Gia Cố Tình Yêu - Chương 23

Tác giả: Thanh Sam Lạc Thác

“Để anh xem tay em nào.” Anh cầm lấy trái Cam Lộ quan sát tỉ mỉ, “Còn đau không?”
Chiều nay cô đã đến bệnh viện thay thuốc, cổ tay phải vẫn còn quấn băng trắng nên không thấy gì: “Bác sĩ nói uống thuốc đúng giờ sẽ không sao.”
“Xin lỗi, em bị thương vậy mà anh không thể lập tức quay về ở bên cạnh em, bây giờ lại làm em lo lắng. Không sao đâu, anh và Dĩ An cơ bản đã có kế hoạch ứng phó rồi.”
Anh lúc nào cũng chu đáo như vậy, nhưng không hiểu vì sao, sự chu đáo lúc nãy của anh làm Cam Lộ thấy xót xa, cô miễn cưỡng cười: “Không sao, em đi mở nước đây.”
Thượng Tu Văn đi tắm, Cam Lộ cũng không ngủ, mở hành lý của anh, lấy áo vest ra treo lên, cho quần áo cần giặt vào giỏ đựng quần áo dơ, rồi cất va li vào tủ. Sắp xếp gọn gàng đâu ra đó, lại nghĩ đến mấy ngày hôm nay anh không ở nhà, cô không để sẵn quần áo ngủ của anh trong nhà tắm, vội vàng mở tủ lấy ra một bộ cầm vào nhà tắm. Chỉ thấy Thượng Tu Văn đang ngâm mình trong bồn mát xa, hai môi mím chặt vào nhau tố giác tâm sự trùng trùng trong lòng anh.
Cam Lộ đặt áo ngủ xuống, lấy quần áo anh vừa thay ra cho vào giỏ đồ dơ, rồi ngồi xuống cạnh bồn tắm nhúng tay phải vào nước, nước có vẻ lạnh, cô gọi: “Tu Văn.”
Thượng Tu Văn mở mắt, mỉm cười, nắm lấy tay phải cô, nhẹ nhàng đưa lên môi hôn.
“Cẩn thận kẻo bị cảm lạnh đấy, tắm nhanh rồi vào giường nghỉ ngơi đi anh.”
Cô vội vàng giằng ra khỏi tay anh, quay về giường nằm, một lát sau, Thượng Tu Văn cũng bước vào, tắt đèn rồi nằm cạnh cô, cánh tay anh vòng qua người cô từ phía sau, ôm cô vào lòng, lưng cô chạm vào иgự¢ anh, hai người giống hai chiếc muỗng úp vào nhau. Lúc trước cô rất thích tư thế thân mật này, chỉ cần anh vòng tay sang, cô lập tức điều chỉnh tư thế, cuộn tròn trong lòng anh, tận hưởng cảm giác được anh che chở. Thế nhưng hôm nay cô lại có chút mỏi mệt không thể nói thành lời, nên không động đậy.
Thượng Tu Văn vén tóc cô sang một bên, đặt nụ hôn lên gáy cô, thì thầm: “Có tâm sự à, Lộ Lộ?”
Cam Lộ không phải là người hay để lộ tâm sự ra ngoài, nhưng tâm sự của cô dường như không giấu được Thượng Tu Văn, cô thầm cảm phục anh trong tình thế này vẫn giữ được năng lực quan sát tinh tế như vậy.
Cô nhẹ nhàng thở ra: “Nếu khi anh mỏi mệt, muộn phiền như thế này, em chẳng thể chia sẻ với anh, tự em cũng sẽ cảm thấy mình thật quá đáng. Nhưng…” Cô xoay người lại, đối diện với anh, hai tay vòng qua eo anh, trán tựa vào cằm anh, “Tu Văn, em không hy vọng mình biết được tin tức của anh thông qua người khác, bất luận là tốt hay xấu.”
Cô có thể cảm nhận vòng tay đang vuốt ve lưng cô của Thượng Tu Văn đột nhiên dừng lại, anh rất lâu không nói gì, cô nghĩ, đã nói ra rồi thì chẳng có lý do gì không thể tiếp tục: “Em không định cản trở anh xử lý sự việc, có lẽ em chẳng giúp gì được cho anh, nhưng em nghĩ, chúng ta là vợ chồng phải cùng đối mặt với khó khăn chứ.”
“Anh hiểu ý em,” giọng nói trầm ấm của anh từ phía trên đầu cô vọng lại, “Lộ Lộ, anh không phải không tin tưởng em, chỉ là sự việc đến quá đột ngột, trước mắt tiến triển ngoài dự liệu của anh. Anh và Dĩ An đang bận rôn nghĩ cách ứng phó, quả thật không có thời gian để giải thích với em.”
Lòng Cam Lộ chùng xuống, ý của cô không phải chỉ là tình hình đột ngột phát sinh ngày hôm nay, nhưng cô nghe rất rõ ràng sự mệt mỏi không thể giấu giếm trong giọng nói của Thượng Tu Văn, cơ thể Tu Văn trong vòng tay cô cũng co lại, hoàn toàn không giống với cái dáng vẻ thư thái, thoải mái khi nằm lên giường như mọi ngày.
Cô tự trách móc mình: Mình không nên chọn hôm nay để nói chuyện mới phải, còn những vấn đề về quá khứ mà mình chưa hiểu của anh ấy, hôm nay lại càng không phải lúc.
“Xin lỗi, em có lẽ có chút…lẩn thẩn.”
Anh hôn lên trán cô: “Là anh không tốt, báo hại em lo lắng, không sao đâu, ngày mai sẽ có kết quả của bước xử lý bước đầu, sau đó cho dù là chuyện gì, anh cũng sẽ nói rõ với em trước, để em khỏi sốt ruột.”
“Em hiểu, khuya rồi, ngủ đi anh.”
Cô không nói gì nữa, ngón tay luồn vào áo ngủ anh, giúp anh mát xa lưng. Bình thường lúc anh mệt mỏi, rất thích được cô mát xa, nhưng lúc này anh lại giữ lấy tay cô: “Đừng cử động tùy tiện.”
“Ai dào, em giúp anh thư giãn mà.”
“Em quên là tay em đang bị thương sao?” Anh cười, một tay nhấc tay trái của cô lên đặt trên gối, sau đó đột nhiên lật người đè lên cô, “Thật ra, còn có cách thư giãn hơn nữa.”
Cô không ngờ anh còn có tâm trạng thân mật với mình, nhưng cô không thể cưỡng lại đòi hỏi cuồng nhiệt của anh, nụ hôn này tiếp nụ hôn khác nhẹ nhàng phủ lên mặt cô, cổ cô.
Cô đáp lại nụ hôn của anh, nhưng không thể hoàn toàn nhập tâm như mọi khi. Cô bất giác mở mắt ra, dường như muốn ngắm nhìn người đàn ông đang âu yếm cô. Nhưng dưới ánh sáng le lói của ngọn đèn dưới đất, cô chỉ có thể nhìn thấy đường nét của cơ thể anh đang lên xuống trên người cô.
Nụ hôn của anh càng lúc càng cuồng nhiệt hơn, dai dẳng hơn, say mê hơn. Trong khoảnh khắc hoài nghi ngập tràn trong lòng, cô vẫn rung động trước anh. Chung sống hơn hai năm nay, họ đã sớm quen với cơ thể của nhau, hòa hợp hoàn toàn mà không cần phải diễn kịch.
Lúc anh đi vào trong cô, cô hoàn toàn hiến dâng cho anh. Trong bóng tối, sự đột kích, tiếp nhận, thỏa mãn và chiếm hữu cùng hơi thở sâu càng lúc càng rõ ràng hơn, gấp gáp hơn trong màn đêm tĩnh mịch. Lúc cao trào, anh áp sát vào tai cô, dường như nói gì đó, nhưng khoảng cách quá gần, cô không nghe rõ, vừa quay sang thì đã bị môi anh khóa chặt, sau đó thì như muốn nổ tung.
Anh ôm chặt lấy cô, không nhúc nhích, hai cơ thể áp sát vào nhau, đầu anh ngả vào cổ cô ngủ ngon lành, cô nghiêng đầu hôn lên tóc anh, đột nhiên câu nói vừa nãy của anh xẹt ngang qua đầu cô, lại một lần nữa lọt vào tai cô, cô hoảng hốt nhận ra, hình như anh nói: “Sinh cho anh một đứa con nhé, Lộ Lộ.”
Buổi chiều ngày kia, lãnh đạo trường gọi điện bảo Cam Lộ đến phòng khách, nói phụ huynh Thẩm Tư Duệ đến muốn gặp cô để nói lời xin lỗi. Lãnh đạo mở lời, cô không thể không đến, hơn nữa người đến không phải là ông chủ công ty địa ốc Tín Hòa mà là phu nhân ông ta, cô nghĩ cô càng phải đến đó xem sao.
Người phụ nữ trung niên ngồi trong phòng khách là mẹ của Thẩm Tư Duệ, Lưu Ngọc Bình, bà ta xách một giỏ trái cây to, đang trò chuyên với phó hiệu trưởng Vạn. Vợ chồng họ Thẩm khởi nghiệp từ xưởng may quần áo, sau khi kiếm được bộn tiền, Thẩm Gia Hưng bỏ vốn đầu tư nhà đất, có thể nói là lên như diều gặp gió, Lưu Ngọc Bình tiếp tục quản lý công ty may mặc. Dáng người bà trung bình, ăn mặc chỉn chu, xách túi LV cỡ lớn, xử sự khôn khéo từng trải hơn con gái Thẩm Tiểu Na rất nhiều.
Lúc Cam Lộ bước vào, Lưu Ngọc Bình đứng dậy tỏ ý xin lỗi, nói mình vừa công tác ở nước ngoài về, liền vội đến trường ngay, sau đó không ngớt phê phán mình và chồng bận rộn với công việc ít quan tâm đến con cái, gây phiền hà cho trường và thầy cô, Cam Lộ đành khách khí đáp lễ lại, tỏ ý không chấp nhặt hành động của Thẩm Tư Duệ, còn xử lý thế nào là do nhà trường quyết định.
Lưu Ngọc Bình đột ngột lấy ra một cái phong bì, nói là chi phí thuốc men và bồi dưỡng nhét vào tay cô. Cam Lộ bị làm cho kinh ngạc, vội vàng nói: “Tôi xin nhận tấm lòng, còn cái này tôi không thể nhận được.” Cô xua tay từ chối vô cùng vất vả, vừa đưa mắt nhìn phó hiệu trưởng Vạn cầu cứu. Nhưng phó hiệu trưởng Vạn ở trong trường rất có quyền uy, suy cho cùng phần tử trí thức không có nhiều kinh nghiệm giao tiếp với dân làm ăn, chỉ ngồi bên cạnh nhắc đi nhắc lại “Xin đừng khách sáo”, cái quan trọng thì chẳng giúp được gì.
Cam Lộ đang vừa nói vừa cáo lui, thụt lùi ra ngoài hành lang có nhiều người qua lại trước phòng khách, thái độ rất kiên quyết, Lưu Ngọc Bình lúc đó mới chịu cất phong bì đi.
Khó khăn lắm mới tiễn Lưu Ngọc Bình về được, Cam Lộ xin với phó hiệu trưởng Vạn: “Tôi chỉ có thể nói Thẩm Tư Duệ không cố ý đẩy tôi, vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, xử lý thế nào mong các vị lãnh đạo quyết định, tôi không có ý kiến. Xin nể tình tôi bị thương mà vẫn không nghỉ phép, sau này đừng vì chuyện này mà gọi phụ huynh đến tìm tôi nữa.”
Phó hiệu trưởng Vạn cười hê hê: “Tôi không vì bà ấy thành khẩn xin lỗi mà bỏ qua cho bà ấy, nếu không quy định của trường chẳng phải trở thành trò cười hay sao, làm sao có thể răn đe học sinh khác. Được rồi, cô không cần bận tâm đến chuyện này nữa.”
Cam Lộ trở về văn phòng, nắn nắn hai bên má tê đi vì cười, nghĩ, cái bà Thẩm phu nhân này rất giống với những gì cô tưởng tượng về dân làm ăn. Chưa gặp được Thẩm Gia Hưng, cô không hề thấy tiếc nuối vì dù sao cô cũng hoàn toàn không có ý định đi gặp vợ chồng họ khi chưa suy nghĩ thấu đáo.
Đúng như nhưng gì Tần Vạn Phong dự đoán, ngày hôm sau An Đạt bị cơ quan chức năng niêm phong, tạm thời ngừng kinh doanh để phục vụ công tác điều tra.
Cũng đúng như những gì Nhi*p Khiêm dự đoán, Húc Thăng mở cuộc họp báo tại tỉnh lỵ W của tỉnh bên, nói rõ tình hình cho báo giới biết, rằng họ đã chủ động mời bộ phận QA tham gia vào công tác điều tra chất lượng sản phẩm, nhưng không hề nhắc gì đến rắc rối của công ty An Đạt, lời phát biểu dĩ nhiên hàm ý rất rõ không để tâm đến cáo buộc của công ty Tín Hòa, ngược lại còn yêu cầu Tín Hòa cung cấp chứng từ và biên bản nhập hàng, chứng minh lô hàng cốt thép đó lf do họ cung cấp.
Cơ quan chức năng dĩ nhiên vẫn tuần tự triển khai công tác điều tra, sự việc tạm thời rơi vào trạng thái giằng co.
Cam Lộ nói lên nghi vấn của mình, Thượng Tu Văn lại không giống như Nhi*p Khiêm cảm thấy buồn cười mà kiên nhẫn giải thích với cô: “Bộ phận QA của Húc Thăng do anh rể thứ hai phụ trách, anh ấy làm việc cẩn thận, chất lượng sản phẩm từ trước đến nay luôn được đảm bảo, nên không thể có tình huống này. Nhưng sự việc sau khi được báo chí đưa tin, đã ảnh hưởng rất lớn đến việc tiêu thụ sản phẩm, không thể không cố tìm cách minh oan. Trước mắt không phải là đùn đẩy trách nhiệm, chỉ là anh và An Đạt chỉ có quan hệ làm ăn với Tín Hòa, không hề có tư thù cá nhân, cậu lại càng không trực tiếp qua lại với họ. Mục đích trong hành động lần này của Tín Hòa ai cũng không thể nói rõ, đành thấy chiêu thì tiếp chiêu thôi, xem lão Thẩm đi nước cờ sau như thế nào.”
Thế nhưng Thẩm Gia Hưng vẫn chưa xuất chiêu, Thượng Tu Văn nói với Cam Lộ, ngày thứ ba sau khi Húc Thăng mở họp báo, tỉnh bên đã xảy ra rắc rối y như vậy, thậm chí còn nghiêm trọng hơn, cơ quan kiểm định chất lượng của tỉnh đang vào cuộc điều tra, anh phải đến đó ngay để giúp cậu xử lý.
Cam Lộ nghĩ, đây có phải có nghĩa là sản phẩm của Húc Thăng thật sự có vấn đề, An Đạt chính là bị lôi vào, không có bất kỳ trách nhiệm nào.
Cô chỉ gặp Ngô Xương Trí có vài lần, dĩ nhiên cô quan tâm đến số phận công ty của chồng mình hơn. Nhưng Ngô Lệ Quân và Thượng Tu Văn đều mặt mày căng thẳng, cô nghĩ họ dù sao cũng là anh em, cậu cháu, mình rốt cuộc chỉ là người ngoài, suy nghĩ này có vẻ hơi ích kỷ, cô không nói gì, lập tức đi chuẩn bị hành lý cho anh, tiễn anh ra cửa.
Những ngày tiếp theo, Phùng Dĩ An ở lại công ty phối hợp điều tra, Thượng Tu Văn bay đi bay về giữa hai thành phố này và thành phố J. Mỗi lần anh trở về, không đợi Cam Lộ hỏi, liền chủ động kể cho cô nghe diễn tiến của sự việc, anh nói không tường tận cho lắm nhưng rõ ràng và đi vào vấn đề chính. Cô nghĩ, chí ít anh cũng tiếp thu lời cô nói, thành ý đã bộc lộ ra, trước mắt cô chẳng có gì để phàn nàn.
Đợt không khí lạnh đến từ Siberia đến đúng như dự báo thời tiết, nhiệt độ hạ thấp đột ngột, chỉ trong một đêm thành phố chính thức bước sang mùa đông, mưa lạnh rơi dầm dề, chẳng có vẻ gì là muốn tạnh, qua ngày hôm sau lại rơi một trận tuyết nhỏ. Người đi bộ qua lại trên đường đã thay quần áo mùa đông, che ô cúi đầu bước vội trên đường.
Cam Lộ theo thông báo của trường, đến phòng thu của kênh giáo dục đài truyền hình tham dự vòng bán kết cuộc thi kỹ năng dạy của giáo viên trẻ.
Cuộc thi vốn dĩ đã có không khí căng thẳng, lại diễn ra ở đài truyền hình là chuyện trước đây chưa từng có, dưới ánh đèn flash chói mắt, có camera quay trực diện, có biên đạo chỉ huy hiện trường, có người dẫn chương trình miệng như bôi mỡ, có khán giả cổ vũ theo sự chỉ đạo của biên đạo, khiến mọi người đều không khỏi xì xào bàn tán: “Giáo viên cũng phải tham gia làm người mẫu từ lúc nào thế?” Lại có người rầu rĩ nói: “Kênh giáo dục căn bản là không có ai xem, bình thường cứ chiếu đi chiếu lại mấy cái phim hoạt hình dụ dỗ mấy đứa bé chưa đến tuổi đi học, làm cái trò này có ý nghĩa gì chứ.”
Nói thì nói vậy, sự sắp xếp của lãnh đạo ai cũng chẳng dám làm trái. Đến lượt Cam Lộ lên giảng, cô nhìn thấy Tiền Giai Tây không biết từ lúc nào ngồi ở một vị trí ngay hàng đầu tiên, tít mắt cười vỗ tay cổ vũ cô, cô bỗng cảm thấy thư thái. Sau khi trả lời câu hỏi chán ngắt trăm lần như một của một người dẫn chương trình truyền hình, cô bắt đầu từ tốn giảng bài, rành rọt đâu ra đó, giảng xong cô chỉ thấy một mình Tiền Giai Tây bật ngón tay cái chỉ về phía cô.
Chương trình này chỉ là thu lại, không có công bố giải thưởng và phát thưởng ngay tại hiện trường, nghe nói đợi đến khi quyết định các tiết mục được giải, người thắng cuộc còn phải đến trường quay một lần nữa, lãnh giải thưởng, lúc đó toàn bộ chương trình mới kết thúc, sau đó mới sắp xếp thời gian phát sóng. Cam Lộ không hề quan tâm đến những việc này, chỉ mừng là đã hoàn thành nghĩa vụ mà trường giao phó, còn đoạt giải thưởng hay không, đó không phải là việc cô cần bận tâm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc