Giang Hồ Thập Tam Đao - Chương 47

Tác giả: Độc Cô Hồng

Hoàng Phủ Sơn cười nói :
- Tên đã đẹp, mà lão giới thiệu càng đẹp hơn, ha ha...
Vưu Tam Lang hỏi :
- Ngươi thích nó chứ?
Hoàng Phủ Sơn hơi ngớ người, rồi nhún vai nói :
- Đáng tiếc là tôi chưa chính thức gặp mặt cô ta!
Vưu Tam Lang nhảy dựng lên, liền chồm tới chộp cổ áo Lương Tâm thét :
- Họ Lương, ngươi nhanh trả đứa con gái xinh đẹp cho ta!
Lương Tâm dở khóc dở cười chẳng biết làm gì, lão ta đương nhiên hiểu Vưu Nhị Thư rất đẹp, nếu không thì chẳng bao giờ hắn đưa cô ta vào núi.
Vừa lúc này Biện Bất Nghi liền vung tay đánh mấy cái vào vai Lương Tâm, cũng không biết thủ pháp ra tay của lão ta như thế nào, có lẽ đánh vào huyệt đạo trên vai, chỉ thấy cả người Lương Tâm rung giật lên từng hồi.
Biện Bất Nghi lên tiếng, giọng nói lão ta giờ đây như có ma lực đối với Lương Tâm.
- Lương lão đầu, ngươi hành thiện độ nhân, con gái ta đã ba ngày nay không ăn, nó đã đói ba ngày...
Lương Tâm liền lảm nhảm nói theo :
- Cô nương ba ngày không ăn!
Biện Bất Nghi lại nói :
- Con gái ta thật tội nghiệp, mẹ nó ở nhà chẳng nhìn thấy mặt nó, bà khổ như muốn điên!
Lương Tâm liền nói :
- Cô nương thật tội nghiệp!
Biện Bất Nghi vẫn một giọng đều đều như thôi miên nói tiếp :
- Con người ta tâm trường bằng huyết nhục, máu chảy ruột mềm, người hành thiện thấy khổ đau nào không thương, nhanh dẫn chúng ta đi gặp nó. Con gái ta hiện tại ở đâu?
Cuối câu lão nhắc đến hai lần, chừng như để khắc sâu vào tâm khảm Lương Tâm.
Lương Tâm như người mộng du ngây ngây dại dại đáp :
- Trong Đại sơn, trong Đại sơn, cô nương hiện đang ở trong Đại sơn!
Hoàng Phủ Sơn biết Biện Bất Nghi đang dụng thuật thôi miên, chỉ có điều thuật thôi miên của lão ta chỉ sai sử điều khiển tinh thần ý chí của người khác.
Lương Tâm rơi vào trong trạng thái vô thức, mọi suy nghĩ đều bị Biện Bất Nghi dẫn dắt thao túng.
* * * * *
Vưu Tam Lang giật mình chấn động, lão ban đầu nghĩ Biện Bất Nghi là người Bạch Liên giáo, vì nhìn thấy lão thi triển quá tà môn, bèn huých tay Bộc Phu ở bên cạnh, cũng thấy lão ta trợn tròn mắt há hốc miệng.
Bọn họ hai người hôm nay đúng là được khai nhãn giới.
Tục ngữ có câu: sống đến già học đến già, thực chẳng sai. Trong thiên hạ có biết bao nhiêu chuyện học đến già cũng chưa biết hết.
Bệnh Thần Thâu Vưu Tam Lang cũng là nhân vật thành danh, nhưng hôm nay gặp được Hoàng Phủ Sơn và Biện Bất Nghi mới thấy mình còn chưa bằng hai nhân vật này, lão là người thông minh nên tự hiểu ra điều này.
Tây Lương Đao Hồn Bộc Phu tuy tính tình nóng nảy, nhưng gặp anh hùng biết anh hùng, lúc này cũng tự hiểu mình chưa bằng họ, nên chỉ vác thanh đại đao đi sau cùng.
Bấy giờ bị Biện Bất Nghi thao túng ý thức, Lương Tâm theo lời Biện Bất Nghi dẫn bốn người rời khỏi Thanh Phong trấn.
Biện Bất Nghi đi kèm ngay sau lưng Lương Tâm thấp giọng hỏi :
- Kiệu đâu, chỉ kiệu mới dễ khiêng người chứ?
Lương Tâm liền lắp bắp trong miệng :
- Kiệu, kiệu...
Rồi đột nhiên từ trong miệng gã thổi ra một tiếng huýt như tiếng tiêu nhỏ dài, Biện Bất Nghi bị bất ngờ thì giật mình liền ngưng tụ chân khí đề phòng.
Nhưng liền lập tức thấy từ trong bóng tối một chiếc kiệu trắng chạy nhanh ra, Biện Bất Nghi chợt hiểu Lương Tâm huýt sáo làm ám hiệu gọi kiệu.
Chiếc kiệu vừa chạy tới được một đoạn bỗng người đẩy kiệu khựng lại khi thấy chẳng phải một mình Lương Tâm mà còn thêm bốn người khác liền quay kiệu chạy đi.
Bộc Phu la lên hỏi :
- Ê, đi đâu thế?
Gã đẩy kiệu nhoẻn miệng cười đáp :
- Trước kia có người đang gọi kiệu, quay lại ngay thôi!
Chỉ trong chớp mắt thì kiệu mất hút trong bóng đêm nhờ nhợ.
(Thiếu hai trang 36, 37)
Sử dụng, chỉ vì nhìn thấy các ngươi bám theo ta nên kiệu bỏ chạy mất!
Biện Bất Nghi nói :
- Đi, dẫn chúng ta đi tìm chiếc kiệu!
Lương Tâm lại lắc đầu nói :
- Tìm ư? Tìm ai? Tìm nơi nào?... Hắc hắc, ta nói thực tình với bốn vị, đến ta cũng chẳng hề biết chiếc kiệu kia từ đâu xuất hiện. Chỉ khi nào ta cần thì đến nơi vừa rồi chúng ta đi qua, huýt làm ám hiệu, chỉ có ban đêm mới thấy, còn ban ngày thì chẳng ai biết chiếc kiệu đi đâu, chung quy chẳng ai biết người đẩy kiệu kia là người nào?
Hoàng Phủ Sơn quát lớn :
- Vừa rồi sao ngươi không nhanh nói, nếu không chúng ta xuất thủ ngăn cản quyết chẳng để cho hắn chạy thoát!
Lương Tâm lại cười khổ nói :
- Ta chẳng muốn ૮ɦếƭ nhanh như thế, cũng như ta chịu trận trước các vị, chỉ vì không muốn ૮ɦếƭ sớm.
Biện Bất Nghi im lặng trầm mặc.
Lão ta trầm lặng, Hoàng Phủ Sơn rất hiểu tâm lý lão lúc này, chàng cũng chỉ biết lặng người bên lão ta!
Vưu Tam Lang phẫn nộ nói :
- Lương lão đầu, như ngươi mà cũng sợ một tên đẩy kiệu?
Lương Tâm nói :
- Cứ nhìn một người có thể gánh kiệu mang một người chạy như bay đủ thấy võ công người này chẳng tầm thường, há các vị không nhận ra điều này!
Biện Bất Nghi trầm mặc đưa mắt nhìn quanh bốn bề, chỉ thấy đêm lặng vắng người, dạ phong thổi qua nghe mát lạnh cả người!
Qua đi một hồi im lặng, Biện Bất Nghi mới trầm trầm nói :
- Một đám người bí ẩn!
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Cũng là những người liên quan đến huyết án Mai Hoa sơn trang!
Chàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
- Cũng có lẽ đám người thần mật này mới gây ra huyết án chấn động võ lâm kia!
Bộc Phu huơ thanh đao lên tức giận nói :
- Tên này nhất định liên quan đến đại huyết án!
Lão ta ám chỉ đương nhiên là Lương Tâm, chẳng ngờ Lương Tâm ưỡn *** gầm lên :
- Ta cảnh cáo các ngươi, đại huyết án Mai Hoa sơn trang chẳng liên can gì đến ta, huyết án vô đầu vô chủ, các vị chớ nên trút lên đầu Lương Tâm này!
Biện Bất Nghi vừa nghe hốt nhiên biến sắc mặt, vung tay chộp mạnh vào người Lương Tâm gằn giọng :
- Nhanh nói, rút cục ngươi đem con gái ta đi đâu?
Lương Tâm mặt mày thảm não cười khổ nói :
- Lão huynh, ngươi là người thông minh tất nhìn ra vấn đề. Thực tình mà nói, những điều ta biết cũng chỉ có thế mà thôi!
Vưu Tam Lang chen ngang nói :
- Cho nên ngươi không đi?
Lương Tâm gật đầu nói :
- Vốn là như thế!
Biện Bất Nghi nói :
- Ngươi còn đưa chiếc kiệu đi vào tận trong núi, làm sao lại có thể nói chỉ biết đến ngang đây được?
Lương Tâm nói :
- Không nói ra thì các vị không biết, nhiệm vụ của ta chỉ đưa kiệu đến đây, sau đó chỉ áp theo kiệu vào trong núi, nhưng đường đi thế nào thì ta chẳng rõ. Bởi vì mỗi lần đi theo một đường hoàn toàn khác nhau, đi mấy mươi lần còn chưa hề thấy một lần trùng nhau. Các vị, lời ta hoàn toàn thành thật, các vị như thế đã hiểu rồi chứ?
* * * * *
Biện Bất Nghi trong lòng cảm thấy kỳ lạ, vừa rồi lão thi thố trên người Lương Tâm chẳng khác gì mấy thuật thôi miên, nhưng vì sao sau khi Lương Tâm vừa nhìn thấy chiếc kiệu trắng kia thì tỉnh táo lại được?
Biện Bất Nghi là người đầy tâm cơ, chuyện chưa thấy kỳ lạ là phải làm cho thỏa mãn mới thôi, khi ấy lão đến sát ngay bên cạnh Lương Tâm, đưa tay vỗ vào vai Lương Tâm như vừa rồi, cười ha hả nói :
- Lương lão đầu, đưa chúng ta vào núi, phiền lão lần này nhé!
Quả nhiên Lương Tâm lại ngây người ra nhưng chưa đáp gì.
Biện Bất Nghi đỡ nhẹ người Lương Tâm tợ hồ như đỡ một người già, lại an ủi :
- Lương lão đầu, thật khổ sở cho lão, nhưng chịu phiền nhé!
Lương Tâm đưa đôi mắt thất thần nhìn Biện Bất Nghi rồi gật nhẹ đầu đứng lên đi.
Hoàng Phủ Sơn ghé sát bên tai Biện Bất Nghi hỏi :
- Như vậy nghĩa là sao?
Biện Bất Nghi cười nói :
- Một lời giải thích duy nhất là trong lòng hắn sản sinh một nỗi khiếp sợ quá lớn, khi hắn vừa nhìn thấy chiếc kiệu kia thì nỗi sợ thắng thần trí cho nên hắn giật mình tỉnh lại. Vì thế cho nên hắn ngồi bật xuống đất chẳng chịu đi nữa!
Hoàng Phủ Sơn chau mày nói :
- Hắn ngồi xuống không đi, biểu hiện hắn vẫn trung thành với đối phương!
Biện Bất Nghi nói :
- Chỉ có như thế hắn mới còn sống được!
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Cho nên vừa rồi lão huynh cẩn thận quan sát chung quanh là sợ có kẻ ngầm trong màn đêm ám sát Lương Tâm?
Biện Bất Nghi gật nhẹ đầu nói :
- Đối phương nham hiểm thâm độc, chúng hành động tàn bạo chẳng bao giờ tha cho thủ hạ một khi thấy không còn giá trị sử dụng, chúng ta không thể không đề phòng chúng ám toán!
Lương Tâm cứ ngẩn người thất thần bước đi phía trước, hắn quả nhiên đi thẳng vào hướng núi.
Vưu Tam Lang nghe hai người nói chuyện, lão không cho là thế liền nói :
- Biện huynh, ngươi thi thố mê thuật trên người hắn buộc hắn dẫn vào núi, chẳng phải khiến cho cả đám uổng công không hay sao!
Biện Bất Nghi cười nói :
- Vưu huynh, nếu như lão huynh muốn cứu lệnh ái thì nên đi cùng chúng ta!
Vưu Tam Lang nói :
- Vừa rồi chính hắn nói mỗi lần vào núi là đi theo một đường khác nhau, Biện huynh nói xem chúng ta nên đi theo con đường nào chứ?
Biện Bất Nghi như đã tính toán trong đầu, cười ha hả đáp :
- Ta nói sơn lộ chỉ có một con đường!
Một câu này khiến Bộc Phu mơ hồ khó hiểu, liền chau mày cất tiếng hỏi :
- Biện đại phu nói nghe thật mơ hồ, như vậy nghĩa là sao?
Biện Bất Nghi nói :
- Chẳng hề mơ hồ tý nào, vừa rồi chính vì Lương Tâm tĩnh trí lại cho nên hắn mới buông lời nói dối, còn giờ hắn thần trí như mê thất vô định, thử hỏi còn nói dối được hay không chứ?
Vưu Tam Lang kinh ngạc nói :
- Biện đại phu, ngươi thật cao minh, lão “thần trộm” này lăn lộn giang hồ mấy mươi năm chưa hề gặp. Tuyệt xin bái phục!
Biện Bất Nghi giọng trầm trầm nói :
- Chớ nên đưa huynh đệ lên mây xanh, Vưu huynh, thực tình trong lòng ta còn nôn nóng hơn các vị!
Vưu Tam Lang nói :
- Như nhau mà thôi, chúng ta ai cũng vì con gái mình mà ăn không ngon ngủ không yên. Tiểu nữ vốn là một đứa con giá thông minh linh lợi, thế mà chẳng hiểu sao lại rơi vào bẫy hắn một cách dễ dàng, không biết nó hiện tại ra sao!
Biện Bất Nghi lo lắng một thì Hoàng Phủ Sơn còn lo lắng gấp mười lần, chớ nhìn thấy chàng mãi coi Tiểu Ngọc Nhi và Tiểu Tước Nhi như hai vị xá muội của mình, nếu như họ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm nào thì chàng chẳng tiếc gì tính mạng mình mà cứu họ.
Tiểu Tước Nhi thì đã đưa gia đình Thạch Trang về Bách Linh cương, giờ chàng chỉ còn lo lắng cho một mình Tiểu Ngọc Nhi.
Lúc này chàng nghe Biện Bất Nghi nói chuyện với Vưu Tam Lang thì trong lòng càng nôn nóng thêm lên.
Biện Bất Nghi đương nhiên hiểu trong lòng Hoàng Phủ Sơn như thế nào, nếu như Tiểu Ngọc Nhi có mệnh hệ gì thì Hoàng Phủ Sơn xem như cũng chấm hết!
Hoàng Phủ Sơn cứ lẳng lặng bước đi, hai tay chàng thỉnh thoảng cứ nắm chặt rồi giãn ra, đó chính là biểu hiện trong lòng chàng đang rất bồn chồn lo lắng.
Biện Bất Nghi ngầm nhận ra thần thái bất an của Hoàng Phủ Sơn, liền ghé bên chàng nói nhỏ :
- Cần trấn tĩnh!
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Ta trong lòng nóng như hỏa diệm sơn!
Biện Bất Nghi nói :
- Hãy nén cơn giận, Hoàng Phủ Sơn, lúc này đây tuyệt đối không được nôn nóng. Lương Tâm nhất định sẽ dẫn chúng ta đến nơi mà chúng ta muốn tìm!
Vưu Tam Lang đi gần Biện Bất Nghi nói :
- Biện huynh, ta nghĩ chúng ta đi thành một đoàn thế này đối phương chẳng bao giờ xuất hiện. Giờ đang đêm, hay là chúng ta phân tán ra, Biện huynh thấy thế nào?
Biện Bất Nghi cười nói :
- Vưu huynh, đối phương vốn chẳng bao giờ xuất hiện, ta chỉ muốn Lương Tâm đưa chúng ta đến nơi mà hắn áp tải kiệu vào đó. Chỉ cần đúng đến nơi, thì hy vọng chúng ta tìm ra được vết tính manh mối!
Vưu Tam Lang nghe ra có lý, gật đầu nói :
- Thì ra là thế, vậy thì cũng chẳng cần đố kỵ, chúng ta cả đoàn áp giải họ Lương này vào núi!
Bộc Phu nãy giờ chẳng lên tiếng, lúc ấy chen vào nói :
- Chuyện này cứ để ta, hắn chỉ cần có ý chạy là một đao này đủ bửa người hắn thành hai!
Hoàng Phủ Sơn trong lòng thầm nghĩ :
- Nếu như xuất thủ so tài với nhau thì Bộc Phu chưa hẳn đã thắng nổi Sinh Tử Đương Lương Tâm.
Bấy giờ một đoàn người đi nhanh vào trong núi, càng đi sâu núi càng hoang sơ hiểm trở, chỉ nghe thấy tiếng những loài thú dữ ăn đêm kêu hú nghe lạnh của người.
Hốt nhiên nghe một tiếng hú dài như tiếng cú, Biện Bất Nghi chau mày nét mặt hồ nghi.
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Giống tiếng quỷ!
Vưu Tam Lang ngưng mắt nhìn quanh, nhưng trong rừng trời càng tối đen như bít căn bản chẳng nhìn thấy gì.
Trong màn đêm tối mịt, bỗng nhiên một khối trắng lướt nhanh qua.
Trên núi thường vẫn có những đám mây trắng quần tụ bay vật vờ, trong đám mây ấy thường mang theo sương khuya và hơi đá, người lên núi trong đêm thì chẳng khác gì như đang đi trên mây!
Nhưng Biện Bất Nghi hai đầu mày nhíu chặt lại, lão ta nhận ra đám trắng kia chẳng phải là mây hay sương đêm!
Hoàng Phủ Sơn nhanh như chớp chắn ngang trước khối trắng kia.
Khối trắng ban đầu nhìn hình khối vuông, nhưng khi đến gần năm người thì tự nhiên tan biến ra chẳng khác gì một đám khói trắng gặp gió liền tản bay vờn chộp lên đầu năm người!
Biện Bất Nghi liền thét lớn :
- Cẩn thận!
Thiết trừu theo tiếng thét vung lên phất tới ngăn cản...
Hoàng Phủ Sơn vung trảo chộp vào khoảng không trước mặt, thấy thất thủ liền nhào người trở lui sau.
Cùng lúc, Vưu Tam Lang vung ngọn câu đao trinh tay chém vào đám khói trắng, nhưng vung hụt vào không khí liền nhảy người nấp sau một khối đá.
Chỉ có Bộc Phu là hùng hổ cuồng mãnh nhất, một hơi ra Thập thất liên hoàn đao chém thẳng vào đám trắng kia, chỉ nghe tiếng đao rít lên vù vù sinh cuồng phong...
Đám trắng kia như mây gặp gió từ từ trôi xuống vực núi, với nhãn lực của những người công phu thâm hậu thì kịp nhận ra ba bóng người liên kết với nhau mà thành một khối!
Nhưng đó cũng chỉ là một ảo giác, kỳ thực chưa ai nhìn thấy rõ thế nào.
Hoàng Phủ Sơn chỉ nghĩ đó là một đám mây dày đặc, vì khối trắng kia trôi xuống hướng vực núi, vực núi sâu có hơn trăm trượng, nếu là người chẳng rơi xuống tan xác!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc