Gian Phi - Chương 11

Tác giả: Lạc Lạc Đào Hoa

Từng phiến lá đỏ theo gió tung bay, nằm trên mặt đất bày ra một khung cảnh diễm lệ, tôi túm chặt áo khoác ngoài, uống một ngụm trà nóng, “Mùa thu đến rồi.”
“Nương nương.” Mai Nhi đi vào, thần sắc mang theo chút phẫn nộ.
Tinh thần đang phấn chấn lên một chút, nên tôi cười: “Có chuyện gì?” Lại có chuyện thú vị để đùa nữa rồi sao?
“Nương nương, người còn nhớ vào hôm đại thọ hoàng thượng, có vài vị đại thần đã dâng mỹ nữ lên không?” Có phải cô nàng đang đề cập đến lần đại thọ tôi xuất đầu lộ diện không? Khẽ gật đầu, tôi ra hiệu bảo cô nàng tiếp tục nói. “Lúc đó tổng cộng có sáu người, đều được hoàng thượng phong là Tài nhân. Trong đó, có một Tài nhân tên là Giải Băng Băng, gần đây bởi vì thường xuyên được hoàng thượng sủng ái, nên đã được phong lên làm Sung dung.”
“Ừ.” Tôi tiếp tục gật đầu, đây cũng không phải chuyện gì lớn, tuy rằng nhảy vượt lên bốn cấp cũng hơi dọa người thật, có điều nếu hoàng đế đã thích, thì người ngoài cũng không có quyền hoài nghi.
“Nương nương người không biết đó thôi! Người có biết vị Giải sung dung này dựa vào là cái gì mà được hoàng thượng sủng ái không?” Lắc đầu, em không nói thì làm sao mà tôi biết được? “Không biết từ đâu mà cô ta lại thu thập được những thi từ mà nương nương làm trước đây, cả ngày diễn tấu trước mặt hoàng thượng, dựa vào mấy cái này đoạt được sủng ái của hoàng thượng!”
“Phụt!” Trà thơm mới vừa vào đến miệng cứ như vậy mà “oanh liệt” đi ra, đây chính là cực phẩm Vũ Di Xuân đó nha! Thật là lãng phí.
“A! Nương nương… Người có sao không! Đều tại nô tì không tốt! Nô tì đáng ૮ɦếƭ!” Mai Nhi cùng với Lan Nhi ở bên cạnh vội vàng giúp tôi vừa vỗ lưng vừa lau người, chỉ sợ tôi bị sặc mà ૮ɦếƭ.
“Khụ!” Thật ra tôi cũng không sặc đến mức như vậy được, chỉ là do phản xạ có điều kiện quá mức mà thôi, “Mai Nhi, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, mấy bài thơ đó không phải do ta làm.” Thật là, hiếm khi tôi nói thật mà không có ai tin là sao?
“Vâng vâng vâng! Không phải là do nương nương làm! Là nô tì nói sai rồi! Thỉnh nương nương thứ tội!” Đau đầu quá… người này đã theo tôi lâu như thế, cái thói quen không hiểu đầu cua tai nheo mà hùa theo này đúng là không thể sửa được?
“Quên đi” tôi xua tay, “Ngươi nói tiếp đi, Giải sung dung kia còn làm chuyện gì mà khiến cả người cả thần đều nổi giận?” Khiến cho ngươi mặt mày oán giận thiếu nước hóa thành quỷ dạ xoa đòi mạng luôn.
“Nương nương, như vậy còn chưa đủ sao? Những cái đó đều là… ờ… cho dù những ca từ đó không phải là do người làm, nhưng chính người là người đầu tiên tìm ra để dâng lên hoàng thượng! Nữ tử đó dựa vào cái gì mà dùng những thứ của người để đi tranh giành hoàng thượng với người chứ!”
“Hoàng thượng không phải là của ta.” Tôi bĩu môi, thật ra cô nàng cũng không nói sai, mặc dù tôi không phải là tác giả, nhưng người khác cũng không dám dùng những ca từ này, vì thật ra tất cả mọi người đều cho rằng những thứ đó là do tôi làm, vậy mà Giải Băng Băng dám dùng thủ đoạn này để đoạt được sủng ái, quả thật là không thể làm người khác vui vẻ nổi. Huống chi… tôi là ai chứ? Tôi chính là kẻ lập chí muốn làm Thục phi – đệ nhất Gian phi nha! Nếu không chỉnh lưng cái con bé dám có can đảm khiêu khích tôi một chút chẳng phải sẽ khiến cho quần chúng nhân dân thất vọng lớn sao? Hắc hắc hắc…
“Nương… Nương nương…” Giọng cười của tôi khiến cho hai kẻ bên cạnh đông cứng cả người.
Tôi ngẩng đầu, lập tức thay bằng một gương mặt tươi cười ấm áp như gió xuân tháng ba: “Mai Nhi, nếu như hoàng thượng đã sủng ái Giải sung dung như thế, ta đây làm Thục phi cũng nên quan tâm đến cô ta một chút cho phải đạo, ngươi nói có đúng không hả?”
“… Đúng ạ…”
“Vậy ngươi đi xem thử coi cô ta muốn cái gì, phải nhìn thật hẳn hoi đấy biết không?” Tôi tiếp tục cười, cười rất dịu dàng.
“… Vâng… Nô tì xin cáo lui…”
Quay đầu phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, một phiến lá rụng nổi bật giữa đất trời tựa như an nhiên vì đã thoát khỏi cuộc đời, lơ đãng đáp xuống.
Tôi vuốt ve cái bụng đang dần dần nhô cao lên, lẩm bẩm: “Mặc dù có câu nói người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng nếu cứ chờ cho đến khi người khác đến ức hiếp mình rồi mới bắt đầu phản kích thì có thể đã quá muộn rồi.”
Không để tôi chờ quá lâu, Mai Nhi mang đến cho tôi tin tức mà tôi cần ─ chuyện liên quan đến một cặp ngọc bội.
“Ngươi nói là, hoàng thượng ban cho nàng ta một miếng ngọc bội tương tự như miếng ngọc đã từng ban cho Đức phi?” Bảo rằng tương tự chứ hẳn là trong cùng một cặp rồi.
“Dạ đúng. Người đang hầu hạ Giải sung dung là Yến Nhi trước kia từng hầu hạ bên cạnh Đức phi một khoảng thời gian cho nên cô ta khẳng định chắc chắn hai miếng ngọc bội kia giống hệt nhau.” Mai Nhi khẳng định.
“Vậy Đức phi có biết chuyện này không?”
“Đức phi nương nương cũng không biết đâu ạ, chuyện này là Yến Nhi lén nói với nô tì, người biết được cũng không nhiều.”
“Như vậy thì thật là tốt…” Khóe miệng cong lên thành một hình cung gian xảo, “Các ngươi đi sắp xếp một chút, ta muốn…” như thế… như vậy đó… ha ha!
Nói đến mảnh ngọc bội của Đức phi và vị Giải sung dung kia, thật ra chúng chính là một cặp, còn có tên gọi là ─ Trân Lung ngọc.
Khi Trọng Tôn Hoàng Gia vẫn còn là thái tử đã đem một miếng ngọc bội tặng cho Đức phi, Đức phi vẫn luôn muốn có được miếng còn lại để ghép thành một đôi, nhưng không hiểu vì sao Trọng Tôn Hoàng Gia lại không cho cô ta. Sau này hắn cố ý đem miếng ngọc đó tặng cho tôi, nhưng lại bị tôi từ chối. Tuy nói không trọn vẹn cũng là một cảm giác thú vị, nhưng tôi là kẻ thích “toàn vẹn”, phải chia sẻ chồng với người khác cũng là chuyện bất đắc dĩ ─ còn việc tôi đi đoạt chồng của người khác thì không tính, bởi vì đó là chồng của “người khác” không phải là của “tôi” ─ nếu ngay cả một mảnh ngọc nho nhỏ mà cũng phải cùng người khác chia sẻ một nửa thì thật không thể nào chấp nhận nổi rồi. Đương nhiên là lý do để tôi từ chối cũng cũng hết sức quang minh chính đại.
“Nương nương, như vậy có được không?” Lan Nhi nhìn tôi sợ hãi, thời gian cô nàng vào cung cũng hơi ngắn nên khí thế cũng như tâm kế đều còn kém xa Mai Nhi.
Tôi không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ngươi nghĩ sao? Muốn rút lui à?”
“Chuyện này…”
Tôi đương nhiên biết là cô nàng trả lời không được vì cô nàng không phải là Đức phi, nếu không hiểu rõ tính tình của Đức phi, tôi cũng không thể thiết kế cái bẫy như vậy, bây giờ cứ thử xem Đức phi có theo tính cách của mình mà gây sự không thôi.
“Nương nương! Đã xảy ra chuyện!” Mai Nhi vội vàng quay về báo cáo với tôi, giọng điệu khẩn trương, nhưng trên mặt thì tươi cười hơn hớn.
Tôi mỉm cười, nha đầu này làm việc càng ngày càng chuyên nghiệp nha, đúng là một tài năng.
“Chuyện gì?”
“Hồi bẩm nương nương, giữa Đức phi nương nương và Giải sung dung có xung đột, Giải sung dung bị đả thương. Nương nương có đến xem không?”
Tôi không ngần ngại ném cho cô nàng một ánh mắt xem thường, cái đồ, đã biết thừa còn bày đặt hỏi! “Việc này cũng không thuộc sự quản lý của bản cung. Đang yên lành, các nàng ấy lại gây ra chuyện gì?”
“Dạ, là như thế này,” Mai Nhi cười như đúng rồi, “Cách đây vài ngày Hoàng thượng ban thưởng cho Giải sung dung một miếng ngọc bội, miếng ngọc này lại rất giống với miếng ngọc trước đây Hoàng thượng đã ban tặng cho Đức phi nương nương. Hôm nay Đức phi nương nương cùng Giải sung dung và một vài phi tần khác cùng nhau chơi đùa trong ngự hoa viên, không ngờ Đức phi nương nương đột nhiên phát hiện miếng ngọc của mình biến mất, mọi người tìm một lúc lâu cũng không thấy. Sau đó Đức phi nương nương lại nhìn thấy trên người Giải sung dung cũng có một miếng ngọc bội giống hệt của mình, liền một mực khẳng định là do Giải sung dung lấy trộm. Giải sung dung đương nhiên là cực lực phủ nhận, sau đó không biết tại sao lại lại để xảy ra việc ***ng chạm tới Đức phi nương nương, Đức phi nương nương giận dữ liền sai người đánh Giải sung dung.” Nói tới đây, Mai Nhi bỗng nhiên dừng lại một chút, hí hửng vì người khác gặp họa rồi kể tiếp: “Lúc này Hoàng thượng xuất hiện, làm sáng tỏ xong mọi việc thì cũng phát hiện ngọc bội của Đức phi nương nương rơi ở trong bụi hoa. Chuyện đó khiến hoàng thượng long nhan giận dữ, ngay tại hiện trường giáng Đức phi nương nương xuống Chiêu nghi, phạt đóng cửa suy nghĩ nửa năm, còn Giải sung dung mặc dù được ban tặng một ít trân phẩm quý giá, nhưng e rằng trong khoảng thời gian một tháng cũng sẽ không ra ngoài gặp ai được.”
Ha ha! Tiêu Ngọc Dung thật đúng là bi thảm, không có tôi làm đối thủ cô ta đã thua thảm hại như thế. Ôi! Thật sự là đáng thương! Có điều…”Vì sao trong vòng một tháng Giải sung dung lại không dám gặp ai?”
“Hồi bẩm nương nương, có một việc, nô tì không biết có nên nói hay không?”
“Nói.” Bưng chén lên, tôi tinh tế nhấp một ngụm trà, hôm nay là trà long nhãn hạnh nhân.
“Thật ra bất kể là dáng người hay là vẻ ngoài của Giải sung dung đều có vài phần tương tự với nương nương, cho nên nô tì nghĩ có lẽ vì vậy mà Đức phi nương nương mới chuyên nhắm vào mặt cô ta mà đánh!”

Không ngờ nha! Giải sung dung này lại là một thế thân! Nói như vậy, tôi có thể cho rằng bản thân mình ở trong lòng Trọng Tôn Hoàng Gia cũng có một vị trí nhất định không?
Lắc đầu, tôi bật cười, “Thì ra là coi cô ta là thế thân của ta…” Khoan? Thế thân? Trong lòng thoáng lướt qua, một kế hoạch lờ mờ nổi lên: “Mai Nhi, giao cho ngươi một nhiệm vụ, nhưng có nắm chắc làm tốt được không?”
“Nương nương xin cứ giao phó.” Vừa nghe có nhiệm vụ, ánh mắt Mai Nhi liền sáng rỡ, mười phần là phần tử hiếu chiến!
“Lan Nhi, đi lấy giấy mực đến đây.”
Chờ Lan Nhi cầm giấy mực đến, tôi nói: “Lan Nhi chấp Pu't, ta đọc ngươi viết.” Lan Nhi gật đầu, tôi thì thầm đọc:
“Đã trăm năm ròng xã tắc,
Ba ngàn dặm thắm sơn hà.
Gác phương lầu rồng xuyên đêm Hán,
Lá ngọc cành vàng quấn xa xa.
Chưa từng biết can qua.
Phút chốc bỗng trở thành tôi tớ,
Phong tư Phan Trầm tiêu tan.
Bàng hoàng khoảnh khắc rời đế vị,
Giáo phường còn tấu khúc ly ca.
Rơi lệ nhìn cung nga.”
(Phá trận tử – Lý Dục)
Tôi mỉm cười, sửa hai chữ mở đầu của bài từ một chút, xem chừng hiệu quả sẽ càng cao hơn. Tôi ra hiệu bảo Lan Nhi đưa bài từ cho Mai Nhi, rồi nói: “Tìm người mô phỏng lại bài từ này dựa trên một phần chữ viết của ta, sau đó tìm biện pháp đưa nó đến tay Giải sung dung, nhưng không được mô phỏng quá giống, chỉ cần hao hao là được rồi.”
Mai Nhi ngẩn ra: “Nương nương làm như thế là…”
“Nghĩ cách khiến cho cô ta tin tưởng bài từ này quả thật là Pu't tích của ta, nếu cô ta hoài nghi ta vì sao lại làm bài từ như thế, ngươi có thể cho người nói với cô ta đây là do ta cảm khái chuyện xưa của tiền triều, dựa trên tấm gương đó mong hoàng thượng không phạm lại sai lầm xưa cũ.” Nếu Giải sung dung hiểu rõ Trọng Tôn Hoàng Gia sẽ không tin tưởng những lời nói này lại càng không đàn bài từ này, đáng tiếc, tôi biết rõ trong đám phi tân hậu cung, e rằng ngoài tôi ra không có bao nhiêu người có thể hiểu rõ vị đế vương trẻ tuổi tâm cao khí ngạo kia.
“A…” Mai Nhi cái hiểu cái không, “Nương nương là muốn mượn tay hoàng thượng…”
“Không, ta không muốn cô ta ૮ɦếƭ.” Tôi nghiền ngẫm nhìn những thử bên ngoài cửa sổ, “Ta chỉ muốn cô ta bị giam vào lãnh cung. Cho nên, nếu hoàng thượng muốn giết cô ta, chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn cản, tóm lại là ta muốn giữ lại mạng sống của cô ta, đã hiểu chưa?” Tôi mơ hồ cảm giác cô ta sẽ có một tác dụng đặc biệt nào đó, nhưng không phải là bây giờ.
“Vâng, nương nương.” Mai Nhi tuy rằng không hiểu tôi vì sao lại muốn làm như vậy, nhưng vẫn vâng lời nhận lệnh mà đi ra. Tôi tin tưởng cô nàng sẽ làm chuyện này đến nơi đến chốn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc