Gia Sư Vô Trách Nhiệm - Chương 02

Tác giả: Lăng Thục Phân

“Bạn học.”
Sau tiết học đầu, Trần Cửu Tương nhảy lò cò đến trước chỗ ngồi của Thạch Đan Kỳ.
“Rốt cục cậu cũng đi học trở lại rồi hả! Chúc mừng!” Thạch Đan Kỳ ngẩng đầu, mắt nâu tràn đầy ý cười. Nhìn vẻ mặt cô chan hòa, Trần Cửu Tương ngồi dịch sang một bên ghế, cố sức di chuyển vào trong, cẩn thận nâng lên chân phải còn bó thạch cao.
“Chuyện kia, ha ha, cậu... Nghe nói mấy ngày trước cậu đưa em trai tớ về nhà, còn nấu đồ cho nó ăn. Thật ngại quá! Thằng nhóc kia cũng không biết hai chữ “khách sáo” viết như thế nào, mẹ tớ bảo lúc nào đến trường đi học nhất định phải cảm ơn cậu.”
“À.” Cô nhẹ nhàng gật đầu: “Không cần khách sáo, cũng không phải chuyện gì ghê gớm lắm.”
“Vậy cũng tốt, ha ha, vậy... Khụ, tớ đi đây.” Trần Cửu Tương chạy nhanh đi, quay về chỗ đám bạn xấu của mình.
Cô mới đi một lúc đã có tiếng nghị luận thì thầm vang lên: “Cửu Tương, mày thế mà lại đi nói chuyện với đám đó à?”
“Uổng cho mày thủ lĩnh, đồ phản bội!”
Trần Cửu Tương khó chịu, gầm nhẹ: “Câm miệng! Bọn mày cho rằng...” Thét lên một nửa, khẩn trương ngẩng đầu nhìn một chút, phát hiện Thạch Đan Kỳ giống như đang nhìn bọn họ, cười nhìn lại một chút, rồi lùi đầu về hạ giọng: “Bọn mày cho là tao muốn thế hả! Tao cũng bất đắc dĩ không thể không làm như vậy, biết không?”
Đều là do thằng ngốc Trần Cửu Hãn! Không có chuyện gì chạy tới nhà người ta ăn chực. Ăn uống thì thôi đi, làm sao không chọn ai khác lại cố tình chọn Thạch Đan Kỳ. Hại cô đường đường là thủ lĩnh vậy mà phải đi cúi đầu trước người ta, thật muốn đánh ૮ɦếƭ tên nhóc kia.
“Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Thạch Đan Kỳ bỏ qua đám người đang nói chuyện trong góc, cô cúi đầu tiếp tục sắp xếp lại Pu't sách của mình.
Cho tới nay, đây là thái độ của cô đối với bạn bè, không chủ động thân thiết cũng không đi gây sự.
Thân mật quá phải mời họ đi ăn, đi xem phim để xây dựng tình cảm. Việc này tốn rất nhiều tiền, thứ cô thiếu nhất chính là tiền.
Cô biết ở trong lòng của thầy cô giáo và bạn học, hình ảnh của cô chính là “Dịu dàng ít nói, hiểu chuyện, học sinh giỏi, thành tích nổi trội xuất sắc”. Có trời mới biết khi nào thì cô ngoan hiền chứ! Cái gọi là “Dịu dàng ít nói hiểu chuyện”, chẳng qua là không muốn dùng nhiều thời gian đi làm những hoạt động xã giao vô vị với người khác; Cái gọi là “Thành tích tốt”, là lo lắng đến học phí sau này. Học trường công thì học phí thấp hơn một chút.
Thực chất cô chỉ lo cho bản thân mình, thờ ơ lạnh nhạt, cho dù có lúc giúp đỡ người khác, cũng là do nghĩ đến sẽ không ảnh hưởng đến bản thân. Giống như mấy ngày trước, đem bữa tối của bản thân đưa cho em trai của Trần Cửu Tương ăn khuya, cô thể sau này sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy nữa.
Cô sắp xếp lại sách Pu't xong, đứng dậy đi ôm tài liệu giảng dạy cho thầy toán.
Bóng hình nhỏ nhắn xinh xắn dần dần biến mất hẳn phía ngoài cửa lớp, như trời râm có mây, muốn xấu không xấu, muốn đẹp chẳng đẹp, cô hoàn toàn không làm mọi người chú ý.
Trong góc, Trần Cửu Tương giải thích hết ngọn nguồn với bạn bè, cuối cùng đạt được sự đồng tình của mọi người, lần nữa được giữ lại vị trí đứng đầu trong nhóm.
“Trần Cửu Tương! Bên ngoài có người tìm!” Có người kêu.
“Hả? Người nào?”
Cô quay đầu lại, là Trần Cửu Hãn, thân hình cao lớn đứng ở trên hành lang, ánh mắt tăm tối hướng cô trừng lại.
Thật sự hiếm có! Trần Cửu Hãn học ở trường trung học cơ sở ngay sát bên cạnh, vườn trường ở phía đối diện đường đi của bọn họ, cho nên chỗ hai người đi học rất gần nhau. Tuy là như vậy, nhưng số lần hai chị em từng đi học với nhau là con số không, nguyên nhân đương nhiên là ở đức tính quái gở ૮ɦếƭ tiệt kia của Trần Cửu Hãn.
“Trần Cửu Hãn, mày không đi học, chạy tới trường của tao làm gì?” Trần Cửu Tương nhảy đến bên cửa sổ, hung dữ trừng mắt nhìn đầu sỏ gây tội, hại cô sáng nay phải cúi đầu trước kẻ thù.
Một cái túi trực tiếp bay thẳng đến! Trần Cửu Tương tay chân lúng túng tiếp được, thiếu chút nữa làm rơi nạng chống.
“ A, hộp cơm! Tao chỉ biết mẹ sẽ không quên cái dạ dày của tao… Không đúng, vì sao là mày đưa tới, mà không phải mẹ?” Bây giờ nó phải ở trường chứ, sao lại có mặt ở đây được.
“Hừ!” Thiếu niên cao gầy kia ngay cả trả lời cũng lười.
“Tao biết rồi, mày nhất định trốn học rồi đúng không?” Trần Cửu Tương nổi giận đùng đùng nói: “Tao làm sao có thể có loại em trai không biết tiến thủ như mày hả? Nói ra thật ự là mất mặt!”
“Mình thế nào mà còn chê bai người khác!” Trần Cửu Hãn khinh thường nhếch khóe miệng.
“Tao lại làm sao vậy? Tao chỉ là lười làm bài tập một chút, ít nhất cũng ngon ngoãn đến trường. Quên đi, mặc kệ mày, đưa cơm rồi, mau cút!” Trần Cửu Tương quay về chỗ ngồi của mình.
Trần Cửu Hãn nhìn một hồi cũng không bỏ đi mà như đang chờ cái gì đó.
“Mày còn không mau về trường học, còn muốn làm gì?” Trần Cửu Tương gắt gỏng.
Trần Cửu Hãn không để ý đến cô, nhìn lướt qua phòng học một lần, rồi nhìn lại hành lang. Đột nhiên, cậu ngừng một chút, một thân hình xinh xắn nhỏ nhắn đang ôm một đống tài liệu trong lòng, chật vật đi tới phòng học.
Hả? Là cậu ta? Lúc này đang học, cậu ta làm sao có thể xuất hiện ở trường học của bọn họ?
Thạch Đan Kỳ không hề có ý định chào hỏi, trực tiếp xem như không có người, tiếp tục đi vào phòng học.
“Chị ở trong này làm gì?” Chân trước của cô vừa mới bước vào cửa, phía sau một giọng nói ồm ồm liền vang lên.
Thạch Đan Kỳ ngẩng đầu nhìn bảng tên lớp, không hiểu gì ngoảnh đầu lại nhìn cậu ta.
“Chị học ở phòng này.”
Trần Cửu Tương tròn mắt nhìn hành động của hai người ngoài cửa... hả hả hả? Chuyện gì xảy ra với tên này? Vẻ mặt của nó làm sao lại đỏ như vậy? Không thể nào đâu? Đánh ૮ɦếƭ Trần Cửu Tương cũng không tin tưởng đứa em trai hư hỏng này của mình vậy mà sẽ biết đỏ mặt!
“Hừ! Tôi giúp chị!” Trần Cửu Hãn thô lỗ đoạt lấy tất cả tài liệu giảng dạy trong lòng cô, đi nhanh tiến vào phòng học, hướng tới bục giảng để thật mạnh xuống, lại cộp cộp đi ra ngoài.
“Hừ!” Khi đi ngang qua cô thì hừ một tiếng rồi chạy mất.
Mũi cậu ta bị dị ứng sao? Tại sao ở trong này hừ tới hừ lui? Thạch Đan Kỳ từ đầu tới cuối đều chẳng hiểu gì.
Khi đến giờ tan học, từng nhóm học sinh trung học cơ sở bắt đầu lao ra ngoài cổng trường.
Hôm nay, bố phải tăng ca, mẹ đi ăn đám cưới, Trần Cửu Tương đã sớm hẹn bạn đi ăn. Cô vừa bước ra khỏi cổng trường liền thấy bên đường có một bóng dáng cao lớn đang đứng.
“Trần Cửu Hãn, tan học không về nhà, chạy đến trường học của tao làm gì?” Sẽ không phải là tới chờ cô cùng đi ăn cơm đi? Trần Cửu Tương thực sự có chút cảm động.
“Hừ!”
“Buổi tối mày định ăn cái gì? Muốn đi ăn với bọn tao không?” Làm chị gái phải chăm sóc em trai chứ
“Không cần.” Nhưng người làm em thì không cần.
Trần Cửu Tương nhe răng trợn mắt. “Mặc kệ mày! Cơm nước xong mày ngoan ngoãn về nhà cho tao. Nếu lại đi chơi muộn hại tao bị mắng thì tao sẽ đánh mày.”
“Thủ hạ bại tướng còn dám nói.” Tên em trai ૮ɦếƭ tiệt vẻ mặt bình tĩnh khiêu khích.
Trần Cửu Tương tức giận đến thiếu chút nữa xử lí em trai ngay tại chỗ, một đám bạn vội vàng ba chân bốn cẳng kéo cô lại.
“Cơm nước xong liền về nhà cho tao, có nghe không?” Sau khi Trần Cửu Tương bị bạn bè kéo đi, tiếng đe dọa vẫn vang lên không ngớt.
Thiếu niên tiếp tục tựa vào cạnh tường, hai tay đút vào túi quần, không thèm quan tâm đến ánh mắt tò mò của người đi đường.
Đợi hơn nửa tiếng, học sinh trước cổng trường càng ngày càng ít, cửa chính cuối cùng cũng đóng lại, chỉ chừa cửa phụ bên cạnh để học sinh và giáo viên ra trễ đi về, người cậu đang đợi vẫn chưa xuất hiện.
Một nửa bầu trời đã nhuốm thành màu da cam, làm cả khu vực được bao trùm trong ánh sáng cam, ngay cả khuôn mặt “chớ gần người” của thiếu niên kia cũng hiện ra vẻ nhu hòa hiếm có.
Rốt cục, một bóng dáng xinh xắn lanh lợi vội vàng từ cửa phụ đi ra.
“Tạm biệt bác.” Thạch Đan Kỳ vẫy tay với bác bảo vệ, nói lời tạm biệt.
“Tạm biệt.” Bác bảo vệ cười phất tay với cô.
Thạch Đan Kỳ đang tính đến trạm xe buýt thì bỗng nghe thấy âm thanh quen thuộc…
“Hừ.”
Không thể nào? Cô chậm rãi quay đầu lại.
Một thiếu niên mặc đồng phục trung học cơ sở chẳng biết đi theo cô từ lúc nào, trên mặt vẫn là biểu cảm ai thấy cũng sẽ không ưa được, cái đầu húi cua càng khiến hai mắt của cậu ta sắc sảo.
“Trần Cửu Hãn? Em đang đợi chị em sao? Chị ấy đã về trước rồi.”
“Ai đang đợi chị ta?” Cậu ta cộc lốc nói.
“... À.” Dù sao cũng không liên quan cô, Thạch Đan Kỳ nhún vai bước đi.
Đi được vài bước, cô cảm thấy có người đi theo mình. Cô ngoảnh đầu lại…
“Em đi theo chị làm gì?”
Thiếu niên bĩu môi, nhìn về phía bức tường bên cạnh.
“Tôi cùng chị về nhà.” Hai má lại hiện lên một màu đỏ rất khả nghi.
“Không cần, chị tự mình về được.” Cô lập tức từ chối.
Tầm mắt của Thạch Đan Kỳ chuyển lên trên mặt cậu ta, vết thương mấy ngày trước đã dần dần phai nhạt, chỉ còn lại có mấy vết máu bầm. Nếu sau khi những vết đó cũng phai đi thì bộ dạng của tiểu quỷ này cũng không khó xem đâu!
Nói thật thì hai chị em họ rất giống nhau, ngũ quan thâm thúy, mũi cao thẳng, điểm duy nhất không giống nhau chính là đôi môi. Môi của Trần Cửu Hãn đặc biệt mỏng, quả nhiên phù hợp với tính cách lạnh nhạt của cậu ta.
Bất quá đôi mắt cậu ta luôn luôn sáng ngời, hoang dại như thú hoang, mang lại cảm giác uy hiếp cho người khác, phảng phất như một con sư tử trước khi đi săn lộ ra tia sáng hung dữ.
Trần Cửu Hãn ngoan cố nhìn chằm chằm Thạch Đan Kỳ, không nói lời nào, cũng không chịu đi. Bác bảo vệ nhìn thấy cô bị một học sinh trung học chắn không cho đi, cau mày chậm rãi đi tới.
Thạch Đan Kỳ thở dài, đành phải khuất phục.
“Vậy đi thôi.” Dù sao nhà cậu ta và nhà cô cùng một hướng.
“Ừ.” Một tia cười thoáng qua đôi mắt dữ tợn kia.
Thật nguy hiểm, tuy rằng ngũ quan còn chưa phát triển đủ nhưng vài năm nữa sẽ *** bao nhiêu cô gái đây. Suýt nữa là cô đã bị mê hoặc.
Bất quá, nghĩ đến một đám học sinh nữ háo sắc vây quanh cậu ta, sau đó bị gương mặt cáu kỉnh của cậu ta mắng. Hình ảnh từng người từng người bị dọa chạy khiến cô không khỏi nở nụ cười.
“Chị đang cười cái gì?” Thấy cô vui, cậu cũng cảm thấy thoải mái.
“Không có, chị đang nghĩ đến một ít chuyện cười giáo viên nói buổi sáng.” Cô mới không ngốc đi nói cho cậu ta biết. “Mấy giờ em tan học?”
“Năm giờ rưỡi.”
Cô nhìn đồng hồ đeo tay: “Em đứng trước cổng trường chị hơn một tiếng rồi?”
“Cỡ đó.” Cậu ta không để ý lắm nói.
“Mỗi thứ năm bọn chị có cuộc thi nhỏ, cho nên sau khi tan học chị phải ở lại thêm một tiếng, giúp giáo viên chấm bài thi.” Thực ra không cần thiết nói nhiều với cậu ta. Thạch Đan Kỳ cũng không biết vì sao lại làm như vậy, có thể là vì không tìm được đề tài để nói chăng.
“Ừ.” Vẻ mặt của Trần Cửu Hãn thoáng qua tia vui sướng.
Cô vẫn là không hiểu tại sao Trần Cửu Hãn lại chờ cô tan học, ngoại trừ ba ngày trước mời cậu ta ăn khuya một lần, bọn họ cũng đâu có giao thiệp gì với nhau.
“Về sau tan học, em vẫn nên đi thẳng về nhài, đừng lêu lổng ở bên ngoài, mắc công gặp phải đám côn đồ lần trước.” “Tôi mới không sợ bọn họ!” Trần Cửu Hãn khinh thường nói.
“Đây không phải vấn đề em có sợ hay không, nếu như bọn họ suốt ngày tìm em gây sự bố mẹ em biết sẽ lo lắng, em không có việc gì làm lại đi làm cho người nhà lo lắng sao?”
“Tôi về muộn hơn họ, ra ngoài sớm hơn họ. Đây không phải là vấn đề.” Ở trong mắt Trần Cửu Hãn, việc này hoàn toàn không là vấn đề gì.
Lông mày lá liễu của Thạch Đan Kỳ nhíu lên. Nghe nói nhà họ Trần là một gia đình bình thường nhưng rất hạnh phúc, không hiểu sao lại có đứa con ngỗ ngược như vậy?
“Những người có ba mẹ bên cạnh là một việc hạnh phúc nhất, nhìn em đang ở trong phúc mà không biết, thật sự làm cho người ta rất tức giận.” Cô thực thận trọng nhìn thẳng vào mắt cậu ta. “Con người sinh ra không thể lựa chọn cha mẹ, đồng thời, cha mẹ cũng không thể lựa chọn con cái của chính mình. Nếu bọn họ cố gắng dành cho em một gia đình ấm áp, xin em ít nhất tôn trọng bọn họ một chút. Cho dù không thể làm một người con ngoan, ít nhất cũng không cần làm cho bọn họ lo lắng.”
Trần Cửu Hãn dừng lại đứng đối diện với cô, đôi mắt hung ác lại chậm rãi hiện lên. Thạch Đan Kỳ trốn cũng không trốn, kiên định mà đón cái nhìn từ cậu ta.
Một lúc lâu sau, Trần Cửu Hãn ngoảnh đầu ra chỗ khác, lại ‘hừ’ một tiếng.
“Biết rồi!” Thạch Đan Kỳ phảng phất nghe cậu ta nói thầm một tiếng linh tinh “Phụ nữ thật lắm chuyện” .
Thạch Đan Kỳ vừa lòng gật đầu.
Hai người tiếp tục đi xuống. Trong ánh nắng chiều, gió mát nhẹ nhàng thổi qua, dòng xe cộ hiện ra. Bên cạnh một thiếu nữ dễ thương là một thiếu niên cao gầy, gió thổi làm làn váy thiếu nữ nhẹ nhàng bay, ống tay áo thiếu niên khẽ lay động, hình ảnh hai người hài hòa được bao phủ trong bầu không khí chiều tà, tự nhiên mà yên tĩnh.
Kỳ thật, Trần Cửu Hãn cũng không biết vì sao bản thân muốn tới chờ cô. Đi được một đoạn đường, cậu đột nhiên có chút hiểu ra…
Ở bên cạnh cô, cậu cảm thấy thực bình yên. Cậu lén nhìn khuôn mặt trong suốt xinh đẹp bên cạnh kia, đột nhiên có cảm giác giống như đã biết cô từ rất lâu rồi...
“Bố mẹ của chị đâu?” Cậu nhớ tới gian nhà trọ đơn sơ kia của cô, bỗng nhiên có H*m mu*n muốn hiểu rõ hơn về cô.
Đợi một hồi lâu, cứ tưởng rằng cô sẽ không trả lời, Thạch Đan Kỳ mới lẳng lặng mở miệng.
“Mẹ chị đi công tác ở Đài Bắc, một mình chị ở lại Đài Nam.”
“Vậy bố chị đâu?” Cậu ta hiển nhiên thiếu năng lực quan sát sắc mặt. “Chuyện của chị, em hỏi làm gì?” Thạch Đan Kỳ liếc mắt nhìn cậu ta một cái.
“Tôi muốn hiểu rõ hơn về chị!” Trần Cửu Hãn nói trực tiếp như vậy, ngược lại làm cô có chút sửng sốt.
Vừa vặn xe buýt sắp tới trạm, cô nhấc túi sách chạy nhanh đuổi theo, người bên cạnh chân dài thoải mái mà đuổi theo sau cô.
Hai người một trước một sau lên xe, cô lập tức chen chúc về phía sau, Trần Cửu Hãn gắt gao đi theo phía sau cô.
“Hôm nay tại sao em lại đến trường học chờ chị?” Xe đi qua mấy trạm, Thạch Đan Kỳ mới cau lại đôi mi thanh tú hỏi cậu.
“Tôi thích nghe chị nói chuyện, cho nên mới chờ chị.” Vẫn là câu trả lời trực tiếp đến không thể trực tiếp hơn.
“Chị nói chuyện cũng không phải thú vị gì, có cái gì để nghe chứ?” Cô xoay đầu nhìn hướng ra ngoài cửa sổ.
“Tôi cũng không biết. Tôi chính là thích nghe chị nói chuyện, người khác nói chuyện đều chọc tôi tức giận, nhưng là chị nói tôi sẽ không tức giận, còn có thể chăm chú nghe.” Trần Cửu Hãn đột nhiên cười tươi, hoàn toàn không phù hợp với vóc dáng cao lớn của mình chút nào.
Thạch Đan Kỳ nhìn ảnh ngược trên kính cửa sổ, chỉ cảm thấy rất phiền phức Lời của cậu ta là có ý gì? Muốn từ nay về sau quấn lấy cô sao? Vừa nghĩ đến đó Thạch Đan Kỳ liền cảm thấy đau đầu.
“Chúng ta cũng không có nhiều chuyện để nói với nhau. Nếu em muốn cám ơn bữa cơm hôm ấy thì chị gái em đã nói qua rồi, em không cần phải để bụng nữa.”
Nụ cười trên kính cửa sổ biến mất, Trần Cửu Hãn hừ nhẹ một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn cô.
Thật may, trạm dừng đến nhà cậu ta tới rồi, Thạch Đan Kỳ hàm ý nói: “Tới nhà em rồi, em xuống mau đi, nếu không lát chen chúc thế này không xuống được.”
Trần Cửu Hãn vẫn là hung hăng trừng cô, không nhúc nhích.
Xe buýt ngừng lại, cửa xe mở ra, có người đi xuống, sau đó cửa xe đóng lại, tiếp tục chạy đi.
“Tại sao em không xuống xe?” Thạch Đan Kỳ quay đầu phẫn nộ trừng Trần Cửu Hãn.
Trần Cửu Hãn trừng mắt lại, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, trừng đến khi đến lúc cô phải xuống xe mới thôi.
Thạch Đan Kỳ buồn bực nhấn chuông xuống xe, chen chúc đi đến cửa. Sau lưng là một thân hình cao lớn, cô khó chịu đi lên vỉa hè, quay đầu trừng cái người theo đuôi.
“Chị muốn đi mua cơm, mua xong phải về nhà ăn tối, em không phải về nhà ăn tối sao?”
“Hôm nay mẹ tôi đi ra ngoài ăn đám cưới, không có nấu cơm. Bữa tối tôi tự mình ăn ở bên ngoài lả được rồi.” Cậu cảm nhận được cô đang khó chịu nhưng cậu vẫn không muốn đi.
“Tiền của chị chỉ đủ mua bữa tối cho một mình chị, không thể mời em ăn được nữa rồi!” Thạch Đan Kỳ nói trước.
“Tôi mời chị.”
Chân mày của cô nhăn lại một chút. “Trên người em có bao nhiêu tiền?”
Trần Cửu Hãn nghĩ đến việc cô đồng ý cho cậu mời ăn tối thì vui vẻ. Phản ứng của cậu không hề có chút giả tạo nào, làm cho Thạch Đan Kỳ thoáng xấu hổ với suy nghĩ của mình.
Trần Cửu Hãn nhanh chóng lấy tiền trong túi ra, “xoạt xoạt xoạt” đếm một hồi, ngay cả tiền xu cũng được hơn một trăm năm mươi đồng. Tối nay, cô dự định mất bốn mươi lăm đồng tiền ăn, hai người góp lại, còn có thể gần được hai trăm đồng.
Thạch Đan Kỳ suy nghĩ một chút: “Chúng ta đi mua đồ ăn đi!”
Hai trăm đồng có thể mua được một bó rau muống, một hộp thịt băm, hơn một kg cá cùng một trái bắp cải to ở siêu thị.
Trước đó là cô không có tiền nên không thể lựa chọn, đành phải ăn cơm. Bây giờ có đủ tiền rồi thì cô muốn mua về nhà làm sẽ vệ sinh hơn… quan trọng nhất là, hôm nay ăn không hết, cô có thể giữ lại, mấy ngày sau còn có thể đem ra ăn với cơm. Chắc là Trần Cửu Hãn sẽ không giành với cô đâu?
Thạch Đan Kỳ nghĩ đến vài ngày sau cũng có đồ để ăn thì không khỏi nở nụ cười ngọt ngào.
Cô đang cười với cậu! Trần Cửu Hãn vừa mừng vừa lo, hai má càng đỏ hơn. Không biết vì sao, cậu không thể nhìn thẳng nét mặt vui cười rực rỡ của cô, đành phải xấu hổ đem tầm mắt dời đi chỗ khác.
“Đến đây đi, thời gian ăn bữa tối vừa mới qua, chắc chắn siêu thị sẽ có một đống đồ ăn đại hạ giá, chúng ta nhanh đi giành lấy.” Cô nhảy nhót nhanh chóng đi về phía trước.
Trần Cửu Hãn nhìn bóng dáng vui vẻ kia đột nhiên cảm thấy hô hấp thật khó khăn. Giống như có thứ gì đó đang mắc ở cổ họng, nuốt không xuống muốn nôn cũng không ra.
Cậu hy vọng khoảng khắc này có thể kéo dài mãi…
“Việc đó... Bạn học?”
Ngày hôm sau, vào giờ ra chơi, một người với vẻ mặt áy náy lại chống nạng đến phía trước chỗ ngồi của Thạch Đan Kỳ, đầu cúi thấp, mắt nhìn xuống đất.
“A, có việc gì sao?” Tâm trạng của Thạch Đan Kỳ hôm nay rất tốt.
“Cái kia…việc ấy... Khụ... Ngày hôm qua tớ nghe em tớ nói, nó lại đến nhà cậu ăn cơm.” Trần Cửu Tương tươi cười có phần xấu hổ. “Việc này thật sự là... Khụ... Thật sự là ngại quá! Tớ cũng không biết nó bị làm sao, luôn đi quấy rầy cậu, thật có lỗi! Mẹ tớ muốn tớ nói với cậu lời cám ơn, hôm nào có rảnh, mời cậu cũng tới nhà tớ ăn cơm.”
Đây đúng là nỗi nhục của người mất chủ quyền! Cô rõ ràng là một thủ lĩnh, vậy mà lại nhiều lần ăn nói khép nép cúi đầu trước kẻ địch. Vì sao thằng em trai của cô lại cố tình gây sự chứ?
“Việc nhỏ mà không cần khách sáo, dù sao cũng thay tớ cám ơn mẹ của cậu.” Thạch Đan Kỳ cười meo meo nói.
Ngày hôm qua, lúc đi mua đồ ăn, vừa hay gặp được thời gian siêu thị đặc biệt đại hạ giá: thịt băm xuống còn một hộp ba mươi chín đồng, cô cầm một lúc ba hộp; rau muống cũng chỉ có mười đồng một bó mà thôi, cô cầm được hai bó to.
Về đến nhà, cô làm mấy món ăn đơn giản: bắp cải xào tôm, rau muống xào, cùng một nồi canh thịt băm thơm phức, nấu một nồi cơm trắng tha hồ cho cậu ta ăn đến no, mà nguyên liệu nấu ăn mới dùng hết có một phần ba mà thôi. Còn dư lại có thể làm buổi tối cho một tuần, tính ra người chiếm tiện nghi vẫn là cô!
Trần Cửu Tương thấy cô cười rực rỡ như thế cũng không còn gì để nói. Đều là do thằng em trai luôn lạnh lùng kia, hại cô thất bại thảm hại trước mặt kẻ địch!
Trần Cửu Tương dứt khoát kéo một chiếc ghế dựa qua ngồi xuống: “Đầu tiên, chúng mình giải thích rõ ràng nha! Thằng em trai kia của tớ thực sự không có ý xấu gì, chính là bị “nhiễm kiểu con chó nhỏ lang thang” hơi nặng một chút.”
“A...” Thạch Đan Kỳ rất muốn nói cho Trần Cửu Tương biết, cô hoàn toàn không quan tâm đến chuyện đó.
“Từ nhỏ, trái tim của thằng em trai tớ đã rất cứng rắn.” Trần Cửu Tương tiếp tục nói. “Chỉ cần nó nhận định đó là người tốt, mặc kệ đối phương *** phóng hỏa hay đi ςướק ngân hàng… vĩnh viễn nó đều cho rằng đối phương là người tốt. Ngược lại, chỉ cần là người mà nó ghét, cho dù là nữ bồ tát nó cũng không thèm liếc mắt lấy một cái. Từ lúc cậu vô ý lôi kéo nó, còn đem nó mang về nhà cho ăn no, nó giống như một chú chó con lang thang ngoài đường bị người ta cho ăn một chút bánh bao thịt, nhìn cậu tràn đầy tìm cảm, đem cậu trở thành một người rất lương thiện!”
“Thật ra thì...”
“Bản thân tớ cũng là cảm thấy không ổn cho lắm, nhưng mà ba mẹ tớ sau khi biết được lại rất vui mừng. Bởi vì từ bé tính tình thằng nhóc đó rất kỳ cục, ít kết giao bạn bè, không ngờ bây giờ nó rốt cục cũng có được một người bạn thật sự.”
“Này...” Không phải nha! Cô không có ý định làm bạn với Trần Cửu Hãn!
“Tuy rằng tớ luôn mắng tới mắng lui i thằng nhóc đó, nhưng dù sao nó vẫn là em trai tớ, nhìn nó cùng cậu ở chung với nhau tốt như vậy, tớ củngcảm thấy vui vẻ thay nó.” Trần Cửu Tương dùng sức vỗ vỗ bả vai Thạch Đan Kỳ: “Chỉ có điều nếu cậu thật sự cảm thấy rất phiền... lần sau cậu trực tiếp đem nó mắng bỏ đi là được rồi! Chờ một ngày nào đó, một người chủ nhân mới đến lôi nó, lại cho nó ăn một ít bánh bao thịt, nó chắc là sẽ không đến làm phiền cậu nữa.”
“Được, tớ biết rồi, cậu không cần quan tâm tớ.”
Tại sao có thể có người lấy hình ảnh con chó nhỏ lang thang so sánh với em trai của mình chứ. Cô ấy và Trần Cửu Hãn là cùng một mẹ sinh ra, nếu Trần Cửu Hãn như thế thì cô ấy là gì? Nhưng Thạch Đan Kỳ không nói gì hết, cô tiếp tục duy trì hình tượng học sinh giỏi hoàn mỹ của mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc