Giả Làm Tình Nhân Xã Hội Đen - Chương 05

Tác giả: Tạp Nhi

Hắc Báo vội vàng đóng cửa lại, xoay người, ngay sau đó đi tới trước mặt Thạch Du, giơ ngón tay cái lên tán dương: “Oa! Thật không nhìn ra, cô được lắm đấy! Đúng là số 1.”
Khuôn mặt Tất Thịnh đột nhiên trầm lại, “Hắc Báo!” Ánh mắt anh thoáng nhìn Hắc Báo, giống như muốn nói cái gì.
Không cần lời nói, Hắc Báo lập tức hiểu ý của Tất Thịnh, anh lập tức che giấu nụ cười, mặt nặng nề tìm kiếm xung quanh
Thạch Du không hiểu Hắc Báo đang tìm cái gì, mở miệng hỏi: ” Anh ấy đang. . . . . .”
Còn chưa kịp nói hết câu, một tay Tất Thịnh đột nhiên ôm lấy cô vào trong *** lấy môi che lại miệng cô lại.
Thạch Du hoang mang sợ hãi nhìn anh chằm chằm, đôi tay nắm chặt thành quyền, “Làm sao anh có thể. . . . . .”
Một lát sau, ánh mắt Hắc Báo nhìn dọc theo về phía trần nhà .
Tất Thịnh lập tức hiểu, cố ý thân thiết hôn cổ của cô , tựa vào bên tai cô nhẹ giọng nói: “Có camera không chân và máy nghe lén.” Cánh môi lại tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra di chuyển ở cổ trắng của cô .
Cả người Thạch Du không khỏi cứng đờ, “Vậy làm sao bây giờ?” Cô nhẹ giọng hỏi.
“Hắc Báo sẽ xử lý, chúng ta chỉ cần tiếp tục diễn trò cho bọn hắn nhìn là được.” Tất Thịnh giống như một thợ săn quỷ quyệt cười một tiếng, sau đó ngoài ý muốn ôm lấy vòng eo của cô, bế cô lên, và cố ý nói lớn: “Em không phải là mệt lắm sao? Tôi ôm em đi nghỉ.”
Tất Thịnh ôm Thạch Du đi vào gian phòng trong, dịu dàng đặt cô ở trên giường lớn, cũng nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc tán loạn trên trán cô , cúi đầu hôn nhẹ vào trán của cô, rồi sau đó ghé vào bên tai cô nói: “Hãy ngủ một giấc thật ngon , buổi tối còn có một trận chiến phải đánh, cô trước hết phải nghỉ ngơi dưỡng sức.”
Thạch Du biết anh ta vẫn còn đang diễn trò, rất bất đắc dĩ ngoan ngoãn nghe theo lời anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát; anh nhất định sẽ trở về phòng khách cùng Hắc Báo tháo bỏ tất cả chướng ngại vật.
Dù sao tất cả mọi chuyện cũng không phải việc gì là cô cũng có thể làm , không bằng nghe lời anh nói ngủ một giấc thật ngon, để cho mình không chữa lợn lành thành lợn què.
Hai mắt nhắm lại nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa của anh , không biết tại sao, một khi nhắm mắt lại, trong đầu cô đều hiện lên hình ảnh lúc đóng kịch, những lúc anh dịu dàng đối sử với cô, nhẹ nhàng vuốt cánh môi, đủ loại cảm giác cô chưa bao giờ có không ngừng hiện lên.
Thạch Du không biết phải làm như thế nào mở mắt, không khỏi than thở một tiếng, “Thật là phiền phức.”
Ở trên giường trằn trọc lăn qua lăn lại, cô không chịu được ngồi dậy, dùng đôi tay vỗ gò má của mình, “Anh ta chỉ đang diễn kịch,không bao giờ có thể là thật! Tỉnh táo lại một chút, Thạch Du, ngươi không được tự phủ nhận sự thật này!” Tiếp theo vừa nằm xuống , nhìn trần nhà, trong miệng không ngừng lẩm bẩm nói: “Ngu ngốc! Ngu ngốc! anh ta sẽ không coi trọng ngươi, đứa ngốc này .”
Thạch Du vùi đầu vào gối ôm ở trước ***, kề mặt ở trên gối nghiêng người ngủ, bắp đù* kéo dài qua gối đầu, thầm nghĩ, không bằng tạm thời đem chiếc gối này làm thành anh ta đi!
Cô nhắm lại ánh mắt, ép buộc mình ngủ.
Kha Tái Tư đi ra khỏi phòng Tất Thịnh, lập tức cấp tốc đi về một gian phòng khác , nhanh chóng đẩy mạnh cửa phòng ra lớn tiếng hét: “Hắn bây giờ đang làm gì?”
Bên trong nhân viên giám thị hình như không nhìn cái gì bất thường nhún nhún vai, “Tất cả đều rất bình thường.”
Sau đó Tang Nhã cũng nhanh chóng hỏi, vẻ mặt tự nhiên : “Cô gái kia có vấn đề gì không?”
” Một chút vấn đề cũng không có, Tất lão đại hình như rất thương cô ta, chẳng những ôm cô đi vào phòng, còn rất yêu chiều , bày ra tình cảm nồng nàn, sâu đạm với cô ta nữa….” Nhân viên giám thị hình ảnh báo cáo.
“Đủ rồi!” Tang Nhã không nén được lửa ghen trong lòng đang bùng cháy, la hét.
Ngay sau đó khuôn mặt Kha Tái Tư sầm lại sải bước đi tới gần Tang Nhã, không chút nào thương tiếc nắm tóc của cô, “Thế nào? Ghen? Thấy người yêu mang theo một phụ nữ khác, ngươi liền chịu không được K**h th**h à?”
“A! Không, không có!” Trong nháy mắt bị dọa cho sợ hãi Tang Nhã nghẹn ngào, vội vàng cãi lại, “Làm ơn buông tay ra trước được không? Tôi van cầu anh.”
Kha Tái Tư không để ý tới sự cầu xin tha thứ của cô, ngược lại quăng cho cô một cái tát, “Đồ phụ nữ xấu xa, tôi cảnh cáo cô , nếu như cô dám sau lưng tôi lén lút đi gặp Tất Thịnh,thì cô xem tôi làm gì cô!”
Tang Nhã kinh hoàng, lấy tay ôm chặt gò má bị đánh, hai hàng nước mắt lăn dài trên mặt, “Tôi. . . . . . Tôi hiểu rõ.”
Trong lòng cô rất hối hận, oán thán mình làm sao lại ngốc như vậy vì chọc giận Tất Thịnh mà phản bội anh ta, nay chỉ có thể trơ mắt nhìn anh dịu dàng che chở cho người phụ nữ khác.
Nhìn Tất Thịnh dịu dàng chăm sóc Thạch Du, trong lòng cô tràn đầy hận ý. Lúc đầu tại sao anh không đối với cô như vậy?
Bỗng chốc, phòng quan sát dấy lên một trận kinh hoảng.
“Tại sao không có âm thanh?”
“Làm sao không có hình ảnh?”
Trong phút chốc, hình ảnh của Tất Thịnh xuất hiện tại một chiếc máy theo dõi, trong tay anh lắc lắc máy nghe lén và camera không chân.”Kha lão đại, chiêu đãi bạn bè như vậy có nên hay không? Sau đó cười lạnh một tiếng ,tiếng cười đó lạnh đến nỗi làm cho tất cả mọi người rét run,ngay sau đó hình ảnh và âm thanh và nhau mất hút.
Kha Tái Tư giận vô và, “Tên ghê tởm, làm việc còn cẩn thận như vậy!”
Thạch Du muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng lại không thể nghỉ ngơi thật tốt.
Chẳng biết lúc nào Tất Thịnh đã lặng lẽ đi tới trước giường cô.
“Thạch Bán Cá, nên dậy trang điểm thôi.” Một âm thanh lạnh lùng bỗng dưng truyền vào trong tai cô.
Cô nằm ở trên gối cắn răng, nghĩ thầm mình còn chưa ngủ được bao nhiêu đã bị gọi dậy, lại bị người ta gọi là Thạch Bán Cá, thật là cực kỳ đáng ghét!
Nhanh chóng lật người, đôi con ngươi đầy tức giận nhìn chằm chằm người đứng ở trước giường , “Tôi đã cảnh cáo anh, không được phép gọi tôi là Thạch Bán Cá!”Thạch Du hét
Tất Thịnh thấy bộ dạng tức giận của cô, không nhịn được vô tình cười, “Cô cần phải đứng lên nhìn lại mình qua gương, xem cô bây giờ như thế nào.”
Thạch Du tức giận dùng bàn tay nhỏ bé vạch mấy sợi tóc rủ xuống trên trán, từ trên giường nhảy xuống, trong miệng nói thẳng:
“Anh nói tôi đi ngủ mà Chu Công còn chưa thấy đã bị anh dựng dậy!”
Tất Thịnh nhìn cô tức giận đùng đùng đi vào phòng tắm, chưa bao giờ anh gặp qua một người phụ nữ như thế, thật là bẩn thủi, nhưng lại có chút đáng yêu, anh không khỏi cúi đầu cười trộm.
Giây lát, thấy Thạch Du dùng đôi bàn tay buộc tất cả tóc lên như một chiếc đuôi ngựa ,nhẹ nhành hất ra đằng sau, trong nháy mắt biến thành một cô gái hoạt bắt năng động.
Cô đi tới trước mặt anh, nghiêng đầu nhìn, “Anh vừa mới nói với tôi cái gì?”
“Thế nào, mới đảo mắt liền quên rồi?” Tất Thịnh giận hờn nhìn cô.
Cô lại lơ đễnh nhún nhún vai, “Tôi nghe đến ba chữ Thạch Bán Cá cũng đã nổi trận lôi đình, đâu còn có nhàn hạ thoải mái nghe tiệp nữa.”
Tất Thịnh thoáng chốc bị cô làm cho hồ đồ, suy tư một lát mới nói: “Ah, tôi nói là cô nên chuẩn bị trang điểm lại cho minh đi.”
Lông mày Thạch Du dường như khiêu khích nhích lên, lạnh lùng hừ — một tiếng, “Còn dám nói tôi, chính anh còn không phải như vậy, mới ngủ một chút, mình nói cái gì đều quên.”
Tất Thịnh nhất thời bị cô châm chọc không trả lời được, không khỏi giận đến nghiến răng mà nói: “Nhanh lên một chút! Đừng làm cho mọi người đợi quá lâu.” Ngay sau đó dùng sức đạp cửa đi ra khỏi phòng .
Tất Thịnh mặt mày xanh lét ngồi ở đại sảnh, trong miệng thỉnh thoảng nhỏ giọng mắng: “Tôi thật sự là tự tìm khổ!”
Hắc Báo từ một gian phòng khác đi ra, kinh ngạc với Tất Thịnh, “Lão đại, người nào lại chọc giận anh mất hứng? Tôi đi sử lý hắn!” Anh ta làm bộ như nhất định phải làm cho người nọ đẹp mắt.
“Cô ta!” Tất Thịnh bất đắc dĩ tức giận ánh mắt hướng vào bên trong thoáng nhìn.
“Thạch Du?” Hắc Báo kinh ngạc mà nhìn, nghĩ thầm nếu như là Thạch Du làm lão đại phát bực, anh không nhúng tay vào thì tốt hơn.”Nếu như là người khác em còn có thể vì anh ra mặt, nhưng cô ấy với thân phận là người yêu cua anh, em ít chọc mới tốt.”
“Cậu. . . . . .” Tất Thịnh trợn mắt nhìn Hắc Báo, “Tất cả đều là cậu gây họa,không phải việc này là do chủ ý tốt đẹp của cậu!”
“Nhưng mà, lão đại.” Hắc Báo cúi người xuống nói nhỏ vào tai Tất Thịnh, “Anh không thể phủ nhận, Thạch Du đúng là một diễn viên rất xuất sắc.
Tất Thịnh không nói lời nào, chỉ là mang bộ mặt sa sầm suy tư. Hắc Báo nói một chút cũng không sai, Thạch Du đúng là một diễn viên rất tuyệt, ít nhất là khi cô ở trước mặt lão hồ ly vàTang Nhã trước luôn vô và tinh tế biểu diễn, quả thực là không chê vào đâu được.
“Các anh, tôi như vậy có được không ?” Thạch Du đi ra, mặc một bộ lễ phục màu đen thấp *** , thiết kế để cho *** cô như ẩn như hiện,dáng dài không quá ௱o^ЛƓ , làm cho cô khoe ra được một dáng người hoàn mỹ.
Hắc Báo nhất thời giật nảy mình, khen không dứt miệng: “Trời ạ! Bộ lễ phục này mặc trên người cô, thật là quá tuyệt vời!”
Tầm mắt Tất Thịnh quét nhìn cô từ đầu đến chân một lần, trong mắt anh có vui sướng và tán thưởng, “Nhưng vẫn còn thiếu một món đồ.” Anh xoay người vội vã đi vào phòng.
Phút chốc, anh lấy ra một chiếc thắt lưng , khom người ở sau lưng của cô dịu dàng vì cô đeo lên, trên mặt lập tức lộ ra nét hài lòng cười, “Nhìn như vậy càng thêm hoàn mỹ.”
Thạch Du đi tới trước gương kêu lên một tiếng: “Thật, là hoàn mỹ.”
Tất Thịnh đi tới bên người cô, cong lên cánh tay, “Đi thôi! Tôi tin tưởng cô tối nay sẽ là tiêu điểm của buổi lễ.”
“Có thật không?” Thạch Du vẻ mặt hiển nhiên vô và kích động.
“Không tin? Cô xem Hắc Báo dương như hận không được “ăn sống nuốt tươi” cô.” Đáy mắt Tất Thịnh lóe lên hứng thú lan tràn , anh phát ra tiếng cười to cuồng vọng.
Thạch Du len lén liếc Hắc Báo, nhìn anh đang nhìn mình đăm đăm, cũng không nhịn được mơ hồ cười trộm, đưa tay đẩy khuỷnh tay Hắn Báo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc