Giang Hồ Thập Tam Đao - Chương 50

Tác giả: Độc Cô Hồng

Kỳ duyên tương phùng
Hoàng Phủ Sơn ở một bên cười ha hả nói :
- Biện Bất Nghi, chẳng ngờ lão huynh của tôi lại còn có một cuộc kỳ ngộ tuyệt vời này, sao chẳng nói sớm?
Biện Bất Nghi trừng chàng một cái, giữ giọng bình thản nói :
- Ta có rất nhiều kỳ ngộ, đây chỉ là một trong những kỳ ngộ mà thôi. Hoàng Phủ Sơn, ta chẳng thích nói đến chuyện yêu đương, ta...
Âu Dương lão thái thái vừa nghe thế thì mặt đổi giận nói :
- Thế sao ngươi chẳng xuất gia làm hòa thượng? Con gái ta để mắt đến ngươi là đã phúc cho ngươi lắm rồi, ngươi còn bày trò yêu sách gì nữa!
Âu Dương Tiểu Thanh bước đến gần Biện Bất Nghi thấp giọng nói :
- Huynh không thích tôi sao? Tôi biết huynh gọi là Biện Bất Nghi, Biện... đại ca thích người như thế nào chứ?
Biện Bất Nghi nói :
- Âu Dương cô nương, tôi như một con ngựa hoang bất kham, xưa nay chỉ say mê y thuật mà chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện lập gia thất, cô nương...
Âu Dương Tiểu Thanh chẳng đợi Biện Bất Nghi nói hết tiếp ngay :
- Ai nâng khăn sửa túi cho huynh, ai lo cho huynh cơm ngon canh ngọt? Tóm lại cũng cần có một người đàn bà hầu hạ huynh, đồng thời huynh cũng cần có con cái nối dòng dõi chưa?
Biện Bất Nghi trong lòng thầm nghĩ, cách truy tầm tình cảm nam nữ như thế này đúng là thực tế, không nói thẳng muốn lấy chàng làm chồng, mà hỏi nhu cầu sinh hoạt của chàng, đồng thời quan trọng nhất là chàng cũng cần có con truyền dòng nối dõi chứ?
Hoàng Phủ Sơn đứng một bên cười ngất, vì chàng chưa từng thấy Biện Bất Nghi lúng túng ngượng ngập như lúc này.
Biện Bất Nghi chỉ biết im lặng chẳng nói gì được, nhưng tình thực thấy tâm không khỏi cảm động trước biểu hiện chân tình của Âu Dương Tiểu Thanh.
Âu Dương Tiểu Thanh biểu lộ thân tâm kỳ nguyện, bốn mắt nhìn nhau không chớp, trong ánh mắt Biện Bất Nghi có chút gì vẻ bất đắc dĩ.
Âu Dương lão thái thái bỗng trầm giọng hỏi :
- Ngươi là Biện Bất Nghi?
Biện Bất Nghi gật đầu đáp :
- Lão thái thái, tôi tên là Biện Bất Nghi.
Âu Dương lão thái thái nói :
- Lão thân là Âu Dương Ngọc Hoàng...
Biện Bất Nghi vừa nghe giật mình thốt lên :
- Thiên Sơn Quái Ẩu Âu Dương Ngọc Hoàng!
Âu Dương Ngọc Hoàng cười khùng khục nói :
- Lão thân nhiều năm không vào Trung Nguyên, ngươi lại biết danh hiệu lão thân sao?
Biện Bất Nghi nói :
- Lão tiền bối...
Âu Dương Ngọc Hoàng huơ trượng lên cắt ngang :
- Chớ nên gọi ta là lão tiền bối, ngươi đã là ý trung nhân con gái ta, xem như là rể ta, cứ gọi một tiếng nhạc mẫu đại nhân!
Biện Bất Nghi ngớ cả người, nhất thời chẳng nói gì được.
Hoàng Phủ Sơn càng cười tợn, càng cười ngặt nghẽo cả người.
Âu Dương Tiểu Thanh quay người kêu lên :
- Mẹ, như thế làm sao được...
Âu Dương Ngọc Hoàng nói :
- Sao lại không được, ngươi đã yêu thương nói, nó chưa hề có gia thất, trai chưa vợ gái chưa chồng lấy nhau là thuận lẽ phái, trời không oán người không trách. Ài... gần mười năm nay mẹ chỉ lo nghĩ đến chuyện suốt đời của con, hôm nay gặp được nó là người con rất yêu thương, mà mẹ cũng đã hài lòng vì bản lĩnh cao hơn người của nó, con cứ theo nó đi, mẹ xem nó chẳng phải là người xấu!
Biện Bất Nghi trong tình cảnh này đúng là dở khóc dở cười, thế nhưng đối phương đã trấn áp không thể không có cách đối đáp lại, bèn nói :
- Kết hôn cũng cần có ngày lành tháng tốt và cả hoa đường nữa chứ!
Âu Dương Ngọc Hoàng trầm giọng nói :
- Kết hôn là chuyện của hai ngươi, bái hoa đường gì gì chứ? Ta năm xưa gặp cha của Tiểu Thanh, một nửa tình nguyện một nửa bị ***, thế mà Kha Phương Đạt cũng chỉ ăn ở với ta mươi ngày nửa tháng thì quất ngựa truy phong, một đi không trở lại!
Biện Bất Nghi giật mình nói :
- Ông ta chôn vùi cuộc đời bà, thế mà bà còn tìm đến cúng điếu ông ấy, bà thật đa tình!
Âu Dương Ngọc Hoàng nét mặt trở nên nghiêm túc nói :
- Con gái Thiên Sơn đa tình, mà con gái nhà họ Âu Dương ta thì càng đa tình hơn. Biện Bất Nghi, xem như ngươi có phúc!
Bà ta mặc cho Biện Bất Nghi còn ngớ ngẩn chưa nói gì được, đã quay nhìn con gái nói tiếp :
- Nó bản lĩnh hơn con nhiều, nhất định có thể bảo vệ cho con, mẹ ngần này tuổi giờ mới tìm được người vừa ý con, xem như mẹ đã an tâm, con hãy theo nó!
Thế này là thế nào chứ? Vừa đàm vừa hát một mình, chẳng để cho Biện Bất Nghi có cơ hội lên tiếng.
Nhưng Hoàng Phủ Sơn ngược lại có cơ hội, song lời chàng có phần châm chọc :
- Biện Bất Nghi, chẳng ngờ lão huynh có số đào hoa nhé, tiểu đệ xin chúc mừng!
Biện Bất Nghi cuối cùng cũng nói, lão nhìn Âu Dương Ngọc Hoàng nói :
- Lão thái thái...
Song lão chưa kịp nói hết câu, Âu Dương Ngọc Hoàng đã huơ trượng cắt ngang :
- Gọi ta là mẹ, hoặc nhạc mẫu đại nhân, ta không cho phép ngươi gọi ta là lão thái thái!
Khi giọng bà ta thét lên như báo gầm, Âu Dương Tiểu Thanh liền bước đến trước mặt Biện Bất Nghi nói :
- Mẹ, khẽ giọng một chút, chớ làm khiếp hồn Biện đại ca!
Biện Bất Nghi bất đắc dĩ, gượng cười thốt lên rủa một câu :
- Âu Dương nhạc mẫu đại nhân, bà đúng là con khỉ già hồ đồ!
Nghe một câu này cứ ngỡ Âu Dương Ngọc Hoàng nổi trận lôi đình, nào ngờ bà ta chẳng những không hề giận, mà còn cất tiếng cười rung cả người.
Âu Dương Tiểu Thanh cũng tủm tỉm cười, cô nàng đưa tay kéo nhẹ Biện Bất Nghi.
Hoàng Phủ Sơn cảm thấy kỳ quái, sao bị chửi mà chẳng hề giận?
Hai người đang ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, nghe Âu Dương Ngọc Hoàng cười nói :
- Có lẽ các ngươi còn chưa biết tục lệ trên Thiên Sơn chúng ta!
Biện Bất Nghi lãnh đạm nói :
- Tôi chưa từng đến Thiên Sơn.
Âu Dương Ngọc Hoàng vẫn nét cười trên mặt nói tiếp :
- Đó là ý trời!
Biện Bất Nghi vừa giật mình vừa bất đắc dĩ hỏi :
- Ý trời gì?
Âu Dương Ngọc Hoàng thu liền tiếng cười nói :
- Trên Thiên Sơn chúng ta có một tục lệ, con rể mẹ vợ chửi nhau một trận thì hôn nhân xem như thành công!
Bà bước tới vỗ nhẹ tay lên vai Biện Bất Nghi thân thiện nói tiếp :
- Vừa rồi ngươi chửi ta là con khỉ già hồ đồ, giờ ta chửi lại ngươi là đồ mặt đần như vậy là hòa, con gái ta đã là người của ngươi rồi. Ha ha ha...
Biện Bất Nghi nào ngờ hết những điều này, chỉ thấy Âu Dương Ngọc Hoàng quay nhìn con gái dặn dò :
- Thanh nhi, con từng nói chỉ muốn lấy người võ công cao cường hơn con, hoặc là một vị lang trung, giờ con gặp được nó chẳng những võ công cao cường mà y thuật tinh thông. Mẹ giờ yên tâm lắm rồi, con cứ theo nó, chừng nào rảnh rỗi thì về Thiên Sơn thăm mẹ!
Nói rồi liền quay đầu đi được mấy bước bỗng trở lại.
Âu Dương Ngọc Hoàng mặt nhìn Âu Dương Tiểu Thanh lại nói :
- Nếu con muốn nắm giữ nó, cần phải làm một người vợ hiền thảo nhu mì!
Âu Dương Tiểu Thanh có chút e thẹn, nhưng gật đầu đáp :
- Con chẳng bao giờ như mẹ, năm xưa mẹ làm cha khiếp sợ bỏ chạy!
Biện Bất Nghi chẳng thể không lên tiếng, liền nói :
- Ê, ê... Tôi còn nhiều chuyện phải làm!
Âu Dương Ngọc Hoàng nói :
- Con gái ta đã là người của ngươi, nó sẽ giúp ngươi rất nhiều việc, nam nhi đại trượng phu khảng khái kiên nghị, có gì mà la ó lên thế!
Nói vừa dứt lời thân hình bà ta vọt lên phóng đi như bị ma đuổi, cơ hồ sợ chậm chân sẽ bị Biện Bất Nghi níu lại.
Hoàng Phủ Sơn cười lớn nói :
- Kỳ duyên hỷ sự này đúng là hiếm gặp, Biện lão huynh mời uống R*ợ*u mừng nhé!
Biện Bất Nghi giọng lành lạnh nói :
- Ngươi chờ đó, chờ ngày ta kết hôn thế nào cũng mang kiệu đến mời ngươi uống R*ợ*u!
Nghe giọng ấy thì cũng biết ngày lão kết hôn đúng là xa vời lắm!
Âu Dương Tiểu Thanh lắc nhẹ đầu đung đưa bím tóc thả dài sau lưng, rồi như con chim nhỏ quấn lấy bên người Biện Bất Nghi nói :
- Biện đại ca, chàng có biết vì sao mẹ nhất định muốn thiếp lấy chàng không?
Biện Bất Nghi đã hiểu ra nguyên do, hai mẹ con họ võ công cao cường, chỉ muốn chọn một người võ nghệ tinh thông, tìm mười năm may hôm nay mới gặp Biện Bất Nghi.
Biện Bất Nghi nghe hỏi thì vờ như không biết lắc nhẹ đầu...
Âu Dương Tiểu Thanh nói :
- Trong giang hồ có người biết được mối quan hệ giữa mẹ con thiếp và Kha Phương Đạt đã bị hại, họ Kha năm xưa kết thù nhiều người, mẹ thiếp sợ thiếp bị người khác hại, cho nên mới muốn thiếp lấy một người võ nghệ cao cường.
Biện Bất Nghi chau mày nói :
- Kha Phương Đạt là cha của cô, vì sao cô nương gọi ông ta bằng tên?
Âu Dương Tiểu Thanh lạnh lùng nói :
- Thiếp chẳng thừa nhận ông ấy là cha, năm xưa chỉ vì nhìn thấy mẹ đẹp, ông ta lừa dối mẹ rồi bỏ đi chẳng quay lại, ông ấy chỉ là một con sói háo sắc!
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Thiên Diện Thái Tuế Kha Phương Đạt mà là một con người háo sắc?
Biện Bất Nghi nói :
- Đằng nào mẹ con cô nương đã khấu đầu cúng điếu trước linh cữu Kha Phương Đạt, cô nương theo lẽ cũng phải là con gái họ Kha!
Âu Dương Tiểu Thanh giọng hậm hực :
- Thiếp trước giờ nghe mẹ nói như thế, nhưng trong lòng bao giờ cũng căm hận ông ấy, vì thiếp nhìn thấy mẹ khổ quá nhiều!
Biện Bất Nghi nói :
- Cô quả là người con thảo!
Hoàng Phủ Sơn cười nói :
- Cũng là người vợ hiền của lão huynh!
Âu Dương Tiểu Thanh liền nhoẻn miệng cười, cô ta chừng như có cảm tình nhiều với Hoàng Phủ Sơn.
* * * * *
Biện Bất Nghi lê bước vào trong núi chẳng chút vui vẻ nào trên mặt.
Âu Dương Tiểu Thanh đi bên cạnh lão ta miệng cứ cười tươi như con chim chích chòe trong mai xuân, nghiêng nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Sơn và Biện Bất Nghi nói :
- Muội quên nói với nhị huynh một chuyện...
Biện Bất Nghi nghe thì hơi phấn chấn tinh thần, dừng chân lại quay nhìn Âu Dương Tiểu Thanh, lại đặt tay lên vai cô ta hỏi :
- Có chuyện gì Tiểu Thanh?
Âu Dương Tiểu Thanh nói :
- Tối hôm qua muội vô tình đến một nơi gọi là *** bảo, phát hiện một trận hỗn chiến, một trong hai người đột nhập *** bảo sử dụng thanh đao lớn mà đao pháp cũng rất tuyệt diệu, lão ta giết rất nhiều người bọn áo đen. Thế nhưng cuối cùng hai người này cũng bị bắt giam sau trang viện, đầu tiên bị một bầy chó cắn xé trông đến thảm, sau đó lại bị giam vào trong một chiếc ***g sắt ở lương đình, xem ra bọn họ không ૮ɦếƭ vì thương tích trên người thì cũng ૮ɦếƭ đói!
Hoàng Phủ Sơn vừa nghe thì giật mình thốt lên :
- Nhất định là Vưu Tam Lang và Bộc Phu, bọn họ hai người tìm đến Qua Trường Giang, hẳn là nói chuyện chẳng xong nên động binh đao!
Biện Bất Nghi chép miệng nói :
- Vưu Tam Lang lòng nôn nóng cứu con gái, nhất quyết lão tra trí mạng.
Âu Dương Tiểu Thanh nói :
- Chúng tôi vốn chẳng biết *** bảo là nơi nào, nguyên gia mẫu trong lòng muốn điều tra huyết án của Kha Phương Đạt, nhưng mấy lần chẳng như ý. Tối qua đột nhiên phát hiện có người xuất hiện gần nơi này, chúng tôi liền ngầm bám theo, chẳng ngờ vô tình dò đến *** bảo, mới nhìn thấy trận ác đấu kia...
Biện Bất Nghi bật cười nhưng chưa nói gì.
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Nhìn bề ngoài thì huyết án Mai Hoa sơn trang chừng như chẳng can hệ gì với Qua Trường Giang, nhưng xem ra chân tướng sự thực chẳng như thế!
Biện Bất Nghi nhìn Hoàng Phủ Sơn nói :
- Hoàng Phủ Sơn, chúng ta cần phải cứu Vưu Tam Lang và Bộc Phu ra.
Hoàng Phủ Sơn gật đầu nói :
- Tôi cũng có suy nghĩ như thế.
Âu Dương Tiểu Thanh chen vào nói :
- Thế thì chúng ta đi, muội sẽ dẫn đường.
Biện Bất Nghi lắc đầu nói :
- Cô không được đi.
Chẳng riêng gì Âu Dương Tiểu Thanh ngớ người, mà Hoàng Phủ Sơn cũng ngạc nhiên trố mắt nhìn lão ta.
Âu Dương Tiểu Thanh nói :
- Huynh chẳng thích muội sao?
Biện Bất Nghi nói :
- Cô trước tiên nên về tiệm thuốc ở dốc Kim Thụ tạm nghỉ lại đó, ta chẳng thích tiểu thê của mình mạo hiểm, lại càng không thích có một người vợ chẳng biết nghe lời. Cô là người thông minh nên hiểu ý ta!
Âu Dương Tiểu Thanh người vùng quan ngoại chân thực mộc mạc, nghe thế biết thế, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, chẳng một lời cãi lại, quay người nói :
- Được, được, muội nghe lời đại ca!
Hoàng Phủ Sơn bỗng vươn vai ngáp dài một hơi nói :
- Tôi mệt lắm rồi, hôm nay chẳng đi, tìm một nơi nào nằm ngủ một đêm.
Biện Bất Nghi thầm hiểu Hoàng Phủ Sơn định đùa với mình, liền lạnh mặt trầm giọng nói :
- Hoàng Phủ Sơn, cứu người như cứu lửa, nhanh!
Hoàng Phủ Sơn nín cười nói :
- Giờ phải đi hai trăm dặm nữa, chẳng bằng cứ nghĩ một đêm trước đã. À... huống gì hai người giờ đã là phu thê, nào, cứ động phòng một đêm cho thỏa chí, ngày mai rồi đi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc