮ɦếƭ, ta chính là một trong số đó vậy. Hắc hắc...
Nghe giọng điệu của hắn thì chừng như hắn quyết định ૮ɦếƭ ngay tại đây!
Hoàng Phủ Sơn nhíu mày nói :
- Nếu như ngươi nói thực thì ngươi chẳng bao giờ bị ૮ɦếƭ!
Gã đại hán vẫn cười ngất ngưởng.
Hắn cười càng lúc nghe càng rùng rợn, vì trong tiếng cười của hắn như hàm tiếng khóc, tiếng than và tiếng nguyền rủa, rồi bất thần người hắn trương lên một cái đoạn cứng đờ, mắt xuất huyết mà là một dòng máu đen!
Hắn đã ૮ɦếƭ!
Trong tình cảnh này thì đến Y Tử Nhân Biện Bất Nghi cũng bó tay, vì chỉ trong nháy mắt toàn thân hắn đen tím trông ghê người, Hoàng Phủ Sơn buông nhanh thân hình hắn ra để ngã trên đất, không nói cũng biết hắn ૮ɦếƭ vì trúng độc.
Thế nhưng, độc từ đâu ra?
Hoàng Phủ Sơn quay người lại, chàng định đi tìm nữ nhân kia, nhưng giờ thì chẳng còn thấy ai khác ngoài thi thể đang đen dần của gã đại hán kia, cuối cùng chàng quyết định chạy theo hướng vừa rồi gã đại hán kia ôm người Âu Dương Tiểu Thanh bỏ chạy.
Hoàng Phủ Sơn uổng công không một phen, vì chàng chạy một lúc thì vào một tử cốc, một con suối nhỏ chắn ngang hết lối, chàng vừa bực vừa lo lắng cho Âu Dương Tiểu Thanh và bực mình tức giận Biện Bất Nghi.
Lão ta đúng là người chẳng ra gì, mới vừa cùng Âu Dương Tiểu Thanh qua một đêm ngọt ngào, cớ sao không mang Âu Dương Tiểu Thanh theo bên người lại đuổi người ta đi!
Hoàng Phủ Sơn vẫn không từ bỏ ý định truy tìm tông tích Âu Dương Tiểu Thanh, chàng chạy đi tìm khắp nơi, chỉ cần một chỗ nào khả nghi thì chàng lập tức lùng sục cho đến cùng mới thôi.
Nhưng tìm sơn cùng thủy tận mà chẳng thấy gì ngoài núi non sông nước, một Tiểu Ngọc Nhi còn chưa tìm ra, rồi thêm Vưu Nhị Thư, giờ thêm Âu Dương Tiểu Thanh, khiến chàng trong lòng phát đại nộ, cứ lầm lủi cắm đầu đi về phía trước.
Chẳng biết chàng đã đi được bao nhiêu quãng đường, đột nhiên có tiếng người vang lên khiến chàng giật mình :
- Hoàng Phủ Sơn, ngươi về rồi à?
Chính là giọng Biện Bất Nghi, chàng nghe thì nhận ra ngay, tự nhiên cơn giận trong lòng càng tăng.
Chàng ngước mắt nhìn thấy Biện Bất Nghi nằm vắt vẻo trên một phiến đá, miệng ngậm một nhánh cỏ, bộ dạng thư thái như đang lim dim ngủ.
Hoàng Phủ Sơn giận chẳng giữ nổi bình tĩnh, liền nhảy tới vung tay chộp lấy áo Biện Bất Nghi dựng lão ngồi lên, miệng thét lớn :
- Ngươi đúng là một tên đần, ngươi có biết đã làm một chuyện sai lầm chẳng thể nào tha thứ được hay không?
Biện Bất Nghi xua tay nhăn mặt nói :
- Hoàng Phủ Sơn, có chuyện gì từ từ hãy nói, chớ nổi nóng!
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Nổi nóng thôi à, ta hận còn không dần cho ngươi một trận!
Bình thường chàng đối với Biện Bất Nghi cũng đủ lễ như huynh đệ, nhưng khi nổi nóng tức giận lên thì chẳng còn kể gì Biện Bất Nghi lớn nhỏ, nhân vì từ nhỏ bọn họ vẫn thường chơi với nhau và tập luyện võ công với nhau.
Biện Bất Nghi lắc đầu cười nói :
- Ngươi định nói đến Âu Dương Tiểu Thanh...
Hoàng Phủ Sơn rít qua kẽ răng hỏi :
- Ngươi có biết Âu Dương cô nương đã bị người ta bắt đi không?
Chẳng ngờ Biện Bất Nghi gật đầu đáp :
- Ta biết.
Hoàng Phủ Sơn không khỏi ngớ người, nhìn tận mặt Biện Bất Nghi hỏi :
- Mẹ cô ta nếu như đến đòi lại cô ta thì ngươi ăn nói thế nào?
Biện Bất Nghi nói :
- Cho nên ta đang phát rầu đây.
Hoàng Phủ Sơn suy nghĩ thấy chuyện mơ hồ khó hiểu, chuyện xảy ra cách đây mấy mươi dặm, Biện Bất Nghi làm sao biết được?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc