Giang Hồ Thập Tam Đao - Chương 33

Tác giả: Độc Cô Hồng

Trên đường lớn thông với *** bảo hai bên đường có nhiều lùm cây bụi cỏ và đá chất chồng lên nhau, ẩn nấp rất thuận tiện, huống gì lúc này trời đã tối.
Bọn Biện Bất Nghi ba người ẩn thân nấp sao một gò đất lớn bên đường, trên đầu còn có một khóm lách rậm che phủ, thực đến gần trước mặt chỉ e còn chưa chắc đã nhìn thấy.
Đêm càng khuya càng lạnh, Tiểu Tước Nhi hai tay xoa vào nhau rồi đưa lên mồm hà hơi cho ấm, nói :
- Tôi nghĩ Qua Trường Giang không đi...
Chẳng ngờ nàng nói còn chưa hết câu, thì từ hướng *** bảo có tiếng vó ngựa trên đá vang lên trong đêm.
Hoàng Phủ Sơn cả người khẩn trương lên nói :
- Qua Trường Giang đến kìa!
Biện Bất Nghi thì thầm :
- Cúi thấp đầu, chúng ta phải nhìn cho kỹ xem bọn người tháp tùng hắn là những nhân vật nào, ta nghĩ bọn chúng không nhất định là...
Vừa lúc ấy tiếng vó ngựa dồn dập đã phóng ngang đường nơi chỗ bọn họ ẩn nấp, từng đám bụi tung lên theo vó câu hòa trong tiếng thét của đại hán đang ra sức phi nước đại.
Biện Bất Nghi cười “hì hì” nói :
- Quả nhiên không ngoài suy tính của ta.
Tiểu Tước Nhi nói :
- Cả thảy tám tên áo đen.
Hoàng Phủ Sơn chau mày nói :
- Nhưng không thấy Qua Trường Giang, cũng không thấy có những tay thủ hạ đắc lực tâm phúc của hắn!
Biện Bất Nghi nói :
- Qua Trường Giang sợ mắc lừa, cho nên hắn vẫn ở lại trong bảo!
Hoàng Phủ Sơn trầm trầm nói :
- Chỉ còn cách đối mặt với hắn một trận, chúng ta xông vào chính diện, cứ thẳng mặt mà làm!
Biện Bất Nghi cười cười nói :
- Cứ bình tĩnh chớ nóng vội, tốt nhất nên ngủ thêm một giấc!
Nói rồi quả nhiên lão nhắm hờ mắt như ngủ.
Vào lúc này mà có thể ngủ được, thực khiến Hoàng Phủ Sơn bội phục. Tiểu Tước Nhi bực mình lằng nhằng trong miệng :
- Huynh ngủ được ư?
Biện Bất Nghi chẳng lên tiếng, mà còn nghe tiếng ngáy đều đều.
Hoàng Phủ Sơn đương nhiên chẳng thể nào nhắm mắt nổi chứ đừng nói đến ngủ, chàng ngồi bên cạnh Biện Bất Nghi vắt óc suy nghĩ.
Chàng trong đầu lại nghĩ đến thằng bé A Tú, lúc nhỏ chàng đã như thế, không giây phút nào đầu óc chàng có thể thảnh thơi.
A Tú là bảo bối quý hơn vàng bạc châu báu của Thủy Tiên, thằng bé đến lúc này vẫn chưa biết ra sao, nhỡ như nó có điều gì bất hạnh...
Hoàng Phủ Sơn lắc đầu cố xua đi ý nghĩ ấy, nhưng cái đã nghĩ thì vẫn cứ lảng vảng trong đầu chàng khiến chàng cứ xoa hai tay vào nhau.
Tiểu Tước Nhi rất chú ý nhất cử nhất động của Hoàng Phủ Sơn, nàng hiểu được cá tính của chàng, nếu như Hoàng Phủ Sơn đã có chuyện gì muốn làm thì nhất định chàng phải làm bằng được mới thôi.
Như Đại lão lão từng nói về Hoàng Phủ Sơn, nếu như chàng muốn luyện thành Kim Thủ chỉ công thì cần phải lên ở trên đại hàn sơn ba mùa đông, nơi mà quanh năm đóng đầy tuyết, sau đó lại lên ở ba mùa hạ trên Hỏa Diệm Sơn. Thời gian ở trên Đại Tuyết Sơn chàng cần phải nắm tuyết trong tay cho đến khi đông cứng, còn khi ở trên Hỏa Diệm Sơn thì chộp những đốm lửa từ núi lửa phun ra, bí kíp mang theo trong người khổ luyện liên tục ba năm không ngừng nghỉ.
Cái khổ mà Hoàng Phủ Sơn chịu đựng hẳn người khác khó có thể chịu được.
Nhìn vóc dáng chàng gầy gầy như thư sinh, nhưng ai biết được từng thớ thịt đốt xương trên người chàng đều được tôi luyện trong hỏa tuyết mà thành!
* * * * *
Lại nửa canh giờ trôi qua, Biện Bất Nghi mở mắt ra vươn vai nói :
- Đến giờ rồi, nếu như có chuyện phát sinh thì cũng phát sinh vào lúc này, tóm lại chẳng đến nỗi uổng công không chúng ta!
Tiểu Tước Nhi nói :
- Biện đại phu, tôi cho rằng quẻ của huynh chẳng linh rồi!
Biện Bất Nghi cười khà khà nói :
- Hai người cứ chờ mà xem, con cáo già Qua Trường Giang sắp rời động đó!
Hoàng Phủ Sơn chau mày nói :
- Nếu như hắn không ra thì sao?
Biện Bất Nghi nói :
- Nếu như bọn vừa rồi đi Ô Nha sơn không quay trở lại, ta dám đánh cuộc Qua Trường Giang sẽ rời bảo!
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Lão ca có thể nói rõ hơn không?
- Các ngươi nghe đây, Qua Trường Giang vì sợ mắc mưu, cho nên trước tiên phái bọn người kia đến Ô Nha sơn. Nếu như bọn người kia đi mà quay trở lại thì chứng minh chúng ta không đến Ô Nha sơn, Qua Trường Giang đương nhiên chẳng bao giờ đi. Nhưng nếu như bọn chúng không trở lại, Qua Trường Giang sẽ lập tức xuất lĩnh thuộc hạ rời bảo phó ước, bởi vì hắn tin tưởng chúng ta đã có mặt ở Ô Nha sơn!
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Ô Nha sơn cách đây chừng mười dặm, khoái mã cả đi lẫn về chỉ chừng một canh giờ, chúng ta chẳng có nhiều thời gian!
Biện Bất Nghi gật đầu nói :
- Qua Trường Giang cũng không có nhiều thời gian, hắn sẽ phải ra đi!
Hoàng Phủ Sơn ngớ người, nhưng rồi mỉm cười nói nhỏ :
- Có động tĩnh!
Biện Bất Nghi tiếp lời chàng nói ngay :
- Mà từ hướng *** bảo!
Quả nhiên, chỉ trong chớp mắt đã nhìn thấy một đoàn người ngựa phóng qua, chạy đầu là một đại hán râu dài phất phơ, chính là Khấp Huyết Kiếm Qua Trường Giang.
Theo ngay sau ngựa Qua Trường Giang cũng là mấy tay thuộc hạ tâm phúc, thế nhưng trong đám tay chân này còn thấy một nữ nhân.
Hoàng Phủ Sơn chưa từng nhìn thấy nữ nhân này, Biện Bất Nghi cũng không nhận ra cô ta, trong tay nữ nhân nắm một ngọn côn đen bóng rất nổi bật.
Nữ nhân dụng trường côn làm binh khí thực ít thấy trong võ lâm Thời gian lúc này mới thực sự còn quý giá hơn vàng bạc!
Biện Bất Nghi hiểu điều này, nhỡ như Qua Trường Giang phóng đi giữa đường gặp bọn người ban đầu, hai bọn nhập một quay trở lại thì càng rất nhanh chóng!
Lão tung người nhảy khỏi chỗ nấp rồi phóng chân chạy nhanh về hướng *** bảo, miệng la lớn :
- Hoàng Phủ Sơn, nhanh lên! Thời gian chẳng có nhiều, cần nhớ điều gì cần làm thì làm nhanh chóng, nếu như để Qua Trường Giang về kịp thì chúng ta chẳng có đường rút lui!
Hoàng Phủ Sơn thân hình như làn khói theo sát ngay bên cạnh Biện Bất Nghi nói :
- Nếu như Qua Trường Giang về kịp, trong tình thế bất đắc dĩ đành thí mạng với hắn một phen.
Biện Bất Nghi nói :
- Chỉ sợ Đại lão lão không đồng ý, chuyện chính của chúng ta quan trọng hơn nhiều, ngươi chớ nên quên điều này!
Tiểu Tước Nhi bám chạy theo nói :
- Biện đại phu, chúng ta hành động như thế nào?
Biện Bất Nghi nói :
- Tùy cơ ứng biến, cần nhất cứu được thằng bé ra càng sớm càng tốt!
Ba người chạy trong tình huống rất khẩn trương, chỉ thấy ba vệt đen lướt đi trong màn đêm nhanh không tưởng.
Nhưng đúng lúc ấy đột nhiên nghe phía trước mặt có tiếng người quát tháo :
- Chớ nghĩ địch nhân ở Ô Nha sơn rồi các ngươi chểnh mảng ngáp ngắn ngáp dài, cung tiễn thủ tăng cường cảnh giới, cẩn thận cái đầu của các ngươi!
Hoàng Phủ Sơn chau mày nghiêng đầu nói với Biện Bất Nghi :
- Người này tên là Tề Trường Chinh, có ngoại hiệu là Bạch Hà Thập Tam Đao!
Biện Bất Nghi cười nói :
- Thằng nhãi này sợ quỷ, gan như gan thỏ!
Lão đưa tay chỉ, rồi phóng chân chạy nhanh hơn vào nội viện thứ hai, lão rất hiểu gia quyến của Qua Trường Giang đều ở trong này.
Trời lúc này đang lạnh, người lớn tuổi thường ít ngủ được trong những đêm lạnh, chỉ nghe giọng một lão bà chậm rãi cất lên :
- Diễm Thu, nhanh dậy đốt thêm than, lão thân lạnh lắm... khục khục...
Tiếng ho cắt ngang câu nói của lão bà.
Lập tức nhìn thấy một nha hoàn từ gian nhà ngang nhỏ chạy tất tả lên sảnh đường, vừa chạy vừa nói :
- Con đến ngay đây, lão thái thái.
Biện Bất Nghi liền đánh mắt ra hiệu cho Tiểu Tước Nhi nói nhỏ :
- Ra tay đi!
Tiểu Tước Nhi chau mày nói :
- Bảo tôi giết nha hoàn kia sao?
- Nên làm thế nào thì tùy cô.
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Biện đại phu, đây chẳng phải là hành vi của đại trượng phu.
Biện Bất Nghi nhe răng nói :
- Ta chẳng hề bảo Tiểu Tước Nhi giết cô ta.
Vừa lúc này tiểu nha hoàn gọi là Diễm Thu hai tay bưng một lò than đi từ bếp lên sảnh đường, thì Tiểu Tước Nhi nhảy ra án trước mặt cười nói :
- Cô nương, đi ngủ đi, để ta đến hầu lão thái thái!
Diễm Thu giật mình, cả người run bắn lên suýt nữa thì lò lửa rơi xuống đất, run giọng nói :
- Cô là ai?
Tiểu Tước Nhi nhoẻn miệng cười :
- Tôi là người mới đến làm ở đây.
Diễm Thu liền dúi mạnh lò lửa vào người Tiểu Tước Nhi, nhưng liền bị Tiểu Tước Nhi chộp lấy được.
Nhưng khi thấy Tiểu Ngọc Nhi vừa quay người bước vào trong sảnh đường thì Diễm Thu la toáng lên :
- Có thích khách!
Tiểu Tước Nhi quay người lại tay vung chưởng lên còn chưa kịp đánh, bỗng trên không tiếng kình phong rít lên, một ngọn trượng đen tuyền bổ xuống.
Thế trượng cực mạnh, một bóng người xuất hiện ngay cửa sảnh đường, giọng lão bà già nua đầy tức giận thét lên :
- Lão bà tử ta chính đang muốn báo thù cho cháu đích tôn của ta, chẳng ngờ các ngươi mang xác tới!
Không cần nói cũng biết lão bà bà vừa ra trượng tấn công Tiểu Tước Nhi chính là nội tổ mẫu của Qua Ngọc Hà, điều này thật hết sức bất ngờ khiến Biện Bất Nghi giật mình cả kinh.
Tiểu Tước Nhi thông minh nhanh trí, hất mạnh chiếc lò than về phía Diễm Thu, đồng thời chiếc Tỏa Long hoàn đã vung lên tiếp chiêu.
“Bình” một tiếng, chiếc lò trúng đầu Diễm Thu khiến cả người lẫn lò ngã lăn trên đất, Diễm Thu la lên ơi ới như sắp ૮ɦếƭ đến nơi.
Cùng lúc, Tiểu Tước Nhi hóa chiêu trượng lão thái bà, lách người nhanh nhẹn đến bên bà ta, chiếc Tỏa Long hoàn trên tay biến chiêu kề ngay cổ bà ta. Tiểu Tước Nhi ghé tai lão thái bà lạnh lùng nói :
- Lão thái thái, chớ nhúc nhích, chỉ cần động một cái thì chiếc đầu bà chẳng còn nằm trên cổ!
Lão thái bà trượng còn chưa kịp ra chiêu thứ hai thì binh khí đối phương đã nằm ngay cổ, trượng nửa chừng ngừng lại trên không, đến đầu ngoái lại cũng không được, nghiến răng nói :
- Con nha đầu, ngươi là môn hạ của người nào?
Tiểu Tước Nhi cười nói :
- Lúc này đâu có nhiều thời gian giới thiệu, lão thái thái, tôi chỉ muốn mượn người bà dùng một lúc thôi!
Lão thái bà tức giận rít lên :
- Ngươi nói sao?
Tiểu Tước Nhi bình tĩnh nói :
- Tôi chẳng hề giết cháu trai bà, tôi chỉ vào đây để cứu đứa bé đáng thương kia!
Lão thái bà trợn mắt hỏi :
- Đứa bé nào?
Tiểu Tước Nhi nhếch mép cười nhạt, nói :
- Các ngươi bắt hai mẹ con người ta đến đây, giờ đứa bé kia còn trong tay *** bảo này.
Lúc này đã thấy từ phía trước một đám hắc y hán tử tay đao tay kiếm kéo nhau chạy ùa vào nội viện thứ hai, chạy đầu chính là Bạch Hà Thập Tam Đao Tề Trường Chinh...
Khi đến trước cửa đại sảnh đường, hắn nhận ra một nữ nhân đang kề binh khí trên cổ lão thái thái, binh khí hình thù cổ quái cứ như cặp càng bò cạp chuẩn bị kẹp đứt ngang cổ bà ta.
Tề Trường Chinh vừa giận vừa lo thét lên :
- Nha đầu thối tha, nhanh buông lão thái thái ra!
Nhìn quanh, bảy tay cung tiễn, tám tay nắm thương, lại thêm năm tay đại đao lăm le sáng giới, hiển nhiên chúng đều là những tay võ sĩ cao cường dưới trướng Tề Trường Chinh.
Tiểu Tước Nhi ngước mặt cười kha khá nói :
- Các vị hùng hùng hổ hổ gì thế chứ, nếu như làm bà bà đây khiếp hoảng ảnh hưởng đến ngọc thể, các vị ai gánh nổi trách nhiệm này chứ?
Một câu này đủ nhắc nhở bọn người kia thận trọng, ném chuột lo vỡ bình!
Tề Trường Chinh tức anh ách trợn mắt thét lên :
- Ngươi định làm gì chứ?
Tiểu Tước Nhi nói ngay :
- Thả thằng bé kia ra, ta quyết không đả thương đến bất kỳ người nào của các ngươi!
Tề Trường Chinh phẫn nộ nói :
- Điều này phải chờ Bảo chủ chúng ta trở về!
Tiểu Tước Nhi tròn mắt lạnh giọng nói :
- Đợi hắn về đến nơi thì kêu hắn đi lo hậu sự cho mẫu thân hắn là vừa!
Nói cuối câu nàng động nhẹ tay phải, chỉ nghe tiếng thép chạm vào nhau nghe rợn cả người, lão thái bà hai mắt trợn tròn trắng dã.
Kỳ thực nàng chỉ cổ hù dọa, chứ chẳng bao giờ cần lấy mạng lão thái bà, nên tiếng thép vang lên do hai lưỡi đao cọ vào nhau nhưng khẩu độ vẫn không hề thu hẹp lại chút nào.
Nhưng điều đó chỉ có nàng hiểu, Tề Trường Chinh chỉ nghe lưng đã toát mồ hôi lạnh, quả thực lão thái bà mệnh hệ nào thì hắn chẳng trông mong sống nổi trên đời!
- Chậm tay, chờ một chút!
Tiểu Tước Nhi nghe giọng Tề Trường Chinh thất thanh la lên, nhưng cố lờ đi nói :
- Không chờ, ta chẳng hy vọng chờ Qua Trường Giang về. Hừ! Nhưng chỉ hắn cũng không về được!
Cô ta lại tìm cách để hù dọa đối phương.
Trong giang hồ có nhiều người to gan lớn mật, chẳng bao giờ biết hai chữ “hù dọa” là gì, nhưng cũng có lắm kẻ dễ bị hù dọa, trong tình thế này Tề Trường Chinh chỉ nghe thì đã rúng động trong lòng. Hắn sợ cũng có lý do, đang đêm đối phương lừa Bảo chủ ra ngoài rồi đột nhập vào đây, biết đâu chẳng làm gì với Qua Trường Giang?
Đã nhìn thấy trên trán Tề Trường Chinh rịn mồ hôi lạnh, nhưng hắn vẫn cố giữ trấn tĩnh nói :
- Nha đầu thối tha, ngươi hù ta đấy ư?
Tiểu Tước Nhi cười ngất nói :
- Khá lắm, ngươi có thể không bị hù dọa, nhưng ngươi không thể chối cãi sự thật!
Lão thái thái vốn đã tái mặt, lúc này nghe thế thì mặt càng biến đổi không thấy chút sắc huyết.
Tề Trường Chinh ngược lại nhìn thấy thế cứ ngỡ là chiếc Tỏa Long hoàn siết chặt hơn, run giọng thét lớn :
- Nha đầu, ngươi xiết ૮ɦếƭ lão thái thái chúng ta mất!
Tiểu Tước Nhi thừa hiểu lão thái thái chỉ là quá giận mà thế, nhưng thuận nước buông thuyền bám câu nói của đối phương, gằn giọng :
- Nhanh thả thằng bé!
Tề Trường Chinh nghiến răng nói :
- Chỉ sợ thằng nhóc đã nằm trong bụng chó!
Tiểu Tước Nhi đại nộ thét :
- Các ngươi dám đem thằng bé giam vào động chó ư? Thật quá ác độc!
Tề Trường Chinh nói :
- Cũng chỉ mới đây thôi, chính Bảo chủ dặn dò trước lúc đi, có trách thì trách ngươi đến chậm.
Tiểu Tước Nhi thét hỏi :
- Động chó ở đâu?
Tề Trường Chinh nói :
- Thả lão thái thái chúng ta ra, ta dẫn ngươi đi!
Tiểu Tước Nhi cười nhạt nói :
- Lão thái thái phải đi cùng ta!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc