Giang Hồ Thập Tam Đao - Chương 45

Tác giả: Độc Cô Hồng

Thì ra, trung niên đại hán râu ria xồm xoàm này chẳng ai khác chính là Tây Lương Đao Hồn Bộc Phu!
Nguyên là Bộc Phu chờ Vưu Tam Lang trong khách điếm, nhưng chờ mãi chẳng thấy Vưu Tam Lang trở về, trong lòng thầm nghĩ đã xảy ra chuyện không ổn. Lão ta là tay lão luyện giang hồ, nổi tiếng đệ nhất sát thủ Tây Lương, liền ngầm xâm nhập và Hòa Khí Đương Phố trên mái nhà, chẳng ngờ vừa khéo Lương Tâm tung mái ngói nhảy ra. Bộc Phu huơ thanh đao nặng tới hơn ba mươi cân của mình kề ngang cổ Lương Tâm khiến cho lão ta chẳng còn dám nhúc nhích.
Lương Tâm tự trách sao lại xui xẻo, đúng là họa vô đơn chí!
Hắn đương nhiên thừa hiểu đêm nay gặp toàn là những tay giang hồ hào kiệt, đừng nói là Biện Bất Nghi hay Hoàng Phủ Sơn, mà ngay Vưu Tam Lang và cả Bộc Phu hắn chẳng thể đánh qua một người nào.
Bấy giờ Hoàng Phủ Sơn bước nhanh tới thét lớn :
- Ngươi định chạy lên trời chăng?
Lương Tâm chẳng còn nói gì được, trong con mắt độc nhất của hắn hiện lên một nụ cười khổ.
Vưu Tam Lang chỉ tay thẳng mặt Lương Tâm nói :
- Ngươi dùng cái gì đánh mê ta chứ, rồi còn bỏ ta vào bao gai mang ra núi ném ૮ɦếƭ, tên mặt đần!
Bộc Phu nghe thế thì la lên :
- Lão tiểu tử, thì ra ta chờ lão huynh trong khách điếm, uống hết hai vò R*ợ*u chẳng thấy về, không ngờ lão huynh chút nữa thì đi đời!
Vưu Tam Lang chỉ còn biết nhe răng cười xòa, nhớ lại chuyện vừa qua lão đúng là quá sơ hốt, may chút nữa thì nguy.
Lương Tâm một mình đứng giữa bốn đối thủ mặt nhăn mày nhỏ dở khóc dở cười.
Biện Bất Nghi chen vào nói :
- Hắn dùng Tiên Nhân Mê Lộ Thảo đánh độc, người trúng độc chỉ ngửi phải một làn khói thơm nhẹ, thế là mê man ba ngày ba đêm chưa tỉnh!
Lương Tâm nghe thì giật mình miệng la lên :
- Ngươi... ngươi làm sao biết được?
Biện Bất Nghi cười khà khà nói :
- Ngươi chớ quên ta là “giang hồ lang trung” đấy chứ!
Lương Tâm nói :
- Biết bao nhiêu lang y trong giang hồ chẳng biết loại này!
Biện Bất Nghi cười lớn nói :
- Vì bọn họ chẳng phải là ta, ta là Y Tử Nhân, ta cứu sống không ít người từ tay tử thần!
Lương Tâm vừa giận vừa kinh ngạc đến cả người phát run nói :
- Ta phải thừa nhận ngươi cao minh, ta bội phục!
Biện Bất Nghi nói :
- Lương lão đầu, ta còn hiểu ngươi vào phòng chẳng phải là để trốn chạy, mà là tìm cách tiêu diệt ba chúng ta!
Lương Tâm ૮ɦếƭ điếng cả người nói :
- Ta phủ nhận!
Biện Bất Nghi cười nhạt nói :
- Ta có thể nhìn xuyên tâm can ngươi, nhưng chỉ cần ngươi tự nói thực ra mục đích, ta không hy vọng bị lừa.
Lương Tâm còn cố nói :
- Ngươi nói vậy là sao?
Biện Bất Nghi khoát tay nói :
- Đi, chúng ta chớ nên đứng mãi trên mái nhà chỉ làm cho người dân kinh hoảng!
Hoàng Phủ Sơn liền chộp cổ áo Lương Tâm áp giải hắn từ trên mái ngói xuống vào lại trong Hòa Khí Đương Phố.
Bọn Vưu Tam Lang, Bộc Phu và Biện Bất Nghi đi vào theo.
Biện Bất Nghi nhìn Lương Tâm cười nói ngay :
- Họ Lương kia, ngươi chẳng phải muốn tìm một loại ám khí gọi là Long Giác thích sao?
Lương Tâm run bắn cả người, nhưng hiểu ra vấn đề hắn liền vung hai tay lên với mười ngón trương ra như mười móc câu chộp thẳng vào người Biện Bất Nghi thét lớn :
- Trả lại cho ta!
“Ầm”
Biện Bất Nghi phất thiết trừu lên, hất văng cả người Lương Tâm ngã sóng soài, lại bị Hoàng Phủ Sơn nhảy tới chộp cứng lấy ác.
Bệnh Thần Thâu Vưu Tam Lang cũng đã nổi giận trong lòng.
Khi lão biết được mình bị Lương Tâm đánh độc mê man rồi đem ra núi định ném ૮ɦếƭ, may được Biện Bất Nghi và Hoàng Phủ Sơn cứu sống, trong đầu lão lóe lên một suy nghĩ.
Đương nhiên không gì ngoài suy nghĩ phải *** Lương Tâm!
Quy luật giang hồ vẫn thế, tranh quyền xưng bá, bỉ thử không gì ngoài tiêu diệt lẫn nhau, ngươi không giết được ta thì ta phải *** ngươi, nhất định là thế!
Đến có bao nhiêu người khi trẻ là anh hùng hào kiệt, về già quy nguyên ẩn cư, nhưng nào có được yên thân.
Vì đó là quy luật giang hồ vậy!
Con người Bệnh Thần Thâu Vưu Tam Lang vốn chẳng biết sợ trời đất, chẳng hề tin vào thần thánh ma quỷ.
Nghe nói có một dạo, Vưu Tam Lang nghe người ta nói ngai vàng Hoàng đế trong cung tuyệt đối không ai được ngồi ngoài Hoàng đế, vì người thường ngồi vào tất sẽ ૮ɦếƭ vì chẳng có cung mạng Đế Tinh!
Ngươi sinh ra đã là mạng khổ thì sẽ khổ suốt đời, vĩnh viễn chẳng thể nào thay đổi được cung số của người!
Vưu Tam Lang chẳng tin như thế, ấm ức mãi trong lòng, thế là một lần lão ta đã lẻn vào trong cung, chẳng làm gì ngoài việc lén đến ngồi lên ngai vàng của Hoàng đế ngủ một đêm.
Chẳng riêng gì Vưu Tam Lang, mà con gái lão Vưu Nhị Thư cũng chẳng biết sợ là gì. Hai năm trước chỉ vì truy cho ra nội tình đại huyết án Mai Hoa sơn trang mà cha con họ đã lần tìm về Thái Tường phủ này, nhưng tìm mãi chẳng thấy được điều gì.
Đến thời gian gần đây tự nhiên nghe người trong giang hồ kháo nhau có ma quỷ xuất hiện trong Mai Hoa sơn trang, thế là cha con họ lại lần nữa từ phương bắc chạy đến đây.
Bởi vì họ chẳng tin có thần thánh ma quỷ!
* * * * *
Trong giang hồ còn lắm kẻ chẳng tin thần thánh ma quỷ, chẳng biết chữ “sợ” là gì, Tây Lương Đao Hồn Bộc Phu chính là một trong số đó. Cho nên lão ta đánh bạn với cha con Vưu Tam Lang cùng đến Mai Hoa sơn trang.
Bọn họ còn chưa đến nơi, giữa đường tá túc lại trong Thanh Phong trấn thì mới xảy ra chuyện như hiện tại.
Ban đầu do chính họ định dùng Vưu Nhị Thư giả đến cầm người trong Hòa Khí Đương Phố, chẳng ngờ mọi chuyện sau đó chính Vưu Nhị Thư giờ tung tích chẳng biết nơi nào, mà Vưu Tam Lang thì suýt nữa toi mạng.
Bấy giờ chỉ thấy lão tức giận nghiến răng trèo trẹo, vung tay giáng thẳng vào mặt Lương Tâm liền mươi cái, chỉ thấy mặt Lương Tâm gần như biến dạng, mồm hộc ra máu tươi.
Lương Tâm cổ áo bị Hoàng Phủ Sơn nắm chặt, hắn thừa hiểu chẳng thể nào kháng cự được, nén đứng chịu trận thực chẳng khác gì một cuộc tập quyền!
Lương Tâm mồm hộc máu ra, kèm theo cả bảy tám chiếc răng vỡ nát, cỡ vào tuổi hắn như bây giờ mà gãy ngần ấy răng một lúc thì chỉ còn nước ăn cháo như một đứa trẻ!
Vưu Tam Lang đánh một hồi tay lão cũng thấy đau, lão xỉ ngón tay vào giữa trán Lương Tâm thét lớn :
- Lương chưởng quầy, lão phu đối đãi với ngươi như vậy cũng là khách khí lắm rồi!
Lương Tâm mặt mày méo mó, giọng nói nghe đã chẳng còn rõ ràng :
- Ngươi... còn chưa đánh ૮ɦếƭ Lương lão ga!
Vưu Tam Lang cười nhạt nói :
- Lão tiểu tử, ngươi khá lắm, chịu đánh đến thế mà vẫn còn thích ăn đòn tiếp. Ngươi dám buông tiếng tự xưng lão gia, vậy thì ông ngươi đây là ai chứ?
Lương Tâm nhổ toẹt ra một Pu'ng cả máu lẫn giãi, giơ tay áo lên quẹt ngang miệng, trầm giọng nói :
- Các ngươi chỉ là một bầy súc sinh may mắn sống lại từ trong cõi ૮ɦếƭ!
Biện Bất Nghi chẳng giận, ngược lại cười nói :
- Họ Lương kia, ta rất hiểu tâm ý của ngươi, ngươi chính đang muốn ૮ɦếƭ cho nhanh, ngươi chẳng còn muốn sống nữa, đúng không?
Vưu Tam Lang chen ngang nói :
- Hắn muốn sống cũng chẳng được!
Lương Tâm liếc mắt nhìn nhanh Biện Bất Nghi một cái, trong lòng hắn có chút gì thấy sờ sợ con người này.
Trong bốn đối phương trước mặt thì Biện Bất Nghi là người khó đối phó nhất, vì lão ta người dày mưu trí, mỗi một câu nói của lão ta cơ hồ như nhìn xuyên thấy ruột gan hắn rồi!
Biện Bất Nghi quả nhiên lại đoán trúng tâm ý của Lương Tâm.
Sinh Tử Đương Lương Tâm tuy cũng là tay lão giang hồ, thế nhưng giờ thì cũng thấy khiếp Biện Bất Nghi. Chỉ cần trong lòng có chút khiếp sợ thì chẳng còn giữ được bình tĩnh tự nhiên, đương nhiên sẽ lập tức biểu hiện ra ngoài ngay.
Lương Tâm nghiến răng nói :
- Hừ! Nhưng ta cũng hiểu rất rõ, lúc này các ngươi tuyệt đối sẽ không *** ta!
Vưu Tam Lang cười khùng khục nói :
- Đó là lời của ngươi!
Lương Tâm cười nhạt nói :
- Đương nhiên là ta nói thế và chắc chắn là như vậy...
Lão ta nói còn chưa dứt lời, bỗng nghe Bộc Phu gầm thét lên :
- Thanh đao của ông chẳng có nhiều kiên nhẫn!
Thanh đại đao đặc hiệu trong tay Bộc Phu nặng có hơn ba mươi cân, nội chỉ nhìn lưng đao cũng thấy dày bằng cả một lóng tay, lưỡi đao sáng lạnh, chuôi đao bọc da báo, cuối chuôi đao còn có thêm một chiếc vòng đồng to tướng chẳng khác gì một thanh đao đồ tể trên pháp trường.
Lương Tâm liếc mắt nhìn thanh đao ngay cổ, cười khảy khích :
- Ta biết ngươi chẳng thể giết nổi ta, vì lúc này đây ta đang được bảo hộ tuyệt đối!
Bộc Phu chửi ầm lên :
- Tên cẩu tạp chủng, mọi người ở đây đều muốn lột da ngươi, ai bảo hộ lũ chó má ngươi chứ!
Lương Tâm thấy thế càng đắc ý hơn, cười khiến khuôn mặt méo mó khó coi, nói :
- Chí ít thì các ngươi còn chưa dám giết ta!
Biện Bất Nghi nói :
- Không sai, trước mắt chúng ta còn chưa thể giết ngươi. Lương chưởng quầy, nếu như ngươi là người thông minh thì nhanh nói ra đi, con gái ta đâu?
Lương Tâm ngửa mặt cười ha hả, kỳ thực hắn cũng không biết được.
Vưu Tam Lang trong lòng vừa nôn nóng vừa tức giận, thấy thế thì chẳng nhịn được, tung cước đá thốc vào bụng Lương Tâm thét lớn :
- Mẹ kiếp nhà ngươi, ai đem cầm con gái cho ngươi thì xem như đưa con vào nội, một đi không về. Nói, con gái ông đâu, nhanh trả lại cho ông?
Hoàng Phủ Sơn lo lắng nhất là Tiểu Ngọc Nhi, chàng giơ tay nắm lấy vai Lương Tâm nói :
- Lương chưởng quầy, tại hạ xưa nay là người chẳng thích nhìn thấy người ૮ɦếƭ chóc, các hạ tốt nhất nên hiểu một câu này của ta!
Lương Tâm cảm thấy bả vai nhức nhối rung lên, nghiêng đầu nhìn thì bất giác tái mặt thất thanh la lên :
- Kim Thủ chỉ!
Vưu Tam Lang và Bộc Phu nghe thế cũng quay đầu nhìn, chỉ thấy bàn tay Hoàng Phủ Sơn đặt trên vai Lương Tâm vàng óng lên như hoàng kim, tợ hồ như được phết lên đó một lớp sơn thếp vàng.
Vưu Tam Lang là người đầu tiên la lên :
- Quả nhiên truyền ngôn chẳng sai, trong giang hồ xuất hiện Kim Thủ chỉ, đêm nay xem như Vưu mỗ đại khai nhãn giới!
Lương Tâm giọng không giữ được bình tĩnh nói :
- Lần trước chạm trán ngươi trên dốc Bạch Mã, lão phu đã nhận ra tay ngươi có vấn đề, không ngờ ngươi luyện Kim Thủ chỉ độc môn tuyệt học còn lợi hại hơn cả đao kiếm!
Biện Bất Nghi nói :
- Đã biết lợi hại thì ngươi nhanh trả con gái lại cho ta.
Lương Tâm nhếch mép cười khổ nói :
- Chỉ sợ làm các vị thất vọng!
Lão ta vừa thốt lên câu này thì Vưu Tam Lang là người đầu tiên nhảy cẫng lên chửi rủa :
- Mẹ tổ nhà ngươi, nếu như ngươi còn không chịu trả con gái lại cho ông thì ông nhai tươi nuốt sống ngươi ngay!
Lương Tâm lắc đầu cười nói :
- Ngươi có làm gì ta đi nữa thì cũng chỉ uổng công mà thôi!
Hắn hơi ngừng lại, rồi đưa mắt nhìn quanh một vòng bốn người đều muốn lấy mạng hắn, cười khổ nói tiếp :
- Ta có một lời khuyên bốn vị nhanh rời khỏi Thái Tường phủ này thì may ra các vị còn sống dài thêm một chút!
Biện Bất Nghi trong lòng thoáng nghĩ ngay đến huyết án Mai Hoa sơn trang.
Chẳng lẽ lời hắn nói có liên can đến huyết án chăng?
Hoàng Phủ Sơn chẳng hề khiếp sợ, cười lớn nói :
- Lương chưởng quầy có một câu này của ngươi thực khiến cho ta thấy thư thái chẳng ít!
Lương Tâm không nhìn ra có gì sơ suất trong câu nói vừa rồi của mình, chau mày hỏi :
- Nói thế là sao?
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Chí ít thì ngươi cũng đã biết được kẻ thao túng mọi chuyện, Lương chưởng quầy, chúng ta chỉ cần ngươi nói ra người đứng sau màn kia là ai?
Lương Tâm lắc đầu nói ngay :
- Ta không biết?
Biện Bất Nghi nói :
- Ta biết!
Lương Tâm nghe thì cả kinh hỏi :
- Ngươi biết gì?
Biện Bất Nghi cười nói :
- Ta biết kẻ đứng sau màn sai khiến ngươi quyết chẳng phải là Khoái Lạc bảo chủ Qua Trường Giang.
Lương Tâm nhìn nhanh Biện Bất Nghi lưỡng lự nói :
- Ngươi hẳn có căn cứ.
- Đương nhiên là có căn cứ, Lương chưởng quầy, căn cứ của ta là sự thực - một sự thực không thể tranh cãi!
- Sự thực gì chứ?
Biện Bất Nghi cười nói :
- Từ chuyện một người tên Thủy Tiên vợ của Thạch Trang, người này bị đưa đến gần Mai Hoa sơn trang...
Hoàng Phủ Sơn tiếp lời :
- Cũng được chúng ta cứu thoát!
Lương Tâm hơi giật mình, chưa nói gì thì Biện Bất Nghi lại nói tiếp :
- Cho nên chúng ta tin chắc chuyện tàng chứa mỹ nữ chẳng phải là chuyện của Qua Trường Giang!
Hoàng Phủ Sơn liền nói thêm :
- Làm chuyện này là một người khác, Lương lão đầu, ngươi nhất định biết người này là ai!
Lương Tâm chấn động kinh ngạc vô cùng nói :
- Là các ngươi cứu Thủy Tiên, mà ngươi cũng chẳng bị mắc lừa? Mẹ ơi, hai người đúng là ma quỷ chứ chẳng phải là người!
Biện Bất Nghi nhếch mép cười nói :
- Sự tình đã rõ ràng, Lương lão đầu, nhanh dẫn chúng ta đi tìm con gái ta!
Vưu Tam Lang nghe vậy cũng liền chen vào nói :
- Mẹ kiếp, đúng là hươu non tống vào miệng hổ, nếu như lão phu đoán không sai thì có chẳng ít cô nương tươi trẻ đã rơi vào tay ngươi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc