Giang Hồ Thập Tam Đao - Chương 42

Tác giả: Độc Cô Hồng

Long Giác thính
Khi Sinh Tử Đương Lương Tâm vừa bước chân vào Hòa Khí Đương Phố, Bệnh Thần Thâu Vưu Tam Lang liền bước chân vào theo.
Vưu Tam Lang yêu thương mụn con gái độc nhất còn hơn cả tính mạng mình, lão tự thấy ân hận lẽ ra không nên nghe theo lời của Biện Bất Nghi và Hoàng Phủ Sơn.
Nếu như lời của Biện Bất Nghi đáng tin, thì tại sao lúc này Sinh Tử Đương Lương Tâm trở về một mình mà không nhìn thấy con gái lão? Còn Hoàng Phủ Sơn và Biện Bất Nghi cũng chẳng thấy đâu!
Vưu Tam Lang đương nhiên chẳng khi nào yên tâm về con gái mình, nên lúc này nhìn thần thái của Lương Tâm trở lại khác thường, lão nhận ra ngay tình hình có gì bất ổn.
Bộc Phu không ngăn cản Vưu Tam Lang, lão một mình ngồi uống R*ợ*u trong Thanh Phong khách điếm, lão tin rằng Bệnh Thần Thâu Vưu Tam Lang có thể đối phó được với Sinh Tử Đương Lương Tâm.
Vưu Tam Lang vừa đẩy cửa bước vào Hòa Khí Đương Phố thì nhìn thấy Lương Tâm đang thay áo ngoài, vì lão thấp lùn nên phải nhảy tung người lên quá ô cửa quầy miệng la lớn :
- Ê, đến chuộc người, ta đến chuộc người!
Sinh Tử Đương Lương Tâm cúi đầu nhìn qua ô cửa mới nhận ra một lão già nhỏ thó.
Lão già này là người mà lão chẳng mong gặp, nếu như còn bọn Lỗ Đại thì vài chuyện vặt thế này chẳng bận đến lão.
Nhưng “Lỗ Đại và Lão Thạch cuỗm mất tiền lão bỏ đi rồi!”
Lương Tâm cho đến giờ vẫn nghĩ như vậy, trong lòng cơn giận đối với hai tên “phản chủ” vẫn chưa nguôi, lão đang định đưa tin này cho Khoái Lạc bảo, chí ít thì khiến cho Lỗ Đại và Lão Thạch khó bề hành tẩu trong một vùng Thái Tường phủ này.
Lúc này còn một mình trong quầy, Lương Tâm thò mặt nhìn ra ngoài cười nói :
- Chẳng phải nửa tháng sao? Chỉ mới mấy hôm mà lão huynh đã muốn đến chuộc cô nương à?
Vưu Tam Lang nói :
- Trị khỏi bệnh rồi, ta muốn mang con gái về quê, hơn nữa tiền lãi ba hôm nay ta chẳng trả nổi!
Lương Tâm cười kha khá nói :
- Lão huynh xin chớ nhầm, lợi tức tính là nửa tháng, làm gì có chuyện trả lại không lão bao giờ? Đã cầm định thời gian nửa tháng thì dù một ngày tiền lãi cũng là nửa tháng, ba ngày cũng thế thôi!
Vưu Tam Lang giật mình nói :
- Đúng là bóc lột người!
Sinh Tử Đương Lương Tâm chỉ che răng cười, tay lướt trên bàn tính gõ nghe lóc cóc vẻ điệu nghệ, nói tiếp :
- Đưa ra đây, đủ một trăm lạng!
Nói xong, bàn tay to bè của lão ta chìa ra ngoài ô cửa, trên cái mặt hiện nụ cười đắc ý, Vưu Tam Lang cắn răng nén tức giận, thò tay vào trong áo lấy ra đủ một trăm lạng đặt mạnh vào bàn tay Lương Tâm, gằn giọng nói :
- Đây, đi mà mua quan tài, trả con gái cho ta!
Lương Tâm giật mình, chẳng ngờ sức lực của lão già gầy còm này lại mạnh như thế, khiến cả bàn tay lão ê ẩm, nhưng lão chỉ nghĩ rằng con người ta lúc tức giận lên thì khí lực trong người mạnh hơn nhiều.
Lương Tâm đúng là con cáo già, lão bình tĩnh cất tiền vào trong quầy, rồi chậm rãi nói :
- Lão huynh, xin chờ một chút, tôi đi gọi lệnh ái đến ngay!
Lương Tâm nói rồi bước chân đi ngay vào trong, Vưu Tam Lang nhìn theo cười nhạt trong lòng.
Vưu Tam Lang đã ngầm vận khí chuẩn bị sẵn, trong lòng thầm nghĩ :
- Ngươi định giở trò trước mặt lão phu thì xem như ngươi tới số!
Chỉ qua một lúc thì thấy Lương Tâm từ bên trong thò đầu ra cửa, cười tự nhiên nói :
- Lão huynh, lệnh ái ra ngay, lão huynh, mời vào trong này ngồi dùng trà chờ một chút!
Vưu Tam Lang vén rèm bước vào nói ngay :
- Chưởng quầy, con gái ta đúng ở trong này sao? Nó...
Lương Tâm cười ha hả nói :
- Thì lão huynh cứ tự đi vào mà xem, qua cửa nhà ngang, phòng nằm ngay bên trái chính là phòng của lệnh ái.
Vưu Tam Lang chẳng chút do dự, liền bước chân vào nhà ngang, quả nhiên nhìn thấy ngay bên trái một gian phòng, nhưng của phòng khóa kín.
Lão vừa bước vào vừa gọi :
- Nha đầu, chúng ta về thôi, bệnh của cha khỏi rồi!
Trong phòng không nghe tiếng người đáp lại, Vưu Tam Lang ngầm cảnh giác, lại giơ tay đẩy cửa phòng định bước vào.
Lương Tâm đằng sau nói :
- Nhanh mang con gái lão đi, ở đây chúng ta chẳng bao cơm nổi!
Vưu Tam Lang dùng chân đá nhẹ cửa, nhưng cửa chỉ khép hờ nên nên thuận chân mở vào trong ngay, thấy bên trong tối om om, lão nghĩ con gái có thể bị giam trong này, lập tức hai tay đề khí giơ lên trước *** tiến vào.
Nhưng khi lão vừa bước chân vào trong phòng thì hiểu ra ngay mình bị lừa, không ngờ hành tẩu giang hồ có đến ba mươi năm, hôm nay lại rơi vào bẫy đối phương!
Vưu Tam Lang ngửi thấy một mùi hương khác thường, lập tức tung người nhảy trở ra ngoài, nhưng lão chỉ vừa nhảy ra được nửa quãng đường thì trước mặt chưởng phong ập lại, giọng Lương Tâm cười lên đắc ý nói :
- Chút chuyện nhỏ này lão phu chỉ cần trở tay là lo xong thôi! Hắc hắc...
“bình”
Vưu Tam Lang dùng chưởng tiếp chưởng, nhưng người bị bắn ngược vào trong phòng, đầu óc bắt đầu thấy mê man, trong bóng tối như mực chẳng còn nhận đông tây nam bắc là đâu.
Lão vẫn tiếp tục xuất chưởng, trong miệng thét lớn :
- Đánh!
Rõ ràng trước mặt là Lương Tâm, nhưng khi chưởng chạm mới hay là bức tường, chỉ nghe “bình” một tiếng, tay lão giờ cảm thấy ê ẩm.
Đúng lúc ấy lại nghe giọng Lương Tâm cười cợt nói :
- Gục thôi!
Vưu Tam Lang xem ra rất nghe lời, thân hình đổ quỵ xuống, trong mồm kêu :
- Con gái ta!
Tiếng cười của Lương Tâm như vọng lại từ một nơi rất xa, Vưu Tam Lang chẳng khác gì rơi xuống cửa địa ngục.
Lương Tâm thay đổi ý định chẳng thay áo nữa, hắn kiếm một chiếc bao gai lớn vốn vẫn thường có nhiều trong tiệm cầm đồ chứa hàng hóa.
Nhưng lần này hắn dùng để chứa người sống, cho Vưu Tam Lang vào trong bao chẳng cần buộc lại, vác lên vai đi ra đường thì chẳng ai biết trong bao chứa gì.
Nhân trời còn tối hắn đi rất nhanh, trong con mắt độc nhất của hắn hiện lên một nụ cười hiểm độc.
* * * * *
Vưu Tam Lang chỉ như một đống thịt mềm nhũn bị Lương Tâm nhét vào trong bao gai vác lên vai đi ra khỏi trấn rồi đi thẳng vào trong núi, Lương Tâm vừa đi miệng vừa lẩm nhẩm nói :
- Tính tới tính lui đã được mười bảy đứa, mẹ kiếp, phải đủ ba mươi hai đứa thì thực chẳng dễ chút nào, mà còn phải đẹp nữa chứ. Xem ra phải chờ đợi thêm một thời gian lâu!
Lời của hắn nói ra thì chỉ một mình hắn hiểu, ai đứng đằng sau sai khiến hắn? Điều này thì đến bản thân Lương Tâm cũng không biết!
Đến đầu núi, con đường bắt đầu rẽ sâu vào trong núi, Lương Tâm nhìn thấy nơi này đã vắng vẻ liền nhấc cao chiếc bao lên ném mạnh vào một khối đá.
“Bình”
“Hự!”
*** phát ra từ trong bao chẳng lớn hơn tiếng thân hình chạm vào đá, nhưng chính *** ấy đủ khiến cho hai người vừa lúc ấy đi ngang qua gần đấy chú ý.
Hai bóng người lướt tới thật vừa khéo, một trong hai người này có một người mà Lương Tâm vừa hận lại vừa sợ.
Người này chính là Hoàng Phủ Sơn, hắn hận vì chính chàng là người khiến cho hắn trở thành “độc nhãn” như hiện tại. Nhớ lần ấy ngay trên dốc Bạch Mã, chính chàng dùng ám khí của hắn để phóng vào mắt phải của hắn, con mắt ấy là nỗi hận thấu xương tủy của hắn. Nếu như một ngày hắn tóm dược Hoàng Phủ Sơn trong tay, hắn xé xác chàng ra trăm mảnh thì mới hả hận.
Lương Tâm đưa con mắt độc nhất nhìn hai người vừa xuất hiện, trong ánh mắt hằn lên căm thù và khiếp sợ, tay nắm chiếc bàn tính sắt, đầu lại nghĩ nhanh kế đối phó.
Một mình Hoàng Phủ Sơn cũng đã khiến Lương Tâm sợ, giờ thêm Biện Bất Nghi càng khiến hắn chấn động hơn. Trong đầu hắn vốn suy nghĩ Biện Bất Nghi đã biến thành quỷ!
Vừa nhìn thấy lại Biện Bất Nghi hắn có một suy nghĩ khác với bọn Lỗ Đại và Lão Thạch - Hay là bọn chúng chỉ vì gây chuyện giết hại Biện Bất Nghi nên hoảng sợ xảy ra chuyện gì mà bỏ trốn.
Nhưng rồi hắn nghĩ lại thì con người Lỗ Đại và Lão Thạch làm những chuyện như thế đã nhiều năm, làm sao lại sợ được!
Những tay sát thủ trong giang hồ thì xem chuyện *** là chuyện bình thường, bọn chúng nghĩ rằng trên thế gian này quá đông người, dù giết bớt một vài người cũng chẳng can hệ gì!
Đương nhiên, nếu có người làm trở ngại đến chuyện của chúng thì chúng càng nên giết mà giết nhanh chừng nào hay chừng ấy.
Chính hiện tại thì người mà Lương Tâm thấy làm trở ngại chuyện của hắn là Biện Bất Nghi, cho nên Biện Bất Nghi bằng mọi giá phải ૮ɦếƭ. Nhưng ngại một điều là bên cạnh lão ta còn có Hoàng Phủ Sơn.
Hoàng Phủ Sơn chẳng dễ ***ng chút nào, đến ngay Qua Trường Giang cũng còn sợ chàng vài phân, đương nhiên chàng là người lợi hại khiến cho bao người phải đau đầu.
Lại nói lúc này, Biện Bất Nghi bất ngờ gặp Lương Tâm tại đây thì kinh ngạc “í” lên một tiếng, rồi ngưng mắt nhìn chiếc bao tải gai dưới đất một lúc, nhe răng cười nói :
- Trong chiếc túi này ngươi chưa gì mà sao ném xuống phát ra tiếng người, chẳng lẽ...
Biện Bất Nghi ngồi xuống giơ tay sờ sờ, Lương Tâm thoạt lùi lại một bước dài, chiếc bàn tình nắm chắc trong tay.
- Ngươi chưa ૮ɦếƭ ư?
Lương Tâm trầm giọng nói, ánh mắt hằn học lại nhìn chăm Biện Bất Nghi.
Biện Bất Nghi ngước mắt lên cười ha hả nói :
- Diêm Vương không cần mạng ta, bọn quỷ sứ cũng chẳng níu kéo ta, ta vẫn sống khỏe phây phây!
Hoàng Phủ Sơn mắt dán chặt vào chiếc túi vải, trong bóng đêm chàng ngầm chuẩn bị ra tay động thủ, đồng thời chàng ra tay thì cũng có thể khống chế được cả Lương Tâm.
Biện Bất Nghi cười lớn lại nói tiếp :
- Mạng ta xem ra lớn lắm, cho nên hai tên tay chân của ngươi chẳng còn mạng!
Lương Tâm đầu mày chau lại thét lớn :
- Thì ra Lỗ Đại và Lão Thạch bị ngươi ***!
Biện Bất Nghi nhe răng cười nhún vai nói :
- *** không ૮ɦếƭ thì mình phải ૮ɦếƭ, lạ lắm sao?
- Đáng ૮ɦếƭ!
Lương Tâm nghiến răng thét lên, ngay lập tức chiếc bàn tính vung lên, mấy hạt tính bay vèo tới trước mặt Biện Bất Nghi.
Trong đầu Lương Tâm tính toán trước tiên dẹp Biện Bất Nghi, sau đó còn lại một mình Hoàng Phủ Sơn thì hắn có thể đối phó, chí ít cũng có thể thoát thân không đến nỗi nguy hiểm.
Biện Bất Nghi há dễ bị thịt vậy sao?
Thực tình mà nói, Biện Bất Nghi võ công chẳng thua kém gì Hoàng Phủ Sơn, đồng thời lão còn một chiếc đầu đầy cơ trí lanh lợi.
Thoạt nhìn đã thấy mấy ngọn ám khí bay đến ngay trước mặt, lão cười nhạt một tiếng, ống tay áo phất lên. Chỉ nghe một loạt âm thanh “keng keng”, chiếc bàn tính đánh ập tới liền bị thiết trừu của Biện Bất Nghi hóa giải.
Lương Tâm giật mình la lên :
- Ngươi...
Biện Bất Nghi chỉ tay vào mũi mình cười “khì khì” hỏi :
- Ta thế nào?
Lương Tâm nói :
- Đêm đó kẻ xâm nhập đại náo Khoái Lạc bảo là ngươi?
Đêm ấy Hoàng Phủ Sơn và Biện Bất Nghi đột nhập vào Khoái Lạc bảo để cứu A Tú, chỉ vì thâm canh bán dạ trời quá tối, Lương Tâm hoàn toàn không nhận ra chính là lão già mang con gái đến cầm!
Lần đó mang Tiểu Ngọc Nhi vào cầm, Biện Bất Nghi giả người bệnh gầy còm lại cúi thấp người, Lương Tâm đương nhiên khó mà nhận ra được!
Lúc này, Biện Bất Nghi dùng thiết trừu đánh bay mấy chiếc ám khí, thủ pháp tương đồng với đêm ấy bên cầu đá trước Khoái Lạc bảo, cho nên Lương Tâm nhận ra được.
Lương Tâm cả kinh nói :
- Ngươi... thì ra ngươi giả vờ cầm con gái!
Biện Bất Nghi nói :
- Tên chủ tiệm cầm đồ kia, nhanh trả con gái cho ta!
Lương Tâm cười hắc hắc nói :
- Trả con gái cho ngươi ư?
Biện Bất Nghi nói :
- Ta chính tìm ngươi để đòi lại con gái.
Lương Tâm là con người giảo hoạt, nhìn thấy tình hình trước mắt liền thầm nghĩ :
- Bọn chúng có hai tên đều rất lợi hại, nếu ta không khéo ứng phó thì trừ phi là chán sống!
Trên đời này có kẻ chán sống thì đó là kẻ điên, hoặc là không còn muốn ở cùng với con người nữa.
Lương Tâm đương nhiên chẳng phải là một trong hai loại người kia, hắn trấn tĩnh lại nói :
- Nhị vị, nhị vị muốn chuộc lại đồ thì cần phải đến tiệm, để la làm xong chuyện ở đây sẽ lập tức về trấn, hai vị xin cứ đi trước!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc