Giận Dỗi Kết Hôn - Ngốc Nghếch Kiều Thê Của Tôi - Chương 02

Tác giả: Kim Huyên

“A lô, tôi là Khấu Đạt, cô thu thập xong chưa? Tôi đi đón cô.”
Đột nhiên nhận được điện thoại của anh, làm cho Nam Thiến có điểm ngoài ý muốn, cũng có chút há hốc mồm, không biết anh từ nơi nào có số điện thoại của cô, cô cũng không nhớ rõ hai người bọn họ có trao đổi qua tay số điện thoại.
“Thu thập cái gì?” Cô mờ mịt khó hiểu.
“Tư nhân vật phẩm của cô.”
“Vì sao?” Cô lại càng không hiểu.
“Cô không thu thập này nọ chuyển đến nhà của tôi, chẳng lẽ muốn tôi chuyển đến nhà của cô sao?”
Anh thản nhiên trả lời làm cho cô nhất thời nói không ra lời.
Anh là thật sự muốn như vậy sao? Thật muốn thực hiện cuộc hôn nhân này, cùng cô làm một đôi vợ chồng ở chung dưới một mái nhà? Khinh nhíu mày, cô không biết làm như vậy là tốt hay là không tốt.
“Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện, học trưởng.” Cô lấy khẩu khí nghiêm túc nói.
“Học trưởng?” Ngữ khí của anh tràn ngập kinh ngạc.
“Khả năng là anh không biết tôi và anh học chung đại học, tôi là học muội của anh.” Nam Thiến khinh xả cánh môi, mỉm cười lộ ra một chút tự giễu.
“Phải không? Tôi nghĩ đến cô chỉ mới tốt nghiệp trung học, cho nên mới bị phân công làm việc kia.” Lại là ngữ khí tỏ vẻ đương nhiên.
“Anh hoàn toàn không biết tôi, không phải sao? Như vậy chúng ta như thế nào có thể sinh hoạt cùng nhau?” Cô hỏi anh, hy vọng anh có thể hiểu ra được, suy nghĩ một chút vấn đề này.
“Cô hoàn toàn không biết tôi, nhưng đã nhận lời cầu hôn của tôi, hơn nữa cùng tôi kết hôn, không phải sao?” Anh tạm dừng vài giây, lấy vấn đề trả lời của cô vấn đề.
Anh sai lầm rồi, tôi còn hiểu rõ anh hơn là bạn bè anh hiểu anh. Nam Thiến ở trong lòng đáp.
“Chúng ta nói chuyện được không?” Cô nói.
Anh cũng thực sảng khoái. “Có thể a, tôi hiện tại liền đi qua nhà của cô, đại khái mười lăm phút là có thể đến.”
“Nhà của tôi dưới lầu có tiệm cà phê, chúng ta gặp ở đó đi.”
“Được, đợi gặp.”
Cắt đứt điện thoại xong, Nam Thiến tiếp tục ngồi yên tại chỗ, nghĩ sẽ cùng với anh nói chuyện gì, suy nghĩ trong chốc lát, cô lấy ra tờ giấy cùng cái 乃út, ghi nhớ mấy điểm đơn giản.
Một, giả diễn hoặc làm một đôi vợ chồng thật sự, phải nói rõ ràng.
Hai, nếu là giả diễn, hai bên đối với yêu cầu của đối phương phải giấy trắng mực đen viết rõ ràng.
Ba, nếu là thật, hy vọng cuộc hôn nhân này đối với anh mà nói trừ bỏ trách nhiệm ở ngoài, còn muốn có tình yêu, anh phải thử tìm hiểu và yêu cô. (Điểm ấy rất trọng yếu.)
Bốn, thảo luận vấn đề công tác. Cuộc sống gánh vác như thế nào.
Điểm thứ năm còn chưa nghĩ ra, di động trong tay liền vang.
Mười lăm phút trôi qua sao? Như thế nào nhanh như vậy?
Tiếp di động, vội vàng nói một câu. “Vâng, tôi đã biết.” Cô liền nhanh chóng thay bộ quần áo ở nhà, hai phút sau nắm lấy cái chìa khóa, bao da cùng danh sách vừa liệt ra, bằng tốc độ nhanh nhất đi tới tiệm cà phê dưới lầu.
Cô đẩy mở cửa tiệm liền thấy anh, anh mặc rất nhẹ nhàng đơn giản, một cái áo có hình hoạt hình màu hồng phấn, một quần bo trắng xanh mà ở ống có nét phá cách, cùng một đôi dép lê birkenstock, chợt nhìn tựa như sinh viên, tây trang cùng trang phục bình thường đúng là làm cho người ta giống như hai người.
Dù sao cô vẫn dễ dàng nhận ra anh, dù gì trước kia ở trường học, cô sớm thấy qua anh ăn mặc như vậy không dưới mấy trăm lần, sao có thể nhận không ra?
Chính là không nghĩ tới đã bảy năm trôi qua, bộ dáng anh mặc quần bò một chút cũng không thay đổi, vẫn là bộ mặt đẹp như vậy, không hề thua bộ dáng tuấn suất tuổi trẻ năm đó.
Hít sâu một hơi, cô bước tới chỗ anh rồi đi qua, sau đó tới ghế dựa đối diện anh, ngồi xuống.
“Thực xin lỗi, để anh đợi lâu.”
Khấu Đạt lấy vẻ mặt “cô là cô ấy?”, biểu tình hoài nghi trừng mắt nhìn cô.
Nam Thiến đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười. Anh không nhận ra cô!
“Tôi là Nam Thiến.”
“Cô là Nam Thiến?” Anh nhất thời vẻ mặt kinh ngạc.
Cô xấu hổ gật gật đầu, thân thủ sờ sờ mặt mình, mấy lần muốn nói lại thôi, rốt cục vẫn là nhịn không được mở miệng hỏi: “Mặt của tôi khó nhận như vậy sao?”
“Lúc cô buộc tóc cùng buông xuống giống như hai người vậy!” Anh không chuyển mắt nhìn cô nói.
Ban ngày anh không thật sự nhìn qua cô, hiện tại tập trung nhìn vào, mới phát hiện bộ dáng bên ngoài của cô trẻ tuổi, xinh đẹp. Da thịt trắng nõn vô cùng mịn màng, môi hồng nhuận làm cho người ta nhìn muốn âu yếm, còn có cặp mắt to sáng ngời thẹn thùng... Xem ra ông trời đối đãi anh không tệ, làm cho anh tùy tiện bắt được một tiểu mỹ nữ.
“À.” Cho nên là buông thì đẹp hay buộc lại thì đẹp? Nam Thiến rất muốn hỏi như vậy, lại cảm thấy ngượng ngùng.
“Cô vừa rồi ở trong điện thoại muốn nói chuyện với tôi, là vấn đề gì?” Anh lập tức tiến vào vấn đề chính.
Xem ra mặc kệ là xõa tóc hay buộc tóc, đối với anh mà nói đại khái đều không có cái gì khác biệt, thế nhưng ngay cả dùng hơn một phút đồng hồ cùng cô nói chuyện phiếm cũng không nguyện ý. Nam Thiến không hiểu sao có điểm hơi thất vọng.
“Đây chính là một vở kịch?” Cô lầm bầm lầu bầu.
“Diễn? Cái gì diễn?” Vẻ mặt của anh tràn ngập ngạc nhiên cùng nghi hoặc.
“Chính là về chuyện chúng ta kết hôn. Anh hẳn là không phải thiệt tình muốn kết hôn cùng tôi, sở dĩ đột nhiên hướng tôi cầu hôn, mục đích chỉ là vì muốn chọc giận chủ tịch mà thôi, không phải sao?” Cô nhanh theo dõi anh.
“Vốn là như vậy, nhưng là bởi cô dứt khoát mà cự tuyệt lão nhân nhà tôi lợi dụng, tôi liền cảm thấy kết hôn cùng cô không sai, cho nên mới cùng cô đi tìm luật sư.” Anh nói thẳng, một lúc sau còn nói: “Nếu đã muốn kết hôn, cô làm sao có thể cảm thấy chuyện kết hôn của chúng ta là một tuồng kịch?”
“Cho nên ý của anh là chúng ta thật sự phải làm một đôi vợ chồng?” Cô nhịn không được nhíu mày, tâm tình hỗn loạn không rõ ràng lắm nên vui hay buồn.
“Vợ yêu, chúng ta đã là vợ chồng.” Khấu Đạt mỉm cười, cảm thấy chính mình vận khí thật không sai, chộp bừa một lão bà không chỉ có bộ dạng đẹp, cá tính còn ngay thẳng lại ngu ngốc, không nắm chắc cơ hội cầm giữ con rùa vàng là anh, còn hỏi anh thật sự muốn làm một đôi vợ chồng, thật sự là đứa ngốc đáng yêu.
Không nghĩ tới anh thật muốn thực hiện cuộc hôn nhân giận dỗi này, Nam Thiến nhíu mày, hoài nghi không biết chính mình nên làm theo anh hay không, hay là thừa dịp tất cả chưa có kết cục rõ ràng mà bỏ chạy.
Không có tình yêu làm trụ cột, hôn nhân thật sự có thể tồn tại?
Cô một điểm nắm chắc cũng không có.
Tuy rằng thầm mến anh rất nhiều năm, nhưng tình cảm có thể đơn phương yêu mến, hôn nhân cũng có thể nhờ một bên tình nguyện là có thể duy trì, anh có nghĩ tới vấn đề này sao?
“Cô muốn cùng tôi nói chuyện này?” Anh hỏi.
Nam Thiến lắc đầu.
“Còn có chuyện gì?”
“Đối với hôn nhân này anh có suy nghĩ gì?”
Thở sâu, cô quyết định trước hết nghe anh nói như thế nào.
“Suy nghĩ?” Anh sửng sốt một chút. “Tôi không hiểu ý tứ của cô.”
“Tựa như tôi đã thảo luận ở điện thoại, anh hoàn toàn không biết tôi, như vậy chúng ta sinh hoạt cùng nhau như thế nào? Nếu anh thật sự muốn cuộc hôn nhân này.” Cô không chuyển mắt nhìn anh.
“Không có một đôi vợ chồng hoặc là tình nhân ngay từ đầu liền hiểu biết đối phương, hiểu biết cần thời gian cùng ở chung, chỉ cần chúng ta cùng nhau sống, tự nhiên có thể hiểu biết đối phương không phải sao? Tôi không hiểu thế này có vấn đề gì.”
Nam nhân đều nói thẳng như thế này, không có biện pháp tự hỏi bản thân mình sao? Nam Thiến ở trong lòng thở dài.
“Anh không biết là tình huống của hai chúng ta với các cặp vợ chồng hoặc tình lữ khác bất đồng sao?” Cô nói.
“Làm sao bất đồng?”
“Chúng ta hoàn toàn không biết đối phương trước khi kết hôn, mà lại sinh hoạt cùng nhau, trong khi vợ chồng hoặc tình lữ khác trước theo đuổi, yêu đương, yêu nhau, lại kết hôn sống cùng nhau, chúng ta chỉ tiến hành có một bước, như vậy không quá khác người sao?”
Anh cũng không thể gật bừa. “Hiện tại rất nhiều người đều là trực tiếp liền cùng nhau trên giường, chúng ta trước còn có kết hôn đã thực rất giỏi.”
Nhắm mắt lại, Nam Thiến kiềm chế suy nghĩ phát hỏa.
“Tôi không phải nói cái này.” Cô cảm thấy thực uể oải.
Khấu Đạt có chút đăm chiêu nhìn cô một cái. “Cô muốn tôi trước theo đuổi cô, cùng cô bồi đắp tình cảm sao?” Anh lung tung đoán.
“Không phải.” Cô thiếu chút nữa không thét chói tai.
“Vậy là cái gì? Cô không thể nói thẳng ra sao? Cô phải quanh co lòng vòng mệt ૮ɦếƭ đi.” Anh mày khinh túc.
“Tôi hy vọng anh có thể tôn trọng tôi, đồng thời cho tôi một chút thời gian quen với quan hệ vợ chồng chúng ta, khi tôi đã quen anh là chồng tôi, hoặc là hai chúng ta trong lúc đó cảm tình có điều tiến triển, tôi hy vọng trước cùng anh làm một đôi vợ chồng hữu danh vô thực, có thể chứ?” Cô do dự một chút, chậm rãi mở miệng.
“Hữu danh vô thực? Tức là không chung giường?” Khấu Đạt trợn to hai mắt, ngàn vạn lần anh cũng không nghĩ ra yêu cầu này.
“Không chung giường.” Mặt cười ửng đỏ, cô kiên định nhìn anh.
“Cô nói giỡn tôi đúng hay không?” Anh còn thật sự nhìn cô hỏi.
Nam Thiến kiên định lắc đầu.
“Cô nhất định nói giỡn tôi đúng hay không?” Giơ giơ lên khóe miệng, anh bày ra một nụ cười tươi ở trên mặt.
Cô lại kiên định nhìn anh lắc đầu.
Anh ૮ɦếƭ tử trừng mắt nhìn cô, đột nhiên không gian trầm mặc xuống, không thèm nói chuyện.
Nam Thiến cũng không mở miệng. Kỳ thật điểm này, vừa rồi ở trên lầu cô hoàn toàn không nghĩ tới, nhưng là cũng không biết vì sao, nó cứ như vậy đột nhiên xông ra.
A, giống như câu anh vừa nói: “Hiện tại rất nhiều người đều là trực tiếp cùng nhau trên giường.” Có liên quan, đối với cô mà nói, cô cảm thấy không có cảm tình làm trụ cột liền phát sinh quan hệ thì thật tệ, cô không nghĩ trở thành loại người này.
“Tôi không thể chấp nhận.” Anh đột nhiên lắc đầu.
Cô kinh ngạc nhìn anh, ngây người một lúc lâu. Anh không thể chấp nhận?
“Chúng ta đã là vợ chồng, vì sao không thể phát sinh quan hệ?” Anh nói đúng lý hợp tình.
“Tôi chưa nói không thể, chính là hy vọng có cảm tình làm trụ cột hoặc tiến triển xong sẽ phát sinh.” Cô nhỏ giọng thẹn thùng.
“Vậy cái cô gọi là trụ cột hoặc tiến triển, lấy cái gì làm tiêu chuẩn?”
Cô ngây người. Tiêu chuẩn?
“Không có tiêu chuẩn nhất định, tôi như thế nào phán đoán đèn đỏ đã muốn biến thành đèn xanh?”
“Đèn đỏ? Đèn xanh?” Cô không hiểu ra sao nhìn anh, lặp lại điều làm người ta khó hiểu.
“Đèn đỏ ngừng, đèn xanh đi. Khi nào thì tôi có thể cùng cô chung giường, cùng cô ℓàм тìин.” Khấu Đạt ánh mắt xem thường, thẳng tanh nói.
Cách nói trực tiếp như vậy làm cho Nam Thiến không tự chủ được đỏ mặt.
“Anh...”
“Như thế nào?”
“Nói chuyện cũng không cần trực tiếp như vậy, không chút nào ẩn ý?” Cô xấu hổ yêu cầu.
“Thật có lỗi, con người của tôi chính là như vậy, thích trực tiếp đến, trực tiếp đi, không thích quanh co lòng vòng.”
“Ý tứ của tôi là... Quên đi!” Cô thở dài muốn nói lại thôi.
Anh nhíu mày, trở lại chuyện chính. “Cho nên tiêu chuẩn như thế nào?”
“Anh không biết là cảm giác cùng cảm tình không có tiêu chuẩn có thể cân nhắc?” Cô xem anh.
“Thì sao? Tôi rốt cuộc muốn có tiêu chuẩn, mới biết được có thể cùng cô tiến thêm một bước trở thành vợ chồng chân chính?” Anh vẫn như cũ kiên trì muốn một đáp án.
Bất đắc dĩ nhìn anh trong chốc lát, lại nhíu nhíu mày, cô rốt cục trả lời: “Tôi sẽ nói cho anh.”
“Ý tứ chính là quyền quyết định ở cô?” Anh hơi hơi nhíu mày.
“Có thể nói như vậy.”
Anh lập tức kháng nghị: “Như vậy không phải thực không công bằng sao? Nếu là chuyện vợ chồng hai người, vì sao tôi không thể có được quyền quyết định?”
“Hảo, nếu chuyện này do anh quyết định, anh cảm thấy chúng ta khi nào thì có thể tiến thêm một bước?” Cô có chút đăm chiêu nhìn anh một cái, mở miệng hỏi.
“Đương nhiên là lúc nào cũng có thể.” Khấu Đạt không chút do dự liền nói.
“Cho nên đây là nguyên nhân anh không được quyết định.” Cô nói.
Khấu Đạt ngẩn ngơ, hậu tri hậu giác phát hiện chính mình bị đem ra làm cờ thí(*).
(*) Không quan tâm tới ý kiến của anh.
“Được rồi, cho dù cô nói đạo lý hay lắm, nhưng tôi còn cảm thấy không công bằng, nếu cô qua một tuần, một tháng, thậm chí một năm sau vẫn cảm thấy tôi không đạt được tiêu chuẩn cô muốn, nhu cầu sinh lí của tôi phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cô muốn tôi ra bên ngoài tìm nữ nhân khác giải quyết sao?”
Cô nhăn mi lại, nghiêm túc nói: “Nếu anh làm thế ở ngoài, chúng ta liền ly hôn.”
“Cô như vậy có thể hay không quá mức bất công?”
“Nếu anh không thể chấp nhận yêu cầu này, tôi có thể cùng anh ly hôn, anh lại đi tìm một người vợ khác thực hiện nguyện vọng của anh.” Nam Thiến lấy vẻ mặt kiên định, hơn nữa tuyệt không thỏa hiệp nói.
Trầm mặc cùng cô bốn mắt giao tiếp, nhìn nhau một lúc lâu xong, Khấu Đạt rốt cục hiểu được ý của cô là thật sự.
“Được rồi.” Anh thỏa hiệp. “Nhưng tôi có một yêu cầu.”
“Yêu cầu gì?”
“Thời gian thử thách không thể vượt qua một tháng, nói cách khác, chậm nhất một tháng sau, cô phải cho tôi một câu trả lời thuyết phục.”
Cô hơi chút do dự một chút.
“Được.”
***
Chuyển đến nhà Khấu Đạt xong, Nam Thiến mới biết được vấn đề kinh tế trong nhà căn bản không phải cô có khả năng suy tính, bởi vì nhà Khấu Đạt xa hoa xa xỉ - loại quản gia gì hơi chút lại bán đồ dùng trong nhà, tỉ như bàn ăn, sô pha, giường linh tinh gì đó, tùy tiện bán một cái thu vào đều có thể cho cô cuộc sống no đủ một năm, nếu tiết kiệm, hai năm cũng không thành vấn đề.
Cho nên, kẻ có tiền, đối với loại tiểu thường dân như cô không thể tưởng tượng được, nếu đã không thể tưởng tượng, cô lại dựa vào cái gì cùng anh thảo luận nên như thế nào gánh vác cuộc sống?
Quan trọng nhất là, cho dù cô mất đi công tác, Khấu Đạt mất đi quyền thừa kế, anh vẫn có công tác khác, thu vào bồi đắp cho cuộc sống xa xỉ, làm cho cô tuyệt đối không cần vì việc nhà lo lắng.
Lo lắng? Một tháng con rùa vàng đưa cho cô mười vạn, nhiều như vậy để làm cái gì a?
Thực hoài nghi anh rốt cuộc là loại người phùng má giả làm người mập, hay là thực sự có năng lực này? Anh một tháng thu vào rốt cuộc có bao nhiêu nha? Nam Thiến một bên làm việc nhà, một bên nhịn không được nghĩ vấn đề này.
Chuyển đến nơi này đã được hai tuần, nghiêm khắc lại nói tiếp không có gì không khỏe, bởi vì cô có được phòng tắm của chính mình, cảm giác tựa như bên ngoài có một người cho cô thuê phòng, hoàn toàn riêng tư, không ai quấy rầy.
Về phương diện công tác, từ lúc nghỉ việc ở xí nghiệp Khấu thị đã đổi thành quét tước nhà anh - không, là nhà của mình mới đúng, tính chất giống nhau, công tác thay đổi thì ít mà thu nhập thay đổi thì nhiều - mười vạn - như vậy cô như thế nào không khỏe? Cho dù không khỏe cũng không có mặt mũi nói ra nha.
Trải qua một tuần, Khấu Đạt tuân thủ nghiêm ngặt ước định của cô, đối với cô tương kính như trước, một chút hành động vượt qua đều không có, điều này làm cho cô thực cảm động, cũng làm cho tình cảm trong lòng cô với anh tăng thêm vài phần.
Anh nói thời gian thử thách không thể vượt qua một tháng, bất quá xem biểu hiện mấy hôm nay của anh, nói không chừng chỉ cần nửa tháng, trên người cô đèn đỏ sẽ biến thành đèn xanh.
Nghĩ đến đèn xanh, đã nghĩ đến đèn xanh sau sẽ có chuyện phát sinh, Nam Thiến thân thủ sờ hai má mình đột nhiên nóng lên, dùng lực đánh vài cái, nhưng không thể làm tắt đi hình ảnh đang tưởng tượng trong đầu.
Trời ạ, cô rõ ràng vốn không có kinh nghiệm, vì sao lại có hình ảnh?
Đều do tivi, điện ảnh cùng trên mạng, đáng giận!
Đừng nghĩ, đừng nghĩ, nhanh chút bắt nó xóa đi! Xóa đi! Cô một bên mệnh lệnh chính mình, một bên dùng sức lắc đầu.
“Cô đang làm gì?”
Thình lình có thanh âm truyền làm cô tới sợ tới mức cả người theo tại chỗ nhảy dựng lên, cô nhanh chóng xoay người, chỉ thấy Khấu Đạt đáng lẽ phải rời nhà nhưng lại mặc áo ngủ đứng trước của phòng anh, lấy vẻ mặt khó hiểu cùng tò mò nhìn cô.
“Anh, anh như thế nào còn không rời nhà?” Cô kinh ngạc.
“Tôi ngày hôm qua xã giao đến năm giờ sáng mới trở về, để tôi ở nhà nghỉ ngơi nửa ngày hẳn là không đủ đi?” Nói xong vặn vẹo thắt lưng, lại ngáp một cái, sau đó đột nhiên nhìn nàng chăm chú. “Mặt của cô sao lại hồng như vậy? Sinh bệnh sao?”
Bị hỏi như vậy, Nam Thiến theo bản năng lập tức dùng hai tay che hai má, nhanh chóng phủ nhận. “Nào có, anh nhìn lầm rồi!”
“Tôi nhìn lầm rồi?” Khấu Đạt lộ ra vẻ mặt “có sao”, bước đi hướng cô.
Thấy anh càng lúc càng tới gần mình, Nam Thiến cũng che mặt càng lúc càng lui về phía sau.
“Cô làm sao vậy?” Anh dừng lại cước bộ.
“Nào có làm sao?” Cô trừng mắt anh nói.
“Cô lui về phía sau, còn có, sao lại che mặt?”
Cô đỏ mặt, không tiếng động chỉ trích anh không nên hỏi như vậy.
“Buông tay ra.” Sự quan tâm của anh đã bị khơi mào.
Nam Thiến lại tiếp tục trừng mắt nhìn anh, không hề làm gì.
“Tôi chỉ là muốn nhìn cô có phải hay không phát sốt, bằng không vì sao mặt hồng như vậy, không phải muốn phi lễ cô.” Anh tiến thêm một bước giải thích, lại làm cho Nam Thiến cảm giác mặt mình nháy mắt trở nên càng nóng.
Phi lễ cô?
Trời ạ, đầu của cô như thế nào lại có hình ảnh, hơn nữa kia hình ảnh còn ૮ɦếƭ tiệt hạn chế!
Nha, cô rốt cuộc suy nghĩ cái gì! Đáng giận...
“Đáng giận!” Cô bất tri bất giác đem lời nói trong lòng nói ra.
“Cô là đang nói tôi đáng giận sao? Tôi bất kể cái gì cũng chưa làm nha.” Khấu Đạt trên mặt chỉ thiếu nước không viết “người không phải tôi Gi*t”.
“Tôi không phải đang nói anh.” Nam Thiến thực xấu hổ.
“Vậy cô đang nói ai?”
Muốn cô trả lời như thế nào? “Không có.”
Nhíu mày, Khấu Đạt cũng không tiếp tục truy vấn.
“Có thể bỏ tay cô đang để trên mặt xuống sao?” Anh trở lại chuyện chính nhìn cô.
“Đã tới mười hai giờ, anh đói bụng chưa? Muốn ăn cái gì, tôi nấu cho anh ăn.” Nhanh chóng nhìn thoáng qua trên tường, Nam Thiến bắt đầu đánh trống lảng mà nói với anh.
“Cô sao lại không chịu cho tôi xem mặt của cô?” Anh hai tay khoanh trước иgự¢, ung dung nhìn cô, bộ dáng quyết định cùng cô đối chất.
Anh nếu không chịu buông tha, cô cũng chỉ còn cách cùng anh đi đến cùng cái chủ đề này.
“Vậy anh làm sao nhất định phải xem mặt tôi?” Cô hỏi lại.
“Tôi không phải mới vừa nói sao? Chính là muốn xem cô có phải không phát sốt sinh bệnh.”
“Tôi không có phát sốt, cũng không có sinh bệnh.”
Anh giống như hiểu biết gật gật đầu, sau đó... “Vậy mặt cô vì sao hồng như vậy?”
Đáng giận, quay qua quay lại vẫn bị anh lôi lại chủ đề cũ. “Tôi không phải mới vừa nói sao, anh nhìn...”
“Tôi nhìn sai rồi.” Anh thay cô đem nói cho hết lời, sau đó thản nhiên tiếp theo nói: “Cho nên tôi mới muốn cô bỏ tay xuống, để cho tôi nhìn một lần nha, bỏ tay xuống, ngoan, để cho tôi xem xem.”
Nam Thiến dùng sức trừng anh, xem có thể hay không đem anh làm như không thấy, nhưng nghĩ cũng biết, đương nhiên là không có khả năng phát sinh.
Than nhẹ một hơi, lại do dự trong chốc lát, cô rốt cục vô kế khả thi, chậm rãi đem hai tay theo trên gương mặt thả xuống dưới.
“Oa, thật hồng! Cô còn nói tôi nhìn sai rồi!” Anh kêu lên sợ hãi, trong nháy mắt nhảy đến trước mặt cô, tốc độ nhanh tới mức làm cho cô hoàn toàn không kịp phản ứng, cái trán cũng đã bị bàn tay to ấm áp của anh bao trùm.
“Có phát sốt sao? Giống như không có, vậy cô mặt làm sao có thể hồng như vậy?” Anh thì thào tự nói.
Nam Thiến đỏ mặt bắt lấy tay hắn đang ở trên trán mình, sau đó nhẹ nhàng lườm anh một cái. “Tôi đã nói không có, là anh chính mình không tin.”
“Vậy mặt cô vì sao hồng như vậy?” Anh không chuyển mắt lại nhìn chằm chằm cô hỏi.
Bộ não đang cân bằng của cô nhanh chóng chuyển động, đột nhiên nghĩ đến một lý do hợp lý. “Tôi làm việc nhà, cảm thấy thực nóng, người nóng sẽ mặt đỏ, đây là thực bình thường.”
“Nhưng là tôi vừa rồi sờ qua cái trán của cô, ngay cả một giọt mồ hôi đều không có, người nóng, hẳn là trước có mồ hôi mới là bình thường.” Khấu Đạt tinh thần vững vàng không hề bị lừa.
Nam Thiến trừng mắt nhìn anh, nhịn không được nghiến răng nghiến lợi lên. “Tôi so với người ta bất đồng được không?”
Anh thực vô tội hỏi: “Sao lại tức giận, tôi nói sai cái gì sao?”
“Không có.”
“Nhưng mà cô đang tức giận.”
“Tôi... quên đi!” Cô suy sụp không thèm giải thích. “Anh muốn ăn cái gì, tôi nấu cho anh ăn.”
“Không vội, chúng ta đi bên ngoài ăn.” Anh bỗng nhiên quyết định.
“Chúng ta?” Nam Thiến khinh sửng sốt một chút. “Anh như thế này không đi công ty đi làm sao?”
“Muốn chứ, nhưng mà trước theo giúp bà xã cơm nước xong rồi đi cũng không muộn, cô đi chuẩn bị một chút.” Nói xong, anh xoay người đi trở về phòng ngủ.
Nam Thiến ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng anh biến mất, cảm giác trong lòng không ngừng mà toát ra cảm giác ngọt ngào.
Bà xã, đây là anh lần đầu tiên như vậy kêu cô, bà xã nha, thật hạnh phúc nha!
Xong rồi, xem ra đèn đỏ của cô - không, hoàng đăng đã muốn hoàn toàn dập tắt, sự quan tâm của anh chính là lượng làm cho mặt cô hồng tâm khêu đèn xanh a.
Đèn đỏ ngừng, đèn xanh đi, cô phải cho anh biết mọi thứ đã muốn thay đổi, mà tiệc tối nay là bọn họ trở thành vợ chồng chân chính sao?
Cô một người đứng ở tại chỗ, mặt xấu hổ lại càng thêm đỏ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc