Gia Cố Tình Yêu - Chương 19

Tác giả: Thanh Sam Lạc Thác

Người lạ thân quen nhất
Sau này Cam Lộ chẳng có cơ hội nào để biến quyết định chia tay thành sự thật, cô không tài nào biết được liệu Thượng Tu Văn có điềm tĩnh như thường lệ khi nghe ý định đó của cô hay không. Bởi vì Thượng Tu Văn tiếp theo đó đã nhanh chóng nhập vai người yêu tiêu chuẩn, không tỏ ra cao thâm khó lường như trước đây nữa.
Ngày hôm sau, không đợi Cam Lộ nói gì, Thượng Tu Văn lái xe đưa Cam Lộ đến nhà thuốc mua *** khẩn cấp: “Xin lỗi, anh nên có sự chuẩn bị trước, sau này sẽ không để em uống thứ có hại cho sức khoẻ này nữa.”
Cam Lộ bất giác một lần nữa nhận ra, người đàn ông này quá thật rất có kinh nghiệm.
Cô đỏ mặt đón lấy thuốc uống, trong lòng nghĩ, nếu anh có sự chuẩn bị trước, giấu BCS trong người đêm hôm khuya khoắt đến tìm cô, vậy thì mục đích của anh là quá rõ ràng, cô có thể sẽ sực tỉnh lại lúc anh lần mò tìm bao, có lẽ chuyện sau đó đã không xảy ra.
Cô hoàn toàn không thể xác định được chuyến viếng thăm này của anh là do nhất thời xúc động hay là đã có ý đồ từ trước. Anh luôn tỏ ra là người có năng lực kiềm chế rất lớn, những cử chỉ thân mật trước đây đều có điểm dừng. Còn cô đã từng có lúc tâm thần mê loạn, nhưng chưa bao giờ đến độ đánh mất bản thân. Tối qua, anh đột ngột khiêu khích, đánh thức H*m mu*n trong cô, đến khi sự việc xảy ra, thì dường như không thể đổ lỗi cho chiếc áo ngủ mỏng tang của cô.
Đúng vào lúc cô có ý định chia tay thì xảy ra bước ngoặt này. Nhưng nếu đổ lỗi cho anh cố tình mê hoặc cô, cô lại không khỏi tự cười mình. Kinh nghiệm tình trường của cô hạn chế thật, nhưng cô chưa bao giờ tỏ ra mình là thiếu nữ ngây thơ không biết gì, cô không có thói quen kiếm cớ này nọ.
Cô đã không thể giải thích được hành động của mình, càng không thể suy đoán động cơ của người đàn ông này. Chẳng lẽ biết được ý định của cô nên anh đến để chinh phục cô một cách triệt để hay sao? Vậy thì, chỉ cần năng lực đọc được suy nghĩ người khác của anh thôi đã đủ để cô cảm thấy sợ hãi rồi. Chỉ nghĩ như vậy, cô suýt nữa sặc nước.
Thượng Tu Văn đột nhiên dang tay ra, cô né người theo bản năng, ngón tay của anh nhẹ nhàng lướt trên môi cô, lau sạch giọt nước đọng trên khóe miệng cô: “Đang nghĩ gì vậy?”
Cô lúng túng, nhưng thẳng thắn nói: “Em đang nghĩ, chuyện tối qua
vì sao lại xảy ra?”
Anh cười, ánh mặt trời buổi sáng chiếu qua cửa kính xe khiến nụ cười của anh càng thêm ấm áp, không hề có một tia mờ ám nào: “Có kết luận chưa?”
Ánh mắt của anh khiến cô bỗng thấy nhẹ nhõm, cô nghĩ, chuyện tối qua cứ coi như một việc thuần túy xảy ra ngoài ý muốn là được rồi, không cần phái suy nghĩ lung tung. Cô cũng cười, lắc lắc đầu: “Chưa, em nghĩ có lẽ em chẳng bao giờ đoán biết được anh.”
Nụ cười trên khuôn mặt Thượng Tu Văn lại càng rạng rỡ thêm, ánh mắt sâu hun hút chăm chú nhìn cô, nói rành rọt từng chữ một: “Không cần phải đoán, anh yêu em, Lộ Lộ.”
Cô bỗng chốc ngẩn ngơ.
Lời thổ lộ này thậm chí còn lớn hơn cả chấn động tối qua, xe đã chạy rất xa rồi mà Cam Lộ vẫn không nói nên lời.
Cô dĩ nhiên từng nghĩ sau này sẽ chung sống với anh như thế nào.
Nếu anh tiếp tục thái độ nhàn nhạt, lành lạnh đó, cô sẽ không lấy làm ngạc nhiên, chỉ thấy buồn cho sự dễ dãi của mình. Nhưng anh lại mở lời nói yêu cô - giọng nói ôn tồn, điềm đạm, như thế đã nói với cô rất nhiều lần trước đó vậy.
Đợi Cam Lộ định thần trở lại thì Thượng Tu Văn đã đưa cô đến một nhà hàng kiểu Ma Cao ăn sáng, sủi cảo tôm, bánh trứng, bánh củ cải, chân gà tiềm, xíu mại vây cá
từng món từng món được bê lên đầy bàn, anh rót trà hoa cúc cho cô, bảo cô ăn đi cho nóng.
Trước mặt cô là các món ăn ngon nóng hổi bốc khói nghi ngút, bên cạnh là người đàn ông từ nét mắt đến cử chỉ đều rất thong thả, ung dung, bên lối đi nhân viên phục vụ chốc chốc lại đẩy xe chất đầy đồ ăn đi qua đi lại, ở các bàn khác thực khách vừa ăn vừa nói cười rộn rã. Cô nghĩ, thời gian ngẩn ngơ của cô có phải quá dài, đã bỏ lỡ cơ hội làm cho ra lẽ những thắc mắc nghi ngờ trong lòng, cũng bỏ lỡ cả câu trả lời thích hợp mà đáng ra mình phải nói. Bầu không khí này khiến cô chẳng thể hói “Vì sao?” hay “Thật không?” được nữa, và dĩ nhiên càng không thể đáp lại: “Em cũng yêu anh.”
Thượng Tu Văn sau đó cũng không nói lời đại loại như thế nữa, cô không biết là nên thở phào nhẹ nhõm hay nên cảm thấy mất mát, tiếc nuối.
Nhưng anh đã thay đổi cái cảm giác lúc xa lúc gần trước đây trong cô, tỏ ra là một người bạn trai thực thụ.
Anh bắt đầu mỗi ngày đều gọi điện cho cô, các cuộc hẹn hò cũng nhiều hơn trước, đi công tác cũng sẽ nói trước với cô, nán lại nhà cô lâu hơn nhưng đều hỏi trước ý cô chứ không bất thình lình xuất hiện như tối nọ.
Trước đây Cam Lộ thường là khán giả bất đắc dĩ nhìn người khác yêu nhau nồng nhiệt thì bây giờ cô cũng như thế. Nhưng dù sao cô cũng còn rất lý trí, cô không kỳ vọng một người đàn ông đã có kinh nghiệm vì một lần ái ân ngoài ý muốn mà đột nhiên tỏ ra như mới vừa biết yêu. Thượng Tu Văn từng bước từng bước một len lỏi vào cuộc sống của cô, khiến cô không khỏi ngỡ ngàng.
Phùng Dĩ An lại hẹn họ đi ăn, lần này thì tay trong tay với Tân Thần. Tần Thần có vẻ đen và gầy hơn một chút nhưng vẫn cái vẻ trầm lặng ấy, Phùng Dĩ An thì tràn trề sức sống, vui như đi hội, chẳng còn nhận ra bộ dạng ảo não, mượn R*ợ*u giải sầu của mấy ngày trước.
Tân Thần kể chuyến đi Tân Cương của cô vô cùng ngắn gọn, chỉ nói qua loa lịch trình, trong đó chẳng có những địa danh mà khách du lịch nhất thiết phải đi như Thiên Sơn, hồ Ca Nạp Tư
Các địa danh mà cô nhắc đến đều rất lạ tai, nghe như tiếng nước ngoài, Cam Lộ ngưỡng mộ vô cùng. Tân Thần cười nói: “Chưa tự mình trải nghiệm sẽ không hiểu hết được vẻ đẹp của nó, nói chung đây là một nơi đáng để đi.”
Phùng Dĩ An vuốt vuốt tóc: “Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, năm nay đừng chạy nhảy lung tung nữa, có lẽ năm sau anh sẽ dành thời gian để đi du lịch cùng em.”
Tần Thần nheo mắt cười, nhưng không nói gì, Phùng Dĩ An rõ ràng là đang chìm đắm trong mật ngọt tình yêu. Hai người họ bỗng nhiên tỏ ra thân mật như thế, Cam Lộ không khỏi kinh ngạc. Nhưng nghĩ đến mối quan hệ của mình và Thượng Tu Văn gần đây, cô không nén được tự cười một mình: Quan hệ yêu đương quả nhiên biến ảo khôn lường không có lý do cũng chẳng biết trước được kết qủa, là mối quan hệ khó nắm bắt nhất trong tất cả các mối quan hệ giữa người và người. Sau đó, Phùng Dĩ An giới thiệu với bọn cô khu nghỉ dưỡng ven biển mà anh mới đi về: “Du khách ở đây tương đối ít, phong cảnh, không khí đều rất tuyệt, hải sản tươi ngon, tôi với Tân Thần đi chơi rất vui vẻ, hai người hôm nào rảnh đi đến đó cho biết, còn thú vị hơn cả Tân Cương và Tây Tạng nữa đấy.”
Chuyện tình yêu của Phùng Dĩ An không xuôi chèo mát mái cho lắm, anh và Tân Thần lúc thì vui vẻ, thắm thiết lúc lại như chó với mèo; hễ cãi nhau là lại lôi Thượng Tu Văn đi uống R*ợ*u, kể tội bạn gái lạnh lùng; lúc vui vẻ thì anh lại hứng chí nói sắp kết hôn, cho dù gia đình có phản đối thì cũng không quan tâm.
Cam Lộ chưa bao giờ cãi nhau với Thượng Tu Văn, một mặt là do cô không quen kiếm chuyện thị phi, mặt khác Thượng Tu Văn chẳng cho cô cơ hội hờn mát.
Anh vẫn là người đàn ông luôn có chừng mực với mọi thứ. Anh nhiệt tình hơn rất nhiều, cũng chu đáo và dịu dàng hơn trước, nhưng vẫn chừng mực, không gây cho Cam Lộ chút áp lực nào, vừa hiểu nào phải im lặng, cho cô không gian riêng, lại không để cho cô cảm thấy bị ghẻ lạnh, hơn nữa cũng không hề có chút thái độ gì là muốn tuyên bố chủ quyền với cô, tỏ ra cô là của riêng anh.
Đây gần như là cách và trạng thái yêu mà Cam Lộ mong đợi, trạng thái này dù đến muộn và đột ngột nhưng lại vô cùng ngọt ngào, sau này chung sống mà hòa hợp, thắm thiết được như thế, cô cảm thấy không còn mong mỏi gì hơn.
Dĩ nhiên, có lúc cô vẫn không khỏi nghi ngờ, sao anh lại nắm bắt cái chừng mực ấy tốt đến vậy, lại không để lộ ra dấu vết gì là cố ý. Nhìn Phùng Dĩ An và Tân Thần cò cưa lúc hợp lúc phân, cô có chút cảm khái, cô nghĩ, họ có lẽ giống tình yêu bình thường hơn.
Thượng Tu Văn rõ ràng không nghĩ như vậy, cứ mỗi lần nhắc đến đôi tình nhân đó là anh lại nói, anh chúc Dĩ An may mắn nhưng anh không nghĩ bọn họ sẽ có kết cục tốt đẹp.
Ai ngờ lời nói chơi lại thành sự thật. Quả nhiên, hai người họ cuối cùng cũng chia tay vào mùa hè năm nay, nghe nói Tân Thần ra nước ngoài, Phùng Dĩ An xem ra không chịu nổi cú sốc này, tinh thần sa sút một thời gian dài.
Còn Thượng Tu Văn và Cam Lộ hầu như chẳng xảy ra tranh chấp gì, tình cảm dần dần chín muồi, hơn nữa còn nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, bọn cô kết hôn nhanh như điện xẹt vào mùa thu năm đó.
Kỳ nghỉ hè năm nay, họ đi nghỉ ở nơi mà Phùng Dĩ An từng giới thiệu, Thượng Tu Văn thường gọi đùa đó là chuyến du lịch cầu tự: “Nghe nói lúc thân thể và tinh thần của người phụ nữ ở trạng thái thư thái, thoải mái nhất thì tỉ lệ đậu thai càng cao, chất lượng cũng tốt hơn hẳn.”
“Không biết học được cái kinh nghiệm này ở đâu.” Cam Lộ làu bàu, không nén được cười khúc khích.
Lúc nhận lời cầu hôn của Thượng Tu Văn, cô từng nói không muốn có con sớm, anh mỉm cười đồng ý, nhưng kết hôn sắp hai năm rồi, ngoài những buồn phiền nhỏ nhặt ra, cuộc sống hạnh phúc bình yên khiến mọi hoài nghi trong cô dường như tan biến, lúc Thượng Tu Văn không có vẻ gì là nói đùa nhắc đến chuyện con cái, cô vẫn trù trừ nhưng khi chạm phải ánh mắt chờ đợi của Thượng Tu Văn, cô vẫn dẹp nỗi sợ hãi trong lòng sang một bên, gật đầu đồng ý.
Họ trải qua những ngày đầy ngọt ngào, thảnh thơi ở khu nghỉ dưỡng này. Vì đã từng được ngắm cánh biển đẹp như tranh vẽ của đảo Maldives nên phong cảnh ở đây không có gì mới lạ nhưng tình cảm của hai người còn thắm thiết hơn cả tuần trăng mật. Nếu chuyến du lịch đó thật sự đem đến một đứa con thì hạnh phúc đến với hai người thật quá trọn vẹn.
Dĩ nhiên, chuyện đời không phải lúc nào cũng như người ta mong muốn. Cam Lộ không mang thai, họ có chút nuối tiếc nhưng cả hai đều còn rất trẻ nên cũng không buồn lâu.
Lúc này Cam Lộ nhìn phần giường trống trải bên trái, ánh sáng nhỏ xíu của ngọn đèn dưới đất chiếu vào mắt cô, cô hồi tưởng lại từng diễn biến trong cuộc sống. Hôn nhân hai năm của mình, nhận ra rằng không biết tự lúc nào, cô đã quen thậm chí ỷ lại vào sự tồn tại của anh.
Cô bắt đầu quen bố cục của căn nhà này, không cần nhìn bậc thang cũng có thể lên xuống thoải mái, quen với độ mềm mại của chiếc giường này nằm trên nó cảm giác vô cùng êm ái, dễ chịu, quen với hơi ấm của một người, tận hưởng sự nồng nàn và ấm áp từ anh, quen với nhịp thở lên xuống đều đều của người nằm cạnh, có thể cùng thở, cùng chìm vào giấc ngủ với anh.
Quen đến đáng sợ.
Thế nhưng, khi cô đã hoàn toàn quen với cuộc sống hôn nhân tưởng chừng như viên mãn này thì nó lại bất ngờ xuất hiện nguy cơ. Cô chợt phát hiện ra, nền móng dưới chân mình bỗng biến thành cát, và nó đang âm thầm trôi đi.
Một cô người yêu cũ không thể nào uy hiếp hôn nhân của cô mới phải, cô trước nay chưa hề nghi ngờ ghen tuông vô cớ, nhưng lần này, cô cảm thấy bất an vô cùng, không cách nào thuyết phục mình thôi nghĩ ngợi.
Cam Lộ cứ suy nghĩ vẩn vơ như thế cả hai ngày nghỉ cuối tuần. Ngô Lệ Quân mấy ngày này đều tự mình làm bữa sáng, bảo người giúp việc đến làm việc nhà và các bữa chính, hai người ngoài cùng ăn cơm ra, thời gian khác thì việc ai nấy làm, chẳng ai làm phiền đến ai.
Ngày chủ nhật, khi sắp ăn xong bữa tối thì Ngô Lệ Quân đột nhiên nói chuyện với cô, cô thật sự không chú ý cho lắm, hồn để tận đẩu đâu: “Xin lỗi mẹ, mẹ nói gì ạ?”
Ngô Lệ Quân không vui nhắc lại: “Chiều mai con xin nghi phép đi, mẹ đã hẹn với giáo sư Tiết rồi, bà ấy hiếm khi mới từ Bắc Kinh đến đây một chuyến, mẹ muốn bà ấy khám cho con.”
Cô có chút kinh ngạc, nhưng vẫn cảm ơn: “Thôi khỏi mẹ à, tay con không bị thương gì nghiêm trọng lắm, bác sĩ nói chỉ cần chú ý một chút là không vấn đề gì, trưa mai con sẽ đi thay băng, đâu dám phiền mẹ mời chuyên gia đến khám.”
Ngô Lệ Quân chau mày nhìn cô: “Con không nghe mẹ nói gì à? Giáo sư Tiết là bác sĩ giỏi nổi tiếng trong nước về sinh sản và di truyền, lần này đến đây để giao lưu học thuật, bà ấy là bạn học cũ của mẹ, mới phá lệ đồng ý khám tổng quát cho con.”
Cam Lộ phải mất một chút thời gian mới hiểu được toàn bộ ý nghĩa trong lời nói của Ngô Lệ Quân, tay phải để dưới bàn nắm chặt lấy vạt áo, cố giữ giọng bình tĩnh: “Mẹ, hiện thời con không định đi khám cái này ạ.”
“Con cũng là người có giáo dục, không cần phải kiêng kị hay sợ sệt bệnh tật. Kết hôn hai năm rồi mà vẫn chưa có con nên đi khám để tìm ra nguyên nhân, sau đó mới tìm cách chữa trị, hơn nữa giáo sư Tiết có thể cho con một số lời khuyên để thụ thai và sinh con một cách tốt nhất.”
“Mẹ, theo lý mà nói, con không cần phải thảo luận với mẹ về vấn đề này, nhưng, sao mẹ không nghĩ là chúng con dùng biện pháp tránh thai?”
“Trước đây Tu Văn từng nói kết hôn xong là lập tức có con.”
Cam Lộ sững người: “Anh ấy chưa bao giờ nói với con những lời này.”
Cuộc trò chuyện càng lúc càng căng thẳng, Ngô Lệ Quân sa sầm mặt, hồi lâu không nói tiếng nào, Cam Lộ đang định đứng dậy thì Ngô Lệ Quân bỗng nói: “Hai đứa vẫn đang dùng biện pháp tránh thai sao?”
Cam Lộ ai oán nghĩ mẹ chồng dù gì cũng xuất thân là một bác sĩ nên lời nói thẳng thắn không kiêng dè, trong bụng rất không muốn trả lời vấn đề này, nhưng nhìn ánh mắt sáng quắc của Ngô Lệ Quân, cô ngần ngừ một lát rồi nói: “Không, mùa hè năm nay chúng con đã nhất trí với nhau là sẽ có con.”
“Vậy thì tốt, bây giờ cũng đã mấy tháng rồi, mẹ đã hẹn với giáo sư Tiết rồi, không thể hủy hẹn được, con ngày mai vẫn phải đi khám.”
“Xin lỗi mẹ, con không định đi, mẹ trước kia từng là một bác sĩ nên cũng biết trước mắt con không cần thứ kiểm tra này, hơn nữa nếu sau này cần thì con sẽ cùng Tu Văn đi khám.”
“Ngày mai con cứ đi khám trước đi đã.”
Ngô Lệ Quân dường như đã không còn kiên nhẫn khi nói câu này, không khí trong phòng trở nên ngột ngạt, mắt hai người chạm nhau, Cam Lộ từ từ đứng lên, môi khẽ nhếch lên thành nụ cười.
“Mẹ, chúng ta quả thật không nên thảo luận vấn đề này, nhưng đã nói đến đây, con cũng không khỏi đoán già đoán non, chi bằng mẹ nói thẳng với con vậy, ý của mẹ có phải là nếu con không mang thai thì nguyên do chính là tại con không?”
Một Ngô Lệ Quân lúc nào cũng uy nghiêm, bình thản, mặt không biến sắc dù trong bất kỳ tình huống nào thì bây giờ hình như cũng để lộ chút gượng gạo, nhưng cũng chỉ thoáng qua mà thôi. Bà từ tốn lấy khăn giấy lau miệng, không trả lời thẳng câu hỏi của cô: “Con đừng có mà nghĩ lung tung, đã bàn bạc với Tu Văn về chuyện con cái rồi thì con cũng nên biết nó mong có một đứa con như thế nào, nếu không mẹ cũng không xen vào chuyện của hai đứa. Vợ chồng quý là ở sự tin tưởng lẫn nhau, không cần phải đi đoán già đoán non, càng không cần phải thả mồi bắt bóng. Con luôn là đứa thông minh, không cần mẹ phải dạy con điều này chứ.”
“Đúng, có rất nhiều chuyện thật sự không cần phải phiền đến mẹ lo lắng.” Cam Lộ không cách nào kiềm chế cảm xúc của mình, chỉ có thể trả lời ngắn gọn, dùng một tay dọn dẹp chén bát trên bàn cho vào bồn rửa, đợi ngày hôm sau chị giúp việc đến rửa, sau đó vội vàng lên lầu.
Cam Lộ không chút ngạc nhiên khi cô không thể chuyên tâm soạn giáo án. Lúc Thượng Tu Văn gọi điện nói tối mai về, cô chỉ “ừm” một tiếng. Thượng Tu Văn nhận ra tâm trạng bất thường của cô: “Em không vui à?”
Cô nghĩ, tuy mẹ chồng không phải là lần đầu tiên nói những lời khiến lòng cô bấn loạn, nhưng chỉ dựa vào câu nói của bà mà truy hỏi chuyện quá khứ của anh e rằng không sáng suốt cho lắm, nghe thấy đầu đây bên kia vọng lại tiếng đàn piano bèn hỏi: “Không có gì. Anh đang ở đâu, chưa về khách sạn à?”
“Anh đang bàn công việc, em ngủ sớm đi, ngày mai có thể anh về trễ một chút, đừng đợi anh.”
Đặt điện thoại xuống, cảm giác bất an trong cô lại càng mãnh liệt hơn.
Cô đột nhiên nhổm dậy, bước đến trước bàn làm việc của Thượng Tu Vàn, mở ngăn kéo thứ nhất, đồ đạc bên trong được sắp xếp rất ngăn nắp, ngoài tài liệu công văn ra còn có một hộp Pu't, cô vốn chẳng quan tâm đến nhãn hiệu Pu't nhưng vẫn nhận ra logo hình bông hoa trắng sáu cánh của hiệu Mont Blanc.
Đây cũng là loại Pu't mà có lần cô nhìn thấy khi đi dạo khu mua sắm với Giai Tây, Tiền Giai Tây lúc đó cúi rạp trên tủ kính quan sát tỉ mỉ, cô lấy làm khó hiểu: “Chẳng lẽ phải mua Pu't sao? Giá của chiếc Pu't này “đẹp” thật đấy.”
Tiến Giai Tây thở dài: “Đàn ông dùng cái này tốt hơn. Nếu có tiền tớ sẽ mua cái này làm quà sinh nhật cho bạn trai, anh ấy chắc chắn không dám mua hiệu này, tuy không biết sau khi tặng rồi có chia tay không nhưng nếu tặng anh ấy sau này khi dùng đến nó anh ấy sẽ nhớ đến tớ”
Cam Lộ liếc cô một cái: “Nếu thật chia tay, cậu cần anh ấy nhớ đến cậu để làm gì?”
Tiền Giai Tây cười: “Tớ hy vọng tớ có thể mau chóng quên đi, nhưng lại hy vong anh ấy mãi mãi không quên tớ, nhìn vật nhớ người quả thực chẳng có ý nghĩa thực tế gì nhưng cũng chua xót biết bao.”
Lúc đó cô nghe mà cười ngặt nghẽo, tự nhiên có ấn tượng với nhãn hiệu và giá tiền của cây Pu't này. Cô cầm hộp Pu't mở ra xem, cây Pu't mực màu đen nằm trên lớp vải lụa trắng, không có chữ khắc tặng nào, cô lấy cây Pu't ra, mở nắp, chỉ thấy chiếc Pu't này chưa từng được sử dụng, dòng số “4810” khắc trên thân Pu't bằng hai màu mạ vàng mạ bạc dưới ánh đèn hỉện ra vô cùng rõ ràng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc