Giang Hồ Thập Tam Đao - Chương 26

Tác giả: Độc Cô Hồng

Hoàng Phủ Sơn nói :
- Chúng ta không có cơ hội bắt sống được chúng, ta nghĩ trong Mai Hoa sơn trang này có vấn đề!
Thạch Trang nhìn Hoàng Phủ Sơn vẻ khẩn khoản nói :
- Huynh đệ, giờ chúng ta nên làm gì đây?
Hoàng Phủ Sơn nói dứt khoát :
- Lên đường!
Tiểu Tước Nhi chau mày hỏi :
- Đi đâu?
Hoàng Phủ Sơn đỡ lấy người Thủy Tiên cõng lên vai nói :
- Đến Thanh Phong trấn, trước tiên cần tìm Biện đại ca cứu tỉnh Thủy Tiên, ở lại đây chưa làm được gì!
Tiểu Tước Nhi gợi ý :
- Hay là để muội một mình đi tìm Biện đại phu lại đây?
Hoàng Phủ Sơn lắc đầu nói :
- Ta nhận ra nơi này nguy cơ rình rập, ta trong người hiện còn mang thương tích, rất khó địch lại với một đám địch đông người!
Thạch Trang kinh ngạc nói :
- Nơi này có địch nhân ư? Là ai?
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Đào Hoa cung. Người của Đào Hoa cung nhất định ở gần đâu đây, nếu như chúng ta không nhanh rời khỏi nơi này, đợi đến khi chúng bày binh bố tận đối phó thì chúng ta muốn đi cũng không còn kịp.
Tiểu Tước Nhi vẻ như chưa tin hỏi :
- Huynh làm sao biết được?
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Đào Hoa cung để giữ kín hành tung của chúng, nhất định chúng không từ bất kỳ giá nào để tiêu diệt bằng dược chúng ta.
Tiểu Tước Nhi chau mày nói :
- Có lẽ hai nữ nhân kia bị ૮ɦếƭ dưới tay một người khác chăng?
Hoàng Phủ Sơn lắc đầu quả quyết nói :
- Không khả năng, nhất định là người của Đào Hoa cung giết bọn họ...
Chàng nói chưa hết câu đã bước nhanh ra cửa. Tiểu Tước Nhi còn muốn nói tiếp, nhưng thấy chàng đã đi liền bước theo.
Thạch Trang tinh thần có phấn chấn hơn một chút, chống gậy bước đi, miệng nói :
- Huynh đệ, như thấy mệt thì cứ nói một tiếng, ta thay cõng Thủy Tiên.
Hoàng Phủ Sơn chẳng đáp, chàng bước đi bước chân rất trầm ổn, mà đi cũng rất nhanh.
Ngược lại, Thạch Trang đi bám theo sau tỏ ra vất vả hơn nhiều.
* * * * *
Biện đại phu đầu quấn chiếc khăn màu tía đi trước, Tiểu Tước Nhi cật lực bám theo phía sau, hai người nét mặt phờ phạc nhăn nhó, cơ hồ như đói đã ba ngày không có miếng gì vào bụng!
Thực ra thì bọn họ chỉ vừa từ Thanh Phong khách điếm bước ra mà thôi.
Hai người đi thẳng đến một tiệm cầm đồ độc nhất trong Thanh Phong trấn này - Hòa Khí Đương Phố. Bọn họ chừng như đã bàn bạc với nhau từ trước, nên thấy đi một mạch đến trước thạch cấp của Hòa Khí Đương Phố.
Lúc này lão chủ nhân của Hòa Khí Đương Phố là Sinh Tử Đương Lương Tâm chẳng có mặt ở nhà, chỉ có hai tay thân tín đắc lực nhất của lão ta là Hắc Tâm Lão Thạch và Huyết Khẩu Lỗ Đại coi trong ngoài điếm.
Biện Bất Nghi và Tiểu Ngọc Nhi hai người còn chưa lên hết bậc cấp thứ bảy, thì nghe bên trong tiếng bàn tính gảy kêu lách cách.
Âm thanh khô khan mà vang lớn nghe thật rõ ràng, Biện Bất Nghi liếc mắt nhìn Tiểu Ngọc Nhi thấp giọng nói :
- Người gõ bàn tính này chỉ lực đã đạt đến hỏa hầu thâm hậu!
Tiểu Ngọc Nhi mở lớn mắt nói :
- Quyết không phải là Sinh Tử Đương Lương Tâm, lão ta còn ở trong *** bảo.
Trên tấm gấm màu đen thêu bốn chữ lớn Hòa Khí Đương Phố, bốn chữ xếp chồng lên nhau cao có đến bằng cánh cửa chính, nhìn mấy chữ này cũng đủ thấy khí thế của thương điếm này rồi.
Chính vì tấm gấm lớn này rủ xuống, cho nên cánh cửa tuy mở hé, nhưng bị tấm vải che khuất cho nên chẳng hề nhìn thấy gì bên trong.
Biện Bất Nghi giơ tay vén rèm nhìn vào trong, mới nhận ra còn có một tấm bình phong khác ngăn cách trong ngoài, họ Lương cũng không kém phần tao nhã, trước bình phong còn đặt vài chậu cây kiểng cắt tỉa uốn nắn khá công phu. Nhất là mấy chậu cúc, mùa này đang tiết đông mà cúc nở nhiều màu sắc sặc sỡ, chẳng phải tầm thường chút nào.
Biện Bất Nghi con mắt tinh đời nhìn có khác, nhưng Tiểu Ngọc Nhi thì nghĩ mấy chậu cúc tuyệt đẹp kia nằm trong nhà của họ Long thì thật đáng tiếc!
Nhưng người đã bước vào tiệm cầm đồ thì nét mặt thường rầu rĩ hoặc chí ít cũng chẳng lấy gì vui, còn hơi đâu đi chiêm ngưỡng hoa?
Biện Bất Nghi lịch duyệt giang hồ, làm như chẳng hề để ý, kéo lấy tay Tiểu Ngọc Nhi bước đến phía chiếc quầy gỗ cao so ra còn hơn ông một chiếc đầu.
Tiểu Ngọc Nhi cũng rất thông minh, biết phải đóng kịch như thế nào, cố làm một vẻ mặt thật đáng thương hại với hai mắt cay cay nước mắt lưng tròng.
Một nữ nhân thông minh thì phải hiểu một điều, nước mắt là VK quan trọng khác mà trời phú cho họ. Đương nhiên thứ VK này chỉ có hiệu lực mạnh mẽ đối với đàn ông.
Ngốc nghếch nhất là nữ nhân luôn cho rằng mình cao minh hơn nam nhân, chẳng những không phải thế mà còn thường sinh ra sự chán ghét của nam nhân, trong vô hình trung đánh mất đi hạnh phúc của mình lúc nào không hay.
Tiểu Ngọc Nhi là một thiếu nữ thông minh, nàng thừa hiểu phải làm gì khi trước mặt Hoàng Phủ Sơn, nàng luôn tỏ ra nhu mì thuận thảo.
Giờ bước chân vào trong Hòa Khí Đương Phố với một tình thế khác, nàng cũng hiểu mình cần nên làm gì để đạt được mục đích đã định. Một khuôn mặt ủ dột buồn bã, và hai hàng nước mắt lúc nào cũng chực trào ra.
Một gã tráng hán mặt đen cằm bạnh, mắt lớn mày thô từ sau quầy bước ra, đôi môi dày mọng mấp máy phát ra một âm thanh đùng ***c hỏi :
- Cầm gì?
Biện Bất Nghi nói như khóc :
- Tôi... trong người chẳng có gì đáng giá!
Gã tráng hán lại hỏi :
- Không có đồ vật gì đáng giá, thế lại đây làm gì?
Biện Bất Nghi nét mặt khổ sở dài ra, môi mấp máy muốn nói gì rồi lại thôi, ánh mắt bất giác liếc nhìn vào người Tiểu Ngọc Nhi.
Gã tráng hán đầu mày nhíu lại thành chữ nhất quát :
- Sao không nói?
Biện Bất Nghi còn ấp úng một lúc mới hỏi :
- Nghe nói quý tiệm có cầm người, đúng không?
Một gã tráng hán khác mặt dài như mặt ngựa cũng từ phía sau quày đi ra, miệng cười “hắc hắc” nói :
- Có thì có, nhưng trước tiên phải xem là người như thế nào?
Gã mặt đen nhanh nhảu tiếp lời đồng bọn giải thích :
- Nơi đây không cầm trẻ con, chẳng cầm ông già bà lão, lại càng tuyệt đối không cầm cố đàn ông, chúng ta chỉ...
Nói đến đó đôi mắt hau háu của hắn nhìn chăm vào người Tiểu Ngọc Nhi, nhưng lúc này chỉ thấy nàng cúi thấp đầu im lặng.
Biện Bất Nghi cũng nhìn Tiểu Ngọc Nhi ái ngại nói :
- Tiểu nữ năm này vừa tròn hai mươi, chỉ nhân vì gia cảnh...
Gã mặt đen lập tức cắt lời :
- Không cần giải thích dài dòng, đến cầm người đương nhiên có cả một phong gia cảnh bổ sự lâm ly bi đát, chúng ta ở đây nghe chán lắm rồi. Nào, bảo cô nương nhà ngươi ngẩng mặt lên ta xem!
Gã mặt ngựa còn châm thêm một câu :
- Nữ nhân dung tục thô thiển cũng không cầm!
Biện Bất Nghi ngoái đầu nhìn Tiểu Ngọc Nhi nói :
- Hài tử, làm khổ con lần này. Cố ở lại đây đôi ba hôm, cha đi kiếm tiền đến chuộc con về. Giờ nhanh ngẩng mặt lên cho mấy vị đại gia đây nhìn nào!
Tiểu Ngọc Nhi hai tay úp vào mặt lắc đầu không ngẩng lên.
Biện Bất Nghi chép miệng than :
- Chỉ trách cha mê cờ bạc, cha hứa từ rày chẳng bao giờ bước chân đến Đại Gia Lạc Đổ Trường. Hài tử, tha thứ cho cha một lần!
Hai gã đại hán bên quầy nhìn nhau cười hô hố, chừng như bọn chúng đang xem một vở tuồng hay.
Tiểu Ngọc Nhi rút khăn tay lau khô nước mắt, lúc ấy mới từ từ ngước mặt lên. Đến lúc này nàng mới làm cho đôi mắt ướt nhòa trong ngấn lệ, cánh mũi phập phồng, đôi môi rung nhè nhẹ, cả khuôn mặt tròn trịa mơn mởn thanh xuân khiến cho hai gã đại hán nhìn đến ngẩn cả người.
Biện Bất Nghi thì bấm bụng cười thầm trong lòng, thán phục Tiểu Ngọc Nhi diễn kịch cực hay.
Tiểu Ngọc Nhi còn chưa thôi, lay động nhẹ eo lưng thon thả, khiến cả thân hình toát lên một mê lực thu hút thần trí đàn ông.
Biện Bất Nghi hắng giọng nói :
- Tiểu nữ vốn là khuê nữ hoàng hoa, chỉ nhân vì tôi thua cả trăm lượng trong Đại Gia Lạc Đổ Trường, không còn cách nào khác mới mang tiểu nữ đến quý điếm cầm. Nội trong ba hôm, tôi nhất định mang tiền đến chuộc về.
Hai gã đại hán như sực tỉnh giấc nồng, giờ thì cả hai mặt mày hớn hở tươi cười, gã mặt đen nhe rằng cười hềnh hệch nói :
- Tiên sinh, không sao, không sao. Tiên sinh thua tất cả một trăm lượng à?
Biện Bất Nghi đáp :
- Không sai!
Gã mặt ngựa hoác rộng chiếc miệng nói :
- Đại Gia Lạc Đổ Trường ở tận Thương Châu phủ, làm sao tiên sinh lại chạy đến đây cầm con gái?
Biện Bất Nghi đương nhiên biết Đại Gia Lạc Đổ Trường ở tận Thương Châu, đồng thời còn biết người mở sòng bạc kia chính là Hắc Báo Tử Tả Thuận Tâm.
Hoàng Phủ Sơn cũng biết sòng bạc này, vì muốn truy tìm manh mối huyết án Mai Hoa sơn trang mà hai năm trước chàng từng đến nơi này.
Đám giang hồ hắc đạo rất thích lẫn lộn vào trong những nơi ăn chơi như thế này, chính vì thế mà bao nhiêu tin tức trong võ lâm giang hồ cũng đều biết được đầu tiên từ những chốn này.
Biện Bất Nghi vừa rồi chỉ thuận mồm nói một câu, không ngờ bọn chúng cũng biết Đại Gia Lạc Đổ Trường.
Bấy giờ Biện Bất Nghi làm ra vẻ khổ sở thở dài :
- Thương Châu là nơi tôi phải đến tải hàng Tết, chẳng ngờ hàng chưa có mà tiền nướng sạch vào sòng bạc. Ở đó cầm tiểu nữ không tiện, cho nên mới dẫn tiểu nữ đến tận đây cầm, sau chuyến này trở về nhất định mang tiền lại chuộc tiểu nữ.
Gã mặt đen gật gù nói :
- Ta hiểu rồi, tiên sinh trước tiên muốn mang tiền nhận hàng trở về, sau đó mang tiền lại chuộc lệnh ái?
Biện Bất Nghi vội gật đầu nói :
- Ý tôi đúng là như thế. Nhị vị xem tiểu nữ có thể chứ?
Gã mặt đen cười tít mắt, làm vẻ dễ dãi nói :
- Tiên sinh, mở hiệu cầm đồ tất nhiên giúp người gây nghiệp, có gì lại không được? Tôi thấy với tiên sinh một trăm lượng chẳng gọi là nhiều, giờ cho tiên sinh vay hai trăm lượng, tiên sinh thấy thế nào?
Biện Bất Nghi mở tròn xoe mắt, lão thầm hiểu đây là một cái bẫy. Nhưng lão vốn đã tính kế vào tận đây gây họa cho chúng, há còn sợ cái bẫy gì của chúng chứ?
Biện Bất Nghi há hốc mồm miệng một lúc mới nói :
- Có người đến cầm một trăm lượng, các vị cho năm mươi lượng đã là không tệ, sao lại cho vay gấp đôi?
Gã mặt đen cười khùng khục, nheo mắt nhìn vào người Tiểu Ngọc Nhi nói :
- Thứ nhất là lệnh ái chẳng đến nỗi tệ, thứ hai là tiên sinh còn quay lại Thương Châu phủ lấy hàng hóa. Cho tiên sinh vay nhiều thêm một chút, tiên sinh có thể quay lại sòng bạc thử vận biết đâu chẳng những lấy lại được số đã thua mà còn thắng lớn! Hì hì... sông có khúc, người có lúc, lý nào thua mãi được!
Gã mặt ngựa liền chen vào nói thêm :
- Lãi suất lấy thấp, mỗi ngày chỉ hai mươi lượng. Tiên sinh, như thế là đã dễ dãi cho tiên sinh rồi đấy!
Biện Bất Nghi liền giơ bàn tay ra trước mặt tính toán :
- Hai trăm lượng, mỗi ngày hai mươi lượng, ba ngày sáu mươi lượng...
Gã mặt đen nói :
- Sau ba ngày tiên sinh cứ đem hai trăm sáu mươi lượng đến đây, đảm bảo lệnh ái một cọng tóc cũng không suy suyển.
Biện Bất Nghi hơi nhăn mặt n ói :
- Lãi suất cao quá!
Gã mặt ngựa hoác rộng miệng nhìn vào người Tiểu Ngọc Nhi nói :
- Trong ba ngày ấy chúng ta bao ăn ở cho cô nương, sao tiên sinh không tính?
Biện Bất Nghi vờ bất đắc dĩ gật đầu nói :
- Thôi được, ba ngày đền lãi sáu mươi lượng, ta chấp nhận!
Rồi lão quay sang vỗ nhẹ vào vai Tiểu Ngọc Nhi nói :
- Hài tử, con chịu khó ở lại đây ba hôm, cha sẽ đến đón con sớm!
Tiểu Ngọc Nhi trong lòng cũng thầm cảm phục tài đóng kịch của Biện Bất Nghi, nhưng nàng hiểu đôi tay của Biện Bất Nghi trong hai ống tay áo đang miết mép vải gấm sợi vàng, đó chính là ám khí lợi hại của lão ta.
Tiểu Ngọc Nhi cũng không chịu kém, cố biểu diễn cho xuất sắc, khi ấy níu lấy áo Biện Bất Nghi khóc lên nói :
- Cha, con không muốn ở lại đây, con muốn về nhà!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc