Giang Hồ Thập Tam Đao - Chương 44

Tác giả: Độc Cô Hồng

Biện Bất Nghi chẳng quay đầu lại, lãnh đạm nói :
- Ta bình sinh có một sở thích kỳ quái, hẳn cũng nên nói cho ngươi biết!
Lương Tâm nói :
- Nhất định là một sở thích chẳng giống với mọi người!
Biện Bất Nghi nói :
- Ngươi nói đúng, sở thích của ta rất kỳ quái, có thể nói trên đời này chỉ có một mình ta!
Lương Tâm cơ hồ quên hẳn mình đang ở trong tình thế nguy hiểm, liền hỏi :
- Tốt, vậy xin lão huynh thử nói ra xem sở thích kỳ quái của lão huynh là gì cho tại hạ chiêm ngưỡng được chứ?
Nghe bọn họ nói chuyện lúc này tợ hồ như bằng hữu thân tình nói chuyện với nhau chứ nào phải là thù nghịch!
Hoàng Phủ Sơn cố nhịn cười, vì chàng thầm hiểu ý trong câu nói của Biện Bất Nghi như thế nào.
Quả nhiên Biện Bất Nghi nói :
- Sở thích kỳ quái của ta là không bao giờ muốn nhìn thấy người ૮ɦếƭ, ta cứu người ૮ɦếƭ sống lại thì đó là điều *** sung sướng nhất trong lòng ta!
Lương Tâm gật đầu cười nhạt nói :
- Quả nhiên trên đời này chẳng có ai giống như lão huynh, thảo nào mà phu quân của Vương quả phụ lại bị ngươi hại tới ૮ɦếƭ!
Lương Tâm cười nói tiếp :
- Ngươi chẳng những cứu sống người mà ngươi cũng ***!
Biện Bất Nghi nói :
- Ta chỉ giết những người muốn hại ૮ɦếƭ ta. Hắc Tâm Lão Thạch muốn *** ta cho nên hắn phải ૮ɦếƭ!
Lương Tâm chau mày hỏi :
- Ngươi cũng *** Lỗ Đại!
Biện Bất Nghi cười khảy nói :
- Thằng cha đó muốn ૮ɦếƭ!
Lương Tâm gắt giọng nói :
- Trên giang hồ toàn những chuyện như thế sao, người nuốt người!
Biện Bất Nghi chỉ đáp :
- Ta là người không cho phép người nào nuốt ta, cho nên kẻ nào muốn giết ta thì kẻ đó phải nằm vào quan tài có đáy!
Người ta nói quan tài trước cửa Trường An dược hãng dốc Kim Thụ không có đáy, bởi vì Biện đại phu cứu những người đã tuyệt khí từ trong quan tài sống lại!
* * * * *
Bấy giờ Biện Bất Nghi bế Vưu Tam Lang bước vào trong Hòa Khí Đương Phố.
Lương Tâm và Hoàng Phủ Sơn theo nhau đến sau quầy, chỉ thấy Biện Bất Nghi tay phải dùng song chỉ án ma trên các yếu huyệt Mệnh môn của Vưu Tam Lang.
Lão ta từ khi bế người Vưu Tam Lang, tay luôn đặt trên Mệnh môn của Vưu Tam Lang, vận chân khí đẩy nhẹ qua cố giữ cho mạch lạc trong cơ thể lão ta không bế tắc. Thủ thuật này đương nhiên phải là người có y thuật cao minh và nội công thâm hậu thì mới làm được.
Vưu Tam Lang nằm trên chiếc bàn lớn, qua đi một hồi mới thấy nấc nhẹ lên một cái bắt đầu có hơi thở.
Còn khí là sống, không còn khí tất là ૮ɦếƭ.
Đừng nghĩ điều này hơi thừa, thực ra chẳng thừa chút nào vì chính Biện Bất Nghi đã khiến cho một người đoạn khí sống trở lại!
Trên đời này không hiếm “ngu lang”, bọn họ biến một người còn hơi thở thành một người tắt thở!
Thế nhưng để vơ được tiền trên thi thể bệnh nhân, chúng chẳng ngần ngại gì mà treo chiêu bài phô trương mình là một vị “thần y” chẳng khác gì Hoa Đà tái thế!
Biện Bất Nghi ngược lại rất ghét người khác xưng mình là “thần y”, vì có một ngày rồi lão ta cũng xuống dưới ba tấc đất. Lão ta chẳng phải là thần, trên đời này vốn làm gì có thần, lão chẳng qua là hơn người khác là biết được nhiều thuật cứu sống người mà thôi!
Thế nhưng, có lắm kẻ dựa vào thuật cứu người để làm tiền thiên hạ, mở miệng là tiền, bện*** tiền nhiều, bệnh nhẹ tiền ít. Nhưng Biện Bất Nghi thì ngược lại, bện*** hay bệnh nhẹ, lão chẳng hề lấy một trinh, vì mục đích của lão mở Trường An dược hạng chỉ là điều tra huyết án Mai Hoa sơn trang!
Lão ta và cả Hoàng Phủ Sơn chỉ vì huyết án này mà ba năm nay chạy rã cả giò!
Lúc này trên bàn đặt một bình R*ợ*u mạnh, Biện Bất Nghi banh mắt Vưu Tam Lang ra xem rồi nói :
- Trúng tà khí!
Hoàng Phủ Sơn gật đầu nói :
- Lão huynh rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, tôi tin tưởng lão ta trúng tà khí!
Lương Tâm lên tiếng nói :
- Nhị vị, hắn bị ném ૮ɦếƭ chẳng cứu nổi đâu, nhị vị hà tất phải nhọc công cho tên trộm này!
Biện Bất Nghi giọng rất đoan chắc nói :
- Nếu như ta cứu không được người này thì ta chẳng cần đòi lại con gái!
Lương Tâm mừng thầm trong lòng nói ngay :
- Lời này chính là ngươi nói ra đấy chứ?
Biện Bất Nghi nói :
- Đó là sở thích của ta. Họ Lương kia, có người chỉ vì sở thích mà chẳng còn tiếc chính mạng mình, ngươi cứ chờ xem!
Lương Tâm kéo một chiếc ghế ngồi xuống, nói :
- Được, ta chờ xem ngươi biểu diễn sở thích của ngươi.
Biện Bất Nghi giơ tay nắm lấy bình R*ợ*u, tay kia P0'p hai cánh mũi Vưu Tam Lang.
Lập tức Vưu Tam Lang há nhẹ miệng ra, Biện Bất Nghi rất thành thục rót R*ợ*u vào miệng Vưu Tam Lang đến hết nửa chén, chỉ thấy Vưu Tam Lang từ từ nuốt xuống.
Qua chừng thời gian một tuần trà thì Vưu Tam Lang tỉnh lại, lão ta đưa đôi mắt còn thất thần ngước nhìn lên.
Lương Tâm nhìn thấy thì há hốc mồm miệng, thực tình lão ta chẳng thể tin nổi chuyện xảy ra trước mặt mình.
Biện Bất Nghi cất tiếng cười kha khá nói :
- Sống rồi, sống rồi, ta cứu sống chẳng phải là một tên trộm con mà là một lão “thần trộm”!
Vưu Tam Lang vừa nghe đột nhiên trở người định ngồi dậy, thế nhưng vừa động đậy thân hình thì rên khẽ lên một tiếng, mặt nhăn nhó tỏ ra đau đớn, liền nằm xuống lại.
Lão ngưng mắt nhìn Biện Bất Nghi một lúc rồi thét lên :
- Ngươi là ai?
Biện Bất Nghi giật mình nói :
- Ta... chính là ân nhân cứu mạng ngươi, ngươi quên ta là ai rồi sao?
Vưu Tam Lang lắp bắp nói :
- Ngươi làm sao...
Lão chau mày rõ ràng trong đầu như đang nhớ lại.
Qua đi một lúc mới từ từ giương mắt nhìn quanh, khi nhìn thấy Lương Tâm đứng trước mặt hai tay xoa vào nhau thì lửa giận trong lòng sôi lên.
Lão chỉ tay vào Lương Tâm nói :
- Ác độc, ngươi trả con gái cho ta!
Thấy lão ta đã nói, Biện Bất Nghi liền nói theo :
- Ta cũng chính đến đây đòi lại con gái, tên này là con quỷ chôn người!
Hoàng Phủ Sơn lập tức vung tay chộp lấy Lương Tâm, tay trái thò vào rút chiếc bàn tính ra quát lớn :
- Hai cô gái kia đâu?
Nhất kim chỉ giương lên như chuẩn bị hạ thủ, Lương Tâm vội nói :
- Ngươi nếu như *** ta thì các ngươi vĩnh viễn chẳng bao giờ tìm được hai vị cô nương kia!
Thấy một câu này hiệu nghiệm hắn liền nói tiếp :
- Vưu Tam Lang, thì ra ngươi chính là Bệnh Thần Thâu Vưu Tam Lang, thực là chuyện khiến người ta chẳng ngờ tới!
Vưu Tam Lang nói :
- Còn nhiều chuyện ngươi chưa ngờ tới nữa!
Nói tới đó định vùng lên tấn công Lương Tâm cho hả hận, lão quên khuấy đi trong người bị đau, vừa trở người la lên một tiếng “ái da”.
Biện Bất Nghi nói :
- Vưu huynh, đau ở chỗ nào, tôi giúp Vưu huynh án ma một lúc là khỏi thôi!
Vưu Tam Lang chỉ vào hông sườn, hẳn bị Lương Tâm ném rất đau, Biện Bất Nghi tay phải thành thục nắn nắn nhẹ vào các huyệt bên hông sườn lão ta. Thật kỳ lạ, chỉ qua một lúc thì Vưu Tam Lang hồ hởi cười nói :
- Giờ thì hết đau rồi!
Nói xong lão ngồi dậy giơ tay chộp lấy cổ áo Lương Tâm thét :
- Nhanh trả con gái cho ta!
Lương Tâm trong lòng đã ngầm thán phục y thuật của Biện Bất Nghi, nhưng đồng thời cũng căm hận lão ta tận xương tủy.
Lão ta chung quy là tay lão luyện giang hồ, trong tình cảnh này vẫn bình tĩnh nhếch mép cười nói :
- Các ngươi cứ nắm kéo ta như thế này, thì ta làm sao trả con gái cho các ngươi được!
Biện Bất Nghi đánh mắt ra hiệu cho Hoàng Phủ Sơn nói :
- Buông hắn ra, trước mặt chân nhân hắn chẳng giở được trò gì đâu?
Hoàng Phủ Sơn buông tay ra còn dúi nhẹ Lương Tâm một cái, thị ý cho hắn biết đừng nên có hành động ma mãnh.
Lương Tâm bình tĩnh nói :
- Ba vị tạm thời mời ngồi xuống, tôi vào trong nhà lấy đồ đạc một chút, rồi chúng ta cùng nhau đi đón nhị vị cô nương!
Biện Bất Nghi cười nói :
- Ngươi cứ tự nhiên!
Trong phòng của Lương Tâm, Hoàng Phủ Sơn và Biện Bất Nghi đã từng vào, mà Vưu Tam Lang cũng đã vào đồng thời còn lấy đi của hắn vàng bạc và thanh Kim kiếm.
Giờ ba người chỉ cần giữ ngay trước cửa thì hắn chẳng chạy vào đâu được!
Lương Tâm nghe thì vui mừng chạy nhanh vào trong phòng, lão ta chẳng đi đâu cả mà nhảy ngay lên rường nhà. Đương nhiên trong đầu lão ta tính toán, chỉ cần lên được rường nhà thì xem như có cơ may sống, và bọn ba người kia cầm chắc cái ૮ɦếƭ.
Thế nhưng nét mặt hí hửng của hắn còn chưa được bao lâu thì bỗng biến dạng đến khó coi, nguyên là khi hắn mở cơ quan điều khiển vừa nhìn vào trong ruột rường nhà chỉ thấy trống không, đừng nói là Kim kiếm mà vàng bạc châu báu đều mất sạch...
- Lương lão đầu, ngươi không định tự tử bên trong đấy chứ, hạng người như ngươi thì đừng hòng được Biện Bất Nghi này cứu!
Câu nói của Biện Bất Nghi còn chưa dứt, nghe bên trong “ầm” một tiếng, kèm theo ngói vỡ rơi xuống ào ào.
Hoàng Phủ Sơn nhanh như chớp nhảy xông vào, vừa nhìn lên trần thấy một lỗ hổng lớn chàng tung người phóng vọt nhanh ra ngoài, hiển nhiên Lương Tâm thấy tình hình hết kế khả thi nên đánh bài chuồn.
Biện Bất Nghi và Vưu Tam Lang cũng nhảy vào theo, chẳng ai bảo ai liền tung người nhảy vọt lên trần nhà thoát ra ngoài truy đuổi...
Nhưng vừa ra khỏi mái ngói liền nhìn thấy ba bóng người đứng trên mái ngói, một gã trung niên đại hán thân hình cao lớn, râu ria xồm xoàm, tay nắm đại đao kề ngay cổ Lương Tâm, Lương Tâm mặt trắng bệch ra không còn mọt giọt máu.
“Hắc hắc hắc”
Trung niên đại hán cất tiếng cười dài một tràng như tiếng sư tử hống, tiếng cười chừng như làm rung chuyển cả hư không!
Trong thiên hạ không ít người có tiếng cười như thế, tiếng cười khiến người nghe phải sởn gai ốc.
Trung niên hán tử cất tiếng cười dài khiến cho Lương Tâm mặt mày co rúm lại trông đến thảm hại.
Trung niên đại hán cất tiếng ồm ồm như sấm nói :
- Bằng hữu, ngươi không nghĩ làm hồn quỷ dưới đao ta đấy chứ, nếu thế thì nhanh đứng yên nói chuyện phải quấy nhé!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc