Gian Thần Quỳ Xuống Cho Trẫm - Chương 38

Tác giả: Hoàng Hề

Việt Trung Ngôn thở dài: “Hắn là huynh đệ của ta, tên là…… Đỗ Lăng, bọn ta không giống với các vị, tuy đều là người trong kinh thành, nhưng e là người trong thiên hạ cũng chia ra làm năm bảy loại, rồng cá trong kinh sư hỗn tạp, có người giàu sang thì cũng có những kẻ thường dân áo vải như bọn ta. Các vị tốt xấu gì cũng từ quê lên kinh thành, đường xá tuy xa xôi, nhưng chí ít cũng được thăm thú trải qua trăm ngàn dặm đường, còn hai người bọn ta, từ lúc biết ghi nhớ mọi chuyện xung quanh, thì chỉ nhớ được cảnh tượng phồn hoa chốn kinh thành này thôi, e rằng còn chẳng bằng các vị.”
Đám người Lục Cận nghe hắn nói vậy, vội vàng khiêm tốn nói vài câu: “Quá khen, quá khen.”
Việt Trung Ngôn quay đầu lại, nhìn thấy Đỗ Lăng đang vùi đầu hùng hục ăn uống, không kìm được nói: “Huynh cứ từ từ mà ăn, không cần phải vội, vẫn còn có bữa sau nữa mà, tuy rằng huynh nghèo, nhưng ta thì không nghèo đâu, tiền ăn mấy bữa này, ta vẫn có thể trả được, cho dù huynh nghèo, nhưng cần gì, cứ nói với huynh đệ đây một tiếng ta sẽ giúp huynh.”
Hắn trái nói một lời, phải nói một lời, nói đi nói lại, khiến Đõ Lăng cảm thấy bản thân mình giống như nghèo thật, không nhịn được bảo: “Những thứ này đều là tiền cả, huynh là thiếu gia, huynh không hiểu được đâu.” Nói đến đây, có thể là do ăn vội quá, tí nữa thì bị nghẹn, ho khan một trận dữ dội, Việt Trung Ngôn vội vàng vỗ lưng cho nàng, trấn an: “Xem huynh kìa, cho dù có tiết kiệm, cũng đừng đối xử với cơ thể mình thế chứ.” Nói đoạn, còn chậm rãi vuốt vuốt sống lưng nàng cho trôi cơm.
Tay Đỗ Lăng run lên, thiếu chút nữa là đánh rơi đũa xuống đất.
Lục Cận ở bên cạnh thấy vậy, không nhịn được cảm thán: “Tình cảm các huynh tốt thật.”
Một lời vừa thốt ra, khiến hai người phản ứng khác hẳn nhau.
Việt Trung Ngôn nghe xong, đầu mày lập tức nhíu lại.
Đỗ Lăng thì lại chậm rãi nuốt hết số thức ăn mĩ vị trên bàn xuống bụng, mãi cho đến khi đĩa nào đĩa nấy sạch đến sáng bóng, lúc ấy mới từ từ buông đũa xuống, móc khăn tay từ trong người ra, lau lau miệng, sau đó tiện tay vứt luôn chiếc khăn xuống bàn, “Ta ăn xong rồi.” Nói xong, hắn đứng dậy, khuôn mặt không chút cảm xúc nói với Việt Trung Ngôn: “Trung Ngôn, nên đi thôi, đã lên kinh thành dự thi, thì lát quay về phải đọc nhiều sách vào, đừng có ham chơi, không tốt cho việc sự nghiệp học hành đâu.”
Mấy gã đọc sách thấy Đỗ Lăng vừa nãy chỉ mải vùi đầu lo ăn uống, nên không cảm thấy gì. Giờ hắn đứng dậy, thân hình cao gầy, khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú, toát ra khí chất nhã nhặn. Trong lòng mọi người thầm kinh ngạc: “Đỗ Lăng này tướng mạo thật sự quá đẹp.” Không nhịn được liếc nhìn thêm vài cái nữa.
Hắn nói vậy, khiến Việt Trung Ngôn nhất thời khựng lại, “Trẫm…… ta và bọn họ đang nói chuyện vui vẻ, đúng lúc kết giao, mà lại bỏ về như vậy…… thì……”
Đỗ Lăng lạnh lùng đáp: “Việt Trung Ngôn, huynh có biết Việt phụ, Việt mẫu đặt cho huynh cái tên ấy là mang hàm ý gì không?”.
Việt Trung Ngôn khó hiểu nói: “…… Mang hàm ý gì?” Cái tên này vốn dĩ là hắn tiện miệng nói bừa thôi mà, Việt đồng âm với Nguyệt, Nhật Nguyệt ghép lại thành Minh, Trung đồng âm với Trọng, lại lấy bộ Ngôn trong chữ Mưu, Việt Trung Ngôn, cũng tức là Minh Trọng Mưu, thì lấy đâu ra “Việt phụ Việt mẫu”, mấy chữ đó rốt cuộc lý giải làm sao được?
Minh Trọng Mưu đương không hiểu gì.
Còn Đỗ Lăng kia, đương nhiên chính là Tạ Lâm.
Chỉ nghe thấy Tạ Lâm lạnh lùng nói: “ ‘Trung Ngôn’ có thể coi là những lời nói trung thực, mà những lời thành thực thì rất khó lọt tai, Đỗ mỗ đã mang họ “Đỗ”, thì đương nhiên sẽ phải nói những lời thành thực nhưng khó lọt tai, ngăn chặn những hành vi sai trái của Việt huynh. Xin hỏi Việt huynh ăn no chưa? Uống đủ chưa? Có cần phải ăn gì thêm, uống gì thêm nữa không?”.
(Từ “Đỗ” mà Minh Trọng Mưu đặt cho Tạ Lâm không phải là Đỗ trong đỗ đạt, mà chữ này có nghĩa là bịt, chặn, ngăn ngừa.)
“Việt Trung Ngôn” và “Đỗ Lăng”, đều là Minh Trọng Mưu tùy tiện đặt bừa vậy, không ngờ lại bị chính Tạ Lâm kê tủ đứng vào miệng như thế, nên chỉ biết lúng ta lúng túng nói: “Không ăn cũng không uống gì thêm nữa, đi thôi.” Rồi đứng dậy theo.
Mọi người nhìn thấy thế, không khỏi thắc mắc, Đỗ Lăng này thoạt nhìn tuổi tác cũng chỉ tầm hai mươi mấy mà thôi, nhưng không hiểu sao lại mang theo một loại khí chất khiến người ta trở nên trầm hẳn xuống. Khi hắn nói, Việt Trung Ngôn liền nghe theo, hai người bọn họ trông không giống như huynh đệ cùng lớp, mà ngược lại giống như thầy trò hơn.
Lục Cận thấy bọn họ định đi, vội vàng ngăn lại nói: “Việt huynh không phải muốn hỏi chuyện công bằng trong khoa cử sao? Nhìn khí độ của Đỗ huynh, sau này nhất định sẽ là một người xuất chúng, nếu bị tên gian thần kia cản trở, khiến con đường làm quan về sau bị đứt đoạn, thì không khỏi có chút đáng tiếc, chi bằng chúng ta cùng nhau bàn bạc, xem có cách gì không?”.
Minh Trọng Mưu vừa nghe xong, liền liếc sang nhìn Tạ Lâm đứng bên cạnh, có chút hứng thú, lại ngồi xuống, “Cách gì?”.
Tạ Lâm thấy Hoàng đế bệ hạ đã ngồi xuống rồi, cũng đành ngồi xuống theo. Nhưng chỉ ngồi bừa ở một chỗ, chứ không ngồi cùng với mấy gã đọc sách kia.
Minh Trọng Mưu cũng không thể hiểu được nàng, chỉ là thấy hứng thú nhìn theo đám người của Lục Cận, thỉnh thoảng lại dặn dò bọn họ nói bé tiếng thôi, cũng may hai cái bàn ở trong góc phòng, người khác toàn nghe thấy chuyện học hành, nên cũng không có ai chú ý đến nữa.
Lục Cận trầm ngâm nói: “Tên gian tướng này tay nắm trọng quyền, sợ là chỉ dựa vào sức lực của chúng ta, thì rất khó để lật đổ được hắn, mà chuyện công bằng nghiêm cẩn trong khoa cử, trên thực tế không được lơ là, nên quả thật rất khó nghĩ cách.” Vừa nãy gã nói bừa ra lý do đó, chẳng qua là vì muốn giữ hai người Minh Trọng Mưu lại, chứ thực ra chẳng có cách gì cả, nhờ nhắc đến, đành phải vắt óc ra mà nghĩ.
“Ta có một cách,” đúng lúc ấy, lại nghe thấy Trầm Hòa Anh lên tiếng: “Khoa cử cứ ba năm tổ chức một lần, thí sinh nhiều không đếm xuể, toàn bộ người đọc sách trong thiên hạ, đều mong ngóng tương lai có một ngày có thể dựa vào con đường học hành, bước vào kinh sư làm quan, cống hiến cho triều đình ta. Trầm mỗ nghĩ, tất cả thí sinh trong thiên hạ thực sự có thực tài, có lẽ cũng không muốn bị những kẻ có quyền có tiền chôn vùi đâu, mà muốn dựa vào bản lĩnh đích thực, từng chút từng chút một bước chân vào triều đình. Trầm mỗ cho rằng, việc Thừa tướng làm chủ khảo, người trong cả thiên hạ đều không phục. Vì vậy Trầm mỗ nghĩ, chi bằng triệu tập tất cả những người đọc sách cả nước lại, cùng nhau ký tên vào một bức thư dâng lên trên, phản đối Thừa tướng làm chủ khảo. Đến lúc ấy cho dù không thành công, thì cũng khiến cho Thừa tướng không dám tùy tiện nhận hối lộ nữa, chí ít cũng đảm bảo được tính công bằng nghiêm minh của việc khoa cử ở một mức độ nhất định.”
Những lời của Trầm Hòa Anh vừa nói, khiến mọi người lập tức ngộ ra nhiều điều, vì thế đều đồng loạt hưởng ứng, cùng nhau vạch ra kế hoạch, thảo luận làm sao để liên lạc với những người đọc sách trong nước, cùng bàn luận nên viết thư như thế nào, ý nghĩ trong bức thư cùng nhau ký tên dâng lên ấy ra làm sao….
Bốn anh chàng đọc sách này quả thực là rất có tài năng, trải qua mấy lần bàn bạc, dự thảo phương án thực hành ra sao đều đã có cả, ngay cả đương kim thánh thượng mặc thường phục đứng bên cạnh, cũng không thể không cảm thán rằng bản thân mình khó mà tìm ra được lỗi sai.
Lục Cận thảo luận rất hăng say, không kìm được mơ mộng tham vọng cùng mọi người, nghĩ tới sau này có thể phong hầu bái tướng, diệt trừ gian thần, thanh trừng ung nhọt bên cạnh quân vương, loại bỏ Tạ đảng. Nói chuyện vô cùng hào hứng, vài người liên tiếp nâng chén kính rượu, thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, nhưng do khoảng cách quá xa, lại thêm kiểu nói chuyện rì rà rì rầm, nên không nghe rõ lắm.
Khuôn mặt Trầm Hòa Anh mang theo ý cười, cúi đầu uống rượu, thở dài: “Chuyện sau này, thì để sau này hẵng nói, phải thi đỗ mới có tiền đồ được.” Mọi người nghe xong, lập tức đồng tình, “Đúng vậy, đúng vậy.”
Trong bốn người, Lục Cận kích động, nhưng lại thấp thoáng mang dáng dấp của một nhà lãnh đạo, Trầm Hòa Anh trầm ổn, giỏi bày mưu tính kế, tâm cơ sâu xa, có thể gọi là quân sư, tài hoa của Ứng Tông và Mã Chí Anh cũng không hề tầm thường.
Mấy gã này liệu có thể gây sóng tạo gió được không đây?
Minh Trọng Mưu liếc nhìn Tạ Lâm đang trầm mặc đứng bên cạnh.
Phong hầu bái tướng? Diệt trừ gian thần? Thanh trừng ung nhọt bên cạnh quân vương, loại bỏ Tạ đảng?
Trẫm thật sự đang rất háo hức mong chờ đấy.
Nói chuyện hồi lâu, sắc trời cũng đã tối, Minh Trọng Mưu và Tạ Lâm đứng dậy cáo từ.
Một vài người toan nhỏm dậy để tiễn, nhưng bị Minh Trọng Mưu cự tuyệt, mọi người còn đang chắp tay nói lời từ biệt, thì Trầm Hòa Anh đã thoáng thấy người tên là Đỗ Lăng kia quăng bạc trả cho chưởng quầy, chưởng quầy còn đang định đếm, thì đã thấy Đỗ Lăng khoát khoát tay, đi xuống lầu mất rồi.
Lúc ấy Minh Trọng Mưu mới nhận ra Tạ Lâm đã đi khỏi, bèn nói một tiếng “cáo từ”, rồi cũng đi theo.
Mọi người quay trở về chỗ ngồi của mình.
Lúc ấy tiểu nhị bèn chạy tới thu dọn đống bát đĩa trên cái bàn vừa nãy Minh Trọng Mưu và Tạ Lâm ngồi, khóe mắt Trầm Hòa Anh liếc nhìn, rồi bước đến cầm lấy chiếc khăn tay Tạ Lâm tiện tay vứt trên bàn lên. Lục Cận lấy làm lạ hỏi: “Huynh cầm khăn tay người ta đã dùng rồi làm gì?”.
Trầm Hòa Anh chăm chú nhìn chiếc khăn, lông mày cau lại, nói: “Huynh xem đi, chiếc khăn thêu này……”
Lục Cận tiến lại gần, cúi đầu nhìn chiếc khăn, thấy trên chiếc khăn lụa thượng hạng, có thêu hình đôi chim uyên ương đang bơi dưới nước, đường thêu tinh tế dễ thương, sinh động y như thật. Lục Cận không kìm được nghi ngờ: “Đường thêu đẹp như vậy, không dễ gì có thể nhìn thấy được, người này……” Gã không nhịn được nhìn xuống dưới lầu, “Vậy mà người này lại tiện tay vứt đây.”
Nghĩ như vậy, khiến Lục Cận không khỏi cảm thấy không thể tin được.
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, hết thảy đều thấy rất thắc mắc.
Trầm Hòa Anh lúc ấy mới nặng nề gật đầu, “Vừa nãy, ta nhìn thấy Đỗ Lăng kia, vung tay trả tiền cho chưởng quầy, thậm chí còn chẳng cầm tiền thừa, e là gã Đỗ Lăng ấy không nghèo khó như Việt Trung Ngôn nói đâu. Huynh nhìn phong tư khí độ của bọn họ đi, cũng chẳng giống người bình thường chút nào, ta e là……”
Ba người còn lại không hẹn mà gặp đều đưa mắt nhìn nhau, Lục Cận không nhịn được nuốt nuốt nước bọt, kinh hãi nói: “Vừa nãy chúng ta còn bàn luận sau lưng về đương kim Thừa tướng, còn nói sẽ cùng nhau ký tên dâng thư, may mà chúng ta còn nhỏ giọng nói năng cẩn thận, lẽ nào đã bị hai người bọn họ nghe được sao?”.
Sắc mặt Trầm Hòa Anh trông rất trầm trọng, “Đây chính là chuyện ta đang lo lắng.”
Hai người bọn họ, rốt cuộc là ai?!
XXX
Trên đường, Minh Trọng Mưu nhớ tới những lời mấy người đó nói, bèn cười bảo: “Mấy gã đó, cũng có chút tài năng đấy chứ, sau này gặp ở kỳ thi, nói không chừng có thể có vài người xuất sắc, đi thi là đoạt giải. Tạ Lâm, khanh nghĩ sao?”.
Tạ Lâm chậm rãi đáp: “Có nhiệt huyết, có tài năng, nhưng thế vẫn chưa đủ.” Nàng khẽ lắc đầu, thở dài, “Quá trẻ, cần phải nếm chút khổ sở, có vậy mới ngộ ra được đạo lý.”
Những người lớn tuổi ở quê cũ của nàng thường nói câu này. Nhưng nội dung thì không giống.
Những người lớn tuổi thường nói với nàng: “Con gái thì phải có dáng vẻ của một con gái, còn cháu, vừa không giống huynh trưởng của cháu, nhưng cũng lại quá giống huynh trưởng của cháu. Có cách nghĩ của riêng mình là tốt, nhưng nghĩ quá nhiều, thì lại không còn tốt nữa. Cháu ấy, nghĩ quá nhiều, sầu lo quá nhiều, thiếu đi nhiệt huyết và sự bốc đồng, suốt ngày nhìn trước ngó sau, với tình cách đó thì sẽ chịu nhiều thiệt thòi lắm.”
Chỉ là hiện giờ, nàng đã có mục tiêu, cũng không còn nhìn trước ngó sau nữa, nhưng tuổi tác năm này nối tiếp năm kia, càng ngày càng lớn, trước đây bị người ta gọi là tiểu đại nhân, giờ thì……
Nhìn những đồng liêu xung quanh, từng người từng người thành thân, có thê tử, nàng mới cảm nhận được, nhìn trước ngó sau, quả nhiên không tốt chút nào, nhất là khi bản thân đang ngồi trên cái vị trí này.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tạ Lâm bất giác có hơi thất thần.
Minh Trọng Mưu nghe nàng nói vậy, lại nhìn thấy dáng vẻ lơ đãng không biết đang nghĩ gì của nàng, không hiểu sao lại thấy hơi cáu, “Tạ Lâm, khanh đừng tưởng rằng những người đó không có sức uy Hi*p với khanh. Vừa nãy khanh cũng nghe thấy rồi, bọn họ cũng có chí hướng, tương lai muốn phong hầu bái tướng, bọn họ muốn diệt trừ gian thần, thanh trừng ung nhọt bên cạnh quân vương đấy! Cho dù bọn họ chưa đỗ tiến sĩ, nhưng rồi sẽ có người thi đỗ. Cho dù thí sinh trong cuộc thi lần này không một ai phản đối khanh, thì ba năm lại có một kỳ thi, sẽ có một ngày, có một người ghét khanh, bước chân vào triều đình, cũng sẽ có một ngày, bọn họ thật sự phong hầu bái tướng, đến lúc ấy ——” Minh Trọng Mưu gằn từng chữ một, “Đến lúc ấy, Tạ Lâm à, khanh định làm gì nào?”.
Thừa tướng Tạ Lâm, tâm cơ khó dò, bản thân là người có tài hoa, quyền thế nghiêng trời, ngay cả Hoàng đế cũng bất lực không làm gì nổi nàng.
Cho dù Hoàng đế có thể xử lý nàng đi nữa, cũng không muốn động đến nàng, bởi vì nàng có ý tưởng, biết kiềm chế, biết kiềm chế tất cả những phe cánh trong triều, là vị thần tử có quyền, có bản lĩnh mà Hoàng đế cần nhất, và là quân cờ tối quan trọng.
E là ngay cả bản thân Tạ Lâm cũng hiểu sâu sắc điều đó.
Quyền lực của Hoàng đế và quyền lực của Thừa tướng, từ xưa tới nay, là hai thế lực lợi dụng lẫn nhau.
Cho dù Hoàng đế có ý nghĩ muốn xuống tay với nàng, cũng không dám làm, lại càng không thể làm.
Nhưng Tạ Lâm trước giờ chưa từng có năng lực đánh cược với hoàng quyền. Hoàng đến có thể đổi, nhưng triều đình Đại Sở, chỉ có thể mang họ Minh.
Nhưng Tạ Lâm cũng lại chỉ có một.
Sẽ có một ngày nàng già đi, sẽ có một ngày đầu óc nàng trở nên chậm chạp. Thế gian cũng sẽ có một người thích hợp làm Thừa tướng hơn nàng.
Chỉ cần nàng sơ hở trong một khoảnh khắc thôi, thì Hoàng đế có thể nhân cơ hội đó, đổi vị trí Thừa tướng này cho kẻ khác ngồi vào.
Nhưng Tạ Lâm lẽ nào lại là người dễ bị chịu thua như vậy sao?
Tạ Lâm nghe những lời Minh Trọng Mưu nói, liền lộ ra nụ cười thâm trầm.
Muốn lật đổ thần?
“Vậy thì phải xem có người như vậy bước được chân vào triều đình không cái đã.” Đáng tiếc trước mắt, thần vẫn chưa nhìn thấy ai cả.
Nụ cười nhếch mép của Tạ Lâm, mang theo ý vị sâu cay.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc