Giang Hồ Thập Tam Đao - Chương 08

Tác giả: Độc Cô Hồng

Nhiệm vụ nặng nề

Không gian vang lên từng chuỗi âm thanh roàn roạt nghe thật rùng rợn.

Vòng vây càng lúc càng nhỏ dần, ánh kiếm tưởng như chỉ cần hơi duỗi tay ra là chạm phải...

Không còn thấy Qua Trường Giang đâu nữa, xung quanh Hoàng Phủ Sơn chỉ là ánh kiếm ૮ɦếƭ chóc.

Đột nhiên thân thể đang đứng vững như bàn thạch của Hoàng Phủ Sơn chợt bay ✓út lên khỏi màn kiếm ảnh.

Đó là chiêu thân pháp tuyệt luân có tên là Yến Tử Đảo Xuyên Vân.

Đồng thời chợt nghe vang lên hai tiếng coong coong cùng ánh vàng lấp loáng.

Màn kiếm ảnh biến mất, hai bóng người xáp vào nhau rồi lại đột ngột tách ra!

Máu!

Máu tươi thấm ướt áo bào, chảy thành dòng xuống đất.

Vai tả của Hoàng Phủ Sơn bị chém rất sâu, còn bàn tay phải chàng lại cầm một chùm râu dính cả mảng da đỏ lòm máu, tất là chòm râu của Qua Trường Giang.

Qua Trường Giang không chỉ bị giật mất chòm râu dính liền cả mảnh da, ngay trên иgự¢ phải của lão ta bị thủng mất một lỗ, từ đó cả máu lẫn bọt tuôn ra.

May cho lão Bảo chủ là иgự¢ bị Kim Thủ chỉ của đối phương quật trúng. Nếu chiêu thức trúng đích thì nhất định yết hầu của lão đã bị đứt.

Cũng nhờ thân pháp lão nhanh, và công lực của Hoàng Phủ Sơn không còn như trước, bởi thế lão thoát ૮ɦếƭ, chỉ trúng thương ở иgự¢ phải tuy không nhẹ nhưng chưa đến nỗi nguy đến tính mạng.

Hơn nữa lúc đó, thanh kiếm dù đã bị Hoàng Phủ Sơn dùng hai ngọn kim tiêu của Trương Địch đánh gãy, lão vẫn còn kịp dùng đoạn lưỡi kiếm còn lại chém xả vai đối phương.

Sau chiêu đấu chí mạng, Qua Trường Giang lảo đảo lùi lại buông rơi thanh kiếm gãy đưa tay ôm иgự¢, nhưng máu từ vết thương vẫn không ngừng tuôn chảy.

Với vết chém trên vai rộng toang hoác lòi cả xương, máu loang đỏ cả bộ y phục, khuôn mặt Hoàng Phủ Sơn giật lên từng đợt, cũng đưa tay phải ôm chặt lấy vai.

Trong lúc chàng còn chưa kịp giữ được thân mình cho bình ổn thì chợt thấy trước mặt ánh vàng lóe lên.

Lại thêm ba ngọn kim tiêu bắn thẳng về phía diện môn theo hình chữ phẩm.

Hiển nhiên Tiền Thông Thần Trương Địch lại xuất thủ.

Với tính toán của Trương Địch, tuy tay phải chưa thể cử động nhưng công lực chưa mất bao nhiêu, trong lúc đó Hoàng Phủ Sơn bị trọng thương, bởi thế hắn cho rằng mình nhất định đắc thủ.

Hoàng Phủ Sơn nghiến chặt răng, hơi lách mình sang trái nửa bước, vận hết công lực vào hữu chưởng đánh mạnh ra.

Chỉ nghe keng, phập phập ba tiếng tiếp nhau.

Một mũi kim tiêu bị chấn rơi xuống phiến đá, còn hai mũi khác bị đánh ngược trở lại với tốc độ còn nhanh hơn lúc phát đi, cắm ngập vào đùi phải Tiền Thông Thần Trương Địch.

Đúng là gậy ông lại đập lưng ông.

Hai mũi phi tiêu cắm vào mạnh đến nỗi Trương Địch ngã phịch ngay xuống.

Hoàng Phủ Sơn không truy sát.

Không những thế, hai chân chàng run run, phải cố sức lắm mới giữ được thăng bằng.

Hiển nhiên với chiêu tối hậu, chàng đã dùng tận sức lực của mình.

Từ hai cánh tay Hoàng Phủ Sơn, màu vàng dần dần tiêu thất!

Như vậy có nghĩa là chàng không còn khả năng chiến đấu nữa!

Hiển nhiên đối thủ nhận ra ngay được tình hình.

Qua Trường Giang tuy bị trọng thương vào иgự¢, chòm râu bị giật đứt, cả lớp da lầy nhầy máu thịt, nhưng lại cất tiếng cười độc địa.

Triệu Đảm, Điền Phong thương thế nhẹ hơn cả, mỗi người vẫn còn tả thủ lành lặn đã đứng cả lên, đưa mắt căm hận nhìn Hoàng Phủ Sơn đầy uy Hi*p.

Ngay cả Sinh Tử Dương Lương Tâm cũng gượng ngẩng đầu nhìn.

Trừ mấy tên đã ૮ɦếƭ, còn những ai cử động được đều tiến tới, tiếp tục hình thành thế bao vây.

Hoàng Phủ Sơn mắt nhìn xuống đất.

Lúc này không thể bỏ đi. Hình bóng hai mẹ con Thủy Tiên và Thạch Tú vẫn ám ảnh trong đầu chàng, ngoài ra còn Thạch Trang hiện đã ra sao?

Chàng có nghĩa vụ phải cứu bằng được mẫu tử Thủy Tiên.

Nếu Thạch Trang được Y Tử Nhân Biện Bất Nghi cứu sống, nhất định sẽ hỏi đến thê tử của mình, lúc đó Hoàng Phủ Sơn biết trả lời thế nào?

Song phương cần triển khai một trường quyết chiến tối hậu.

Đột nhiên từ dưới sườn đồi có tiếng vó ngựa, còn nghe rõ cả tiếng roi ngựa vun ✓út.

Không bao lâu từ sườn đồi xuất hiện một chiếc xe ngựa, trên càng xe là một nữ nhân, tay không ngừng quất ngựa, mắt nhìn vào đấu trường.

Trên xe có một cỗ quan tài không có nắp và cũng không có đáy.

Nữ nhân dừng xe ngay trước Hoàng Phủ Sơn, miệng líu ríu :

- A Sơn ca! Có muốn để Tiểu Ngọc Nhi Gi*t sạch bọn này đi không?

Hoàng Phủ Sơn ngây ra chưa kịp nói gì.

Lúc này bọn Qua Trường Giang lại càng kinh hoảng. Nếu như nữ nhân này là đồng bọn của tiểu tử kia thì nhất định võ công không phải tầm thường.

Tình cảnh trước mắt tất cả những người trong đấu trường đều thụ thương không nhẹ, làm sao có thể đối địch được với nữ nhân đó?

Hoàng Phủ Sơn lắc đầu nói :

- Việc của tôi không cần cô nương phải can thiệp.

Thiếu nữ tự xưng là Tiểu Ngọc Nhi cười nói :

- Thôi được, cứ cho là việc của huynh, không can thiệp thì thôi vậy. Nhưng dù sao huynh cũng cần phải trị thương cho lành đã. Đi nào!

Thiếu nữ nhẹ nhàng nhảy xuống bên cạnh Hoàng Phủ Sơn, một tay giữ lấy vai phải của chàng, tay kia khẽ đẩy vào lưng, miệng kêu ✓út một tiếng, đã thấy thân thể của Hoàng Phủ Sơn nằm gọn trong chiếc quan tài.

Sau đó thiếu nữ nhún mình nhảy lên càng xe tung roi đánh ✓út vào không khí, nhìn qua bọn Qua Trường Giang nói thêm :

- Các ngươi cũng mau về đi, trước hết hãy chữa lành vết thương rồi mình làm gì hãy làm!

Bọn Qua Trường Giang thấy nhẹ cả người.

Đó cũng là điều mà chúng mong mỏi.

Bởi vì chúng hiểu rằng lúc này không thể phản thủ với thiếu nữ kỳ bí kia được.

Đương nhiên nếu chúng không bị thương thì cả hai đừng hòng được ra đi một cách tùy tiện như vậy.

Đưa mắt hằn học nhìn theo chiếc xe ngựa đi xa dần, Qua Trường Giang giận dữ nói :

- Ngươi chớ hòng sống được lâu nữa. Tiểu tử, ngươi còn chưa cứu được người muốn cứu, sợ gì ngươi không trở lại...

Trên đỉnh đồi tiếng gió xào xạc át đi những lời cuối cùng của lão Bảo chủ.

Tiếng gió thấm đẫm mùi huyết tanh.

Trong tình thế này, cả song phương không bên nào chịu ngừng tay.

Hoàng Phủ Sơn vì chưa làm xong sứ mệnh quyết không chịu thôi.

Qua Trường Giang lại càng không muốn bỏ cuộc. Nhi tử lão không thể ૮ɦếƭ một cách uổng phí mà không được phục cừu.

Nếu lão không Gi*t được Hoàng Phủ Sơn thì không thể ăn ngon ngủ yên được.

Chiếc xe ngựa ruổi thẳng một mạch tới ba mươi dặm, Tiểu Ngọc Nhi mới dừng xe lại bên đường.

Nàng giắt cây roi ngựa vào càng xe, lấy trong túi ra một chiếc bình nhỏ, hướng vào chiếc quan tài trên thùng xe nói :

- A Sơn ca, gắng ngồi lên để tôi chữa thương cho!

Hoàng Phủ Sơn gắng sức ngồi dậy, gượng cười hỏi :

- Tiểu Ngọc Nhi, làm sao cô tới đó được?

Tiểu Ngọc Nhi cười đáp :

- Huynh nên đoán ra mới phải chớ!

- Có phải Y Tử Nhân bảo cô tới không?

Tiểu Ngọc Nhi tự nhiên ϲởí áօ ngoài Hoàng Phủ Sơn ra, chợt kinh hãi kêu lên :

- A Sơn ca! Huynh bị trúng kiếm sâu quá! Sau lưng còn bị Kim tiền tiêu nữa. Ồ... mũi kim tiền làm bằng thứ vàng ròng đây này!

Hoàng Phủ Sơn cười đáp :

- Vẫn còn một chiếc mắc lại thật... Đúng một lạng đấy. Hãy đưa cho Biện Bất Nghi, coi đó là chi phí trị thương của tôi.

- Biện đại ca không thu dược phí của huynh đâu! Anh ấy cứu sống cho vị đại hán da ngăm đen rồi...

Đại hán da ngăm đen hiển nhiên là Thạch Trang.

Tin tức đó khiến Hoàng Phủ Sơn nhẹ nhõm đi nhiều.

Chàng thở dài nói :

- Như vậy chắc Thạch Trang tỉnh lại đã nói cho Biện lão huynh biết tôi đã làm gì tên Thiếu bảo chủ Khoái Lạc bảo.

Tiểu Ngọc Nhi gật đầu :

- Bởi thế Biện đại ca mới tìm tôi bảo cấp tốc tới Bạch Mã trấn ngay. Phải hỏi nhiều nơi mới biết A Sơn ca cùng chúng đánh lộn ở đồi Bạch Mã. May mà...

Hoàng Phủ Sơn ngắt lời :

- May mà tôi chưa ૮ɦếƭ, đúng không?

Tiểu Ngọc Nhi cười :

- Nếu huynh ૮ɦếƭ thì muội biết làm thế nào? Còn có Kỳ Quái Đồng Tử nữa...

- Ờ... Kỳ Quái Đồng Tử... đã hai tháng nay tôi chưa gặp hắn. Cô nương biết nguyên tắc của hắn chứ?

- Nguyên tắc ư? Hắn chỉ muốn gặp huynh...

Tới đó chợt vỗ nhẹ vào lưng Hoàng Phủ Sơn dịu dàng nói :

- Cả thảy có tới năm vết thương, muội đã xức thuốc cả rồi. Bây giờ thì đứng dậy, và ૮ởเ φµầɳ ra!

Hoàng Phủ Sơn nhớ lại vết thương ở đùi, lúng túng đáp :

- Không... không thể...

Tiểu Ngọc Nhi nghiêm giọng nói :

- Huynh này phiền toái quá! Còn mắc cỡ nữa...

- Cái đó... để sau này tôi tự làm cũng được.

- Không được đâu! Muội thấy miệng vết thương khá lớn, xem quần bị rách một mảng lớn thế này... máu còn tiếp tục chảy đó... Huynh ngại gì chứ!

- Tôi...

- Nào! A Sơn ca, mau cởi ra, đừng để mất thời gian. Huynh biết rằng muội võ nghệ non kém, không thể đánh bại bất cứ tên nào trong bọn quần ma đó...

Hoàng Phủ Sơn lắc đầu, cười nói :

- Tôi biết cô nương có thể đánh thắng bất cứ ai trong bọn chúng. Hơn nữa chúng không dám đuổi tới đây đâu!

Tiểu Ngọc Nhi gật đầu :

- Đúng thế, bởi vì may thay chúng đều bị thương cả. A Sơn ca, nhanh ૮ởเ φµầɳ ra, trị thương xong chúng ta phải lên đường ngay!

- Không! Sau khi trị thương tôi sẽ ở lại đây...

Tiểu Ngọc Nhi kinh ngạc thốt lên :

- Huynh không thể ở lại được! Vết thương nặng như thế... Nếu Biện đại ca thấy huynh chưa trở về nhất định sẽ mắng muội, làm sao muội chịu được đây? Hơn nữa cỗ quan tài này cũng phải mau đưa về...

Hoàng Phủ Sơn ngập ngừng :

- Bây giờ về gặp Thạch Trang, tôi biết ăn nói thế nào?

- Huynh đừng quên rằng chúng ta còn nhiệm vụ...

- Tôi biết, và không bao giờ quên cả.

Tiểu Ngọc Nhi kiên quyết kéo tụt chiếc quần ngoài Hoàng Phủ Sơn, lập tức phát hiện ra hai vết thương dưới bẹn vẫn còn chảy máu.

Hoàng Phủ Sơn không biết làm sao hơn, đành lật nghiêng người sang để khỏi trông thấy mặt thiếu nữ, để mặc cô ta xử lý vết thương.

Khi Tiểu Ngọc Nhi nặn hết máu ở vết thương, chàng không ghìm được rên lên một tiếng, trán túa mồ hôi.

Tiểu Ngọc Nhi lau mồ hôi cho chàng rồi mới bắt đầu xem xét và trị liệu vết thương.

Hoàng Phủ Sơn từng Gi*t người không ít, những lúc Gi*t người, cánh tay chàng lấp lánh màu vàng khiến địch nhân phải kinh hồn táng đởm.

Nhưng lúc này bàn tay chàng lại mềm mại trông vô lực như bàn tay thiếu nữ.

Tiểu Ngọc Nhi cầm bàn tay mềm mại đó với lòng thương cảm và âu yếm như đối với một đứa trẻ bé bỏng cần được che chở.

Chừng qua thời gian một tuần trà, vết thương đã được xức thuốc và băng lại cẩn thận, y phục cũng mặc hoàn chỉnh.

Hoàng Phủ Sơn sốt ruột giục :

- Đi thôi, Tiểu Ngọc Nhi!

Thiếu nữ hỏi :

- Huynh không ăn gì sao?

- Tôi không ăn được.

- Vậy thì hãy uống đỡ ngụm nước đã!

Nàng cầm bình nước mang theo xe ghé vào miệng Hoàng Phủ Sơn.

Lát sau chiếc xe ngựa lại chuyển động hướng về tiểu trấn Kim Thụ pha, nơi Thạch Trang đang được Biện Bất Nghi chữa trị.

* * * * *

Khi chiếc xe ngựa tới Dược Lý Phố của Y Tử Nhân Biện Bất Nghi thì đã khuya, Thạch Trang đang ngủ say.

Sau khi được chữa trị tỉnh lại, Thạch Trang hết sức nóng lòng muốn gặp Hoàng Phủ Sơn vì tin rằng thê tử của mình đã ૮ɦếƭ và chỉ Hoàng Phủ Sơn mới có thể trả cho mình mối huyết cừu này.

Hoàng Phủ Sơn ở trên xe cũng ngủ rất say sưa.

Chính tiếng chửi rủa chua ngoa của mụ Vương quả phụ ở hiệu quan tài đối diện khiến chàng tỉnh giấc.

Hoàng Phủ Sơn mở hé mắt, thấy chiếc xe ngựa đã dừng lại trước hiệu dược.

Biện Bất Nghi cười nói với Vương quả phụ đang tru tréo bên kia đường :

- Bà đừng tưởng người này toàn thân bê bết máu mà cho rằng sắp kiếm được mối hời. Biện Bất Nghi ta chuyên trị người đã một chân dưới mộ. Bà cứ chờ mà xem, nếu ta không cứu được người này thì xin thề sẽ đóng cửa bỏ nghề!

Vương quả phụ giấm dẳng :

- Sớm muộn gì lão nương cũng sẽ chứng kiến ngươi đóng cửa giải nghệ cho mà xem! Hừ, tức ૮ɦếƭ đi được!

Biện Bất Nghi cười hô hô, nhìn theo Vương quả phụ giận dữ phủi đít đi vào hiệu, sau đó mới duỗi tay nâng thốc Hoàng Phủ Sơn lên vào nhà.

Hoàng Phủ Sơn không dám vọng động, chỉ thấp giọng hỏi :

- Biện huynh, Thạch Trang thế nào?

Biện Bất Nghi phản vấn :

- Thế nào? Ngươi hoài nghi y thuật của ta sao?

- Không phải thế! Tiểu đệ tin, chỉ là lo lắng quá nên hỏi thế thôi...

Biện Bất Nghi đưa Hoàng Phủ Sơn vào phòng, Tiểu Ngọc Nhi đi sau đóng cửa lại.

Nàng lo lắng nói với Biện Bất Nghi :

- Biện đại ca, thương thế A Sơn ca nặng lắm, suýt nữa thì bỏ mạng đó!

Biện Bất Nghi đặt Hoàng Phủ Sơn xuống giường, trên giường đối diện cùng phòng, Thạch Trang đang ngủ say.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc