Giả Vờ Thôi Mà Sao Lại Thành Thật - Chap 12

Tác giả: Zu

Jen! Anh thích em!Làm vợ anh nhé! 
Hắn đang nói chuyện với thằng bạn thì thấy nó ngã chổng vó lên, không hiểu tại sao nên chạy lại đỡ nó dậy.
- Lại nghĩ linh tinh gì nữa có phải không?
Nó xoa xoa cái đầu bị sưng một cục, nhăn nhó lại nhìn thấy hắn vội hất ra, cắm đầu chạy.Nhưng có vẻ hôm
nay nó gặp vận xui nên vừa mới chạy được vài bước thì bị trượt vỏ chuối, bò dậy lại vấp ngay vỏ dưa, đi
thêm bước nữa thì xông phi vào thùng rác. Nói chung là đến lúc vào lớp thì thân tàn ma dại.
- Vợ mày sao thế?- Bun méo mó mặt nhìn nó, quay sang hỏi hắn cũng đang hiện một dấu hỏi to đùng.
- Làm sao tao biết! ( ố ồ thế anh nhận chị ý là vợ rồi nhé)
Thật sự hắn không biết, làm sao hiểu được con nhỏ sao chổi này. Hắn vừa đi ra vỗ vai thằng bạn hỏi xem
tại sao lại đến đây, định vào đâu đó tán ngẫu thì tháy nó nằm im trên đất. Định đỡ nó thì nó lại sợ hãi như
gặp cướp, mà nó gặp cướp thì cướp sợ nó chứ nó sợ gì cướp.Chắc chắn chí tượng của nó lại bay ra nghĩ ra
cái gì ghê rợn lắm.
- Thôi! Vào lớp đi- Bun vỗ vai hắn rồi 2 người cùng đi vào trường.
(Thì ra cái trò Gay đấy là sản phẩm của trí tượng tưởng của chị Jen, bái phục, bái phục)
*******
Nó chạy như bay vào lớp, mặt mũi lấm lem, người ngợm như chui từ thùng rác ra à mà đúng là chui từ thùng
rác thật.Jen chạy đến chỗ bọn bạn, thở hổn hển.
- Mày vừa gặp ma hả?- Sunny thấy nó như đang thi chạy mà thân xác thì trong y như chui từ cống liền hỏi.
- Chắc nó sưu tập rác đấy!- Nhỏ Sa đang làm đề cương, nhìn nó rồi phán một câu.
- Bon...bọn....mày không biết...tao...vừa...nhìn thấy gì đâu!- Nó hổn hển. Thật sự mà nói may nó chưa
ăn sáng không nó phải chạy vào nhà vệ sinh mà ói liên tục rồi.
- Có chuyện gì thế?- Sunny tò mò, chuyện khiến nó hoảng thế này thì chắc nghe xong người bình thường
sock tim mà chết mất.
Nó ổn định nhịp tim rồi thuật lại cả câu chuyện cho bọn nó nghe khiến cho Sunny đứng hình trong gió còn Sa
thì hơi ngạc nhiên rồi lại tỏ vẻ bình thản như không.Đúng lúc đó, chuông vào lớp bảo hiệu, cả lớp ổn định
chỗ ngồi ôn bài.
Vài phút sau, chi ca vâu thướt tha bước vào lớp. Bà đã vẩu lại còn đi lúc nào mặt cũng ngẩng cao, guốc
chục phân có lần té sứt cằm mà chưa chừa. Nói chung 1 câu: thảm họa giáo viên.Cả lơp lại đứng lên, bà
gật đầu rồi dùng giọng nói the thé đến chuông còn bịt tai kêu sợ, thác nổi da gà để giới thiệu:
- Do cô chủ nhiêm các em bận nên cô sẽ giới thiệu bạn mới giúp cô.Em vào đây đi!
Từ cửa Bun bước vào, nở nụ cười tỏa nắng để mở màn:
- Chào các bạn1 Mình tên là Mã Tư Văn, cứ gọi mình là Bun. Mình là học sinh mới nếu mình có sai sót chỗ
nào thì hãy giúp mình nhé!- Cậu khuyến mại thêm cái nháy mắt đầy tình tứ khiến toàn bộ con gái mắc bệnh
thiếu máu trầm trọng cần đưa đi cấp cứub ngay.Bun liếc mắt về phía nhỏ Sa, cố làm vẻ XMen nhưng nhỏ
còn chẳng thèm ngẩng đầu lên nữa. Nào! Bình tĩnh! Cố nhịn nào!Rồi cô ta cũng chết thôi! Mày là ai chứ?
- Em muốn ngồi đâu?
- Dạ! Em có thể ngồi gần Thanh được không ạ?
Mấy em girl chán nản, lại là cái nhỏ nằm trong tam quỷ đó, sao hotboy nào cũng lần lượt ra đi thế nhỉ?Còn mỗi anh Jun! Ok!Nhất định phải giành được. Hà hà...
- Ừm! Được rồi, em ngồi đó đi, các em mở sách ra chúng ta vào học.
Bun đi xuống chỗ nhỏ, vừa ngồi xuống liền quay ra bắt chuyện:
- Anh hy vọng em sẽ không thấy phiền!
- Hy vọng sai rồi- NHỏ đáp có vẻ như đang thách thức cậu vậy, trong đôi măt lam ngọc ánh lên tia cười rồi
nhanh chóng vụt tắt.
- Oh~Vẫn vậy nhỉ- Cậu không còn đứng hình vì câu nói như vậy nữa, ngược lại còn lấy làm vui nữa kìa!
- Biết thì đừng hỏi!
Cậu chỉ cười rồi chống tay ngắm nhỏ, coi như trong lớp chỉ có 2 bọn họ vậy. Mái tóc ánh kim tết nơ một bên
kết hợp với cặp kính cận khổ to trông thật dễ thương. Và đôi môi kia nữa.....Cậu bống sờ nên má, cảm giác
kì lạ...........
Nó nhìn cậu học sinh mới cứ như muốn ăn tươi nuốt sống nhỏ bạn thì chán nản:
- Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà!
- Nói cái gì đấy!- Hắn quay qua nhìn nó, bắt gặp ánh mỉa mai của nó thì thừa biết nó là đang đá đểu mình rồi.
- Nói vu vơ, ai có tật thì giât mình- Nó làm vẻ ngây thơ thản nhiên, giờ mới thấy hắn đã khổ sở thế nào để đối
phó với lưu manh giả danh tri thức này.
- Học thuộc lời thoại chưa- Hắn lại nhún nhường, chuyển sang chủ đề khác.
- Roài!Có biết tôi đã mắc nghẹn khi đọc cái đó không?
- Ồ! Vậy à? Thật là một công đôi việc mà!- Hắn đắc thắng, tán thưởng cho mình.
- Là một công ba việc chứ!- Nó nhìn hắn, cười gian.
- Sao?- Hắn tò mò.
Lúc đó nó lôi trong giấy một tờ, trên đó đầy chữ là chữ. Hắn cầm tờ giấy lên đọc thì khuôn mặt biến sắc như
chong chóng. Nó ngắm nhìn hắn mà cười như chưa từng cưừoi, nhìn cái cầu vồng sống này ai mà nhịn được
cười>
Nguyên văn tờ giấy nó thế này:
Ngày tháng năm
Thư gửi cậu bé bút chì
Bút chì thân mến!
Chị đã rất đắn đo để viết bức thư này, bức thư kể hết khuyết điểm của bút chì. Biết sao chị phải đắn đo
không? Bởi tật xấu của Shin bé bỏng có nói cả đời người khôgn hết hơn nữa làm sao bó bcọ trong 2 trang
giấy được.
Đây nè, chị kể cho em nghe nha!
One.*Bút chì hay giở thói nhăn răng ra khiến chị muốn cười mà nghĩ lại bộ dạng con trâu đang cười đó
muốn khóc không chịu được. Đấy, Shin thấy Shin đáng ghét chưa?
Two.*Shin à! Shin có biết cái lần Shin cướp không khí của chị không? Cái lần đó đó làm chị mất hơn chục
triệu mua kem đánh răng và 1 tuần để cọ chà hết các vết tích do vi khuẩn and vi sinh vật bao vây. Haizz!
Cọ xong chị mòn cả răng nè!Oh~Shin không tháy ngại à????????
Three. *Uầy! Chị không ngờ đấy nhá! Shin lại còn biết cách cua người của hội phụ não nữa cơ à bé? Khâm
phục bé thiệt! Thế cho chị hỏi nhỏ thôi nhé! Bé là con trai hay đàn ông đó? Cài này chắc không hỏi chị cũng
biết rồi! Khổ thân quá! Quá khổ cho những cụ già là nạn nhân của bé.
Thôi nói đến đây thôi không chị sợ chị lạ tậu thêm mẫy trăm triệu giấy vef để khai bút cho bé nữa thì chết ,
chẹp chẹp.Cuối cùng là chị chúc bé bớt thần kinh đi nhé, bớt nhăn răng giống loài bò đi nhé và đừng có lượn
lờ cua mấy bác trước mặt chị nữa nhé
P/s:Còn cái kịch bản sến sền sệt mà bé bảo chị học thuộc ý cái đoạn 2 đứa kiss nhau thắm thiết làm ơn xúc
miệng hộ chị nhé hay quay ghép đi cũng được. Răng chị mỏng lắm rồi!
Nếu thích hôn chị cứ nói mặc dù chị khôgn cho hun thì cũng sẽ cho bé mấy cái tét nhớ đời.^^
By chị gái Jen
- AI BẢO TÔI THÍCH HÔN CÔ HẢ??????????- Hắn hét toáng cả lên khiến tất cả moi người dổ dồn về phía họ.
Hắn hét xong mới thấy mình ngu không tài nào chịu nổi, tự nhiên đi hét như vậy chẳng phải là càng phủ
nhận càng bị người ta ho là đúng sao?
Trong lơp vang lên tiếng rì rầm, đề tài là việc hắn với nó
- Ôi! Bọn mày nghe thấy gì chưa? Anh Shin thích hun Jen kìa- girl 1
- Híc! Hay bị trúng bùa mê của nó chi?- girl 2
- Bé bé cái mồm thôi, theo tao thấy thì hình như...họ hun nhau rồi- girl 3
- HẢ? HUN RỒI Á?- Cả đáp hét toáng lên.
Girl 3:\'\'.................\'\'\' Có vẻ càng kêu nói bé cáng nói to thì phải.
- Mấy em kia! Bàn tán gì đó! Ra cửa lớp giơ 2 tay lên, nhanh!
- Cô giáo tức giận vì tiết hcọ bị quấy rối nhưng ai dám động đến nó với hắn, có ngu mới làm thế.
Mấy nạn nhân cúi mặt đi ra cửa, vừa đi vừa rù ẻo cho cô giáo ngã vỡ răng miễn nói năng gì hết luôn. Ngừoi
đâu mà vừa xấu vừa đáng ghét.
- Tên dở này! Bị điên hả- Nó che mặt thì thầm với hắn. Thật khôgn ngờ hắn lại khiến lo bị liên lụy thế này.
Thêm cái điệu cười gian không tả được của nhỏ Sunny khiến nó càng muốn phanh thây cái tên bút hì mòn
kia ra làm trăm mảnh. Hắn thì cũng chả khá hơn, lấy vở che mặt lại rồi đập đầu vào bàn côm cốp làm cho
Bun muốn mà khôgn dám cừoi to, nếu không hắn sẽ chẳng để yên cho cậu. Nhưng cái câu nói ấy thì ai
cũng mắc cười mà chết nghẹn mất thôi!
-Im lăng dum đi- Nhỏ Sa nhắc nhở cậu- Đến đây để học hay đẻ cừoi?
- Để cua em!- Cậu nháy mắt đáp tinh nghịch nhưng nhỏ làm lơ, tiếp tục hăm chú ghi bài không bỏ sót 1 chữ.
Trong tận sâu thẳm vẫn có chút gì đó phảng phất cảm giác ngại ngùng.....
- Tịa ai mà tôi phải thế hả?- Sau khi hành hạ cái bàn xong hắn lườm nó.
- Thì đó là tôi có ý tốt muốn góp ý cho anh thôi mà- Nó làm vẻ vô tội như em là nai tơ anh ạ vậy.
- Chỉ có ngưừoi ăn xong thừa hơi như cô mới nghxi ra cái đó thôi- Tay hắn kêu răng rắc, có lẽ lượng hỏa tích
tụ bấy lâu nay sắp bùng nổ.
- Này! Ngồi im đó! Nếu khôgn tôi phát loa cho mọi người nghe đó!- nó đe dọa.
- Phát loa cái gì?- Hắn ngơ ngơ hỏi nó.
- Thì cái chuyện anh tình tứ với bạn cùn giới trước cổng trường ý!
Hắn nghệt người ra. Vậy đây là lí do no ngã tóe khói ra đó hả? Thật không tưởng tượng được nó lại có thể
nghĩ ra cái trò không thể dở hơn được nữa này, thật là Văn so chổi chắc 9 phẩy mất.Nhưng đó chỉ là tưởng
tượng thôi mà.
- Thế để xem mọ người tin ai nhé- Nó nhếch môi, nếu ra tay nó nắm chăc phần thắng nên sợ gì bố con
thằng nào, vào đây chị chấp tất.
- Cô dám- Lại một lần nữa hắn hét lên. Hắn chỉ nghe thấy người tốt bị vu oan thôi chứ chưa bao giờ nghe
người ta bị vu oan bằng suy nghxi nữa. Thật không công bằng.
Nhận a mình lại phá vỡ khôgn khí lớp học hắn gãi gãi đầu ngồi xuống. Bun thấy vậy giơ dòng chữ đươc
phóng to ra trước mặt hắn.
\'\' BỊ TỪ CHỐI KHÔNG CHO HUN NÊN MỚI HÉT CÔ DÁM ĐÚNG KHÔNG?\'\'
Đấy....đấy là cái loại bạn gì vậy?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc