Giang Hồ Thập Tam Đao - Chương 35

Tác giả: Độc Cô Hồng

Hoàng Phủ Sơn vội hỏi :
- Tiểu Tước Nhi như thế nào chứ?
- Ta nhớ đến Thù Nho Tiểu Tử Đàm Bình, nghe nói họ Đàm này là con ma háo sắc, Tiểu Ngọc Nhi nếu như rơi vào tay hắn thì...
Hoàng Phủ Sơn chỉ tay thẳng vào mặt Biện Bất Nghi nói :
- Sao không nói sớm, Tiểu Ngọc Nhi mà xảy ra điều gì thì mọi lỗi chúng ta chẳng gánh nổi!
Biện Bất Nghi lắc đầu thở dài nói :
- Thực ra chuyện này ta phải nghĩ ra từ sớm, chỉ tại vì mải nghĩ cách cứu gia đình Thạch Trang. Giờ đã cứu được gia đình Thạch Trang rồi mới sực nghĩ đến cứu Tiểu Ngọc Nhi, ta mới sực nhớ Tiểu Ngọc Nhi không ổn.
Hoàng Phủ Sơn hỏi :
- Thế nào chứ?
Biện Bất Nghi nói :
- Khi chúng ta cứu được Thủy Tiên, phải nên nghĩ rằng trong Mai Hoa sơn trang đã có vấn đề, mà Thủy Tiên cũng là một mỹ nhân, cho nên nghĩ lại nơi ấy chẳng đơn giản chút nào!
Hoàng Phủ Sơn chau mày gấp giọng hỏi :
- Nói thế là Tiểu Ngọc Nhi đang lâm nguy?
Biện Bất Nghi vụt đứng dậy nói :
- Hoàng Phủ Sơn, chúng ta đi!
- Đi đâu?
- Đến thương điếm của Lương Tâm.
Hoàng Phủ Sơn hồ nghi nói :
- Người trong tiệm cầm đồ thì làm sao biết được? Chẳng bằng cứ đến thẳng *** bảo trực tiếp nói chuyện với Qua Trường Giang!
Biện Bất Nghi nói :
- Người trong tiệm cầm đồ tuy rằng không biết rõ nội tình, nhưng thực tế thì chẳng đến nối không biết chút dây mơ rễ má gì! Chớ quên rằng chưởng quầy của chúng là Sinh Tử Đương Lương Tâm.
Hoàng Phủ Sơn ngẫm nghĩ rồi nói :
- Hòa Khí Đương Phố ở ngay đầu trấn, chúng ta đi cũng chẳng mất bao thời gian. Được, thì đi!
* * * * *
Hòa Khí Đương Phố trong Thanh Phong trấn hai ngày nay tự nhiên đóng cửa. Chưởng quầy Sinh Tử Đương Lương Tâm chẳng có mặt, hai ngày trước còn một tên bị ૮ɦếƭ, hiện tại chỉ còn lại một mình Hắc Tâm Lão Thạch trông coi. Để đảm bảo an toàn, Hắc Tâm Lão Thạch liền lệnh cho gia đinh đóng kín cửa lại tạm ngưng làm ăn.
Đương nhiên chuyện chẳng nhỏ chút nào, cho nên lão ta chờ Sinh Tử Đương Lương Tâm về xử trí. Nhớ hai hôm trước Lỗ Đại ૮ɦếƭ thảm trong khu vườn hoang đầu trấn, đối phương nhìn bề ngoài thì chẳng ra gì, thế nhưng hai tay cực kỳ lợi hại, chẳng hiểu giấu gì trong hai ống tay áo mà còn sắc bén hơn cả cương đao!
Đêm đó nếu như bản thân mình không phất cờ theo gió, thì có lẽ cũng đã theo Lỗ Đại về chầu Diêm Vương.
Lúc này, ngồi buồn một mình bên chiếc bàn vuông, lão đơn chiếc độc ẩm trông mới thảm làm sao!
Quả thực trong đời hắn thì đây là lần đầu tiên như vậy, khi còn Huyết Khẩu Lỗ Đại, hễ mỗi lần Sinh Tử Đương Lương Tâm rời khỏi tiệm thì Hòa Khí Đương Phố này xem như thiên hạ của bọn chúng hai người. Ăn uống thỏa thuê thì chẳng cần phải nói, nhiều khi cao hứng còn sai người chọn lên hai vị cô nương thơm nõn nà tha hồ hưởng lạc, thực chẳng còn gì hơn thế!
Nhớ lại những điều ấy, Hắc Tâm Lão Thạch bất giác nâng chén lên ngửa cổ nốc cạn một hơi.
Ngồi thêm một chốc, xem ra hắn đã say ngất ngưởng.
Người đang buồn mà uống R*ợ*u thì càng rất chóng say, Hắc Tâm Lão Thạch càng uống càng nhớ đến người bạn đồng tâm đồng sàng với hắn, thân hình lắc lư rồi nâng chén lên giơ ra trước mặt cười như khóc :
- Lỗ... Đại, ngươi... uống đi!
- Ta chẳng phải Lỗ Đại, lão huynh, ngươi nên nhìn cho rõ!
Đột nhiên một giọng người vang lên bên tai hắn.
Hắc Tâm Lão Thạch ợ dài một cái đầy hơi men, mắt như tỉnh ra, bất giác đặt bát R*ợ*u xuống đứng lên.
Hắc Tâm Lão Thạch giơ tay lên gõ gõ vào đầu mình lẩm nhẩm hỏi :
- Sao lại là ngươi nhỉ?
Người kia lành lạnh đáp :
- Sao chẳng phải là ta?
Hắc Tâm Lão Thạch nói :
- Ta đã bồi thường cho ngươi hai nghìn lạng, chưởng quầy không có ở nhà, ta đang rầu chẳng biết ăn nói thế nào với chưởng quầy, ngươi còn tìm đến làm gì? Ngươi... mẹ kiếp, hay là ngươi còn định đến thịt Lão Thạch ta! Ngươi...
Thì ra người kia chẳng ai khác ngoài Biện Bất Nghi, lão liền giơ tay chộp lấy áo Hắc Tâm Lão Thạch nói :
- Ngươi có biết đêm nay ông ngươi đến tìm ngươi làm gì không?
Hắc Tâm Lão Thạch cả kinh, nhìn Biện Bất Nghi như nhìn hung thần khiến hơi R*ợ*u trong người cũng tỉnh đi một nửa nói :
- Ngươi... làm sao ngươi vào đây được?
Biện Bất Nghi nói :
- Chẳng phải là ta, mà là chúng ta!
Hắc Tâm Lão Thạch nghe thì ngược mắt nhìn lên, lúc ấy mới nhận ra sau lưng Biện Bất Nghi còn có thêm một người nữa.
Lão nhìn người này gầy gầy, miệng mím chặt, nhưng đôi mắt như hai vì tinh tú sáng rực, cứ nhìn thì cũng nhận ra được nội công thâm hậu.
Hắc Tâm Lão Thạch giật mình chấn động vội gật đầu nói :
- Vâng, vâng... đúng là các người làm sao vào đây được?
Biện Bất Nghi cười nói :
- Chúng ta nhảy tường vào.
Hắc Tâm Lão Thạch nói :
- Lão huynh, buông tay ra được không chứ, ngươi vẫn biết ta đánh chẳng lại ngươi, có gì từ từ hãy nói.
Biện Bất Nghi buông tay, “bình” một tiếng đánh vỡ chiếc bàn, quát lớn :
- Ngươi là Hắc Tâm Lão Thạch, đúng chứ!
Hắc Tâm Lão Thạch đáp :
- Lão huynh, chẳng phải chỉ vì chứng thực tên họ của ta mà đến đấy chứ?
Biện Bất Nghi nói :
- Thối mồm, ta hỏi ngươi con gái ta đâu rồi?
Hắc Tâm Lão Thạch bình tĩnh trừng mắt nói :
- Ái... Sao lại còn nhắc con gái ngươi chứ? Chẳng phải ta đã bồi thường cho ngươi đến hai nghìn lạng ư?
Biện Bất Nghi quay người chỉ tay vào Hoàng Phủ Sơn mặt lạnh băng băng, lão nói :
- Ca ca của nó tìm đến, ngươi đúng là bồi thường cho ta hai nghìn lạng, ta phận làm cha chẳng truy vấn nữa. Thế nhưng, nó phận làm anh thì chẳng chịu, nên buộc ta phải đưa hắn đến đây!
Hắc Tâm Lão Thạch nghe thì phẫn nộ nói :
- Rành rành hai nghìn lượng bồi thường rồi xem như chuyện đã xong, sao còn tìm đến kiếm chuyện là lý gì chứ?
Hoàng Phủ Sơn chỉ lực đầu ngón trỏ tay phải lướt ngang qua vai Hắc Tâm Lão Thạch nhanh không tưởng, lập tức thấy máu từ vai hắn tươm ra!
Hắc Tâm Lão Thạch giật mình thất kinh, quên cả nỗi đau.
Lão thực tình chưa từng nhìn thấy người nào có chỉ lực ghê gớm như thế, đến cả áo lẫn thịt rách ra ngọt như đao chém.
Hoàng Phủ Sơn chỉ thẳng tay vào mũi Hắc Tâm Lão Thạch lạnh giọng hỏi :
- Muội muội ta đâu? Lương Tâm đem nó đến nơi nào?
Hắc Tâm Lão Thạch nói :
- Ta thật sự không biết, nếu không thì khi nào ta lại bồi thường cho phụ thân ngươi hai nghìn lạng!
Hắn quả nhiên cho rằng Biện Bất Nghi là cha của Hoàng Phủ Sơn, khiến Biện Bất Nghi thấy buồn cười cất tiếng cười kha khá, thế nhưng Hoàng Phủ Sơn trong lòng cảm thấy không vui.
Hoàng Phủ Sơn gác chân lên ghế hất hàm hỏi :
- Ngươi bồi thường không cho cha ta hai nghìn lạng, ông ta chẳng truy cứu chuyện này, nhưng còn ta thì ngươi nói sao?
Hắc Tâm Lão Thạch la lên bai bải :
- Trên đời này có ai nói thế chứ? Ta giờ chẳng lẽ bồi thường tiếp cho ngươi hai nghìn lạng, sau vài hôm lại có người khác trong nhà ngươi đến đây đòi bồi thường nữa, thử hỏi ai chịu thấu? Trời ơi! Đừng nói là cái tiệm cầm đồ Hòa Khí Đương Phố này, chứ cả một núi vàng cũng tiêu tan!
“Bốp”
Hắn nói chưa hết câu thì bị Hoàng Phủ Sơn tát một cái vào mặt, hắn tru tréo la lên :
- Ngươi đánh ta!
Hoàng Phủ Sơn lạnh lùng sờ tay lên vai chỗ hắn bị thương, trầm giọng nói :
- Ngươi nhầm rồi, ta đến đây chẳng phải để đánh ngươi, mà là để giết ngươi!
Hắc Tâm Lão Thạch đương nhiên võ công chẳng tầm thường, thế nhưng hắn thừa hiểu hai nhân vật trước mắt lợi hại đến thế nào, hắn đơn thân độc mã đánh chẳng thắng nổi.
Thế nhưng hắn chẳng thô lỗ cục cằn như Lỗ Đại, hắn là người cơ trí, nói không chừng nếu dùng trí thì hắn chẳng thua!
Hắc Tâm Lão Thạch chừng như nghĩ thông được vấn đề, hắn cười thầm trong lòng, nhưng bên ngoài làm bộ mặt đau khổ mếu máo nói :
- Nhị vị, sao có thể hạ thủ ***?
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Vậy thì nhanh nói cho chúng ta biết, Lương Tâm mang muội muội của ta đi đâu?
Hắc Tâm Lão Thạch bứt tai vò đầu vẻ khó xử nói :
- Tôi thực chẳng hề biết. Nhị vị, có rất nhiều chuyện của chưởng quầy mà người làm công như tôi thì chẳng biết được!
Biện Bất Nghi nói :
- Tiệm các ngươi thâu nạp mỹ nữ với mục đích gì?
Hắc Tâm Lão Thạch lấp *** nói :
- Mỹ nữ đương nhiên giá cao, có biết bao người thích lấy vợ là mỹ nhân!
Hoàng Phủ Sơn chừng như chẳng kiên nhẫn được, lành lạnh nói :
- Nếu ngươi đã không muốn nói thì phải ૮ɦếƭ!
Hắc Tâm Lão Thạch nói :
- Chẳng phải ta không nói, mà là ta không biết!
Hắn nhìn thấy Hoàng Phủ Sơn từ từ giơ tay lên, rõ ràng chuẩn bị hạ thủ, hắn né vai thất thanh la lên :
- Đừng giết ta, ta tặng cho ngươi một bảo vật.
Hoàng Phủ Sơn hỏi :
- Ngươi tặng ta bảo vật gì?
Hắc Tâm Lão Thạch nói :
- Đó là cặp Long giác, một bảo bối mà chưởng quầy chúng ta thu thập được.
Biện Bất Nghi nghe thì chấn động vội hỏi lại :
- Long giác ư?
Hắc Tâm Lão Thạch nói :
- Đúng, chỉ cần các ngươi không giết ta, ta sẽ mang nó tặng các ngươi.
Biện Bất Nghi hỏi :
- Ngươi đem cặp Long giác tặng cho chúng ta, chưởng quầy về ngươi ăn nói thế nào?
Hắc Tâm Lão Thạch nói như đã có sẵn trong đầu :
- Ta bảo bị người vào ςướק mất.
Biện Bất Nghi nói :
- Ngươi có lẽ chỉ chống chế được vậy thôi!
Rồi lão chìa tay ra nói tiếp :
- Đem ra xem Long Giác của ngươi thế nào!
Hoàng Phủ Sơn chẳng lên tiếng, chàng hiểu Biện Bất Nghi thích y thuật từ nhỏ, lão chuyên tâm nghiên cứu dược vật và các thuật luyện đan của người xưa. Long giác những tưởng phải là một loại dược tài quý báu nên mới coi là “bảo bối”, nếu không thì chẳng bao giờ lão chịu để cho Hắc Tâm Lão Thạch một mình tự đi vào nhà trong.
Hắc Tâm Lão Thạch quả nhiên không trốn chạy, hắn trở lại với một chiếc hộp bọc vải nhung trên hai tay. Chiếc hộp chỉ dài chừng một xích, rộng nửa xích, ổ khóa đồng sáng loáng khóa kỹ, bên trong phải là vật cực quý hiếm.
Hắc Tâm Lão Thạch đem chiếc hộp đặt lên bàn nói :
- Trong chiếc hộp đàn hương này là Long giác, nhị vị ta chẳng có chìa khóa, chưởng quầy luôn mang nó theo trong người.
Hoàng Phủ Sơn liền giơ hai Ng'n t kẹp lên ổ khóa, chỉ vận lực một cái liền nghe “cạch”, ổ khóa đồng lập tức bật văng ra.
Hắc Tâm Lão Thạch giơ chiếc hộp lên nói :
- Hai vị, nhanh mang nó rời khỏi đây đến một nơi nào khác rồi mở ra xem. Trong điếm đông người làm, bọn kia nhìn thấy thì ta khó bề ăn nói.
Biện Bất Nghi bất chợt nhận ra trong ánh mắt của Hắc Tâm Lão Thạch có gì đáng ngờ, nhưng không nghĩ ra hắn đáng nghi ở điểm nào?
Có lẽ đây là do giác quan thứ sáu chăng?
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Bên trong chiếc hộp này là Long giác ngươi nói à?
Hắc Tâm Lão Thạch gật đầu nói :
- Không sai, nhị vị cứ đem ra ngoài kia mở xem rồi biết.
Hoàng Phủ Sơn hai tay đón lấy chiếc hộp, chàng giơ đến gần đèn để xem.
Bỗng nghe Biện Bất Nghi nói :
- Hoàng Phủ Sơn, sao tự nhiên ta thấy trong bụng chẳng thư thái!
Hoàng Phủ Sơn nhíu mày hỏi :
- Gì thế?
- Tên này vì sao chẳng để chúng ta mở hộp xem ngay tại đây? Ta nghĩ hắn tất bày trò mưu mô gì đây!
Hắc Tâm Lão Thạch nghe thì giật mình, trong bụng rủa thầm con cái già này tinh thật!
Hoàng Phủ Sơn chau mày nói :
- Bảo bối đã nắm trong tay, còn sợ hắn giở trò mưu mô gì?
Biện Bất Nghi nói :
- Giả như hắn cuỗm mất Long giác thật, cho vào đó thứ gì, đợi đến khi Lương Tâm về hắn cứ bảo chúng ta ςướק mất. Như thế hắn thì được tư lợi, còn chúng ta thì chịu tiếng!
Hắc Tâm Lão Thạch tức giận thét lên :
- Hai vị thật đa nghi, ta đảm bảo trong hộp là Long giác!
Biện Bất Nghi hỏi :
- Ngươi lấy gì bảo đảm?
Hắc Tâm Lão Thạch nói :
- Ta lấy tính mạng mình ra bảo đảm, nhị vị nếu như phát hiện thấy điều gì dối trá, cứ trở lại lấy đầu Lão Thạch này!
Biện Bất Nghi gật đầu nói :
- Tạm tin ngươi một lần.
Hoàng Phủ Sơn hai tay bê chiếc hộp nói :
- Đi, chúng ta tìm nơi nào xem!
Hắc Tâm Lão Thạch còn cố ý nói thêm một câu nữa :
- Nhị vị, đang còn khuya, đám làm công chưa thức dậy, nhị vị nhanh đi đi!
Biện Bất Nghi quay người bước đi, nhưng đột nhiên lão ngừng chân đứng lại. Điều này khiến Hoàng Phủ Sơn thấy hơi bất ngờ kỳ lạ.
Hắc Tâm Lão Thạch lập tức thúc giục :
- Nhanh đi, nhị vị...
Biện Bất Nghi ánh mắt ngưng lại ở một chiếc bàn thờ nhỏ bên góc quầy nói :
- Tiệm các ngươi cũng thờ thần à?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc