Giả Yêu Thành Thật - Chương 137

Tác giả: Thánh Yêu

Bắt Cóc "vưu Dữu?"

"Chị."
Vưu Dữu cẩn thận lên tiếng, ánh mắt cô nhìn về phía Minh Thành Hữu.
"Anh rể."
Lý Tắc Cần không kiềm chế được.
"Ai cho con đưa cô ta đến đây, Sâm Tử, con có ý gì?"
"Hôm nay không phải ngày tốt của anh họ sao?"
Lý Sâm kéo ghế ra, ý bảo Vưu Dữu ngồi.
"Con cũng có chuyện muốn nói."
Vưu Dữu không rõ chuyện gì, cho nên không dám ngồi, mà là lướt qua Lý Sâm đi tới hướng Phó Nhiễm, nói nhỏ.
"Anh ấy nói chị cùng anh rể làm tiệc rượu cũng không mời người khác, chỉ là bữa cơm bình thường, em mới đi, em không nghĩ tới mọi người đều ở đây."
"Không có gì đâu."
Phó Nhiễm giữ chặt tay cô.
"Ngồi bên cạnh chị đi."
Lý Sâm đi đến bên Phó Nhiễm, ánh mắt tràn đầy hàm ý nhìn cô.
“Không nghĩ tới, cuối cùng người ở bên anh ấy lại là chị."
"Sâm TửMinh Thành Hữu thấy bầu không khí không thích hợp.
"Ngồi xuống đi, chỉ chờ có mỗi mình cậu."
Lý Sâm nặng nề để tay xuống mặt bàn.
"Vưu Dữu, em theo anh lại đây, anh còn chưa nói xong."
Sắc mặt Lý Tắc Cần u ám.
"Mày muốn nói cái gì?"
"Ba, không phải ba luôn thúc giục con phải đi gặp thiên kim của nhà này nhà kia sao? Hiện tại không cần lo nữa, con đã tìm được đối tượng muốn kết hôn."
Lý Sâm đưa mắt nhìn vợ chồng Lý gia, Lý Vận Linh ngồi bên cạnh có phản ứng đầu tiên.
"Sâm Tử, đừng hồ đồ!"
"Bác, con nói thật."
Lý Vận Linh tức giận, đây là hai đứa nhỏ bà xem như bảo bối đặt ở lòng bàn tay hết sức che chở, không một đứa nào làm bà bớt lo.
"Con cũng nhìn xem cô ta xứng không xứng!"
Vưu Dữu ngồi vào ghế xấu hổ, hai chân cứng ngắc, cô đứng lên như muốn chạy.
"Chị, anh rể, chúc hai người tân hôn hạnh phúc."
Lý Sâm đưa tay lên, dùng sức kéo cô ngồi trở lại.
"Con yêu Vưu Dữu, vài năm trước mọi người cũng đã biết, hiện tại con bắt đầu tiếp quản chuyện công ty, không phải là mọi người muốn con nhanh chóng lập gia đình sao ? Con muốn kết hôn với cô ấy.""Cái gì?"
Người giật mình nhất lại là người trong cuộc.
Vưu Dữu hoảng hốt đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
"Lý Sâm, anh nói cái gì vậy?"
Sau một lúc lâu Lý Tắc Cần mới lên tiếng.
"Con định kết hôn với cô ta? Con quên là ai đã hãm hại con thiếu chút nữa là phải ngồi tù rồi hả? Lúc trước nếu không bắt được tên say xỉn kia, vết nhơ này không chừng theo con cả đời !"
"Sâm Tử, chuyện này khẳng định là không được!"
Lý phu nhân ở bên cạnh bổ sung.
"Chuyện đó vốn là tại con, mẹ, lúc đó Vưu Dữu vẫn còn đi học, nhưng bây giờ bọn con đã tố nghiệp đại học rồi ."
Vưu Dữu dùng sức kéo tay áo anh.
"Lý Sâm, đây là ý muốn của một mình anh, tôi chưa có nói là kết hôn với anh."
Lý gia nghe vậy, thần sắc căng lên mới hơi buông lỏng một chút.
"Mày nghe đi, người ta tự biết mình không nên trèo cao."
Hốc mắt Vưu Dữu đỏ bừng, thiếu chút nữa muốn khóc, cô chưa gặp qua trường hợp như vậy, Phó Nhiễm muốn mang cô rời đi, Lý Sâm nâng tầm mắt nhìn cô.
"Hôm nay con đã nói ra như vậy, mọi người không đáp ứng cũng phải đáp ứng."
Bàn tay Lý Sâm vỗ nhẹ trên vai của Vưu Dữu. cũng vậy."
"Anh bị điên rồi!"
Vưu Dữu hất tay anh ra, đứng dậy muốn rời đi. Lý Sâm mạnh mẽ túm cổ tay cô.
"Không được đi!"
Phó Nhiễm thấy như vậy, chạy qua cản lại.
"Lý Sâm, đừng như vậy!"
Ánh mắt Lý Sâm nhìn cô lạnh lùng, giọng nói ngang ngược.
"Chuyện của chúng tôi không tới phiên chị quản!"
Bỗng nhiên Minh Thành Hữu đứng dậy, nét mặt tràn đầy nghiêm nghị, anh đem Phó Nhiễm kéo ra phía sau, tay kia chỉ sang hướng Lý Sâm.
"Sâm Tử, cậu cư xử với chị dâu cậu như vậy cũng đừng trách tôi không khách sáo với cậu!"
Lý Vận Linh đau đầu nhíu mày, hai anh em nhà này, tính tình đó thật giống nhau.
Một bữa cơm vui vẻ bị biến thành như vậy, ánh mắt Minh Thành Hữu nhìn tay Lý Sâm đang nắm chặt cổ tay Vưu Dữu.
"Sâm Tử, buông tay, cậu như vậy có thể giải quyết vấn đề sao?"
Vưu Dữu ra sức giãy dụa, lúc này Lý Sâm mới nới lỏng bàn tay. Lý Tắc Cần lại tỏ rõ thái độ.
"Muốn cho cô ta vào Lý gia, mơ cũng đừng nghĩ tới."
Lý phu nhân cũng ra sức khuyên bảo.
"Sâm Tử, con nghĩ kỹ lại con thật sự muốn đi cùng cô ta, bên ngoài sẽ nói nói như thế nào, chuyện lúc trước ồn ào như vậy, hiện tại lại nói cho người khác muốn kết hôn, thể diện Lý gia chúng ta để đi đâu?"
"Con không quan tâm người khác nghĩ thế nào."
"Sâm Tử."
Lý Vận Linh cũng khuyên.
"Đừng hồ đồ."
"Bác…"
Lý Sâm khẽ nhếch miệng cười.
"Bác xem anh họ gây chuyện đến bây giờ cũng đủ ồn ào, như thế nào cũng không thấy bác lo như thế?"
Minh Thành Hữu kéo Phó Nhiễm trở lại bên cạnh mình, ý cười trong mắt không giấu giếm. Trong lòng Lý Vận Linh vốn là đang buồn bực, nghe xong càng buồn bực hơn, Lý Sâm túm tay Vưu Dữu.
"Ngồi đi, không phải muốn chúc mừng chị sao?"
Lý Tắc Cầthấy con mình ngang nhiên không để họ trong lòng, giận không thể kiềm chế nổi cầm lấy ly trà ném qua.
"Vô liêm sỉ!"
Rốt cuộc không bỏ được con của mình, mục tiêu lại hướng vềVưu Dữu.
Lý Sâm đưa tay đỡ, Minh Thành Hữu đưa tay ôm Phó Nhiễm vào trong иgự¢, hất ly trà ra văng vào vách tường.
"Chúng ta đi."
Anh túm Vưu Dữu bước ra khỏi phòng.
Lý phu nhân muốn đuổi theo, bị Lý Tắc Cần quát bảo đứng lại.
"Để tôi xem nó còn cứng đầu tới khi nào."
Vưu Dữu gần như bị Lý Sâm kéo ra khỏi phòng, cánh tay cô giãy dụa không có kết quả, phải chạy mới đuổi kịp người đàn ông.
Hai người đi ra khỏi khách sạn, thừa dịp Lý Sâm đưa tay mở của xe, Vưu Dữu hất tay anh đi về phía trước, anh đi vài bước đã đuổi kịp.
"Anh đưa em về."
"Không cần."
Giọng nói cứng ngắc, sắc mặt đầy uất ức.
"Anh thừa nhận, anh cố tình đưa em tới, nhưng đây là điều thật lòng của anh, em có hiểu không?"
"Lý Sâm… "
Bước chân Vưu Dữu dừng lại.
"Tôi nói rồi, chúng ta là không có khả năng, không môn đăng hộ đối nhất định sẽ không có kết quả, anh thật sự cho rằng trên đời này tất cả đều là cô bé lọ lem sao?"
"Anh tuyên bố ở trước mặt bọn họ, không phải là chưa nghĩ qua tình huống này. Vưu Dữu, em dũng cảm đối mặt một lần không được sao?"
Cô ngẩng đầu nhìn nét mặt Lý Sâm, có cảm động, nhưng cũng là thất vọng.
"Lý Sâm, nếu có hi vọng, em cũng có thể, nhưng chuyện này căn bản là không có khả năng."
Lý Sâm nắm chặt tay cô, kéo cô tới bãi đỗ xe.
"Có hy vọn hay không, chúng ta cũng phải thử qua rồi mới biết.
Không khí trong phòng quái dị, Minh Thành Hữu cho người mang đồ ăn lên, nhưng ai còn có tâm tư mà dùng bữa nữa.
Phó Nhiễm nghĩ chuyện của Vưu Dữu đến mất hồn, Minh Thành Hữu bóc vỏ tôm để vào trong chén cô, Lý Vận Linh nhìn thấy, càng cảm thấy không thoải mái hơn.
"Ăn đi."
Phó Nhiễm gắp đồ ăn đưa đến miệng, lấy lại tinh thần mới nghĩ tới là còn chưa bóc vỏ tôm, cắn xuống một miếng nhưng không thấy vỏ tôm, cô nhìn thấy Minh Thành Hữu đeo chiếc bao tay duy nhất đang bóc tôm, trong lòng cảm thấy vui vẻ, khóe miệng bất giác khẽ nhếch lên.
Ba người đối diện còn lại trước sau vẫn không có động tác nào khác. Lý Tắc Cần chán nản.
"Xem trở về tôi dạy dỗ nó như thế nào."
"Nói cho cùng, vẫn là do con nhỏ Vưu gia kia bày mưu."
Lý Vận Linh ngạo mạn nhìn sang Phó Nhiễm. Lý Tắc Cần đau đầu nhíu mày.
"Cứ như vậy cũng không phải là biện pháp hay."
Minh Thành Hữu vẫn bóc tôm, xen ngang.
"Cậu, Sâm Tử cũng trưởng thành rồi, nên để nó tự quyết định chuyện của chính mình."
Sắc mặt Lý Tắc Cần không vui.
"Gia cảnh của Vưu gia cháu cũng thấy đấy, thật là một cô con dâu đã không giúp được gì cũng không nói, ngược lại lại phải lo lắng thêm, hừ."
"Cậu, chú thím bọn họ có thể tay làm hàm nhai, nhà cũng có, quan trọng Lý Sâm cùng Vưu Dữu có tình cảm
Phó Nhiễm không nhịn được mở miệng, sắc mặt Lý Tắc Cần mang theo vẻ khinh thường cười lạnh, cũng không có trả lời.
Minh Thành Hữu đem bát tôm bóc xong đổ vào chén trong tay Phó Nhiễm.
"Ăn nhiều, một lát ăn xong chúng ta đi trước."
Phó Nhiễm nhìn tôm đầy trong chén.
"Em không ăn hết nhiều như vậy."
"Hai người ăn mà."
Theo Minh Thành Hữu mà nói, bữa cơm này cũng chỉ là hình thức, phải đối diện với ba khuôn mặt khó chịu này làm Phó Nhiễm cũng không ăn được nhiều lắm, anh dứt khoát quay sang hướng Lý Vận Linh nói.
"Mẹ, chúng con đi trước ."
Lý Vận Linh cũng không còn sức lực đi so đo lễ nghĩa nữa.
"Về đi, cho Tiểu Nhiễm trở về nghỉ ngơi đi."
Hai người chào mấy người xong mới cùng nhau rời đi.
Cửa phòng được đóng lại, sau một lát im lặng, Lý Tắc Cần suy nghĩ liếc mắt về hướng cửa.
"Chị, trong lòng chị có tính toán gì không?"
"Có ý tứ gì?"
"Minh Tranh cùng Thành Hữu, chẳng lẽ chị nghĩ có thể xử lý sự việc công bằng? Qua hai mươi mấy năm chị đối xử vớii Minh Tranh như vậy, trong lòng nó khó tránh khỏi có oán hận với chị, nếu về sau giống như bây giờ, em thấy con của chính mình sinh ra cũng đừng mong nhận trở về."
Lý Tắc Cần nói thẳng vào vấn đề.
"Như bây giờ, tôi còn có thể làm như thế nào?"
Bàn tay Lý Vận Linh che lại khuôn mặt, lời nói mang theo bất đắc dĩ.
"Chị, em phải nhắc lại để cho chị nhớ, nói cho cùng, Thành Hữu nó..."
Lý Tắc Cần dừng lại một chút sau đó mở miệng nói tiếp.
"Nó rốt cuộc không phải do chị sinh ra, hơn nữa, dù sao nó cũng là đứa con riêng mà chị nên căm hận nhất."
"Tắc Cần, không được nói nó như vậy!"
Hai mươi mấy năm tình cảm mẹ con làm Lý Vận Linh vẫn bảo vệ theo phản ứng tự nhiên. Lý Tắc Cần đứng dậy rót cho mình ly trà.
"Em nói trước rồi, nếu chị còn muốn xem xét vì Minh Tranh cùng Minh gia, hiện tại chị nên tính đi là vừa."
"Hiện tại tôi cũng không lo nghĩ nhiều như vậy."
Lý Vận Linh chỉ lo lắng bệnh tình Minh Thành Hữu, nếu có thể khỏi bệnh thì điều gì cũng không quan trọng bằng.
"Chị, em cùng Minh Tranh có chạm mặt nhau vài lần."
"Thật không? Ở đâu?"
Lý Vận Linh nghe vậy, lời nói không khỏi kích động.
"Dạo này nó có ổn không?"
"Cũng chính là qua chuyện làm ăn, nó vẫn lạnh nhạt với em, em đoán có lẽ đối với chị tốt hơn."
Lý Vận Linh thở dài.
"Nó vẫn hận chị."
"Chị cũng đừng kể lại, em không sợ đắc tội Thành Hữu mà nói với chị, cũng là vì tốt cho chị."
"Tôi biết."
Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu đi qua hành lang, hai bên đều là phòng đặt, Phó Nhiễm như muốn dừng lại.
"Chúng ta bỏ đi như vậy có được không? Phải kính rượu người lớn đã chứ?"
Minh Thành Hữu vòng tay ôm lấy Phó Nhiễm.
"Tại đây anh là người quan trọng nhất, anh quyết định."
Đi tới một phòng đặt khác, Minh Thành Hữu kéo Phó Nhiễm đứng ở cửa, thân hình cao lớn của anh đứng phía sau, miệng nói.
"Vào đi thôi."
Phó Nhiễm nhìn cánh cửa đóng kín.
"Anh đi đâu, không vào sao?"
Minh Thành Hữu nhìn đám người trên hành lang.
"Em mở cửa."
Phó Nhiễm đưa tay mở cửa.
"Hành động kỳ quặc."
Hai người trước sau đi vào phòng, một mình Triệu Lan đang ngồi chờ ở trước bàn lớn, thấy bọn họ tiến vào nhanh chóng
"Tiểu Nhiễm, Thành Hữu."
"Mẹ."
Triệu Lan vui vẻ tới gần, Minh Thành Hữu không nói gì ngồi xuống ghế sô pha cách đó không xa nói với Phó Nhiễm.
"Đừng nói nhiều, đợi đi ra ngoài nói không chừng lại chạm mặt nhau."
Lời này không hề ảnh hưởng đến Triệu Lan, bà kéo Phó Nhiễm ngồi vào bàn.
"Thành Hữu, chúc mừng các con."
Ánh mắt Minh Thành Hữu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, muốn lạnh nhạt bao nhiêu có lạnh nhạt bấy nhiêu.
Phó Nhiễm cầm lấy ly trà trên bàn, rót đầy chén, cô cầm chén đưa cho Triệu Lan.
"Mẹ, mời ngài uống trà."
Triệu Lan cảm động với xưng hô đó, ngón tay nhận ly trà không nhịn được run run, Minh Thành Hữu liếc qua, cũng có một chút cảm động.
Triệu Lan cầm tay Phó Nhiễm, lấy một hộp trang sức từ trong túi xách ra.
"Mẹ cũng không có lễ vật gì, cái này cũng là thành ý, con không chê thì cầm lấy đi."
Triệu Lan mở hộp trang sức, là một chiếc nhẫn đã lỗi mốt, bên trên có khảm một viên ngọc màu xanh, chắc là kiểu dáng từ lâu rồi, đã đến nước này, Phó Nhiễm cũng ngoan ngoãn cầm ở trong tay.
"Cám ơn mẹ."
"Sao không kêu người đem đồ ăn lên?"
bên cạnh nói chen vào một câu.
"Mẹ cũng không đói bụng, nghĩ đến hai đứa kết hôn liền phấn chấn."
Triệu Lan nói xong, hốc mắt sắp đỏ bừng.
"Tiểu Nhiễm, mẹ cám ơn con."
"Mẹ."
Triệu Lan lau khóe mắt, đứng dậy đi tới hướng Minh Thành Hữu ngồi ở trên sô pha.
Bà ngồi vào chỗ đối diện Minh Thành Hữu, anh vắt chân lên, ánh mắt xa cách, không phải muốn trốn tránh, chỉ là không biết nên đối mặt như thế nào.
"Thành Hữu, kỳ thật mẹ có lời muốn nói nhưng vẫn luôn để trong lòng, năm đó, sau khi con được sinh ra, ngay cả một giọt sữa cũng chưa uống đã bị Vân Phong ôm đi, ông ấy gạt mẹ nói là con bị viêm phổi, mẹ không nghĩ tới..."
Triệu Lan thở dài, hiện tại Minh Vân Phong đã ૮ɦếƭ, nhiều câu oán hận cũng chỉ có thể biến thành một câu bất đắc dĩ.
"Nếu mẹ biết là như vậy, thà rằng mẹ giữ con ở lại, cho dù tương lai như thế nào cũng không quan trọng. So với tất cả nỗi đau của chúng ta, tổn thương nhất cũng là con cùng Minh Tranh."
Cuối cùng ánh mắt Minh Thành Hữu nhìn thẳng vào bà, thấy Triệu Lan mấy ngày này gầy yếu, anh nhìn có chút mất hồn, Phó Nhiễm đứng dậy sau đi tới, Minh Thành Hữu giữ chặt tay cô.
"Đi thôi."
Triệu Lan đi theo hai bước.
"Thành Hữu, hết thảy đều đã tốt lên, hiện tại có Tiểu Nhiễm cùng đứa nhỏ, con càng không nên buông xuôi."
Minh Thành Hữu nắm tay Phó Nhiễm đi ra khỏi ghế lô, đưa tay đóng
Nhân viên phục vụ bưng đồ ăn vội vàng đi tới.
Minh Thành Hữu đưa tay chỉ vào cánh cửa.
"Mang đồ ăn vào đây."
"Vâng."
Phó Nhiễm khoác tay Minh Thành Hữu ra khách sạn, đúng lúc gặp ánh mặt trời trên phố, vẻ lo lắng trên mặt anh cũng bởi vậy mà bị xóa sạch.
"Phó Nhiễm, chúng ta đi đảo Hữu Nhiễm ở vài ngày đi, coi như hưởng tuần trăng mật."
"Vẫn là nên ở nhà thôi."
Một tay Minh Thành Hữu che ở trên trán, cảm giác thỏa mãn.
"Em yên tâm, cơ thể anh chịu nổi, hôn lễ đã không có giờ ngay cả tuần trăng mật cũng không cho em."
Phó Nhiễm kéo tay Minh Thành Hữu.
"Cho em về sửa soạn đồ đạc đã."
"Không cần."
Minh Thành Hữu thưởng thức ánh nắng chiếu trên mặt.
"Chỗ đó cũng không thiếu gì, đi riêng lẻ, anh cũng không muốn người nhà biết."
Phó Nhiễm bị Minh Thành Hữu kéo vào xe.
"Sao lại không đợi lái xe?"
"Chúng ta mặc kệ hắn."
Minh Thành Hữu nổ máy, Phó Nhiễm chống cằm nhìn ra phía ngoài cửa sổ, vốn nên là ngày vui vẻ nhất, trong lòng lại nặng nề khó chịu, vốn là lúc nhận được lời chúc phúc từ bạn bè, bây giờ cô lại luôn lo lắng dè chừng cho sức khỏe của Minh Thành Hữu. Phó Nhiễm giơ tay lên, làm cho ánh nắng chiếu lên mặt thật chói mắt, lúc này vốn nên rúc vào lòng cha mẹ làm nũng, nói xong con không muốn lấy chồng, bây giờ ngay cả nói chuyện với mẹ vài câu cũng không được đáp lại.
Minh Thành Hữu cầm tay cô.
"Nghĩ cái gì?"
"Nghĩ đến mẹ em."
Bàn tay anh nắm tay cô chặt hơn.
Ánh mắt Phó Nhiễm nhìn cảnh vật đang bỏ lại sao lưng, nhìn cảnh vật quen thuộc ngày một xa dần, cô nghiêng đầu.
"Chúng ta đâu vậy?"
"Đi tới đảo."
"Bây giờ?"
Anh nói đi là đi ngay, một chút cũng không cho cô cơ hội chuẩn bị.
"Nghĩ là làm."
Minh Thành Hữu đạp chân ga, Phó Nhiễm nhanh chóng mở miệng.
"Chậm một chút!"
Xe đi vào bến tàu, du thuyền Minh gia luôn có sẵn, Minh Thành Hữu lại vòng quanh cố ý đi thuê một con thuyền, nói là muốn thuê vài ngày. Phó Nhiễm đứng ở trên boong tàu, gió hơi lớn, Minh Thành Hữu mang tới chiếu áo khoác vào cho cô,
"Có phải cảm thấy không thoải mái sao?"
"Rất tốt."
Phó Nhiễm tiến sát trong lòng anh, mặt biển bị ánh sáng chiếu phản xạ có chút chói mắt, cô nheo mắt lại, đầu ngả lên bả vai Minh Thành Hữu.
Rất xa, có thể thấy hòn đảo của bọn họ.
Hàng thông xanh biếc, ánh mắt nhìn tới liền có thể cảm nhận được yên tĩnh, sau khi cập bờ, Minh Thành Hữu lôi kéo Phó Nhiễm đi lên, đi xe đạp là không có khả năng, chỉ có thể ngồi xe ngắm cảnh đi thẳng tới biệt thự lần trước.
Đến trên đảo tránh được huyên náo ồn ào, cảm giác cuộc sống là một tiết tấu thật chậm, Phó Nhiễm đứng ở ban công nhìn ra xa, Minh Thành Hữu đến phòng ngủ sau đó liền mở máy tính, ngẩng đầu nhìn thấy Phó Nhiễm đang dang tay ra, anh đẩy ghế ra đứng dậy sau đó tới phía sau Phó Nhiễm.
Hai tay vòng qua ôm chặt Phó Nhiễm từ sau lưng, cô vẫn duy trì tư thế lúc nãy.
"Làm sao lại làm động tác giống con chim như vậy?"
Ánh mắt Phó Nhiễm lườm anh.
"Tư tưởng xấu xa."
Minh Thành Hữu cười, da mặt dày lại tỏ ra bộ dáng vô tội.
"Động tác này của em không là giống như chim sao, chính mình có tư tưởng xấu xa còn nói đến ai khác."
Phó Nhiễm buông cánh tay, ngửa mặt lên.
"Thật thoải mái."
Minh Thành Hữu chưa cho cô bao nhiêu thời gian rong chơi, dắt tay cô đưa cô vào phòng, anh kéo Phó Nhiễm ngồi vào trên đùi mình ngồi trước máy tính, tầm mắt rơi xuống
"Đi mặc quần áo chống phóng xạ."
"Đi vội vàng như vậy làm sao chuẩn bị được hết quần áo."
"Trong tủ có chuẩn bị vài chiếc, em chọn lựa rồi thay đi."
Phó Nhiễm đứng dậy đi đến phòng thay quần áo, mở tủ ra, quả nhiên nhìn thấy quần áo sắp xếp thành hàng dài, cô tùy ý chọn một bộ.
Minh Thành Hữu vươn tay hướng cô, cô đi tới, đưa tay nắm chặt tay cô.Phó Nhiễm ngồi trên đùi anh, nhìn ngón tay anh thuần thục gõ bàn phím.
"Phó Nhiễm, bây giờ anh nói một chút về tình hình kinh doanh của MR, chính là đề cập tới lĩnh vực kinh doanh và phương thức vận hành."
Bàn tay Phó Nhiễm ấn vào màn hình máy tính.
"Vì sao lại nói cho em biết những thứ này?"
"Phó Nhiễm, nếu sau này anh giao MR cho em, em có thể tiếp quản nó được không?"
Nét mặt cô lộ vẻ kinh ngạc.
"Thành Hữu, em không hiểu về quản lý công ty, càng không cần phải đi tiếp nhận MR."
Bàn tay Minh Thành Hữu đan chặt vào tay cô, sau đó ra sức nắm chặt.
"Đau không?"
Phó Nhiễm gật đầu.
"Con đường sau này cũng sẽ như thế, khi người khác ức Hi*p em, giống như siết chặt mười ngón tay gần như gãy xương làm cho em đau đớn, Phó Nhiễm, em cam
"Nhưng em vẫn có anh."
Minh Thành Hữu nghiêng mặt sang một bên, giọng nói dịu dàng.
"Chúng ta lại đến với nhau, là bởi vì biết thời gian không còn nhiều, Phó Nhiễm, nếu phải đối mặt với chuyện này cũng đừng trốn tránh, anh ra đi là chuyện sớm hay muộn, Hàn Tuyển người này tin được, anh sẽ nói anh ta sau này đi theo em, rất nhiều việc của công ty anh ta có thể thay em xử lý, có quyết sách quan trọng em cũng đừng do dự, dù làm sai cũng không cần phải hối hận."
Phó Nhiễm lắng nghe, ánh mắt giấu kín lo lắng cùng bất an mơ hồ.
"Nhưng em không chuyên nghiệp."
"Yên tâm đi."
Vẻ mặt Minh Thành Hữu hờ hững, chỉ vào màn hình máy tính.
"Chuyên nghiệp phần lớn cũng là do học, em không cần phải biết hết tất cả, anh dạy em vài ngày, chỉ sợ thân thể em không chịu nổi."
Phó Nhiễm đưa bàn tay phủ hướng bụng, một tay kia ôm cổ Minh Thành Hữu.
"Qua bốn tháng liền tốt hơn nhiều, Thành Hữu, thật sự em không sợ có một ngày, em sẽ đem hết sức lực quản lý công ty thay anh, nhưng cuối cùng em phải chờ anh trở về, cho nên, mặc kệ đến thế nào anh nhớ rõ phải về."
Minh Thành Hữu hơi nhếch môi không nói gì, cánh tay ôm Phó Nhiễm càng lúc càng ôm chặt.
Hai người ở đảo Hữu Nhiễm mấy ngày, nằm ở trên một chiếc giường ngủ, cùng nhìn vào máy tính, dắt tay đi ra ngoài ăn cơm, có đôi khi Minh Thành Hữu đem máy tính ra nhà sách, ngày qua ngày thật dễ chịu, cho dù chuyện của MR đối Phó Nhiễm thật rắc rối.
Nhưng lúc mệt mỏi ngẩng đầu lên nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cạnh, cũng không thấy mệt là.
Lý Vận Linh gọi cho Minh Thành Hữu không được, Phó Nhiễm cũng không thể bỏ mặc giống như Minh Thành Hữu, tiếp điện thoại nói với Lý Vận Linh bọn họ đang đi hưởng tuần trăng mật, tránh gây ra chuyện, Phó Nhiễm kiên nhẫn lắng nghe, sau khi cúp điện thoại nhìn thấy anh đang dựa vào trước lan can. Ánh mắt Minh Thành Hữu nhìn ra xa xa, dĩ nhiên là cũng có thể đoán được Lý Vận Linh nói gì.
"Không phải là anh dặn em đừng nghe điện thoại sao?"
"Chúng ta cứ lẳng lặng rời đi như vậy, khẳng định là trong nhà sẽ lo lắng."
Minh Thành Hữu kéo cô đến trước mặt, chỉ vào một khoảng đất cách đó không xa.
"Tương lai ở đó sẽ thiết kế khu vui chơi, nhất định là rất tốt."
Phó Nhiễm kéo tay Minh Thành Hữu áp vào bụng mình, anh ngạc nhiên kêu lên.
"Có phải nó đá anh hay không?"
Kỳ thật là giai đoạn này, đứa nhỏ vẫn chưa có cử động nhiều, Phó Nhiễm lại gật đầu.
"Nó nói anh vuốt ve đầu nó, nó không thích người khác sờ đầu nó."
"Thế muốn sờ cái gì? Sờ chỗ dài dài kia sao?"
"..."
"Dài, dài quá đi."
Có thể mang kiểu nói chuyện này nói dễ dàng như vậy sao?
Ở nơi yên tĩnh này, cũng là không muốn rời đi, trở về đối mặt.
Rời bến, trở lại bến tàu, Minh Thành Hữu lái xe rời đi, âm thanh náo nhiệt thuộc về thành t rất nhanh đưa vào trong tai.
Hai người nói chuyện, bỗng nhiên có một người lao tới, Minh Thành Hữu vội vàng phanh lại, nhưng dường như đầu xe vẫn là ᴆụng vào người đó,
Phanh, vẫn còn có thể nhìn thấy bóng người đó ngã xuống đất.
Hai tay Phó Nhiễm nắm chặt dây an toàn, sợ hãi nói.
"Đụng vào người?"
"Đừng sợ!"
Thần sắc Minh Thành Hữu lạnh thấu xương, mở cửa xe ra đi xuống.
"Anh đi xem."
Bóng dáng cao lớn vòng qua đầu xe, người bị ᴆụng phải là một người đnà ông khoảng 30 tuổi, Minh Thành Hữu xoay người vươn tay vỗ nhẹ vào bả vai đối phương.
"Anh không sao chứ?"
Người đàn ông lại nhanh chóng ngồi dậy, cùng lúc đó, bất ngờ để vật gì đó ở sau lưng Minh Thành Hữu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc