Giả Tiên Nô - Chương 07

Tác giả: Lục Quang

Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt càng thêm thanh lệ trong mấy năm gần đây của Hồng Tụ, cảm thấy nam nhân ở Doãn gia đều rất đê tiện, có hàng tốt đều giấu đi, hại hắn chỉ có thể đứng nhìn từ xa, ngẫu nhiên đến gần một chút còn phải đề phòng bị đánh.
Hồng Tụ không nhúc nhích, thẳng đến khi tay hắn sắp sờ lên mặt nàng thì mới cười: “Đại nhân, mới vừa rồi xương tay của tên nam nhân kia hình như đã bị ta bẻ gãy, ngươi cũng muốn thử tư vị bị bẻ gãy tay sao?”
“... Kém xa như vậy? Chủ tử nhà ngươi là có thể ôm ôm ấp ấp ngươi, mà ta chỉ muốn sờ mặt của ngươi cũng không được?” Hắn oán trách, mỹ nhân ai ai cũng là của người khác.
“Hắn là gia của ta, ngươi là ai?” Dựa vào mấy năm nay thăm dò biết được sự thật hắn là hổ giấy, nàng nhếch miệng đáp rất khinh thường. Huống chi, gia cũng không có ôm ôm ấp ấp nàng.
Tống Nguyên Hi nghe vậy, giống như là thống khổ vậy che lại *** trái, một đường lui về bên bạn tốt, nhắm hướng vai hắn mà đổ xuống.
“Tử Liên, ngươi có thể dạy ta rốt cuộc là dạy dỗ gia nô thế nào không? Lần sau đem bí tịch cho ta, ta cũng phải tìm một đứa trẻ tám tuổi để bồi dưỡng.”
“Không có bí tịch, là yêu.” Doãn Tử Liên nói là nói với hắn, mắt lại nhìn thẳng giai nhân trước mắt.
Cô gái mà hắn tự tay dạy dỗ, đã trưởng thành như ước vọng của hắn, ngũ quan hiển thị vẻ phong tình mê người, ở trước mặt hắn có phong thái yểu điệu, khí chất xuất trần, được mọi người hết lòng ca ngợi, mọi người đều nói hắn tốt số, nhưng chỉ có ở trước mặt hắn, nàng vẫn giương oai như đứa trẻ, nửa điểm tình thú cũng không thông, muốn đợi cho nàng mở mang đầu óc, hắn thật sự phải sống lâu một chút.
“Oa... Cái thùng này không đủ để ta nôn, kêu chưởng quầy mang thêm hai cái thùng lên đây.”
“Há tất phí công, ngươi trực tiếp cút đến nhà xí nôn cho tận hứng, bớt làm chướng mắt ở đây.” Doãn Tử Liên tựa tiếu phi tiếu mà nhìn hắn.
“... Ngươi không thể bởi vì nàng không phản ứng mà trút giận lên ta.” Tống Nguyên Hi hạ thấp giọng oán giận.
“Ai bảo ngươi ở bên cạnh ta làm gì?”
“Tri kỷ là như thế này đây hả?” Không có nhân tính.
“Là bạn tâm giao.”
“Ta thật sự là bất hạnh tám đời, đời này mới có thể bại trong tay ngươi.” Tống Nguyên Hi nhắm mắt lại, lấy vai hắn làm gối.
Hắn vẫn còn độc thân, bình thường vừa phá án vừa khai đường, vất vả lắm mới có chút thời gian rãnh tụ họp với bạn tri kỷ, không ngờ người yêu của người ta vừa tới thì đã đuổi hắn đi, làm hắn giận không thở nỗi.
Doãn Tử Liên lười đẩy hắn, nhưng thấy Hồng Tụ bước đến, một tay đẩy Tống Nguyên Hi ra.
“Oa!” Hắn không kịp phòng bị đã bị đẩy một phát xuống ghế gấm, ngã chổng ௱ôЛƓ lên trời, chật vật xoay người ngồi dậy trừng thẳng mắt nhìn đôi nam nữ trước mặt: “Bây giờ là sao đây? Ta chuyên bị người Doãn gia các ngươi bắt nạt?”
Hắn là tri phủ đại nhân, là quan đó! Cho dù hắn rất không câu nệ tiểu tiết, đối đãi với ai cũng hiền hoà hữu lễ, cũng không có nghĩa là hắn sẽ chịu bị đối đãi vô lễ, chẳng lẽ thật sự muốn buộc hắn xuất ra phong cách nhà quan, ra oai phủ đầu sao?
Doãn Tử Liên một chút cũng không để ý đến hắn, nhìn chằm chằm Hồng Tụ, thấy nàng thở phì phì trừng mắt nhìn Tống Nguyên Hi, hắn không khỏi cúi đầu cười, trong lòng thoáng cảm thấy trấn an.
Cử chỉ kia tựa như lúc Đan Hòa được ba tuổi, bất mãn nhị đệ luôn gác tay lên vai tam đệ, tiến lên một phát đánh nhị đệ lui lại vài bước.
May mắn là còn có thể cứu được, thất khiếu ít nhất thông được một khiếu, không uổng công hắn đợi nàng nhiều năm.
“Đại nhân xin tự trọng, xương cốt của chủ tử nhà ta không tốt, ngươi gác lên vai hắn như vậy, nếu gác đến đau hắn thì làm sao hả?” Sắc mặt Hồng Tụ không thiện cảm chờ Tống Nguyên Hi, nguyên nhân đến từ chính chủ tử nói hắn là bạn tâm giao. Danh hiệu này nàng vĩnh viễn cũng không có được, thế mà lại cho cái tên đại nhân lưu manh này...
Huống hồ, bộ dáng hắn ngủ ở trên vai chủ tử rất ái muội, làm nàng không thoải mái, không thể cho phép.
“Ngươi...” Chủ tử nhà ngươi là cành vàng lá ngọc, còn hắn là giòi thối trong mương sao?
“Gia, Vi gia đang chờ bức “Tuế Hàn Tam Mĩ” của người, có phải là nên trở về phủ hay không?” Hồng Tụ hoàn toàn không để ý tới hắn, quay đầu hỏi chủ tử, cũng âm thầm tính trong lòng sau này phải tách hai người ra, hai đại nam nhân cùng trong một phòng, một nửa hoa nương cũng không có, cảnh tượng này làm nàng nhớ tới chủ tử chưa từng thích cô nương nào đến gần mình, cùng với năm đó hắn kiên trì nam nữ không có khả năng trở thành bạn tâm giao, không khỏi lo lắng hắn có phải thích nam nhân hay không.
Nhưng cho dù có thích, cũng không nên là tên tri phủ đại nhân giấy này a!
“Tìm không ra mỹ nhân, ngươi nói nên làm sao bây giờ?” Doãn Tử Liên cười hỏi một cách lười biếng.
“Ta có thể bàn bạc với nhị gia, mượn hoa khôi về phủ.” Nàng nghĩ nghĩ, lập tức tìm được biện pháp vẹn cả đôi đường. Hoa khôi Lăng Yên của Túy Nguyệt lâu bán nụ cười chứ không Bán th*n, vô cùng xinh đẹp, nếu có thể để gia cùng nàng ở chung một phòng, chắc chắn hắn sẽ thích nữ tử.
Nghe vậy, Doãn Tử Liên thất bại nhắm mắt lại, Tống Nguyên Hi ở một bên bật cười ha hả lên.
Đứng lên, phủi phủi cát bụi trên người, khi hắn đi qua người bạn tốt, vẻ mặt khoái trá nói:“Tử Liên, đây là báo ứng cho việc ngươi phóng túng nàng bắt nạt ta.”
Doãn Tử Liên nhìn về phía hắn, tựa tiếu phi tiếu nói:“Đúng vậy, ta gặp báo ứng, cho nên bức “Xuân Hi Đồ” mà ngươi muốn lấy đi tặng người khác, ta đại khái vẽ không ra.”
“Này!” Tống Nguyên Hi lập tức lại gần hắn, thấp giọng mắng,“Có thể đừng đem chuyện tư của các ngươi liên lụy đến ta? Thích thì nói, ngươi không nói, cô nương đầu gỗ kia vô tâm vô phế, sẽ không biết.”
“Lẽ nào còn bắt ta nói trước?” Hắn hừ một tiếng, bại trong tay nàng đã đủ buồn nôn rồi, vì sao còn muốn hắn mở miệng trước?
“Chớ quên mười năm khế ước của nàng ta cũng sắp đến, đến lúc đó người ta vỗ vỗ ௱ôЛƓ chạy lấy người, ngươi thì đeo theo cái ngông nghênh của ngươi mà đuổi theo nàng đi.” Tống Nguyên Hi cười lạnh, cảm giác có cái bóng tới gần, lập tức lưu loát nhảy một bước sang bên cạnh, chạy lấy người.
“Gia, người cùng đại nhân đang nói cái gì đó?” Sắc mặt Hồng Tụ khó coi ép hỏi.
“Không có gì, hồi phủ.”
“Vậy được, ta đi tới chỗ nhị gia mượn người.”
Doãn Tử Liên lạnh lùng nhìn nàng, thực nhẫn nại nhắm mắt lại, rời khỏi trước.
“Theo ta thấy, gia vẫn là đi lại quá thân mật với Tống đại nhân, con người của hắn rất không đứng đắn.” Trở lại Doãn phủ Hạ Hà trai, đóng cửa lại, Hồng Tụ mới phun ra hết những lời giấu đầy bụng.
Nàng lưu loát sai người chuẩn bị trà nóng, nước ấm, thay chủ tử lau mặt và tay chân, chải gọn mái tóc chưa buộc của hắn, nhịn không được lắc đầu: “Tóc của gia quá dài, vẫn là không buộc lên sao?”
“... Tụ nhi, ngươi khát không?”
“Không khát.” Nàng vô tâm lắc đầu, thoáng nhìn thấy tiểu nha hoàn đưa tới hai bình trà, nhanh tay rót một ly cho hắn, tự nhiên cũng không lạnh nhạt với Lăng Yên ngồi ở một bên ghế gấm: “Lăng Yên cô nương, trà táo đỏ pha nhãn này vô cùng tốt với nữ tử, vào đông rồi thì uống nhiều chút.”
“Đa tạ.” Lăng Yên híp đôi mắt câu hồn lại cười, làm giương lên đôi mi thanh tú, thoáng ngửi trà.
“Trà tốt cho các cô nương thì cho ta làm gì?” Doãn Tử Liên ngồi trước bàn ung dung hỏi.
“Bình trà này của gia ta cho thêm gừng, có thể giải cảm, còn cho thêm cẩu kỷ bổ thận làm sáng mắt.”
Doãn Tử Liên không khỏi buồn cười: “Từ khi nào mà ngươi trở thành đại phu rồi?”
“Ta không phải đại phu, chỉ là nhớ đến phương thuốc mà khi xưa phụ thân cho nương uống thôi.” Nàng nói xong, đôi mắt khẽ ánh lên nét chua chát.
Tuy nói vài năm gần đây xương cốt của gia đã mạnh hơn nhiều, nhưng hàng năm bắt đầu vào đông, chứng ho vẫn như cũ dễ dàng tái phát. Mà hắn lại không thích uống thuốc, càng ghét lây dính một thân toàn mùi thuốc, nàng đành phải tìm các dược liệu có hương tương đối thuần mà hầm thành nước trà, để hắn uống nhiều chút.
“Cho thêm những thứ này, sẽ tốt hơn cho chứng ho của ta?”
“Uống chút trà nóng, sẽ bớt ho, nhưng mà trà này chủ yếu là giúp gia dễ dàng hoàn thành bức họa trong đêm nay.” Nàng cười đến hết sức dịu dàng đoan trang, giống một thiên kim tiểu thư thấu tình đạt lễ.
“... Ngươi sẽ không quên xương cốt của ta không thích hợp thức đêm?”
“Ta đương nhiên biết.” Nàng đi theo bên người hắn cũng không phải một năm hai năm, làm sao có thể làm không rõ tình trạng như vậy?“Cho nên, ta sẽ ở đây cùng gia, giúp gia chuẩn bị mực, nhìn gia hoàn thành.”
“...” Doãn Tử Liên rũ hàng mi dại, dư quang thoáng nhìn thấy Lăng Yên che miệng cười khẽ, không khỏi hờn giận.
Lăng Yên xứng là hoa khôi của Túy Nguyệt lâu, là nữ tử vừa mắt hắn nhất trong khoảng thời gian hai năm nay, thân là hồng phấn tri kỷ của hắn, chuyện đáy lòng của hắn nàng ít nhiều cũng biết đôi chút.
“Gia, nên bắt đầu rồi.” Hồng Tụ bắt đầu tính thời gian. Tốc độ vẽ của gia khá nhanh, chỉ cần suy nghĩ xong, một bức họa căn bản phí không hết một canh giờ, hơn nữa “Tuế Hàn Tam Mĩ” tối thiểu hẳn là đã hoàn thành hai mĩ rồi, cho nên thêm thêm tính tính, đại khái chỉ cần hơn nửa canh giờ một chút là đươc, căn bản sẽ không để gia thức qua nửa đêm.
“... Sao mà ta cảm thấy ngươi còn giống chủ tử hơn ta?”
“Gia, lời thì không phải nói như vậy.” Nàng cười ngọt ngào, bắt đầu tìm bức tranh hắn vẽ chưa xong trên giá sách phía sau hắn: “Là tự người đồng ý để ta quản lý tất cả tranh, cho nên hiện tại, ta không phải nha hoàn của người, mà là nha nhân của người, phụ trách giao tranh của người cho Vi gia, nếu người không tăng tốc vẽ tranh, ta làm sao ăn nói với Vi gia đây?”
“Nghe qua có vài phần mùi vị ăn cây táo, rào cây sung nhỉ.” Hắn cười hừ đứng dậy, nắm bàn tay lấy tranh của nàng.
“Gia?” Nàng quay đầu, mới phát hiện hắn gần ngay trước mắt, liền ngay cả ***g *** của hắn cũng cơ hồ dán sau gáy của nàng, thoáng chốc làm đầu óc nàng trống rỗng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc