Giang Hồ Thập Tam Đao - Chương 02

Tác giả: Độc Cô Hồng

Hoàng Phủ Sơn gật đầu :

- Tôi biết!

Tên đại hán mắt beo đầu hổ chính là Nhị Diêm Vương Quan Đại Khôi.

Quan Đại Khôi bưng chén rượư uống một hơi mới nói :

- Thạch Trang không đi mà bảo ngươi đến đây, quả nhiên ngươi đã bán hết gánh da thú rồi...

Hoàng Phủ Sơn nhanh miệng :

- Tôi định ăn xong rồi mua mấy thứ đồ nữa rồi trở về.

Quan Đại Khôi cười sằng sặc nói :

- Ngươi chẳng mua được gì đâu!

Hoàng Phủ Sơn vờ ngạc nhiên hỏi :

- Tôi mua hơi đắt một chút là được chứ gì?

- Hắc! Ngươi có trả bao nhiêu cũng không mua được hàng.

Tới đó hắn quay sang một tên dáng gầy nhỏ ngồi bên cạnh ra hiệu. Tên này liền đứng dậy ra khỏi tửu điếm.

Quan Đại Khôi lại hỏi :

- Tiểu tử ngươi bán được bao nhiêu tiền?

Hoàng Phủ Sơn đáp :

- Chưa đến một trăm lẻ hai lạng bạc.

Quan Đại Khôi nói :

- Cứ cho là một trăm lẻ hai lạng, vậy thì đưa đây năm mươi hai lạng.

Hoàng Phủ Sơn ngạc nhiên hỏi :

- Tại sao?

Y chưa dứt lời thì tên hán tử vừa lôi y đến gọi là Đinh Bất Hối giang thẳng tay tát mạnh vào mặt nghe bốp một tiếng.

Thế nhưng Hoàng Phủ Sơn vẫn ngồi yên không động đậy, mặt vẫn điềm nhiên, trái lại Đinh Bất Hối rụt nhanh tay về, mặt lộ vẻ đau đớn.

Hình như Quan Đại Khôi không nhận thấy, đanh giọng :

- Ta sẽ cho ngươi biết vì sao. Tiểu tử, đây là địa bàn của Quan đại gia ta, ngươi dám mua bán tại đây là phải nộp tiền không thiếu một xu, đưa ra mau!

Hoàng Phủ Sơn đáp :

- Quan đại gia, tôi chỉ là người tôi tớ phụ việc, không làm chủ được...

Cũng như hồi nãy, y chưa kịp dứt câu, một tên hán tử khác đứng bật dậy vung cước đá vào khuỷu chân với ý buộc đối phương quỳ xuống.

Thế nhưng Hoàng Phủ Sơn vẫn đứng trơ trơ.

Còn tên đại hán vừa xuất cước cảm thấy bàn chân đau đớn như vừa đá phải một tảng đá.

Quan Đại Khôi mắt phát hàn quang, đập bàn quát lớn :

- Tiểu tử, ngươi sẽ biết thế nào là lễ độ!

Rồi đứng tránh sang bên, quát bảo thủ hạ :

- Vây hắn lại! Đánh!

Hai tên đại hán xuất thủ vừa rồi lại định xông vào thì Hoàng Phủ Sơn chợt xua tay :

- Quan đại gia đừng đánh!

Quan Đại Khôi thét hỏi :

- Ngươi sợ rồi sao?

- Tôi chỉ sợ đánh nhau làm hỏng mất đồ đạc của tửu điếm này thì biết ai bồi thường đây?

Cặp mắt beo của Quan Đại Khôi quắc lên vì tức giận, hắn gào lên :

- Đánh!

Hai tên vừa xuất thủ, một là Khiếu Thiên Ưng Đinh Bất Hối, còn tên cao gầy là Dã Hồi Tử Mã Thông Thiên. Cả hai tên giờ đã hết đau. Đinh Bất Hối cầm luôn hai cái ghế phang mạnh vào nhau vỡ tan, hắn cầm một mảnh làm binh khí. Còn Mã Thông Thiên hung hăng lao tới vận lực vào song chưởng đánh ra một chiêu Hắc hổ đào tâm.

Hoàng Phủ Sơn lắc đầu nói :

- Các ngươi đánh thật ư?

Đinh Bất Hối vung mảnh ghế nhằm vào đầu đối phương phang xuống nhưng Hoàng Phủ Sơn chỉ hơi né người đã tránh được.

Còn song chưởng của Mã Thông Thiên nhằm vào иgự¢, nhưng không hiểu sao lại trúng phải bắp đùi đối phương!

Hoàng Phủ Sơn vẫn chưa xuất thủ, chỉ lắc đầu ngán ngẩm vì thấy rằng cuộc ấu đả khó tránh khỏi, thở dài nói :

- Thế nào? Đủ rồi chứ? Nếu đánh nữa thì sợ có người tàn phế đấy!

Y vừa dứt câu thì thấy hai cánh tay Mã Thông Thiên rũ xuống, mặt đẫm mồ hôi, hai tay không sao nâng lên nổi, sắc diện vừa đau đớn vừa tức giận.

Đinh Bất Hối cũng chẳng hơn gì, rên lên một tiếng, hai chân nhũn ra đổ phịch xuống, đôi chân không sao điều khiển nổi, như chẳng phải là của mình nữa!

Quan Đại Khôi đành phải tự mình động thủ vậy.

Chỉ thấy ánh sáng lóe lên như ánh chớp, một mũi dao sáng loáng đã dí trước mặt Hoàng Phủ Sơn.

Thế nhưng mũi dao chưa kịp chạm vào da thịt Hoàng Phủ Sơn thì đã bị đánh bật trở lại, và diễn biến tiếp theo chỉ trong nháy mắt, nguyên thân thể to lớn của Quan Đại Khôi bị một luồng kình lực bắn thẳng ra cửa.

Tuy vậy trước lúc bị đánh bật khỏi cửa, hắn còn thét lên :

- Gi*t!

Bấy giờ ngoài Khiếu Thiên Ưng Đinh Bất Hối và Dã Hồi Tử Mã Thông Thiên còn có hai tên hán tử khác nghe tiếng hô Gi*t của đại ca, chúng vội vung binh khí xông vào.

Lúc đó Hoàng Phủ Sơn vẫn bình thản nhoẻn miệng cười, chính nụ cười đó khiến bọn thủ hạ của Quan Đại Khôi khi*p sợ lùi lại.

Đúng là có lúc tiếng cười thật đáng gờm.

Quan Đại Khôi lúc bấy giờ còn đang nằm trên mặt đất, chợt nhỏm dậy nói :

- Con bà nó! Mày từ đâu tới?

Ngoài cửa điếm chỉ nghe “suỵt” một tiếng.

Quan Đại Khôi hốt hoảng gượng dậy bò ra cửa.

Hoàng Phủ Sơn quay lại bàn mình, bỏ một nén bạc lên bàn rồi thong thả bước ra cửa. Nhưng chưa tới cửa thì nghe Quan Đại Khôi gầm lên như hổ rống :

- Đứng lại!

Hoàng Phủ Sơn quay lại cười hỏi :

- Thế nào? Đánh nhau còn chưa đủ ư?

Quan Đại Khôi lại gào lên :

- Tiểu tử! Chưa xong đâu!

Hoàng Phủ Sơn cười hỏi :

- Nhưng ta đâu phải là người gây chuyện?

Quan Đại Khôi nghiến răng nói :

- Tiểu tử! Ở Bạch Mã trấn này không phải là nơi ngươi muốn mua gì cũng được, nếu không tin thì cứ thử xem.

Hắn vừa nói xong thì tên hán tử nhỏ bé được sai đi đã quay trở lại.

Hắn nói bằng giọng tự đắc :

- Lão đại, tất cả đều theo ý lão đại đã xếp đặt, các nơi đều đã sẵn sàng!

Quan Đại Khôi được tin này trấn an, cười nói :

- Tiểu tử ngươi đừng mong mua được gì ở đây.

Hoàng Phủ Sơn cười đáp :

- Ta biết vậy, cho nên ta chưa định mua gì cả.

- Hắc! Muốn mua gì ngươi phải để tên Thạch Trang tự đến đây mua mới được.

Hoàng Phủ Sơn nghiêm giọng :

- Nhưng ta là người giúp việc, ăn cơm của ông ta nên phải làm cho ông ta.

Nói xong, thong thả quảy gánh đi.

Y hiểu rằng Quan Đại Khôi sai tên nhỏ bé đi các phố cảnh cáo nên không ai dám bán hàng cho mình, vì thế không định mua thêm gì nữa nhằm ngoại thành mà đi.

* * * * *

Về đến gian nhà tranh, Hoàng Phủ Sơn được vợ chồng Thạch Trang tiếp đón niềm nở, nhưng vì không mua được vật dụng, vì thế y hiểu rằng chủ nhân vẫn còn lo lắng.

Trong bữa ăn Hoàng Phủ Sơn lên tiếng :

- Thạch huynh đệ, ngày mai thế nào tôi cũng đi mua được những thứ hàng cần thiết đem về.

Thạch Trang cười nói :

- Không cần đâu! Bán được hàng là tốt rồi, ngày mai tôi đi mua cũng được.

Hoàng Phủ Sơn đáp :

- Cứ để huynh đệ đi là hơn. Nhưng không hiểu vì sao tên Quan Đại Khôi lại chèn ép Thạch huynh như thế, có thể nói cho đệ biết được lý do tại sao không?

Thạch Trang trầm ngâm một lúc mới trả lời :

- Hắn muốn tôi lên tỉnh một chuyến, tôi không đồng ý, bởi thế hắn kiếm chuyện...

Hoàng Phủ Sơn ngạc nhiên hỏi :

- Thủ hạ của Quan Đại Khôi không thiếu, sao không sai chúng đi mà lại phiền Thạch huynh?

Thạch Trang đáp :

- Không biết tại sao... Chắc không phải là việc tốt lành gì...

Hoàng Phủ Sơn nghĩ ngợi một lúc rồi nói :

- Thạch huynh hãy để đệ ngày mai đi Bạch Mã trấn một chuyến nữa, nhất định sẽ mua được đồ dùng...

Thạch Trang trầm ngâm đáp :

- Hoàng Phủ huynh, tôi thật sự lo lắng...

Hoàng Phủ Sơn cười chận lại :

- Đệ được Thạch huynh hậu đãi, nếu không giúp được Thạch huynh qua cơn khó khăn này mới thật là áy náy, bất an.

- Nhưng Hoàng Phủ huynh phải đáp ứng một điều kiện...

- Thạch huynh cứ nói.

- Xin Hoàng Phủ huynh đừng gây xung đột với tên họ Quan đó. Hắn người đông thế mạnh, chúng ta nên nhịn thì hơn.

Hoàng Phủ Sơn cười đáp :

- Nhưng có muốn tránh cũng không được đâu.

- Vì sao chứ?

- Vì Quan Đại Khôi chèn ép huynh như vậy là có mục đích. Khi chưa đạt được mục đích của hắn, quyết không thể buông tha Thạch huynh đâu.

Thạch Trang ngập ngừng :

- Thế nhưng còn có vương pháp.

- Vương pháp ở Bạch Mã trấn chính là Quan Đại Khôi đó!

Thạch Trang không nói gì. Hoàng Phủ Sơn nói không sai. Ở Bạch Mã trấn thì chính Quan Đại Khôi là kẻ nắm quyền sinh sát mà không có quan gia vương pháp nào can thiệp.

Cho dù thế nào đi nữa cũng đành để Hoàng Phủ Sơn vào Bạch Mã trấn một lần nữa.

Hôm sau mới tờ mờ sáng Hoàng Phủ Sơn đã lên đường. Lúc đó cả gia đình Thạch Trang còn chưa dậy.

Hoàng Phủ Sơn không lấy tiền ở Thạch Trang vì y không có ý định sẽ trở lại đây.

Vào trấn lần này, Hoàng Phủ Sơn định sẽ giải quyết một lần với Quan Đại Khôi cho rốt ráo để sau này cần gì thì Thạch Trang có thể tự mình lên Bạch Mã trấn mua bán một cách đàng hoàng mà không bị ai gây phiền phức.

Đã hai ngày ở trong gian nhà tranh với gia đình Thạch Trang nên Hoàng Phủ Sơn không khỏi lưu luyến.

Đến dốc núi bên kia còn ngoái lại nhìn mái nhà tranh còn bị sương mai bao phủ, tuy cuộc sống thiếu thốn gian nan nhưng chứa chan tình cảm.

Cuộc sống đầm ấm ấy khiến cho những nhân vật giang hồ vốn hằng ngày bị bao mối nguy cơ hiểm trá luôn rình rập bên mình, mơ tưởng biết bao.

Hoàng Phủ Sơn chợt ao ước mình có được cuộc sống trầm lặng như thế.

Nhưng đã dấn thân vào chốn giang hồ, y biết không thể có được. Vậy thì cố sức sao cho cuộc sống bình an của những người như Thạch Trang không bị đe dọa.

Nhưng y cũng hiểu rằng Quan Đại Khôi là nhân vật không đơn giản, nhất định sau lưng hắn còn có những thế lực rất lợi hại nâng đỡ. Muốn Thạch Trang sau này được sống yên ổn thì phải động chạm đến những thế lực đó.

Năm mươi dặm đường, chỉ hai canh giờ đã đến.

Thế nhưng hôm nay thật quái lạ, vì sao Hoàng Phủ Sơn đi quanh quẩn mãi đến gần trưa mà cả trăm hộ ở Bạch Mã trấn không thấy nhà ai mở cửa?

Hoàng Phủ Sơn chú ý quan sát thì thấy trong nhà đều có người.

Đi vòng vèo hồi lâu, Hoàng Phủ Sơn trở lại trước Vương Ký tửu điếm là nơi duy nhất trong tiểu trấn còn mở cửa Hôm nay có một tên đại hán đứng canh trước cửa.

Hoàng Phủ Sơn không bị ngăn cản, vào tửu điếm ngồi đúng cái bàn hôm qua đã ngồi, vẫy tay bảo tiểu nhị mang đến một bình rượư và một bát thịt dê.

Lướt mắt sáng bên, y thấy Quan Đại Khôi ngồi cạnh một tên đại hán.

Quan Đại Khôi mấy lần nhấp nhổm định đứng lên nhưng bị tên đại hán cản lại.

Mấy tên lâu la hôm qua đều không có mặt. Hoàng Phủ Sơn chỉ nghĩ rằng chúng đã biết điều hơn. Đã không thắng được mình thì sao mà dám đến để chịu khổ đầu hơn nữa!

Ăn uống xong, Hoàng Phủ Sơn đặt một nén bạc lên bàn nói :

- Tiểu nhị tính tiền!

Đột nhiên tên đại hán đầu tóc rối bời đang ngồi cạnh Quan Đại khôi lên tiếng, giọng hắn như lừa rống :

- Bữa rượu hôm nay coi ta như mời khách!

Tiểu nhị vốn đã sợ, nghe nói thì càng im thin thít.

Hoàng Phủ Sơn miệng mỉm cười như hôm qua, điềm nhiên lấy nén bạc cất lại vào túi.

Nhưng khi vừa ngước mắt lên đã thấy Quan Đại Khôi đứng bên cạnh, chĩa mũi dao sáng loáng vào иgự¢, đôi mắt báo long lanh lên hỏi :

- Vì sao Thạch Trang không đến?

Hoàng Phủ Sơn thản nhiên đáp :

- Đi mua mấy thứ đồ vặt chỉ cần kẻ giúp việc ta làm cũng được, cần gì Trang lão chủ phải đích thân đến mua?

Quan Đại Khôi cười hắc hắc nói :

- Chỉ sợ một thứ ngươi cũng không mua được!

Hoàng Phủ Sơn nghiêm mặt hỏi :

- Chính ngươi bắt cả trấn này đóng cửa phải không?

Quan Đại Khôi không giấu vẻ đắc ý :

- Cả Bạch Mã trấn này đều tuân phục mệnh lệnh của ta.

Hoàng Phủ Sơn bỗng trừng mắt hỏi :

- Tên họ Quan kia! Vì sao ngươi bức Hi*p Trang lão chủ ta như thế? Ông ấy có tội tình gì?

- Vì hắn không chịu nghe lệnh của ta.

- Nhưng vì lý do gì ngươi nhất định bắt buộc Trang lão chủ phải đến tỉnh thành? Ngươi có nhiều thủ hạ như thế mà?

Quan Đại Khôi hỏi :

- Ngươi thật muốn biết nội tình à?

Hoàng Phủ Sơn gật đầu :

- Ta nhất định phải biết.

Đột nhiên Hoàng Phủ Sơn chỉ thấy trước mắt loang loáng đao quang, không biết Quan Đại Khôi dùng thân pháp gì mà đã đến sát bên vung đao xuất thủ bằng một chiêu vô cùng linh diệu kỳ ảo.

Đó chính là chiêu tuyệt học Ảo Đao Thập Bát Sát uy danh của Quan Đại Khôi.

Thế nhưng Hoàng Phủ Sơn vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, hữu thủ vung lên như ánh chớp chọc vào giữa màn đao ảnh đến mười tám đao không thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả.

Chỉ thấy một ánh chớp vàng lóe lên, màn đao ảnh biến mất, đồng thời Quan Đại Khôi rống lên một tiếng, thân ảnh bắn cao lên đập mạnh vào tường rồi rơi phịch xuống góc tửu lầu, miệng phun huyết thành vòi nằm im luôn!

Trong phòng không ai tỏ ra xúc động trước cái ૮ɦếƭ chớp nhoáng của Quan Đại khôi, cả Hoàng Phủ Sơn và tên đại hán tóc rối bù vừa ngồi bên cạnh nạn nhân cũng không hề biểu lộ chút cảm xúc nào.

Không những thế hắn còn vỗ tay tán thưởng :

- Tuyệt! Tuyệt lắm! Một chiêu Trích Tinh Thủ hiếm thấy!

Hoàng Phủ Sơn cười nhạt nói :

- Có lẽ ngươi cũng sẽ cùng chung số phận ấy. Sao không đến xem hắn như thế nào?

- Để làm gì?

- Ngươi được hắn thỉnh đến, nói cách khác là người bảo hộ cho hắn.

- Ngươi sai rồi, nói thực Quan Đại Khôi còn phải nghe lệnh của ta nữa.

- Vậy thì cứ xem hắn là thủ hạ của ngươi, dù sao cũng nên đến xem hắn ra làm sao chứ?

- Chẳng cần! Va vào tường như vậy chắc chắn là hết sống rồi. Hơn nữa đối với kẻ hấp hối hoặc đã ૮ɦếƭ thì có xem cũng đều như nhau cả. Điều cốt yếu là phải xác định được câu “Tướng quân xuất trận khó tránh khỏi trận vong”. Quan Đại Khôi sớm muộn gì cũng phải chấp nhận kết cục đó!

Hoàng Phủ Sơn cười nói :

- Quan niệm của ngươi thật tân tiến!

- Không có gì là tân tiến cả. Trái lại đó là quan niệm cổ điển, hơn nữa còn là quy luật. Chúng ta đối với chuyện sống ૮ɦếƭ đều bất lực, chỉ có nên làm sao để người ૮ɦếƭ đi không thấy mình ૮ɦếƭ một cách uổng phí mà đã được trả giá...

Hoàng Phủ Sơn đáp chận :

- Lẽ ra Quan Đại Khôi chưa ૮ɦếƭ. Nếu như ngươi xuất thủ trước thì giờ này hắn vẫn còn sống.

- Hừ! Ta đã nói qua, Quan Đại Khôi kể cả thân phận và võ công đều dưới ta. Hắn ૮ɦếƭ là để biểu hiệu sự tận trung. Ta không thể ngăn cản hắn xuất thủ trước.

Tên hán tử đầu tóc bù xù dừng lại một chút rồi nói thêm :

- Điều đáng tiếc duy nhất là vận khí của hắn không tốt, cũng như ngươi, bằng hữu, ngươi cũng kém may mắn như hắn vậy!

Hoàng Phủ Sơn vẫn giữ nguyên nụ cười.

Nụ cười cố hữu trên môi Hoàng Phủ Sơn nhiều khi khiến người ta phải sởn tóc gáy, nhưng lúc này lại rất ưa nhìn. Phô ra hàm răng trắng bóng như bằng hữu lâu ngày mới gặp nhau.

Cười xong trả lời :

- Ta chỉ tin vào thực lực chứ không tin vào hạnh vận. Bằng hữu! Ngươi vừa nói Quan Đại Khôi không thể ૮ɦếƭ uổng phí đúng không? Vậy thì hãy xuất thủ đi còn chờ gì nữa?

Quả nhiên hắn xuất thủ thật.

Về phương thức, tên hán tử đầu tóc bù xù xuất thủ hoàn toàn khác với tên Quan Đại Khôi.

Hắn không lao tới một cách thần tốc và xuất độc chiêu mà chậm rãi bước tới từng bước trước mặt đối thủ.

Tới giữa khoảng cách mới nhận thấy trong tay hắn lấp lánh một thanh đao dài chỉ hai, nhưng rộng tới nửa thước!

Hoàng Phủ Sơn nhíu mày hỏi :

- Chắc hẳn ngươi là Đại Đao Phiến Tử Vương Hóa Nam?

Vương Hóa Nam chỉ đao vào Hoàng Phủ Sơn cười hắc hắc nói :

- Bằng hữu, ngươi đã đoán đúng.

Hoàng Phủ Sơn cười nhạt :

- Chẳng trách gì tên họ Quan dám diệu võ dương oai, nguyên là nhờ vào uy danh của Đại Đao Phiến Tử ngươi!

Vương Hóa Nam bước chếch lên nửa bước, thanh đại đao đột nhiên hiện ánh cầu vồng tỏa ra bảy màu rực rỡ bao phủ lấy địch nhân.

Hoàng Phủ Sơn thi triển thân pháp như hoành vân lưu thủy, lách nửa bước sang bên rồi quay nghiêng lại vung hữu thủ đâm thẳng vào đám cầu vồng bảy sắc.

Lập tức ánh cầu vồng biến mất, ảo ảnh tan đi chỉ còn lại thực thể, thực thể là thanh quái đao bị hai ngón tay Hoàng Phủ Sơn kẹp chặt, dù Vương Hóa Nam có dùng hết công lực rút về cũng không sao thoát khỏi hai ngón tay lúc này tỏa một màu vàng chói lấp lánh.

Đại Đao Phiến Tử Vương Hóa Nam trợn tròn mắt, run giọng kêu lên :

- Kim Thủ chỉ! Ngươi... là...

Nhưng hắn chưa nói hết câu đã hộc lên một tiếng.

Ánh kim quang như vệt sao băng xẹt tới yết hầu Vương Hóa Nam, làm câu nói của hắn tắt lại trong cổ, một vòi máu tuôn ra, thi thể bắn ra rơi xuống ngay cạnh xác Quan Đại Khôi, mắt vẫn trợn lên đầy oán hận.

Nhưng ánh mắt đã mất hết sinh khí ấy lại cố chiếu vào mặt Quan Đại Khôi.

Không những có pha căm hận mà còn vẻ oán trách trong đó nữa. Có lẽ đang oán trách Quan Đại Khôi tại sao lại dây vào một tay sát thủ lợi hại như thế!

Hoàng Phủ Sơn lau mấy ngón tay vào người Quan Đại Khôi. Chỉ một lát sau ánh kim quang mờ hẳn.

* * * * *

Hoàng Phủ Sơn thở hắt ra một hơi rồi thong thả bước ra phố.

Trên các phố xá của tiểu trấn vẫn vắng ngắt, nhà nhà đều đóng chặt cửa.

Y lắc đầu thở dài, không biết làm gì hơn đành rảo bước đi về hướng bắc.

Hoàng Phủ Sơn luôn khát khao có được một cuộc sống gia đình đầm ấm như của Thạch Trang, nhưng vì không muốn gây phiền phức cho vị chủ nhân gian nhà tranh mến khách đó nên ngược lên hướng bắc.

Nhưng vừa hết một con phố thì y đột nhiên dừng bước quay ngoắt lại khi phát hiện có một hài tử đang đi theo mình.

Hài tử đó là Thạch Tú với con chó khoang nhỏ đi cùng.

Hoàng Phủ Sơn trong lòng như xóa hết mọi ưu phiền, vẫy tay cười hỏi :

- A Tú, cháu cũng tới đây sao?

Thạch Tú bộ điệu như thẹn thùng đáp :

- Cháu đi theo thúc thúc...

- Cháu có nói cho cha mẹ cháu biết không?

- Nếu có thì cha mẹ cháu đã không cho cháu đi!

Hoàng Phủ Sơn cảm động xoa đầu hài tử, sau đó ngước mắt nhìn trời nói :

- Cháu nhất định chưa ăn gì phải không? Nào! Chúng ta kiếm chút gì lót bụng đã rồi thúc thúc sẽ đưa cháu về.

Thạch Tú nhoẻn miệng cười, nó thật không muốn xa Hoàng thúc thúc.

Nhỏ tuổi thường sùng bái những anh hùng. Đối với Thạch Tú thì Hoàng Phủ Sơn là một anh hùng.

Ở Bạch Mã trấn nhà nhà vẫn đóng cửa im ỉm, đành phải trở lại Vương Ký tửu điếm.

Hoàng Phủ Sơn như muốn mua hết các thứ thức ăn ngon. Sau khi chất vào một túi khá to, y vừa để lại một đỉnh bạc thì đích thân Vương chủ quán bước ra cười nói :

- Những thứ đó có là bao, coi như bổn quán biếu cho hài tử.

Hoàng Phủ Sơn đành cất tiền đi.

Bấy giờ có hai tên tiểu nhị đang thu nhặt hai tử thi mang đi, Hoàng Phủ Sơn nhìn theo, trên môi vẫn là một nụ cười khó tả.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc