Giấc Mộng Xuân - Chương 06

Tác giả: Đậu Toa

Thứ hai theo thông lệ, nhân viên chủ quản sẽ phải có mặt đông đủ tham dự cuộc họp , Kiều Dĩ Hạm chậm rãi dọn dẹp tư liệu trên bàn, mới rời khỏi, một âm thanh xa lạ đột nhiên vang lên gọi cô.
“Kiều chủ nhiệm , chờ một chút được không?”
Kiều Dĩ Hạm nghi ngờ quay đầu lại nhìn người đàn ông gọi mình, xác định là chưa từng gặp qua hắn.
“Có chuyện gì sao?”
“Xin chào, tôi là Bạch Gia Siêu.” Bạch Gia Siêu đẩy mắt kính một cái, mang theo nụ cười yếu ớt nhìn cô, “Kiều chủ nhiệm, tôi là người mới của bộ phận kế hoạch , bởi vì gần đây có dự án vấn đề dự toán không rõ lắm, muốn cùng cô thỉnh giáo một chút về phương diện này.”
Dự toán? Sao lại đến hỏi cô? Kiều Dĩ Hạm trong lòng toát ra một chút nghi hoặc.
Huống hồ nhảy qua phòng bang khác đến hỏi cô về vấn đề nhạy cảm này trong công ty, con người này khiến cô có cảm giác quỷ dị, nhưng hắn thoạt nhìn tao nhã hiền hòa thành khẩn, chẳng lẽ thật sự là do cô nghĩ nhiều rồi sao?
“Nếu là đối với vấn đề tư liệu, có thể trực tiếp dùng công văn truyền đến bộ phận điều chỉnh lương bổng của chúng ta.” Có chút nghi ngờ, Kiều Dĩ Hạm lãnh đạm khách khí trả lời.
“Kiều chủ nhiệm.” Bạch Gia Siêu bước tới một bước, thần sắc thành khẩn khiến cho cô khó có thể cự tuyệt, “Không thể do cô tự mình giải thích cùng tôi được sao?”
Kiều Dĩ Hạm mặc dù cảm thấy vô cùng kinh ngạc nhưng không biểu hiện ra ngoài, lặng lẽ khi hắn tới một thì lui một, vẫn duy trì cùng hắn khoảng cách ba bước.
Không biết tại sao, đàn ông như vậy rất phù hợp với chờ mong của cô, nhưng đột nhiên hắn tới gần bắt chuyện như vậy lại khiến cho cô cảm thấy không thoải mái.
“Sợ rằng không được, xin lỗi, tôi còn có việc phải xử lí, xin phép.”
“Kiều chủ nhiệm.” Bạch Gia Siêu chợt nắm lấy tay của Kiều Dĩ Hạm, “Lẽ nào cô nghe không hiểu tâm ý của tôi sao? Công việc chỉ là lí do, nhưng thật sự là tôi có chút để ý đến cô nên mới cố lấy cam đảm đến bắt chuyện.”
Đột nhiên hoa đào bay tới, khiến cho Kiều Dĩ Hạm nghĩ vui vẻ, trái lại càng cảm thấy bối rối, nhất là cổ tay bị hắn nắm truyền đến cảm giác chán ghét, muốn hất ra.
“Xin lỗi, Bạch tiên sinh, chúng ta hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt.” Phải nói là lần đầu tiên cô biết có người này tồn tại, “Có lẽ không thích hợp để thảo luận vấn đề này.”
Bạch Gia Siêu tao nhã, đôi mắt xẹt qua một tia chán ghét, lập tức thu lại ánh mắt, “Kiều chủ nhiệm, tôi có thể gọi là Kiều Dĩ Hạm không? Kỳ thực tôi một mực âm thầm quan sát cô, không giống những người khác đi làm chỉ lo trang phục, trái lại chuyên chú làm việc, hơn nữa làm việc luôn cẩn thận tỉ mỉ, khiến tôi rất yêu thích.”
Có đúng không? Cau mày nhìn tay mình bị giữ chặt, không biết tại sao, Kiều Dĩ Hạm luôn cảm thấy lời hắn nói khiến cho cô không có biện pháp tin tưởng, cảm giác có điểm giả tạo.
“Ừ…..Nói chung, Bạch tiên sinh xin mời buông tay được không? Tôi có vài công việc quan trọng cần quay về giải quyết.” Cô tận lực chọn cách nói khéo léo , dù sao cũng là người ngành khác trong công ty, tối thiểu phải giữ lại một phần tình cảm.
“Dĩ Hạm, cô thật không biết tình cảm của tôi sao?” Bạch Gia Siêu trên mặt lộ vài phần bất đắc dĩ, “Hay là…cô thật sự cùng tên thợ điện phòng hành chính tổng hợp có quan hệ sao?”
Kiều Dĩ Hạm có chút không vui hỏi: “Bạch tiên sinh, anh nói những lời này là có ý gì?”
“Cũng không có ý tứ gì, chỉ là có mấy lần tôi nhìn thấy hai người ở tầng thượng trò chuyện.” Bạch Gia Siêu gương mặt vô tội nói.
Vài lần? Lời này có chút buồn cười, cô chẳng qua cũng chỉ có một lần cùng người đàn ông kia trên sân thượng, như thế nào lại vừa vặn gặp hắn ta? Tiếng chuông cảnh giác Kiều Dĩ Hạm tăng lên, càng muốn dùng sức thoát khỏi bàn tay bị hắn ta nắm chặt.
“Xin lỗ, tôi nghĩ đây là chuyện riêng của tôi…” Không cần anh quan tâm!
Lời còn chưa nói hết, hắn gây sự nói: “Dĩ Hạm, chẳng lẽ cô thật sự không biết gần đây một vài dự án của công ty chúng ta đều bị lấy đi khiến cho công ty chúng ta không thể hoàn thành sao?”
“Tôi biết, như vậy thì sao?” Không tránh được tay hắn ta, Kiều Dĩ Hạm đơn giản mặc hắn ta nắm, lãnh đạm mà chống đỡ.
“Tôi nghe chủ nhiệm chúng ta nói qua, công ty dự định điều tra toàn bộ nhân viên thời vụ và nhân viên ngoài hợp đồng, mà bên trong những danh sách đó thì có Uông Đông Nam.
Lẽ nào hắn bị phát hiện rồi sao? Trong lòng cô chấn động nhưng ngay lập tức ổn định lại.
“Vậy thì như thế nào?” Mặc kệ chuyện gì, nếu không tìm được chứng cứ, thì cũng không ai có thể định tội anh ấy , nhiều lắm chỉ có thể là nghi ngờ.
Mà hiện tại đối tượng công ty tình nghi rất rộng, bởi vì nhân viên thời vụ thì có khoảng mười một người, những nhân viên bên ngoài càng không cần phải nói, cho nên hiện tại mọi người có nghi ngờ nhưng không có chứng cớ.
“Tôi nghe nói, cô là người nắm giữ mục tiêu mới nhất, mà Uông Đông Nam gần đây rất tích cực tới gần cô, trong này có ẩn ý gì đó lẽ nào cô hoàn toàn không nghĩ ra sao?” Bạch Gia Siêu vẻ mặt kích động màu da thậm chí đỏ ửng.
Hắn nói rất rõ ràng, trong lòng cô lặp lại từng câu, thế nhưng cô đối với loại thuyết pháp này, lại ôm chặt một cách nhìn khác.
Cô đã bị tình cảm không rõ làm cho mù quáng hai mắt, thế nhưng cô không muốn tin tưởng hắn tới tìm cô là có thủ đoạn.
“Cho nên? Bạch tiên sinh, anh cũng không nhận ra nững lời anh vừa nói, bây giờ cũng chỉ là suy đoán, huống chi công ty đối với chuyện này vẫn đang điều tra, anh cũng không phải là điều tra viên, cũng không phải lãnh đạp cấp cao, phán đoán như vậy hình như không được thỏa đáng.”
Kiều Dĩ Hạm hiếm khi trái với nguyên tắc “nói ít”, tuôn ra một tràng.
“Cô…đang vì hắn mà nói chuyện?” Lời nói của Bạch Gia Siêu ôn hòa hiền hậu nhưng chính là đột nhiên có thêm vài phần âm ngoan.
“Tôi chỉ là tùy việc mà suy xét.” Kiều Dĩ Hạm tránh nặng tìm nhẹ trả lời.
“Nói chung…bất kể thế nào, tôi vẫn muốn xin cô cho tôi một cớ hội, để tôi có thể hiểu biết thêm về cô.”
Sao trọng tâm câu chuyện lại chuyển vấn đề này rồi? Kiều Dĩ Hạm cười khổ.
“Tôi…tôi sẽ cố gắng, có thể để tôi về phòng làm việc trước không?” Bị hắn kéo dài như vậy, lãng phí không ít thời gian, Kiều Dĩ Hạm không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng một chút, thầm nghĩ mau đi khỏi đây.
“Ừ, tôi cũng phải trở về.” Bạch Gia Siêu trên mặt một lần nữa vui vẻ, để ý đồng hồ trên tay.
Cuối cùng… Kiều Dĩ Hạm thấy Bạch Gia Siêu đồng ý rời đi, nhịn không được mà thở hắt ra, gót chân xoay tròn cũng dự định rời đi, bất ngờ ᴆụng phải một lực đạo cứng rắn.
Cô chịu đựng tức giân ngẩng đầu lên, lại đối mặt với một đôi mắt băng lãnh, mang theo lửa giận, khẽ mím môi chính là biểu hiện chủ nhân đang không vui.
“Nói chuyện với em một chút, được chứ?”
Kiều Dĩ Hạm hít vào một hơi, không thể tin được ở đây lại gặp phải Uông Đông Nam.
Hắn sao có thể xuất hiện ở tầng này? Ở đây rõ ràng là chỉ giới hạn lãnh đạo cao cấp đi vào hội nghị mà?
Như là nhìn ra nghi ngờ của cô, Uông Đông Nam lạnh lùng mở miệng: “Tôi đến tầng lầu này sửa bóng đèn.”
Bóng đèn? Lại là bóng đèn? Công ty bòng đèn chỉ dùng một nhãn hiệu thôi sao? Sao ba ngày hai nơi đều hỏng vậy? Trong lòng Kiều Dĩ Hạm mắng thầm.
“A! Vậy anh cứ chậm rãi sửa, tôi đi trước.” Cúi thấp đầu, cô không dám tiếp thục nhìn hắn, rất muốn nhanh chóng rời đi.
Cô rời đi, chỉ là bởi vì vừa bị cái tên “Bạch tiên sinh” kia làm lãng phí rất nhiều thời gian, tuyệt đối không phải bởi vì cô không biết nên đối mặt với hắn thế nào.
Thực sự là kì quái! Rõ ràng chính là hắn đối với cô ngang ngược bức bách, tại sao lại là cô không dám đối mặt với hắn?
Thậm chí còn có loại cảm giác bị bắt gian tại trận?
“Còn muốn chạy?” Hơi thở ấm áp của hắn lướt nhẹ qua lỗ tai cô, thanh âm lạnh như băng suýt nữa làm đông cả người cô, “Em không nên giải thích một chút việc có liên quan đến “người ái mộ” kia sao?”
“Không có gì phải giải thích.” Bọn họ là lần đầu tiên gặp nhau, nói là người ái mộ cũng quá gượng ép.
Uông Đông Nam cắn răng nghiến lợi nhìn Kiều Dĩ Hạm, “Đúng vậy, không có gì để giải thích, hay là em căn bản không biết giải thích thế nào?”
Cô gái này tránh hắn nhiều ngày như thế, thật vất vả bị hắn tóm được, cô lại cùng một tên đàn ông khác lôi lôi kéo kéo, thiếu chút nữa khiến hắn tức giận đến không để ý là mình còn nhiệm vụ trong người, nghĩ muốn tiến lên tặng cho gã ta một quyền, cho gã biết tay nhỏ bé của cô gái của hắn không thể để những người không có liên quan ᴆụng đến!
Thấy hắn phát hỏa, Kiều Dĩ Hạm cơn tức cũng không nhịn được mà tăng vọt.
Thực sự là đủ rồi! Sáng sớm hôm này toàn là gặp chuyện xui xẻo thôi sao? Trước không biết ở đâu lại nhô ra một “Bạch tiên sinh, bây giờ cô lại ở cùng người đàn ông này? Đen cả ngày sao?
“Tôi nói không có gì phải giải thíc , chính là ý tại ngôn ngoại.”Giọng điệu cô bực dọc đáp lời, đôi mắt đằng sau cặp kính đã nhàn nhạn tức giận.
Đáng giận! Cô gái này thật đáng ghét mà! Vừa cùng gã bạch diện thư sinh kia vừa nói vừa cười, bây giờ đối với hắn vừa mới nói hai câu liền phát hỏa, lẽ nào cô thực sự cùng cái “bạch trảm kê” kia có có tình ý? Uông Đông Nam càng nghĩ càng nổi giận.
“Em…em rốt cuộc đối với tôi không hài lòng ở điểm nào?” Hắn tức giận hỏi, vẻ mặt thô lỗ lúc này còn có tính trẻ con tùy hứng.
“Tôi chưa từng hài lòng về anh.”
“Em nói dối! Bằng không em tại sao từ lúc chúng ta phát sinh quan hệ mà bắt đầu trốn tránh anh?” Hắn đưa ví dụ lên án.
“Tôi…” Cô sửng sốt, không được tự nhiên đáp: “Tôi không phải là….”
“Không phải là? Không phải là cái gì?” Hắn theo đuổi không tha ép hỏi.
Hắn thực sự chịu đủ rồi! Cái cô gái nhỏ đáng giận này luôn luôn dùng thái độ không rõ đối mặt với hắn, rõ ràng một khắc trước vẻ mặt say mê ՐêՈ Րỉ dưới thân hắn, một giây sau đó lại trở mặt, trốn hắn giống như là trốn vi khuẩn vậy.
Hiện tại hắn đã không muốn quan tâm nhiệm vụ đã gần đến giai đoạn kết thúc hay chưa, hắn thầm nghĩ phải bắt được cô, hỏi rõ tâm ý của cô, sau đó đem cô trói chặt, không để cho cô bị người đàn ông khác tới kéo đi!
“Nói chung….tôi không có làm gì để mà phải giải thích với anh, mời buông tay.” Đè nén nhịp tim đập thật nhanh, Kiều Dĩ Hạm ép buộc chính mình tỉnh táo nói.
Hắn mím môi , đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cô không tha, gương mặt cương nghị viết đầy sự cố chấp không dễ dàng mà lui.
“Trước hết để cho tôi rời đi được không? Tan tầm chúng ta lại nói.” Giọng cô mềm nhũn, “Tôi thực sự còn phải làm việc.”
“Xin nghỉ!” Hắn không có biện pháp nhẫn nại chờ cô đến khi tan tầm, hiện tại hắn muốn có được đáp án.
Hắn bướng bỉnh như một đứa trẻ con chưa trưởng thành, thái độ ngày thường làm người ta thấy hiền hòa giống như trong nháy mắt toàn bộ đều thay đổi.
“Tôi không thể tùy tiện xin nghỉ….” Cô còn muốn cãi lại, nhưng hắn đột nhiên tới gần, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng và bộ vị nào đó làm cô lúng túng khiến cô không thể tin ngẩng đầu nhìn hắn.
тһô Ьạᴏ vậy…Vậy mà không chọn thời gian liền động dục?
“Hiện tại lập tức xin nghỉ theo anh, hoặc là chúng ta ở chỗ này ôn lại hồi ức lần trước, cho em hai sự lựa chọn.” Khuôn mặt hắn căng thẳng, nghiêm túc đưa ra hai lựa chọn, “Được rồi, thuận tiện nói cho em biết, phòng họp ở tầng lầu này đều trang bị máy ghi hình, nếu như em không ngại hình ảnh chúng ta trên giường sẽ trở thành phim….”
Được rồi! Cô căm giận nhìn hắn chằm chằm: “Tôi xin nghỉ, được chứ?”
Đáng ghét! Hắn lại dùng cách này để uy Hi*p cô? Nhưng cô cũng không còn sự lựa chọn khác, chỉ có thể thỏa hiệp theo hắn.
Sắc mặc thủy chung bày ra tối tăm cuối cùng cũng lộ ra nụ cười rực rỡ từ trước đến nay, được như ý nên cười: “Vậy thì tốt.”
Nhìn nụ cười chói mắt của hắn, Kiều Dĩ Hạm chỉ tự trách mình ngày hôm nay ra cửa không xem hoàng lịch, mới có thể bị hắn nắm mũi dẫn đi.
A! Rốt cuộc kiếp trước cô thiếu nợ hắn sao?
Khách sạn, gọi là khách sạn, để gọi tên một địa điểm, người bình thường cho là một nơi tốt cho nam nữ yêu đương vụng trộm, tiện lợi cho tình nhân làm việc.
Trang hoàng khó hiểu, đa dạng các loại hàng thực tế, còn có các băng tần đứng ở chỗ nào đó đang hoạt động, đây là điều duy nhất mà Kiều Dĩ Hạm nhận thức được.
Không nghĩ tới bình thường cô có thói quen nhảy nhót, vậy mà ngay lúc này ngay cả cô cũng không hề nghĩ tới sẽ trải nghiệm tình ái trên giường lớn trong khách sạn.
Được rồi! Khách sạn này có chút không giống…ít nhất…trang hoàng cũng không thô tục, trái lại xa hoa giống như tên gọi, ngoại trừ một cái ghế lạ lùng bên ngoài, cũng không có cái gì khác để cho cô lúng túng.
“Anh muốn tôi xin nghỉ chính là muốn dẫn tôi đến nơi này sao?” Sắc mặt cô không vui đứng trước mặt hắn chất vấn.
“Em cảm thấy không tốt sao?” Thuận lợi lừa gạt người thành công, Uông Đông Nam không che giấu tâm tình vui vẻ của hắn, nụ cười thật to treo ở trên mặt, gương mặt không hề lo lắng.
Khách sạn này trước là sản nghiệp của một chủ sở hữu, thiết kế sa hoa và bầu không khí lãng mạng đều là điểm đặc biệt của mỗi một phòng, nếu không nhờ hắn dựa vào quan hệ muốn đặc quyền, bọn họ còn phải xếp hàng dài chờ vào!
Tốt? Tốt cái đầu anh! Cũng chỉ có hắn mới có thể cảm thấy tốt! Kiều Dĩ Hạm chỉ cảm thấy đầu một trận choáng váng, tức giận nhìn hắn chằm chằm.
Hỏng bét, càng cùng hắn dây dưa không rõ, cô nghĩ qua hai mươi mấy năm bồi dưỡng ra được sự bình tĩnh và thái độ đúng mực, tất cả lúc này đều tan rã với tốc độ chóng mặt.
“Nếu không còn chuyện gì để nói, tôi phải đi.”"
“Chờ một chút, ai nói không có việc gì?” Hắn ngăn lại bước chân muốn rời đi của cô, giọng nói có chút thay đổi: “Em và người đàn ông kia rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Chẳng qua chỉ là một đồng nghiệp mà thôi.” Cô nhíu mày nhìn cử động của hắn, không lưu ý lắm mà nói.
“Đồng nghiệp? Phải không? Anh cảm thấy hắn ta không chỉ là một đồng nghiệp.” Hắn nói, tuy rằng không nghe được đoạn trước, nhưng đoạn sau hắn lại nghe đủ.
Hắn nghe rất rõ ràng, cái tên ૮ɦếƭ tiệt đần độn kia muốn nhúng chàm phụ nữ của hắn.
Uông Đông Nam trợn tròn mắt nhìn, các ngón tay vặn vẹo mà kêu lên rắc rắc, cái trán hơi lộ ra gân xanh, đầu óc liên tục suy tính nên làm thế nào để ngăn trở ong bướm tiếp cận cô.
Cái tên тһô Ьạᴏ này lại đang phát cái thần kinh gì vậy? Chẳng lẽ cùng hắn lên giường, cô ngay cả việc cười với người khác cũng không thể, “Tôi không muốn giải thích trọng tâm câu chuyện nhàm chán này.” Cô bỏ đi…
“Trong lòng em chột dạ đúng hay không? Bằng không tại sao không dám đối mặt với anh?” Khuôn mặt rực rỡ lúc này tràn ngập tối tăm, Uông Đông Nam u ám hỏi.
૮ɦếƭ tiệt! Hắn từ khi nào mà vì một cô gái làm ra loại hành đồng không đáng này?
Cô cảm thấy chán ghét mà gằng giọng: “Uông Đông Nam anh đã đủ chưa? Nếu như mỗi lần tôi cùng người khác nói chuyện anh đều như thế này, vậy có phải hay không tôi sau này đều chỉ có thể nói chuyện với người cùng phái?”
Trong lòng không nói ra miệng: Anh muốn điên cũng phải có giới hạn thôi.
“Không chỉ đơn thuần là đàn ông, hắn rõ ràng đối với em có ý đồ!” Vừa nghĩ tới ánh mắt của tên đàn ông kia, Uông Đông Nam hận không thể đem tròng mắt gã mà moi ra.
“Không có, anh suy nghĩ nhiều quá!” Trên đời này không có mấy người đàn ông không có mắt như hắn!
“Anh nghĩ quá nhiều?” Hắn phản đối mà lên giọng, “Em dám nói gã ta tiếp cận em không có ý đồ gì, muốn hiểu biết thêm về em thôi sao?” Đều đã bị hắn nghe được một chữ cũng không sót, cô còn muốn thay tên đàn ông kia ngụy biện sao?
Đúng là có…Nhưng muốn cô đem nghi ngờ trong lòng nói cho hắn biết sao? Kiều Dĩ Hạm ngẩng đầu liếc mắt nhìn Uông Đông Nam, có chút không xác định nghĩ.
“Em xem, bị anh nói trúng rồi, chột dạ có đúng hay không?”
“Không phải là…Tôi chỉ là đang suy nghĩ có nên nói một chút cái nhìn của tôi về anh ta, cảm giác có điểm không đúng lắm.” Ngửa đầu, cô tìm một vị trí thoải mái ở trong phòng ngồi xuống.
“Không bình thường? Có ý tứ gì?”
“Ý của tôi là, anh ta không phải thật tâm muốn tiếp cận tôi, nhưng chỉ là suy đoán thôi.” Bởi vì ghen mà đầu óc Uông Đông Nam mê muội cuối cùng cũng tĩnh tâm lại, bước tới bên người cô ngồi xổm xuống, mắt nhìn thẳng cô.
“Em nói là…Hắn cố ý muốn tiếp cận em, thậm chí nghi ngờ hắn có thể có mục đích khác?”
Hắn sửa sang lại một chút suy đoán của cô.
“Ừ!” Tuy rằng lần đầu tiên gặp mặt đoán người ta có ý đồ là không tốt lắm, hơn nữa người kia tự xưng là người ái mộ cô, nhưng ở thời khắc nhạy cảm này thực sự không trách cô nghĩ nhiều được.
“Tôi nghĩ có phải hay không là….” Thừa dịp hắn rơi vào trầm tư, cô đột nhiên lên tiếng, “Là bạn của anh?”
Nhất thời còn không có hiểu ra ý của cô, Uông Đông Nam nhắc lại lời của cô, “Bạn của anh? Em nói là….gián điệp thương nghiệp?”
“Ừ, tôi đoán như vậy.” Dù sao giấy thông hành nơi này rất cao, điều động người khác đến không quá đáng tin, nói không chừng vẫn còn một cái cọc khác đang che giấu.
Chẳng biết là nên bực hay nên cười, mà cô gái này vẫn coi hắn là gián điệp thương nghiệp? Lẽ nào trên mặt của hắn viết hai chữ “người xấu” sao? Cô như thế liền tin tưởng hắn nhất định là người xấu ư?
“Anh chỉ có thể nói suy nghĩ của em là mười phần sai.” Hắn lắc đầu cười nói:
“Nếu như hắn là đồng đảng của anh, anh có cần phải ghen không? Huống chi nếu hắn là gián điệp thương nghiệp, vậy mục đích hắn tìm em ở nơi này làm gì?”
Kiều Dĩ Hạm nghiêng đầu suy nghĩ lời nói xâu xa của hắn, đúng là không phải không có lý, chỉ là Bạch Gia Siêu cho cô cảm giác đúng là lạ….đột nhiên, một tin tức nhanh chóng hiện lên trong đầu, Uông Đông Nam nghiêm túc hỏi: “Chờ một chút! Hắn tên là gì? Người bộ phận nào?”
“Tên….hình như là Bạch Gia Siêu.” Cô không khẳng định nói, sau đó đề phòng Uông Đông Nam nói: “Anh hỏi cái này để làm gì?” Chẳng lẽ muốn chạy đi đánh người ta sao? Con chuột nhắt! Bắt được rồi! Bạch Gia Siêu đúng không? Uông Đông Nam khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh.
“Anh nào có muốn làm cái gì?” Hắn vẻ mặt vô tội, sau đó làm nũng ôm lấy cô không tha, “Anh cũng không thiếu thời gian nghỉ tết?”
Đúng vậy không sai…”Chờ một chút! Tại sao anh lại biết?” Cô đẩy mạnh hắn ra.
“Anh đương nhiên sẽ có biện pháp đi thăm dò.” Uông Đông Nam lộ ra điệu cười thần bí.
Đây nên nói là ngay cả ông trời cũng giúp đỡ kế hoạch của bọn họ sao? Vốn kế hoạch lần này của bọn họ là để phân biệt được mục tiêu mới nhất bởi vì tổng giám đốc công ty đều giấu giếm tình trạng đem những số liệu khác nhau giao cho lãnh đạp cấp cao, sau đó mỗi người đều nhìn vào bộ phận bên trong đã sàng lọc mà chọn ra người khả nghi, định dùng cách bắt baba mà bắt người.
Chỉ là hắn không muốn ẩn giấu trong công ty làm một gián điệp thiếu kiên nhẫn như thế, lập tức lại tìm bọn họ hành động dưới lãnh đạp cấp cao, nhưng ૮ɦếƭ tiệt hết lần này đến lần khác đều tìm tới phụ nữ của hắn.
Hắn vốn là muốn dùng khổ nhục kế để dụ dỗ cô thuận tiện loại trừ một giả thuyết , hiện tại càng phải làm như thế, hắn không có khả năng để cho nhược điểm của mình quang minh chính đại dưới ánh mặt trời để cho người ta uy Hi*p: Mà phương pháp tốt nhất dụ rắn ra khỏi hang trước, chính là mang cô gái nhỏ không tín nhiệm hắn đi trước.
“Mặc kệ anh muốn làm cái gì, tôi cũng không muốn điên cùng anh.” Kiều Dĩ Hạm đẩy Uông Đông Nam ra, lạnh lùng bỏ đi.
“Đáng tiếc.” Uông Đông Nam tiếc rẻ thở dài, mắt lóe sáng, “Anh cho đề bài không phải để chọn dề, nếu cứng rắn chọn đề cũng là một mình chọn đề, hơn nữa anh tiếp nhận đáp án, chỉ có một loại.” Hoàn toàn là tác phong bất chấp đạo lí.
Tên lỗ mãng! Ngày hôm nay cô mới lấy được mục tiêu để bảo vệ công ty hả? Sao có thể để cho hắn nói gió là gió, nói mưa là mưa, kế hoạch của người điên mà đã quên trách nhiệm của chính mình?
“Không được…” Lời kháng cự còn chưa nói hết, cô đã bị chặn ngang ôm lấy ném về phía giường lớn mềm mại, “Cái tên тһô Ьạᴏ này!”
Kiều Dĩ Hạm muốn từ giường lớn mềm mại bò lên, đập vào mặt là một bóng đen khổng lồ đem cô một lần nữa áp trên giường.
Nét mặt Uông Đông Nam rất hưng phấn giống như một động vật to lớn nhìn thấy thịt, lắc mạnh cái đuôi.
“Anh muốn làm cái gì? Còn không mau đứng lên!” Cô nổi giận, thế nhưng đối mặt với tên vô lại vừa mang vẻ mặt vô tội như hắn, thanh âm nổi giận suy yếu khiến cô không thể tin được.
Hắn lộ ra điệu cười xấu xa vô lại: “Khó có khi được tới đây, không tận dụng một chút không phải là quá đáng tiếc sao? Hơn nữa coi như chúng ta nghỉ phép chuẩn bị bài…”
Ha ha, hắn cũng đã bắt đầu tưởng tượng lúc bọn họ đến một đảo không người nghỉ phép thì…Mỗi ngày đều có thể ôm cô ôm ôm hôn hôn không nói, còn có thể như vậy như vậy….=(( Kiều Dĩ Hạm hung hăng vặn cánh tay của Uông Đông Nam vừa đấm vừa đá mà thử giãy dụa, “Ai muốn theo anh nghỉ phép?”
Ông trời! Sau khi hiểu biết về tên này, thái độ chuẩn mực của cô giảm rất nhanh theo cấp số nhân.
“Đương nhiên là em.” Bắt được công kích như con mèo nhỏ gãi ngứa của cô, Uông Đông Nam nhắm ngay cơ hội hôn trộm hai má cô thành công.
“Anh…Mau dừng tay!” Kiều Dĩ Hạm hoảng sợ hét lên, phát hiện quần áo trên người mình biến mất với tốc độ rất nhanh.
“Dừng tay? Em thích không ૮ởเ φµầɳ áo mà bắt đầu ân âи áι ái sao? Tuy rằng thị giác hơi kém một chút, nhưng nếu là yêu cầu của em, anh sẽ đều đồng ý…”
Kiều Dĩ Hạm đỏ mặt, xấu hổ nhắm mắt lại: “Câm miệng!”
Hắn sao có thể không thấy thẹn đem những lời hạ lưu như vậy nói ra miệng chứ?
“A! Như vậy liền xấu hổ?” Hắn ôm lấy nửa thân trần của cô đi về phía cửa sổ, khiến cho cô kinh hoàng, “Anh còn muốn xem suối nước nóng lộ thiên ở bên ngoài này, khẳng định so với chúng ta tự tìm địa phương ở bên ngoài để dã chiến phẩm chất tốt hơn nhiều.”
Cái tên lỗ mãng này đang nói cái chuyện ma quỷ gì vậy? Nói cái gì mà dã chiến? Sẽ không giống như trong đầu cô đang tưởng tượng chứ?
Không…Cô không muốn đâu!
Ai tới ngăn cái tên †ïηh †rùηg lên đến não này đi?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc