Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba - Chương 50

Tác giả: Ngữ Tiếu Lan San

Tự Lực Cánh Sinh Mà Diễn Kịch!

Toàn bộ vách tường ở địa đạo là cố định, trên mặt đất rất khó lưu lại dấu chân. Một ngày trôi qua, Thẩm Thiên Lăng vẫn không có tin tức. Diệp Cẩn cau mày nói. “Đại khái là đã ra khỏi địa đạo”
“Quỳnh Hoa cốc có bao nhiêu lối ra?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Diệp Cẩn xẹt một phát trốn ra sau lưng Hoa Đường.
Tả hộ pháp bình tĩnh nói. “Lát nữa cung chủ muốn chém người, ta nhất định giúp hắn trói ngươi lại”
Diệp Cẩn: …
Mẹ nó, cũng đâu phải thổ phỉ, các ngươi có còn biết lý lẽ hay không!
“Nói!”. Tần Thiếu Vũ trong mắt băng lãnh rợn người.
Đừng đằng đằng sát khí như vậy chứ! Diệp Cẩn cẩn thận. “Đối với người bình thường, Quỳnh Hoa cốc là một mê cung, cơ bản không có đường ra”
“Vậy còn Phượng Cửu Dạ?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Phượng Cửu Dạ thì ta không biết”. Diệp Cẩn nói. “Thế nhưng đối với cao thủ hàng đầu như ngươi, Quỳnh Hoa cốc khắp nơi đều là lối ra”
Xong đời.
Hoa Đường yên lặng né sang bên.
Diệp cốc chủ ngươi tự cầu nhiều phúc.
“Tiểu Ngũ”. Mặt Tần Thiếu Vũ như sương lạnh.
“Có thuộc hạ”. Triệu Ngũ đứng ra.
“Kết hợp với quan phủ bảo vệ cửa thành Quỳnh Hoa, nói phu nhân ta bị đoạt mất”. Tần Thiếu Vũ nói. “Hoa Đường và Phạm Nghiêm dẫn một nhóm ngươi tìm kiếm trong và ngoài thành lần nữa, có tung tích gì lập tức báo lại!”
“Vâng”. Ba người nhận lệnh ra cửa. Diệp Cẩn trốn sau cây cột, thò ra nửa cái đầu. “Người của ta cũng có thể giúp một tay, mọi người là huynh đệ tốt biết nói lý lẽ với nhau, ngươi nhất định đừng kích động!”
Tần Thiếu Vũ cười nhạt. “Nếu lần này tìm không được Lăng nhi, ta sẽ trói ngươi lại trao đổi người với Ma giáo”
Diệp Cẩn nghe vậy lệ rơi đầy mặt, liên quan gì đến lão tử. Mẹ nó, ngươi mới là Ma giáo giáo chủ đúng không!
Làm couple quốc dân có tác động lớn nhất, địa vị của Thẩm Thiên Lăng và Tần Thiếu Vũ trong lòng người dân có thể so với Ngưu lang Chức nữ. Thế nên chiều hôm đó, sau khi ngoài đường dán thông báo của quan phủ nói Thẩm công tử bị Ma giáo bắt đi, mọi người ngoại trừ sợ hãi còn nhao nhao biểu lộ đau xót. Tại sao lại có người xấu xa như vậy, chia rẽ uyên ương! Uyên ương ngươi muốn chia rẽ là có thể chia rẽ sao! Vì vậy sau khi cơm nước xong, mọi người tự động tụ tập ở cửa thành, giúp đỡ quan phủ cùng kiểm tra người ra khỏi thành để ngăn ngừa Ma giáo giáo chủ gian ác trà trộn đi ra ngoài!
Khung cảnh một mảnh hỗn loạn, có người hoảng hốt vạch trần “Người này lạ mặt”, nhưng rất nhanh sẽ có người khác nhảy ra nói “Người này là ca ca của em vợ của dì ta, hoàn toàn không có vấn đề gì blah blah”. Quan binh gác cổng bị choáng váng, bất đắc dĩ không thể dùng vũ lực đuổi người dân đi, không thể làm gì khác hơn ngoài tiếp tục khổ sở chịu đựng!
“Tần cung chủ kia kìa!”. Có người nhanh mắt kêu lên.
Mọi người theo tầm mắt của hắn nhìn qua, quả nhiên thấy Tần Thiếu Vũ chắp tay đứng trên tường thành cao cao, phía sau ánh chiều tà như máu, nhìn qua cực kì bi tráng và thê lương!
Mọi người rối rít đồng cảm chảy nước mắt. Phu nhân yêu thương bị Ma giáo bắt cóc, trong lòng Tần cung chủ nhất định rất đau khổ, không chừng trái tim đã như tro tàn.
Quả thật tan nát cõi lòng.
“Cung chủ”. Hoa Đường hỏi. “Có muốn quay về không?”
Tần Thiếu Vũ bay xuống tường thành, vạt áo bị gió thổi vù vù, vững vàng đáp xuống trước mặt đoàn người.
“Oa”. Mọi người hô lên, anh tuấn quá!
Có tiểu thư e thẹn che mặt, nhìn nhiều một chút thì ngất mất thôi!
“Đa tạ mọi người giúp ta tìm Lăng nhi”. Tần Thiếu Vũ chậm rãi nói.
Khung cảnh lập tức yên tĩnh lại.
“Cửa thành có Truy Ảnh cung và quan phủ bảo vệ, Phượng Cửu Dạ đương nhiên chạy không thoát”. Tần Thiếu Vũ tiếp tục nói. “Ta chỉ sợ hắn nấp trong thành, càng thêm một ngày thì Lăng nhi càng nguy hiểm”
“Cung chủ yên tâm!”. Trong đám đông có người hô lên. “Chúng ta quay về đào ba thước đất, tuyệt đối khiến Ma đầu bắt Thẩm công tử không có chỗ ẩn thân!”
“Đa tạ”. Tần Thiếu Vũ sắc mặt mệt mỏi. “Nếu tìm được Lăng nhi, Tần mỗ nhất định cảm tạ bằng vạn lượng vàng”
Má ơi vạn lượng vàng! Quần chúng lập tức quay đầu chạy như điên về thành, có thể tác hợp cho đôi tình nhân, còn có tiền, chuyện tốt này rất hiếm thấy, nhất định phải nắm lấy cơ hội!
Người dân ồn ào rời đi, thủ vệ cửa thành nhao nhao thở phào nhẹ nhõm, chỉ có một tiểu binh lộ vẻ mặt khó xử, dường như muốn nói gì đó.
“Có việc gì?”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn.
Tiểu binh sợ hết hồn, rõ ràng không ngờ Tần Thiếu Vũ chủ động nói chuyện với mình.
“Nói”. Tần Thiếu Vũ nói.
Tiểu binh lấy dũng khí. “Phượng Cửu Dạ võ công cao cường, cung chủ khiến người dân đi tìm như vậy, có phải hơi… không ổn hay không?”
Tần Thiếu Vũ quan sát hắn một chút. “Tên gì?”
“… Hoàng A Đậu”. Giọng nhỏ như muỗi kêu, vì tên hơi ngu ngu.
Tần Thiếu Vũ lắc đầu cười, đi vào trong thành.
“Bao nhiêu tuổi?”. Hoa Đường ở lại hỏi.
“Mười sáu”. Hoàng A Đậu mắt đen nhánh.
“Nếu Phượng Cửu Dạ cứng rắn xông ra ngoài, ngươi cũng sẽ gặp nguy hiểm”. Hoa Đường nhìn hắn.
“Ta thì khác”. Hoàng A Đậu nói. “Ta nhận lương, phải làm chuyện này!”
“Đao đâu?”. Hoa Đường liếc vỏ đao trống không của hắn.
Hoàng A Đậu đỏ mặt. “Còn chưa phát, dạo gần đây tiền bạc trong nha phủ thiếu thốn”
“Cho nên cứ để trống làm màu vậy hả?”. Hoa Đường bật cười. “Đi thôi”
“Đi đâu?”. Hoàng A Đậu giật mình.
“Truy Ảnh cung, đi không?”. Hoa Đường nhìn hắn.
“Đi!”. Mắt Hoàng A Đậu loé sáng, ưỡn *** thẳng tắp.
Mọi người xung quanh nhìn thấy mà thèm, thật là hên.
“Ta có thể gia nhập Truy Ảnh cung sao?”. Hoàng A Đậu líu ríu trên đường.
“Nếu nỡ bỏ lại cha mẹ ngươi thì có thể”. Hoa Đường nói.
Hoàng A Đậu tâm trạng tuột xuống. “Ta không có cha mẹ, bà nội lúc trước đã qua đời”
“Khung xương cân xứng, là hạt giống tốt để luyện võ”. Hoa Đường P0'p vai hắn. “Tuy hơi trễ, nhưng không phải không có khả năng trở thành cao thủ”
“Thật sao?”. Hoàng A Đậu hạnh phúc muốn xỉu.
“Nếu luyện thành thì bảo vệ Thẩm công tử đi”. Hoa Đường nói. “Hắn còn có một tiểu tư gọi là Bảo Đậu, y như huynh đệ của ngươi vậy”
“Thẩm công tử lần này không sao chứ?”. Hoàng A Đậu cẩn thận hỏi.
“Đương nhiên”. Hoa Đường nói. “Người Cung chủ muốn, không ai có thể chạm vào được”
“Hồi nãy ta nói vậy Tần cung chủ có giận hay không?”. Hoàng A Đậu thấp thỏm nói.
“Nếu hắn giận, sao ta lại mang ngươi về?”. Hoa Đường cười. “Chuyện ngươi nghĩ tới, sao Cung chủ lại không nghĩ ra được?”
Hoàng A Đậu chớp chớp mắt, nhíu mày hơi khó hiểu.
“Nội ứng Ma giáo ở khắp nơi, chủ hiệu cầm đồ, quán trà, tửu lâu trong thành tất cả đều có thể là người của Phượng Cửu Dạ, sao hắn có thể trốn trong nhà dân như kẻ trộm bình thường được?”. Hoa Đường nói. “Cung chủ nói vậy trước mặt mọi người chỉ vì muốn truyền tới tai Phượng Cửu Dạ thôi, khiến hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ mà ra khỏi thành”
Hoàng A Đậu bừng tỉnh.
“Sau khi ra khỏi thành trời cao đất rộng, muốn tìm sẽ gian nan hơn nhiều”. Hoa Đường vỗ vai hắn. “Đi thôi, dẫn ngươi đi gặp sư phụ”
“Tần cung chủ?”. Hoàng A Đậu phút chốc H**g phấn.
“H*m mu*n cũng không nhỏ”. Hoa Đường bật cười. “Cung chủ không thu đồ đệ”
“Vậy là ai?”. Hoàng A Đậu tò mò.
“Tiểu Ngũ”. Hoa Đường đẩy cửa ra.
Triệu Ngũ vốn đang định ra ngoài, suýt chút nữa tông vào nàng.
“Cho ngươi một đồ đệ”. Hoa Đường xách Hoàng A Đậu tới trước mặt hắn. “Cung chủ nhặt về, tương lai sẽ trở thành thị vệ bên người Thẩm công tử”
“…”. Triệu Ngũ cau mày.
“Ta đi trước”. Hoa Đường xoay người ra khỏi tiểu viện, lưu lại hai thầy trò hai mặt nhìn nhau.
Một lát sau, Triệu Ngũ thở dài. “Đi thôi, trước hết tìm hai bộ đồ vừa vặn với ngươi”
Hoàng A Đậu dùng sức gật đầu, cười như ánh mặt trời sáng lạn.
Mà cùng lúc đó, chủ tử tương lai của hắn Thẩm Thiên Lăng đang ngồi trong bãi đất hoang xé đù* thỏ, không muối không mỡ đầy tro bụi, cực kì khổ sở.
Quả thật chính là người nguyên thuỷ!
Phượng Cửu Dạ ngồi một bên nhìn chằm chằm hắn.
Nhìn muội ngươi! Thẩm Thiên Lăng vứt xương lên đất. “Ăn no rồi”
Phượng Cửu Dạ đào hố chôn xương và tro xuống đất. “Có muốn ngủ chút không?”
“Ngủ bụi cỏ, sau đó có một con rắn bò qua giống tối hôm qua?”. Thẩm Thiên Lăng căm tức nhìn hắn.
“Ta ôm ngươi”. Phượng Cửu Dạ vươn tay với hắn.
Fuck! Thẩm Thiên Lăng kiên quyết lắc đầu.
“Chịu đựng chút nữa đi”. Phượng Cửu Dạ nói. “Đêm nay chúng ta có thể ra khỏi núi, đến lúc đó sẽ có chỗ ở”
“Cái gì gọi là “Sẽ có chỗ ở?”. Thẩm Thiên Lăng cảnh giác, chẳng lẽ tuỳ tiện tìm một hộ dân giết sạch cả nhà sau đó qua đêm?
Với thuộc tính của Ma giáo giáo chủ thì hoàn toàn có thể làm vậy, quả thật điên cuồng!
“Trong thành có không ít người của ta”. Phượng Cửu Dạ nói. “Tiệm vàng họ Chu, cầm đồ họ Lý, tiêu cục Vương Đại…”
“Câm miệng câm miệng!”. Hắn còn chưa nói xong, Thẩm Thiên Lăng đã bịt lỗ tai. “Cái gì ta cũng chưa nghe được”. Mẹ kiếp không cần tuỳ tiện nói ra nội ứng a! Biết nhiều ૮ɦếƭ càng nhanh, lão tử cơ bản không muốn nghe!
“Sợ cái gì?”. Phượng Cửu Dạ kéo tay hắn xuống. “Giữa ta và ngươi, đương nhiên thẳng thắng trung thực với nhau”
Thẩm Thiên Lăng: …
“Ngươi chịu uỷ khuất rồi”. Phượng Cửu Dạ lau tro bụi trên gò má hắn.
Loại hình tình nhân bên nhau này a… Thẩm Thiên Lăng đau đầu.
Lẽ nào Thẩm Thiên Lăng trước kia và hắn quả thật là một đôi?
Vậy mình chẳng phải rất quá đáng sao!
Thế nhưng cũng không còn cách nào a! Không phải lão tử muốn xuyên việt, chuyện này không thể miễn cưỡng.
Thẩm Thiên Lăng khổ sở nhìn hắn. “Ta đã mất trí nhớ”
“Ta biết”. Phượng Cửu Dạ gật đầu.
“Hay là ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc ta giữ thứ gì của ngươi vậy?”. Thẩm Thiên Lăng giơ tay bảo đảm. “Nếu tìm được ta nhất định trả cho ngươi”
“Đồ vật sau này hãy nói”. Phượng Cửu Dạ nói. “Trước hết chữa khỏi đầu cho ngươi đã”
Đầu ta sợ rằng chữa không khỏi. Thẩm Thiên Lăng quả nhiên buồn phiền tới cực điểm, cơ bản không phải cùng một người, sao mà nhớ lại được.
“Đang nghĩ gì thế?”. Phượng Cửu Dạ hỏi.
Thẩm Thiên Lăng tràn ngập chờ mong hỏi. “Ngươi có nghe nói đến xuyên việt chưa?”
Phượng Cửu Dạ cau mày. “Cái gì?”
“Không có gì”. Thẩm Thiên Lăng ủ rũ, biết ngay không nên trông mong vào ngươi.
“Nghỉ ngơi chút đi”. Phượng Cửu Dạ ngồi xếp bằng dưới đất.
“Ngươi lại muốn vận công sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Ừ”. Phượng Cửu Dạ gật đầu.
Thẩm Thiên Lăng yên lặng cách xa hắn một chút, loại độc dược xx sống không bằng ૮ɦếƭ này quả là cực kì nguy hiểm, chính mình phải bảo vệ tiểu cúc hoa cho tốt!
“Yên tâm, ta sẽ không chạm vào ngươi”. Phượng Cửu Dạ nhắm mắt lại. “Ta không ép ngươi làm chuyện ngươi không muốn”
Rất khó nói a! Ngươi lúc độc phát rất kinh khủng! Thẩm Thiên Lăng oán thầm.
“Có điều nếu trong lúc ta vận công chữa thương mà ngươi chạy đi, ta không ngại cùng ngươi làm ngoài trời một lần”. Phượng Cửu Dạ lạnh lùng nói.
Thẩm Thiên Lăng: …
Người nguyên thuỷ!
“Không muốn để ta độc phát không kiềm chế được thì ngoan ngoãn ngồi bên đó đi”. Phượng Cửu Dạ bắt đầu điều chỉnh nội tức.
Thẩm Thiên Lăng cam chịu nằm trên đất, đờ ra nhìn đám mây mềm mại trên trời.
Chẳng lẽ mình thật sự bị bắt làm tù binh đến Ma giáo, sau đó thành thân với Phượng Cửu Dạ?
Fuck! Nghĩ đến khả năng này, sau lưng Thẩm Thiên Lăng nhất thời tê rần.
Bốn phía hoàn toàn yên lặng, người kia rốt cuộc có tới cứu lão tử hay không đây!
Một chút động tĩnh cũng không có, thật đáng ghét!
Ban đêm trời mưa tí tách, Phượng Cửu Dạ điểm huyệt hắn, thừa dịp trời tối lẻn vào một ngôi nhà trong thành Quỳnh Hoa.
“Khụ khụ”. Thẩm Thiên Lăng ho khan.
Phượng Cửu Dạ bắt mạch cho hắn một chút, nâng cằm hắn lên đút một viên thuốc vào.
“Cái gì vậy?”. Thẩm Thiên Lăng liều mạng muốn nhổ ra, nhưng lại tan trong miệng.
“Ta còn có thể hại ngươi sao”. Phượng Cửu Dạ lộ vẻ mặt bất mãn. “Cái này có thể khiến Hàn độc của ngươi không phát tác”
“Ngươi cũng biết ta trúng Hàn độc?”. Thẩm Thiên Lăng kinh ngạc.
“Người đâu!”. Phượng Cửu Dạ ra ngoài cửa gọi.
“Giáo chủ”. Một nam tử trung niên từ ngoài vào, ăn mặc cực kì mộc mạc.
“Tìm người hầu hạ hắn”. Phượng Cửu Dạ ra ngoài. “Trong thành thế nào rồi?”
Nam tử trung niên đóng cửa phòng, nhỏ giọng nói. “Tin đồn rất nhiều”
Thẩm Thiên Lăng vểnh tai ngồi trên giường, liều mạng muốn nghe nhiều một chút, đáng tiếc chỉ mơ hồ nghe được ba chữ “Tần Thiếu Vũ”, hai người cũng càng đi càng xa.
Đừng đi nhanh vậy a! Thẩm Thiên Lăng nhảy xuống giường, dán sát tai vào cửa, cửa phòng bất ngờ bị người mở ra. “Có việc gì sao?”
Thẩm Thiên Lăng mất thăng bằng, thiếu chút nữa cắm đầu xuống hành lang.
“Nếu công tử không có việc gì, mời trở lại đi”. Một tráng hán đen và béo đứng ở cửa, nhìn qua cỡ một thước chín!
Thẩm Thiên Lăng thành thật ngồi lại trên giường. Cửa phòng một lần nữa đóng lại, trong phòng không có cửa sổ, chỉ có một ngọn đèn trên bàn.
Quả thật y như trại tập trung! Thẩm Thiên Lăng ôm chăn nghĩ, tin đồn rất nhiều, ý là Tần Thiếu Vũ đang tìm mình ư?
“Tỉ mỉ nói”. Trong một phòng khác, Phượng Cửu Dạ đang nói chuyện với nam tử trung niên.
“Tần Thiếu Vũ đã ra lệnh, bốn cửa thành đều có quan binh và cao thủ Truy Ảnh cung canh gác nghiêm ngặt, bên trong thành cũng không yên ổn”. Nam tử trung niên nói. “Hắn nói bất luận ai tìm được Thẩm công tử sẽ thưởng vạn lượng hoàng kim, người cung cấp đầu mối cũng có thể nhận được tiền”
Phượng Cửu Dạ cau mày.
“Mấy ngày nay người dân giống như điên rồi, hết tìm nhà mình thì thôi, không có việc gì lại đi khắp hang cùng ngõ hẻm tìm người lạ mặt. Thậm chí còn làm còi bằng trúc, vừa có động tĩnh lập tức thổi lên, nửa toà thành cũng có thể nghe được”. Trung niên nam tử tiếp tục nói. “Dù dịch dung cũng sợ không ra được”
“Chuẩn bị cho ta vài vị thuốc”. Phượng Cửu Dạ đưa cho hắn một tờ giấy. “Nếu không ra được, ta cứ ở đây mà không ra”
“Thuộc hạ cũng có ý này”. Nam tử trung niên gật đầu. “Tiệm thuốc này của ta ẩn nấp rất tốt, không ai tìm được, giáo chủ có thể ở đây chữa thương, những chuyện còn lại hôm khác rồi tính”
“Lão gia”. Ngoài phòng có người gõ cửa.
“Chuyện gì vậy?”. Phượng Cửu Dạ cau mày.
“Vị công tử kia nói hắn khó chịu”. Người đó nói. “Đang khóc hu hu trong phòng”
Nam tử trung niên chần chờ nhìn Phượng Cửu Dạ. “Giáo chủ?”
“Ta đi xem”. Phượng Cửu Dạ ra ngoài.
“Khụ khụ khụ”. Trong căn phòng u ám, Thẩm Thiên Lăng đang liều mạng ho khan.
“Sao vậy?”. Phượng Cửu Dạ đẩy cửa vào, ngồi bên giường hỏi.
“Chóng mặt”. Thẩm Thiên Lăng tựa ở đầu giường, sắc mặt trắng bệch.
“Đại khái là mắc mưa bị cảm lạnh”. Phượng Cửu Dạ thử nhiệt độ trên trán hắn một chút. “Ta kêu người lấy thuốc cho ngươi, uống xong sẽ không sao”
“Hàn độc sẽ không phát tác, đúng không?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Đương nhiên”. Phượng Cửu Dạ gật đầu. “Viên thuốc vừa rồi là trị Hàn độc”
“Sao ngươi lại có giải dược?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi hắn. “Lúc trước Hàn độc phát tác nhiều lần, đều phải gắng gượng chịu đựng”
Phượng Cửu Dạ cười nhạt. “Ta còn tưởng Tần Thiếu Vũ không gì là không làm được”
“Ngươi còn thuốc không?”. Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn, vẻ mặt thuần khiết không gì sánh được. “Ta không muốn đau nữa”
“Đương nhiên”. Phượng Cửu Dạ nói. “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn theo ta, giải dược sẽ có nhiều”
Thẩm Thiên Lăng không nói gì, có điều đáy mắt rõ ràng hơi thả lỏng.
Phượng Cửu Dạ nhìn thấy, trong lòng mỉm cười, lại nói. “Ngoại trừ có thể giải Hàn độc, ta còn có thể cho ngươi nhiều thứ hắn không có”
Thẩm Thiên Lăng vùi mình trong chăn.
“Nghỉ ngơi một chút đi”. Phượng Cửu Dạ nói. “Thuốc còn phải sắc một lúc”
Thẩm Thiên Lăng gật đầu, nước mắt bất ngờ chảy xuống.
“Sao vậy?”. Phượng Cửu Dạ cau mày.
“Nhớ nhà”. Thẩm Thiên Lăng mắt đỏ bừng. “Ta không muốn ở bên ngoài nữa”
“Tương lai ta sẽ mang ngươi về nhà”. Phượng Cửu Dạ vỗ về hắn. “Bây giờ ngủ trước đi”
Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn nhắm mắt, trong chốc lát đã hô hấp đều đặn.
Phượng Cửu Dạ đứng dậy ra cửa phòng.
Hô…
Nghe được tiếng đóng cửa, Thẩm tiểu thụ lén lút mở mắt.
Đã lâu không đóng kịch, cực kì khẩn trương!
Cơm tối đơn giản là mì Dương Xuân và dưa muối, có điều sau vài ngày ăn thịt quay và trái cây dại, trong mắt Thẩm Thiên Lăng vẫn là món ngon, vì vậy hắn ăn hết hai tô, sức ăn cực tốt.
Nam tử trung niên thấy vậy trong lòng thầm khinh bỉ, bộ dạng ngu xuẩn này cũng có thể bị đồn thành thanh lãnh xuất trần như hoa sen, thật không đáng tin.
Sau khi ăn no, Thẩm Thiên Lăng bỏ lại bát định về phòng, nhưng chưa đi được hai bước đã bị nam tử trung niên níu lại. “Về bằng cửa bên kia”
“Buông tay!”. Thẩm Thiên Lăng trừng hắn. “Người như ngươi có thể ***ng vào bản công tử sao!”
Nam tử trung niên buông tay ra, vẻ mặt rất khó xem.
Thẩm Thiên Lăng nhìn Phượng Cửu Dạ. “Hừ!”
“Hắn cũng không có ý gì”. Phượng Cửu Dạ đỡ vai hắn đi về. “Ta tìm cho ngươi một ít sách, ngoan ngoãn đọc đi”
“Lần sau còn dám ***ng vào ta, chặt tay hắn!”. Thẩm Thiên Lăng còn giận.
“Được được được”. Phượng Cửu Dạ đưa hắn về phòng. “Nghỉ ngơi đi”
“Ngươi đi đâu vậy?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Đương nhiên là có chính sự phải làm”. Phượng Cửu Dạ dỗ dành hắn vài câu rồi xoay người rời khỏi phòng.
“Giáo chủ”. Nam tử trung niên canh giữ bên ngoài.
“Lần sau đừng ***ng vào hắn”. Phượng Cửu Dạ lạnh lùng nói.
“Tại sao giáo chủ phải nhịn hắn?”. Nam tử trung niên khó hiểu.
Phượng Cửu Dạ không nói gì, đáy mắt mang theo ý cười quỷ dị.
Mà lúc này Thẩm Thiên Lăng đang ở trong phòng tính toán, vừa rồi ở nhà ăn thì nghe thấy vị thuốc đông y, giả bộ nhầm cửa định đi xem, đáng tiếc nửa đường bị cản lại, có điều rõ ràng là vị thuốc đông y không sai. Cho nên đại khái chỗ này là một tiệm thuốc bắc? Hơn nữa nhìn trang phục nam tử trung niên kia, chắc là một cửa hàng thuốc đông y rất nhỏ.
Trừ cái này ra hình như cũng không có đầu mối nào hữu dụng a. Thẩm Thiên Lăng nằm trên giường rung chân.
Nếu lần này có thể chạy thoát, vậy phải đánh Tần Thiếu Vũ một trận mới được!
Mấy ngày rồi cũng không tìm đến được, cơ bản không phải một đại hiệp hợp lệ!
Hoàn toàn là một bình hoa xinh đẹp mà thôi!
Một chút hữu dụng cũng không có!
Bởi vì trong phòng không có cửa sổ nên Thẩm Thiên Lăng chỉ có thể dùng cảm giác mà phán đoán thời gian, ngủ cực kì không yên ổn.
Có điều trong cái rủi có cái may, Phượng Cửu Dạ cũng không về phòng này nên đêm nay xem như yên tĩnh.
Sáng hôm sau, tráng hán bưng điểm tâm lên, Thẩm Thiên Lăng vốn muốn bắt chuyện, đáng tiếc tráng hán chính là một tên đầu gỗ, buông khay ra liền ra ngoài, hoàn toàn không để ý Thẩm Thiên Lăng còn đang blah blah nói.
Cao to như vậy cũng không cần giả bộ lãnh khốc a! Thẩm tiểu thụ oán thầm, cúi đầu nhìn điểm tâm.
Một bánh nướng một chén cháo, không còn gì nữa.
Còn có thể keo kiệt hơn nữa không! Thẩm Thiên Lăng quả thật muốn quỳ lại trình độ keo kiệt của nam tử trung niên, có biết phép đãi khách không?
Nguyên buổi sáng Phượng Cửu Dạ cũng không xuất hiện, đến trưa mới gặp trên bàn cơm.
“Sáng sớm ngươi đi đâu vậy?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Luyện công”. Phượng Cửu Dạ đưa một cái bánh bao cho hắn.
Thẩm Thiên Lăng cắn một cái. “Thức ăn đâu?”
Nam tử trung niên thả trước mặt hắn một đĩa rau xào và một đĩa gỏi gà.
“Chỉ có mấy thứ này thôi sao?”. Thẩm Thiên Lăng mở to hai mắt.
Lại thả thêm một chén canh trứng.
Thẩm Thiên Lăng vứt bánh bao, vẻ mặt mất hứng.
“Không muốn ăn ư?”. Phượng Cửu Dạ hỏi hắn.
“Ta đã ăn trái cây dại mấy ngày, còn tưởng rằng ra ngoài sẽ được ăn ngon hơn”. Thẩm Thiên Lăng phẫn nộ. “Đây là thứ đồ rách nát gì, chó nhà Thẩm gia cũng không thèm!”
Nam tử trung niên sắc mặt xanh mét.
“Đừng quậy”. Phượng Cửu Dạ cau mày, giọng nói có chút sắc bén.
Thẩm Thiên Lăng cắn môi dưới, trong mắt có chút hơi nước đầy uỷ khuất.
Thấy bộ dạng này của hắn, Phượng Cửu Dạ mềm giọng. “Lúc khó khăn, nhịn một chút được không?”
Thẩm Thiên Lăng im lặng cầm màn thầu, lặng lẽ bỏ vào miệng, không chịu dùng bữa, cũng không thèm liếc hắn một cái.
Phượng Cửu Dạ cau mày, giương mắt nhìn thoáng qua nam tử trung niên.
Vì vậy buổi tối Thẩm tiểu thụ được ăn heo quay da giòn và bánh Nam Hoa trai.
“Vui sao?”. Phượng Cửu Dạ hỏi hắn.
Thẩm Thiên Lăng cười tít mắt, quai hàm phình lênh, còn chủ động gắp một đũa thức ăn cho hắn.
Nam tử trung niên sắc mặt u ám như trước, dưới đáy lòng cười nhạt.
“Lần sau khách khí với hắn một chút”. Sau khi ăn cơm tối Thẩm Thiên Lăng về phòng, Phượng Cửu Dạ lạnh lùng nhìn nam tử trung niên. “Thu lại địch ý của ngươi”
“Lời đồn thật sai lầm, hắn bất quá chỉ là một công tử điêu ngoa bị làm hư thôi”. Nam tử trung niên nói. “Ai có kẹo thì đi với người đó”
“Như vậy chẳng lẽ không tốt sao?”. Phượng Cửu Dạ liếc hắn.
Nam tử trung niên nghẹn lời.
“Chính sự quan trọng hơn”. Phượng Cửu Dạ nói. “Lần này nếu ta thuận lợi ra khỏi thành, lập tức điều ngươi về tổng đàn, không cần mai danh ẩn tích ở nơi thôn quê này nữa”
“Tạ ơn giáo chủ”. Nam tử trung niên cúi đầu.
“Lui xuống đi”. Phượng Cửu Dạ nói. “Chỉ có mười ngày nửa tháng, nhớ kỹ đừng xung đột với hắn”
Nam tử trung niên nói. “Giáo chủ yên tâm, thuộc hạ đương nhiên biết chừng mực”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc