Gian Phi - Chương 03

Tác giả: Lạc Lạc Đào Hoa

Đối với trí nhớ của chủ nhân ban đầu của thân thể này, tôi xem xét như là đang coi lại một câu chuyện cũ.
Kỷ Vận là một nữ nhân xuất sắc, nhưng chỉ giới hạn trong thời đại này. Theo ý kiến của tôi, cuộc sống của cô ta bình thản đến nhàm chán, tuy là một thiên kim đại tiểu thư của gia đình phú quý, nhưng ngày thường theo đúng khuôn phép bị nhốt trong khuê phòng, căn bản là không hề có niềm vui đáng nói nào, cuối cùng cũng trưởng thành, lại bị đưa vào hoàng cung, từ một cái Ⱡồ₦g giam nhỏ đổi thành một cái nhà lao lớn, vẫn như cũ chẳng có gì thú vị.
Điều duy nhất có thể coi là gợn sóng, chính là vào năm cô ta mười bốn tuổi ─ khoảng một năm trước khi tiến cung ─ đã vô tình gặp gỡ một người đàn ông. Từ kí ức của Kỷ Vận tôi có thể thấy được cô nàng đối với cái tên Giản Chính Du đó có ba phần ái mộ, đáng tiếc cô nàng từ nhỏ đã được người nhà định đoạt sẵn là sẽ được tiến cung, bởi vậy cái đoạn lãng mạn không hẹn mà gặp này đã định sẵn kết quả là không thể đơm hoa kết trái, thậm chí ngay cả tiến thêm một bước cũng không được.
“Aizzzzz!” Lục lại trí nhớ, càng xem càng không biết nói sao, cuộc sống của người cổ đại đều như vậy sao? Thật sự là muốn: buồn ૮ɦếƭ người! Tôi thở dài một hơi, không khỏi vô cùng hoài niệm “kiếp trước” của chính mình.
“Nương nương?” Mai Nhi vẫn đứng bên cạnh dè dặt ngần ngại nhìn tôi.
Khoát tay, cái loại chuyện này vốn là không có khả năng giải thích cho cô nàng, tôi chống tay lên má, nhìn ra ngoài cửa sổ, càng ngày càng phiền muộn nhàm chán. Cuối cùng, tôi rốt cuộc không thể ngồi yên được nữa.
“Mai Nhi, theo ta ra ngoài đi dạo một chút.” Nói xong, không để ý cô nàng phản ứng ra sao, tôi đi ra khỏi phòng trước.
Không thể không thừa nhận ngự hoa viên quả thật không hổ danh là ánh ngọc dưới đáy trời, là đệ nhất kiến trúc do con người làm ra, đưa mắt nhìn quanh toàn là kỳ hoa dị thảo muôn hồng nghìn tía! Một cơn gió thổi qua, hương thơm tràn ngập khiến cõi lòng thư thái, phiền muộn của tôi cứ như vậy bị thổi bay đi mất hơn một nửa.
Tâm tình tốt lên một chút, tôi liền nhịn không được muốn ca hát. Tâm tư vừa thay đổi, lại nhớ đến trước kia đọc sách thường thấy những người xuyên không đều mang một thân tài nghệ tiếu ngạo phong vân, tôi cũng đột nhiên muốn nếm thử tư vị “văn đàn đạo tặc” ( – đạo nhạc mà không xin phép).
Nghĩ đến là phải làm ngay, tôi bảo Mai Nhi đi tìm một cây đàn cổ, nhân tiện đón một cơn gió mát liền ra vẻ phong trần tao nhã:
“Sầu dâng khói nhạt mây dày
Lò vàng hương lạnh ngưng bay bao giờ
Trùng dương trời đẹp như mơ
Đêm thu gối ngọc màn tơ buốt hồn
Bờ đông nâng chén hoàng hôn
Hương thầm man mác khẽ lùa ống tay
Lẽ nào hồn chẳng ngất ngây
Rèm tây gió lộng người gầy hơn hoa…”
(Túy hoa âm – Lý Thanh Chiếu)
Thêm một lần nữa phải công nhận cái thân thể này được ông trời ưu ái cơ nào, ngay cả giọng hát cũng tiêu hồn thực cốt, ai oán triền miên, thật sự là… đáng ghen tị!
“Hay! Hay cho một câu ‘Rèm tây gió lộng người gầy hơn hoa’!”
Thanh âm của một nam nhân xa lạ đột nhiên vọng tới làm tôi ngẩn ra, ngẩng đầu, chạm phải một đôi mắt sáng như sao, hắn là ai vậy?
“To gan! Ngươi là người phương nào, dám mạo phạm Thục phi nương nương?” Không đợi tôi hỏi, Mai Nhi đã nghiêm nghị mở miệng, cô nàng này đúng là càng ngày càng có khí thế.
“Thục phi?” Nam tử kinh ngạc nhìn tôi, ý nghĩ trong đầu tôi lay động, hướng hắn mỉm cười. Vẻ mặt hắn chấn động, khom người hành lễ nói: “Tại hạ An võ hầu Tiêu Bang, tham kiến Thục phi nương nương thiên tuế.”
Tiêu Bang (- đất nước thong dong thảnh thơi)? Hay là Tiếu Bang (- đất nước suy yếu sắp vong)? Tôi sợ nha! Có điều… Tôi nhớ rõ hình như Đức phi cũng họ Tiêu, nghe nói nàng có một anh trai, hình như được phong chính là tước Hầu… Nghĩ đến đây, tôi không khỏi muốn trách Kỷ Vận lúc trước quá mức lười để ý thế sự, ngay cả tư liệu của đối thủ cũng không rõ ràng, cái này không phải là thể hiện rõ ý muốn để người khác cấu kết mưu hại sao?
Oán trách thì oán trách, tôi vẫn cứ mỉm cười dịu dàng hướng phía Tiêu Bang nói: “Thì ra là An võ hầu, như vậy là bản cung thất lễ rồi.”
“Nương nương hà tất nói như vậy, thật sự là vi thần đã quá mạo phạm, mong nương nương thứ tội.” Xem ra hắn là lần đầu tiên gặp tôi, sắc mặt có chút bối rối khó xử.
Đương nhiên tôi biết hắn vì điều gì mà có thái độ như vậy. Hắn là huynh trưởng của Đức phi, tôi là tình địch lớn nhất của muội muội hắn, nói vậy chắc là Đức phi đã miêu tả tôi chẳng có gì tốt cả, đoán không chừng danh hiệu “Hồ ly tinh” gì đó cũng không thoát được mà gán cho tôi, ngay cả ấn tượng của hắn đối với tôi chắc cũng là cực kì không tốt. Nhưng sắc đẹp của Kỷ Vận là khuynh quốc khuynh thành, ngay cả đến bản thân tôi cũng ghen ghét không thôi, nhìn xem hắn lại là một thanh niên trai tráng, tinh lực có thừa như thế làm sao chống đỡ được cái loại cám dỗ này? Hơn nữa vừa rồi tôi lại đánh một khúc “Túy hoa âm” như vậy, cái kiểu đánh sâu vào tâm lý thế này chỉ sợ rằng đủ để làm hắn nhất thời trong nửa khắc cũng không có khả năng bình ổn hơi thở.
Đã sáng tỏ, tôi gật đầu với hắn, đứng lên nói: “An võ hầu không cần đa lễ, bản cung có việc, xin cáo từ trước.” Không đợi hắn phục hồi lại tinh thần, tôi mang theo Mai Nhi quay về, trong lòng âm thầm tính toán làm sao sử dụng cái loại “tài nguyên” có sẵn này, đây rất là xứng đáng với cái từ “ngạc nhiên” tôi đã hứa hẹn nha.
Đại thọ của thiên tử, phổ thiên đồng khánh (*một câu chúc mừng của người TQ), thân là nữ nhân bên người hoàng đế, càng phải đổ hết tâm tư soạn mưu tính kế quyến rũ hoàng đế để đoạt lấy ân sủng. Một vãn yến (*tiệc khuya), ngoại trừ những thần tử có tâm tư này ra, ngay cả hậu cung cũng xảy ra một trận tranh kỳ đấu diễm.
Từ mấy ngày trước, phụ thân của Kỷ Vận đã âm thầm phái người liên lạc với Kỷ Vận, báo rằng trong triều thần có không ít người dâng mỹ nữ lên chúc mừng, muốn cô ta cẩn thận ứng phó, đừng để trở tay không kịp lại bị người khác ra tay tranh sủng. Dựa trên thân phận của Kỷ Vận, Tần Ưu đương nhiên là miệng nói đồng ý, đồng thời cũng nhờ cha và anh nghĩ biện pháp giúp nàng đưa tâm phúc vào cung để sử dụng, đồng thời thu thập tất cả các tư liệu liên quan đến Đức phi.
Khi màn đêm buông xuống, đèn hoa vừa thắp lên, vãn yến chính thức bắt đầu Trọng Tôn Hoàng Gia mới phát hiện ra, thân là Thục phi – Kỷ Vận lại ngang nhiên vô cớ vắng mặt ở yến tiệc! Đang lúc hắn giận dữ muốn bảo người đi truyền triệu kiến, người đầu tiên biểu diễn ở vãn yến chưa được hắn cho phép đã lên đài trình diễn.
Âm nhạc du dương say lòng người át đi tiếng ồn ào trong không gian, theo sau đi vào là một đoàn vũ nữ thân mặc lụa mỏng, mắt môi yêu kiều, hợp lại rồi nương theo tiếng nhạc nhẹ nhàng bắt đầu múa. Chỉ thấy đoàn vũ nữ thần sắc mê ly, dáng múa uyển chuyển, dải áo tung bay mang theo hương hoa tinh tế lan khắp điện, người xem không thể không si mê.
Trọng Tôn Hoàng Gia khẽ nhíu mày, đang muốn hạ lệnh dừng lại, lại nghe thấy một thanh âm khiến người khác thần hồn điên đảo vang lên:
“Trăng sáng có từ thuở nào?
Nâng chén hỏi trời cao
Chẳng hay trên trời cung khuyết
Đêm nay vốn thuộc năm nào?
Muốn cưỡi gió về nơi đó,
Lại sợ lầu quỳnh gác ngọc,
Cao quá nên lạnh lẽo
Cùng múa với bóng trăng,
Nhân gian thích hơn nhiều…”
(“Nguyện người dài lâu” – phỏng theo “Thủy điệu ca đầu” – Trung thu – Tô Thức)
Lúc này, vũ nữ vốn là đang chụm lại một chỗ đột nhiên lướt nhanh rồi tản ra, như cánh hoa của nụ hoa nở bung, lộ ra một “nhụy hoa” đang quỳ ở giữa. Chỉ thấy nữ nhân đó một thân y phục đỏ như lửa, dung nhan tuyệt thế, làn da như sương như tuyết lại càng nổi bật trên bộ y phục đỏ rực lóa mắt, rung động lòng người, nhưng hấp dẫn nhất là đôi mắt trời sinh lưu chuyển như sóng nước kia, vừa nhẹ nhàng đưa qua một cái đã khiến tất cả mọi người tưởng rằng nàng đang nhìn mình, đừng nói là cả con người đã sẵn sàng giao ra, ngay đến linh hồn cũng đều mê say điên đảo. Một đôi mắt ướƭ áƭ cùng một thân phục sức như lửa, biến ảo như đan vào lại như xa lánh đầy ma mị mà quyến rũ.
Nhìn ngắm nữ tử này, dường như tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người. Người quen biết là bởi vì không nghĩ tới đường đường là Thục phi lại tự mình ra biểu diễn tài nghệ, phải biết rằng trước đây Thục phi tuy rằng được sủng ái nhưng chưa bao giờ thích náo nhiệt, bình thường vốn dĩ luôn quá mức yên lặng, nhưng hiện tại… Còn những người không biết, thì đây quả là một cảnh sắc tuyệt đẹp.
Giọng hát dịu dàng uyển chuyển từ trong miệng Kỷ Vận vang ra, Kỷ Vận từ từ đứng lên, tay áo dài trong suốt như nước nhẹ nhàng tung bay, vòng eo mảnh khảnh phối hợp với bước chân ưu nhã như mây bay nước chảy lượn quanh, ống quần lộ ra hình khổng tước được thêu tinh xảo như mang theo ngọn lửa lại như mang theo sóng nước, tùy ý tung bay trong không trung, ở trong tầm mắt mọi người tạo ra một hình ảnh kết thúc cực kì tao nhã, phá cách nhưng lại hoàn mỹ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc